Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng
Chương 92 - Trước Đêm Rời Kinh, Xuất Hiện Cái Yếm.
/202
|
Ha ha, chủ tử ngài cười rồi, thật tốt quá! Tiểu Xuyên tử vui vẻ ra mặt, đưa sách trong tay lên, Chủ tử, người xem, còn có rất nhiều thơ tếu đây, do tiểu Sơ tử tự tay viết, hắn đưa khi kể chuyện cười cho nô tài!
Tiểu Sơ tử? Nụ cười Sở Vân Hách lập tức cứng đờ, thoáng mất hồn sau đó mới cúi đầu đọc, nhẹ giọng thì thầm:
Quân tử giúp người hoàn thành ước vọng,
tiểu nhân đoạt nhân sở ái!
Anh hùng bảo đao không lão,
lão nương vẫn còn hấp dẫn!
Sách đến thời gian sử dụng phương hận ít,
tiền bạc cuối tháng không đủ hoa!
Thiên tài ta mới tất hữu dụng,
Lão Thử nhi tử đào thành động!
Cuộc đời tự cổ thùy vô tử,
sau sẽ phải đến phiên ngươi. . . . . .
Tiểu xuyên tử nghe xong cười to không dứt, Ha ha ha. . . . . . Chủ tử, buồn cười chứ? Lúc ấy tiểu Sơ tử vừa viết vừa đọc bên tai, nô tài cười đến ngã ngửa ra!
Ừ, buồn cười, thơ tếu này còn biến tấu ra thật thú vị! Sở Vân Hách vừa cười vừa gật đầu, duỗi ngón tay vuốt lên mặt chữ, lại hỏi: Tiểu Sơ tử viết cho ngươi quyển này lúc nào?
Bẩm chủ tử, chính là đêm tiểu Sơ tử bị bọn Nhiếp thị vệ bắt đi, trước khi ngủ hai chúng nô tài hàn huyên rất nhiều chuyện cười, sau đó hắn nói, viết cho nô tài quyển này để lưu làm kỷ niệm. Tiểu Xuyên tử nói.
Vậy. . . . . . Sách này ngươi cho Bổn vương đi! Sở Vân Hách chần chờ một chút, nhìn về phía tiểu Xuyên tử.
Tiểu Xuyên tử ngẩn người, vội chớp mắt hai cái, sau đó gật đầu, Dạ, nô tài chính là muốn như vậy, nên mới đem quyển này đến cho chủ tử đây!
Sở Vân Hách lại lật lật ra đọc , khóe miệng vẫn chưa ngưng nụ cười, thấy chủ tử càng cao hứng, tiểu Xuyên tử vui mừng không dứt, không khỏi thầm trách mình sao không sớm nhớ ra?
Tốt lắm, thay quần áo rửa mặt đi! Một khắc đồng hồ sau đó, Sở Vân Hách rời mắt khỏi quyển sách ngẩng đầu lên, khẽ cười nói.
Dạ!
Một thân trường bào tím, đai lưng ngọc đái, đỉnh đầu vấn kim quan, Sở Vân Hách đêm qua không nghỉ ngơi tốt, có lẽ do tâm tình không tốt, giờ phút này, thần thái lại vô cùng sáng láng, hăng hái!
Chủ tử, ngài mặc quan phục này vào trông thật uy phong! Ngài mang nô tài cùng đi chứ, trên đường nô tài sẽ tận lực hầu hạ ngài! Tiểu Xuyên tử tự đáy lòng khen một tiếng, mong đợi nói.
Được rồi, theo sau đi, tiểu tử ngươi cũng đã dây dưa ở đây cả đêm rồi! Sở Vân Hách cười nói.
Tiểu Xuyên tử thật cao hứng, Dạ, chủ tử! Nô tài trở về dọn dẹp hành lý ngay!
Ra khỏi hồ tắm, Cẩn Nhi và Huệ nhi đã châm trà nóng, tay nâng chén, Cẩn Nhi mỉm cười nói: Chủ tử mời uống trà! Chủ tử mang tiểu xuyên tử đi Giang Âm, không bằng cũng mang theo nô tì đi, so với tiểu Xuyên tử nô tì càng có thể tận lực hầu hạ chủ tử tốt hơn!
Sở Vân Hách nhận lấy ly trà, khẽ nhấp một cái, nhìn Huệ nhi đang kích động đứng bên, Thế nào, ngươi cũng muốn sao?
Dĩ nhiên! Ha ha, nếu như chủ tử có thể mang nhiều nha hoàn hầu hạ. . . . . . Nô tỳ cực kỳ nguyện ý đi theo chăm sóc chủ tử. Huệ nhi có chút đỏ mặt thấp giọng mà nói ra.
A, hai người các ngươi đi, Lan và Y Nhân không phải cũng muốn đi sao? Bổn vương sao có thể mang được bốn nha hoàn, đến đó, dịch quán có nha hoàn hầu hạ, lại nói Bổn vương vội đi công sự, tất cả giản lược. Các ngươi ở lại trong phủ, giúp đỡ Nghiêm quản gia xử lý tốt Dự Viên đi! Sở Vân Hách quét mắt nhìn hai người, bật cười nói.
Hai nha hoàn vừa nghe, lập tức im lặng, không khỏi vạn phần ghen tị với tiểu Xuyên tử, vốn là muốn xuống lén cười nhạo hắn là được, không báo đến chủ tử, nhưng hiện tại, lòng ghen tỵ nữ nhân rất lợi hại, vì vậy, liếc mắt nhìn nhau, âm thầm cắn răng, chờ tiểu Xuyên tử trở lại để trả thù hắn!
Thời gian khoảng một chung trà, tiểu Xuyên tử quay lại mang theo bọc quần áo, khuôn mặt vui sướng, Chủ tử, nô tài đã thu thập xong, lúc nào cũng có thể cùng chủ tử lên đường!
Khụ khụ, chủ tử, nô tỳ cũng kể cho ngài nghe một chuyện cười khá hay? Cẩn Nhi nghiêng mắt nhìn tiểu Xuyên tử, rất là vô lương che miệng cười nói.
Huệ nhi cũng cười theo, Chủ tử, chuyện cười này còn hay hơn chuyện của tiểu Xuyên tử nhiều!
Ai, các ngươi đang có chuyện mờ ám gì à? Tiểu Xuyên tử co quắp mặt, mờ mịt mà khó hiểu.
Sở Vân Hách dừng động tác uống trà lại, hứng thú dồi dào cười hỏi: Là cái gì? Nói nghe một chút.
Hì hì, chủ tử, ngài chờ một chút. Cẩn Nhi cười một tiếng, chạy ra khỏi bình phong, cầm món đồ đi vào, giơ ra vẫy vẫy, trải ra trước mặt Sở Vân Hách, Chủ tử người xem, tiểu Xuyên tử thế mà mặc yếm nữ nhân, còn là màu hồng phấn nữa đó
Hả? Sở Vân Hách mắt trợn mắt, kinh ngạc nhìn hướng tiểu Xuyên tử, mắt lóe ra tia nhìn phức tạp, ngươi một thái giám cũng muốn làm nữ nhân sao?
Tiểu Xuyên tử bị Sở Vân Hách nhìn khinh bỉ lập tức đỏ mặt, bước đến giật phăng cái yếm trên tay Cẩn Nhi, cầm lên xem lúng túng tức giận nói: Ai nói cái này của ta? Ta làm sao mà có cái yếm chứ, ta là. . . . . . Ta là thái giám, làm sao có thể mặc cái yếm nữ nhân, sợ là hai người các ngươi, cố ý lấy yếm của mình ra gài tang vật ở trên người ta đi!
Nào có? Chủ tử, rõ ràng chúng ta mới vừa rồi tìm được ở dưới giường trong phòng tiểu Xuyên tử! Hắn để ở phía trên rương gỗ đỏ! Huệ nhi cũng giận, vội biện hộ.
Cái gì? Này cái yếm này ở trên rương tìm được? Tiểu Xuyên tử vừa nghe bối rối, chớp mắt, mờ mịt khó hiểu mà nói: Không thể nào, cái này rõ ràng chỉ nữ nhân mới mặc, ta làm sao có? Ta chưa bao giờ mặc, không tin, ta cởi áo cho các ngươi nhìn!
Này, ngươi không biết ngượng à! Cẩn Nhi vọt đỏ mặt, đoạt lấy cái yếm, sẳng giọng: Đồ tại trong phòng ngươi tìm được, ngươi còn không thừa nhận!
Ta, ta. . . . . . Thật không phải là ta a! Tiểu Xuyên tử nóng nảy, lại dậm chân lại đấm quyền, Bộp một tiếng quỳ gối trước mặt Sở Vân Hách, vẻ mặt đưa đám nói: Chủ tử, ngài làm chủ cho nô tài đi!
Sở Vân Hách nhìn chằm chằm cái yếm trên tay Cẩn Nhi, ngắm sơ qua sau đó, trầm giọng nói: Lấy ra Bổn vương xem một chút!
Cẩn Nhi vội đưa tới, Sở Vân Hách nhìn kỹ cái yếm phía trên thêu hoa sen, cúi đầu ngửi một cái, một hương thơm nhàn nhạt truyền vào chóp mũi, đây là hương thơm cơ thể nữ nhân, hắn cơ thiếp đông đảo, tất nhiên rất quen thuộc , trong bụng không khỏi căng thẳng, sắc bén nhìn chăm chú về phía tiểu Xuyên tử, Trong phòng trừ ngươi ra, còn có ai từng ở không?
Tiểu Xuyên tử cúi đầu, suy nghĩ một chút đáp: Bẩm chủ tử, khoảng một tháng trước, nô tài còn mở rương đi tìm đồ, lúc ấy cũng không phát hiện có cái yếm này, trong vòng một tháng này, trừ nô tài. . . . . . Trừ nô tài, chỉ có tiểu Sơ tử từng ở một đêm thôi!
Cái gì!
Sở Vân Hách cả kinh, chợt đứng lên, nhìn kỹ lại cái yếm trên tay, lại hướng nhìn tiểu Xuyên tử, thần tình kích động mà nói: Ngươi dám khẳng định, đây không phải của ngươi, mà trong phòng ngươi chỉ duy nhất tiểu Sơ tử từng ở?
Chủ tử, nô tài khẳng định, nô tài nguyện lấy đầu bảo đảm, nếu là giả, mặc cho chủ tử trách phạt! Tiểu Xuyên tử chắc chắn gật đầu, trả lời hùng hồn.
Tiểu Sơ tử? Nụ cười Sở Vân Hách lập tức cứng đờ, thoáng mất hồn sau đó mới cúi đầu đọc, nhẹ giọng thì thầm:
Quân tử giúp người hoàn thành ước vọng,
tiểu nhân đoạt nhân sở ái!
Anh hùng bảo đao không lão,
lão nương vẫn còn hấp dẫn!
Sách đến thời gian sử dụng phương hận ít,
tiền bạc cuối tháng không đủ hoa!
Thiên tài ta mới tất hữu dụng,
Lão Thử nhi tử đào thành động!
Cuộc đời tự cổ thùy vô tử,
sau sẽ phải đến phiên ngươi. . . . . .
Tiểu xuyên tử nghe xong cười to không dứt, Ha ha ha. . . . . . Chủ tử, buồn cười chứ? Lúc ấy tiểu Sơ tử vừa viết vừa đọc bên tai, nô tài cười đến ngã ngửa ra!
Ừ, buồn cười, thơ tếu này còn biến tấu ra thật thú vị! Sở Vân Hách vừa cười vừa gật đầu, duỗi ngón tay vuốt lên mặt chữ, lại hỏi: Tiểu Sơ tử viết cho ngươi quyển này lúc nào?
Bẩm chủ tử, chính là đêm tiểu Sơ tử bị bọn Nhiếp thị vệ bắt đi, trước khi ngủ hai chúng nô tài hàn huyên rất nhiều chuyện cười, sau đó hắn nói, viết cho nô tài quyển này để lưu làm kỷ niệm. Tiểu Xuyên tử nói.
Vậy. . . . . . Sách này ngươi cho Bổn vương đi! Sở Vân Hách chần chờ một chút, nhìn về phía tiểu Xuyên tử.
Tiểu Xuyên tử ngẩn người, vội chớp mắt hai cái, sau đó gật đầu, Dạ, nô tài chính là muốn như vậy, nên mới đem quyển này đến cho chủ tử đây!
Sở Vân Hách lại lật lật ra đọc , khóe miệng vẫn chưa ngưng nụ cười, thấy chủ tử càng cao hứng, tiểu Xuyên tử vui mừng không dứt, không khỏi thầm trách mình sao không sớm nhớ ra?
Tốt lắm, thay quần áo rửa mặt đi! Một khắc đồng hồ sau đó, Sở Vân Hách rời mắt khỏi quyển sách ngẩng đầu lên, khẽ cười nói.
Dạ!
Một thân trường bào tím, đai lưng ngọc đái, đỉnh đầu vấn kim quan, Sở Vân Hách đêm qua không nghỉ ngơi tốt, có lẽ do tâm tình không tốt, giờ phút này, thần thái lại vô cùng sáng láng, hăng hái!
Chủ tử, ngài mặc quan phục này vào trông thật uy phong! Ngài mang nô tài cùng đi chứ, trên đường nô tài sẽ tận lực hầu hạ ngài! Tiểu Xuyên tử tự đáy lòng khen một tiếng, mong đợi nói.
Được rồi, theo sau đi, tiểu tử ngươi cũng đã dây dưa ở đây cả đêm rồi! Sở Vân Hách cười nói.
Tiểu Xuyên tử thật cao hứng, Dạ, chủ tử! Nô tài trở về dọn dẹp hành lý ngay!
Ra khỏi hồ tắm, Cẩn Nhi và Huệ nhi đã châm trà nóng, tay nâng chén, Cẩn Nhi mỉm cười nói: Chủ tử mời uống trà! Chủ tử mang tiểu xuyên tử đi Giang Âm, không bằng cũng mang theo nô tì đi, so với tiểu Xuyên tử nô tì càng có thể tận lực hầu hạ chủ tử tốt hơn!
Sở Vân Hách nhận lấy ly trà, khẽ nhấp một cái, nhìn Huệ nhi đang kích động đứng bên, Thế nào, ngươi cũng muốn sao?
Dĩ nhiên! Ha ha, nếu như chủ tử có thể mang nhiều nha hoàn hầu hạ. . . . . . Nô tỳ cực kỳ nguyện ý đi theo chăm sóc chủ tử. Huệ nhi có chút đỏ mặt thấp giọng mà nói ra.
A, hai người các ngươi đi, Lan và Y Nhân không phải cũng muốn đi sao? Bổn vương sao có thể mang được bốn nha hoàn, đến đó, dịch quán có nha hoàn hầu hạ, lại nói Bổn vương vội đi công sự, tất cả giản lược. Các ngươi ở lại trong phủ, giúp đỡ Nghiêm quản gia xử lý tốt Dự Viên đi! Sở Vân Hách quét mắt nhìn hai người, bật cười nói.
Hai nha hoàn vừa nghe, lập tức im lặng, không khỏi vạn phần ghen tị với tiểu Xuyên tử, vốn là muốn xuống lén cười nhạo hắn là được, không báo đến chủ tử, nhưng hiện tại, lòng ghen tỵ nữ nhân rất lợi hại, vì vậy, liếc mắt nhìn nhau, âm thầm cắn răng, chờ tiểu Xuyên tử trở lại để trả thù hắn!
Thời gian khoảng một chung trà, tiểu Xuyên tử quay lại mang theo bọc quần áo, khuôn mặt vui sướng, Chủ tử, nô tài đã thu thập xong, lúc nào cũng có thể cùng chủ tử lên đường!
Khụ khụ, chủ tử, nô tỳ cũng kể cho ngài nghe một chuyện cười khá hay? Cẩn Nhi nghiêng mắt nhìn tiểu Xuyên tử, rất là vô lương che miệng cười nói.
Huệ nhi cũng cười theo, Chủ tử, chuyện cười này còn hay hơn chuyện của tiểu Xuyên tử nhiều!
Ai, các ngươi đang có chuyện mờ ám gì à? Tiểu Xuyên tử co quắp mặt, mờ mịt mà khó hiểu.
Sở Vân Hách dừng động tác uống trà lại, hứng thú dồi dào cười hỏi: Là cái gì? Nói nghe một chút.
Hì hì, chủ tử, ngài chờ một chút. Cẩn Nhi cười một tiếng, chạy ra khỏi bình phong, cầm món đồ đi vào, giơ ra vẫy vẫy, trải ra trước mặt Sở Vân Hách, Chủ tử người xem, tiểu Xuyên tử thế mà mặc yếm nữ nhân, còn là màu hồng phấn nữa đó
Hả? Sở Vân Hách mắt trợn mắt, kinh ngạc nhìn hướng tiểu Xuyên tử, mắt lóe ra tia nhìn phức tạp, ngươi một thái giám cũng muốn làm nữ nhân sao?
Tiểu Xuyên tử bị Sở Vân Hách nhìn khinh bỉ lập tức đỏ mặt, bước đến giật phăng cái yếm trên tay Cẩn Nhi, cầm lên xem lúng túng tức giận nói: Ai nói cái này của ta? Ta làm sao mà có cái yếm chứ, ta là. . . . . . Ta là thái giám, làm sao có thể mặc cái yếm nữ nhân, sợ là hai người các ngươi, cố ý lấy yếm của mình ra gài tang vật ở trên người ta đi!
Nào có? Chủ tử, rõ ràng chúng ta mới vừa rồi tìm được ở dưới giường trong phòng tiểu Xuyên tử! Hắn để ở phía trên rương gỗ đỏ! Huệ nhi cũng giận, vội biện hộ.
Cái gì? Này cái yếm này ở trên rương tìm được? Tiểu Xuyên tử vừa nghe bối rối, chớp mắt, mờ mịt khó hiểu mà nói: Không thể nào, cái này rõ ràng chỉ nữ nhân mới mặc, ta làm sao có? Ta chưa bao giờ mặc, không tin, ta cởi áo cho các ngươi nhìn!
Này, ngươi không biết ngượng à! Cẩn Nhi vọt đỏ mặt, đoạt lấy cái yếm, sẳng giọng: Đồ tại trong phòng ngươi tìm được, ngươi còn không thừa nhận!
Ta, ta. . . . . . Thật không phải là ta a! Tiểu Xuyên tử nóng nảy, lại dậm chân lại đấm quyền, Bộp một tiếng quỳ gối trước mặt Sở Vân Hách, vẻ mặt đưa đám nói: Chủ tử, ngài làm chủ cho nô tài đi!
Sở Vân Hách nhìn chằm chằm cái yếm trên tay Cẩn Nhi, ngắm sơ qua sau đó, trầm giọng nói: Lấy ra Bổn vương xem một chút!
Cẩn Nhi vội đưa tới, Sở Vân Hách nhìn kỹ cái yếm phía trên thêu hoa sen, cúi đầu ngửi một cái, một hương thơm nhàn nhạt truyền vào chóp mũi, đây là hương thơm cơ thể nữ nhân, hắn cơ thiếp đông đảo, tất nhiên rất quen thuộc , trong bụng không khỏi căng thẳng, sắc bén nhìn chăm chú về phía tiểu Xuyên tử, Trong phòng trừ ngươi ra, còn có ai từng ở không?
Tiểu Xuyên tử cúi đầu, suy nghĩ một chút đáp: Bẩm chủ tử, khoảng một tháng trước, nô tài còn mở rương đi tìm đồ, lúc ấy cũng không phát hiện có cái yếm này, trong vòng một tháng này, trừ nô tài. . . . . . Trừ nô tài, chỉ có tiểu Sơ tử từng ở một đêm thôi!
Cái gì!
Sở Vân Hách cả kinh, chợt đứng lên, nhìn kỹ lại cái yếm trên tay, lại hướng nhìn tiểu Xuyên tử, thần tình kích động mà nói: Ngươi dám khẳng định, đây không phải của ngươi, mà trong phòng ngươi chỉ duy nhất tiểu Sơ tử từng ở?
Chủ tử, nô tài khẳng định, nô tài nguyện lấy đầu bảo đảm, nếu là giả, mặc cho chủ tử trách phạt! Tiểu Xuyên tử chắc chắn gật đầu, trả lời hùng hồn.
/202
|