Dưới vô số cây đuốc chiếu sáng thấp thoáng, thân ảnh Phong Thập Nhất và Phong Nam An dường như trở nên to lớn hơn nhiều.
” Nhạc phụ đại nhân, ngài đây có ý gì vậy?” Phong Nam An không sợ hãi nhìn thẳng lão giả dẫn đầu, trên mặt vẫn là vẻ kiên quyết bất tuân không chút ý cười.
” Nam An, chẳng phải trước đây chúng ta đã nói rồi sao? Nợ nần của Phong Nam Lạc đều do hắn tự gánh chịu, hiện tại hắn đã trở về thì dĩ nhiên bọn ta phải tới đòi nợ, mọi người nói đúng không?”
” Giao ra Phong Nam Lạc! Giao ra Phong Nam Lạc!”
Tiếng hô to vang lên liên tiếp đinh tai nhức óc.
Nụ cười trên mặt Phong Nam An dần biến mất “Nói gì thì chúng ta đều là người nhà, ngài cũng không cần điều động nhiều người thế này tới bao vây Phong gia bảo chứ? Huống chi năm năm trước ta đã nói rất rõ ràng rồi, mạng Phong Nam Lạc là của ta, không ai được phép cướp đi.”
“Các ngươi là huynh đệ nên ngươi đương nhiên giúp đỡ hắn!”
“Đúng vậy! Lập tức giao ra Phong Nam Lạc, bằng không chúng ta huyết tẩy Phong gia bảo!”
” Huyết tẩy Phong gia bảo! Huyết tẩy Phong gia bảo!…”
“Đinh!” một tiếng, Phong Thập Nhất rút ra thanh nhuyễn kiếm tùy thân từ bên hông ra, khuôn mặt hơi nghiêng, băng lãnh nhìn mọi người trước mắt “Mạng của Phong Nam Lạc ta, nơi này ai có bản lĩnh thì thử tới lấy đi!”
“Được! Ta cũng muốn nhìn xem ngươi thật ra có bao nhiêu bản lĩnh! Mọi người xông lên! Giết hắn!”
Không biết là ai hô to một câu, những người khác đều rút ra binh khí của mình, đoàn người đông nghịt chen chúc về phía Phong Thập Nhất.
Phong Thập Nhất đưa tay nhấc Lâm Bảo Nhi cố sức ném lên trên, cả người nàng bay lên một nhánh cây cổ thụ cao ngất.
Lâm Bảo Nhi căng thẳng tới hoa cả mắt, a a a…Nàng bị chứng sợ độ cao nha, đầu óc choáng váng luôn.
Binh khí va chạm tóe lửa chói tai, trong không khí thỉnh thoảng bắn ra nhiều ánh lửa, kiếm khí đan xen khắp nơi, ánh đao như có như không.
Bầu trời đêm được nhuộm đỏ bởi màu đỏ, Lâm Bảo Nhi miễn cưỡng mở mắt nhìn tình hình chiến đấu vô cùng thê thảm trên mặt đất, tim đập càng lúc càng nhanh, giữa trận hỗn chiến nàng đã mất dấu Phong Thập Nhất, càng không phân biệt được ai với ai, đây là buổi tối kinh khủng nhất trong đời nàng từng trải qua. Nếu có thể lựa chọn thì nàng tình nguyện đây chỉ là một giấc mơ hoang đường, tỉnh mộng sẽ biến mất hết, Phong Thập Nhất vẫn là tiểu đồ đệ đi theo phía sau nàng, bọn họ vẫn sống thật đơn giản như trước….
” Sưu!”
Ngay lúc Lâm Bảo Nhi đang trầm tư thì một cái phi tiêu xẹt qua sát tai nàng, “A!” Lâm Bảo Nhi kêu sợ hãi một tiếng, thân thể trong nháy mắt mất thăng bằng, rớt xuống nhanh chóng như lá rụng khỏi cành.
” Cẩn thận!” Phong Thập Nhất phi thân qua, cố sức đem ôm ở trong lòng mình.
“Nàng không sao chứ?”
Khi Lâm Bảo Nhi nhìn rõ hắn thì nước mắt lập tức trào ra, trên người hắn đều là máu như lửa, tựa như bộ đồ màu đỏ hắn thường mặc, đỏ khiến lòng người sợ hãi.
” Ngươi bị thương?” Âm thanh của nàng khẽ run lên, hai tay trắng nõn cẩn thận lướt qua vết thương trên cánh tay hắn.
“Không sao hết!” Phong Thập Nhất cười cười ra vẻ rất ổn.
Lúc hai người đang nói thì mấy cái mũi ám khí sớm đã nhắm ngay Phong Thập Nhất bay tới nhanh như điện chớp, trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, một loạt quang hiện lên “Leng keng đinh!”
Trong không khí thoáng hiện lên ánh lửa đẹp mắt, ám khí rơi lả tả trên đất.
” Ta van ngươi đừng ngay lúc này mà còn tình cảm trai gái!” Phong Nam An gào to về phía hắn, “Ta không muốn tiếp tục lãng phí tinh thần bảo vệ mạng ngươi!”
Phong Thập Nhất bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhìn khuôn mặt trắng bệch của Lâm Bảo Nhi “Là ta liên lụy nàng, nhưng mà cho dù liều mạng ta cũng sẽ bảo vệ nàng, còn có Tư Đồ…. Nàng yên tâm hắn sẽ không sao đâu.”
Nói xong, hắn liền kéo Lâm Bảo Nhi ra sau lưng che chắn rồi lần thứ hai đầu nhập vào trong chiến đấu.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng chém giết liên tiếp, Lâm Bảo Nhi che kín cái lỗ tai nhắm chặt mắt, huyết vũ tinh phong trước mắt rất rất tàn khốc, điều này khiến cho người từ nhỏ lớn lên trong hòa bình như nàng thật sự khó tiếp thu, mình sẽ chết sao?
Lâm Bảo Nhi bỗng nhiên cảm thấy như tử thần đang gần kề sát bên, dường như là đưa tay ra sẽ chạm vào ngay.
“A!” Phong Thập Nhất lần thứ hai bị đau kêu một tiếng, vết thương trên đùi chảy đầy máu, ở trong lòng hắn tự nói nghìn vạn lần không thể ngã xuống, bởi vì phía sau mình còn có một người hắn dù liều mạng cũng muốn bảo vệ. Thế nhưng tầm nhìn của hắn dần dần mờ đi, nội thương năm năm trước khiến kinh mạch đã có chút hao tổn, đây cũng là một trong những lý do hắn quyết tâm ẩn lui giang hồ.
Hình ảnh quá khứ rõ ràng xuất hiện trước mắt, nụ cười như hoa đào rực rỡ của mẫu thân, trách cứ tràn ngập yêu thương từ phụ thân, dáng dấp các huynh đệ cùng nhau khổ luyện….
Thân thể Phong Thập Nhất chậm rãi ngã xuống trước mắt Lâm Bảo Nhi “Thập Nhất, Thập Nhất!”. Nàng nhào tới trước người hắn, ra sức kêu tên của hắn.
Gần như thống nhất cùng một lúc, có hơn mười thanh trường kiếm đâm về phía hai người họ.
Lúc này đây không ai trong hai người cử động, coi như chạy trời không khỏi nắng đi! Lâm Bảo Nhi đơn giản ôm lấy Phong Thập Nhất đang hôn mê bất tỉnh, không ngờ rằng sẽ chết cùng một chỗ với Thập Nhất, trên đường xuống hoàng tuyền có mỹ nam dịu dàng này làm bạn chắc sẽ không buồn đâu.
Thời gian phảng phất như đóng băng, Lâm Bảo Nhi nhắm mắt lại ổn định tâm trạng, tưởng tượng thấy cảm giác kiếm đâm vào thân thể, thế nhưng….. cũng không đau đớn như nàng tưởng tượng, vẫn là bàn tay băng lãnh nâng dậy cánh tay nàng, âm thanh quen thuộc nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng.
——-
“Bảo Nhi, không có việc gì, mau đứng lên!”
Huyền Song…..
Lâm Bảo Nhi không thể tin được mở mắt, Huyền Song quả nhiên đứng ngay trước mắt nàng. Hắn mặc một thân hắc y tư thế oai hùng hiên ngang, khóe miệng chứa ý cười thản nhiên.
” Huyền Song? Ngươi sao lại ở đây? Thật là ngươi?”
“Này này này, trong mắt ngươi chỉ có Huyền Song thôi à?”
Hồng trần đứng gần đó ngứa mắt bực mình vỗ vỗ vai Lâm Bảo Nhi “Ai, thật sự là khiến người làm ca ca này thương tâm gần chết! Ách, Bảo Nhi này, nam nhân trong lòng ngươi không lẽ là Phong Nam Lạc trong truyền thuyết? Đúng là hồng nhan họa thủy, họa thủy, họa thủy….”
” Hồng trần đại ca…” Trên mặt Lâm Bảo Nhi rốt cuộc xuất hiện nụ cười, “Các ngươi đều!” Lúc này Lâm Bảo Nhi mới phát hiện bên cạnh mình không biết từ lúc nào xuất hiện năm hắc y nhân, bọn họ vây thành một bức tường người kiên cố, bảo vệ nàng và Phong Thập Nhất bên trong.
” Đúng vậy, đều tới, là… Vương gia bảo chúng ta tới.”
” Độc Cô Hiểu” Lâm Bảo Nhi nhớ tới nam tử vẻ mặt luôn luôn lạnh lùng kia, trong lòng dĩ nhiên là ấm áp dào dạt.
Trên thế giới này đã sinh ra rất nhiều ràng buộc không giải được, có lẽ nàng đã đã định trước là phải ở chỗ này cả đời, như vậy thì không thể tiếp tục yếu ớt thế này nữa.
Trong ánh mắt Lâm Bảo Nhi có vẻ kiên định trước nay chưa từng có, nàng nhẹ giọng nói bên tai Phong Thập Nhất ,” Phong Nam Lạc, ngươi không được chết! Mạng của ngươi không phải của người khác, là của ta, không có ta cho phép ngươi tuyệt đối không thể chết” Nói xong nàng lấy ra viên thuốc trước đây Phong Thập Nhất đưa nàng, cẩn thận bỏ vào trong miệng Phong Thập Nhất….
” Nhạc phụ đại nhân, ngài đây có ý gì vậy?” Phong Nam An không sợ hãi nhìn thẳng lão giả dẫn đầu, trên mặt vẫn là vẻ kiên quyết bất tuân không chút ý cười.
” Nam An, chẳng phải trước đây chúng ta đã nói rồi sao? Nợ nần của Phong Nam Lạc đều do hắn tự gánh chịu, hiện tại hắn đã trở về thì dĩ nhiên bọn ta phải tới đòi nợ, mọi người nói đúng không?”
” Giao ra Phong Nam Lạc! Giao ra Phong Nam Lạc!”
Tiếng hô to vang lên liên tiếp đinh tai nhức óc.
Nụ cười trên mặt Phong Nam An dần biến mất “Nói gì thì chúng ta đều là người nhà, ngài cũng không cần điều động nhiều người thế này tới bao vây Phong gia bảo chứ? Huống chi năm năm trước ta đã nói rất rõ ràng rồi, mạng Phong Nam Lạc là của ta, không ai được phép cướp đi.”
“Các ngươi là huynh đệ nên ngươi đương nhiên giúp đỡ hắn!”
“Đúng vậy! Lập tức giao ra Phong Nam Lạc, bằng không chúng ta huyết tẩy Phong gia bảo!”
” Huyết tẩy Phong gia bảo! Huyết tẩy Phong gia bảo!…”
“Đinh!” một tiếng, Phong Thập Nhất rút ra thanh nhuyễn kiếm tùy thân từ bên hông ra, khuôn mặt hơi nghiêng, băng lãnh nhìn mọi người trước mắt “Mạng của Phong Nam Lạc ta, nơi này ai có bản lĩnh thì thử tới lấy đi!”
“Được! Ta cũng muốn nhìn xem ngươi thật ra có bao nhiêu bản lĩnh! Mọi người xông lên! Giết hắn!”
Không biết là ai hô to một câu, những người khác đều rút ra binh khí của mình, đoàn người đông nghịt chen chúc về phía Phong Thập Nhất.
Phong Thập Nhất đưa tay nhấc Lâm Bảo Nhi cố sức ném lên trên, cả người nàng bay lên một nhánh cây cổ thụ cao ngất.
Lâm Bảo Nhi căng thẳng tới hoa cả mắt, a a a…Nàng bị chứng sợ độ cao nha, đầu óc choáng váng luôn.
Binh khí va chạm tóe lửa chói tai, trong không khí thỉnh thoảng bắn ra nhiều ánh lửa, kiếm khí đan xen khắp nơi, ánh đao như có như không.
Bầu trời đêm được nhuộm đỏ bởi màu đỏ, Lâm Bảo Nhi miễn cưỡng mở mắt nhìn tình hình chiến đấu vô cùng thê thảm trên mặt đất, tim đập càng lúc càng nhanh, giữa trận hỗn chiến nàng đã mất dấu Phong Thập Nhất, càng không phân biệt được ai với ai, đây là buổi tối kinh khủng nhất trong đời nàng từng trải qua. Nếu có thể lựa chọn thì nàng tình nguyện đây chỉ là một giấc mơ hoang đường, tỉnh mộng sẽ biến mất hết, Phong Thập Nhất vẫn là tiểu đồ đệ đi theo phía sau nàng, bọn họ vẫn sống thật đơn giản như trước….
” Sưu!”
Ngay lúc Lâm Bảo Nhi đang trầm tư thì một cái phi tiêu xẹt qua sát tai nàng, “A!” Lâm Bảo Nhi kêu sợ hãi một tiếng, thân thể trong nháy mắt mất thăng bằng, rớt xuống nhanh chóng như lá rụng khỏi cành.
” Cẩn thận!” Phong Thập Nhất phi thân qua, cố sức đem ôm ở trong lòng mình.
“Nàng không sao chứ?”
Khi Lâm Bảo Nhi nhìn rõ hắn thì nước mắt lập tức trào ra, trên người hắn đều là máu như lửa, tựa như bộ đồ màu đỏ hắn thường mặc, đỏ khiến lòng người sợ hãi.
” Ngươi bị thương?” Âm thanh của nàng khẽ run lên, hai tay trắng nõn cẩn thận lướt qua vết thương trên cánh tay hắn.
“Không sao hết!” Phong Thập Nhất cười cười ra vẻ rất ổn.
Lúc hai người đang nói thì mấy cái mũi ám khí sớm đã nhắm ngay Phong Thập Nhất bay tới nhanh như điện chớp, trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, một loạt quang hiện lên “Leng keng đinh!”
Trong không khí thoáng hiện lên ánh lửa đẹp mắt, ám khí rơi lả tả trên đất.
” Ta van ngươi đừng ngay lúc này mà còn tình cảm trai gái!” Phong Nam An gào to về phía hắn, “Ta không muốn tiếp tục lãng phí tinh thần bảo vệ mạng ngươi!”
Phong Thập Nhất bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhìn khuôn mặt trắng bệch của Lâm Bảo Nhi “Là ta liên lụy nàng, nhưng mà cho dù liều mạng ta cũng sẽ bảo vệ nàng, còn có Tư Đồ…. Nàng yên tâm hắn sẽ không sao đâu.”
Nói xong, hắn liền kéo Lâm Bảo Nhi ra sau lưng che chắn rồi lần thứ hai đầu nhập vào trong chiến đấu.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng chém giết liên tiếp, Lâm Bảo Nhi che kín cái lỗ tai nhắm chặt mắt, huyết vũ tinh phong trước mắt rất rất tàn khốc, điều này khiến cho người từ nhỏ lớn lên trong hòa bình như nàng thật sự khó tiếp thu, mình sẽ chết sao?
Lâm Bảo Nhi bỗng nhiên cảm thấy như tử thần đang gần kề sát bên, dường như là đưa tay ra sẽ chạm vào ngay.
“A!” Phong Thập Nhất lần thứ hai bị đau kêu một tiếng, vết thương trên đùi chảy đầy máu, ở trong lòng hắn tự nói nghìn vạn lần không thể ngã xuống, bởi vì phía sau mình còn có một người hắn dù liều mạng cũng muốn bảo vệ. Thế nhưng tầm nhìn của hắn dần dần mờ đi, nội thương năm năm trước khiến kinh mạch đã có chút hao tổn, đây cũng là một trong những lý do hắn quyết tâm ẩn lui giang hồ.
Hình ảnh quá khứ rõ ràng xuất hiện trước mắt, nụ cười như hoa đào rực rỡ của mẫu thân, trách cứ tràn ngập yêu thương từ phụ thân, dáng dấp các huynh đệ cùng nhau khổ luyện….
Thân thể Phong Thập Nhất chậm rãi ngã xuống trước mắt Lâm Bảo Nhi “Thập Nhất, Thập Nhất!”. Nàng nhào tới trước người hắn, ra sức kêu tên của hắn.
Gần như thống nhất cùng một lúc, có hơn mười thanh trường kiếm đâm về phía hai người họ.
Lúc này đây không ai trong hai người cử động, coi như chạy trời không khỏi nắng đi! Lâm Bảo Nhi đơn giản ôm lấy Phong Thập Nhất đang hôn mê bất tỉnh, không ngờ rằng sẽ chết cùng một chỗ với Thập Nhất, trên đường xuống hoàng tuyền có mỹ nam dịu dàng này làm bạn chắc sẽ không buồn đâu.
Thời gian phảng phất như đóng băng, Lâm Bảo Nhi nhắm mắt lại ổn định tâm trạng, tưởng tượng thấy cảm giác kiếm đâm vào thân thể, thế nhưng….. cũng không đau đớn như nàng tưởng tượng, vẫn là bàn tay băng lãnh nâng dậy cánh tay nàng, âm thanh quen thuộc nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng.
——-
“Bảo Nhi, không có việc gì, mau đứng lên!”
Huyền Song…..
Lâm Bảo Nhi không thể tin được mở mắt, Huyền Song quả nhiên đứng ngay trước mắt nàng. Hắn mặc một thân hắc y tư thế oai hùng hiên ngang, khóe miệng chứa ý cười thản nhiên.
” Huyền Song? Ngươi sao lại ở đây? Thật là ngươi?”
“Này này này, trong mắt ngươi chỉ có Huyền Song thôi à?”
Hồng trần đứng gần đó ngứa mắt bực mình vỗ vỗ vai Lâm Bảo Nhi “Ai, thật sự là khiến người làm ca ca này thương tâm gần chết! Ách, Bảo Nhi này, nam nhân trong lòng ngươi không lẽ là Phong Nam Lạc trong truyền thuyết? Đúng là hồng nhan họa thủy, họa thủy, họa thủy….”
” Hồng trần đại ca…” Trên mặt Lâm Bảo Nhi rốt cuộc xuất hiện nụ cười, “Các ngươi đều!” Lúc này Lâm Bảo Nhi mới phát hiện bên cạnh mình không biết từ lúc nào xuất hiện năm hắc y nhân, bọn họ vây thành một bức tường người kiên cố, bảo vệ nàng và Phong Thập Nhất bên trong.
” Đúng vậy, đều tới, là… Vương gia bảo chúng ta tới.”
” Độc Cô Hiểu” Lâm Bảo Nhi nhớ tới nam tử vẻ mặt luôn luôn lạnh lùng kia, trong lòng dĩ nhiên là ấm áp dào dạt.
Trên thế giới này đã sinh ra rất nhiều ràng buộc không giải được, có lẽ nàng đã đã định trước là phải ở chỗ này cả đời, như vậy thì không thể tiếp tục yếu ớt thế này nữa.
Trong ánh mắt Lâm Bảo Nhi có vẻ kiên định trước nay chưa từng có, nàng nhẹ giọng nói bên tai Phong Thập Nhất ,” Phong Nam Lạc, ngươi không được chết! Mạng của ngươi không phải của người khác, là của ta, không có ta cho phép ngươi tuyệt đối không thể chết” Nói xong nàng lấy ra viên thuốc trước đây Phong Thập Nhất đưa nàng, cẩn thận bỏ vào trong miệng Phong Thập Nhất….
/120
|