Mộc Bạch Ly bị dẫn tới sân tập luyện nhỏ phía sau điện của Thiệu Hoa Sơn, tuy nói là nhỏ nhưng cũng có thể chứa được mấy trăm người. Trước kia, nơi Mộc Bạch Ly ghét nhất chính là sân luyện tập, luôn kiếm cớ không đến luyện tập. Hôm nay lại một lần nữa bị mang tới nơi này, giống như thấy được phụ thân đang mặc trường sam màu xanh, mặt nghiêm túc chỉ bảo cho các đệ tử, các đệ tử đứng nghiêm chỉnh tề, vù vù vung chút quyền qua cước lại. Nghĩ đi nghĩ lại, mắt của nàng đã ươn ướt. Những điều này…, cũng không quay trở lại rồi, ngẩng đầu nhìn trời, trời xanh không mây, sáng đến chói mắt, không biết phụ thân, có phải ở trên trời đang nhìn mình hay không?
Ngay vào lúc này, bên tai nghe được một tiếng hô, Mộc Bạch Ly mới lấy lại tinh thần, nhìn một đám người tuổi không lớn lắm vây tại một chỗ, bên trong có một bóng dáng màu vàng. Cái gì nhìn cũng không rõ, mọi người bên ngoài đứng thành hàng rất quy củ, nhưng từng người một đang rướn cổ lên nhìn phía trong. Mộc Bạch Ly đánh giá một chút, cũng phải hơn hai trăm người, những người này đều muốn tham gia thử thách sao? Không biết có thể lưu lại mấy người!
Đến! Chỉ nghe sư huynh bên cạnh kêu một tiếng, bên kia trong nháy mắt liền yên tĩnh lại, trong lúc nhất thời đầu của mọi người quay lại quan sát bên này, một đôi mắt nhìn trên người Mộc Bạch Ly từ trên xuống dưới tìm kiếm, giống như? Không có ý tốt gì? Mộc Bạch Ly có chút lúng túng, nhưng vẫn nhắm mắt bỏ qua, nhìn đám người kia, khóe miệng rất tự nhiên lộ ra một nụ cười mỉm, lại thấy bóng dáng màu vàng từ trong đám người đi ra, Mộc Bạch Ly, mọi ở đây người đều chờ ngươi! Cô gái này chính là Đoan Mộc Bạch!
Đoan Mộc Bạch hôm nay mặc một bộ váy màu vàng thêu Phượng Hoàng bay trên trời xanh, sáng loáng vô cùng, trên cánh tay phải còn buộc một sợi tơ hồng. Mộc Bạch Ly nhìn kỹ trong sân một chút, ước chừng có hơn hai mươi đệ tử, cánh tay phải cũng buộc sợi tơ hồng, chắc là tượng trưng cho thân phận. Mộc Bạch Ly đang quan sát thì bị người từ sau đẩy một cái, Còn nghĩ ngợi cái gì, nhanh lên một chút!
Thật đáng ghét, trì hoãn cho tới trưa, lại phải đợi nàng! Thanh âm tuy nhỏ, lại truyền vào trong tai nàng. Mộc Bạch Ly làm bộ như không nghe thấy, cũng không quay lại nhìn mà đi tới phía Đoan Mộc Bạch, hết sức kính cẩn đứng ở trước mặt nàng ta.
Đoan Mộc sư tỷ, hiện tại nàng đã đến, chúng ta bắt đầu học ngự kiếm phi hành chứ? Một thiếu nữ có khuôn mặt trái táo vội vàng hỏi, gương mặt các đệ tử chung quanh cũng tràn đầy mong đợi.
( trời ơi mặt trái táo là sao, là tròn tròn béo béo hả )
Ngự kiếm? Mộc Bạch Ly kinh ngạc, những đệ tử này có thể học sao? Năm đó Trương Mẫn Chi học rất lâu mới nhuần nhuyễn, làm sao hiện tại lại dạy mọi người ngự kiếm? Huống chi, nhìn thử những đệ tử trong sân, hiện tại mọi người đều không có phi kiếm!
Cũng làm chậm trễ nhiều thời gian như vậy rồi, một chút cũng không học được, hôm khác đi! Đoan Mộc Bạch liếc Mộc Bạch Ly một cái nói với những đệ tử kia.
Trong một giây tất cả ánh mắt như dao găm hướng Mộc Bạch Ly bắn tới, mọi
người đều là trách cứ cùng chán ghét.
Hừ!
Đều là ngươi, trì hoãn thời gian của chúng ta!
Vốn là Đoan Mộc sư tỷ nói muốn dạy chúng ta ngự kiếm! Đều là ngươi, hại chúng ta chờ lâu, còn hại chúng ta không học được! Mọi người thấy Mộc Bạch Ly cúi đầu không lên tiếng la mắng càng thêm kịch liệt. Vừa lúc đó Đoan Mộc Bạch nhẹ nhàng cười một tiếng, tất nhiên vạn phần ôn nhu, Có điều là ta có thể cho mọi người chiêm ngưỡng một chút, mọi người nguyện ý nhìn sao?
Tốt, tốt! Ngự kiếm phi hành trên không trung dường như là mong muốn của tất cả đệ tử, ở trong mắt bọn họ, phi hành trên không trung giống như tư thái của tiên nhân làm người ta khát khao.
Vốn tưởng rằng có thể học được chút ít kết quả bị Bạch Ly làm trễ nải, tự nhiên trong lòng mất hứng, càng sẽ trách nàng. Mộc Bạch Ly cũng biết rõ điểm này mà, chỉ đành phải cúi thấp đầu, may mà không gây ra chuyện gì, trước kia cũng bởi vì được phụ thân thương yêu nên chỉ lo chơi, mới có thể. . . . . .
Đang suy nghĩ đột nhiên có một đồ từ trên đỉnh đầu của mình vèo liền bay đi, chung quanh truyền đến một trận thanh âm hoan hô trầm trồ khen ngợi.
Mộc Bạch Ly ngẩng đầu nhìn, y phục rực rỡ tung bay, giống như vệt sáng nơi chân trời, Đoan Mộc Bạch vững vàng đứng ở trên trường kiếm, một đầu tóc đen theo gió tung bay, rất có mấy phần tư thái của tiên nữ hạ phàm. Nàng ở giữa không trung chợt cao chợt thấp, tuỳ ý bay lượn, lại thỉnh thoảng vươn tay hướng xuống vẫy, ống tay áo và vạt áo bị gió thổi bay, giống như là ở trên trời nở ra mấy đoá hoa kiều diễm, thấy Mộc Bạch Ly cùng đám người bên dưới trợn mắt hốc mồm, trong lòng thật đắc ý.
Đang lúc này, vệt sáng vàng đã cách mặt đất một thước liền dừng lại bên cạnh Mộc Bạch Ly, Bạch Ly sư muội, có muốn đi lên cảm thụ một chút không? Ta dẫn ngươi!
Mộc Bạch Ly ngẩng đầu nhìn nụ cười rất chân thành trên mặt Đoan Mộc Bạch, không biết làm sao lại thấy hết sức chướng mắt. Vừa muốn mở miệng cự tuyệt liền phát hiện Đoan Mộc Bạch nhíu mày một cái, chung quanh vang lên âm thanh thở phì phò, nàng quay đầu nhìn lại, vẻ mặt của mọi người đều giống như “cơ hội như vậy ngươi cũng cự tuyệt, ngươi thử cự tuyệt Đoan Mộc sư tỷ chúng ta đi!” Một đôi mắt trừng Mộc Bạch Ly làm lời nói chưa ra khỏi miệng đã nuốt trở vào, ở nơi này ngây người một lúc tay đã bị bắt lấy, thân thể chợt nhẹ, liền vọt lên, nhẹ nhàng rơi xuống thân kiếm.
Đứng vững vàng, Mộc Bạch Ly! Cứ như vậy kiếm đột nhiên liền vọt ra ngoài, bay cao, lại thẳng tắp đi xuống đất, dọa cho người phía dưới lùi lại, mắt thấy kiếm gần chạm tới mặt đất lại linh hoạt thay đổi hướng, vọt mạnh lên trên, dường như muốn ghim vào trong mây.
Mộc Bạch Ly liên tiếp chuyển vận chân khí mới có thể đứng vững, chẳng qua là một loạt động tác trên cao làm cho nàng có chút choáng đầu hoa mắt. Chợt, một con chim ưng đen lấy tốc độ như tia chớp vọt tới, Đoan Mộc Bạch quýnh lên, thay đổi phương hướng, lại thu thế không được, mắt thấy con chim ưng kia hướng nàng bay tới, liền ngửa ra sau tránh né. Mọi người ở dưới kinh hãi, ngay cả Mộc Bạch Ly từ trên phi kiếm rớt xuống cũng không ai nhìn thấy, chỉ đem toàn bộ chú ý đặt ở trên người Đoan Mộc Bạch và chim ưng!
Mộc Bạch Ly kinh sợ căn bản quên mất ngưng kết chân khí, rơi xuống từ chỗ quá cao quá nhanh, nàng cuống quít nhắm mắt lại, nghĩ thầm xong rồi xong rồi lúc này không phải là ngã gãy tay chân nữa rồi. Nguy rồi, thử thách nhập môn làm sao bây giờ, thân thể liều mạng vùng vẫy, muốn bắt được thứ gì!
Đột nhiên cảm thấy thân mình rơi xuống đình chỉ còn mình đang ở trong một lồng ngực ấm áp, là ai?
Là lồng ngực ấm áp của ai làm cho người ta muốn rơi lệ? Mộc Bạch Ly nhắm chặt mắt, trên lông mi đọng mấy giọt lệ trong suốt. Là cậu sao? Tề Lăng. . . . . .
Ngay vào lúc này, bên tai nghe được một tiếng hô, Mộc Bạch Ly mới lấy lại tinh thần, nhìn một đám người tuổi không lớn lắm vây tại một chỗ, bên trong có một bóng dáng màu vàng. Cái gì nhìn cũng không rõ, mọi người bên ngoài đứng thành hàng rất quy củ, nhưng từng người một đang rướn cổ lên nhìn phía trong. Mộc Bạch Ly đánh giá một chút, cũng phải hơn hai trăm người, những người này đều muốn tham gia thử thách sao? Không biết có thể lưu lại mấy người!
Đến! Chỉ nghe sư huynh bên cạnh kêu một tiếng, bên kia trong nháy mắt liền yên tĩnh lại, trong lúc nhất thời đầu của mọi người quay lại quan sát bên này, một đôi mắt nhìn trên người Mộc Bạch Ly từ trên xuống dưới tìm kiếm, giống như? Không có ý tốt gì? Mộc Bạch Ly có chút lúng túng, nhưng vẫn nhắm mắt bỏ qua, nhìn đám người kia, khóe miệng rất tự nhiên lộ ra một nụ cười mỉm, lại thấy bóng dáng màu vàng từ trong đám người đi ra, Mộc Bạch Ly, mọi ở đây người đều chờ ngươi! Cô gái này chính là Đoan Mộc Bạch!
Đoan Mộc Bạch hôm nay mặc một bộ váy màu vàng thêu Phượng Hoàng bay trên trời xanh, sáng loáng vô cùng, trên cánh tay phải còn buộc một sợi tơ hồng. Mộc Bạch Ly nhìn kỹ trong sân một chút, ước chừng có hơn hai mươi đệ tử, cánh tay phải cũng buộc sợi tơ hồng, chắc là tượng trưng cho thân phận. Mộc Bạch Ly đang quan sát thì bị người từ sau đẩy một cái, Còn nghĩ ngợi cái gì, nhanh lên một chút!
Thật đáng ghét, trì hoãn cho tới trưa, lại phải đợi nàng! Thanh âm tuy nhỏ, lại truyền vào trong tai nàng. Mộc Bạch Ly làm bộ như không nghe thấy, cũng không quay lại nhìn mà đi tới phía Đoan Mộc Bạch, hết sức kính cẩn đứng ở trước mặt nàng ta.
Đoan Mộc sư tỷ, hiện tại nàng đã đến, chúng ta bắt đầu học ngự kiếm phi hành chứ? Một thiếu nữ có khuôn mặt trái táo vội vàng hỏi, gương mặt các đệ tử chung quanh cũng tràn đầy mong đợi.
( trời ơi mặt trái táo là sao, là tròn tròn béo béo hả )
Ngự kiếm? Mộc Bạch Ly kinh ngạc, những đệ tử này có thể học sao? Năm đó Trương Mẫn Chi học rất lâu mới nhuần nhuyễn, làm sao hiện tại lại dạy mọi người ngự kiếm? Huống chi, nhìn thử những đệ tử trong sân, hiện tại mọi người đều không có phi kiếm!
Cũng làm chậm trễ nhiều thời gian như vậy rồi, một chút cũng không học được, hôm khác đi! Đoan Mộc Bạch liếc Mộc Bạch Ly một cái nói với những đệ tử kia.
Trong một giây tất cả ánh mắt như dao găm hướng Mộc Bạch Ly bắn tới, mọi
người đều là trách cứ cùng chán ghét.
Hừ!
Đều là ngươi, trì hoãn thời gian của chúng ta!
Vốn là Đoan Mộc sư tỷ nói muốn dạy chúng ta ngự kiếm! Đều là ngươi, hại chúng ta chờ lâu, còn hại chúng ta không học được! Mọi người thấy Mộc Bạch Ly cúi đầu không lên tiếng la mắng càng thêm kịch liệt. Vừa lúc đó Đoan Mộc Bạch nhẹ nhàng cười một tiếng, tất nhiên vạn phần ôn nhu, Có điều là ta có thể cho mọi người chiêm ngưỡng một chút, mọi người nguyện ý nhìn sao?
Tốt, tốt! Ngự kiếm phi hành trên không trung dường như là mong muốn của tất cả đệ tử, ở trong mắt bọn họ, phi hành trên không trung giống như tư thái của tiên nhân làm người ta khát khao.
Vốn tưởng rằng có thể học được chút ít kết quả bị Bạch Ly làm trễ nải, tự nhiên trong lòng mất hứng, càng sẽ trách nàng. Mộc Bạch Ly cũng biết rõ điểm này mà, chỉ đành phải cúi thấp đầu, may mà không gây ra chuyện gì, trước kia cũng bởi vì được phụ thân thương yêu nên chỉ lo chơi, mới có thể. . . . . .
Đang suy nghĩ đột nhiên có một đồ từ trên đỉnh đầu của mình vèo liền bay đi, chung quanh truyền đến một trận thanh âm hoan hô trầm trồ khen ngợi.
Mộc Bạch Ly ngẩng đầu nhìn, y phục rực rỡ tung bay, giống như vệt sáng nơi chân trời, Đoan Mộc Bạch vững vàng đứng ở trên trường kiếm, một đầu tóc đen theo gió tung bay, rất có mấy phần tư thái của tiên nữ hạ phàm. Nàng ở giữa không trung chợt cao chợt thấp, tuỳ ý bay lượn, lại thỉnh thoảng vươn tay hướng xuống vẫy, ống tay áo và vạt áo bị gió thổi bay, giống như là ở trên trời nở ra mấy đoá hoa kiều diễm, thấy Mộc Bạch Ly cùng đám người bên dưới trợn mắt hốc mồm, trong lòng thật đắc ý.
Đang lúc này, vệt sáng vàng đã cách mặt đất một thước liền dừng lại bên cạnh Mộc Bạch Ly, Bạch Ly sư muội, có muốn đi lên cảm thụ một chút không? Ta dẫn ngươi!
Mộc Bạch Ly ngẩng đầu nhìn nụ cười rất chân thành trên mặt Đoan Mộc Bạch, không biết làm sao lại thấy hết sức chướng mắt. Vừa muốn mở miệng cự tuyệt liền phát hiện Đoan Mộc Bạch nhíu mày một cái, chung quanh vang lên âm thanh thở phì phò, nàng quay đầu nhìn lại, vẻ mặt của mọi người đều giống như “cơ hội như vậy ngươi cũng cự tuyệt, ngươi thử cự tuyệt Đoan Mộc sư tỷ chúng ta đi!” Một đôi mắt trừng Mộc Bạch Ly làm lời nói chưa ra khỏi miệng đã nuốt trở vào, ở nơi này ngây người một lúc tay đã bị bắt lấy, thân thể chợt nhẹ, liền vọt lên, nhẹ nhàng rơi xuống thân kiếm.
Đứng vững vàng, Mộc Bạch Ly! Cứ như vậy kiếm đột nhiên liền vọt ra ngoài, bay cao, lại thẳng tắp đi xuống đất, dọa cho người phía dưới lùi lại, mắt thấy kiếm gần chạm tới mặt đất lại linh hoạt thay đổi hướng, vọt mạnh lên trên, dường như muốn ghim vào trong mây.
Mộc Bạch Ly liên tiếp chuyển vận chân khí mới có thể đứng vững, chẳng qua là một loạt động tác trên cao làm cho nàng có chút choáng đầu hoa mắt. Chợt, một con chim ưng đen lấy tốc độ như tia chớp vọt tới, Đoan Mộc Bạch quýnh lên, thay đổi phương hướng, lại thu thế không được, mắt thấy con chim ưng kia hướng nàng bay tới, liền ngửa ra sau tránh né. Mọi người ở dưới kinh hãi, ngay cả Mộc Bạch Ly từ trên phi kiếm rớt xuống cũng không ai nhìn thấy, chỉ đem toàn bộ chú ý đặt ở trên người Đoan Mộc Bạch và chim ưng!
Mộc Bạch Ly kinh sợ căn bản quên mất ngưng kết chân khí, rơi xuống từ chỗ quá cao quá nhanh, nàng cuống quít nhắm mắt lại, nghĩ thầm xong rồi xong rồi lúc này không phải là ngã gãy tay chân nữa rồi. Nguy rồi, thử thách nhập môn làm sao bây giờ, thân thể liều mạng vùng vẫy, muốn bắt được thứ gì!
Đột nhiên cảm thấy thân mình rơi xuống đình chỉ còn mình đang ở trong một lồng ngực ấm áp, là ai?
Là lồng ngực ấm áp của ai làm cho người ta muốn rơi lệ? Mộc Bạch Ly nhắm chặt mắt, trên lông mi đọng mấy giọt lệ trong suốt. Là cậu sao? Tề Lăng. . . . . .
/110
|