Ầm! Một âm thanh vang lên xuyên thấu cả buổi sáng, ngay sau đó “Phong Vân Ngạo!
Lãnh Tứ Hàn đen mặt nhìn nữ nhân nào đó đang gương chân trên giường, nghiến răng nghiến lợi rống.
Phong Vân Ngạo ngồi trên giường, lung lay hạ chân xuống, ngoáy ngoáy lỗ tai, sờ sờ mũi, nói: “Không cần lớn tiếng như vậy, lão nương không có điếc!
Nàng không thể dịu dàng một chút sao?” Lãnh Tứ Hàn đen mặt nói.
Dịu dàng? Mặt Phong Vân Ngạo biến sắc, trong lòng chợt lạnh, trái tim run rẩy đau đớn một chút, trong mắt cũng mang theo lãnh ý, chỉ là trên mặt lại như cũ mang theo ý cười “Vương gia đã thích người dịu dàng, như vậy mời người xoay người ra khỏi cửa, tự mình đi tìm đi!
Này!
Không đợi Lãnh Tứ Hàn nói chuyện, Phong Vân Ngạo trực tiếp ra tay, công kích thẳng vào hắn. Thân thể Lãnh Tứ Hàn cứng đờ một chút, nhìn lãnh ý trong mắt nàng, trong lòng hô nhỏ “Hỏng rồi!” Biết lời nói vừa rồi của bản thân đã phản tác dụng rồi.
Phong Vân Ngạo từng chiêu từng chiêu đều độc ác, công kích về phía Lãnh Tứ Hàn. Hư chiêu nhoáng lên một cái, nghiêng người xẹt qua thân thể Lãnh Tứ Hàn, ánh mắt chợt lóe, ngân châm trong tay bay ra. Khóe miệng Lãnh Tứ Hàn nhếch lên, thân thể đứng trước mặt Phong Vân Ngạo, mắt thấy ngâm châm sắp cắm vào thân thể, Phong Vân Ngạo giật mình ngay tại chỗ, cứng ngắt hét lên “Hàn!”
Khuôn mặt vốn lãnh liệt của Lãnh Tứ Hàn, trong lúc đó đột nhiên thư thái, trong mắt mang theo một chút ý cười “Nàng muốn ta cho nàng!
Không!
Mắt thấy ngân châm không có cắm vào trong ngực Lãnh Tứ Hàn, khóe miệng hắn mang theo một chút ý cười, trong con ngươi trong suốt kia tất cả đều là thư thái, cứ như vậy nhìn Phong Vân Ngạo.
Môi Phong Vân Ngạo run run. Nàng giết người vô số, vì sao lần này trong lòng lại nổi lên một trận co rút đau đớn?!
Phong Vân Ngạo che ngực, nhanh chóng bay đến phía trước Lãnh Tứ Hàn, kiểm tra người hắn……..
Ngươi! Trong mắt thoáng qua một tia đau đớn, sau đó lại thoáng qua một tia nghi hoặc Khốn kiếp! Cút!
Lãnh Tứ Hàn nhìn Phong Vân Ngạo hung hang quyền đấm cước đá đối với mình, khóe miệng tràn đầy ý cười “Ha ha ha ha ha……”
Trên mặt Phong Vân Ngạo mang theo lãnh ý, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm một hơi. May mắn chỉ là đùa giỡn, may mắn……. Vừa nghĩ tới một màn kia, nàng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nàng nhìn thấy mặt hắn bỗng nhiên trắng bệch…… Quên mất, kỳ thực độc của nàng là trực tiếp kiến máu trào ra cổ họng. Nhưng hắn lại còn khí lực, khi nhìn đến tia trêu tức trong mắt hắn nàng mới hiểu được.
Cho dù may mắn nhưng tức giận chính là tức giận, Phong Vân Ngạo trực tiếp đá Lãnh Tứ Hàn ra ngoài cửa. Nàng dựa vào cánh cửa, nhắm mắt lại, khóe môi nhếch lên một chút ý cười. Ngoài cửa, khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn dịu dàng một chút, nhìn cửa phòng khép chặt “Kẻ địch thì như thế nào? Nàng như cũ là của ta!
Kẻ địch? Chờ ta báo thù, nàng mốn giết ta thế nào thì tùy ý! Nhưng mà muốn rời khỏi, đừng mơ tưởng!
Đây chính là Lãnh Tứ Hàn! Kẻ địch? Đó là chó má! Nếu Phong Vân Ngạo là kẻ địch của hắn, như vậy hắn sẽ cùng nàng chết! Cứ như vậy mà chấm dứt.
Nghĩ đi nghĩ lại ngay cả trong mắt cũng mang theo ý cười, chỉ là có người không có mắt……..
Vương, Vương gia” Lãnh Dịch ở phía sau cố gắng làm cho bản thân giảm bớt cảm giác tồn tại Du đại hiệp đến rồi!
Lãnh Dịch cứng ngắt tại chỗ, trong mắt có thể nói là nước mắt lưng tròng.
Vương gia, thuộc hạ thật sự không nhìn thấy người đang ngây ngô cười, thật sự không có! Cho dù có, cũng có thể cho rằng không nhìn thấy có được không? Vừa rồi lúc đi, ánh mắt Vương gia liếc nhìn hắn một cái, là bực tức nha!
Người run lẩy bẩy, lại treo lên nụ cười lần nữa, bất quá lần này dè dặt cẩn trọng chăm chú nhìn cửa phòng khép chặt, có thể rời đi rồi? Trong lòng lại nghĩ đến một câu khác: Lại bị đá xuống giường rồi hả?
Trời ạ! Thế nào quên vụ này rồi?” Vẻ mặt Phong Vân Ngạo ảo não, nhưng vừa mở cửa ra, thời điểm muốn đuổi theo, ngoài cửa chỉ còn lại làn gió mát thổi bay lá rụng…..
Thôi, có một số việc không gấp được! Vốn là muốn hỏi Lãnh Tứ Hàn một chút về Vân Lâu nhất tộc. Tuy bản thân cùng Lãnh Tứ Hàn không nhất định là một đường, nhưng ít nhất cũng không phải cùng một đường với lão yêu bà hoàng thái hậu. Cho nên hắn vẫn có thể tin tưởng.
Chỉ là, mẹ nó! Tin tưởng? Lần này tốt rồi. Nhất thời tình thế cấp bách lại đuổi người đi rồi. Phong Vân Ngạo đá đám lá rụng một cái, khóe miệng vểnh lên, đi bộ một hồi.
Thật ra thì, cái này gọi là nữ nhân khi yêu đều biến thành đần độn!
Trong thư phòng ——
Nam tử mặc y bào màu xanh ngồi trên ghế, một bên hông mang theo trường kiếm, nói chuyện với Lãnh Tứ Hàn “Lãnh Dịch, ngươi đã làm gì chọc giận sư huynh rồi?”
Cút!
Má ơi! Ngươi mưu sát sư đệ đồng môn! Sư phụ, đồ đệ ngoan của người sắp chết rồi!
. . . .
Lãnh Dịch im lặng, lực chọn một câu cũng không nói. Người này thường xuyên động kinh, không có biện pháp.
Du Phong, nói đi! Đã xảy ra chuyện gì?” Lãnh Tứ Hàn lạnh mặt cau mày hỏi. Nếu không có chuyện gì khẩn cấp, Du Phong sẽ không đến Vương phủ.
Du Phong nhanh chóng nghiêm túc lại “Sư huynh, huynh biết tứ đại lệnh bài không? Gần đây người trong giang hồ đang bí mật tìm kiếm tứ đại lệnh bài. Hơn nữa thời điểm đệ du ngoạn ở Tuyết Vân Cốc còn nhìn thấy một số thi thể.”
Thi thể? Lãnh Tứ Hàn nhìn Du Phong, trong mắt thoáng qua một tia nghi hoặc. Là dạng thi thể gì mà khiến cho hắn nghiêm túc như vậy?
Toàn thân không có một chút vết thương, nhưng mà máu me khắp người, cũng không có trúng độc!
Ngươi xem rõ rồi chứ? Lãnh Dịch cũng nghiêm túc hỏi.
Xác định! Ta còn tìm vài thầy thuốc gần đó kiểm tra rất nhiều lần.” Du Phong lại nghiêm túc trả lời.
Cổ? Lãnh Tứ Hàn nhìn Du Phong có chút đăm chiêu nói.
Không hổ là sư huynh, một lời trúng đích! Chỉ có thể là cổ! Thế nhưng chỉ là suy đoán! Sắc mặt Du Phong nhanh chóng trở thành cà lơ phất phơ, Aiz, đệ nói, huynh có biết đệ còn tìm được gì không?”
Lãnh Dịch cũng trở nên tò mò. Cái gì có thể làm cho đại hiệp phong lưu Du Phong có vẻ mặt thảm thiết, sợ thành như vậy?
Trong lòng Phong Vân Ngạo mang theo tức giận tùy ý đi tới tiếp cận thư phòng, nhìn nhìn cánh cửa, phi! Như thế nào lại đến đây rồi? Xoay người rời đi, không để lại một chút dấu vết.
Bây giờ biết đi đâu đây? Trong đầu toàn là hình ảnh ánh mắt mang ý cười của Lãnh Tứ Hàn, khóe miệng không dấu vết giương lên nụ cười “Không thể!”
Làm đặc công mà vướng vào chữ tình liền không thể sống. Ngày đầu tiên làm đặc công, câu nói đầu tiên huấn luyện viên nói chính là: Đoạn tình! Nếu như phát hiện chìm đắm trong bể tình, như vậy trong hai người chỉ có thể lưu lại một người.
Nàng không tin. Kiếp trước, nàng lựa chọn giữ lại tình bạn. Nhưng cuối cùng thì sao chứ? Câu nói kia thật sự ứng nghiệm. Kiếp này chẳng lẽ còn muốn thêm một lần nữa hay sao? Nhưng vì sao trong lòng lại không muốn hắn chết?!
Ánh mắt có chút ảm đạm, nàng biết trong lòng mình hiện tại đã có chút thay đổi. Chỉ là lúc này nàng không thể lại đánh cuộc. Gia gia Phong Thanh Dương, mẫu thân Nguyệt Nhiễm, đời này bọn họ cho nàng sự dịu dàng khó có được, nhưng mà bọn họ bây giờ thế nào? Đã chết không có chỗ an táng, hoặc là chết không tìm được thi thể? Nàng đã làm được cho bọn họ cái gì đây?
Không! Gia gia, mẫu thân, đời này, Ngạo Nhi sẽ không để cho các ngươi chết vô ích, sẽ không để cho các ngươi vô duyên vô cớ mất tích!
Lãnh Tứ Hàn đen mặt nhìn nữ nhân nào đó đang gương chân trên giường, nghiến răng nghiến lợi rống.
Phong Vân Ngạo ngồi trên giường, lung lay hạ chân xuống, ngoáy ngoáy lỗ tai, sờ sờ mũi, nói: “Không cần lớn tiếng như vậy, lão nương không có điếc!
Nàng không thể dịu dàng một chút sao?” Lãnh Tứ Hàn đen mặt nói.
Dịu dàng? Mặt Phong Vân Ngạo biến sắc, trong lòng chợt lạnh, trái tim run rẩy đau đớn một chút, trong mắt cũng mang theo lãnh ý, chỉ là trên mặt lại như cũ mang theo ý cười “Vương gia đã thích người dịu dàng, như vậy mời người xoay người ra khỏi cửa, tự mình đi tìm đi!
Này!
Không đợi Lãnh Tứ Hàn nói chuyện, Phong Vân Ngạo trực tiếp ra tay, công kích thẳng vào hắn. Thân thể Lãnh Tứ Hàn cứng đờ một chút, nhìn lãnh ý trong mắt nàng, trong lòng hô nhỏ “Hỏng rồi!” Biết lời nói vừa rồi của bản thân đã phản tác dụng rồi.
Phong Vân Ngạo từng chiêu từng chiêu đều độc ác, công kích về phía Lãnh Tứ Hàn. Hư chiêu nhoáng lên một cái, nghiêng người xẹt qua thân thể Lãnh Tứ Hàn, ánh mắt chợt lóe, ngân châm trong tay bay ra. Khóe miệng Lãnh Tứ Hàn nhếch lên, thân thể đứng trước mặt Phong Vân Ngạo, mắt thấy ngâm châm sắp cắm vào thân thể, Phong Vân Ngạo giật mình ngay tại chỗ, cứng ngắt hét lên “Hàn!”
Khuôn mặt vốn lãnh liệt của Lãnh Tứ Hàn, trong lúc đó đột nhiên thư thái, trong mắt mang theo một chút ý cười “Nàng muốn ta cho nàng!
Không!
Mắt thấy ngân châm không có cắm vào trong ngực Lãnh Tứ Hàn, khóe miệng hắn mang theo một chút ý cười, trong con ngươi trong suốt kia tất cả đều là thư thái, cứ như vậy nhìn Phong Vân Ngạo.
Môi Phong Vân Ngạo run run. Nàng giết người vô số, vì sao lần này trong lòng lại nổi lên một trận co rút đau đớn?!
Phong Vân Ngạo che ngực, nhanh chóng bay đến phía trước Lãnh Tứ Hàn, kiểm tra người hắn……..
Ngươi! Trong mắt thoáng qua một tia đau đớn, sau đó lại thoáng qua một tia nghi hoặc Khốn kiếp! Cút!
Lãnh Tứ Hàn nhìn Phong Vân Ngạo hung hang quyền đấm cước đá đối với mình, khóe miệng tràn đầy ý cười “Ha ha ha ha ha……”
Trên mặt Phong Vân Ngạo mang theo lãnh ý, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm một hơi. May mắn chỉ là đùa giỡn, may mắn……. Vừa nghĩ tới một màn kia, nàng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nàng nhìn thấy mặt hắn bỗng nhiên trắng bệch…… Quên mất, kỳ thực độc của nàng là trực tiếp kiến máu trào ra cổ họng. Nhưng hắn lại còn khí lực, khi nhìn đến tia trêu tức trong mắt hắn nàng mới hiểu được.
Cho dù may mắn nhưng tức giận chính là tức giận, Phong Vân Ngạo trực tiếp đá Lãnh Tứ Hàn ra ngoài cửa. Nàng dựa vào cánh cửa, nhắm mắt lại, khóe môi nhếch lên một chút ý cười. Ngoài cửa, khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn dịu dàng một chút, nhìn cửa phòng khép chặt “Kẻ địch thì như thế nào? Nàng như cũ là của ta!
Kẻ địch? Chờ ta báo thù, nàng mốn giết ta thế nào thì tùy ý! Nhưng mà muốn rời khỏi, đừng mơ tưởng!
Đây chính là Lãnh Tứ Hàn! Kẻ địch? Đó là chó má! Nếu Phong Vân Ngạo là kẻ địch của hắn, như vậy hắn sẽ cùng nàng chết! Cứ như vậy mà chấm dứt.
Nghĩ đi nghĩ lại ngay cả trong mắt cũng mang theo ý cười, chỉ là có người không có mắt……..
Vương, Vương gia” Lãnh Dịch ở phía sau cố gắng làm cho bản thân giảm bớt cảm giác tồn tại Du đại hiệp đến rồi!
Lãnh Dịch cứng ngắt tại chỗ, trong mắt có thể nói là nước mắt lưng tròng.
Vương gia, thuộc hạ thật sự không nhìn thấy người đang ngây ngô cười, thật sự không có! Cho dù có, cũng có thể cho rằng không nhìn thấy có được không? Vừa rồi lúc đi, ánh mắt Vương gia liếc nhìn hắn một cái, là bực tức nha!
Người run lẩy bẩy, lại treo lên nụ cười lần nữa, bất quá lần này dè dặt cẩn trọng chăm chú nhìn cửa phòng khép chặt, có thể rời đi rồi? Trong lòng lại nghĩ đến một câu khác: Lại bị đá xuống giường rồi hả?
Trời ạ! Thế nào quên vụ này rồi?” Vẻ mặt Phong Vân Ngạo ảo não, nhưng vừa mở cửa ra, thời điểm muốn đuổi theo, ngoài cửa chỉ còn lại làn gió mát thổi bay lá rụng…..
Thôi, có một số việc không gấp được! Vốn là muốn hỏi Lãnh Tứ Hàn một chút về Vân Lâu nhất tộc. Tuy bản thân cùng Lãnh Tứ Hàn không nhất định là một đường, nhưng ít nhất cũng không phải cùng một đường với lão yêu bà hoàng thái hậu. Cho nên hắn vẫn có thể tin tưởng.
Chỉ là, mẹ nó! Tin tưởng? Lần này tốt rồi. Nhất thời tình thế cấp bách lại đuổi người đi rồi. Phong Vân Ngạo đá đám lá rụng một cái, khóe miệng vểnh lên, đi bộ một hồi.
Thật ra thì, cái này gọi là nữ nhân khi yêu đều biến thành đần độn!
Trong thư phòng ——
Nam tử mặc y bào màu xanh ngồi trên ghế, một bên hông mang theo trường kiếm, nói chuyện với Lãnh Tứ Hàn “Lãnh Dịch, ngươi đã làm gì chọc giận sư huynh rồi?”
Cút!
Má ơi! Ngươi mưu sát sư đệ đồng môn! Sư phụ, đồ đệ ngoan của người sắp chết rồi!
. . . .
Lãnh Dịch im lặng, lực chọn một câu cũng không nói. Người này thường xuyên động kinh, không có biện pháp.
Du Phong, nói đi! Đã xảy ra chuyện gì?” Lãnh Tứ Hàn lạnh mặt cau mày hỏi. Nếu không có chuyện gì khẩn cấp, Du Phong sẽ không đến Vương phủ.
Du Phong nhanh chóng nghiêm túc lại “Sư huynh, huynh biết tứ đại lệnh bài không? Gần đây người trong giang hồ đang bí mật tìm kiếm tứ đại lệnh bài. Hơn nữa thời điểm đệ du ngoạn ở Tuyết Vân Cốc còn nhìn thấy một số thi thể.”
Thi thể? Lãnh Tứ Hàn nhìn Du Phong, trong mắt thoáng qua một tia nghi hoặc. Là dạng thi thể gì mà khiến cho hắn nghiêm túc như vậy?
Toàn thân không có một chút vết thương, nhưng mà máu me khắp người, cũng không có trúng độc!
Ngươi xem rõ rồi chứ? Lãnh Dịch cũng nghiêm túc hỏi.
Xác định! Ta còn tìm vài thầy thuốc gần đó kiểm tra rất nhiều lần.” Du Phong lại nghiêm túc trả lời.
Cổ? Lãnh Tứ Hàn nhìn Du Phong có chút đăm chiêu nói.
Không hổ là sư huynh, một lời trúng đích! Chỉ có thể là cổ! Thế nhưng chỉ là suy đoán! Sắc mặt Du Phong nhanh chóng trở thành cà lơ phất phơ, Aiz, đệ nói, huynh có biết đệ còn tìm được gì không?”
Lãnh Dịch cũng trở nên tò mò. Cái gì có thể làm cho đại hiệp phong lưu Du Phong có vẻ mặt thảm thiết, sợ thành như vậy?
Trong lòng Phong Vân Ngạo mang theo tức giận tùy ý đi tới tiếp cận thư phòng, nhìn nhìn cánh cửa, phi! Như thế nào lại đến đây rồi? Xoay người rời đi, không để lại một chút dấu vết.
Bây giờ biết đi đâu đây? Trong đầu toàn là hình ảnh ánh mắt mang ý cười của Lãnh Tứ Hàn, khóe miệng không dấu vết giương lên nụ cười “Không thể!”
Làm đặc công mà vướng vào chữ tình liền không thể sống. Ngày đầu tiên làm đặc công, câu nói đầu tiên huấn luyện viên nói chính là: Đoạn tình! Nếu như phát hiện chìm đắm trong bể tình, như vậy trong hai người chỉ có thể lưu lại một người.
Nàng không tin. Kiếp trước, nàng lựa chọn giữ lại tình bạn. Nhưng cuối cùng thì sao chứ? Câu nói kia thật sự ứng nghiệm. Kiếp này chẳng lẽ còn muốn thêm một lần nữa hay sao? Nhưng vì sao trong lòng lại không muốn hắn chết?!
Ánh mắt có chút ảm đạm, nàng biết trong lòng mình hiện tại đã có chút thay đổi. Chỉ là lúc này nàng không thể lại đánh cuộc. Gia gia Phong Thanh Dương, mẫu thân Nguyệt Nhiễm, đời này bọn họ cho nàng sự dịu dàng khó có được, nhưng mà bọn họ bây giờ thế nào? Đã chết không có chỗ an táng, hoặc là chết không tìm được thi thể? Nàng đã làm được cho bọn họ cái gì đây?
Không! Gia gia, mẫu thân, đời này, Ngạo Nhi sẽ không để cho các ngươi chết vô ích, sẽ không để cho các ngươi vô duyên vô cớ mất tích!
/67
|