Linh lực trời sinh, huyết thống cao quý? Mộc Bạch Ly nhạy cảm bắt được mấy từ ngữ này, trong bụng càng thêm nghi ngờ, Tề Lăng rốt cuộc là thân phận gì?
Xung Ngạch còn muốn nói tiếp, lại thấy một thanh phi kiếm đánh tới, khí thế lôi đình, xen lẫn tiếng gió vù vù, Chút tài mọn! Xung Ngạch đưa tay hất ra, ngón tay trắng nõn bắt lấy, chẳng lẽ là muốn tay không tiếp kiếm?
Lại thấy phi kiếm kia bay đến trước mặt nàng trong nháy mắt biến ảo thành nhiều. Xung Ngạch cũng không biến sắc, mười móng tay biến dài mấy tấc, giống như sắt thép phát ra kim loại sáng bóng. Móng tay cùng phi kiếm đánh nhau, phát ra tiếng vang đinh đinh đang đang. Chốc lát những thứ kia biến hoá khôn lường tới phi kiếm cũng bị đánh tan.
Mà phi kiếm của Tề Lăng cũng trở về trong tay, chỉ thấy hắn cau mày, gân xanh trên tay nổi lên, hiển nhiên Xung Ngạch là một nhân vật hết sức khó chống đỡ. Mộc Bạch Ly ôm Viên Thịt thật chặt, dùng Ẩn thân pháp quyết muốn len lén chạy tới sau lưng Xung Ngạch, mới đi mấy bước liền phát hiện mình không cách nào nhúc nhích, yên lặng đứng ở đó trong, thân hình cũng hiển hiện ra.
Nha đầu không biết tự lượng sức mình! Xung Ngạch vừa nghiêng đầu, tóc dài giống như kim thép chạm mặt đánh tới, Mộc Bạch Ly kinh hãi, lần này chắc cả người sẽ đầy lỗ thủng.
Trong thời khắc chỉ mành treo chuông liền xuất thiện một bình phong che chở trước mặt, Tề Lăng tay trái bấm niệm pháp quyết, bàn tay phải cầm kiếm. Huyền Mặc từ trong tay áo bay ra trong nháy mắt biến thành nguyên hình, cự xà toàn thân đen nhánh bay lên trời, đuôi rắn to lớn hướng Xung Ngạch bay đến. Chỉ cần một quật nếu là trúng đoán chừng sẽ làm cho nàng gân cốt đứt đoạn.
Xung Ngạch không dám khinh thường, chân mày hơi nhăn, đột nhiên chỉ thấy thân hình sáng ngời. Mộc Bạch Ly hoàn toàn không thấy rõ động tác của nàng, chỉ cảm thấy ánh mắt hoa lên, Xung Ngạch liền bay ra ngoài hơn một trượng, đuôi Huyền Mặc trực tiếp quét vào hư không, ngược lại đem sàn nhà bổ ra mấy cái khe, đất đá vẩy ra, uy lực vô cùng.
Bên này kết giới của Tề Lăng bắt đầu lỏng lẻo, Mộc Bạch Ly không cách nào nhúc nhích, Tề Lăng cũng không cách nào phân tâm. Công kích của Huyền Mặc uy lực tuy mạnh, nhưng Xung Ngạch càng thêm linh hoạt, làm cho mỗi lần Huyền Mặc công kích đều rơi vào khoảng không, còn bị Xung Ngạch nhạo báng, Lại còn muốn tu luyện thành thần thú, coi như để cho ngươi thành rồng cũng hẳn là con rồng ngu xuẩn!
Câu nói làm cho Huyền Mặc rất là nóng giận, đôi mắt bảo thạch nhanh chóng lóe lên tinh quang, càng ngày càng sáng, đến cuối cùng mấy đạo ánh sáng từ trong mắt bắn tán loạn ra, rơi đến đâu đều là tràn ngập ánh lửa. Xung Ngạch mặt lạnh, nửa môi giống như là mỉm cười, trong tay trống rỗng xuất hiện một mặt gương, đem toàn bộ kim quang phản xạ trở về, làm cho Huyền Mặc tê tê kêu. Bởi vì thân hình khổng lồ tránh né hết sức chật vật, nhưng là không quên thỉnh thoảng quay đầu rắn, mắt ngập nước nhìn Mộc Bạch Ly một cái, rất là đáng thương.
Có điều Mộc Bạch Ly bên này cũng không có tâm trông nom nó, mắt thấy kết giới càng ngày càng nhạt, mà những châm kia không có dấu hiệu rơi xuống chút nào, trán Tề Lăng cũngg đã rịn mồ hôi. Hiện tại nếu là xông tới ngăn trở Bạch Ly cũng đã không còn kịp rồi, chỉ sợ vừa động kết giới kia sẽ bị phá vỡ, đến lúc đó, hậu quả không thể tưởng tượng. Trong lòng hạ lệnh cho Huyền Mặc, Huyền Mặc, không cần đấu, trước đem Bạch Ly ra rồi tính sau!
Huyền Mặc tuân lệnh sau đó lập tức thay đổi phương hướng, mặc cho những công kích kia rơi vào trên người mình, bay tới chỗ Mộc Bạch Ly, vậy mà bị Xung Ngạch nhìn ra, gương trong tay trở mặt, biến thành một bàn Bát Quái, trụ thô kim quang từ trong bàn phát ra đánh thẳng về phía Huyền Mặc.
Huyền Mặc cũng không e ngại, liều mạng muốn đem Bạch Ly cuốn lấy cách xa phạm vi phát châm công kích, chuẩn bị hạ một kích này, nào biết kim quang kia đánh vào cái đuôi, lại làm cho cảnh tượng xung quanh Huyền Mặc đột nhiên biến ảo, cứ như vậy hạ xuống. Huyền Mặc liền rầm một tiếng rơi trên mặt đất, làm bụi bậm bay lên thật dầy, mà nó nằm một đống giữa bàn, đầu rắn nhen nhóm lửa, bên khóe miệng còn chảy ra nước miếng, xem ra lại bị ảo cảnh mê hoặc. Bát Quái kia chính là thượng cổ ma khí.
(chết với em Huyền Mặc=)) lại đi tán gái hở, chảy cả nước miếng)
Điều ma khí hao phí rất nhiều tinh lực, thân thể Xung Ngạch giờ phút này lại nổi lên biến hóa, khuôn mặt lúc này từ từ lột xác, cuối cùng gương mặt đó hoàn toàn biến thành một khối màu trắng, thoạt nhìn rất là kinh khủng. Mộc Bạch ly mặc dù bị kinh động, nhưng cũng không sợ hãi, nàng cũng không ngồi chờ chết, chân khí xoay chuyển một vòng. Mặc dù vẫn không thể nhúc nhích nhưng toàn thân đã nóng, đặc biệt là ở ngực càng thêm nóng bỏng, ngay tiếp theo Viên Thịt được ôm ở trước ngực, cả màu lông phấn hồng cũng thay đổi rất nhiều, thoạt nhìn hết sức quái dị.
Mộc Bạch Ly cũng không biết, chỉ cảm thấy quanh thân nóng ran, ngay cả huyết mạch cũng sôi trào dường như muốn nổ tung, trong lồng ngực giống như có thứ gì muốn nhảy ra, rồi lại bị ép chặt, thật khó chịu!
A! Thân thể Tề Lăng lảo đảo một cái, đã kiệt sức, kết giới bị phá ngay lập tức hắn cảm thấy đau đớn giống như tâm bị xé rách, liều lĩnh tiến lên, khóe mắt chảy xuống gì đó? Tại sao trong miệng lại có mùi vị mằn mặn? Trong đầu bỗng nhiên trống rỗng, ngay cả ánh mắt cũng không dám mở ra, Bạch Ly. . . . . .
Tề Lăng ngã quỵ xuống đất, tại sao mình không đủ mạnh? Cả người cũng giống như bị rút hết sức lực, thật khó chịu, nước mắt mơ hồ ướt cả đôi mắt.
Tề Lăng! Cậu mau dậy đi, tôi không sao! Là thanh âm của Bạch Ly, trong trẻo lại có vẻ gấp gáp, là ảo giác sao?
Thì ra là vừa rồi cảm giác thân thể nóng bỏng khó chịu đã qua đi, tay Bạch Ly ôm Viên Thịt cảm thấy đau xót, Viên Thịt liền rơi trên mặt đất, mà nàng cũng ngạc nhiên mới phát hiện mình có thể cử động.
Giờ khắc này kết giới đã bị phá, phát châm toàn bộ đánh tới, Bạch Ly lại phát hiện nhãn lực cùng động tác của mình càng thêm linh hoạt, nàng dùng phi kiếm đỡ, ngăn cản những phát châm kia, nhưng đều đã cố hết sức, chỉ đành phải gọi Tề Lăng.
Tề Lăng vừa nâng mắt, liền thấy Mộc Bạch Ly đang đứng ở trước mặt mình, phi kiếm trong tay múa đến uy vũ sinh gió, kiếm quang tỏa ra ánh đỏ tím càng thêm khác thường, phát châm chằng chịt đều bị nàng đánh ra. Chẳng qua là giờ phút này Bạch Ly đã mệt mỏi thở không ra hơi, đem kiếm để ngang trước ngực, mà thân thể lại chắn trước mặt của mình, đối mặt với Xung Ngạch. Suy nghĩ giống như nhớ lại rất nhiều năm về trước, cũng là lúc mình ngủ mê man dường như có một bóng dáng nho nhỏ che chở trước mặt mình, nói “Đừng sợ, tôi bảo vệ cậu”. Tề Lăng vẫn cho rằng đó là giấc mộng, giờ phút này tất cả như chồng chéo lên nhau, đôi chân run rẩy năm đó cùng thân thể hôm nay có chút yếu ớt. Tề Lăng chậm rãi đứng dậy, kéo Mộc Bạch Ly về phía sau, thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng giống như lông vũ, Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu, vĩnh viễn. . . . . .
Phi kiếm bị vứt xuống trên đất, Tề Lăng hít sâu một hơi, nắm chặt tay, trong nháy mắt cả người trở nên đỏ bừng giống như bị thiêu đốt, quay đầu nói, Đứng xa một chút, tránh cho bị đả thương!
Mộc Bạch Ly theo lời lui về phía sau môt bước nhưng lại có chút buồn bực, ngọn lửa màu đen kia thoạt nhìn hết sức quỷ dị, ngay cả Xung Ngạch cũng cảnh giác, thân thể có chút sợ hãi giống như biết ngọn lửa đó đáng sợ thế nào, nhưng Bạch Ly lại muốn đến gần, thậm chí cảm thấy rất ấm áp, đây rốt cuộc là nguyên nhân gì?
Không ngờ lại là hắc hỏa diễm trong truyền thuyết, hắc hỏa diễm. . . . . . Xung Ngạch vừa lui về phía sau vừa phát ra tiếng cười khổ gần như tuyệt vọng, Tại sao, tại sao lại bất công như vậy? Ngửa đầu hỏi một tiếng dài, thân thể nó bỗng nhiên biến ảo hiện ra nguyên hình.
Vốn tưởng rằng nguyên hình Xung Ngạch sẽ hết sức đáng sợ, nào biết lại xinh xắn đáng yêu như vậy, toàn thân lông đen nhánh bóng loáng, ánh mắt lại sáng vô cùng, chẳng qua là giờ phút này tràn đầy oán giận bi ai dường như có chút quỷ dị. Một hình dáng lông xù càng làm cho nó thêm đáng yêu, đúng rồi, Xung Ngạch dùng niềm vui làm thức ăn, vốn là loài thú hiền hòa tại sao lại biến thành bộ dáng như thế?
Ta cực khổ tu luyện tám ngàn năm, nhưng vẫn không thể hóa thân thành người hoàn toàn, tại sao lại không công bằng như vậy, lấy niềm vui làm thức ăn. Ngàn năm gần đây thức ăn càng ngày càng ít, tu vi của ta tiến triển càng thêm chậm chạp, còn thiếu một chú nữa, còn thiếu một chút nữa. Vì sao lại ngăn cản ta, vì sao các ngươi lại ngăn cản ta? Xung Ngạch dường như tiến vào trạng thái điên cuồng, thanh âm bén nhọn thê lương, cũng làm cho Mộc Bạch Ly sinh lòng trắc ẩn.
Đúng lúc này, dị biến phát sinh, có thể là thấy Mộc Bạch Ly là điểm yếu, Xung Ngạch chạy nước rút muốn từ không trung lướt qua Tề Lăng trực tiếp đi vòng qua sau lưng Mộc Bạch Ly, mới vừa rơi xuống đất một cái, xoay người nghênh đón nó không phải là bóng lưng kinh hoàng của Mộc Bạch Ly mà là quả cầu lửa màu đen.
Quả cầu lửa màu đen giống như có mắt, vốn là Xung Ngạch đã tránh được nó, ngọn lửa màu đen giống như có linh tính, phun ra ngọn lửa hướng tới lông của Xung Ngạch nhìn chẳng khác gì đốm lửa nhỏ bùng cháy mạnh mẽ. Trong khoảnh khắc đó, Xung Ngạch biến thành một hỏa cầu, tiếng kêu thê lương thảm thiết làm cho người ta cảm thấy hoảng sợ.
Xung Ngạch còn muốn nói tiếp, lại thấy một thanh phi kiếm đánh tới, khí thế lôi đình, xen lẫn tiếng gió vù vù, Chút tài mọn! Xung Ngạch đưa tay hất ra, ngón tay trắng nõn bắt lấy, chẳng lẽ là muốn tay không tiếp kiếm?
Lại thấy phi kiếm kia bay đến trước mặt nàng trong nháy mắt biến ảo thành nhiều. Xung Ngạch cũng không biến sắc, mười móng tay biến dài mấy tấc, giống như sắt thép phát ra kim loại sáng bóng. Móng tay cùng phi kiếm đánh nhau, phát ra tiếng vang đinh đinh đang đang. Chốc lát những thứ kia biến hoá khôn lường tới phi kiếm cũng bị đánh tan.
Mà phi kiếm của Tề Lăng cũng trở về trong tay, chỉ thấy hắn cau mày, gân xanh trên tay nổi lên, hiển nhiên Xung Ngạch là một nhân vật hết sức khó chống đỡ. Mộc Bạch Ly ôm Viên Thịt thật chặt, dùng Ẩn thân pháp quyết muốn len lén chạy tới sau lưng Xung Ngạch, mới đi mấy bước liền phát hiện mình không cách nào nhúc nhích, yên lặng đứng ở đó trong, thân hình cũng hiển hiện ra.
Nha đầu không biết tự lượng sức mình! Xung Ngạch vừa nghiêng đầu, tóc dài giống như kim thép chạm mặt đánh tới, Mộc Bạch Ly kinh hãi, lần này chắc cả người sẽ đầy lỗ thủng.
Trong thời khắc chỉ mành treo chuông liền xuất thiện một bình phong che chở trước mặt, Tề Lăng tay trái bấm niệm pháp quyết, bàn tay phải cầm kiếm. Huyền Mặc từ trong tay áo bay ra trong nháy mắt biến thành nguyên hình, cự xà toàn thân đen nhánh bay lên trời, đuôi rắn to lớn hướng Xung Ngạch bay đến. Chỉ cần một quật nếu là trúng đoán chừng sẽ làm cho nàng gân cốt đứt đoạn.
Xung Ngạch không dám khinh thường, chân mày hơi nhăn, đột nhiên chỉ thấy thân hình sáng ngời. Mộc Bạch Ly hoàn toàn không thấy rõ động tác của nàng, chỉ cảm thấy ánh mắt hoa lên, Xung Ngạch liền bay ra ngoài hơn một trượng, đuôi Huyền Mặc trực tiếp quét vào hư không, ngược lại đem sàn nhà bổ ra mấy cái khe, đất đá vẩy ra, uy lực vô cùng.
Bên này kết giới của Tề Lăng bắt đầu lỏng lẻo, Mộc Bạch Ly không cách nào nhúc nhích, Tề Lăng cũng không cách nào phân tâm. Công kích của Huyền Mặc uy lực tuy mạnh, nhưng Xung Ngạch càng thêm linh hoạt, làm cho mỗi lần Huyền Mặc công kích đều rơi vào khoảng không, còn bị Xung Ngạch nhạo báng, Lại còn muốn tu luyện thành thần thú, coi như để cho ngươi thành rồng cũng hẳn là con rồng ngu xuẩn!
Câu nói làm cho Huyền Mặc rất là nóng giận, đôi mắt bảo thạch nhanh chóng lóe lên tinh quang, càng ngày càng sáng, đến cuối cùng mấy đạo ánh sáng từ trong mắt bắn tán loạn ra, rơi đến đâu đều là tràn ngập ánh lửa. Xung Ngạch mặt lạnh, nửa môi giống như là mỉm cười, trong tay trống rỗng xuất hiện một mặt gương, đem toàn bộ kim quang phản xạ trở về, làm cho Huyền Mặc tê tê kêu. Bởi vì thân hình khổng lồ tránh né hết sức chật vật, nhưng là không quên thỉnh thoảng quay đầu rắn, mắt ngập nước nhìn Mộc Bạch Ly một cái, rất là đáng thương.
Có điều Mộc Bạch Ly bên này cũng không có tâm trông nom nó, mắt thấy kết giới càng ngày càng nhạt, mà những châm kia không có dấu hiệu rơi xuống chút nào, trán Tề Lăng cũngg đã rịn mồ hôi. Hiện tại nếu là xông tới ngăn trở Bạch Ly cũng đã không còn kịp rồi, chỉ sợ vừa động kết giới kia sẽ bị phá vỡ, đến lúc đó, hậu quả không thể tưởng tượng. Trong lòng hạ lệnh cho Huyền Mặc, Huyền Mặc, không cần đấu, trước đem Bạch Ly ra rồi tính sau!
Huyền Mặc tuân lệnh sau đó lập tức thay đổi phương hướng, mặc cho những công kích kia rơi vào trên người mình, bay tới chỗ Mộc Bạch Ly, vậy mà bị Xung Ngạch nhìn ra, gương trong tay trở mặt, biến thành một bàn Bát Quái, trụ thô kim quang từ trong bàn phát ra đánh thẳng về phía Huyền Mặc.
Huyền Mặc cũng không e ngại, liều mạng muốn đem Bạch Ly cuốn lấy cách xa phạm vi phát châm công kích, chuẩn bị hạ một kích này, nào biết kim quang kia đánh vào cái đuôi, lại làm cho cảnh tượng xung quanh Huyền Mặc đột nhiên biến ảo, cứ như vậy hạ xuống. Huyền Mặc liền rầm một tiếng rơi trên mặt đất, làm bụi bậm bay lên thật dầy, mà nó nằm một đống giữa bàn, đầu rắn nhen nhóm lửa, bên khóe miệng còn chảy ra nước miếng, xem ra lại bị ảo cảnh mê hoặc. Bát Quái kia chính là thượng cổ ma khí.
(chết với em Huyền Mặc=)) lại đi tán gái hở, chảy cả nước miếng)
Điều ma khí hao phí rất nhiều tinh lực, thân thể Xung Ngạch giờ phút này lại nổi lên biến hóa, khuôn mặt lúc này từ từ lột xác, cuối cùng gương mặt đó hoàn toàn biến thành một khối màu trắng, thoạt nhìn rất là kinh khủng. Mộc Bạch ly mặc dù bị kinh động, nhưng cũng không sợ hãi, nàng cũng không ngồi chờ chết, chân khí xoay chuyển một vòng. Mặc dù vẫn không thể nhúc nhích nhưng toàn thân đã nóng, đặc biệt là ở ngực càng thêm nóng bỏng, ngay tiếp theo Viên Thịt được ôm ở trước ngực, cả màu lông phấn hồng cũng thay đổi rất nhiều, thoạt nhìn hết sức quái dị.
Mộc Bạch Ly cũng không biết, chỉ cảm thấy quanh thân nóng ran, ngay cả huyết mạch cũng sôi trào dường như muốn nổ tung, trong lồng ngực giống như có thứ gì muốn nhảy ra, rồi lại bị ép chặt, thật khó chịu!
A! Thân thể Tề Lăng lảo đảo một cái, đã kiệt sức, kết giới bị phá ngay lập tức hắn cảm thấy đau đớn giống như tâm bị xé rách, liều lĩnh tiến lên, khóe mắt chảy xuống gì đó? Tại sao trong miệng lại có mùi vị mằn mặn? Trong đầu bỗng nhiên trống rỗng, ngay cả ánh mắt cũng không dám mở ra, Bạch Ly. . . . . .
Tề Lăng ngã quỵ xuống đất, tại sao mình không đủ mạnh? Cả người cũng giống như bị rút hết sức lực, thật khó chịu, nước mắt mơ hồ ướt cả đôi mắt.
Tề Lăng! Cậu mau dậy đi, tôi không sao! Là thanh âm của Bạch Ly, trong trẻo lại có vẻ gấp gáp, là ảo giác sao?
Thì ra là vừa rồi cảm giác thân thể nóng bỏng khó chịu đã qua đi, tay Bạch Ly ôm Viên Thịt cảm thấy đau xót, Viên Thịt liền rơi trên mặt đất, mà nàng cũng ngạc nhiên mới phát hiện mình có thể cử động.
Giờ khắc này kết giới đã bị phá, phát châm toàn bộ đánh tới, Bạch Ly lại phát hiện nhãn lực cùng động tác của mình càng thêm linh hoạt, nàng dùng phi kiếm đỡ, ngăn cản những phát châm kia, nhưng đều đã cố hết sức, chỉ đành phải gọi Tề Lăng.
Tề Lăng vừa nâng mắt, liền thấy Mộc Bạch Ly đang đứng ở trước mặt mình, phi kiếm trong tay múa đến uy vũ sinh gió, kiếm quang tỏa ra ánh đỏ tím càng thêm khác thường, phát châm chằng chịt đều bị nàng đánh ra. Chẳng qua là giờ phút này Bạch Ly đã mệt mỏi thở không ra hơi, đem kiếm để ngang trước ngực, mà thân thể lại chắn trước mặt của mình, đối mặt với Xung Ngạch. Suy nghĩ giống như nhớ lại rất nhiều năm về trước, cũng là lúc mình ngủ mê man dường như có một bóng dáng nho nhỏ che chở trước mặt mình, nói “Đừng sợ, tôi bảo vệ cậu”. Tề Lăng vẫn cho rằng đó là giấc mộng, giờ phút này tất cả như chồng chéo lên nhau, đôi chân run rẩy năm đó cùng thân thể hôm nay có chút yếu ớt. Tề Lăng chậm rãi đứng dậy, kéo Mộc Bạch Ly về phía sau, thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng giống như lông vũ, Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu, vĩnh viễn. . . . . .
Phi kiếm bị vứt xuống trên đất, Tề Lăng hít sâu một hơi, nắm chặt tay, trong nháy mắt cả người trở nên đỏ bừng giống như bị thiêu đốt, quay đầu nói, Đứng xa một chút, tránh cho bị đả thương!
Mộc Bạch Ly theo lời lui về phía sau môt bước nhưng lại có chút buồn bực, ngọn lửa màu đen kia thoạt nhìn hết sức quỷ dị, ngay cả Xung Ngạch cũng cảnh giác, thân thể có chút sợ hãi giống như biết ngọn lửa đó đáng sợ thế nào, nhưng Bạch Ly lại muốn đến gần, thậm chí cảm thấy rất ấm áp, đây rốt cuộc là nguyên nhân gì?
Không ngờ lại là hắc hỏa diễm trong truyền thuyết, hắc hỏa diễm. . . . . . Xung Ngạch vừa lui về phía sau vừa phát ra tiếng cười khổ gần như tuyệt vọng, Tại sao, tại sao lại bất công như vậy? Ngửa đầu hỏi một tiếng dài, thân thể nó bỗng nhiên biến ảo hiện ra nguyên hình.
Vốn tưởng rằng nguyên hình Xung Ngạch sẽ hết sức đáng sợ, nào biết lại xinh xắn đáng yêu như vậy, toàn thân lông đen nhánh bóng loáng, ánh mắt lại sáng vô cùng, chẳng qua là giờ phút này tràn đầy oán giận bi ai dường như có chút quỷ dị. Một hình dáng lông xù càng làm cho nó thêm đáng yêu, đúng rồi, Xung Ngạch dùng niềm vui làm thức ăn, vốn là loài thú hiền hòa tại sao lại biến thành bộ dáng như thế?
Ta cực khổ tu luyện tám ngàn năm, nhưng vẫn không thể hóa thân thành người hoàn toàn, tại sao lại không công bằng như vậy, lấy niềm vui làm thức ăn. Ngàn năm gần đây thức ăn càng ngày càng ít, tu vi của ta tiến triển càng thêm chậm chạp, còn thiếu một chú nữa, còn thiếu một chút nữa. Vì sao lại ngăn cản ta, vì sao các ngươi lại ngăn cản ta? Xung Ngạch dường như tiến vào trạng thái điên cuồng, thanh âm bén nhọn thê lương, cũng làm cho Mộc Bạch Ly sinh lòng trắc ẩn.
Đúng lúc này, dị biến phát sinh, có thể là thấy Mộc Bạch Ly là điểm yếu, Xung Ngạch chạy nước rút muốn từ không trung lướt qua Tề Lăng trực tiếp đi vòng qua sau lưng Mộc Bạch Ly, mới vừa rơi xuống đất một cái, xoay người nghênh đón nó không phải là bóng lưng kinh hoàng của Mộc Bạch Ly mà là quả cầu lửa màu đen.
Quả cầu lửa màu đen giống như có mắt, vốn là Xung Ngạch đã tránh được nó, ngọn lửa màu đen giống như có linh tính, phun ra ngọn lửa hướng tới lông của Xung Ngạch nhìn chẳng khác gì đốm lửa nhỏ bùng cháy mạnh mẽ. Trong khoảnh khắc đó, Xung Ngạch biến thành một hỏa cầu, tiếng kêu thê lương thảm thiết làm cho người ta cảm thấy hoảng sợ.
/110
|