Sư huynh, Ma Tông có một điện sáu cung bảy mươi hai đàn, hơn nữa phân tán ở các nơi, Mộc Bạch Ly bị bắt đi không rõ, tại sao chúng ta lại đi hướng này? Sênh Ca hỏi mấy tiếng cũng không thấy Tề Lăng trả lời, có chút bị thương dường như cúi đầu.
Thiên Tuyệt Điện. Mẫu thân Bạch Ly là Thánh nữ của Ma Tông, hơn nữa ta cảm thấy, chính là hướng này! Linh cảm mặc dù yếu ớt nhưng vẫn là có một chút, chẳng lẽ bọn họ cũng không đi xa? Có lẽ mọi chuyện chỉ là ảo giác của mình, dù sao Bạch Ly không học Ngự Thú Quyết, bởi vì nàng tôn trọng ta nên không học, dù sao, nàng tưởng rằng, tưởng rằng ta là một con người. . . . . .
Tề Lăng lạnh như băng trả lời Sênh Ca sau đó lại lâm vào suy tư, nhưng chính câu trả lời lạnh như băng đó cũng làm cho Sênh Ca mừng rỡ không dứt. Thanh âm sư huynh mặc dù lạnh nhạt, nhưng ngày thường không có Bạch Ly ở bên, hầu như hắn chẳng bao giờ mở miệng với mình. Không có đáp án, giờ phút này, nam tử tuấn mỹ giống như thần tiên đang ở bên cạnh mình, hơn nữa chỉ có mình, không có Bạch Ly, không có những người khác, chợt có chút nhớ nhung cảm giác yên lặng đứng cạnh hắn, có thể cùng với hắn bay lượn giữa bầu trời, mà không phải đi theo phía sau hắn, hay là nhìn từ phía xa. Kính trọng và kinh sợ thường ngày, giờ phút này càng mãnh liệt hơn, ấp ủ giống như đã trải qua ngàn năm, một khi được bung ra, sẽ như thiêu đốt làm tâm trí nhộn nhạo.
Nhưng mà, nhưng mà cảm giác được là có ý gì? Chẳng lẽ giữa bọn họ có cảm ứng tâm linh đặc biệt nào đó? Trong lòng Sênh Ca chợt có chút chua xót, thoáng qua lại bị ý nghĩ của mình làm sợ hãi, chẳng lẽ là? Sênh Ca chợt lắc lắc đầu, không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ là ánh mắt nhớ nhung gần như tham luyến dừng lại trên bóng lưng đó, thật lâu cũng không nguyện ý rời tầm mắt, cho đến khi gương mặt của hắn vô ý ửng hồng, cho dù là ửng hồng, cũng hồng đến phát nóng. . . . . .
Mà lúc này, ngoài trăm dặm, trên bầu trời xanh, hai đám mây xanh đang lượn lờ, bầu trời không gió, hai đám mây kia không gió mà bay. Nếu thận trọng nhìn kỹ sẽ phát hiện trên hai đám mây kia, một đám ánh hồng, một đám ánh vàng, giống như ráng ngũ sắc, vô cùng đẹp mắt.
Kim tiên hữu, lần trước đúng là ở nơi này ta đã gặp ngài! Kiếp Hỏa nhô đầu quan sát, ha ha nở nụ cười, Vậy Hắc Hỏa Kỳ Lân đả thương tiên hữu ở chỗ này a!
Ừ! Thần Kim Giáp nghe Kiếp Hỏa tiên châm biếm bên tai, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng cũng không thể hiện. Hắn ló đầu ra, giờ phút này trên đất còn có dấu vết đánh nhau, lập tức gật đầu một cái coi như trả lời, tay phải vô thức sờ sờ mi tâm, gân xanh trên tay nổi lên, ánh mắt nhìn chằm chằm trên đất, vẻ mặt tức giận gần như hung ác.
Kiếp Hỏa tiên nhìn thấy, muốn kiềm chế ý cười, rồi lại có chút không ngừng được, đường đường thần tiên lại bị thần thú biến thành cái bộ dáng này, suy nghĩ một chút đã cảm thấy buồn cười. Kiếp Hỏa tiên lấy ống tay áo che mặt, Ai nha, kim tiên hữu không nên nổi giận, cử động. . . . . . Nói xong lại khanh khách nở nụ cười.
Thần Kim Giáp ngoài mặt thì tươi cười gật đầu, Kiếp Hỏa tiên tử thật khéo hiểu lòng người! Kì thực trong lòng đem Kiếp Hỏa tiên mắng ngàn vạn lần, đáng chết, quái dị nam không ra nam nữ không ra nữ, ghê tởm muốn chết, ta mà là Hỏa Diệu Tinh Quân cũng không muốn thấy người quái gở buồn nôn như ngươi, hừ!
Kim tiên hữu, kim tiên hữu!
Ừ? Đang mắng Kiếp Hỏa tiên, Thần Kim Giáp phục hồi lại tinh thần, cười có chút xấu hổ, Hả?
Ai nha, thiệt là, ta nói nửa ngày miệng đắng lưỡi khô ngài cũng không nghe sao? Kiếp Hỏa tiên từ trong tay áo lấy ra khăn vuông màu trắng thêu hoa, xoa xoa cái trán, lại xếp tay hình hoa lan nhẹ nhàng vẫy vẫy quạt gió, cuối cùng vung khăn về phía Thần Kim Giáp, mùi thơm nồng nặc xông vào mũi suýt nữa làm cho Thần Kim Giáp hắt xì, Ta nói chuyện ngài có nghe hay không a? Thiệt là! Kiếp Hỏa cúi đầu ủy khuất gần như giậm chân, càng làm cho Thần Kim Giáp sợ run cả người, mặt không biến sắc lui về sau một bước.
Kim tiên hữu, ngài xem, thật là một chút hơi thở thần thú cũng không cảm giác được, rốt cuộc là làm sao vậy? Kiếp Hỏa có chút mờ mịt nghĩ, một ngón tay xoa huyệt thái dương, hiện ra một loại mị thái, thật ra thì khi Kiếp Hỏa yên lặng, bộ dáng lại cực đẹp.
Lông mày đen như vẽ. Mắt hạnh như ánh sao, môi hồng răng trắng, da thịt như tuyết, chẳng qua là thỉnh thoảng cái hầu kết hoạt động trên dưới, thật sự phá hư những mỹ cảm này, lại để cho đời người sinh ra một loại cảm giác rất buồn nôn. Lúc này cảm giác của Thần Kim Giáp chính là như thế, đem tầm mắt rời đến nơi khác, cũng có chút đồng tình với Hỏa Diệu Tinh Quân, nếu mình bị người này cuốn lấy nhiều năm như vậy, nghĩ thử đã thấy da đầu tê dại!
Bỗng nhiên, Kiếp Hỏa A! hét lên một tiếng, sao vậy? Thần Kim Giáp chợt quay đầu lại, nhìn thấy Kiếp Hỏa một tay che miệng, con ngươi xoay tròn, mới nghiêng đầu, Kim tiên hữu, chẳng lẽ, thần thú kia đã có chủ nhân?
Đúng vậy, có chủ khí tức trên người thần thú sẽ tự nhiên được che dấu, điều này cũng thể hiện bọn chúng đã được sở hữu, như thế sẽ không bị những tiên nhân khác tranh đoạt, suy nghĩ thử, giống như chỉ có như vậy mới giải thích rõ?
Sẽ không, sẽ không! Thần Kim Giáp cuống quít khoát tay, Kỳ Lân cao ngạo như vậy, ngay cả ta muốn hắn làm thần thú cũng không chịu, làm sao lại đáp ứng người khác!
Hứ!
Thần Kim Giáp vờ như không nghe thấy tiếng hứ của Kiếp Hỏa tiếp tục nói, Huống chi nếu như bị những tiên hữu khác thu phục, trên người nó sẽ có tiên khí của họ, lúc ấy ta không cảm nhận được dù chỉ chút ít. Ngay cả làm linh thú của thần tiên nó cũng không muốn, làm sao có thể nhận thức người phàm làm chủ nhân chứ? Cho nên, linh thú kia tuyệt đối sẽ không có chủ nhân, nên tìm cái pháp bảo gì có thể che dấu hơi thở! Thần Kim Giáp vội vàng giải thích. Dĩ nhiên vội vàng rồi, nếu Kiếp Hỏa mất hứng không tìm Kỳ Lân, sau đó cũng không giới thiệu tộc người Tu La cho mình, vậy Hồng Liên liệt hỏa trên trán hắn làm sao bây giờ? Giống như lúc nào cũng có một cây đao treo ở trên đỉnh đầu.
Thần Kim Giáp nói xong mặt mày khẩn trương nhìn chằm chằm Kiếp Hỏa tiên, chỉ thấy hắn cau mày suy tư, Kim tiên hữu nói cũng đúng, vậy chúng ta từ trăm dặm xung quanh đây bắt đầu tìm thôi!
Ừ!
Một cuộc truy đuổi cùng tìm kiếm đã mở màn, Tề Lăng tìm kiếm Bạch Ly, thần tiên tìm kiếm Kỳ Lân, mọi chuyện, giờ mới bắt đầu. . . . . .
Thiên Tuyệt Điện. Mẫu thân Bạch Ly là Thánh nữ của Ma Tông, hơn nữa ta cảm thấy, chính là hướng này! Linh cảm mặc dù yếu ớt nhưng vẫn là có một chút, chẳng lẽ bọn họ cũng không đi xa? Có lẽ mọi chuyện chỉ là ảo giác của mình, dù sao Bạch Ly không học Ngự Thú Quyết, bởi vì nàng tôn trọng ta nên không học, dù sao, nàng tưởng rằng, tưởng rằng ta là một con người. . . . . .
Tề Lăng lạnh như băng trả lời Sênh Ca sau đó lại lâm vào suy tư, nhưng chính câu trả lời lạnh như băng đó cũng làm cho Sênh Ca mừng rỡ không dứt. Thanh âm sư huynh mặc dù lạnh nhạt, nhưng ngày thường không có Bạch Ly ở bên, hầu như hắn chẳng bao giờ mở miệng với mình. Không có đáp án, giờ phút này, nam tử tuấn mỹ giống như thần tiên đang ở bên cạnh mình, hơn nữa chỉ có mình, không có Bạch Ly, không có những người khác, chợt có chút nhớ nhung cảm giác yên lặng đứng cạnh hắn, có thể cùng với hắn bay lượn giữa bầu trời, mà không phải đi theo phía sau hắn, hay là nhìn từ phía xa. Kính trọng và kinh sợ thường ngày, giờ phút này càng mãnh liệt hơn, ấp ủ giống như đã trải qua ngàn năm, một khi được bung ra, sẽ như thiêu đốt làm tâm trí nhộn nhạo.
Nhưng mà, nhưng mà cảm giác được là có ý gì? Chẳng lẽ giữa bọn họ có cảm ứng tâm linh đặc biệt nào đó? Trong lòng Sênh Ca chợt có chút chua xót, thoáng qua lại bị ý nghĩ của mình làm sợ hãi, chẳng lẽ là? Sênh Ca chợt lắc lắc đầu, không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ là ánh mắt nhớ nhung gần như tham luyến dừng lại trên bóng lưng đó, thật lâu cũng không nguyện ý rời tầm mắt, cho đến khi gương mặt của hắn vô ý ửng hồng, cho dù là ửng hồng, cũng hồng đến phát nóng. . . . . .
Mà lúc này, ngoài trăm dặm, trên bầu trời xanh, hai đám mây xanh đang lượn lờ, bầu trời không gió, hai đám mây kia không gió mà bay. Nếu thận trọng nhìn kỹ sẽ phát hiện trên hai đám mây kia, một đám ánh hồng, một đám ánh vàng, giống như ráng ngũ sắc, vô cùng đẹp mắt.
Kim tiên hữu, lần trước đúng là ở nơi này ta đã gặp ngài! Kiếp Hỏa nhô đầu quan sát, ha ha nở nụ cười, Vậy Hắc Hỏa Kỳ Lân đả thương tiên hữu ở chỗ này a!
Ừ! Thần Kim Giáp nghe Kiếp Hỏa tiên châm biếm bên tai, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng cũng không thể hiện. Hắn ló đầu ra, giờ phút này trên đất còn có dấu vết đánh nhau, lập tức gật đầu một cái coi như trả lời, tay phải vô thức sờ sờ mi tâm, gân xanh trên tay nổi lên, ánh mắt nhìn chằm chằm trên đất, vẻ mặt tức giận gần như hung ác.
Kiếp Hỏa tiên nhìn thấy, muốn kiềm chế ý cười, rồi lại có chút không ngừng được, đường đường thần tiên lại bị thần thú biến thành cái bộ dáng này, suy nghĩ một chút đã cảm thấy buồn cười. Kiếp Hỏa tiên lấy ống tay áo che mặt, Ai nha, kim tiên hữu không nên nổi giận, cử động. . . . . . Nói xong lại khanh khách nở nụ cười.
Thần Kim Giáp ngoài mặt thì tươi cười gật đầu, Kiếp Hỏa tiên tử thật khéo hiểu lòng người! Kì thực trong lòng đem Kiếp Hỏa tiên mắng ngàn vạn lần, đáng chết, quái dị nam không ra nam nữ không ra nữ, ghê tởm muốn chết, ta mà là Hỏa Diệu Tinh Quân cũng không muốn thấy người quái gở buồn nôn như ngươi, hừ!
Kim tiên hữu, kim tiên hữu!
Ừ? Đang mắng Kiếp Hỏa tiên, Thần Kim Giáp phục hồi lại tinh thần, cười có chút xấu hổ, Hả?
Ai nha, thiệt là, ta nói nửa ngày miệng đắng lưỡi khô ngài cũng không nghe sao? Kiếp Hỏa tiên từ trong tay áo lấy ra khăn vuông màu trắng thêu hoa, xoa xoa cái trán, lại xếp tay hình hoa lan nhẹ nhàng vẫy vẫy quạt gió, cuối cùng vung khăn về phía Thần Kim Giáp, mùi thơm nồng nặc xông vào mũi suýt nữa làm cho Thần Kim Giáp hắt xì, Ta nói chuyện ngài có nghe hay không a? Thiệt là! Kiếp Hỏa cúi đầu ủy khuất gần như giậm chân, càng làm cho Thần Kim Giáp sợ run cả người, mặt không biến sắc lui về sau một bước.
Kim tiên hữu, ngài xem, thật là một chút hơi thở thần thú cũng không cảm giác được, rốt cuộc là làm sao vậy? Kiếp Hỏa có chút mờ mịt nghĩ, một ngón tay xoa huyệt thái dương, hiện ra một loại mị thái, thật ra thì khi Kiếp Hỏa yên lặng, bộ dáng lại cực đẹp.
Lông mày đen như vẽ. Mắt hạnh như ánh sao, môi hồng răng trắng, da thịt như tuyết, chẳng qua là thỉnh thoảng cái hầu kết hoạt động trên dưới, thật sự phá hư những mỹ cảm này, lại để cho đời người sinh ra một loại cảm giác rất buồn nôn. Lúc này cảm giác của Thần Kim Giáp chính là như thế, đem tầm mắt rời đến nơi khác, cũng có chút đồng tình với Hỏa Diệu Tinh Quân, nếu mình bị người này cuốn lấy nhiều năm như vậy, nghĩ thử đã thấy da đầu tê dại!
Bỗng nhiên, Kiếp Hỏa A! hét lên một tiếng, sao vậy? Thần Kim Giáp chợt quay đầu lại, nhìn thấy Kiếp Hỏa một tay che miệng, con ngươi xoay tròn, mới nghiêng đầu, Kim tiên hữu, chẳng lẽ, thần thú kia đã có chủ nhân?
Đúng vậy, có chủ khí tức trên người thần thú sẽ tự nhiên được che dấu, điều này cũng thể hiện bọn chúng đã được sở hữu, như thế sẽ không bị những tiên nhân khác tranh đoạt, suy nghĩ thử, giống như chỉ có như vậy mới giải thích rõ?
Sẽ không, sẽ không! Thần Kim Giáp cuống quít khoát tay, Kỳ Lân cao ngạo như vậy, ngay cả ta muốn hắn làm thần thú cũng không chịu, làm sao lại đáp ứng người khác!
Hứ!
Thần Kim Giáp vờ như không nghe thấy tiếng hứ của Kiếp Hỏa tiếp tục nói, Huống chi nếu như bị những tiên hữu khác thu phục, trên người nó sẽ có tiên khí của họ, lúc ấy ta không cảm nhận được dù chỉ chút ít. Ngay cả làm linh thú của thần tiên nó cũng không muốn, làm sao có thể nhận thức người phàm làm chủ nhân chứ? Cho nên, linh thú kia tuyệt đối sẽ không có chủ nhân, nên tìm cái pháp bảo gì có thể che dấu hơi thở! Thần Kim Giáp vội vàng giải thích. Dĩ nhiên vội vàng rồi, nếu Kiếp Hỏa mất hứng không tìm Kỳ Lân, sau đó cũng không giới thiệu tộc người Tu La cho mình, vậy Hồng Liên liệt hỏa trên trán hắn làm sao bây giờ? Giống như lúc nào cũng có một cây đao treo ở trên đỉnh đầu.
Thần Kim Giáp nói xong mặt mày khẩn trương nhìn chằm chằm Kiếp Hỏa tiên, chỉ thấy hắn cau mày suy tư, Kim tiên hữu nói cũng đúng, vậy chúng ta từ trăm dặm xung quanh đây bắt đầu tìm thôi!
Ừ!
Một cuộc truy đuổi cùng tìm kiếm đã mở màn, Tề Lăng tìm kiếm Bạch Ly, thần tiên tìm kiếm Kỳ Lân, mọi chuyện, giờ mới bắt đầu. . . . . .
/110
|