Editor: luyen tran
"Tiểu Sơ Tử! Bát ca ta nhất định phải thành thân! Huynh ấy làm sao có thể vẫn cùng ngươi. . . .!" Sở Lạc Dĩnh không vui đôi mi thanh tú cau lại, lạnh nhạt quét mắt một vòng cung nữ thái giám hai bên, khiến tất cả bọn họ đều lui xuống, cầm khăn lụa đưa cho Đoàn Cẩm Sơ: "Lau một chút đi! Thật chưa từng thấy thái giám nào như ngươi vậy! Động chút là rơi nước mắt! Y như nữ nhân!"
"Công chúa!"
Đoàn Cẩm Sơ đột nhiên như con báo nhỏ bị thương, mạnh mẽ hất khăn lụa Sở Lạc Dĩnh đưa tới trước mặt ra, tiến tới gần nàng cắn chặt hai hàm răng trắng ngà hỏi: "Là Vân Hách chính miệng nói. . . . nói ngài ấy muốn thành thân sao? Có phải chính miệng ngài ấy nói không?"
"Tiểu Sơ Tử! Ngươi làm sao thế? Ý chỉ thành thân Phụ hoàng cũng đã hạ trên triều rồi! Hiện tại Bát Vương Phủ của Bát ca rất bận bịu, ta lại không gặp được Bát ca, sao có thể nghe được chính miệng huynh ấy nói?" vẻ mặt Sở Lạc Dĩnh khó hiểu, nhìn lại bộ dạng mất khống chế của Đoàn Cẩm Sơ, không khỏi hồ nghi nói: "Bát ca còn nói các ngươi chẳng qua là bằng hữu thôi mà! Nếu thật là như vậy! Ngươi là bằng hữu của huynh ấy! Thấy huynh ấy thành thân không phải là nên vui mừng sao?"
"Thánh chỉ Hoàng thượng. . . . đã hạ?" Đoàn Cẩm Sơ lảo đảo bước lùi lại một bước, trong tai không nghe được bất kỳ thanh âm gì, chỉ vang rõ mấy chữ này, lẩm bẩm mở miệng: "Không! Ngài ấy sẽ không bỏ ta. . . .! Người ngài ấy yêu là ta! Người muốn kết hôn của cũng là ta. . . . Vân Hách. . . . Một chồng một vợ. . . . Một đời một thế. . . .!"
"Tiểu Sơ Tử!"
Sở Lạc Dĩnh ngốc trệ nhìn Đoàn Cẩm Sơ, đại não oanh một cái vang ong ong trong đầu, không thể tin được trợn to hai mắt, theo bản năng hạ thấp giọng: "Ngươi! Ngươi nói cái gì? Bát ca yêu ngươi! Muốn kết hôn cùng ngươi? Phu. . . . Thê? Thê. . . .? Ngươi! ngươi là. . . .!"
"Công chúa!" thần trí Đoàn Cẩm Sơ hỗn độn, lập tức trở nên trong sáng tỉnh táo, lại một sải bước tới, nắm tay Sở Lạc Dĩnh thật chặt, nhìn nàng cầu xin: "Công chúa! Ta cầu xin ngươi giúp ta gặp Vân Hách một lần, ta muốn nghe chính miệng ngài ấy nói cho ta biết, trừ phi chính ngài ấy nói ba tháng sau ngài ấy đại hôn! Nếu không. . . . Nếu không ta không tin!"
"Tiểu Sơ Tử! Ngày đó ở Bát Vương Phủ, Bát ca nói đùa ngươi vốn chính là nữ nhân! Chẳng lẽ! Chẳng lẽ ngươi thật sự là nữ nhân?" Sở Lạc Dĩnh không để ý trả lời Đoàn Cẩm Sơ, vội vàng hỏi xác thực.
Nước mắt rơi xuống "ào ào", Đoàn Cẩm Sơ gật đầu nặng nề: "Đúng! Đây là bí mật! Ai cũng không thể nói!"
"Trời ạ! Đây quả thực là. . . .!" Sở Lạc Dĩnh há hốc miệng, nửa ngày không khép lại được, ngây ngẩn một hồi mới chợt hồi thần lại, liếc mắt nhìn ra cửa, kéo Đoàn Cẩm Sơ vào phòng ngủ của nàng.
Đóng cửa lại, Sở Lạc Dĩnh liền bắt đầu hỏi: "Tiểu Sơ Tử! Ngươi và Bát ca đã tư định chung thân phải không?"
"Ừ!" Đoàn Cẩm Sơ cụp mắt xuống.
"Không trách được. . . .! Ta nói! Bát ca ta làm sao có thể là kẻ thích nam phong chứ? Thì ra là. . . .!" Sở Lạc Dĩnh lẩm bẩm than
"Tiểu Sơ Tử! Bát ca ta nhất định phải thành thân! Huynh ấy làm sao có thể vẫn cùng ngươi. . . .!" Sở Lạc Dĩnh không vui đôi mi thanh tú cau lại, lạnh nhạt quét mắt một vòng cung nữ thái giám hai bên, khiến tất cả bọn họ đều lui xuống, cầm khăn lụa đưa cho Đoàn Cẩm Sơ: "Lau một chút đi! Thật chưa từng thấy thái giám nào như ngươi vậy! Động chút là rơi nước mắt! Y như nữ nhân!"
"Công chúa!"
Đoàn Cẩm Sơ đột nhiên như con báo nhỏ bị thương, mạnh mẽ hất khăn lụa Sở Lạc Dĩnh đưa tới trước mặt ra, tiến tới gần nàng cắn chặt hai hàm răng trắng ngà hỏi: "Là Vân Hách chính miệng nói. . . . nói ngài ấy muốn thành thân sao? Có phải chính miệng ngài ấy nói không?"
"Tiểu Sơ Tử! Ngươi làm sao thế? Ý chỉ thành thân Phụ hoàng cũng đã hạ trên triều rồi! Hiện tại Bát Vương Phủ của Bát ca rất bận bịu, ta lại không gặp được Bát ca, sao có thể nghe được chính miệng huynh ấy nói?" vẻ mặt Sở Lạc Dĩnh khó hiểu, nhìn lại bộ dạng mất khống chế của Đoàn Cẩm Sơ, không khỏi hồ nghi nói: "Bát ca còn nói các ngươi chẳng qua là bằng hữu thôi mà! Nếu thật là như vậy! Ngươi là bằng hữu của huynh ấy! Thấy huynh ấy thành thân không phải là nên vui mừng sao?"
"Thánh chỉ Hoàng thượng. . . . đã hạ?" Đoàn Cẩm Sơ lảo đảo bước lùi lại một bước, trong tai không nghe được bất kỳ thanh âm gì, chỉ vang rõ mấy chữ này, lẩm bẩm mở miệng: "Không! Ngài ấy sẽ không bỏ ta. . . .! Người ngài ấy yêu là ta! Người muốn kết hôn của cũng là ta. . . . Vân Hách. . . . Một chồng một vợ. . . . Một đời một thế. . . .!"
"Tiểu Sơ Tử!"
Sở Lạc Dĩnh ngốc trệ nhìn Đoàn Cẩm Sơ, đại não oanh một cái vang ong ong trong đầu, không thể tin được trợn to hai mắt, theo bản năng hạ thấp giọng: "Ngươi! Ngươi nói cái gì? Bát ca yêu ngươi! Muốn kết hôn cùng ngươi? Phu. . . . Thê? Thê. . . .? Ngươi! ngươi là. . . .!"
"Công chúa!" thần trí Đoàn Cẩm Sơ hỗn độn, lập tức trở nên trong sáng tỉnh táo, lại một sải bước tới, nắm tay Sở Lạc Dĩnh thật chặt, nhìn nàng cầu xin: "Công chúa! Ta cầu xin ngươi giúp ta gặp Vân Hách một lần, ta muốn nghe chính miệng ngài ấy nói cho ta biết, trừ phi chính ngài ấy nói ba tháng sau ngài ấy đại hôn! Nếu không. . . . Nếu không ta không tin!"
"Tiểu Sơ Tử! Ngày đó ở Bát Vương Phủ, Bát ca nói đùa ngươi vốn chính là nữ nhân! Chẳng lẽ! Chẳng lẽ ngươi thật sự là nữ nhân?" Sở Lạc Dĩnh không để ý trả lời Đoàn Cẩm Sơ, vội vàng hỏi xác thực.
Nước mắt rơi xuống "ào ào", Đoàn Cẩm Sơ gật đầu nặng nề: "Đúng! Đây là bí mật! Ai cũng không thể nói!"
"Trời ạ! Đây quả thực là. . . .!" Sở Lạc Dĩnh há hốc miệng, nửa ngày không khép lại được, ngây ngẩn một hồi mới chợt hồi thần lại, liếc mắt nhìn ra cửa, kéo Đoàn Cẩm Sơ vào phòng ngủ của nàng.
Đóng cửa lại, Sở Lạc Dĩnh liền bắt đầu hỏi: "Tiểu Sơ Tử! Ngươi và Bát ca đã tư định chung thân phải không?"
"Ừ!" Đoàn Cẩm Sơ cụp mắt xuống.
"Không trách được. . . .! Ta nói! Bát ca ta làm sao có thể là kẻ thích nam phong chứ? Thì ra là. . . .!" Sở Lạc Dĩnh lẩm bẩm than
/202
|