Tử Hiểu Môn?
Đúng vậy, chưởng môn chính là cha ta đó! Bảo Sinh nháy mắt mấy cái: Rất lợi hại phải không!
Vậy, vậy vì sao ngươi?
Ta chính là thành thật nghiêm túc tới tham gia đại hội Tiên Kiếm, không liên quan tới cái đó của ta! Giờ phút này, Bảo Sinh có vẻ nghiêm chỉnh: Ta chỉ vì thích sư phụ mới quấn lấy hắn, lại nói ta cũng không chính thức gia nhập cái đó!
Ngươi là đệ tử tu chân chính phái hả!
Không thì thế nào? Bảo Sinh hất đầu, làm như đó là điều hiển nhiên: Ta chính là thích sư phụ, thích đi theo hắn! Cuối cùng lại cúi đầu xuống: Thật ra thì cha ta cũng không biết, ông chỉ biết là ta ra ngoài rèn luyện, lại không biết ta đã bái... khụ khụ.... làm sư phụ! Dừng một chút, vén sợi tóc bên tai lên: Cho nên ấy, bây giờ ta là đại đệ tử của Tử Hiểu Môn, ngươi cũng không cần bày ra vẻ mặt giống như gặp quỷ nữa!
Nói xong Bảo Sinh rất khí thế vỗ tay mấy tiếng: Cái đó..., sư phụ của Bạch Ly, không phải ngài muốn nhìn sao, bây giờ bọn hắn đã tới, ngài nói xem phải so thế nào?
Lần này Mộc Bạch Ly càng thêm im lặng, còn muốn so thật à? Không thể nào, chuyện này, quá không hợp thói thường đi! Quay đầu đã nhìn thấy một đoàn người mặc quần áo màu tím đi tới đây, dáng vẻ thiếu niên dần đầu ngược lại hết sức anh tuấn. Họ cùng nhau đi tới, đồng thanh: Sư tỷ, làm sao vậy?
Xem ra, Bảo Sinh quả nhiên rất có dáng vẻ nữ vương, Mộc Bạch Ly nhìn trận thế này hạ kết luận, thật là một đặc biệt người mà, dám yêu dám hận, lại không làm bộ làm tịch, thật sự rất yêu thích nàng! d.đ_LQĐ
Này, hỏi ngài đó! Vốn bởi vì Mộc Bạch Ly từng trắng trợn thổi phồng sư phụ của nàng làm Bảo Sinh bất mãn. Trong lòng nàng, Trích Tinh sư phụ của nàng mới là người tốt nhất trên đời này, kết quả lại bị Bạch Ly nói không thú vị, dĩ nhiên rất không hài lòng, giờ phút này nhìn thấy Thanh Phạm, cảm thấy lúc đó Bạch Ly chỉ là nói khoác, nàng tự nhiên sẽ tức giận, lập tức cũng phải chèn ép sư phụ của Bạch Ly mới cảm thấy sảng khoái!
Này... Cái này. . . . . . Bạch Ly đang muốn mở miệng lại bị sư phụ đưa tay kéo, chỉ thấy Thanh Phạm không quay đầu lại mà bỏ đi. Trên mặt Bảo Sinh hiện vẻ vui mừng, sợ rồi sao? Nàng còn chưa hết vui mừng, lại nghe một câu nói nhẹ nhàng đập tới.
Vật họp theo loài, người phân theo nhóm, ngươi và Bạch Ly ai cao ai thấp, dĩ nhiên có thể nhận ra khoảng cách giữa ta với bọn hắn! Một câu nói làm Bảo Sinh nghẹn cứng, nàng cũng không ngốc, đúng rồi, nếu Bạch Ly thay đổi tướng mạo, vậy tất nhiên sư phụ của nàng cũng sẽ như vậy, ánh mắt kia đúng là không tầm thường. Ôi, tự tìm mất mặt mà, chỉ là gặp được Bạch Ly vẫn khiến nàng rất vui mừng, Bảo Sinh phấn khởi lắc lắc Linh Đang trong tay: Đi thôi đi thôi, còn ở lại sẽ có đệ tử môn phái chúng ta bắt đầu tranh tài đó! Bảo Sinh vung tay ngọc lên, chỉ huy mọi người đi về phía chính điện.
Hai thầy trò Mộc Bạch Ly loanh quanh trên Thiệu Hoa Chính Sơn hai canh giờ, lại đến Cẩm Hà Phong xem thi đấu một chút. Trên đài, hai Linh Thú là một con hồ ly và một con hổ. Hồ ly vốn sợ hổ, hơn nữa so về linh lực cũng không hơn, nó run lẩy bẩy núp ở sau lưng chủ nhân, làm thế nào cũng không chịu ra, nhìn đến dáng
Đúng vậy, chưởng môn chính là cha ta đó! Bảo Sinh nháy mắt mấy cái: Rất lợi hại phải không!
Vậy, vậy vì sao ngươi?
Ta chính là thành thật nghiêm túc tới tham gia đại hội Tiên Kiếm, không liên quan tới cái đó của ta! Giờ phút này, Bảo Sinh có vẻ nghiêm chỉnh: Ta chỉ vì thích sư phụ mới quấn lấy hắn, lại nói ta cũng không chính thức gia nhập cái đó!
Ngươi là đệ tử tu chân chính phái hả!
Không thì thế nào? Bảo Sinh hất đầu, làm như đó là điều hiển nhiên: Ta chính là thích sư phụ, thích đi theo hắn! Cuối cùng lại cúi đầu xuống: Thật ra thì cha ta cũng không biết, ông chỉ biết là ta ra ngoài rèn luyện, lại không biết ta đã bái... khụ khụ.... làm sư phụ! Dừng một chút, vén sợi tóc bên tai lên: Cho nên ấy, bây giờ ta là đại đệ tử của Tử Hiểu Môn, ngươi cũng không cần bày ra vẻ mặt giống như gặp quỷ nữa!
Nói xong Bảo Sinh rất khí thế vỗ tay mấy tiếng: Cái đó..., sư phụ của Bạch Ly, không phải ngài muốn nhìn sao, bây giờ bọn hắn đã tới, ngài nói xem phải so thế nào?
Lần này Mộc Bạch Ly càng thêm im lặng, còn muốn so thật à? Không thể nào, chuyện này, quá không hợp thói thường đi! Quay đầu đã nhìn thấy một đoàn người mặc quần áo màu tím đi tới đây, dáng vẻ thiếu niên dần đầu ngược lại hết sức anh tuấn. Họ cùng nhau đi tới, đồng thanh: Sư tỷ, làm sao vậy?
Xem ra, Bảo Sinh quả nhiên rất có dáng vẻ nữ vương, Mộc Bạch Ly nhìn trận thế này hạ kết luận, thật là một đặc biệt người mà, dám yêu dám hận, lại không làm bộ làm tịch, thật sự rất yêu thích nàng! d.đ_LQĐ
Này, hỏi ngài đó! Vốn bởi vì Mộc Bạch Ly từng trắng trợn thổi phồng sư phụ của nàng làm Bảo Sinh bất mãn. Trong lòng nàng, Trích Tinh sư phụ của nàng mới là người tốt nhất trên đời này, kết quả lại bị Bạch Ly nói không thú vị, dĩ nhiên rất không hài lòng, giờ phút này nhìn thấy Thanh Phạm, cảm thấy lúc đó Bạch Ly chỉ là nói khoác, nàng tự nhiên sẽ tức giận, lập tức cũng phải chèn ép sư phụ của Bạch Ly mới cảm thấy sảng khoái!
Này... Cái này. . . . . . Bạch Ly đang muốn mở miệng lại bị sư phụ đưa tay kéo, chỉ thấy Thanh Phạm không quay đầu lại mà bỏ đi. Trên mặt Bảo Sinh hiện vẻ vui mừng, sợ rồi sao? Nàng còn chưa hết vui mừng, lại nghe một câu nói nhẹ nhàng đập tới.
Vật họp theo loài, người phân theo nhóm, ngươi và Bạch Ly ai cao ai thấp, dĩ nhiên có thể nhận ra khoảng cách giữa ta với bọn hắn! Một câu nói làm Bảo Sinh nghẹn cứng, nàng cũng không ngốc, đúng rồi, nếu Bạch Ly thay đổi tướng mạo, vậy tất nhiên sư phụ của nàng cũng sẽ như vậy, ánh mắt kia đúng là không tầm thường. Ôi, tự tìm mất mặt mà, chỉ là gặp được Bạch Ly vẫn khiến nàng rất vui mừng, Bảo Sinh phấn khởi lắc lắc Linh Đang trong tay: Đi thôi đi thôi, còn ở lại sẽ có đệ tử môn phái chúng ta bắt đầu tranh tài đó! Bảo Sinh vung tay ngọc lên, chỉ huy mọi người đi về phía chính điện.
Hai thầy trò Mộc Bạch Ly loanh quanh trên Thiệu Hoa Chính Sơn hai canh giờ, lại đến Cẩm Hà Phong xem thi đấu một chút. Trên đài, hai Linh Thú là một con hồ ly và một con hổ. Hồ ly vốn sợ hổ, hơn nữa so về linh lực cũng không hơn, nó run lẩy bẩy núp ở sau lưng chủ nhân, làm thế nào cũng không chịu ra, nhìn đến dáng
/110
|