Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng
Chương 49: Muốn rời kinh thành, trước kiếm chi phí.
/202
|
Giống như bị người đuổi giết, Đoàn Cẩm Sơ chạy thật nhanh ra khỏi ngõ Lão Hạnh, chạy một hơi ra tới đường cái, tìm được một cái tường liền dựa vào, thở hổn hển như trâu.
“Làm sao bây giờ? Hiện tại làm sao bây giờ đây?” Trong miệng thì thào lẩm bẩm, Đoàn Cẩm Sơ vừa lau mồ hôi vừa nhìn quanh khắp mọi nơi, không nhịn được mà nóng lòng.
Nàng hoàn toàn không có nghĩ tới, Đoàn Cẩm Sơ đời trước vậy mà lại có một thân phận khủng bố như vậy, còn cùng đại sư huynh đính ước tình cảm, cục diện rối rắm lớn như vậy, đều rơi xuống trên người nàng hết rồi!
“Trời ạ, ta muốn quay trở về hiện đại a! Nếu không, nếu không sớm muộn. . . . . .” Trong đầu đột nhiên thoáng qua một tia sáng, Đoàn Cẩm Sơ từ từ đứng lên, híp đôi mắt lại, nếu không thì nàng đi tố cáo Thiên Anh hội muốn mưu sát hoàng đế, có mưu đồ soán vị?
Nhưng, ý tưởng này vừa xuất hiện, Đoàn Cẩm Sơ lập tức từ bỏ, Tiêu Nhược Vân đối với nàng tình sâu như biển, Lộ Phi Dương đối với nàng huynh muội tương ái, mặc dù Hà Linh ghen, nhưng cũng cùng với nàng tựa như tỷ muội, mặc dùng những yêu thương này của bọn họ đều là dành cho “Nàng”, song, muốn nàng làm người giơ đao, nàng cũng không đành lòng, huống chi, cái hành động báo thù này là nàng đang đội lên thân phận của “Nàng”, cũng là một thành viên trong phản tặc a!
“Trời ạ! Không quay về được hiện đại, lại được cõng trên lưng cái thân phận này, đây là đang tìm chết a!” Đoàn Cẩm Sơ khóc không ra nước mắt ngồi lệch ra ở góc tường, đau đầu nhức óc, hận không thể mọc được đôi cánh bay trở về thế kỷ hai mươi mốt. . . . . . . Nhưng mà, một lát không thể quay về, nàng còn phải nghiêm túc suy nghĩ lại chuyện trước mắt, quay về hoàng cung là chuyện khẳng định không thể, còn lại quyết định lúc nãy, rời khỏi kinh thành, rời khỏi Thiên Anh hội, tìm một địa phương không ai biết mặt nàng mà ở, an an ổn ổn đến cuối đời. . . . . . .
“Choáng nha, tại sao lại thê thảm như vậy?” Đoàn Cẩm Sơ càng nghĩ càng buồn bực, vịn góc tường đứng lên, nhìn thấy người người đi qua đi lại, không khỏi méo miệng, “Không có tiền thì đi được chỗ nào? Muốn đi, thì phải đi kiếm tiền trước, chỉ cần kiếm được một ít tiền có thể mướn được xe ngựa, đủ để ăn cơm một tháng là được rồi, sau đó vừa đi vừa đi làm, cho là tự giúp mình đi du lịch đi!”
Có được hướng đi, Đoàn Cẩm Sơ xốc lại tinh thần, bắt đầu tìm kiếm công việc, thấy được cửa hàng nào cũng hỏi thử.
“Lão bản đại thúc, xin hỏi các ngươi có cần người không?”
“Không cần!”
“Chưởng quỹ, xin hỏi tửu lâu của các người có cần người bưng bê không?”
“Yêu, công tử thật là xinh đẹp a, nhưng mà. . . . . . . Ngươi ăn mặc sao giống như là thái giám trong cung thế?”
Đoàn Cẩm Sơ chật vật chạy vọt ra, hung hăng lấy cái mũ trên đầu xuống, chán nản cắn răng, “Chết tiệt, trước hết cần phải thay trang phục khác! Nhưng mà, lại không có trang phục, sao mà thay đây?”
Ủ rủ cúi đầu, Đoàn Cẩm Sơ đi một chút dừng một chút, trong lúc bất giác, lại đi tới cửa tiệm “Vọng thiên tửu lâu” kia, nhìn tiểu nhị bận bên trong, chần chờ một lúc lâu, cuối cùng nhắm mắt đi vào.
“Chưởng quỹ, ta muốn làm tiểu nhị ở tửu lâu của ông, có thể không?” Đoàn Cẩm Sơ đứng ở trước quầy, hèn nhát mở miệng hỏi.
Chưởng quỹ là một nam nhân trung niên đã ngoài 50 tuổi, nghe vậy, cái tay đang bận rộn gảy đàn tính dừng lại, ngẩng đầu, quan sát Đoàn Cẩm Sơ từ trên xuống dưới mấy lần, kinh ngjac nói: “Tiểu huynh đệ ngươi muốn làm tiểu nhị?”
Đoàn Cẩm Sơ vội vàng gật đầu, “Đúng, đúng a, trên người của ta không đồng nào, muốn kiếm chút tiền, cho nên. . . . . . .”
“Tiểu huynh đệ, ngươi là thái giám trong cung?” Chưởng quỹ cau mày, trực tiếp hỏi.
“Ách, không, không phải đâu, là ta không có trang phục để mặc, lại nhặt được bộ trang phục này, ta không biết đây là trang phục của thái giám a!” Đoàn Cẩm Sơ mặt đỏ tai hồng nói láo, căng thẳng níu lấy ống tay áo, rủ hai mắt xuống không dám nhìn thẳng đôi mắt tinh luyện kia của chưởng quỹ.
“Làm sao bây giờ? Hiện tại làm sao bây giờ đây?” Trong miệng thì thào lẩm bẩm, Đoàn Cẩm Sơ vừa lau mồ hôi vừa nhìn quanh khắp mọi nơi, không nhịn được mà nóng lòng.
Nàng hoàn toàn không có nghĩ tới, Đoàn Cẩm Sơ đời trước vậy mà lại có một thân phận khủng bố như vậy, còn cùng đại sư huynh đính ước tình cảm, cục diện rối rắm lớn như vậy, đều rơi xuống trên người nàng hết rồi!
“Trời ạ, ta muốn quay trở về hiện đại a! Nếu không, nếu không sớm muộn. . . . . .” Trong đầu đột nhiên thoáng qua một tia sáng, Đoàn Cẩm Sơ từ từ đứng lên, híp đôi mắt lại, nếu không thì nàng đi tố cáo Thiên Anh hội muốn mưu sát hoàng đế, có mưu đồ soán vị?
Nhưng, ý tưởng này vừa xuất hiện, Đoàn Cẩm Sơ lập tức từ bỏ, Tiêu Nhược Vân đối với nàng tình sâu như biển, Lộ Phi Dương đối với nàng huynh muội tương ái, mặc dù Hà Linh ghen, nhưng cũng cùng với nàng tựa như tỷ muội, mặc dùng những yêu thương này của bọn họ đều là dành cho “Nàng”, song, muốn nàng làm người giơ đao, nàng cũng không đành lòng, huống chi, cái hành động báo thù này là nàng đang đội lên thân phận của “Nàng”, cũng là một thành viên trong phản tặc a!
“Trời ạ! Không quay về được hiện đại, lại được cõng trên lưng cái thân phận này, đây là đang tìm chết a!” Đoàn Cẩm Sơ khóc không ra nước mắt ngồi lệch ra ở góc tường, đau đầu nhức óc, hận không thể mọc được đôi cánh bay trở về thế kỷ hai mươi mốt. . . . . . . Nhưng mà, một lát không thể quay về, nàng còn phải nghiêm túc suy nghĩ lại chuyện trước mắt, quay về hoàng cung là chuyện khẳng định không thể, còn lại quyết định lúc nãy, rời khỏi kinh thành, rời khỏi Thiên Anh hội, tìm một địa phương không ai biết mặt nàng mà ở, an an ổn ổn đến cuối đời. . . . . . .
“Choáng nha, tại sao lại thê thảm như vậy?” Đoàn Cẩm Sơ càng nghĩ càng buồn bực, vịn góc tường đứng lên, nhìn thấy người người đi qua đi lại, không khỏi méo miệng, “Không có tiền thì đi được chỗ nào? Muốn đi, thì phải đi kiếm tiền trước, chỉ cần kiếm được một ít tiền có thể mướn được xe ngựa, đủ để ăn cơm một tháng là được rồi, sau đó vừa đi vừa đi làm, cho là tự giúp mình đi du lịch đi!”
Có được hướng đi, Đoàn Cẩm Sơ xốc lại tinh thần, bắt đầu tìm kiếm công việc, thấy được cửa hàng nào cũng hỏi thử.
“Lão bản đại thúc, xin hỏi các ngươi có cần người không?”
“Không cần!”
“Chưởng quỹ, xin hỏi tửu lâu của các người có cần người bưng bê không?”
“Yêu, công tử thật là xinh đẹp a, nhưng mà. . . . . . . Ngươi ăn mặc sao giống như là thái giám trong cung thế?”
Đoàn Cẩm Sơ chật vật chạy vọt ra, hung hăng lấy cái mũ trên đầu xuống, chán nản cắn răng, “Chết tiệt, trước hết cần phải thay trang phục khác! Nhưng mà, lại không có trang phục, sao mà thay đây?”
Ủ rủ cúi đầu, Đoàn Cẩm Sơ đi một chút dừng một chút, trong lúc bất giác, lại đi tới cửa tiệm “Vọng thiên tửu lâu” kia, nhìn tiểu nhị bận bên trong, chần chờ một lúc lâu, cuối cùng nhắm mắt đi vào.
“Chưởng quỹ, ta muốn làm tiểu nhị ở tửu lâu của ông, có thể không?” Đoàn Cẩm Sơ đứng ở trước quầy, hèn nhát mở miệng hỏi.
Chưởng quỹ là một nam nhân trung niên đã ngoài 50 tuổi, nghe vậy, cái tay đang bận rộn gảy đàn tính dừng lại, ngẩng đầu, quan sát Đoàn Cẩm Sơ từ trên xuống dưới mấy lần, kinh ngjac nói: “Tiểu huynh đệ ngươi muốn làm tiểu nhị?”
Đoàn Cẩm Sơ vội vàng gật đầu, “Đúng, đúng a, trên người của ta không đồng nào, muốn kiếm chút tiền, cho nên. . . . . . .”
“Tiểu huynh đệ, ngươi là thái giám trong cung?” Chưởng quỹ cau mày, trực tiếp hỏi.
“Ách, không, không phải đâu, là ta không có trang phục để mặc, lại nhặt được bộ trang phục này, ta không biết đây là trang phục của thái giám a!” Đoàn Cẩm Sơ mặt đỏ tai hồng nói láo, căng thẳng níu lấy ống tay áo, rủ hai mắt xuống không dám nhìn thẳng đôi mắt tinh luyện kia của chưởng quỹ.
/202
|