Thân hình người nọ hiện ra, vóc người thon dài, lưng hơi gù, thỉnh thoảng ho khan hai tiếng, da cũng cực kỳ tái nhợt, mặt mang sắc xanh xám mà bên cạnh gương mặt lại có vết đỏ ửng kỳ lạ, thoạt nhìn vô cùng không hài hoà.
Nương! Thanh niên kia chậm chạp đi tới trước mặt Liên lão bản. Tiểu miêu đi theo bên chân hắn nhìn cực kỳ đáng yêu, Gọi con xuống có chuyện gì?
Thiếu Thông, tại sao ngay cả giày cũng không đi, nếu bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ? Liên lão bản lo lắng trách cứ sau đó kéo thanh niên đến trước mặt, bịch một tiếng, quỳ gối trước nhóm người Bạch Ly.
Cầu xin các vị thiếu hiệp cứu nhi tử của ta!
Này, này. . . . . . Mộc Bạch Ly hoang mang, đưa tay muốn đỡ Liên lão bản, lại bị nàng né tránh chỉ nghe nàng tiếp tục nói.
Đệ tử phái Thiệu Hoa ở trong lòng chúng ta cũng giống như thần tiên. Chẳng qua là gần đây hơn một năm chưa có đệ tử nào xuống núi, mà ta cũng đã đi tìm nhưng bởi vì trận pháp trong núi không thể đi vào, chỉ mong đợi có đệ tử xuống núi giúp ta xem thử đứa nhỏ này! Nói xong cũng kéo thanh niên bên cạnh quỳ xuống.
Thanh niên kia mặc dù không phải là tình nguyện, cúi đầu nhưng tầm mắt lại hướng về phía tiểu miêu đang cùng Viên Thịt chơi đùa, trên mặt tái nhợt hiện lên nụ cười, có vẻ càng quỷ dị.
Hắn bị làm sao? Mộc Bạch Ly vừa hỏi, lại làm cho Liên lão bản run lên.
Đúng vậy, nó bị làm sao? Tiểu tiên nữ cũng không biết sao? Ta cũng không biết nó làm sao. Chính là một năm trở lại đây, thân thể nó gầy thành như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác không thể xem ra bệnh gì, tìm rất nhiều thầy thuốc đều nói thân thể nó khỏe mạnh, nhưng nữ hiệp xem bộ dáng như vậy giống như người khỏe mạnh sao? Hiện tại khỏe mạnh, có lúc thần chí không rõ. . . . . . Vừa nói Liên lão bản bắt đầu rơi nước mắt làm cho Mộc Bạch Ly luống cuống.
Tập trung suy nghĩ, cẩn thận quan sát thanh niên kia, hồn phách đều có, trên người cũng không có yêu quái hay tà khí, thật là kỳ lạ. Mộc Bạch Ly lo lắng nhìn thanh niên và Liên lão bản, chân mày cũng nhăn lại, suy tư nửa ngày có chút mê muội quay đầu phát hiện thấy Sênh Ca cũng đang cau mày quan sát. Chỉ có Tề Lăng vẫn không nhanh không chậm uống một ngụm trà, giống như là cảm nhận được tầm mắt Mộc Bạch Ly, không nói một lời liếc mắt một cái đem chén trà để xuống, Đã như vậy, hôm nay ở chỗ này một ngày, xem có thể phát hiện được đầu mối gì!
Đa tạ ba vị thiếu hiệp! Liên lão bản lúc này mới đứng dậy, cẩn thận đỡ hài tử dậy, Có cần bắt mạch hay không? Nàng hỏi rất cẩn thận, không biết làm sao cho phải đây?
Không cần, lệnh công tử thân thể yếu, dìu đi lên nghỉ ngơi đi! Nói tiếp chính là Sênh Ca, so với thân thể suy yếu của Sênh Ca, thanh niên trước mặt thoạt nhìn cũng không bằng. Liên lão bản suy nghĩ một chút kêu Tiểu Thúy Nhi đỡ thiếu gia lên lầu.
Tình Dao! Thanh niên kia đi vài bước phát hiện tiểu miêu không đuổi theo liền kêu một tiếng. Đi vài bước phát hiện tiểu miêu và viên cầu màu hồng chơi rất vui, lập tức có chút kỳ quái, đi trở về ôn nhu kêu, Tình Dao, đi! Con mèo giống như không nghe thấy, vỗ móng vuốt đánh vào người Viên Thịt. Viên Thịt cũng không yếu thế, nhẹ nhàng nhảy lên đè tiểu miêu xuống dưới.
Hắn nhất thời tức giận, đẩy Viên Thịt ra vững vàng ôm tiểu miêu vào trong ngực. Tiểu miêu kia đang chơi cao hứng thình lình bị ôm lấy lập tức không vui duỗi móng vuốt, tạo thành mấy vết máu trên tay hắn.
Mới đầu Thiếu Thông có thể do ngồi xổm xuống mà ho khan, vẫn đứng ở nơi đó, giờ phút này là bộ mặt buồn bã, sững sờ nhìn vết thương trên tay. Mộc Bạch Ly cảm thấy kỳ lạ, bị mèo cào, tại sao hắn lại có bộ dạng khổ tâm thế này?
Chỉ thấy hắn ngây ngốc một lát, cả đỡ cũng không muốn người đỡ. Ôm thật chặt tiểu miêu trong ngực, cước bộ lảo đảo đi lên lầu, nhiều lần suýt nữa ngã nhào, Mộc Bạch Ly thấy thế cũng cả kinh.
Liên lão bản, con trai của bác rất thích mèo sao? Mộc Bạch Ly thuận miệng hỏi.
Này, có thể nói như vậy, mèo này cũng có hai năm rồi nhưng vẫn không thấy lớn?
Thế nào không lớn lên, lúc nó xuất hiện người gầy dơ xương, hiện tại giống như viên cầu! Tiểu Thúy Nhi tiếp miệng nói.
Chẳng lẽ mèo này có vấn đề? Liên lão bản nói xong một hồi nóng lòng, Ta đây phải đi đem mèo kia chộp tới!
Không đúng không đúng! Mộc Bạch Ly vội vàng khoát tay, nàng cũng không thấy nửa điểm yêu khí trên tiểu miêu đáng yêu này. Sợ Liên lão bản không tin, lại bổ sung một câu, Cháu vừa mới nhìn rồi, trên người con mèo kia không có yêu khí, chỉ là một con mèo rất đáng yêu . . . .
Đang muốn tiếp tục giải thích chỉ nghe thấy thanh âm Tề Lăng, Đi!
Ba vị thiếu hiệp muốn đi? Liên lão bản có chút run rẩy, chẳng lẽ nhi tử thật không có hy vọng sao?
Chúng ta. . . . . . Mộc Bạch Ly nhìn Tề Lăng một chút, lại nhìn Liên lão bản. Trong lúc nhất thời không biết nói gì, chỉ đứng ở đó, mắt thấy Sênh Ca đã đuổi theo cùng Tề Lăng đi tới cửa. Nàng quay đầu, lo lắng nhìn trong bụng càng gấp gáp.
Lúc này, Tề Lăng đột nhiên xoay đầu lại, Đi! Thanh âm uy nghiêm làm cho người ta không tự chủ phải nghe lời. Mộc Bạch Ly xoay người một cái đành phải cất bước đuổi theo, tốc độ di động so với ốc sên còn chậm hơn.
Cái đó. . . . . .
Đi dạo quanh đây xem thử có đầu mối gì! Nhìn thấy Tề Lăng mặc dù không quay đầu nhưng thanh âm truyền đến, Mộc Bạch Ly lập tức mừng rỡ, vội vàng đi theo, thì ra là không phải là không để ý a, khóe miệng lại cong lên.
Ra khỏi quán rượu, tùy ý đi đường, kết quả là hấp dẫn vô số ánh mắt của mọi người làm cho ba người cũng có chút không được tự nhiên. Rốt cục Tề Lăng bay lên, hai người sau đó đuổi theo để cho mọi người ngửa đầu nhìn trời, nửa ngày bỗng nhiên tiếc nuối sau đó mới tản ra, miệng vẫn bàn tán không nghỉ. . . . . .
Đi một vòng, Mộc Bạch Ly vẫn không nhìn ra điều gì kỳ lạ, nhìn hai người kia cũng không nói tiếng nào. Trong lòng có chút gấp gáp, không phát hiện được cái gì biết ăn nói sao với Liên lão bản đây!
Trở về thôi!
Ừm?
Trở về quán rượu, ở lại một đêm, nếu có yêu tà thì buổi tối mới xuất hiện! Chỉ có mấy câu nói ngắn ngủn, Sênh Ca và Mộc Bạch Ly phục tùng vô điều kiện. Ba người đồng loạt trở lại Hữu Gian lấy ba gian phòng.
Bởi vì không có đặc biệt giao phó, Liên lão bản an bài cho bọn họ một tiểu viện độc lập. Mộc Bạch Ly có chút không hiểu, nếu muốn quan sát không phải là càng ở gần Thiếu Thông càng tốt sao. Tiểu viện này cách lầu hai quán rượu cũng không xa lắm, không phải khó khăn gì, nhưng Tề Lăng không nói gì nàng cũng không tiện nói thêm.
Phòng nàng và Sênh Ca ngay sát cạnh nhau, mà phòng của Tề Lăng thì đối diện phòng của bọn họ, ở giữa là một cái sân nho nhỏ, lại có chút hoa cỏ làm tăng mấy phần thanh nhã.
Ban đêm, Mộc Bạch Ly thế nào cũng không ngủ được. Nàng khoác y phục , đẩy cửa sổ ra, ánh trăng như hoa, xa xa dải ngân hà sáng lung linh làm cho hoa cỏ trong tiểu viện càng thêm nổi bật mấy phần thanh nhã. Đột nhiên phát hiện, trên cửa sổ phòng đối diện có hai bóng người, một nam một nữ, nam chắc hẳn Tề Lăng, nữ tử kia là ai?
Nương! Thanh niên kia chậm chạp đi tới trước mặt Liên lão bản. Tiểu miêu đi theo bên chân hắn nhìn cực kỳ đáng yêu, Gọi con xuống có chuyện gì?
Thiếu Thông, tại sao ngay cả giày cũng không đi, nếu bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ? Liên lão bản lo lắng trách cứ sau đó kéo thanh niên đến trước mặt, bịch một tiếng, quỳ gối trước nhóm người Bạch Ly.
Cầu xin các vị thiếu hiệp cứu nhi tử của ta!
Này, này. . . . . . Mộc Bạch Ly hoang mang, đưa tay muốn đỡ Liên lão bản, lại bị nàng né tránh chỉ nghe nàng tiếp tục nói.
Đệ tử phái Thiệu Hoa ở trong lòng chúng ta cũng giống như thần tiên. Chẳng qua là gần đây hơn một năm chưa có đệ tử nào xuống núi, mà ta cũng đã đi tìm nhưng bởi vì trận pháp trong núi không thể đi vào, chỉ mong đợi có đệ tử xuống núi giúp ta xem thử đứa nhỏ này! Nói xong cũng kéo thanh niên bên cạnh quỳ xuống.
Thanh niên kia mặc dù không phải là tình nguyện, cúi đầu nhưng tầm mắt lại hướng về phía tiểu miêu đang cùng Viên Thịt chơi đùa, trên mặt tái nhợt hiện lên nụ cười, có vẻ càng quỷ dị.
Hắn bị làm sao? Mộc Bạch Ly vừa hỏi, lại làm cho Liên lão bản run lên.
Đúng vậy, nó bị làm sao? Tiểu tiên nữ cũng không biết sao? Ta cũng không biết nó làm sao. Chính là một năm trở lại đây, thân thể nó gầy thành như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác không thể xem ra bệnh gì, tìm rất nhiều thầy thuốc đều nói thân thể nó khỏe mạnh, nhưng nữ hiệp xem bộ dáng như vậy giống như người khỏe mạnh sao? Hiện tại khỏe mạnh, có lúc thần chí không rõ. . . . . . Vừa nói Liên lão bản bắt đầu rơi nước mắt làm cho Mộc Bạch Ly luống cuống.
Tập trung suy nghĩ, cẩn thận quan sát thanh niên kia, hồn phách đều có, trên người cũng không có yêu quái hay tà khí, thật là kỳ lạ. Mộc Bạch Ly lo lắng nhìn thanh niên và Liên lão bản, chân mày cũng nhăn lại, suy tư nửa ngày có chút mê muội quay đầu phát hiện thấy Sênh Ca cũng đang cau mày quan sát. Chỉ có Tề Lăng vẫn không nhanh không chậm uống một ngụm trà, giống như là cảm nhận được tầm mắt Mộc Bạch Ly, không nói một lời liếc mắt một cái đem chén trà để xuống, Đã như vậy, hôm nay ở chỗ này một ngày, xem có thể phát hiện được đầu mối gì!
Đa tạ ba vị thiếu hiệp! Liên lão bản lúc này mới đứng dậy, cẩn thận đỡ hài tử dậy, Có cần bắt mạch hay không? Nàng hỏi rất cẩn thận, không biết làm sao cho phải đây?
Không cần, lệnh công tử thân thể yếu, dìu đi lên nghỉ ngơi đi! Nói tiếp chính là Sênh Ca, so với thân thể suy yếu của Sênh Ca, thanh niên trước mặt thoạt nhìn cũng không bằng. Liên lão bản suy nghĩ một chút kêu Tiểu Thúy Nhi đỡ thiếu gia lên lầu.
Tình Dao! Thanh niên kia đi vài bước phát hiện tiểu miêu không đuổi theo liền kêu một tiếng. Đi vài bước phát hiện tiểu miêu và viên cầu màu hồng chơi rất vui, lập tức có chút kỳ quái, đi trở về ôn nhu kêu, Tình Dao, đi! Con mèo giống như không nghe thấy, vỗ móng vuốt đánh vào người Viên Thịt. Viên Thịt cũng không yếu thế, nhẹ nhàng nhảy lên đè tiểu miêu xuống dưới.
Hắn nhất thời tức giận, đẩy Viên Thịt ra vững vàng ôm tiểu miêu vào trong ngực. Tiểu miêu kia đang chơi cao hứng thình lình bị ôm lấy lập tức không vui duỗi móng vuốt, tạo thành mấy vết máu trên tay hắn.
Mới đầu Thiếu Thông có thể do ngồi xổm xuống mà ho khan, vẫn đứng ở nơi đó, giờ phút này là bộ mặt buồn bã, sững sờ nhìn vết thương trên tay. Mộc Bạch Ly cảm thấy kỳ lạ, bị mèo cào, tại sao hắn lại có bộ dạng khổ tâm thế này?
Chỉ thấy hắn ngây ngốc một lát, cả đỡ cũng không muốn người đỡ. Ôm thật chặt tiểu miêu trong ngực, cước bộ lảo đảo đi lên lầu, nhiều lần suýt nữa ngã nhào, Mộc Bạch Ly thấy thế cũng cả kinh.
Liên lão bản, con trai của bác rất thích mèo sao? Mộc Bạch Ly thuận miệng hỏi.
Này, có thể nói như vậy, mèo này cũng có hai năm rồi nhưng vẫn không thấy lớn?
Thế nào không lớn lên, lúc nó xuất hiện người gầy dơ xương, hiện tại giống như viên cầu! Tiểu Thúy Nhi tiếp miệng nói.
Chẳng lẽ mèo này có vấn đề? Liên lão bản nói xong một hồi nóng lòng, Ta đây phải đi đem mèo kia chộp tới!
Không đúng không đúng! Mộc Bạch Ly vội vàng khoát tay, nàng cũng không thấy nửa điểm yêu khí trên tiểu miêu đáng yêu này. Sợ Liên lão bản không tin, lại bổ sung một câu, Cháu vừa mới nhìn rồi, trên người con mèo kia không có yêu khí, chỉ là một con mèo rất đáng yêu . . . .
Đang muốn tiếp tục giải thích chỉ nghe thấy thanh âm Tề Lăng, Đi!
Ba vị thiếu hiệp muốn đi? Liên lão bản có chút run rẩy, chẳng lẽ nhi tử thật không có hy vọng sao?
Chúng ta. . . . . . Mộc Bạch Ly nhìn Tề Lăng một chút, lại nhìn Liên lão bản. Trong lúc nhất thời không biết nói gì, chỉ đứng ở đó, mắt thấy Sênh Ca đã đuổi theo cùng Tề Lăng đi tới cửa. Nàng quay đầu, lo lắng nhìn trong bụng càng gấp gáp.
Lúc này, Tề Lăng đột nhiên xoay đầu lại, Đi! Thanh âm uy nghiêm làm cho người ta không tự chủ phải nghe lời. Mộc Bạch Ly xoay người một cái đành phải cất bước đuổi theo, tốc độ di động so với ốc sên còn chậm hơn.
Cái đó. . . . . .
Đi dạo quanh đây xem thử có đầu mối gì! Nhìn thấy Tề Lăng mặc dù không quay đầu nhưng thanh âm truyền đến, Mộc Bạch Ly lập tức mừng rỡ, vội vàng đi theo, thì ra là không phải là không để ý a, khóe miệng lại cong lên.
Ra khỏi quán rượu, tùy ý đi đường, kết quả là hấp dẫn vô số ánh mắt của mọi người làm cho ba người cũng có chút không được tự nhiên. Rốt cục Tề Lăng bay lên, hai người sau đó đuổi theo để cho mọi người ngửa đầu nhìn trời, nửa ngày bỗng nhiên tiếc nuối sau đó mới tản ra, miệng vẫn bàn tán không nghỉ. . . . . .
Đi một vòng, Mộc Bạch Ly vẫn không nhìn ra điều gì kỳ lạ, nhìn hai người kia cũng không nói tiếng nào. Trong lòng có chút gấp gáp, không phát hiện được cái gì biết ăn nói sao với Liên lão bản đây!
Trở về thôi!
Ừm?
Trở về quán rượu, ở lại một đêm, nếu có yêu tà thì buổi tối mới xuất hiện! Chỉ có mấy câu nói ngắn ngủn, Sênh Ca và Mộc Bạch Ly phục tùng vô điều kiện. Ba người đồng loạt trở lại Hữu Gian lấy ba gian phòng.
Bởi vì không có đặc biệt giao phó, Liên lão bản an bài cho bọn họ một tiểu viện độc lập. Mộc Bạch Ly có chút không hiểu, nếu muốn quan sát không phải là càng ở gần Thiếu Thông càng tốt sao. Tiểu viện này cách lầu hai quán rượu cũng không xa lắm, không phải khó khăn gì, nhưng Tề Lăng không nói gì nàng cũng không tiện nói thêm.
Phòng nàng và Sênh Ca ngay sát cạnh nhau, mà phòng của Tề Lăng thì đối diện phòng của bọn họ, ở giữa là một cái sân nho nhỏ, lại có chút hoa cỏ làm tăng mấy phần thanh nhã.
Ban đêm, Mộc Bạch Ly thế nào cũng không ngủ được. Nàng khoác y phục , đẩy cửa sổ ra, ánh trăng như hoa, xa xa dải ngân hà sáng lung linh làm cho hoa cỏ trong tiểu viện càng thêm nổi bật mấy phần thanh nhã. Đột nhiên phát hiện, trên cửa sổ phòng đối diện có hai bóng người, một nam một nữ, nam chắc hẳn Tề Lăng, nữ tử kia là ai?
/110
|