“Tư Đồ Viễn có công? Công gì? Thần đệ không hiểu chuyện gì, không biết Hoàng huynh có thể giải thích cho đệ chút được không?”
“Nơi này không có người ngoài, hai huynh đệ ta có gì mà không thể nói chứ?” Khóe miệng Tần Ngạo giật nhẹ, tiếp tục nói: “Sau khi ám vệ của Trẫm tra ra thân phận thật của Tư Đồ Viễn, Trẫm từng muốn giết hắn, nhưng sau khi thử vài lần, Trẫm phát hiện người này tuy là cao thủ Vân gia bí mật nuôi trồng, nhưng hiểu rõ sai trái. Sau khi hắn theo Trẫm tiến cung vẫn tận tâm tận lực bảo vệ Trẫm, trung hậu thành thật, trầm tính ít nói, không có ham mê bất lương, là một hộ vệ hiếm có. Cho nên Trẫm cố ý vô tình tiết lộ cho hắn tin Vân tướng cùng Hộ Bộ Thượng Thư của Bạch Hổ quốc là Liễu Băng thường xuyên bắt liên lạc, cũng ám chỉ dã tâm soán vị của Vân tướng cho hắn, sau đó theo dõi nghiêm mật. Quả nhiên, sau khi biết những chuyện đó, hắn không báo tin cho Vân tướng, mà lựa chọn im lặng. Trẫm biết, người này trung tâm với Thanh Long quốc ta.
Ngày đó, Trẫm nâng cốc nói chuyện với hắn, cũng đã hứa chỉ xử trí một mình Vân tướng, nô bộc, tạp dịch trong phủ, bao gồm cả cha mẹ hắn, Trần Viễn cùng Vân phu nhân đều được miễn hình pháp, hắn mới đồng ý với Trẫm đi trộm văn kiện bí mật liên lạc giữa Vân tướng và Liễu Băng, tuy chỉ có mấy phong thư, nhưng đủ để Vân tướng không thể chối cãi, ngoan ngoãn đền tội!
Sau này Trẫm biết hắn kỳ thật là ám vệ Vân tướng huấn luyện để bảo vệ Điệp nhi, mục đích trà trộn vào trong cung ngay từ đầu đã là bí mật giám sát Trẫm, sau này khi Điệp nhi vào cung thì bảo vệ Điệp nhi, những hành vi ngầm của Vân tướng, hắn không hề biết, Trẫm mới thoáng yên lòng.
Lần này đi Nam Cương tuyên chỉ triệu Trần Viễn về, Trẫm cố ý phái hắn đi, sau đó sai ám vệ theo đuôi, Trẫm muốn xem xem hắn có đem chuyện của Vân tướng mật báo cho Trần Viễn hay không. Nếu có, hắn cũng sẽ không trở về được. Sự thật chứng minh: Hắn, là trung thần, không hề nói gì cho Trần Viễn, Trẫm mới yên tâm để hắn tạm giữ đại quân.
Nay tất cả mọi chuyện đã như bụi rơi sau lưng, cũng là lúc nên triệu hắn về kinh, nhưng cha mẹ hắn đã tự vẫn theo chủ, Trẫm đã không tuân thủ lời hứa với hắn, đây là chuyện Trẫm nợ hắn. Chờ hắn trở về, Trẫm sẽ cho hắn làm tổng quản Ngự Lâm quân Hoàng thành, thống lĩnh tam quân Hoàng thành, và vẫn âm thầm bảo vệ Điệp nhi như cũ. Trẫm cũng sẽ truy phong cha mẹ hắn, sau đó ngự ban một tiểu thư khuê các tài đức vẹn con nhà đại quan làm phu nhân hắn. Vũ đệ, đệ thấy thế nào?”
Tần Ngạo chậm rãi nói hết, Vân Hiểu Nguyệt trên nóc nhà nghe thấy mà lòng đau như cắt, nước mắt thành dòng rơi tựa trân châu, làm ướt tấm ngói lưu ly trước mặt.
Viễn, vì sao, vì sao mà ngay cả huynh cũng có điều giấu diếm ta? Chẳng lẽ đây là điều huynh gọi là yêu ư? Đồ ngốc, đồ ngu, ngu ngốc, ta hận huynh chết đi được! Cho nên, ta tuyệt không thể tha thứ cho huynh nữa rồi, nếu huynh sớm nói cho ta biết chuyện này, tối thiểu thì ta có thể ngăn cản cái chết của mẫu thân và đại ca, chứ không phải chờ tất cả mọi người đi hết, ta cuối cùng mới biết, đã chẳng làm gì được nữa! Quả nhiên, đàn ông cổ đại đều coi thường phụ nữ, ngu đến nỗi khiến người ta phát điên. Tư Đồ Viễn ơi là Tư Đồ Viễn, huynh đã trung với Thanh Long quốc đến thế, hãy cứ cưới người nào mà yêu nghiệt chết tiệt tìm cho huynh, rồi cả đời làm tay sai cho hắn đi, Vân Hiểu Nguyệt ta lại sợ không tìm thấy đàn ông tốt hay sao? Tư Đồ Viễn, huynh đã làm tổn thương trái tim ta như vậy, ta cũng không cần chờ huynh trở lại nữa, ngay đêm nay ta sẽ bắt đầu chuẩn bị, sau vài ngày nữa sẽ hỏa thiêu Sắc Điệp Cung, bắt huynh hối hận cả đời!
Hai người bên dưới còn nói cái gì nữa, Vân Hiểu Nguyệt không nghe vào dù là một chữ. Nàng cắn môi, nắm chặt hai đấm, Vân Hiểu Nguyệt chạy như chớp về tẩm cung của mình, nàng phải giải tỏa, nếu không sẽ điên thật mất!
Nhảy vào cửa sổ, ném mình vào trong tấm chăn bằng gấm, Vân Hiểu Nguyệt khóc rống lên!
Trong đầu, tất cả đều là dáng vẻ ngượng ngùng đáng yêu của Tư Đồ Viễn, còn có ánh mắt dịu dàng ấy, sự yêu chiều bất đắc dĩ khi bị mình trêu cợt ấy, càng nhớ, tim càng đau, nước mắt chảy ra càng dữ dội, không làm sao mà ngừng được, giống như phải khóc hết cho đến khi tất cả đau lòng trôi ra ngoài. Cổ họng nghẹn đắng, mắt sưng vù lên, ngay cả tấm chăn bằng gấm cũng bị cắn nát, rốt cục, đến khi nước mắt chảy khô, trái tim ấy cũng dần dần lạnh cứng lại.
Mơ mơ hồ hồ nằm trên giường, Vân Hiểu Nguyệt ngơ ngác nhìn trần nhà, một cảm giác mát lạnh vây quanh nàng, chậm rãi tràn vào đáy lòng, đóng băng trái tim đã vỡ nát, cho đến khi nàng không còn cảm thấy đau đớn nữa, và cũng chẳng tìm ra một chút dịu dàng nào.
Quả nhiên huấn luyện viên đã nói đúng, tình cảm nam nữ là thứ không bền chắc nhất, nếu muốn làm một sát thủ thành công, ngoại trừ bản thân, không thể dễ dàng tin tưởng bất kì ai, đây mới là phương pháp tự bảo vệ mình tốt nhất!
Từ giờ phút này, ta muốn làm Vân Hiểu Nguyệt phóng khoáng trước kia, một Vân Hiểu Nguyệt không coi sinh vật giống đực ra gì, một Vân Hiểu Nguyệt có thù tất phải báo lại trăm lần, một Vân Hiểu Nguyệt thà phụ cả thiên hạ, chứ không để thiên hạ phụ ta. Ta sẽ dạo chơi khắp dị thế này, hành hạ đến cùng những nam nhân thối tha tự cho là đúng ấy, báo thù cho tất cả phụ nữ đang chịu khổ chịu khổ khắp thiên hạ!
“Vân Hiểu Nguyệt, mày làm được!” Xoay người nhảy xuống giường, Vân Hiểu Nguyệt vỗ vỗ mặt mình, tự bơm hơi: “Rời khỏi huynh đệ họ Tần, rời khỏi Tư Đồ Viễn, đêm nay chuẩn bị đồ đạc, đêm mai làm thịt Nhu phi, đêm kia hỏa thiêu Sắc Điệp Cung, đưa Huyên nhi cao chạy xa bay, nơi thối nát này đã không còn gì đáng giá để ta lưu luyến nữa rồi!”
Lấy một chiếc khăn đen bịt mặt lại, đóng băng toàn bộ đau xót vào đáy lòng, mở cửa sổ ra, Vân Hiểu Nguyệt hít một hơi thật sâu, đi đến phòng ăn, nơi đó có thứ mình cần, nếu muốn diễn trò hay, ắt không thể thiếu thứ đó!
Phòng ăn ở phía Bắc Hoàng cung. Đi qua hoa viên và một rừng cây nhỏ, tránh các thị vệ tuần tra, Vân Hiểu Nguyệt đi tới cái kho phía sau, chỗ đó có rất nhiều dầu để thắp, còn có rất nhiều rượu, chỉ cần lấy mỗi thứ một nửa, hoàn toàn có thể đốt Sắc Điệp Cung sạch không tì vết!
Thị nữ trông coi đã tựa vào cạnh cửa để ngủ, Vân Hiểu Nguyệt điểm nhẹ huyệt đạo của họ, lấy chìa khóa mở cửa, đi đến tận cùng bên trong, trộm lấy hai vại lớn, lấy đầy đủ những thứ mình cần, sau đó khôi phục tất cả về nguyên trạng, lén lút nhảy lên nóc nhà, chạy về tẩm cung.
Lúc này đã là canh ba sáng sớm, thị nữ trong phòng ăn đều rời giường đi chuẩn bị bữa sáng cho Hoàng cung, Vân Hiểu Nguyệt đang ẩn nấp, đột nhiên, lời thủ thỉ của một vài cung nữ truyền vào trong tai, khiến trong lòng nàng rục rịch, không khỏi dừng lại, nghiêng tai lắng nghe.
“Nơi này không có người ngoài, hai huynh đệ ta có gì mà không thể nói chứ?” Khóe miệng Tần Ngạo giật nhẹ, tiếp tục nói: “Sau khi ám vệ của Trẫm tra ra thân phận thật của Tư Đồ Viễn, Trẫm từng muốn giết hắn, nhưng sau khi thử vài lần, Trẫm phát hiện người này tuy là cao thủ Vân gia bí mật nuôi trồng, nhưng hiểu rõ sai trái. Sau khi hắn theo Trẫm tiến cung vẫn tận tâm tận lực bảo vệ Trẫm, trung hậu thành thật, trầm tính ít nói, không có ham mê bất lương, là một hộ vệ hiếm có. Cho nên Trẫm cố ý vô tình tiết lộ cho hắn tin Vân tướng cùng Hộ Bộ Thượng Thư của Bạch Hổ quốc là Liễu Băng thường xuyên bắt liên lạc, cũng ám chỉ dã tâm soán vị của Vân tướng cho hắn, sau đó theo dõi nghiêm mật. Quả nhiên, sau khi biết những chuyện đó, hắn không báo tin cho Vân tướng, mà lựa chọn im lặng. Trẫm biết, người này trung tâm với Thanh Long quốc ta.
Ngày đó, Trẫm nâng cốc nói chuyện với hắn, cũng đã hứa chỉ xử trí một mình Vân tướng, nô bộc, tạp dịch trong phủ, bao gồm cả cha mẹ hắn, Trần Viễn cùng Vân phu nhân đều được miễn hình pháp, hắn mới đồng ý với Trẫm đi trộm văn kiện bí mật liên lạc giữa Vân tướng và Liễu Băng, tuy chỉ có mấy phong thư, nhưng đủ để Vân tướng không thể chối cãi, ngoan ngoãn đền tội!
Sau này Trẫm biết hắn kỳ thật là ám vệ Vân tướng huấn luyện để bảo vệ Điệp nhi, mục đích trà trộn vào trong cung ngay từ đầu đã là bí mật giám sát Trẫm, sau này khi Điệp nhi vào cung thì bảo vệ Điệp nhi, những hành vi ngầm của Vân tướng, hắn không hề biết, Trẫm mới thoáng yên lòng.
Lần này đi Nam Cương tuyên chỉ triệu Trần Viễn về, Trẫm cố ý phái hắn đi, sau đó sai ám vệ theo đuôi, Trẫm muốn xem xem hắn có đem chuyện của Vân tướng mật báo cho Trần Viễn hay không. Nếu có, hắn cũng sẽ không trở về được. Sự thật chứng minh: Hắn, là trung thần, không hề nói gì cho Trần Viễn, Trẫm mới yên tâm để hắn tạm giữ đại quân.
Nay tất cả mọi chuyện đã như bụi rơi sau lưng, cũng là lúc nên triệu hắn về kinh, nhưng cha mẹ hắn đã tự vẫn theo chủ, Trẫm đã không tuân thủ lời hứa với hắn, đây là chuyện Trẫm nợ hắn. Chờ hắn trở về, Trẫm sẽ cho hắn làm tổng quản Ngự Lâm quân Hoàng thành, thống lĩnh tam quân Hoàng thành, và vẫn âm thầm bảo vệ Điệp nhi như cũ. Trẫm cũng sẽ truy phong cha mẹ hắn, sau đó ngự ban một tiểu thư khuê các tài đức vẹn con nhà đại quan làm phu nhân hắn. Vũ đệ, đệ thấy thế nào?”
Tần Ngạo chậm rãi nói hết, Vân Hiểu Nguyệt trên nóc nhà nghe thấy mà lòng đau như cắt, nước mắt thành dòng rơi tựa trân châu, làm ướt tấm ngói lưu ly trước mặt.
Viễn, vì sao, vì sao mà ngay cả huynh cũng có điều giấu diếm ta? Chẳng lẽ đây là điều huynh gọi là yêu ư? Đồ ngốc, đồ ngu, ngu ngốc, ta hận huynh chết đi được! Cho nên, ta tuyệt không thể tha thứ cho huynh nữa rồi, nếu huynh sớm nói cho ta biết chuyện này, tối thiểu thì ta có thể ngăn cản cái chết của mẫu thân và đại ca, chứ không phải chờ tất cả mọi người đi hết, ta cuối cùng mới biết, đã chẳng làm gì được nữa! Quả nhiên, đàn ông cổ đại đều coi thường phụ nữ, ngu đến nỗi khiến người ta phát điên. Tư Đồ Viễn ơi là Tư Đồ Viễn, huynh đã trung với Thanh Long quốc đến thế, hãy cứ cưới người nào mà yêu nghiệt chết tiệt tìm cho huynh, rồi cả đời làm tay sai cho hắn đi, Vân Hiểu Nguyệt ta lại sợ không tìm thấy đàn ông tốt hay sao? Tư Đồ Viễn, huynh đã làm tổn thương trái tim ta như vậy, ta cũng không cần chờ huynh trở lại nữa, ngay đêm nay ta sẽ bắt đầu chuẩn bị, sau vài ngày nữa sẽ hỏa thiêu Sắc Điệp Cung, bắt huynh hối hận cả đời!
Hai người bên dưới còn nói cái gì nữa, Vân Hiểu Nguyệt không nghe vào dù là một chữ. Nàng cắn môi, nắm chặt hai đấm, Vân Hiểu Nguyệt chạy như chớp về tẩm cung của mình, nàng phải giải tỏa, nếu không sẽ điên thật mất!
Nhảy vào cửa sổ, ném mình vào trong tấm chăn bằng gấm, Vân Hiểu Nguyệt khóc rống lên!
Trong đầu, tất cả đều là dáng vẻ ngượng ngùng đáng yêu của Tư Đồ Viễn, còn có ánh mắt dịu dàng ấy, sự yêu chiều bất đắc dĩ khi bị mình trêu cợt ấy, càng nhớ, tim càng đau, nước mắt chảy ra càng dữ dội, không làm sao mà ngừng được, giống như phải khóc hết cho đến khi tất cả đau lòng trôi ra ngoài. Cổ họng nghẹn đắng, mắt sưng vù lên, ngay cả tấm chăn bằng gấm cũng bị cắn nát, rốt cục, đến khi nước mắt chảy khô, trái tim ấy cũng dần dần lạnh cứng lại.
Mơ mơ hồ hồ nằm trên giường, Vân Hiểu Nguyệt ngơ ngác nhìn trần nhà, một cảm giác mát lạnh vây quanh nàng, chậm rãi tràn vào đáy lòng, đóng băng trái tim đã vỡ nát, cho đến khi nàng không còn cảm thấy đau đớn nữa, và cũng chẳng tìm ra một chút dịu dàng nào.
Quả nhiên huấn luyện viên đã nói đúng, tình cảm nam nữ là thứ không bền chắc nhất, nếu muốn làm một sát thủ thành công, ngoại trừ bản thân, không thể dễ dàng tin tưởng bất kì ai, đây mới là phương pháp tự bảo vệ mình tốt nhất!
Từ giờ phút này, ta muốn làm Vân Hiểu Nguyệt phóng khoáng trước kia, một Vân Hiểu Nguyệt không coi sinh vật giống đực ra gì, một Vân Hiểu Nguyệt có thù tất phải báo lại trăm lần, một Vân Hiểu Nguyệt thà phụ cả thiên hạ, chứ không để thiên hạ phụ ta. Ta sẽ dạo chơi khắp dị thế này, hành hạ đến cùng những nam nhân thối tha tự cho là đúng ấy, báo thù cho tất cả phụ nữ đang chịu khổ chịu khổ khắp thiên hạ!
“Vân Hiểu Nguyệt, mày làm được!” Xoay người nhảy xuống giường, Vân Hiểu Nguyệt vỗ vỗ mặt mình, tự bơm hơi: “Rời khỏi huynh đệ họ Tần, rời khỏi Tư Đồ Viễn, đêm nay chuẩn bị đồ đạc, đêm mai làm thịt Nhu phi, đêm kia hỏa thiêu Sắc Điệp Cung, đưa Huyên nhi cao chạy xa bay, nơi thối nát này đã không còn gì đáng giá để ta lưu luyến nữa rồi!”
Lấy một chiếc khăn đen bịt mặt lại, đóng băng toàn bộ đau xót vào đáy lòng, mở cửa sổ ra, Vân Hiểu Nguyệt hít một hơi thật sâu, đi đến phòng ăn, nơi đó có thứ mình cần, nếu muốn diễn trò hay, ắt không thể thiếu thứ đó!
Phòng ăn ở phía Bắc Hoàng cung. Đi qua hoa viên và một rừng cây nhỏ, tránh các thị vệ tuần tra, Vân Hiểu Nguyệt đi tới cái kho phía sau, chỗ đó có rất nhiều dầu để thắp, còn có rất nhiều rượu, chỉ cần lấy mỗi thứ một nửa, hoàn toàn có thể đốt Sắc Điệp Cung sạch không tì vết!
Thị nữ trông coi đã tựa vào cạnh cửa để ngủ, Vân Hiểu Nguyệt điểm nhẹ huyệt đạo của họ, lấy chìa khóa mở cửa, đi đến tận cùng bên trong, trộm lấy hai vại lớn, lấy đầy đủ những thứ mình cần, sau đó khôi phục tất cả về nguyên trạng, lén lút nhảy lên nóc nhà, chạy về tẩm cung.
Lúc này đã là canh ba sáng sớm, thị nữ trong phòng ăn đều rời giường đi chuẩn bị bữa sáng cho Hoàng cung, Vân Hiểu Nguyệt đang ẩn nấp, đột nhiên, lời thủ thỉ của một vài cung nữ truyền vào trong tai, khiến trong lòng nàng rục rịch, không khỏi dừng lại, nghiêng tai lắng nghe.
/50
|