Sư phụ, sư phụ, nàng tỉnh lại! Bảo Sinh nhìn chằm chằm Mộc Bạch phát hiện mí mắt nàng đang động, hưng phấn hận không thể xoay hai vòng, Sư phụ, bộ dạng nàng thật là xinh đẹp thật đáng yêu a. . . . . .
Bảo Sinh, ngươi có thể thôi náo loạn hay không! Trích Tinh bất đắc dĩ nhìn đồ đệ dở hơi của mình, lắc đầu một cái đi tới bắt mạch cho Mộc Bạch Ly, Độc đã được giải! Dứt lời lại một mình đi trở về bên dòng suối.
Đều là do ngươi, động một chút là cắn người! Trong nháy mắt Bảo Sinh lại đem lực chú ý chuyển đến Hồng Duệ, giờ phút này Hồng Duệ vẫn quấn quanh trên cổ tay Mộc Bạch Ly, nghe Bảo Sinh trách cứ nó, đầu rắn hết sức có cá tính uốn éo qua một bên, một bộ dạng không để ý tới.
Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi không để ý tới ta! Bảo Sinh sắp đưa tay túm cái đuôi Hồng Duệ, lại thấy trong nháy mắt Hồng Duệ đầu quay lại tê tê khạc lưỡi, Bảo Sinh đành phải ấm ức rút tay trở về, nhìn thấy ánh mắt Bạch Ly vẫn đóng chặt như cũ, nàng lấy tay chọc chọc cái trán Bạch Ly, Này, tôi biết cô đã tỉnh!
Mộc Bạch Ly mới vừa tỉnh lại muốn tiếp tục giả bộ ngủ để xem có thể nghe thấy được tin tức hữu dụng nào không, ai ngờ lại bị vạch trần, nàng có chút ảo não mở mắt, Các ngươi muốn làm gì? Trong thoáng chốc cảm thấy quanh thân mềm nhũn vô lực, kinh mạch cũng là trống rỗng giống như chân khí đã bị hút sạch, giờ phút này đừng bảo là báo thù, sợ là chạy trốn cũng không thể, không biết bọn họ bắt mình làm gì, trong lòng nàng càng lo lắng, không biết Tề Lăng và Sênh Ca hiện tại thế nào?
Không làm gì a, cô có đói bụng không? Bảo Sinh cười híp mắt chạy đến bên cạnh Mộc Bạch Ly nằm xuống, Cô nhìn xem, trời thật xanh . . . . .
Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Hiện tại Mộc Bạch Ly nào có tâm tình nhìn bầu trời, lông mày cũng nhăn lại, thấy Bảo Sinh không có phản ứng vừa muốn đưa tay đẩy ra, cổ tay lại có cảm giác căng thẳng, cúi đầu vừa hay nhìn thấy con rắn kia đang ngẩng đầu nhìn mình, Bạch Ly lập tức không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ tức giận nhìn chằm chằm Bảo Sinh, đôi môi mím thật chặt, ánh mắt kia hận không thể đem Bảo Sinh chọc ra một lỗ thủng.
Dẫn cô trở về Ma Tông! Bảo Sinh cũng không giấu giếm, lời nói nhẹ nhàng bâng quơ.
Mang ta đi Ma Tông? Mộc Bạch Ly ngây ngốc lặp lại một lần, trong lòng tràn đầy hoảng sợ. Chẳng lẽ là nương? Không, làm sao có thể, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm xúc, khát vọng? Căm hận? Sợ hãi? Nhung nhớ? Tình cảm phức tạp quấn quít một chỗ, ngay cả chính Mộc Bạch Ly cũng không hiểu, là yêu hay là hận, hoặc là chỉ là nhớ nhung và nghi vấn? Nàng thật sự rất muốn hỏi một chút, tại sao mẫu thân đối với nàng như vậy, hỏi mẫu thân một chút, có yêu phụ thân và mình hay không, thật rất muốn hỏi một chút a. . . . . .
Này, cô đang nghĩ cái gì, đừng lộ vẻ mặt khóc tang a! Bảo Sinh xoay đầu lại, hai cái tay nhéo gương mặt Mộc Bạch Ly một cái, xuống tay mặc dù không nặng, nhưng vẫn đủ làm cho Mộc Bạch Ly tức giận. Buông ra, ngươi buông ta ra!
Cô xem khuôn mặt của cô thật đáng yêu. Béo mập béo mập lại nhẵn như vậy! Nói xong Bảo Sinh còn lấy tay vuốt ve một cái khiến cho cả người Mộc Bạch Ly nổi lên da gà, thậm chí cả gương mặt đỏ rần, nhưng cũng chỉ gọi là hồng thôi.
Chậc chậc, cô là cô gái mà tôi thấy xinh đẹp nhất! Cô xem này cả làn da giống như có thể bóp ra nước, còn làm cho người ta thật là muốn liếm một chút! Ánh mắt Bảo Sinh híp lại thành một đường, đầu lưỡi vẫn còn đang vòng quanh đôi môi một vòng, một dáng vẻ đắm đuối khiến cho Mộc Bạch Ly có chút khiếp sợ lui về phía co rụt lại.
Ánh mắt nàng lóe lên, quả thật không hiểu a, cả tóc gáy Mộc Bạch Ly cũng dựng hết lên, Bảo Sinh rốt cuộc muốn làm gì. Cảm giác này làm cho người ta hết sức không thoải mái, định quay đầu ra chỗ khác không nhìn nàng ta nữa.
Bảo Sinh, chơi đã chưa! Thanh âm Trích Tinh vang lên, Bảo Sinh có chút ảo não le lưỡi một cái, nói thầm, cái gáy sư phụ giống như có gắn đôi mắt vậy, hứ, vô nghĩa!
Cô có biết vì sao tôi lại muốn bắt nạt cô không? Nếu như việc này coi là bắt nạt, trong lòng Bảo Sinh bổ sung một câu.
Mộc Bạch Ly sửng sốt, xoay đầu lại, trong nháy mắt gương mặt lại bị véo một cái, Bảo Sinh cười giống như một con hồ ly, Bởi vì có vẻ như cô rất dễ bị bắt nạt! Dừng một chút lại bổ sung một câu, Ngay cả bộ dáng tức giận cũng đáng yêu như thế! Chơi thật tốt!
Ngươi! Gương mặt Mộc Bạch Ly phình đến đỏ bừng, hô hấp cũng dồn dập theo, Hồng Duệ cũng giống như không nhìn được, dựng đứng thân lên, ánh mắt nhắm lại biểu lộ lập trường của mình.
Như vậy sao được, cô như vậy sẽ khiến người khác càng muốn bắt nạt! Nếu như vậy! Bảo Sinh đứng thẳng người, ánh mắt liếc qua, ánh mắt lạnh như băng, trong con ngươi không có chút tình cảm nào giống như biến thành một người, làm cho người ta không dám đến gần.
Ai nha, ánh mắt xuất ra! Bảo Sinh nói xong nở nụ cười khanh khách, Thấy được không, phải giống như vậy! Muốn giống như nữ vương, ánh mắt phải giống như dao găm, hừ hừ hừ, ai dám tới đây, chém một nhát chết hết!
Bảo Sinh! Thanh âm Trích Tinh lại vang lên, Bảo Sinh đành phải ngậm miệng, Cô đói bụng không? Tôi đi nướng cá cho cô ăn! Dứt lời nàng nhảy cà tưng chạy về phía Trích Tinh, để lại một mình Mộc Bạch Ly ngồi đó, đầu đầy hắc tuyến, con ngươi không tự chủ chuyển động, liếc xéo cổ tay mình, phải giống như nữ vương sao? Lạnh như băng, lạnh như băng, chăm chú nhìn con rắn đỏ sậm, cũng không hề nháy mắt, nhìn lâu thật là đau nhức, quả nhiên là sẽ xuất r , không biết hiệu quả như thế nào đây? Mộc Bạch Ly mới tò mò nhìn phản ứng của Hồng Duệ, cách một lúc lâu Hồng Duệ mới ngẩng đầu lên nhìn Mộc Bạch Ly một cái, lắc lắc đầu rắn, lại cúi xuống, nói vậy rất là không ý kiến.
Này, tay nghề của sư phụ a! Bảo Sinh cầm một xiên cá đã nướng đưa cho Bạch Ly, Rất thơm !
Mộc Bạch Ly giương mắt nhìn một chút, lại cúi đầu, không để ý đến nàng ta.
Yên tâm, không có độc! Bảo Sinh ngồi xuống đem cá đưa tới trước mắt Mộc Bạch Ly, còn đung đưa hai cái, Ngửi xem, thật thơm nha!
Thấy Mộc Bạch Ly vẫn không phản ứng, Bảo Sinh vẫn kiên nhẫn, Cô không ăn sẽ không có khí lực, không có khí lực nào có cơ hội chạy trốn, cô thấy có đúng hay không? Vừa dứt lời Hồng Duệ liền ngẩng đầu lên liếc Bảo Sinh một cái, Nhìn cái gì vậy! Bị Bảo Sinh rống nó lại cúi đầu, có vẻ như bộ dáng lười so đo, tính tình nha đầu Bảo Sinh kia không phải là ngày một ngày hai, ngay cả Hồng Duệ cũng biết nhưng không thể trách.
Ăn đi!
Nhìn vẻ mặt chân thành của Bảo Sinh, suy nghĩ một chút thấy nàng ta nói cũng đúng, Mộc Bạch Ly nhận lấy cá nướng bắt đầu ăn, quả thật rất thơm, nhưng làm sao vẫn cảm thấy có gì không đúng, A, a, a, a, không phải các ngươi muốn dẫn ta đi Ma Tông sao, tại sao còn chưa đi?
Chẳng phải là cô vẫn hôn mê sao, chẳng lẽ muốn tôi cõng cô? Dáng vẻ Bảo Sinh có vẻ rất kinh ngạc, Tại sao có thể để cho tôi cõng cô, chân tay tôi rất nhỏ !
Mộc Bạch Ly rất im lặng dùng ánh mắt ra hiệu chỉ Trích Tinh bên kia, lại thấy Bảo Sinh đầu lắc giống như bằm tỏi, Sư phụ càng không thể cõng cô, nếu không tôi sẽ rất thương tâm !
Phốc! Mộc Bạch Ly phun miếng cá ra ngoài, nhìn thấy gương mặt Bảo Sinh nghiêm chỉnh không giống như là giả bộ, cái gì vậy chứ!
Còn có, trở về nhanh như vậy làm gì, tôi còn muốn cô chạy trốn! Khẳng định chơi rất vui! Lần này Mộc Bạch Ly hoàn toàn bị nghẹn cá, Khụ khụ! Ho khan nửa ngày mới chậm bình thường lại.
Uống nước! Một túi nước được đưa tới, Mộc Bạch Ly thuận tay đón lấy uống vài ngụm mới khiến cá mắc trong cổ họng đi xuống, vừa mới uống xong liền khanh khách nở nụ cười, làm sao cũng không ngừng được, Ha ha, ha ha, ngươi, ngươi làm cái gì, ha ha. . . . . .
Ha ha, ngươi, ha ha, hạ độc! Gương mặt Mộc Bạch Ly cười đến đỏ rực, thân thể cũng không thể thẳng lên được, giống như một cọng hành bị bẻ gãy, Ha ha, ha ha. . . . . .
Không có, là thuốc không phải là độc! Cười sẽ không sao, cô xem cô cười lên đáng yêu hơn nhiều, đơn giản là mê hoặc chết người, về sau phải cười nhiều hơn, biết chưa! Bảo Sinh đứng ở một bên nhìn Mộc Bạch Ly đến mình cũng cười vui vẻ, Này, cười thì cứ cười, chớ ôm bụng a, như vậy cũng không dễ nhìn!
Này, chớ lăn trên mặt đất a! Ai nha, hạ thuốc quá liều rồi! Bảo Sinh vỗ đầu, từ trong túi lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng Mộc Bạch Ly. Bạch Ly rốt cục ngừng cười, đứng lên nhìn Bảo Sinh, Bảo Sinh đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó kích động nhảy lên, Chính là ánh mắt như vậy, không tệ không tệ a, chính là phải như vậy, nhìn, có nhiều khí thế, ngay cả tôi mới vừa rồi cũng ngây ngẩn cả người, lại phối hợp với dung nhan tuyệt mỹ của cô, đơn giản, đơn giản chính là nữ vương!
Nhìn dáng vẻ nàng ta hưng phấn, Mộc Bạch Ly đột nhiên phát hiện mình và nàng ta vẫn còn tồn tại chướng ngại giao tiếp, lập tức lạnh lùng quét Bảo Sinh một cái, không nói một lời ngồi xuống, bắt đầu suy tư. Rốt cuộc phải làm sao mới có thể chạy đi, hoặc là làm thế nào mới có thể liên lạc với người khác, cũng không để ý tới Bảo Sinh đang gào to bên cạnh, Mộc Bạch Ly rơi vào trầm tư, mặc dù không biết tại sao các ngươi cho ta cơ hội, ta nhất định sẽ lợi dụng thật tốt . . . . . .
Bảo Sinh, ngươi có thể thôi náo loạn hay không! Trích Tinh bất đắc dĩ nhìn đồ đệ dở hơi của mình, lắc đầu một cái đi tới bắt mạch cho Mộc Bạch Ly, Độc đã được giải! Dứt lời lại một mình đi trở về bên dòng suối.
Đều là do ngươi, động một chút là cắn người! Trong nháy mắt Bảo Sinh lại đem lực chú ý chuyển đến Hồng Duệ, giờ phút này Hồng Duệ vẫn quấn quanh trên cổ tay Mộc Bạch Ly, nghe Bảo Sinh trách cứ nó, đầu rắn hết sức có cá tính uốn éo qua một bên, một bộ dạng không để ý tới.
Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi không để ý tới ta! Bảo Sinh sắp đưa tay túm cái đuôi Hồng Duệ, lại thấy trong nháy mắt Hồng Duệ đầu quay lại tê tê khạc lưỡi, Bảo Sinh đành phải ấm ức rút tay trở về, nhìn thấy ánh mắt Bạch Ly vẫn đóng chặt như cũ, nàng lấy tay chọc chọc cái trán Bạch Ly, Này, tôi biết cô đã tỉnh!
Mộc Bạch Ly mới vừa tỉnh lại muốn tiếp tục giả bộ ngủ để xem có thể nghe thấy được tin tức hữu dụng nào không, ai ngờ lại bị vạch trần, nàng có chút ảo não mở mắt, Các ngươi muốn làm gì? Trong thoáng chốc cảm thấy quanh thân mềm nhũn vô lực, kinh mạch cũng là trống rỗng giống như chân khí đã bị hút sạch, giờ phút này đừng bảo là báo thù, sợ là chạy trốn cũng không thể, không biết bọn họ bắt mình làm gì, trong lòng nàng càng lo lắng, không biết Tề Lăng và Sênh Ca hiện tại thế nào?
Không làm gì a, cô có đói bụng không? Bảo Sinh cười híp mắt chạy đến bên cạnh Mộc Bạch Ly nằm xuống, Cô nhìn xem, trời thật xanh . . . . .
Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Hiện tại Mộc Bạch Ly nào có tâm tình nhìn bầu trời, lông mày cũng nhăn lại, thấy Bảo Sinh không có phản ứng vừa muốn đưa tay đẩy ra, cổ tay lại có cảm giác căng thẳng, cúi đầu vừa hay nhìn thấy con rắn kia đang ngẩng đầu nhìn mình, Bạch Ly lập tức không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ tức giận nhìn chằm chằm Bảo Sinh, đôi môi mím thật chặt, ánh mắt kia hận không thể đem Bảo Sinh chọc ra một lỗ thủng.
Dẫn cô trở về Ma Tông! Bảo Sinh cũng không giấu giếm, lời nói nhẹ nhàng bâng quơ.
Mang ta đi Ma Tông? Mộc Bạch Ly ngây ngốc lặp lại một lần, trong lòng tràn đầy hoảng sợ. Chẳng lẽ là nương? Không, làm sao có thể, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm xúc, khát vọng? Căm hận? Sợ hãi? Nhung nhớ? Tình cảm phức tạp quấn quít một chỗ, ngay cả chính Mộc Bạch Ly cũng không hiểu, là yêu hay là hận, hoặc là chỉ là nhớ nhung và nghi vấn? Nàng thật sự rất muốn hỏi một chút, tại sao mẫu thân đối với nàng như vậy, hỏi mẫu thân một chút, có yêu phụ thân và mình hay không, thật rất muốn hỏi một chút a. . . . . .
Này, cô đang nghĩ cái gì, đừng lộ vẻ mặt khóc tang a! Bảo Sinh xoay đầu lại, hai cái tay nhéo gương mặt Mộc Bạch Ly một cái, xuống tay mặc dù không nặng, nhưng vẫn đủ làm cho Mộc Bạch Ly tức giận. Buông ra, ngươi buông ta ra!
Cô xem khuôn mặt của cô thật đáng yêu. Béo mập béo mập lại nhẵn như vậy! Nói xong Bảo Sinh còn lấy tay vuốt ve một cái khiến cho cả người Mộc Bạch Ly nổi lên da gà, thậm chí cả gương mặt đỏ rần, nhưng cũng chỉ gọi là hồng thôi.
Chậc chậc, cô là cô gái mà tôi thấy xinh đẹp nhất! Cô xem này cả làn da giống như có thể bóp ra nước, còn làm cho người ta thật là muốn liếm một chút! Ánh mắt Bảo Sinh híp lại thành một đường, đầu lưỡi vẫn còn đang vòng quanh đôi môi một vòng, một dáng vẻ đắm đuối khiến cho Mộc Bạch Ly có chút khiếp sợ lui về phía co rụt lại.
Ánh mắt nàng lóe lên, quả thật không hiểu a, cả tóc gáy Mộc Bạch Ly cũng dựng hết lên, Bảo Sinh rốt cuộc muốn làm gì. Cảm giác này làm cho người ta hết sức không thoải mái, định quay đầu ra chỗ khác không nhìn nàng ta nữa.
Bảo Sinh, chơi đã chưa! Thanh âm Trích Tinh vang lên, Bảo Sinh có chút ảo não le lưỡi một cái, nói thầm, cái gáy sư phụ giống như có gắn đôi mắt vậy, hứ, vô nghĩa!
Cô có biết vì sao tôi lại muốn bắt nạt cô không? Nếu như việc này coi là bắt nạt, trong lòng Bảo Sinh bổ sung một câu.
Mộc Bạch Ly sửng sốt, xoay đầu lại, trong nháy mắt gương mặt lại bị véo một cái, Bảo Sinh cười giống như một con hồ ly, Bởi vì có vẻ như cô rất dễ bị bắt nạt! Dừng một chút lại bổ sung một câu, Ngay cả bộ dáng tức giận cũng đáng yêu như thế! Chơi thật tốt!
Ngươi! Gương mặt Mộc Bạch Ly phình đến đỏ bừng, hô hấp cũng dồn dập theo, Hồng Duệ cũng giống như không nhìn được, dựng đứng thân lên, ánh mắt nhắm lại biểu lộ lập trường của mình.
Như vậy sao được, cô như vậy sẽ khiến người khác càng muốn bắt nạt! Nếu như vậy! Bảo Sinh đứng thẳng người, ánh mắt liếc qua, ánh mắt lạnh như băng, trong con ngươi không có chút tình cảm nào giống như biến thành một người, làm cho người ta không dám đến gần.
Ai nha, ánh mắt xuất ra! Bảo Sinh nói xong nở nụ cười khanh khách, Thấy được không, phải giống như vậy! Muốn giống như nữ vương, ánh mắt phải giống như dao găm, hừ hừ hừ, ai dám tới đây, chém một nhát chết hết!
Bảo Sinh! Thanh âm Trích Tinh lại vang lên, Bảo Sinh đành phải ngậm miệng, Cô đói bụng không? Tôi đi nướng cá cho cô ăn! Dứt lời nàng nhảy cà tưng chạy về phía Trích Tinh, để lại một mình Mộc Bạch Ly ngồi đó, đầu đầy hắc tuyến, con ngươi không tự chủ chuyển động, liếc xéo cổ tay mình, phải giống như nữ vương sao? Lạnh như băng, lạnh như băng, chăm chú nhìn con rắn đỏ sậm, cũng không hề nháy mắt, nhìn lâu thật là đau nhức, quả nhiên là sẽ xuất r , không biết hiệu quả như thế nào đây? Mộc Bạch Ly mới tò mò nhìn phản ứng của Hồng Duệ, cách một lúc lâu Hồng Duệ mới ngẩng đầu lên nhìn Mộc Bạch Ly một cái, lắc lắc đầu rắn, lại cúi xuống, nói vậy rất là không ý kiến.
Này, tay nghề của sư phụ a! Bảo Sinh cầm một xiên cá đã nướng đưa cho Bạch Ly, Rất thơm !
Mộc Bạch Ly giương mắt nhìn một chút, lại cúi đầu, không để ý đến nàng ta.
Yên tâm, không có độc! Bảo Sinh ngồi xuống đem cá đưa tới trước mắt Mộc Bạch Ly, còn đung đưa hai cái, Ngửi xem, thật thơm nha!
Thấy Mộc Bạch Ly vẫn không phản ứng, Bảo Sinh vẫn kiên nhẫn, Cô không ăn sẽ không có khí lực, không có khí lực nào có cơ hội chạy trốn, cô thấy có đúng hay không? Vừa dứt lời Hồng Duệ liền ngẩng đầu lên liếc Bảo Sinh một cái, Nhìn cái gì vậy! Bị Bảo Sinh rống nó lại cúi đầu, có vẻ như bộ dáng lười so đo, tính tình nha đầu Bảo Sinh kia không phải là ngày một ngày hai, ngay cả Hồng Duệ cũng biết nhưng không thể trách.
Ăn đi!
Nhìn vẻ mặt chân thành của Bảo Sinh, suy nghĩ một chút thấy nàng ta nói cũng đúng, Mộc Bạch Ly nhận lấy cá nướng bắt đầu ăn, quả thật rất thơm, nhưng làm sao vẫn cảm thấy có gì không đúng, A, a, a, a, không phải các ngươi muốn dẫn ta đi Ma Tông sao, tại sao còn chưa đi?
Chẳng phải là cô vẫn hôn mê sao, chẳng lẽ muốn tôi cõng cô? Dáng vẻ Bảo Sinh có vẻ rất kinh ngạc, Tại sao có thể để cho tôi cõng cô, chân tay tôi rất nhỏ !
Mộc Bạch Ly rất im lặng dùng ánh mắt ra hiệu chỉ Trích Tinh bên kia, lại thấy Bảo Sinh đầu lắc giống như bằm tỏi, Sư phụ càng không thể cõng cô, nếu không tôi sẽ rất thương tâm !
Phốc! Mộc Bạch Ly phun miếng cá ra ngoài, nhìn thấy gương mặt Bảo Sinh nghiêm chỉnh không giống như là giả bộ, cái gì vậy chứ!
Còn có, trở về nhanh như vậy làm gì, tôi còn muốn cô chạy trốn! Khẳng định chơi rất vui! Lần này Mộc Bạch Ly hoàn toàn bị nghẹn cá, Khụ khụ! Ho khan nửa ngày mới chậm bình thường lại.
Uống nước! Một túi nước được đưa tới, Mộc Bạch Ly thuận tay đón lấy uống vài ngụm mới khiến cá mắc trong cổ họng đi xuống, vừa mới uống xong liền khanh khách nở nụ cười, làm sao cũng không ngừng được, Ha ha, ha ha, ngươi, ngươi làm cái gì, ha ha. . . . . .
Ha ha, ngươi, ha ha, hạ độc! Gương mặt Mộc Bạch Ly cười đến đỏ rực, thân thể cũng không thể thẳng lên được, giống như một cọng hành bị bẻ gãy, Ha ha, ha ha. . . . . .
Không có, là thuốc không phải là độc! Cười sẽ không sao, cô xem cô cười lên đáng yêu hơn nhiều, đơn giản là mê hoặc chết người, về sau phải cười nhiều hơn, biết chưa! Bảo Sinh đứng ở một bên nhìn Mộc Bạch Ly đến mình cũng cười vui vẻ, Này, cười thì cứ cười, chớ ôm bụng a, như vậy cũng không dễ nhìn!
Này, chớ lăn trên mặt đất a! Ai nha, hạ thuốc quá liều rồi! Bảo Sinh vỗ đầu, từ trong túi lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng Mộc Bạch Ly. Bạch Ly rốt cục ngừng cười, đứng lên nhìn Bảo Sinh, Bảo Sinh đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó kích động nhảy lên, Chính là ánh mắt như vậy, không tệ không tệ a, chính là phải như vậy, nhìn, có nhiều khí thế, ngay cả tôi mới vừa rồi cũng ngây ngẩn cả người, lại phối hợp với dung nhan tuyệt mỹ của cô, đơn giản, đơn giản chính là nữ vương!
Nhìn dáng vẻ nàng ta hưng phấn, Mộc Bạch Ly đột nhiên phát hiện mình và nàng ta vẫn còn tồn tại chướng ngại giao tiếp, lập tức lạnh lùng quét Bảo Sinh một cái, không nói một lời ngồi xuống, bắt đầu suy tư. Rốt cuộc phải làm sao mới có thể chạy đi, hoặc là làm thế nào mới có thể liên lạc với người khác, cũng không để ý tới Bảo Sinh đang gào to bên cạnh, Mộc Bạch Ly rơi vào trầm tư, mặc dù không biết tại sao các ngươi cho ta cơ hội, ta nhất định sẽ lợi dụng thật tốt . . . . . .
/110
|