Chương 42:
"Nói điều kiện của ngươi!” Lãnh Tứ Hàn che giấu cuồng phong trong mắt, nhẹ giọng nói.
Khóe miệng Phong Vân Ngạo nhếch lên, chậm rãi xoay người, nhìn Lãnh Tứ Hàn đang nằm trên giường “Khặc khặc, đây chính là quyến rũ! Tốt lắm tốt lắm, điều kiện của ta chính là: Hai bên không can thiệp chuyện của nhau, nhưng ngày mai lại mặt ngươi giúp ta cùng nhau trở về. Đáp ứng ta liền cho ngươi giải dược.” Nói xong không đợi Lãnh Tứ Hàn trả lời, Phong Vân Ngạo nhanh như tia chớp phi thân đến gần giường, nhét giải dược vào trong miệng Lãnh Tứ Hàn.
"Khụ khụ. . . . . . Nữ nhân! Ngươi!" Gương mặt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn càng thêm không tốt, trong tình trạng cuồng phong phẫn nộ, nuốt viên đan dược xuống, nhắm mắt vận công, khôi phục sức lực.
Chính là không có chú ý tới ý cười trong mắt Phong Vân Ngạo càng sâu, lặng lẽ nhích người một chút, không dấu vết mở cửa phòng ra, khóe miệng giương lên, nhìn ngoài cửa. Hiện tại khí trời thật tốt!
"Xì!” Khuôn mặt Lãnh Tứ Hàn đen thui, lúc này so với mực còn đen hơn, che bụng cũng quên không mang giày, vội vàng chạy đi, không quên hung tợn trừng mắt nhìn Phong Vân Ngạo, nhưng rốt cuộc cũng không nói ra lời.
"Thật là thúi!” Phong Vân Ngạo đứng ở một bên bịch mũi, cau mày nói, nhưng cũng không che giấu được ý cười trong mắt. Mặc kệ chuyện của nàng, nàng đều đã nhắc nhở hắn, tả lập đình, ăn vào thuốc xổ sẽ đình chỉ. Chẳng qua, dược hiệu của thuốc xổ sẽ không biến mất mà thôi!
Một đêm này, có người cả đêm ngon giấc, có người lại vượt qua cả đêm dài trong nhà xí.......
Hôm sau, trong thư phòng
"Này, ngươi đường đường là một Vương gia lại ăn vạ?” Mặt Phong Vân Ngạo đen thui, nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của Lãnh Tứ Hàn đang ngồi trên ghế uống trà.
"Ai có thể chứng minh bổn vương đã từng nói lời đó? Hơn nữa, bổn vương là ngốc tử. Lời nói của một ngốc tử ngươi cũng tin?” Lãnh Tứ Hàn chau mày nhìn Phong Vân Ngạo, rốt cuộc trong lòng có chút dễ chịu hơn. Cho hắn ăn thuốc xổ, hại hắn ở trong nhà xí ngây người một đêm. Nhớ tới liền nghiến răng nghiến lợi, làm cho người ta thật muốn giết người!
"Thì ra là như vậy, ta biết rồi, không quấy rầy." Nói xong, sắc mặt lạnh lẽo xoay người muốn rời đi.
"Ngươi đi nơi nào?" Lãnh Tứ Hàn cau mày, không biết vì sao hắn không muốn nàng rời khỏi, không tự giác hỏi ra tiếng.
"Có liên quan đến Vương gia sao? Đạo bất đồng bất tương vi mưu*, bản phi đương nhiên phải đi về lại mặt rồi!” Không có xoay người lại, bước chân ngừng lại, nói xong trực tiếp mở cửa.
*Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được.
"Chậm!" Khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn lạnh như băng, nhìn bóng lưng Phong Vân Ngạo, trong lòng dâng lên một tia không nỡ, cau mày, nếu đã không nỡ, như vậy...... “Đáp ứng bổn vương một điều kiện, bổn vương cùng ngươi trở về, như thế nào?”
Trên mặt Phong Vân Ngạo tràn đầy trào phúng, xoay người, môi mỏng hơi mở ra, tuỳ ý mà liều lĩnh “Ngươi nghĩ rằng ta hiếm lạ ngươi sao?” Trong mắt mang theo vẻ lạnh như băng không một tia tình cảm, chậm rãi xoay người rời đi, không chút lưu luyến.
"Chủ tử, Vương phi tự mình trở về?” Trong mắt Lãnh Dịch lóe lên một tia không hiểu, nhưng lại không chút nào che giấu lãnh ý trên mặt, nhẹ giọng nói với Lãnh Tứ Hàn bên cạnh.
"Người của bổn vương, tự bổn vương giải quyết!” Sắc mặt Lãnh Tứ Hàn khó coi đuổi theo.
Trên mặt Lãnh Dịch mang theo vẻ khiếp sợ, Vương gia của hắn vừa nói, ‘người của bổn vương’? Thở dài một hơi, có lẽ ngay cả bản thân cũng không biết ý nghĩa trong lời nói của mình đi! Ánh mắt chợt lóe, chậm rãi đi ra ngoài.
Trên mặt Phong Vân Ngạo tràn đầy lạnh lẽo, nhìn tất cả mọi thứ trong vương phủ, cảm giác thê lương buồn cười, lắc đầu gạt đi cảm giác không thoải mái trong lòng. Không phải chỉ là một ngốc tử thôi sao? Vì sao Phong Vân Ngạo nàng lại phải tức giận vì hắn chứ?
"Về nhà? Buồn cười cỡ nào đây? Nhà của mình là ở đâu?” Giống như tự nói thầm, nhà? Phong Vân Ngạo cười tự giễu, nàng có nhà sao? Hẳn là có đi, nhưng cũng chỉ là một cái sơn động cũ nát, nơi đó mới là nhà nàng! Hiện tại không còn mặt mũi trở về nhà, thế nhưng lại muốn vì hắn mà buông tha cho gia gia, buồn cười cỡ nào! Kết quả thì sao? Người ngốc cũng chỉ có nàng!
"Nương tử, đừng tức giận được không!” Lãnh Tứ Hàn vừa nghe được lời thì thầm của Phong Vân Ngạo, trong lòng đau xót. ‘Nhà của mình ở đâu?’ Rất muốn ôm nàng, nói với nàng: Ở đây! Ý thức được suy nghĩ của mình, Lãnh Tứ Hàn cả kinh, lại nháy mắt che giấu.
Thân thể Phong Vân Ngạo chấn động, bước chân không tự giác dừng lại, xoay người liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất của Lãnh Tứ Hàn, con ngươi tràn đầy lên án, phảng phất giống như nàng đã làm chuyện thập ác gì vậy.
"Bổn vương cùng nương tử trở về.” Lãnh Tứ Hàn nhìn Phong Vân Ngạo, trong mắt mang theo thần sắc không biết tên, kiên định nói: “Bổn vương cùng ngươi, ngươi đáp ứng bổn vương về phòng ngủ!” Nói xong không đợi nàng trả lời, trực tiếp lôi kéo Phong Vân Ngạo ra khỏi cửa lớn, lập tức liền nhìn thấy một chiếc xe ngực đang ngừng bên ngoài.
Phong Vân Ngạo biến sắc, vừa rồi còn cảm thấy có chút giật mình, hiện tại liền dùng vẻ mặt đầy hắc tuyến nhìn Lãnh Tứ Hàn. Cái kia kêu là nghiến răng nghiến lợi, cái này kêu là phong thủy luân chuyển!
Vừa muốn nói gì đó, “Chủ tử” Ngoài cửa, Vân Linh gọi lớn, nhìn Phong Vân Ngạo, lại nhìn Lãnh Tứ Hàn, khẽ gật đầu, sau đó trực tiếp lướt qua, trong mắt mang theo vẻ nghiêm túc, đi đến trước mặt Phong Vân Ngạo.
Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, tránh thoát bàn tay Lãnh Tứ Hàn, đi cùng Vân Linh sang một bên, “Nói đi!”
"Đêm qua thuộc hạ nhận được tin tức nên trở lại Quỷ Môn. Chủ tử, có người muốn mua tin tức.”
"Mua tin tức?" Phong Vân Ngạo cau mày, "Tin tức gì?" Đây tuyệt đối không phải là tin tức bình thường, bằng không sắc mặt Vân Linh sẽ không khó coi như vậy.
"Có người muốn mua tin tức của Vân Lâu tộc cùng với Vân Nguyệt Nhiễm!” Vân Linh nhìn Phong Vân Ngạo, cảnh giác chung quanh mới nói.
"Vân Lâu tộc? Vân Nguyệt Nhiễm?” Trong lòng Phong Vân Ngạo cả kinh, nghĩ đến lời nói lúc trước của mẫu thân Vân Nguyệt Nhiễm, Vân Lâu tộc? Vân Nguyệt Nhiễm? Sắc mặt mang theo vẻ nghiêm trọng, nhìn Vân Linh “Là ai muốn mua?”
Vân Linh nói tiếp: "Chủ tử, không biết người mua tin tức.” Nhìn Phong Vân Ngạo “Thuộc hạ cảm thấy, có phải vì Vân Nguyệt Nhiễm là mẫu thân của chủ tử, nếu vì vậy, có phải là muốn nhắm vào chủ tử mà tới hay không?”
"Ngươi trở về trước, cẩn thận một chút, tra ra người nào muốn mua tin tức này! Gần đây hãy ở lại Quỷ Môn đừng tới vương phủ!” Khóe miệng Phong Vân Ngạo nâng lên nụ cười lạnh, sau đó khôi phục lại nụ cười đáng đánh đòn, chỉ là một phần nghiêm túc cùng nghi hoặc không có biến mất, thản nhiên nói.
"Bổn vương thật là hoài nghi, Vương phi của bổn vương có thân phận như thế nào, ngay cả nha hoàn đều có võ công thâm hậu như vậy, hơn nữa lại có thể ra vào tự nhiên trong vương phủ.”
Trong xe ngựa, ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn lóe sáng, nhìn Phong Vân Ngạo, khóe miệng nhếch lên nói.
Khóe miệng Phong Vân Ngạo nhếch lên, nhìn Lãnh Tứ Hàn, đứng dậy đến gần hắn “Muốn biết sao?”
Thân thể Lãnh Tứ Hàn cứng đờ, nhìn nữ tử trước mắt, mùi hương cơ thể thơm ngát gần như đập vào chóp mũi, gương mặt lóe lên một tia đỏ ửng, trong lòng tràn đầy ảo não.
Phong Vân Ngạo hoàn toàn thu vào mắt, sửng sốt một chút, “Ha ha ha..... Lãnh Tứ Hàn, đừng nói với ta, người đang xấu hổ?!” Không biết vì sao trong lòng nhẹ nhõm, trêu đùa nói.
Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn xẹt qua một tia ảo não, tiếp theo sắc mặt tối đen, nhìn Phong Vân Ngạo đang cười to trước mặt, chặn ngang ôm nàng “Buồn cười như vậy sao?”
Phong Vân Ngạo cười ngã nghiêng trong ngực hắn, cảm giác thật sự rất ấm áp, thật thoải mái. Ánh mắt chớp chớp, nếu đã thoải mái như vậy...... khóe miệng nhếch lên “Đừng nhúc nhích, ta muốn ngủ!”
Lãnh Tứ Hàn muốn nói gì đó nhưng nghe Phong Vân Ngạo nói, không biết nên khóc hay nên cười, sau đó lại nghe người nào đó nói ‘thật là thoải mái!’ bất mãn trong lòng nháy mắt biến mất.
Giờ khắc này, hai người đều yên tĩnh, cũng không có thật sự ngủ, không biết cả hai đang suy nghĩ cái gì, chỉ là không nói chuyện. Lúc này mọi thứ thật hài hòa, thật đẹp!
"Nói điều kiện của ngươi!” Lãnh Tứ Hàn che giấu cuồng phong trong mắt, nhẹ giọng nói.
Khóe miệng Phong Vân Ngạo nhếch lên, chậm rãi xoay người, nhìn Lãnh Tứ Hàn đang nằm trên giường “Khặc khặc, đây chính là quyến rũ! Tốt lắm tốt lắm, điều kiện của ta chính là: Hai bên không can thiệp chuyện của nhau, nhưng ngày mai lại mặt ngươi giúp ta cùng nhau trở về. Đáp ứng ta liền cho ngươi giải dược.” Nói xong không đợi Lãnh Tứ Hàn trả lời, Phong Vân Ngạo nhanh như tia chớp phi thân đến gần giường, nhét giải dược vào trong miệng Lãnh Tứ Hàn.
"Khụ khụ. . . . . . Nữ nhân! Ngươi!" Gương mặt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn càng thêm không tốt, trong tình trạng cuồng phong phẫn nộ, nuốt viên đan dược xuống, nhắm mắt vận công, khôi phục sức lực.
Chính là không có chú ý tới ý cười trong mắt Phong Vân Ngạo càng sâu, lặng lẽ nhích người một chút, không dấu vết mở cửa phòng ra, khóe miệng giương lên, nhìn ngoài cửa. Hiện tại khí trời thật tốt!
"Xì!” Khuôn mặt Lãnh Tứ Hàn đen thui, lúc này so với mực còn đen hơn, che bụng cũng quên không mang giày, vội vàng chạy đi, không quên hung tợn trừng mắt nhìn Phong Vân Ngạo, nhưng rốt cuộc cũng không nói ra lời.
"Thật là thúi!” Phong Vân Ngạo đứng ở một bên bịch mũi, cau mày nói, nhưng cũng không che giấu được ý cười trong mắt. Mặc kệ chuyện của nàng, nàng đều đã nhắc nhở hắn, tả lập đình, ăn vào thuốc xổ sẽ đình chỉ. Chẳng qua, dược hiệu của thuốc xổ sẽ không biến mất mà thôi!
Một đêm này, có người cả đêm ngon giấc, có người lại vượt qua cả đêm dài trong nhà xí.......
Hôm sau, trong thư phòng
"Này, ngươi đường đường là một Vương gia lại ăn vạ?” Mặt Phong Vân Ngạo đen thui, nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của Lãnh Tứ Hàn đang ngồi trên ghế uống trà.
"Ai có thể chứng minh bổn vương đã từng nói lời đó? Hơn nữa, bổn vương là ngốc tử. Lời nói của một ngốc tử ngươi cũng tin?” Lãnh Tứ Hàn chau mày nhìn Phong Vân Ngạo, rốt cuộc trong lòng có chút dễ chịu hơn. Cho hắn ăn thuốc xổ, hại hắn ở trong nhà xí ngây người một đêm. Nhớ tới liền nghiến răng nghiến lợi, làm cho người ta thật muốn giết người!
"Thì ra là như vậy, ta biết rồi, không quấy rầy." Nói xong, sắc mặt lạnh lẽo xoay người muốn rời đi.
"Ngươi đi nơi nào?" Lãnh Tứ Hàn cau mày, không biết vì sao hắn không muốn nàng rời khỏi, không tự giác hỏi ra tiếng.
"Có liên quan đến Vương gia sao? Đạo bất đồng bất tương vi mưu*, bản phi đương nhiên phải đi về lại mặt rồi!” Không có xoay người lại, bước chân ngừng lại, nói xong trực tiếp mở cửa.
*Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được.
"Chậm!" Khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn lạnh như băng, nhìn bóng lưng Phong Vân Ngạo, trong lòng dâng lên một tia không nỡ, cau mày, nếu đã không nỡ, như vậy...... “Đáp ứng bổn vương một điều kiện, bổn vương cùng ngươi trở về, như thế nào?”
Trên mặt Phong Vân Ngạo tràn đầy trào phúng, xoay người, môi mỏng hơi mở ra, tuỳ ý mà liều lĩnh “Ngươi nghĩ rằng ta hiếm lạ ngươi sao?” Trong mắt mang theo vẻ lạnh như băng không một tia tình cảm, chậm rãi xoay người rời đi, không chút lưu luyến.
"Chủ tử, Vương phi tự mình trở về?” Trong mắt Lãnh Dịch lóe lên một tia không hiểu, nhưng lại không chút nào che giấu lãnh ý trên mặt, nhẹ giọng nói với Lãnh Tứ Hàn bên cạnh.
"Người của bổn vương, tự bổn vương giải quyết!” Sắc mặt Lãnh Tứ Hàn khó coi đuổi theo.
Trên mặt Lãnh Dịch mang theo vẻ khiếp sợ, Vương gia của hắn vừa nói, ‘người của bổn vương’? Thở dài một hơi, có lẽ ngay cả bản thân cũng không biết ý nghĩa trong lời nói của mình đi! Ánh mắt chợt lóe, chậm rãi đi ra ngoài.
Trên mặt Phong Vân Ngạo tràn đầy lạnh lẽo, nhìn tất cả mọi thứ trong vương phủ, cảm giác thê lương buồn cười, lắc đầu gạt đi cảm giác không thoải mái trong lòng. Không phải chỉ là một ngốc tử thôi sao? Vì sao Phong Vân Ngạo nàng lại phải tức giận vì hắn chứ?
"Về nhà? Buồn cười cỡ nào đây? Nhà của mình là ở đâu?” Giống như tự nói thầm, nhà? Phong Vân Ngạo cười tự giễu, nàng có nhà sao? Hẳn là có đi, nhưng cũng chỉ là một cái sơn động cũ nát, nơi đó mới là nhà nàng! Hiện tại không còn mặt mũi trở về nhà, thế nhưng lại muốn vì hắn mà buông tha cho gia gia, buồn cười cỡ nào! Kết quả thì sao? Người ngốc cũng chỉ có nàng!
"Nương tử, đừng tức giận được không!” Lãnh Tứ Hàn vừa nghe được lời thì thầm của Phong Vân Ngạo, trong lòng đau xót. ‘Nhà của mình ở đâu?’ Rất muốn ôm nàng, nói với nàng: Ở đây! Ý thức được suy nghĩ của mình, Lãnh Tứ Hàn cả kinh, lại nháy mắt che giấu.
Thân thể Phong Vân Ngạo chấn động, bước chân không tự giác dừng lại, xoay người liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất của Lãnh Tứ Hàn, con ngươi tràn đầy lên án, phảng phất giống như nàng đã làm chuyện thập ác gì vậy.
"Bổn vương cùng nương tử trở về.” Lãnh Tứ Hàn nhìn Phong Vân Ngạo, trong mắt mang theo thần sắc không biết tên, kiên định nói: “Bổn vương cùng ngươi, ngươi đáp ứng bổn vương về phòng ngủ!” Nói xong không đợi nàng trả lời, trực tiếp lôi kéo Phong Vân Ngạo ra khỏi cửa lớn, lập tức liền nhìn thấy một chiếc xe ngực đang ngừng bên ngoài.
Phong Vân Ngạo biến sắc, vừa rồi còn cảm thấy có chút giật mình, hiện tại liền dùng vẻ mặt đầy hắc tuyến nhìn Lãnh Tứ Hàn. Cái kia kêu là nghiến răng nghiến lợi, cái này kêu là phong thủy luân chuyển!
Vừa muốn nói gì đó, “Chủ tử” Ngoài cửa, Vân Linh gọi lớn, nhìn Phong Vân Ngạo, lại nhìn Lãnh Tứ Hàn, khẽ gật đầu, sau đó trực tiếp lướt qua, trong mắt mang theo vẻ nghiêm túc, đi đến trước mặt Phong Vân Ngạo.
Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, tránh thoát bàn tay Lãnh Tứ Hàn, đi cùng Vân Linh sang một bên, “Nói đi!”
"Đêm qua thuộc hạ nhận được tin tức nên trở lại Quỷ Môn. Chủ tử, có người muốn mua tin tức.”
"Mua tin tức?" Phong Vân Ngạo cau mày, "Tin tức gì?" Đây tuyệt đối không phải là tin tức bình thường, bằng không sắc mặt Vân Linh sẽ không khó coi như vậy.
"Có người muốn mua tin tức của Vân Lâu tộc cùng với Vân Nguyệt Nhiễm!” Vân Linh nhìn Phong Vân Ngạo, cảnh giác chung quanh mới nói.
"Vân Lâu tộc? Vân Nguyệt Nhiễm?” Trong lòng Phong Vân Ngạo cả kinh, nghĩ đến lời nói lúc trước của mẫu thân Vân Nguyệt Nhiễm, Vân Lâu tộc? Vân Nguyệt Nhiễm? Sắc mặt mang theo vẻ nghiêm trọng, nhìn Vân Linh “Là ai muốn mua?”
Vân Linh nói tiếp: "Chủ tử, không biết người mua tin tức.” Nhìn Phong Vân Ngạo “Thuộc hạ cảm thấy, có phải vì Vân Nguyệt Nhiễm là mẫu thân của chủ tử, nếu vì vậy, có phải là muốn nhắm vào chủ tử mà tới hay không?”
"Ngươi trở về trước, cẩn thận một chút, tra ra người nào muốn mua tin tức này! Gần đây hãy ở lại Quỷ Môn đừng tới vương phủ!” Khóe miệng Phong Vân Ngạo nâng lên nụ cười lạnh, sau đó khôi phục lại nụ cười đáng đánh đòn, chỉ là một phần nghiêm túc cùng nghi hoặc không có biến mất, thản nhiên nói.
"Bổn vương thật là hoài nghi, Vương phi của bổn vương có thân phận như thế nào, ngay cả nha hoàn đều có võ công thâm hậu như vậy, hơn nữa lại có thể ra vào tự nhiên trong vương phủ.”
Trong xe ngựa, ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn lóe sáng, nhìn Phong Vân Ngạo, khóe miệng nhếch lên nói.
Khóe miệng Phong Vân Ngạo nhếch lên, nhìn Lãnh Tứ Hàn, đứng dậy đến gần hắn “Muốn biết sao?”
Thân thể Lãnh Tứ Hàn cứng đờ, nhìn nữ tử trước mắt, mùi hương cơ thể thơm ngát gần như đập vào chóp mũi, gương mặt lóe lên một tia đỏ ửng, trong lòng tràn đầy ảo não.
Phong Vân Ngạo hoàn toàn thu vào mắt, sửng sốt một chút, “Ha ha ha..... Lãnh Tứ Hàn, đừng nói với ta, người đang xấu hổ?!” Không biết vì sao trong lòng nhẹ nhõm, trêu đùa nói.
Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn xẹt qua một tia ảo não, tiếp theo sắc mặt tối đen, nhìn Phong Vân Ngạo đang cười to trước mặt, chặn ngang ôm nàng “Buồn cười như vậy sao?”
Phong Vân Ngạo cười ngã nghiêng trong ngực hắn, cảm giác thật sự rất ấm áp, thật thoải mái. Ánh mắt chớp chớp, nếu đã thoải mái như vậy...... khóe miệng nhếch lên “Đừng nhúc nhích, ta muốn ngủ!”
Lãnh Tứ Hàn muốn nói gì đó nhưng nghe Phong Vân Ngạo nói, không biết nên khóc hay nên cười, sau đó lại nghe người nào đó nói ‘thật là thoải mái!’ bất mãn trong lòng nháy mắt biến mất.
Giờ khắc này, hai người đều yên tĩnh, cũng không có thật sự ngủ, không biết cả hai đang suy nghĩ cái gì, chỉ là không nói chuyện. Lúc này mọi thứ thật hài hòa, thật đẹp!
/67
|