“Sao vậy? Ngươi không thích Tú Trúc? Vậy Nguyệt Sắc của Thu Thủy cung thì sao?”
“Không cần!” Lâm Bảo Nhi tiếp tục lắc đầu.
“Vẫn không hài lòng sao? Đừng nói là ngươi muốn trẫm đem ái phi của trẫm ban cho ngươi chứ?”
“Nô tài không dám! Thỉnh Hoàng Thượng thu hồi thánh chỉ!”
Lâm Bảo Nhi điềm đạm đáng yêu nhìn Lục Thiên Diệc. Lấy lão bà về để thân phận của mình lòi ra sao? Tên hoàng đế này thật sự là bụng dạ khó lường. . . . . .
Lục Thiên Diệc ném khăn tắm sang một bên, đứng dậy thuận tay lấy một cái áo choàng khoác lên người.
“Thu hồi mệnh lệnh đã ban ra? Phải biết rằng quân vô hí ngôn (vua không nói đùa). Trừ phi ngươi có thể nói ra một lý do không thể cưới vợ. Nếu không, ngươi chính là kháng chỉ!”
Lý do còn cần phải nói sao? Hai nữ nhân kết hôn để làm gì? Mình cũng không phải đồng tính luyến ái.
Xem ra thân phận của mình quả thật là bị lộ rồi, giờ đành phải nói thật cầu chút khoan dung! Nói không chừng còn có cơ hội nghịch chuyển đại cục.
“Hồi Hoàng Thượng, nô tài tội đáng chết vạn lần! Kỳ thật nô tài. . . . . . Nô tài là . . . . . Nữ nhân, không thể cưới vợ.”
“Rốt cục cũng chịu nói rồi sao?” Lục Thiên Diệc cười lạnh một tiếng, “Trẫm nên gọi ngươi Tiểu Long Nữ, hay vẫn là Lâm Tiểu Bảo?”
“Hoàng Thượng muốn gọi nô tài là gì thì nô tài sẽ là cái đó.”
“Làm càn! Ngươi có biết ngươi đã phạm vào tội khi quân hay không?”
Lục Thiên Diệc ở trước mặt Lâm Bảo Nhi đi tới đi lui, nếu không phải mật thám ở Tứ Thủy thành mang về bức chân dung của Tiểu Long Nữ, sợ rằng hắn vẫn không biết được người mà mình vẫn luôn tìm kiếm thật ra xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
“Nô tài biết tội! Thỉnh Hoàng Thượng khai ân!” Lâm Bảo Nhi lập tức quỳ trên mặt đất, liên tục cầu xin tha thứ, trước mắt cần bảo vệ mạng nhỏ mới quan trọng.
“Muốn cầu trẫm khai ân, trừ phi. . . . . .”
Lục Thiên Diệc cố ý kéo dài thanh âm, “Ngươi giúp trẫm làm một việc!”
“Việc gì?”
Lâm Bảo Nhi mở to hai mắt lắng nghe câu trả lời, nếu bảo nàng tự sát thì còn lâu nàng mới làm. (Hàn: tỷ à, người ta là vua nha.)
“Này. . . . . .” Lục Thiên Diệc cười thần bí, cố ý chỉ nói một nửa. Tiểu Long Nữ này làm hắn tìm kiếm cực khổ bao lâu, hiện giờ có được cơ hội nhất định phải đòi lại cả vốn lẫn lời.
Trong đời Lục Thiên Diệc chưa bao giờ làm việc gì có lỗ, chỉ cho phép ta phụ người trong thiên hạ, không để người trong thiên hạ phụ ta*.
*Thà để ta phụ thiên hạ, chứ không để thiên hạ phụ ta: câu này đã quá nổi tiếng rồi không cần phải giải thích. Câu nói của Tào Tháo bậc thầy về chính trị thời tam quốc.
Rốt cuộc là muốn thế nào đây? Lâm Bảo nhi sốt ruột đến nhíu mày.
“Tư Đồ đại nhân còn đang ở ngoài cung, ngươi mời hắn vào đây trước, chờ trẫm cùng hắn thảo luận xong việc quốc gia đại sự rồi nói tiếp chuyện của ngươi.”
“Dạ! Nô tài tuân mệnh.”
Lâm Bảo Nhi cúi đầu, chậm rãi lui ra ngoài.
Ánh mặt trời bên ngoài Đức Dục cung chói mắt vô cùng, nhưng khi Lâm Bảo Nhi đẩy cửa ra, lại cảm thấy thời tiết hôm nay hết sức tồi tệ. . . . . .
“Tư Đồ đại nhân, Hoàng Thượng hữu tình*!”
*Xin nhắc lại đây không phải truyện đam mỹ nên các hủ nữ nào đọc yêu cầu không nghĩ lung tung. Câu trên có thể hiểu là “Hoàng thượng đang có tâm sự hoặc âm mưu nào đó cần cẩn thận” không nên hiểu nhầm.
Lâm Bảo Nhi liếc mắt nhìn Tư Đồ Lăng An đứng đằng kia dáng người chính trực rồi uể oải thông báo .
“Ừm! Làm phiền Lâm công công !” Tư Đồ Lăng An mặt không đổi sắc gật gật đầu, lúc sau ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào bên trong.
“Thần, Tư Đồ Lăng An, khấu kiến bệ hạ!” Tư Đồ Lăng An cúi đầu hành lễ.
Lục Thiên Diệc mỉm cười khoát tay áo, “Ái khanh không cần đa lễ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì kiến ái khanh phải sốt ruột như thế a?”
“Về Độc Cô Hiểu. . . . . .” Tư Đồ Lăng An nhìn nhìn sắc mặt của Lục Thiên Diệc, “Thần vừa mới thu được tình bào mới nhất về Độc Cô Hiểu, thần cho rằng kế hoạch ngày hôm qua thảo luận đã không có. . . . . .”
“Trẫm biết ngươi muốn nói gì!” Lục Thiên Diệc liếc nhìn Tư Đồ Lăng An một cái, sau đó ánh mắt dừng trên người Lâm Bảo Nhi. Chuyện của hai người hắn ít nhiều cũng có nghe thấy.
“Việc này trẫm đã quyết, không ai có thể thay đổi.” Khuôn mặt Lục Thiên Diệc trầm xuống, “Tư Đồ đại nhân không cần quan tâm.”
“Thần tuân chỉ” Tư Đồ Lăng An gục đầu xuống, khuôn mặt lùi vào bóng râm.
“Tốt lắm, hôm nay tâm tình của trẫm rất tốt, Tư Đồ ái khanh cùng trẫm đến Tịch Nhan cung cùng dùng bữa đi!”
“Tạ ơn bệ hạ!”
“Lâm công công,” Lục Thiên Diệc nhìn Lâm Bảo Nhi vẫn đứng một bên, “Ngươi cũng đi theo.”
“Nô tài tuân chỉ!” Lâm Bảo Nhi thật cẩn thận đi theo phía sau.
Một đường cả ba người không nói chuyện đi thẳng đến Tịch Nhan cung, bên trong đã bày đủ các món ngọ thiện nóng hôi hổi.
“Hoàng Thượng, nô tài lấy thức ăn cho ngài!” Lâm Bảo Nhi nhanh tay lẹ mắt chạy đến bên cạnh chỗ Lục Thiên Diệc ngồi, chuẩn bị giúp hắn lấy thức ăn.
“Không cần” Lục Thiên Diệc phất tay, “Ngươi cũng ngồi”.
“Ta?”
Lâm Bảo nhi chỉ chỉ chính mình, nàng không có nghe lầm chứ? Hay là Lục Thiên Diệc nói nhầm.
“Chính là ngươi, sao vẫn còn không ngồi xuống?”
“Nô tài. . . . . . Nô tài không dám!” Lâm Bảo Nhi lập tức quỳ xuống, làm nô tài thực không phải dễ a, mới tới giờ ngọ mà nàng quỳ đến đầu gối cũng muốn chuyển sang màu xanh luôn.
“Trẫm bảo ngươi ngồi, ngươi cứ ngồi!” Sắc mặt của Lục Thiên Diệc âm trầm, trong giọng nói mang theo uy nghiêm không thể cưỡng lại.
“Lâm công công, còn không khấu tạ long ân, không phải tất cả nô tài đều có may mắn này đâu.” Tư Đồ Lăng An ngồi bên cạnh.
“Nô tài, tạ chủ long ân!” Lâm Bảo Nhi vội vàng ra vẻ cảm động đến rơi nước mắt, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Tư Đồ Lăng An.
Lục Thiên Diệc vừa lòng gật gật đầu, lúc sau dùng sức vỗ vỗ tay. Một cung nữ cầm trong tay bình ngự tửu phiêu hương, thướt tha tiêu sái tiến vào.
“Rót đầy!”
“Dạ!” Cung nữ mỉm cười dịu dàng rồi rót đầy ba chén rượu ngọc lưu ly trên bànaa, sau đó lại lặng yên không một tiếng động lui đi ra ngoài.
“Bồi trẫm uống một chén đi!” Lục Thiên Diệc cầm lấy chén rượu quơ quơ, vẻ mặt ôn hòa.
Hương rượu thơm ngát bay vào mũi, nhưng mà Lâm Bảo Nhi thật sự không uống rượu.
“Thần xin cạn chén trước!” Tư Đồ Lăng An không chút do dự nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch.
“Lâm công công?”
Lục Thiên Diệc nghiêng mặt, nhìn Lâm Bảo Nhi, “Ngươi sao lại không uống?”
“Nô tài. . . . . .”
“Chắc hẳn Lâm công công không biết uống rượu!” Còn không chờ Lâm Bảo Nhi phản ứng, Tư Đồ Lăng An đã đoạt mất chén rượu trong tay Lâm Bảo Nhi, một hơi đều uống hết.
Lâm Bảo Nhi trợn mắt há hốc mồm, Tư Đồ Lăng An. . . . . . Nàng nhìn trộm Lục Thiên Diệc một cái, hắn lại đang tươi cười, bộ dáng hoàn toàn giống nàng đã dự đoán trước.
Đây là bữa cơm phiền muộn nhất mà Lâm Bảo Nhi ăn từ lúc chào đời tới nay. Từ đầu tới cuối nàng vẫn cúi đầu, thở mạnh cũng không dám. Mãi đến lúc cơm nước xong, nàng mới thật sự thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng mà, điều nàng trăm triệu không thể ngờ chính là, sự việc khiến nàng càng không thở nổi còn ở phía sau.
“Lâm công công” Khi Tư Đồ Lăng An đã rời đi Lục Thiên Diệc gọi Lâm Bảo Nhi vào ngự thư phòng, hắn lấy bức họa từ Tứ Thủy thành đưa tới mang ra cho Lâm Bảo Nhi nhìn, “Không ngờ rằng bộ dáng ngươi mặc nữ trang, cũng không tệ lắm.”
“Hoàng Thượng khen sai rồi” Lâm Bảo Nhi cúi đầu, trong lòng muốn tên Lục Thiên Diệc vào trọng tâm luôn đi!
“Vừa rồi rượu thật ngon, nhưng ngươi không uống là đúng. Bởi vì. . . . . .” Lục Thiên Diệc ngồi ở trên long ỷ, thờ ơ dửng dưng nói “Ở trong rượu trẫm có hạ độc.''
“Không cần!” Lâm Bảo Nhi tiếp tục lắc đầu.
“Vẫn không hài lòng sao? Đừng nói là ngươi muốn trẫm đem ái phi của trẫm ban cho ngươi chứ?”
“Nô tài không dám! Thỉnh Hoàng Thượng thu hồi thánh chỉ!”
Lâm Bảo Nhi điềm đạm đáng yêu nhìn Lục Thiên Diệc. Lấy lão bà về để thân phận của mình lòi ra sao? Tên hoàng đế này thật sự là bụng dạ khó lường. . . . . .
Lục Thiên Diệc ném khăn tắm sang một bên, đứng dậy thuận tay lấy một cái áo choàng khoác lên người.
“Thu hồi mệnh lệnh đã ban ra? Phải biết rằng quân vô hí ngôn (vua không nói đùa). Trừ phi ngươi có thể nói ra một lý do không thể cưới vợ. Nếu không, ngươi chính là kháng chỉ!”
Lý do còn cần phải nói sao? Hai nữ nhân kết hôn để làm gì? Mình cũng không phải đồng tính luyến ái.
Xem ra thân phận của mình quả thật là bị lộ rồi, giờ đành phải nói thật cầu chút khoan dung! Nói không chừng còn có cơ hội nghịch chuyển đại cục.
“Hồi Hoàng Thượng, nô tài tội đáng chết vạn lần! Kỳ thật nô tài. . . . . . Nô tài là . . . . . Nữ nhân, không thể cưới vợ.”
“Rốt cục cũng chịu nói rồi sao?” Lục Thiên Diệc cười lạnh một tiếng, “Trẫm nên gọi ngươi Tiểu Long Nữ, hay vẫn là Lâm Tiểu Bảo?”
“Hoàng Thượng muốn gọi nô tài là gì thì nô tài sẽ là cái đó.”
“Làm càn! Ngươi có biết ngươi đã phạm vào tội khi quân hay không?”
Lục Thiên Diệc ở trước mặt Lâm Bảo Nhi đi tới đi lui, nếu không phải mật thám ở Tứ Thủy thành mang về bức chân dung của Tiểu Long Nữ, sợ rằng hắn vẫn không biết được người mà mình vẫn luôn tìm kiếm thật ra xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
“Nô tài biết tội! Thỉnh Hoàng Thượng khai ân!” Lâm Bảo Nhi lập tức quỳ trên mặt đất, liên tục cầu xin tha thứ, trước mắt cần bảo vệ mạng nhỏ mới quan trọng.
“Muốn cầu trẫm khai ân, trừ phi. . . . . .”
Lục Thiên Diệc cố ý kéo dài thanh âm, “Ngươi giúp trẫm làm một việc!”
“Việc gì?”
Lâm Bảo Nhi mở to hai mắt lắng nghe câu trả lời, nếu bảo nàng tự sát thì còn lâu nàng mới làm. (Hàn: tỷ à, người ta là vua nha.)
“Này. . . . . .” Lục Thiên Diệc cười thần bí, cố ý chỉ nói một nửa. Tiểu Long Nữ này làm hắn tìm kiếm cực khổ bao lâu, hiện giờ có được cơ hội nhất định phải đòi lại cả vốn lẫn lời.
Trong đời Lục Thiên Diệc chưa bao giờ làm việc gì có lỗ, chỉ cho phép ta phụ người trong thiên hạ, không để người trong thiên hạ phụ ta*.
*Thà để ta phụ thiên hạ, chứ không để thiên hạ phụ ta: câu này đã quá nổi tiếng rồi không cần phải giải thích. Câu nói của Tào Tháo bậc thầy về chính trị thời tam quốc.
Rốt cuộc là muốn thế nào đây? Lâm Bảo nhi sốt ruột đến nhíu mày.
“Tư Đồ đại nhân còn đang ở ngoài cung, ngươi mời hắn vào đây trước, chờ trẫm cùng hắn thảo luận xong việc quốc gia đại sự rồi nói tiếp chuyện của ngươi.”
“Dạ! Nô tài tuân mệnh.”
Lâm Bảo Nhi cúi đầu, chậm rãi lui ra ngoài.
Ánh mặt trời bên ngoài Đức Dục cung chói mắt vô cùng, nhưng khi Lâm Bảo Nhi đẩy cửa ra, lại cảm thấy thời tiết hôm nay hết sức tồi tệ. . . . . .
“Tư Đồ đại nhân, Hoàng Thượng hữu tình*!”
*Xin nhắc lại đây không phải truyện đam mỹ nên các hủ nữ nào đọc yêu cầu không nghĩ lung tung. Câu trên có thể hiểu là “Hoàng thượng đang có tâm sự hoặc âm mưu nào đó cần cẩn thận” không nên hiểu nhầm.
Lâm Bảo Nhi liếc mắt nhìn Tư Đồ Lăng An đứng đằng kia dáng người chính trực rồi uể oải thông báo .
“Ừm! Làm phiền Lâm công công !” Tư Đồ Lăng An mặt không đổi sắc gật gật đầu, lúc sau ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào bên trong.
“Thần, Tư Đồ Lăng An, khấu kiến bệ hạ!” Tư Đồ Lăng An cúi đầu hành lễ.
Lục Thiên Diệc mỉm cười khoát tay áo, “Ái khanh không cần đa lễ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì kiến ái khanh phải sốt ruột như thế a?”
“Về Độc Cô Hiểu. . . . . .” Tư Đồ Lăng An nhìn nhìn sắc mặt của Lục Thiên Diệc, “Thần vừa mới thu được tình bào mới nhất về Độc Cô Hiểu, thần cho rằng kế hoạch ngày hôm qua thảo luận đã không có. . . . . .”
“Trẫm biết ngươi muốn nói gì!” Lục Thiên Diệc liếc nhìn Tư Đồ Lăng An một cái, sau đó ánh mắt dừng trên người Lâm Bảo Nhi. Chuyện của hai người hắn ít nhiều cũng có nghe thấy.
“Việc này trẫm đã quyết, không ai có thể thay đổi.” Khuôn mặt Lục Thiên Diệc trầm xuống, “Tư Đồ đại nhân không cần quan tâm.”
“Thần tuân chỉ” Tư Đồ Lăng An gục đầu xuống, khuôn mặt lùi vào bóng râm.
“Tốt lắm, hôm nay tâm tình của trẫm rất tốt, Tư Đồ ái khanh cùng trẫm đến Tịch Nhan cung cùng dùng bữa đi!”
“Tạ ơn bệ hạ!”
“Lâm công công,” Lục Thiên Diệc nhìn Lâm Bảo Nhi vẫn đứng một bên, “Ngươi cũng đi theo.”
“Nô tài tuân chỉ!” Lâm Bảo Nhi thật cẩn thận đi theo phía sau.
Một đường cả ba người không nói chuyện đi thẳng đến Tịch Nhan cung, bên trong đã bày đủ các món ngọ thiện nóng hôi hổi.
“Hoàng Thượng, nô tài lấy thức ăn cho ngài!” Lâm Bảo Nhi nhanh tay lẹ mắt chạy đến bên cạnh chỗ Lục Thiên Diệc ngồi, chuẩn bị giúp hắn lấy thức ăn.
“Không cần” Lục Thiên Diệc phất tay, “Ngươi cũng ngồi”.
“Ta?”
Lâm Bảo nhi chỉ chỉ chính mình, nàng không có nghe lầm chứ? Hay là Lục Thiên Diệc nói nhầm.
“Chính là ngươi, sao vẫn còn không ngồi xuống?”
“Nô tài. . . . . . Nô tài không dám!” Lâm Bảo Nhi lập tức quỳ xuống, làm nô tài thực không phải dễ a, mới tới giờ ngọ mà nàng quỳ đến đầu gối cũng muốn chuyển sang màu xanh luôn.
“Trẫm bảo ngươi ngồi, ngươi cứ ngồi!” Sắc mặt của Lục Thiên Diệc âm trầm, trong giọng nói mang theo uy nghiêm không thể cưỡng lại.
“Lâm công công, còn không khấu tạ long ân, không phải tất cả nô tài đều có may mắn này đâu.” Tư Đồ Lăng An ngồi bên cạnh.
“Nô tài, tạ chủ long ân!” Lâm Bảo Nhi vội vàng ra vẻ cảm động đến rơi nước mắt, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Tư Đồ Lăng An.
Lục Thiên Diệc vừa lòng gật gật đầu, lúc sau dùng sức vỗ vỗ tay. Một cung nữ cầm trong tay bình ngự tửu phiêu hương, thướt tha tiêu sái tiến vào.
“Rót đầy!”
“Dạ!” Cung nữ mỉm cười dịu dàng rồi rót đầy ba chén rượu ngọc lưu ly trên bànaa, sau đó lại lặng yên không một tiếng động lui đi ra ngoài.
“Bồi trẫm uống một chén đi!” Lục Thiên Diệc cầm lấy chén rượu quơ quơ, vẻ mặt ôn hòa.
Hương rượu thơm ngát bay vào mũi, nhưng mà Lâm Bảo Nhi thật sự không uống rượu.
“Thần xin cạn chén trước!” Tư Đồ Lăng An không chút do dự nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch.
“Lâm công công?”
Lục Thiên Diệc nghiêng mặt, nhìn Lâm Bảo Nhi, “Ngươi sao lại không uống?”
“Nô tài. . . . . .”
“Chắc hẳn Lâm công công không biết uống rượu!” Còn không chờ Lâm Bảo Nhi phản ứng, Tư Đồ Lăng An đã đoạt mất chén rượu trong tay Lâm Bảo Nhi, một hơi đều uống hết.
Lâm Bảo Nhi trợn mắt há hốc mồm, Tư Đồ Lăng An. . . . . . Nàng nhìn trộm Lục Thiên Diệc một cái, hắn lại đang tươi cười, bộ dáng hoàn toàn giống nàng đã dự đoán trước.
Đây là bữa cơm phiền muộn nhất mà Lâm Bảo Nhi ăn từ lúc chào đời tới nay. Từ đầu tới cuối nàng vẫn cúi đầu, thở mạnh cũng không dám. Mãi đến lúc cơm nước xong, nàng mới thật sự thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng mà, điều nàng trăm triệu không thể ngờ chính là, sự việc khiến nàng càng không thở nổi còn ở phía sau.
“Lâm công công” Khi Tư Đồ Lăng An đã rời đi Lục Thiên Diệc gọi Lâm Bảo Nhi vào ngự thư phòng, hắn lấy bức họa từ Tứ Thủy thành đưa tới mang ra cho Lâm Bảo Nhi nhìn, “Không ngờ rằng bộ dáng ngươi mặc nữ trang, cũng không tệ lắm.”
“Hoàng Thượng khen sai rồi” Lâm Bảo Nhi cúi đầu, trong lòng muốn tên Lục Thiên Diệc vào trọng tâm luôn đi!
“Vừa rồi rượu thật ngon, nhưng ngươi không uống là đúng. Bởi vì. . . . . .” Lục Thiên Diệc ngồi ở trên long ỷ, thờ ơ dửng dưng nói “Ở trong rượu trẫm có hạ độc.''
/120
|