Ở chỗ Trúc Nhã tiên nhân hai ngày đã đến mùng ba tháng chín, vốn còn muốn ngây ngốc ở đây thêm hai ngày nữa, kết quả, trong môn phái lại thúc giục gay gắt, hai người đành phải rơi lệ chào tạm biệt. Kiểm lại đồ bên trong Túi Càn Khôn một chút, thấy có nhiều đồ hơn trước, Mộc Bạch Ly vô cùng hài lòng, ngay cả hoa sen nàng cũng đều mang theo rất nhiều hạt giống, chỉ đợi đến khi quay về trồng ở bên thác nước nhỏ, nhất định sẽ rất đẹp. . . . . .
Trước khi rời đi, vẻ mặt Trúc Nhã Tiên Nhân muốn nói lại thôi khiến thầy trò hai người hết sức không được tự nhiên, đến khi không nhìn nổi nữa Mộc Bạch Ly chủ động hỏi: Trúc Nhã Tiên Nhân, chúng ta lấy rượu của ngài, ngài rất khó chịu sao?
Hả? Trúc Nhã sững sờ, ngượng ngùng cười: À không, không có, ha ha. . . . . .
Vậy vẻ mặt này của ngài là làm sao vậy? Mộc Bạch Ly cúi đầu sờ sờ túi Càn Khôn của mình, thở phào một hơi: Bạch Ly còn tưởng là ngài muốn đòi lại!
Này, sao có thể chứ? Trúc Nhã ta sẽ là loại người tính toán chi li vắt chày ra nước kia sao?
Nghe thấy lời nói của Trúc Nhã, Mộc Bạch Ly tươi cười rạng rỡ, trong nháy mắt giơ tay lên giật vài sợi tóc của Trúc Nhã khiến hắn đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, chỉ thấy Mộc Bạch Ly để ở trong lòng bàn tay thổi hai cái, tóc dài liền biến thành những cây măng nhỏ non mềm: Sư phụ nói rồi, tóc của Trúc Nhã tiên nhân mới là loại măng ăn ngon nhất! Cất măng vào trong túi áo, Mộc Bạch Ly cười híp mắt nhìn Thanh Phạm: Sư phụ, cho đến bây giờ Trúc Nhã Tiên Nhân vẫn chưa từng là người vắt chày ra nước nha!
Thanh Phạm cưng chiều cười cười, không nói tiếng nào, mà vẻ mặt của Trúc Nhã ở bên kia đã biến thành màu xanh lá, xua đuổi thầy trò hai người: Các ngươi đi nhanh một chút đi! Giờ phút này hắn chỉ hi vọng hai tên ác ma lớn nhỏ này mau chóng rời đi, chuyện Thanh Liên hay Bạch Liên gì đó đã sớm vứt qua một bên: Đi nhanh một chút đi! d.đ_LQĐ
Trúc Nhã Tiên Nhân không nói gì nữa hả?
Không có không có, Tiểu Cô Nãi Nãi của ta. . . . . .
Mộc Bạch Ly còn chưa có đứng vững, đã bị người đẩy bay ra ngoài. Giống như cưỡi mây lướt gió, may mà nàng nắm chặt tay áo sư phụ, cho nên cũng không hoảng sợ. Hơn nữa, Trúc Nhã Tiên Nhân cũng sẽ không thật sự làm bọn họ bị thương, cho nên hắn cũng không ngự kiếm, cũng không vận
Trước khi rời đi, vẻ mặt Trúc Nhã Tiên Nhân muốn nói lại thôi khiến thầy trò hai người hết sức không được tự nhiên, đến khi không nhìn nổi nữa Mộc Bạch Ly chủ động hỏi: Trúc Nhã Tiên Nhân, chúng ta lấy rượu của ngài, ngài rất khó chịu sao?
Hả? Trúc Nhã sững sờ, ngượng ngùng cười: À không, không có, ha ha. . . . . .
Vậy vẻ mặt này của ngài là làm sao vậy? Mộc Bạch Ly cúi đầu sờ sờ túi Càn Khôn của mình, thở phào một hơi: Bạch Ly còn tưởng là ngài muốn đòi lại!
Này, sao có thể chứ? Trúc Nhã ta sẽ là loại người tính toán chi li vắt chày ra nước kia sao?
Nghe thấy lời nói của Trúc Nhã, Mộc Bạch Ly tươi cười rạng rỡ, trong nháy mắt giơ tay lên giật vài sợi tóc của Trúc Nhã khiến hắn đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, chỉ thấy Mộc Bạch Ly để ở trong lòng bàn tay thổi hai cái, tóc dài liền biến thành những cây măng nhỏ non mềm: Sư phụ nói rồi, tóc của Trúc Nhã tiên nhân mới là loại măng ăn ngon nhất! Cất măng vào trong túi áo, Mộc Bạch Ly cười híp mắt nhìn Thanh Phạm: Sư phụ, cho đến bây giờ Trúc Nhã Tiên Nhân vẫn chưa từng là người vắt chày ra nước nha!
Thanh Phạm cưng chiều cười cười, không nói tiếng nào, mà vẻ mặt của Trúc Nhã ở bên kia đã biến thành màu xanh lá, xua đuổi thầy trò hai người: Các ngươi đi nhanh một chút đi! Giờ phút này hắn chỉ hi vọng hai tên ác ma lớn nhỏ này mau chóng rời đi, chuyện Thanh Liên hay Bạch Liên gì đó đã sớm vứt qua một bên: Đi nhanh một chút đi! d.đ_LQĐ
Trúc Nhã Tiên Nhân không nói gì nữa hả?
Không có không có, Tiểu Cô Nãi Nãi của ta. . . . . .
Mộc Bạch Ly còn chưa có đứng vững, đã bị người đẩy bay ra ngoài. Giống như cưỡi mây lướt gió, may mà nàng nắm chặt tay áo sư phụ, cho nên cũng không hoảng sợ. Hơn nữa, Trúc Nhã Tiên Nhân cũng sẽ không thật sự làm bọn họ bị thương, cho nên hắn cũng không ngự kiếm, cũng không vận
/110
|