Thời điểm Lâm Bảo Nhi trở lại Vân Vũ các đã là giữa trưa. Xa xa nàng chợt nghe thấy thanh âm của Thanh Lệ giáo huấn Đại Hùng.
Thanh Lệ: “Đại Hùng, ngươi thật sự là đại bổn hùng*! Trước khi chủ tử đi đã nói cái gì? Lệnh ngươi bảo hộ Lâm công tử một tấc cũng không rời, vậy mà ngươi chỉ trong nháy mắt đã để mất người rồi. Ngươi nói nên làm sao bây giờ?”
*Đại bổn hùng: Con gấu to ngu ngốc (đại hùng: con gấu to; bổn: ngu ngốc, đần độn, ngốc nghếch,. . .)
Đại Hùng: . . . . . .
Thanh Lệ: ngươi có lời để nói hay không a! Ngươi thực sự bị câm điếc sao?
Đại Hùng: . . . . . .
Thanh Lệ: quên đi quên đi, ta nói hết nửa canh giờ xem như vô ích, đến giọng cũng khàn mất rồi, toàn đàn gảy tai trâu, không, chính xác là đàn gảy tai gấu.
Đại Hùng: . . . . . .
“Chi. . . . . .”
Lâm Bảo Nhi nhẹ nhàng đẩy đại môn Vân Vũ các, trên mặt mang theo biểu tình vui cười.
“Này! Các soái ca mỹ nữ! Ta đã trở về!”
Nàng nhìn về phía vẻ mặt bất đắc dĩ Thanh Lệ cùng mặt không chút thay đổi Đại Hùng mười hai vạn phần nhiệt tình chào hỏi, “Mọi người đang nghĩ đến ta sao?”
“Công tử!”
Thanh Lệ vừa nhìn thấy Lâm Bảo Nhi giống hệt như mấy kẻ hám lợi đột nhiên nhìn thấy bảo vật trong Kim khố bay vọt đến bên cạnh.
“Công tử, ngươi không sao chứ? Ta lo lắng đến chết mất !” Thanh Lệ vẻ mặt khẩn trương vây lấy Lâm Bảo Nhi nhìn trái nhìn phải rồi đi vòng quanh xem xét đến ba vòng.
“Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là đến Lăng Hương viện bên cạnh đi bộ một vòng, cảm giác cũng không tệ lắm.”
“Lăng Hương viện?”
Vừa nghe đến này ba chữ này Thanh Lệ lập tức như bị điện giật nhảy dựng lên, “Công tử, ngươi đi Lăng Hương viện?” đôi mắt Thanh Lệ tràn đầy bất khả tư nghị*.
*Bất khả tư nghị: điều khó có thể tin được.
“Đúng vậy! Làm sao vậy?” Lâm Bảo Nhi vẻ mặt thản nhiên nhìn Thanh Lệ, “Nơi đó cũng không tệ lắm, chính là người. . . . có điểm quái dị”
“Trời ạ!” Thanh Lệ vỗ vỗ ngực mình bộ dạng thất kinh, “Việc này thật sự là làm cho người ta giật mình, ba năm nay, trừ bỏ chủ tử, công tử là người đầu tiên lông tóc vô thương từ trong viện kia đi ra.”
“Thật sự? Hóa ra ta lợi hại như vậy a! Ha ha ha. . . . . .” Lâm Bảo Nhi khoa trương cười to ba tiếng, kỳ thật đến bây giờ trong lòng của nàng vẫn có chút sờ sợ, nếu hiện tại kêu nàng đi vào, thì dù nói cái gì nàng cũng sẽ không đi.
“Ta nói Thanh Lệ,” Lâm Bảo Nhi túm Thanh Lệ đến bên cạnh mình, ” Ở trong viện kia là những người như thế nào a? Bọn họ đều. . . . . .thần bí hề hề.”
“Các nàng. . . . . .” Thanh Lệ đảo đảo con ngươi, “Trước kia các nàng đều là phi tử của chủ tử, nhưng hình như bởi vì phạm phải tội gì đó, cho nên bị giam lỏng ở nơi này. Tình huống cụ thể nô tỳ cũng không có biết rõ.”
Biết bày trận pháp, võ công cao cường, nhưng lại là phi tử thần bí như vậy?
Thực là đang nói giỡn đi?
Dù có đánh chết nàng cũng không tin. Lâm Bảo Nhi cười cười, tên Lục Thiên Mặc này không biết có cái bí mật gì không thể cho ai biết đây.
“Công tử, ngươi không sao chứ?” Thanh Lệ nhìn nụ cười trên mặt Lâm Bảo Nhi, chỉ cảm thấy cả người lành lạnh, nụ cười này thật sự có chút quỷ dị. . . . . .
“Không có việc gì!” Lâm Bảo Nhi lắc đầu, “Công tử của ngươi đói bụng rồi, mau chuẩn bị dùm ta một chút điểm tâm đi!”
Lâm Bảo Nhi vỗ vỗ bụng của mình, ai, nàng thiếu chút nữa thành cơm trưa của ác lang rồi. Lúc này dù nói cái gì cũng phải hảo hảobồi bổ bản thân a. . . . . .
Tại thời điểm Lâm Bảo Nhi ở trong Vân Vũ các ăn sơn hào hải vị, ở một nơi khác trong vương phủ, Tiểu Phi đang nóng lòng chờ tin tức của thủ hạ. . . . . .
“Chủ tử!”
Nam tử một thân dạ phục màu đen dáng vẻ phong trần mệt mỏi từ bên ngoài tiến vào, vẻ mặt cung kính quỳ gối trước mặt Tiểu Phi.
“Ngươi đã trở lại, Bạch Lộ. Đứng lên rồi nói.”
Tiểu Phi từ trên gường đứng lên, trên khuôn mặt kiều diễm mang theo vài tia hi vọng: “Bên kia thế nào?”
Bạch Lộ đi đến bên cạnh Tiểu Phi ở bên tai của nàng cúi đầu thì thầm vài câu.
“Tư Đồ. . . . . .”
Tiểu Phi có chút biến sắc, “Có biết quan hệ của bọn họ là gì hay không?”
Bạch Lộ lắc đầu, “Dựa vào những gì thuộc hạ thấy, tên Lâm Tiểu Bảo kia chắc chắn là . . . . .”
“Ta biết ngươi muốn nói cái gì.” Trong mắt của Tiểu Phi chợt lóe lên một tia sát khí, “Tối hôm qua Vương gia từ trong Vân Vũ các đi ra, ta đã biết thân phận của hắn có vấn đề.”
“Muốn hay không thuộc hạ. . . . . .” Bạch Lộ vươn tay, ra hiệu “Răng rắc”.
“Không cần, ” Tiểu Phi miễn cưỡng nhìn lên, “Để Vương gia biết thì kết cục tuyệt đối là không tốt, nếu buộc phải diệt trừ hắn thì phải làm thật sạch sẽ, không lưu lại dấu vết. Ta nghe nói hiện tại đệ nhất sát thủ “Hồng Tuyến” nổi danh giang hồ đang ở kinh thành?”
“Thuộc hạ đã biết phải làm gì !” Bạch Lộ gật đầu tỏ ý đã hiểu, lập tức liền cúi đầu lui ra ngoài. . . . . .
“Hừ. . . . . .” Tiểu Phi cười lạnh một tiếng, trong Lạc thân vương phủ này vĩnh viễn chỉ có một nữ chủ nhân, mà người này chỉ có thể là nàng – Tiêu Thiên Mạch.
Ban đêm, tại Vân Vũ các.
“Ai nha! Nhất định là buổi trưa ăn nhiều quá rồi!” Lâm Bảo Nhi nhìn nhìn cái eo của nàng mà phi thường đau lòng, ai, xem ra an nhàn sẽ làm người ta trở nên mập ra, chẳng lẽ nàng thật sự trời sinh nhất định là mệnh lao lực a?
“Công tử!”
Thanh Lệ thở hổn hển bưng một chậu nước ấm thật to đến.
“Có cần nô tỳ hầu hạ ngươi tắm rửa không?”
“Ngươi?” Lâm Bảo Nhi há to miệng, “Không. Ta không có thói quen để người ta hầu hạ, ngươi đi xuống đi, ta không gọi, ngươi ngàn vạn lần không cần tiến vào!”
“Đã biết.”
Nhìn Thanh Lệ đi khuất, Lâm Bảo Nhi thở phào nhẹ nhõm, đem y phục cởi ra đặt ở phía sau bình phong, nàng ngâm mình trong đại mộc dũng ung dung thong thả hưởng thụ làn nước ấm.
Thật là thoải mái a! Hôm này thật là mệt muốn chết, chỉ cần được ngâm mình trong nước nóng tắm thật sự là. . . . . . sách sách, thoải mái không thể nào tưởng tượng được!
Ngay khi Lâm Bảo Nhi nhắm mắt lại hưởng thụ, một bóng đen khả nghi đang chậm rãi tiến lại gần phòng của nàng.
“Phốc. . . . . .”
Lâm Bảo Nhi chỉ cảm thấy một trận gió lạnh đánh úp lại, nàng lơ đểnh mở mắt ra, lại nhìn đến một cây kiếm sắc bén lóe hàn quang chĩa thẳng vào nàng.
“A!” Lâm Bảo Nhi kêu to rồi đứng lên trong mộc dũng, thanh kiếm kia gần như cùng lúc bỗng nhiên ngừng lại.
Thời gian tựa hồ ngừng lại.
Thanh kiếm chỉ một chút nữa thôi là sẽ đâm vào Lâm Bảo Nhi.
“Hả? Nữ nhân?”
Để cây kiếm sang một bên, dùng ánh mắt tò mò nhìn Lâm Bảo Nhi từ trên xuống dưới, tả tả hữu hữu đánh giá kẻ đã bị dọa cho sợ tới mức đơ người. Miệng còn thì thầm nói, “Chẳng lẽ ta lại đi nhầm địa phương? Không thể nào? Hôm nay rõ rang đã mang kim chỉ nam mới mua mà. . . . . . Uy!” Hắn thu hồi trường kiếm, lấy tay vỗ vỗ bả vai của Lâm Bảo Nhi, “Tiểu thư, xin hỏi nơi này có phải là Lạc thân vương phủ không?” (Hàn: Bộ trước đây đã từng nhầm rùi hay sao mà nói ‘lại’. Nghề thích khách cũng khổ thật a!! Ò^Ó)
“Phải . . . . . !” Lâm Bảo Nhi cả người run rẩy trả lời.
Nam nhân trước mắt không cao lắm, thân thể cũng thực nhỏ gầy, hắn che mặt, Lâm Bảo Nhi căn bản là không thấy diệm mạo của hắn.
“Cho ngươi! Cẩn thận chết cóng !”
“Ừm!” Lâm Bảo Nhi tiếp được áo khoác của hắn ném đến, khoác qua loa lên người mình. Lúc này nàng tựa hồ không còn sợ hãi.
“Xin hỏi. . . . . .” Lâm Bảo Nhi nhìn nhìn đối phương, “Ngươi là ai? Sẽ không phải . . . . . thích khách trong truyền thuyết chứ?”
“Thích khách?” Đối phương bày đặt dáng vẻ tiêu sái như kiểu BOSS, “Ngươi từng gặp thích khách nào suất như vậy sao? Ta là sát thủ, là đệ nhất sát thủ Hồng Tuyến nổi danh giang hồ, ngươi có biết không?”
“Hồng Tuyến?” Lâm Bảo Nhi lắc lắc đầu, Nguyệt Lão thì nàng biết nhưng. . . .
“Ai. . . . . . Tiểu muội muội, ta không cùng ngươi so đo nữa, xin hỏi ngươi Vân Vũ các ở đâu vậy?”
Hồng Tuyến dùng giọng điệu vạn phần thành khẩn hỏi, “Ta nghĩ là ta lạc đường .”
“Vân Vũ các a. . . . . .” Lâm Bảo Nhi cúi đầu nghĩ nghĩ, “Ở cách vách, chính là là cái đại viện ở cách vách.”
“Nga! Cám ơn !”
“Không. . . . . .”
Lâm Bảo Nhi vốn định nói không cần cảm tạ, nhưng nháy mắt Hồng Tuyến đã biến mất vô tung vô ảnh .
Cao thủ! Cao thủ trong cao thủ.
Lâm Bảo Nhi gật đầu, ân ân, lần này Lăng Hương viện nhất định rất náo nhiệt . . . . .
Thanh Lệ: “Đại Hùng, ngươi thật sự là đại bổn hùng*! Trước khi chủ tử đi đã nói cái gì? Lệnh ngươi bảo hộ Lâm công tử một tấc cũng không rời, vậy mà ngươi chỉ trong nháy mắt đã để mất người rồi. Ngươi nói nên làm sao bây giờ?”
*Đại bổn hùng: Con gấu to ngu ngốc (đại hùng: con gấu to; bổn: ngu ngốc, đần độn, ngốc nghếch,. . .)
Đại Hùng: . . . . . .
Thanh Lệ: ngươi có lời để nói hay không a! Ngươi thực sự bị câm điếc sao?
Đại Hùng: . . . . . .
Thanh Lệ: quên đi quên đi, ta nói hết nửa canh giờ xem như vô ích, đến giọng cũng khàn mất rồi, toàn đàn gảy tai trâu, không, chính xác là đàn gảy tai gấu.
Đại Hùng: . . . . . .
“Chi. . . . . .”
Lâm Bảo Nhi nhẹ nhàng đẩy đại môn Vân Vũ các, trên mặt mang theo biểu tình vui cười.
“Này! Các soái ca mỹ nữ! Ta đã trở về!”
Nàng nhìn về phía vẻ mặt bất đắc dĩ Thanh Lệ cùng mặt không chút thay đổi Đại Hùng mười hai vạn phần nhiệt tình chào hỏi, “Mọi người đang nghĩ đến ta sao?”
“Công tử!”
Thanh Lệ vừa nhìn thấy Lâm Bảo Nhi giống hệt như mấy kẻ hám lợi đột nhiên nhìn thấy bảo vật trong Kim khố bay vọt đến bên cạnh.
“Công tử, ngươi không sao chứ? Ta lo lắng đến chết mất !” Thanh Lệ vẻ mặt khẩn trương vây lấy Lâm Bảo Nhi nhìn trái nhìn phải rồi đi vòng quanh xem xét đến ba vòng.
“Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là đến Lăng Hương viện bên cạnh đi bộ một vòng, cảm giác cũng không tệ lắm.”
“Lăng Hương viện?”
Vừa nghe đến này ba chữ này Thanh Lệ lập tức như bị điện giật nhảy dựng lên, “Công tử, ngươi đi Lăng Hương viện?” đôi mắt Thanh Lệ tràn đầy bất khả tư nghị*.
*Bất khả tư nghị: điều khó có thể tin được.
“Đúng vậy! Làm sao vậy?” Lâm Bảo Nhi vẻ mặt thản nhiên nhìn Thanh Lệ, “Nơi đó cũng không tệ lắm, chính là người. . . . có điểm quái dị”
“Trời ạ!” Thanh Lệ vỗ vỗ ngực mình bộ dạng thất kinh, “Việc này thật sự là làm cho người ta giật mình, ba năm nay, trừ bỏ chủ tử, công tử là người đầu tiên lông tóc vô thương từ trong viện kia đi ra.”
“Thật sự? Hóa ra ta lợi hại như vậy a! Ha ha ha. . . . . .” Lâm Bảo Nhi khoa trương cười to ba tiếng, kỳ thật đến bây giờ trong lòng của nàng vẫn có chút sờ sợ, nếu hiện tại kêu nàng đi vào, thì dù nói cái gì nàng cũng sẽ không đi.
“Ta nói Thanh Lệ,” Lâm Bảo Nhi túm Thanh Lệ đến bên cạnh mình, ” Ở trong viện kia là những người như thế nào a? Bọn họ đều. . . . . .thần bí hề hề.”
“Các nàng. . . . . .” Thanh Lệ đảo đảo con ngươi, “Trước kia các nàng đều là phi tử của chủ tử, nhưng hình như bởi vì phạm phải tội gì đó, cho nên bị giam lỏng ở nơi này. Tình huống cụ thể nô tỳ cũng không có biết rõ.”
Biết bày trận pháp, võ công cao cường, nhưng lại là phi tử thần bí như vậy?
Thực là đang nói giỡn đi?
Dù có đánh chết nàng cũng không tin. Lâm Bảo Nhi cười cười, tên Lục Thiên Mặc này không biết có cái bí mật gì không thể cho ai biết đây.
“Công tử, ngươi không sao chứ?” Thanh Lệ nhìn nụ cười trên mặt Lâm Bảo Nhi, chỉ cảm thấy cả người lành lạnh, nụ cười này thật sự có chút quỷ dị. . . . . .
“Không có việc gì!” Lâm Bảo Nhi lắc đầu, “Công tử của ngươi đói bụng rồi, mau chuẩn bị dùm ta một chút điểm tâm đi!”
Lâm Bảo Nhi vỗ vỗ bụng của mình, ai, nàng thiếu chút nữa thành cơm trưa của ác lang rồi. Lúc này dù nói cái gì cũng phải hảo hảobồi bổ bản thân a. . . . . .
Tại thời điểm Lâm Bảo Nhi ở trong Vân Vũ các ăn sơn hào hải vị, ở một nơi khác trong vương phủ, Tiểu Phi đang nóng lòng chờ tin tức của thủ hạ. . . . . .
“Chủ tử!”
Nam tử một thân dạ phục màu đen dáng vẻ phong trần mệt mỏi từ bên ngoài tiến vào, vẻ mặt cung kính quỳ gối trước mặt Tiểu Phi.
“Ngươi đã trở lại, Bạch Lộ. Đứng lên rồi nói.”
Tiểu Phi từ trên gường đứng lên, trên khuôn mặt kiều diễm mang theo vài tia hi vọng: “Bên kia thế nào?”
Bạch Lộ đi đến bên cạnh Tiểu Phi ở bên tai của nàng cúi đầu thì thầm vài câu.
“Tư Đồ. . . . . .”
Tiểu Phi có chút biến sắc, “Có biết quan hệ của bọn họ là gì hay không?”
Bạch Lộ lắc đầu, “Dựa vào những gì thuộc hạ thấy, tên Lâm Tiểu Bảo kia chắc chắn là . . . . .”
“Ta biết ngươi muốn nói cái gì.” Trong mắt của Tiểu Phi chợt lóe lên một tia sát khí, “Tối hôm qua Vương gia từ trong Vân Vũ các đi ra, ta đã biết thân phận của hắn có vấn đề.”
“Muốn hay không thuộc hạ. . . . . .” Bạch Lộ vươn tay, ra hiệu “Răng rắc”.
“Không cần, ” Tiểu Phi miễn cưỡng nhìn lên, “Để Vương gia biết thì kết cục tuyệt đối là không tốt, nếu buộc phải diệt trừ hắn thì phải làm thật sạch sẽ, không lưu lại dấu vết. Ta nghe nói hiện tại đệ nhất sát thủ “Hồng Tuyến” nổi danh giang hồ đang ở kinh thành?”
“Thuộc hạ đã biết phải làm gì !” Bạch Lộ gật đầu tỏ ý đã hiểu, lập tức liền cúi đầu lui ra ngoài. . . . . .
“Hừ. . . . . .” Tiểu Phi cười lạnh một tiếng, trong Lạc thân vương phủ này vĩnh viễn chỉ có một nữ chủ nhân, mà người này chỉ có thể là nàng – Tiêu Thiên Mạch.
Ban đêm, tại Vân Vũ các.
“Ai nha! Nhất định là buổi trưa ăn nhiều quá rồi!” Lâm Bảo Nhi nhìn nhìn cái eo của nàng mà phi thường đau lòng, ai, xem ra an nhàn sẽ làm người ta trở nên mập ra, chẳng lẽ nàng thật sự trời sinh nhất định là mệnh lao lực a?
“Công tử!”
Thanh Lệ thở hổn hển bưng một chậu nước ấm thật to đến.
“Có cần nô tỳ hầu hạ ngươi tắm rửa không?”
“Ngươi?” Lâm Bảo Nhi há to miệng, “Không. Ta không có thói quen để người ta hầu hạ, ngươi đi xuống đi, ta không gọi, ngươi ngàn vạn lần không cần tiến vào!”
“Đã biết.”
Nhìn Thanh Lệ đi khuất, Lâm Bảo Nhi thở phào nhẹ nhõm, đem y phục cởi ra đặt ở phía sau bình phong, nàng ngâm mình trong đại mộc dũng ung dung thong thả hưởng thụ làn nước ấm.
Thật là thoải mái a! Hôm này thật là mệt muốn chết, chỉ cần được ngâm mình trong nước nóng tắm thật sự là. . . . . . sách sách, thoải mái không thể nào tưởng tượng được!
Ngay khi Lâm Bảo Nhi nhắm mắt lại hưởng thụ, một bóng đen khả nghi đang chậm rãi tiến lại gần phòng của nàng.
“Phốc. . . . . .”
Lâm Bảo Nhi chỉ cảm thấy một trận gió lạnh đánh úp lại, nàng lơ đểnh mở mắt ra, lại nhìn đến một cây kiếm sắc bén lóe hàn quang chĩa thẳng vào nàng.
“A!” Lâm Bảo Nhi kêu to rồi đứng lên trong mộc dũng, thanh kiếm kia gần như cùng lúc bỗng nhiên ngừng lại.
Thời gian tựa hồ ngừng lại.
Thanh kiếm chỉ một chút nữa thôi là sẽ đâm vào Lâm Bảo Nhi.
“Hả? Nữ nhân?”
Để cây kiếm sang một bên, dùng ánh mắt tò mò nhìn Lâm Bảo Nhi từ trên xuống dưới, tả tả hữu hữu đánh giá kẻ đã bị dọa cho sợ tới mức đơ người. Miệng còn thì thầm nói, “Chẳng lẽ ta lại đi nhầm địa phương? Không thể nào? Hôm nay rõ rang đã mang kim chỉ nam mới mua mà. . . . . . Uy!” Hắn thu hồi trường kiếm, lấy tay vỗ vỗ bả vai của Lâm Bảo Nhi, “Tiểu thư, xin hỏi nơi này có phải là Lạc thân vương phủ không?” (Hàn: Bộ trước đây đã từng nhầm rùi hay sao mà nói ‘lại’. Nghề thích khách cũng khổ thật a!! Ò^Ó)
“Phải . . . . . !” Lâm Bảo Nhi cả người run rẩy trả lời.
Nam nhân trước mắt không cao lắm, thân thể cũng thực nhỏ gầy, hắn che mặt, Lâm Bảo Nhi căn bản là không thấy diệm mạo của hắn.
“Cho ngươi! Cẩn thận chết cóng !”
“Ừm!” Lâm Bảo Nhi tiếp được áo khoác của hắn ném đến, khoác qua loa lên người mình. Lúc này nàng tựa hồ không còn sợ hãi.
“Xin hỏi. . . . . .” Lâm Bảo Nhi nhìn nhìn đối phương, “Ngươi là ai? Sẽ không phải . . . . . thích khách trong truyền thuyết chứ?”
“Thích khách?” Đối phương bày đặt dáng vẻ tiêu sái như kiểu BOSS, “Ngươi từng gặp thích khách nào suất như vậy sao? Ta là sát thủ, là đệ nhất sát thủ Hồng Tuyến nổi danh giang hồ, ngươi có biết không?”
“Hồng Tuyến?” Lâm Bảo Nhi lắc lắc đầu, Nguyệt Lão thì nàng biết nhưng. . . .
“Ai. . . . . . Tiểu muội muội, ta không cùng ngươi so đo nữa, xin hỏi ngươi Vân Vũ các ở đâu vậy?”
Hồng Tuyến dùng giọng điệu vạn phần thành khẩn hỏi, “Ta nghĩ là ta lạc đường .”
“Vân Vũ các a. . . . . .” Lâm Bảo Nhi cúi đầu nghĩ nghĩ, “Ở cách vách, chính là là cái đại viện ở cách vách.”
“Nga! Cám ơn !”
“Không. . . . . .”
Lâm Bảo Nhi vốn định nói không cần cảm tạ, nhưng nháy mắt Hồng Tuyến đã biến mất vô tung vô ảnh .
Cao thủ! Cao thủ trong cao thủ.
Lâm Bảo Nhi gật đầu, ân ân, lần này Lăng Hương viện nhất định rất náo nhiệt . . . . .
/120
|