Phong Vân Ngạo nhìn khoảng sân lụi bại, nàng đã sống ở đây năm năm, nơi đây xem như là nhà nàng đi, hẳn là xem như. Phong Vân Ngạo chậm rãi đến gần “Két…..” Cánh cửa lung lay sắp đổ được mở ra, nàng nhìn quanh phòng vẫn là bộ dạng giống như lúc trước khi nàng rời khỏi, khóe miệng nâng lên một chút ý cười. Đột nhiên ánh mắt chợt lóe, nhìn chăm chú vài nếp nhăn trên tấm trải giường, tròng mắt không dấu vết co rụt lại.
Lãnh Tứ Hàn đứng ở phía sau tùy ý theo vào, theo ánh mắt của Phong Vân Ngạo nhìn lại, liền thấy dấu vết nho nhỏ trên giường. Hắn nhìn lướt qua Phong Vân Ngạo, nghĩ tới chuyện động phòng buổi sáng, lại nhìn đến nếp nhăn trên giường, người nào đó lập tức nhíu mày.
Nếp nhăn? Xem ra đã có người tới đây, còn động đến giường!
Phong Vân Ngạo đến gần, nhìn trên giường không có chút manh mối nào, nhíu mày, trực tiếp cầm tấm trải giường ném xuống đất. Nàng cau mày nhìn nhìn, móc một cái lọ màu trắng từ trong ngực ra, trút xuống, chỉ thấy tấm trải giường nhanh chóng biết mất…..
Ánh mắt Lãnh Tứ Hàn chợt lóe, không nói thêm gì.
Thế nào? Không dám vào trong?
Phong Vân Ngạo quay đầu nhìn Lãnh Tứ Hàn đang đứng ở cửa cười như không cười, mở miệng nói.
Có người tới hả? Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn chợt lóe, khóe miệng nhếch lên, nhìn Phong Vân Ngạo, nói.
Phong Vân Ngạo bỏ qua Lãnh Tứ Hàn, nhìn về phía cửa, mặt lạnh nhìn người đi tới, Phong Vân Không. Nàng lười nhách dựa vào cửa phòng, nhìn hắn ta không nói gì.
Có phải là do ngươi làm hay không?” Trong mắt Phong Vân Không không chút che giấu nào vẻ chán ghét cùng khinh thường, giọng điệu lạnh như băng nói.
Phong Vân Ngạo nhìn người trước mắt, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, ngước mắt nhìn lại vô lại mở miệng nói: “Là ta thì sao? Mà không phải là ta thì như thế nào?” Vứt mắt nhìn Lãnh Tứ Hàn, chỉ biết trêu chọc phiền toái cho nàng.
Quả nhiên là ngươi! Trong mắt Phong Vân Không mang theo lửa giận nhìn người trước mắt, chán ghét nói: “Vũ nhục đại tỷ thì có lợi ích gì cho ngươi chứ?”
Phong Vân Ngạo cười nhạo một tiếng, nhìn Phong Vân Không “Vũ nhục? Phong Vân Không, luận vũ nhục, ngươi còn chưa có tư cách nói chuyện. Mấy năm nay, nàng ta đã làm những chuyện thế nào, đủ để cho nàng ta chết ngàn vạn lần.”
Chuyện này không giống nhau!
Không giống nhau? Ha ha. . . . . . Bản phi ngược lại muốn nghe, vì sao không giống nhau? Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, nói.
Phong Vân Không giương mắt nhìn nàng, nhưng lại không còn chán ghét cùng khinh thường, ngược lại có thêm vài phần ghen tỵ, vài phần chua sót “Ngươi cho là bản thân mình rất đáng thương sao?”
Phong Vân Ngạo nhướng mày, giống như nghĩ tới cái gi, nhìn chăm chú người đang đau khổ phía trước, không trả lời.
Mẫu thân cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, phụ thân căn bản không hề đi nhìn người một cái, mỗi lần thấy người chính là chán ghét hất mặt, ha ha ha…… Một khi đã chán ghét như vậy, vì sao trước kia lại muốn thú người? Nhưng mà, tuy mẫu thân ngươi bị nói là kẻ vụng trộm, lại được phụ thân yêu. Ngươi cũng giống như vậy, còn chúng ta thì sao? Chúng ta thì sao chớ?” Trong ánh mắt Phong Vân Không mang theo một phần ảm đạm, nhưng không có rơi lệ, nhìn Phong Vân Ngạo, nói: “Mỗi một câu nói phụ thân nói với ta, ta đều nghe rõ ràng: Không được rơi lệ! Cho nên dù có khó chịu hơn nữa, ta cũng tuyệt đối không rơi lệ.”
Phong Vân Ngạo đang nhắm chặt mắt, đột nhiên mở mắt ra. Trong mắt dường như có ngàn vạn tia sáng chiếu rọi, nhìn Phong Vân Không, nói: “Ngươi sai lầm rồi. Phong Chiến Quân chưa từng thiên vị bất kỳ ai. Nhất là đối với hài nhi của ông ta, ông ta rất công bằng, sẽ không vì một người mà lại câm hận đứa bé của mình. Ông ta biết sự việc đời trước không thể đổ lên đầu đời sau. Phong Vân Không, thời điểm mẫu thân ngươi có mang ngươi, ông ta hẳn là đi thăm dò thân phận của bà ta, cùng với mục đích bà ta gả đến Phong gia. Biết được, nên mới chán ghét.”
Đối với Phong Chiến Quân, Phong Vân Ngạo không thể nói nàng là người xấu, cũng không thể nói ông ta là người tốt. Bởi vì đối với dân chúng mà nói, ông ta là anh hùng. Nhưng mà đối với người nhà, ông ta chẳng khác nào ác ma. Ít nhất, nàng vĩnh viễn sẽ không thừa nhận người phụ thân này. Cho nên đối với nàng, căn bản không có bao nhiêu thương hại.
Chuyện gì?! Ánh mắt Phong Vân Không nhìn chằm chằm Phong Vân Ngạo, mẫu thân đã làm qua chuyện gì?
Chính mình tự đi tra đi, ngươi là nam đinh duy nhất của Phong gia. Phong phủ sau này cũng sẽ là của ngươi. Thử xem bản thân làm sao có thể gánh vác trách nhiệm này.” Phong Vân Ngạo nhìn Lãnh Tứ Hàn ánh mắt lạnh lùng mang theo trêu tức, ảo não một chút. A! Khi nào thì nàng biến thành bà vú rồi. Cắt! :Đừng tưởng rằng đây là đang quan tâm ngươi. Cút! Nếu lần sau lại đến với loại thái độ này, cẩn thận ta đánh ngươi.”
Ánh mắt Phong Vân Không hơi lóe sáng, không nói thêm gì, xoay người rời đi. Chỉ là bóng dáng không những có phần cô tịch mà còn có thêm một phần bi thương trong đó.
Mẫu thân! Hôm nay Nhã Nhi……” Trong phòng, rèm cửa sổ khép chặt, Phong Vân Nhã nhìn Loan Như, trên mặt tràn đầy oán hận, nói.
Là do nương không tốt, vốn tưởng rằng lần nữa nhường nhịn sẽ đổi lại yêu thương từ ông ta, không nghĩ tới, ha ha ha….. Tình trạng bây giờ, thế nhưng lại trở thành một kẻ tiện thiếp, ha ha ha…. Còn làm nữ nhi phải theo ta chịu khổ. Nhã Nhi, mẫu thân sẽ không tiếp tục sống như vậy. Ta sẽ làm cho những kẻ đó phải trả giá thật nhiều.” Ánh mắt tràn đầy hàn ý, mang theo một tia tàn nhẫn, nhìn Phong Vân Nhã, nói.
Vẻ mặt Phong Vân Nhã cứng lại, nhìn Loan Như, ánh mắt hơi lóe sáng, mang theo một cỗ tà khí, nói: “Mẫu thân, người là thê tử, làm sao có thể trở thành tiện thiếp chứ?” Tay không dấu vết rút về từ trong tay Loan Như, trên mặt mang theo tức giận.
Loan Như vừa nghe, trên mặt mang theo nét bi thương, nhìn Phong Vân Nhã không nói gì.
Ánh mắt Phong Vân Nhã chợt lóe, khóe miệng nhếch lên một nụ cười. Loan Như vừa vặn không nhìn đến, nói: “Phụ thân người cũng chỉ là nói như vậy thôi, tuy rằng ả tiện nhân Nguyệt Nhiễm kia lấy thân phận thê tử hạ táng, nhưng mà cũng đã là người chết, cho nên thê tử vẫn là mẫu thân.”
Loan Như vừa nghe đến lời này, trong mắt tràn đầy hận ý “Thê tử? Ta là danh chính ngôn thuận. Phong Chiến Quân, ngươi đã bất nghĩa, thì đừng trách Loan Như ta vô tình.”
Mẫu thân, không cần thương tâm, còn có Nhã Nhi.” Phong Vân Nhã bỗng ôm chầm lấy Loan Như, trên mặt mang theo một tia cười đắc ý. Ánh mắt chợt rét lạnh, không còn cao ngạo cùng xúc động ngày xưa, ngược lại có thêm vài phần nội liễm cùng khinh thường. Khí chất như vậy, đáng tiếc, Loan Như đang chìm trong hận ý nên không có phát hiện.
Thời gian cũng bất giác trôi qua…..
Nước đục trong Phong phủ đúng là rất sâu.” Lãnh Tứ Hàn ngồi trên ghết, rãnh rỗi nhìn gương mặt Phong Vân Ngạo, mang theo một phần thú vị, nói.
Hai chân Phong Vân Ngạo bắt chéo, nhìn cũng không nhìn Lãnh Tứ Hàn một cái, khóe miệng vểnh lên “Có liên quan tới ngươi sao?”
Rốp rốp! Cắn quả đào hạnh nhân ăn.
Vốn là muốn nói cho nàng biết một tin tức, bây giờ thì đã không có quan hệ gì với bổn vương. Thứ này ăn rất ngon!” Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn mang theo một tia thần bí, khí chất tuyệt mỹ quyến rũ, làm cho người ta vừa mê muội lại sợ hãi.
Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, bĩu môi, nhìn Lãnh Tứ Hàn đã im miệng “Rốp rốp” “Rắc rắc” ăn, cũng không đi hỏi, đứng dậy, nhìn nhìn hắn “Đói bụng, đi ăn cơm thôi!”
Người hầu còn chưa tới thỉnh mà?” Lãnh Tứ Hàn nhướng mày, nhìn trong mắt Phong Vân Ngạo tràn đầy hàn ý, nói.
Thỉnh? Phong Vân Ngạo cao thấp đánh giá Lãnh Tứ Hàn một chút, bật cười một tiếng. “Thỉnh cái rắm! Thật là đem thên phận Vương gia của ngươi ra oai, ngươi liền tưởng mình là Vương gia thật sao?” Phong gia nước sâu, chỉ là vật bọn hắn cần tìm cũng vĩnh viễn sẽ không tìm được.
Nhìn nhìn tay của mình, Phong Vân Ngạo buông tay nhìn Lãnh Tứ Hàn “Có biết vì sao hồi phủ không? Trả đũa?” Phong Vân Ngạo nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn mang theo một niềm thương nhớ, một phần gương mặt trở nên u sầu.
Chỉ vì nói cho một người ở Phong gia này, Phong Vân Ngạo ta đã lập gia đình, sống rất bình an. Chỉ vì muốn nói với người đó, ta rất khỏe, sống rất tốt!” Phong Vân Ngạo nhìn xuyên thấu qua cửa sổ phía xa xa mơ hồ có thể thấy được Thiên Vân sơn, bóng dáng có chút lung lay.
Lãnh Tứ Hàn đứng ở phía sau tùy ý theo vào, theo ánh mắt của Phong Vân Ngạo nhìn lại, liền thấy dấu vết nho nhỏ trên giường. Hắn nhìn lướt qua Phong Vân Ngạo, nghĩ tới chuyện động phòng buổi sáng, lại nhìn đến nếp nhăn trên giường, người nào đó lập tức nhíu mày.
Nếp nhăn? Xem ra đã có người tới đây, còn động đến giường!
Phong Vân Ngạo đến gần, nhìn trên giường không có chút manh mối nào, nhíu mày, trực tiếp cầm tấm trải giường ném xuống đất. Nàng cau mày nhìn nhìn, móc một cái lọ màu trắng từ trong ngực ra, trút xuống, chỉ thấy tấm trải giường nhanh chóng biết mất…..
Ánh mắt Lãnh Tứ Hàn chợt lóe, không nói thêm gì.
Thế nào? Không dám vào trong?
Phong Vân Ngạo quay đầu nhìn Lãnh Tứ Hàn đang đứng ở cửa cười như không cười, mở miệng nói.
Có người tới hả? Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn chợt lóe, khóe miệng nhếch lên, nhìn Phong Vân Ngạo, nói.
Phong Vân Ngạo bỏ qua Lãnh Tứ Hàn, nhìn về phía cửa, mặt lạnh nhìn người đi tới, Phong Vân Không. Nàng lười nhách dựa vào cửa phòng, nhìn hắn ta không nói gì.
Có phải là do ngươi làm hay không?” Trong mắt Phong Vân Không không chút che giấu nào vẻ chán ghét cùng khinh thường, giọng điệu lạnh như băng nói.
Phong Vân Ngạo nhìn người trước mắt, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, ngước mắt nhìn lại vô lại mở miệng nói: “Là ta thì sao? Mà không phải là ta thì như thế nào?” Vứt mắt nhìn Lãnh Tứ Hàn, chỉ biết trêu chọc phiền toái cho nàng.
Quả nhiên là ngươi! Trong mắt Phong Vân Không mang theo lửa giận nhìn người trước mắt, chán ghét nói: “Vũ nhục đại tỷ thì có lợi ích gì cho ngươi chứ?”
Phong Vân Ngạo cười nhạo một tiếng, nhìn Phong Vân Không “Vũ nhục? Phong Vân Không, luận vũ nhục, ngươi còn chưa có tư cách nói chuyện. Mấy năm nay, nàng ta đã làm những chuyện thế nào, đủ để cho nàng ta chết ngàn vạn lần.”
Chuyện này không giống nhau!
Không giống nhau? Ha ha. . . . . . Bản phi ngược lại muốn nghe, vì sao không giống nhau? Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, nói.
Phong Vân Không giương mắt nhìn nàng, nhưng lại không còn chán ghét cùng khinh thường, ngược lại có thêm vài phần ghen tỵ, vài phần chua sót “Ngươi cho là bản thân mình rất đáng thương sao?”
Phong Vân Ngạo nhướng mày, giống như nghĩ tới cái gi, nhìn chăm chú người đang đau khổ phía trước, không trả lời.
Mẫu thân cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, phụ thân căn bản không hề đi nhìn người một cái, mỗi lần thấy người chính là chán ghét hất mặt, ha ha ha…… Một khi đã chán ghét như vậy, vì sao trước kia lại muốn thú người? Nhưng mà, tuy mẫu thân ngươi bị nói là kẻ vụng trộm, lại được phụ thân yêu. Ngươi cũng giống như vậy, còn chúng ta thì sao? Chúng ta thì sao chớ?” Trong ánh mắt Phong Vân Không mang theo một phần ảm đạm, nhưng không có rơi lệ, nhìn Phong Vân Ngạo, nói: “Mỗi một câu nói phụ thân nói với ta, ta đều nghe rõ ràng: Không được rơi lệ! Cho nên dù có khó chịu hơn nữa, ta cũng tuyệt đối không rơi lệ.”
Phong Vân Ngạo đang nhắm chặt mắt, đột nhiên mở mắt ra. Trong mắt dường như có ngàn vạn tia sáng chiếu rọi, nhìn Phong Vân Không, nói: “Ngươi sai lầm rồi. Phong Chiến Quân chưa từng thiên vị bất kỳ ai. Nhất là đối với hài nhi của ông ta, ông ta rất công bằng, sẽ không vì một người mà lại câm hận đứa bé của mình. Ông ta biết sự việc đời trước không thể đổ lên đầu đời sau. Phong Vân Không, thời điểm mẫu thân ngươi có mang ngươi, ông ta hẳn là đi thăm dò thân phận của bà ta, cùng với mục đích bà ta gả đến Phong gia. Biết được, nên mới chán ghét.”
Đối với Phong Chiến Quân, Phong Vân Ngạo không thể nói nàng là người xấu, cũng không thể nói ông ta là người tốt. Bởi vì đối với dân chúng mà nói, ông ta là anh hùng. Nhưng mà đối với người nhà, ông ta chẳng khác nào ác ma. Ít nhất, nàng vĩnh viễn sẽ không thừa nhận người phụ thân này. Cho nên đối với nàng, căn bản không có bao nhiêu thương hại.
Chuyện gì?! Ánh mắt Phong Vân Không nhìn chằm chằm Phong Vân Ngạo, mẫu thân đã làm qua chuyện gì?
Chính mình tự đi tra đi, ngươi là nam đinh duy nhất của Phong gia. Phong phủ sau này cũng sẽ là của ngươi. Thử xem bản thân làm sao có thể gánh vác trách nhiệm này.” Phong Vân Ngạo nhìn Lãnh Tứ Hàn ánh mắt lạnh lùng mang theo trêu tức, ảo não một chút. A! Khi nào thì nàng biến thành bà vú rồi. Cắt! :Đừng tưởng rằng đây là đang quan tâm ngươi. Cút! Nếu lần sau lại đến với loại thái độ này, cẩn thận ta đánh ngươi.”
Ánh mắt Phong Vân Không hơi lóe sáng, không nói thêm gì, xoay người rời đi. Chỉ là bóng dáng không những có phần cô tịch mà còn có thêm một phần bi thương trong đó.
Mẫu thân! Hôm nay Nhã Nhi……” Trong phòng, rèm cửa sổ khép chặt, Phong Vân Nhã nhìn Loan Như, trên mặt tràn đầy oán hận, nói.
Là do nương không tốt, vốn tưởng rằng lần nữa nhường nhịn sẽ đổi lại yêu thương từ ông ta, không nghĩ tới, ha ha ha….. Tình trạng bây giờ, thế nhưng lại trở thành một kẻ tiện thiếp, ha ha ha…. Còn làm nữ nhi phải theo ta chịu khổ. Nhã Nhi, mẫu thân sẽ không tiếp tục sống như vậy. Ta sẽ làm cho những kẻ đó phải trả giá thật nhiều.” Ánh mắt tràn đầy hàn ý, mang theo một tia tàn nhẫn, nhìn Phong Vân Nhã, nói.
Vẻ mặt Phong Vân Nhã cứng lại, nhìn Loan Như, ánh mắt hơi lóe sáng, mang theo một cỗ tà khí, nói: “Mẫu thân, người là thê tử, làm sao có thể trở thành tiện thiếp chứ?” Tay không dấu vết rút về từ trong tay Loan Như, trên mặt mang theo tức giận.
Loan Như vừa nghe, trên mặt mang theo nét bi thương, nhìn Phong Vân Nhã không nói gì.
Ánh mắt Phong Vân Nhã chợt lóe, khóe miệng nhếch lên một nụ cười. Loan Như vừa vặn không nhìn đến, nói: “Phụ thân người cũng chỉ là nói như vậy thôi, tuy rằng ả tiện nhân Nguyệt Nhiễm kia lấy thân phận thê tử hạ táng, nhưng mà cũng đã là người chết, cho nên thê tử vẫn là mẫu thân.”
Loan Như vừa nghe đến lời này, trong mắt tràn đầy hận ý “Thê tử? Ta là danh chính ngôn thuận. Phong Chiến Quân, ngươi đã bất nghĩa, thì đừng trách Loan Như ta vô tình.”
Mẫu thân, không cần thương tâm, còn có Nhã Nhi.” Phong Vân Nhã bỗng ôm chầm lấy Loan Như, trên mặt mang theo một tia cười đắc ý. Ánh mắt chợt rét lạnh, không còn cao ngạo cùng xúc động ngày xưa, ngược lại có thêm vài phần nội liễm cùng khinh thường. Khí chất như vậy, đáng tiếc, Loan Như đang chìm trong hận ý nên không có phát hiện.
Thời gian cũng bất giác trôi qua…..
Nước đục trong Phong phủ đúng là rất sâu.” Lãnh Tứ Hàn ngồi trên ghết, rãnh rỗi nhìn gương mặt Phong Vân Ngạo, mang theo một phần thú vị, nói.
Hai chân Phong Vân Ngạo bắt chéo, nhìn cũng không nhìn Lãnh Tứ Hàn một cái, khóe miệng vểnh lên “Có liên quan tới ngươi sao?”
Rốp rốp! Cắn quả đào hạnh nhân ăn.
Vốn là muốn nói cho nàng biết một tin tức, bây giờ thì đã không có quan hệ gì với bổn vương. Thứ này ăn rất ngon!” Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn mang theo một tia thần bí, khí chất tuyệt mỹ quyến rũ, làm cho người ta vừa mê muội lại sợ hãi.
Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, bĩu môi, nhìn Lãnh Tứ Hàn đã im miệng “Rốp rốp” “Rắc rắc” ăn, cũng không đi hỏi, đứng dậy, nhìn nhìn hắn “Đói bụng, đi ăn cơm thôi!”
Người hầu còn chưa tới thỉnh mà?” Lãnh Tứ Hàn nhướng mày, nhìn trong mắt Phong Vân Ngạo tràn đầy hàn ý, nói.
Thỉnh? Phong Vân Ngạo cao thấp đánh giá Lãnh Tứ Hàn một chút, bật cười một tiếng. “Thỉnh cái rắm! Thật là đem thên phận Vương gia của ngươi ra oai, ngươi liền tưởng mình là Vương gia thật sao?” Phong gia nước sâu, chỉ là vật bọn hắn cần tìm cũng vĩnh viễn sẽ không tìm được.
Nhìn nhìn tay của mình, Phong Vân Ngạo buông tay nhìn Lãnh Tứ Hàn “Có biết vì sao hồi phủ không? Trả đũa?” Phong Vân Ngạo nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn mang theo một niềm thương nhớ, một phần gương mặt trở nên u sầu.
Chỉ vì nói cho một người ở Phong gia này, Phong Vân Ngạo ta đã lập gia đình, sống rất bình an. Chỉ vì muốn nói với người đó, ta rất khỏe, sống rất tốt!” Phong Vân Ngạo nhìn xuyên thấu qua cửa sổ phía xa xa mơ hồ có thể thấy được Thiên Vân sơn, bóng dáng có chút lung lay.
/67
|