Phong Chiến Quân dẫn đầu đứng lên, nhìn Lưu công công, không đợi hắn mở miệng, nói: "Thỉnh Lưu công công tuyên chỉ đi!"
Lưu công công hung tợn liếc nhìn Phong Vân Ngạo, trong lòng rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn Phong Chiến Quân thoáng gật đầu, cầm lấy chiếu chỉ, lạnh lùng mở miệng đọc: “Ai gia suy nghĩ, tam tiểu thư Phong gia, tài đức vẹn toàn, hiền lương thanh tú, do đó có tình cảm sâu sắc, xét thấy vô cùng xứng đôi với ngốc vương. Nay ai gia phong tam tiểu thư Phong Vân Ngạo làm ngốc vương phi, mùng 1 tháng 5 gả vào vương phủ. Khâm thử!” Ánh mắt Lưu công công tức giận chống lại tầm mắt của Phong Vân Ngạo, thân thể run một trận, “Tiếp chỉ!”
Phong Vân Ngạo cười, cầm lấy chiếu chỉ, hai đạo chiếu chỉ, thánh chỉ hoàng thượng mới vừa hạ, chiếu chỉ hoàng thái hậu liền tiếp theo sau. Tam tiểu thư Phong gia tài đức vẹn toàn, hiền lành thanh tú? Trừ khi người nọ là ngốc tử, nếu không như thế nào không biết thiên tài tuyệt nữ Phong Vân Ngưng? Phong Vân Ngạo lại là một xấu nữ, phế vật! Cười nhạo một tiếng, ngốc vương cùng phế nữ? Quả thật là tuyệt phối.
Sau khi Lưu công công dời bước, trong đại sảnh, sắc mặt mọi người trong Phong gia liền không đồng nhất. Nhưng đều không sai biệt lắm, trong mắt họ tràn đầy vui sướng khi người gặp họa, còn mang theo khinh thường, mắt nhìn Phong Vân Ngạo tràn đầy chán ghét.
"Nên chúc mừng muội muội, chúc mừng muội muội trở thành chúc mừng muội muội đã trở thành ngốc phi.” Trong mắt Phong Vân Nhã tràn đầy khinh thường cùng kiêu ngạo, trên mặt lại mang theo nụ cười ôn hòa, giọng nói tràn ngập trào phúng khinh thường.
"Tỷ tỷ, như thế nào lại có thể nói như vậy? Tam muội cũng là dòng chính nữ của Phong gia, hiện tại lại thành chuẩn vương phi rồi.” Phong Vân Ngưng đặc biệt nhấn mạnh ‘dòng chính nữ’ và ‘chuẩn vương phi’ trên mặt tràn đầy hâm mộ nói.
Trên mặt Phong Vân Nhã tràn đầy giận dữ, nhìn Phong Vân Ngưng nói: “Vậy đa tạ muội muội nhắc nhở.” Cắn răng kêu lên “Muội muội”, phẫn hận nhìn Phong Vân Ngạo.
Phong Vân Ngạo nhếch lên khóe miệng, trong mắt lóe ra tia sáng không biết tên, tới cùng là ai mới đúng là người thông minh lanh lợi đây! Tỷ muội tàn sát ngược lại rất tốt. Cầm chiếu chỉ, ngốc vương? Chẳng qua chỉ là thay đổi một chỗ ngủ mà thôi.
Phong Chiến Quân từ bên ngoài trở lại, nghe được lời nói, sắc mặt trở nên hết sức khó coi, lạnh giọng quát “Trở về! Vân Ngạo đến phòng ta.” Nói xong, xoay người rời khỏi đại sảnh, giống như ở thêm một khắc sẽ làm cho hắn khó chịu.
Ánh mắt Phong Vân Ngạo chớp lóe, từ từ đi theo phía sau, không thèm nhìn mọi người một cái, rời khỏi đại sảnh.
Mở cửa phòng, Phong Vân Ngạo đứng trước cửa, thân thể dừng lại một chút, ánh mắt lóe lên, nhấc chân tiến vào. Nàng nhìn thấy Phong Chiến Quân đang đứng trước bàn sách, lẳng lặng cúi đầu nhìn thánh chỉ trên bàn, bàn tay khẽ vuốt, dường như nghe thấy Phong Vân Ngạo đến “Đến đây!”
". . . . . ." Phong Vân Ngạo rõ ràng không đáp lại, thời điểm không muốn cùng người khác nói nhảm, lựa chọn sáng suốt nhất là trực tiếp bỏ qua.
Phong Chiến Quân không nghe trả lời, xoay người, nhìn Phong Vân Ngạo nhíu mày, nháy mắt giãn ra, nói: “Lần này gả cho nhị vương gia cng không phai là muốn ngươi trở thành vương phi.” Lời nói dừng lại một chút.
Thân thể Phong Vân Ngạo ngẩn ra, cặp mắt lạnh lùng lóe lên, vẫn như cũ là biểu tình cười nhạt, nhìn Phong Chiến Quân “A? Chẳng lẽ còn muốn thử đi dạo phố?” Hai tay vuốt vuốt, khóe miệng nhếch lên, nở ra một nụ cười lạnh. Thân thể Phong Chiến Quân ngẩn ra, cuối cùng xoay người lại, lưu lại một bóng lưng cho Phong Vân Ngạo.
"Tra xét."
"Ta mới 11 tuổi, chẳng lẽ cứ như vậy để cho ta đến vương phủ?" Phong Vân Ngạo cũng không biết vì sao, trực giác nói cho nàng nên cắt ngang lời nói của hắn, trong lòng không muốn tiếp tục nghe.
"Hoàng đế bị làm khó, là thần tử phải biết giúp đỡ. Quân muốn thần tử thần bất tử bất dung.”
"Xem ra, ta không gả không được.” Trong giọng nói đã không còn vẻ trêu chọc vừa rồi, mang theo một phần lãnh ý, còn thêm một phần cười nhạt. Làm cho ánh mắt Phong Chiến Quân chớp lóe, đưa lưng về phía Phong Vân Ngạo, đôi mắt từ từ nhắm lại, mồm há to nhưng không thể phát ra tiếng gì.
Màn đêm yên lặng, dần dần vài ánh sáng của mặt trăng cũng bị che khuất, trong thư phòng, hai người thật lâu không ai nói chuyện. Giọng nói băng lãnh của Phong Chiến Quân phá tan sự yên tĩnh.
"Điều tra rõ nhị vương gia là ngốc thật hay giả ngốc!” Nói xong xoay người, nhìn Phong Vân Ngạo “Nếu đã rõ thì ngươi lui xuống trước đi.” Không đợi Phong Vân Ngạo trả lời, Phong Chiến Quân lạnh lùng nói.
Phong Vân Ngạo nhìn hắn, đột nhiên chợt nở nụ cười, rất nhẹ, cũng rất sáng lạn. Nhưng càng làm cho người ta đau lòng, làm cho người ta bi thương trước nụ cười ấy.
". . . . . ." Nhìn Phong Vân Ngạo không chút nào lưu luyến xoay người, Phong Chiến Quân há miệng thở dốc, trong miệng thủy chung không phát ra bất kỳ tiếng nào, nhẹ giọng tự thì thầm “Cẩn thận bảo bảo!” Chỉ là mấy chữ này không ai nghe thấy.
Lúc này, trong phủ ngốc vương ——
"Phụ hoàng hạ chỉ?" Mang theo một phần lãnh ý, một phần lạnh nhạt, âm thanh giống như chủ nhân, nhưng khi rõ ràng nhìn lại, khí chất cùng giọng nói vừa rồi đặc biệt khác nhau. Đôi mắt ngập nước trong sáng, lúc này phủ lên một phần thị huyết xinh đẹp. Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng đỏ tươi, da thịt phấn nộn vô cùng mịn màng. Dung nhan giống như thiên tiên, lại có một phần thị huyết, khí phát tuyệt thế bễ nghễ thiên hạ.
"Dạ," Giọng nói lạnh lẽo vang lên.
"Thối đầu gỗ, ngươi cũng không thể cười một cái sao? Chủ tử, còn có.....lão yêu bà tiếp theo liền hạ chỉ muốn cái phế nữ Phong Vân Ngạo kia gả cho người.” Trong giọng nói mang theo nồng đậm sát ý.
Vốn là âm thanh lạnh như bang, trong mắt hiện lên một tia khinh bỉ, trực tiếp bỏ qua hắn, tiếp tục nhìn chăm chú vào chủ tử nhà mình.
Lúc này người xinh đẹp rõ ràng là Tả Phong, băng lãnh lạnh lùng là Quý Mộc.
"Vương gia, lần này tuyệt đối không đơn giản, nữ nhân kia có lẽ là người của nàng.”
Người này chính là ngu vương, Lãnh Tứ Hàn, lúc này khóe miệng hắn giương lên một nụ cười lạnh “Không phải đã lâu rồi không có cái gì để chơi đùa hay sao?” Trong mắt mang theo một phần thị huyết, một phần hận ý.
Hôm sau, trong kiệu trang nhã, Phong Vân Ngạo nhắm mắt nghỉ ngơi, ngoài kiệu, Vân Linh quan sát xugn quanh, từ từ đi theo. Phía trước là một cỗ kiệu màu đen, yên tĩnh, mang theo khí tức hắc ám.
"Chủ tử, cái tên hoạn quan đó nhìn ánh mắt hắn ta mang theo hận ý, chủ tử cẩn thận.” Vân Linh đi đến gần cỗ kiệu, nhẹ giọng nói.
"Uh, ít nhất chủ tử ngươi cũng là một vương phi không phải sao?” Mang theo một phần tự giễu, nói.
Ánh mắt Vân Linh chợt lóe, “Chủ tử, chúng ta có thể...”
"Cái danh vương phi này thật ra cũng rất tốt, đổi chỗ ngủ, có lẽ càng thoải mái hơn.” Nhắm hai mắt lại, nàng không có đau lòng, thật ra hẳn là nàng vô tình, chân chính đi vào lòng nàng chỉ có gia gia, từ đầu tới cuối chỉ có ông. Cho nên những thứ này có nhiều hơn đi chăng nữa, muốn tổn hại nàng? Căn bản không có khả năng, bởi vì nàng là vô tâm.
"Dừng lại! Người nào?"
Nghe được âm thanh, khóe miệng Phong Vân Ngạo nhếch lên, "Vân Linh, xuống xem!"
"Dạ!" Ánh mắt Vân Linh chớp lóe, không hỏi lại, nhìn thủ vệ hoàng cung, từ từ đi lên phía trước.
"Trong kiệu là người nào?" Trong mắt Trương Dương mang theo cuồng ngạo, thị vệ theo lệnh quát.
". . . . . ." Phong Vân Ngạo nhắm mắt, không trả lời, ngước mặt lên mang theo biểu tình thoải mái, xoay đầu một cái, không để ý tới.
Bên ngoài thị vệ điên cuồng gào thét, cuối cùng lại bại trận. Ở phía sau, Vân Linh nhìn thị vệ sau đó xoay người đi vào trong kiệu. Tên thị vệ bất đắc dĩ nói “Đại tỷ, gươi tiến vào đi.” Dưới ánh mắt lạnh lùng của tên hoạn quan nào đó, thị vệ mở cửa.
"Nếu là chậm trễ thời gian, Lưu công công phải chịu trách nhiệm....Bổn vương phi thật sự không có vấn đề gì. A....ngủ thật là thoải mái.” Đẩy màn che ra, xuyên thấu qua cửa sổ, “Thị vệ, giọng nói của ngươi rất êm tai, ngủ rất thoải mái.”
Chỉ thấy gã thị vệ trước cửa kia lảo đảo một cái, thiếu chút nữa quỳ rạp trên mặt đất. Cô nãi nãi, lão nhân gia nàng làm ơn tha cho hắn. Hắn hô lâu như vậy mà lão nhân gia nàng lại ngủ rất thoải mái?
Lưu công công hung tợn liếc nhìn Phong Vân Ngạo, trong lòng rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn Phong Chiến Quân thoáng gật đầu, cầm lấy chiếu chỉ, lạnh lùng mở miệng đọc: “Ai gia suy nghĩ, tam tiểu thư Phong gia, tài đức vẹn toàn, hiền lương thanh tú, do đó có tình cảm sâu sắc, xét thấy vô cùng xứng đôi với ngốc vương. Nay ai gia phong tam tiểu thư Phong Vân Ngạo làm ngốc vương phi, mùng 1 tháng 5 gả vào vương phủ. Khâm thử!” Ánh mắt Lưu công công tức giận chống lại tầm mắt của Phong Vân Ngạo, thân thể run một trận, “Tiếp chỉ!”
Phong Vân Ngạo cười, cầm lấy chiếu chỉ, hai đạo chiếu chỉ, thánh chỉ hoàng thượng mới vừa hạ, chiếu chỉ hoàng thái hậu liền tiếp theo sau. Tam tiểu thư Phong gia tài đức vẹn toàn, hiền lành thanh tú? Trừ khi người nọ là ngốc tử, nếu không như thế nào không biết thiên tài tuyệt nữ Phong Vân Ngưng? Phong Vân Ngạo lại là một xấu nữ, phế vật! Cười nhạo một tiếng, ngốc vương cùng phế nữ? Quả thật là tuyệt phối.
Sau khi Lưu công công dời bước, trong đại sảnh, sắc mặt mọi người trong Phong gia liền không đồng nhất. Nhưng đều không sai biệt lắm, trong mắt họ tràn đầy vui sướng khi người gặp họa, còn mang theo khinh thường, mắt nhìn Phong Vân Ngạo tràn đầy chán ghét.
"Nên chúc mừng muội muội, chúc mừng muội muội trở thành chúc mừng muội muội đã trở thành ngốc phi.” Trong mắt Phong Vân Nhã tràn đầy khinh thường cùng kiêu ngạo, trên mặt lại mang theo nụ cười ôn hòa, giọng nói tràn ngập trào phúng khinh thường.
"Tỷ tỷ, như thế nào lại có thể nói như vậy? Tam muội cũng là dòng chính nữ của Phong gia, hiện tại lại thành chuẩn vương phi rồi.” Phong Vân Ngưng đặc biệt nhấn mạnh ‘dòng chính nữ’ và ‘chuẩn vương phi’ trên mặt tràn đầy hâm mộ nói.
Trên mặt Phong Vân Nhã tràn đầy giận dữ, nhìn Phong Vân Ngưng nói: “Vậy đa tạ muội muội nhắc nhở.” Cắn răng kêu lên “Muội muội”, phẫn hận nhìn Phong Vân Ngạo.
Phong Vân Ngạo nhếch lên khóe miệng, trong mắt lóe ra tia sáng không biết tên, tới cùng là ai mới đúng là người thông minh lanh lợi đây! Tỷ muội tàn sát ngược lại rất tốt. Cầm chiếu chỉ, ngốc vương? Chẳng qua chỉ là thay đổi một chỗ ngủ mà thôi.
Phong Chiến Quân từ bên ngoài trở lại, nghe được lời nói, sắc mặt trở nên hết sức khó coi, lạnh giọng quát “Trở về! Vân Ngạo đến phòng ta.” Nói xong, xoay người rời khỏi đại sảnh, giống như ở thêm một khắc sẽ làm cho hắn khó chịu.
Ánh mắt Phong Vân Ngạo chớp lóe, từ từ đi theo phía sau, không thèm nhìn mọi người một cái, rời khỏi đại sảnh.
Mở cửa phòng, Phong Vân Ngạo đứng trước cửa, thân thể dừng lại một chút, ánh mắt lóe lên, nhấc chân tiến vào. Nàng nhìn thấy Phong Chiến Quân đang đứng trước bàn sách, lẳng lặng cúi đầu nhìn thánh chỉ trên bàn, bàn tay khẽ vuốt, dường như nghe thấy Phong Vân Ngạo đến “Đến đây!”
". . . . . ." Phong Vân Ngạo rõ ràng không đáp lại, thời điểm không muốn cùng người khác nói nhảm, lựa chọn sáng suốt nhất là trực tiếp bỏ qua.
Phong Chiến Quân không nghe trả lời, xoay người, nhìn Phong Vân Ngạo nhíu mày, nháy mắt giãn ra, nói: “Lần này gả cho nhị vương gia cng không phai là muốn ngươi trở thành vương phi.” Lời nói dừng lại một chút.
Thân thể Phong Vân Ngạo ngẩn ra, cặp mắt lạnh lùng lóe lên, vẫn như cũ là biểu tình cười nhạt, nhìn Phong Chiến Quân “A? Chẳng lẽ còn muốn thử đi dạo phố?” Hai tay vuốt vuốt, khóe miệng nhếch lên, nở ra một nụ cười lạnh. Thân thể Phong Chiến Quân ngẩn ra, cuối cùng xoay người lại, lưu lại một bóng lưng cho Phong Vân Ngạo.
"Tra xét."
"Ta mới 11 tuổi, chẳng lẽ cứ như vậy để cho ta đến vương phủ?" Phong Vân Ngạo cũng không biết vì sao, trực giác nói cho nàng nên cắt ngang lời nói của hắn, trong lòng không muốn tiếp tục nghe.
"Hoàng đế bị làm khó, là thần tử phải biết giúp đỡ. Quân muốn thần tử thần bất tử bất dung.”
"Xem ra, ta không gả không được.” Trong giọng nói đã không còn vẻ trêu chọc vừa rồi, mang theo một phần lãnh ý, còn thêm một phần cười nhạt. Làm cho ánh mắt Phong Chiến Quân chớp lóe, đưa lưng về phía Phong Vân Ngạo, đôi mắt từ từ nhắm lại, mồm há to nhưng không thể phát ra tiếng gì.
Màn đêm yên lặng, dần dần vài ánh sáng của mặt trăng cũng bị che khuất, trong thư phòng, hai người thật lâu không ai nói chuyện. Giọng nói băng lãnh của Phong Chiến Quân phá tan sự yên tĩnh.
"Điều tra rõ nhị vương gia là ngốc thật hay giả ngốc!” Nói xong xoay người, nhìn Phong Vân Ngạo “Nếu đã rõ thì ngươi lui xuống trước đi.” Không đợi Phong Vân Ngạo trả lời, Phong Chiến Quân lạnh lùng nói.
Phong Vân Ngạo nhìn hắn, đột nhiên chợt nở nụ cười, rất nhẹ, cũng rất sáng lạn. Nhưng càng làm cho người ta đau lòng, làm cho người ta bi thương trước nụ cười ấy.
". . . . . ." Nhìn Phong Vân Ngạo không chút nào lưu luyến xoay người, Phong Chiến Quân há miệng thở dốc, trong miệng thủy chung không phát ra bất kỳ tiếng nào, nhẹ giọng tự thì thầm “Cẩn thận bảo bảo!” Chỉ là mấy chữ này không ai nghe thấy.
Lúc này, trong phủ ngốc vương ——
"Phụ hoàng hạ chỉ?" Mang theo một phần lãnh ý, một phần lạnh nhạt, âm thanh giống như chủ nhân, nhưng khi rõ ràng nhìn lại, khí chất cùng giọng nói vừa rồi đặc biệt khác nhau. Đôi mắt ngập nước trong sáng, lúc này phủ lên một phần thị huyết xinh đẹp. Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng đỏ tươi, da thịt phấn nộn vô cùng mịn màng. Dung nhan giống như thiên tiên, lại có một phần thị huyết, khí phát tuyệt thế bễ nghễ thiên hạ.
"Dạ," Giọng nói lạnh lẽo vang lên.
"Thối đầu gỗ, ngươi cũng không thể cười một cái sao? Chủ tử, còn có.....lão yêu bà tiếp theo liền hạ chỉ muốn cái phế nữ Phong Vân Ngạo kia gả cho người.” Trong giọng nói mang theo nồng đậm sát ý.
Vốn là âm thanh lạnh như bang, trong mắt hiện lên một tia khinh bỉ, trực tiếp bỏ qua hắn, tiếp tục nhìn chăm chú vào chủ tử nhà mình.
Lúc này người xinh đẹp rõ ràng là Tả Phong, băng lãnh lạnh lùng là Quý Mộc.
"Vương gia, lần này tuyệt đối không đơn giản, nữ nhân kia có lẽ là người của nàng.”
Người này chính là ngu vương, Lãnh Tứ Hàn, lúc này khóe miệng hắn giương lên một nụ cười lạnh “Không phải đã lâu rồi không có cái gì để chơi đùa hay sao?” Trong mắt mang theo một phần thị huyết, một phần hận ý.
Hôm sau, trong kiệu trang nhã, Phong Vân Ngạo nhắm mắt nghỉ ngơi, ngoài kiệu, Vân Linh quan sát xugn quanh, từ từ đi theo. Phía trước là một cỗ kiệu màu đen, yên tĩnh, mang theo khí tức hắc ám.
"Chủ tử, cái tên hoạn quan đó nhìn ánh mắt hắn ta mang theo hận ý, chủ tử cẩn thận.” Vân Linh đi đến gần cỗ kiệu, nhẹ giọng nói.
"Uh, ít nhất chủ tử ngươi cũng là một vương phi không phải sao?” Mang theo một phần tự giễu, nói.
Ánh mắt Vân Linh chợt lóe, “Chủ tử, chúng ta có thể...”
"Cái danh vương phi này thật ra cũng rất tốt, đổi chỗ ngủ, có lẽ càng thoải mái hơn.” Nhắm hai mắt lại, nàng không có đau lòng, thật ra hẳn là nàng vô tình, chân chính đi vào lòng nàng chỉ có gia gia, từ đầu tới cuối chỉ có ông. Cho nên những thứ này có nhiều hơn đi chăng nữa, muốn tổn hại nàng? Căn bản không có khả năng, bởi vì nàng là vô tâm.
"Dừng lại! Người nào?"
Nghe được âm thanh, khóe miệng Phong Vân Ngạo nhếch lên, "Vân Linh, xuống xem!"
"Dạ!" Ánh mắt Vân Linh chớp lóe, không hỏi lại, nhìn thủ vệ hoàng cung, từ từ đi lên phía trước.
"Trong kiệu là người nào?" Trong mắt Trương Dương mang theo cuồng ngạo, thị vệ theo lệnh quát.
". . . . . ." Phong Vân Ngạo nhắm mắt, không trả lời, ngước mặt lên mang theo biểu tình thoải mái, xoay đầu một cái, không để ý tới.
Bên ngoài thị vệ điên cuồng gào thét, cuối cùng lại bại trận. Ở phía sau, Vân Linh nhìn thị vệ sau đó xoay người đi vào trong kiệu. Tên thị vệ bất đắc dĩ nói “Đại tỷ, gươi tiến vào đi.” Dưới ánh mắt lạnh lùng của tên hoạn quan nào đó, thị vệ mở cửa.
"Nếu là chậm trễ thời gian, Lưu công công phải chịu trách nhiệm....Bổn vương phi thật sự không có vấn đề gì. A....ngủ thật là thoải mái.” Đẩy màn che ra, xuyên thấu qua cửa sổ, “Thị vệ, giọng nói của ngươi rất êm tai, ngủ rất thoải mái.”
Chỉ thấy gã thị vệ trước cửa kia lảo đảo một cái, thiếu chút nữa quỳ rạp trên mặt đất. Cô nãi nãi, lão nhân gia nàng làm ơn tha cho hắn. Hắn hô lâu như vậy mà lão nhân gia nàng lại ngủ rất thoải mái?
/67
|