Trong mắt Phong Vân Ngạo nổi lên hàn ý, sát khí bên trong nháy mắt bắn ra bốn phía lại đột nhiên biến mất, nhìn nữ tử đứng kế bên phải Phong Chiến Quân, là tiểu thiếp vừa nói những lời kia.
Nguyệt Nhiễm nhếch miệng, ánh mắt không nhìn Phong Chiến Quân, mà nhìn bà ta, nói “Vương Yến, ngươi đây là đang nói tướng quân ở trên là tiện nhân sao? Hay là mắng hài tử chính mình cũng là dã chủng, hay là nói, ngươi thừa nhận nàng là dã chủng sao?” Thanh âm sắc bén, cặp mắt sáng như đuốc, không chút nào giống người bị trúng độc. Không thể không nói khí chất Nguyệt Nhiễm cao quý, tuyệt đối không phải một nha hoàn có được.
"Ngươi"
"Đủ rồi!" Phong Chiến Quân ngồi bên trên cau mày, nhìn lướt qua Nguyệt Nhiễm, vừa nhìn thấy ánh mắt bi thương của Nguyệt Nhiễm, nhíu mày không để ý tới, chỉ là trong mắt mang theo ý hỏi nhìn về phía Phong Vân Ngạo.
Thân thể Nguyệt Nhiễm run lên, lại khôi phục như lúc ban đầu, chỉ là không thoát được đôi mắt của Phong Vân Ngạo. Phong Vân Ngạo không nói gì, nhìn về phía Phong Chiến Quân, ánh mắt trong veo mà lạnh lùng, nhàn nhạt nhìn ông, không chút che giấu hỏi, bên trái là một nữ tử ăn lạnh nhạt thanh tú mặc mộc mạc ngồi, trong mắt không có ác cảm, ngược lại có tia lo lắng trong đó.
Phong Chiến Quân có hai vị phu nhân, thê tử là đại tiểu thư phủ thượng thư, Loan Như, ôn tồn lễ độ, lạnh nhạt xa cách, từ khi gả vào phủ, cũng không tranh đoạt cùng người khác, xác thực đủ tư cách làm phu nhân phủ tướng quân. Tiểu thiếp là nữ quản gia thanh mai trúc mã từ nhỏ của Phong Chiến Quân, Vương Yến, ỷ vào sủng ái không để ai vào mắt, tính tình ghen tị, đối đãi Nguyệt Nhiễm cực kỳ hà khắc. Mà Phong Chiến Quân dường như nhiều năm cũng không quản chuyện Nguyệt Nhiễm, tùy bà tự sinh tự diệt..... (Cmn, đồ cặn bã, đê tiện, chơi đùa xong rồi bỏ, đúng là không bằng cầm thú)
Nguyệt Nhiễm che giấu bi thương trong lòng, lôi kéo Phong Vân Ngạo, mặt lạnh tiến vào đại sảnh, tình cảnh như vậy nhìn như tam đường hội thẩm. Trong lòng Phong Vân Ngạo tràn đầy cười lạnh, đây là Phong gia bây giờ sao? Đây là phủ tướng quân bây giờ sao? Như vậy không cần phủ tướng quân cũng được. Đây là suy nghĩ của Phong Vân Ngạo, nhưng mà nàng không thể làm chỗ này biến mất được, bởi vì đây là tâm huyết cả đời của gia gia, cho dù chết ông vẫn nghĩ muốn trở lại nơi này. Bởi vì nơi này có tình cảm chân thành của ông, có lời thề gần nhau mãi mãi, có nữ tử ông vẫn chờ đợi ông, người đã an tĩnh nằm trong Từ Đường kia.
"Nàng là ai?” Trong đại sảnh thật lâu không có người lên tiếng, Phong Chiến Quân cau mày, nhìn Phong Vân Ngạo lạnh giọng hỏi.
"Chẳng lẽ này vẫn còn phải hỏi sao? Ha ha ha, nhưng mà, cũng đúng.” Bi thương trong mắt Nguyệt Nhiễm rốt cuộc không thể che giấu được, cúi đầu lạnh lùng nhìn Phong Chiến Quân, một màn này làm đau mắt bà. Đây là lần đầu tiên phụ tử tương kiến, nhưng mà dưới loại tình huống này, trào phúng như vậy, vậy mà lại hoài nghi Ngạo nhi không phải là nữ nhi của ông ta, bởi vì hoài nghi bà sao? Nguyệt Nhiễm nhanh chóng che giấu thương tâm, ngẩng đầu nhìn Phong Chiến Quân, tiếp tục nói: “Chiến Quân, người đang hoài nghi nàng có đúng hay không? Là đang hoài nghi thiếp sao? Ha ha ha.....thật là châm biếm biết bao, lần đầu tiên tương kiến, quả thật dưới tình huống như vậy, người không cảm thấy người đối với Ngạo nhi rất tàn nhẫn sao?” Âm thanh ôn nhhu lại mang theo bi thương, mắt nhìn Phong Chiến Quân, nước mắt từ từ chảy xuống.
Phong Vân Ngạo nhìn thấy Nguyệt Nhiễm chảy nước mắt, hàn ý trong mắt càng đậm, từ nảy đến giờ nàng biết mẫu thân nàng tuyệt đối là người không đơn giản, lại không phải là nữ tử bình thường, khí chất như vậy mà lại rơi lệ trước mặt mọi người, đây là phải thương tâm đến độ nào? Nhưng mà loại chuyện này không có đúng sai, nàng không cách nào đi nói Phong Chiến Quân có lỗi, yêu cùng được yêu chỉ là chuyện nguyện ý cùng không nguyện ý mà thôi.
"Muội muội là nói đi đâu rồi, nếu nàng không phải là người Phong gia thì sao?” Trong mắt Vương Yến tràn đầy hàn ý nhìn Nguyệt Nhiễm, đảo mắt qua liếc Phong Chiến Quân một cái, khóe miệng mỉm cười nói.
"Chuyện này vẫn không mượn ngươi trông nom, từ mới bắt đầu sao tỷ không nói? Vì sao hôm nay tỷ mới lên tiếng?” Ánh mắt Nguyệt Nhiễm sắc bén, nhìn Vương Yến ngồi bên phải, từng bước ép sát “Hoặc là tỷ chỉ tới nói xấu muội, chỉ vì muốn đuổi Ngạo nhi ra khỏi Phong gia?”
"Ngươi, bản phu nhân mới không có, đây là lời nói thật, lão gia, nếu không là dã chủng, vì sao 6 năm nay không mang đến cho tướng quân gặp mặt, hoặc là 5 năm trước lão tướng gia mất tích có quan hệ đến nàng ta?” Lời này nói ra người nói vô ý người nghe có tâm. Phong Vân Ngạo cùng Phong Chiến Quân đồng thời nhìn về phía Vương Yến, chỉ là trong mắt Phong Vân Ngạo tràn đầy thâm thúy cùng hàn ý băng lãnh, mà thân thể Phong Chiến Quân cứng lại một chút, ánh mắt chớp lóe, không nói gì.
"Được rồi, muội muội ngồi xuống trước đã, chuyện này vẫn là nên biết rõ ràng thì tốt hơn.” Loan Như ngồi bên phải, trong mắt hiện lên một tia thở dài, từ từ mở miệng nói, trên mặt tràn đầy ý cười bất đắc dĩ.
Nguyệt Nhiễm muốn nói cái gì, nhưng mà nhìn đến Loan Như, áp chế lời nói trong lòng lại, coi như không có gì ngồi xuống, chỉ là nhìn Phong Chiến Quân, muốn nghe đáp án của ông ta là gì.
"Không biết có phải có người nghĩ muốn lừa gạt để qua kiểm tra hay không?” Vương Yến vẫn như cũ không nghĩ sẽ bỏ qua cho Nguyệt Nhiễm, thản nhiên nói.
"Đủ rồi!" Phong Chiến Quân nhìn Nguyệt Nhiễm, đứng dậy, đi đến bên người Phong Vân Ngạo, từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng nói: “Vì sao không đến gặp ta?” Thanh âm băng lãnh, cứng ngắc.
Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, khóe miệng nhếch lên, ngẩng đầu nhìn vị thiếu tướng quân lạnh lùng, mở miệng nói: “Ngươi là ai?”
Thân thể Phong Chiến Quân đột nhiên trở nên lạnh hơn, nhìn Phong Vân Ngạo vô tội, lại nhìn nét mặt bi thương của Nguyệt Nhiễm, trogn mắt tràn đầy chán ghét nói: “Người tới, bày bàn, nghiệm máu.” Nói xong xoay người trở lại chỗ ngồi phía trên, ánh mắt Loan Như chớp lóe, lắc lắc đầu, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.
Vương Yến cũng là một bộ mặt cười gian, gian kế được như ý, trong lòng Phong Vân Ngạo thoáng qua một sự cảm xấu, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Nguyệt Nhiễm, phát hiện thân thể mẫu thân run rẩy, một tay che ngực, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng xanh, môi run run, hơi hơi mở miệng ra “Rất cuộc người cũng không tin thiếp? Có lẽ từ mới bắt đầu người đã xem thiếp như một công cụ, một công cụ phát tiết có phải không?”
Ánh mắt Nguyệt Nhiễm sắc bén, sau cùng vẻ mặt buồn cười, liều lĩnh mở miệng “Ha ha ha..... Phong Chiến Quân, Nguyệt Nhiễm ta vậy mà lại yêu ngươi, thật sự là buồn cười, ha ha ha....” Thân thể cứng lại một chút, "Phốc!"
"Mẫu thân!" Trong lòng Phong Vân Ngạo đông lại, giống như toàn bộ nơi này đều yên lặng trong nháy mắt, Nguyệt Nhiễm che ngực, từ trong miệng phun ra một ngụm máu, thân thể từ từ ngã xuống về phía sau, Phong Vân Ngạo bay nhanh qua nghĩ muốn tiếp được bà, nhưng mà khí lực không đủ, trơ mắt nhìn Nguyệt Nhiễm té ngã trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, "Ầm!"
"Mẫu thân!" Phong Vân Ngạo đột nhiên rống to một tiếng, vang vọng thiên địa, lay động ông trời.
Trong mắt Vương Yến tràn đầy vui sướng khi người gặp họa, khóe miệng nhếch lên cười, mở miệng nói: “Có lẽ chỉ là muốn trốn tránh, nếu không vì sao không muốn cho nghiệm máu.” Tràn đầy khinh thường, lại càng dặm mắm thêm muối.
Phong Chiến Quân đứng lên bước ra nửa bước, nghe câu nói như thế, thân thể liền ngừng lại một chút, lại tiếp tục ngồi xuống “Người tới, nghiệm máu!"
"Không cần người khác, ta tự mình tới.” Phong Vân Ngạo nhìn sắc mặt tái nhợt của Nguyệt Nhiễm trên mặt đất, trong mắt tràn đầy hàn ý, từ từ đến gần Phong Chiến Quân, từng câu từng chữ nói: “Ta tình nguyện không phải là nữ nhi của ngươi, tình nguyện mẫu thân chưa bao giờ nhận thức ngươi. Hy vọng trời cao có mắt.” Trong giọng nói để lộ ra hận ý thấu xương, dù là Phong Chiến Quân cũng có chút lạnh run, sợ hãi, sát ý thật đáng sợ, ông tin tưởng, nàng sẽ giết ông.
Nguyệt Nhiễm nhếch miệng, ánh mắt không nhìn Phong Chiến Quân, mà nhìn bà ta, nói “Vương Yến, ngươi đây là đang nói tướng quân ở trên là tiện nhân sao? Hay là mắng hài tử chính mình cũng là dã chủng, hay là nói, ngươi thừa nhận nàng là dã chủng sao?” Thanh âm sắc bén, cặp mắt sáng như đuốc, không chút nào giống người bị trúng độc. Không thể không nói khí chất Nguyệt Nhiễm cao quý, tuyệt đối không phải một nha hoàn có được.
"Ngươi"
"Đủ rồi!" Phong Chiến Quân ngồi bên trên cau mày, nhìn lướt qua Nguyệt Nhiễm, vừa nhìn thấy ánh mắt bi thương của Nguyệt Nhiễm, nhíu mày không để ý tới, chỉ là trong mắt mang theo ý hỏi nhìn về phía Phong Vân Ngạo.
Thân thể Nguyệt Nhiễm run lên, lại khôi phục như lúc ban đầu, chỉ là không thoát được đôi mắt của Phong Vân Ngạo. Phong Vân Ngạo không nói gì, nhìn về phía Phong Chiến Quân, ánh mắt trong veo mà lạnh lùng, nhàn nhạt nhìn ông, không chút che giấu hỏi, bên trái là một nữ tử ăn lạnh nhạt thanh tú mặc mộc mạc ngồi, trong mắt không có ác cảm, ngược lại có tia lo lắng trong đó.
Phong Chiến Quân có hai vị phu nhân, thê tử là đại tiểu thư phủ thượng thư, Loan Như, ôn tồn lễ độ, lạnh nhạt xa cách, từ khi gả vào phủ, cũng không tranh đoạt cùng người khác, xác thực đủ tư cách làm phu nhân phủ tướng quân. Tiểu thiếp là nữ quản gia thanh mai trúc mã từ nhỏ của Phong Chiến Quân, Vương Yến, ỷ vào sủng ái không để ai vào mắt, tính tình ghen tị, đối đãi Nguyệt Nhiễm cực kỳ hà khắc. Mà Phong Chiến Quân dường như nhiều năm cũng không quản chuyện Nguyệt Nhiễm, tùy bà tự sinh tự diệt..... (Cmn, đồ cặn bã, đê tiện, chơi đùa xong rồi bỏ, đúng là không bằng cầm thú)
Nguyệt Nhiễm che giấu bi thương trong lòng, lôi kéo Phong Vân Ngạo, mặt lạnh tiến vào đại sảnh, tình cảnh như vậy nhìn như tam đường hội thẩm. Trong lòng Phong Vân Ngạo tràn đầy cười lạnh, đây là Phong gia bây giờ sao? Đây là phủ tướng quân bây giờ sao? Như vậy không cần phủ tướng quân cũng được. Đây là suy nghĩ của Phong Vân Ngạo, nhưng mà nàng không thể làm chỗ này biến mất được, bởi vì đây là tâm huyết cả đời của gia gia, cho dù chết ông vẫn nghĩ muốn trở lại nơi này. Bởi vì nơi này có tình cảm chân thành của ông, có lời thề gần nhau mãi mãi, có nữ tử ông vẫn chờ đợi ông, người đã an tĩnh nằm trong Từ Đường kia.
"Nàng là ai?” Trong đại sảnh thật lâu không có người lên tiếng, Phong Chiến Quân cau mày, nhìn Phong Vân Ngạo lạnh giọng hỏi.
"Chẳng lẽ này vẫn còn phải hỏi sao? Ha ha ha, nhưng mà, cũng đúng.” Bi thương trong mắt Nguyệt Nhiễm rốt cuộc không thể che giấu được, cúi đầu lạnh lùng nhìn Phong Chiến Quân, một màn này làm đau mắt bà. Đây là lần đầu tiên phụ tử tương kiến, nhưng mà dưới loại tình huống này, trào phúng như vậy, vậy mà lại hoài nghi Ngạo nhi không phải là nữ nhi của ông ta, bởi vì hoài nghi bà sao? Nguyệt Nhiễm nhanh chóng che giấu thương tâm, ngẩng đầu nhìn Phong Chiến Quân, tiếp tục nói: “Chiến Quân, người đang hoài nghi nàng có đúng hay không? Là đang hoài nghi thiếp sao? Ha ha ha.....thật là châm biếm biết bao, lần đầu tiên tương kiến, quả thật dưới tình huống như vậy, người không cảm thấy người đối với Ngạo nhi rất tàn nhẫn sao?” Âm thanh ôn nhhu lại mang theo bi thương, mắt nhìn Phong Chiến Quân, nước mắt từ từ chảy xuống.
Phong Vân Ngạo nhìn thấy Nguyệt Nhiễm chảy nước mắt, hàn ý trong mắt càng đậm, từ nảy đến giờ nàng biết mẫu thân nàng tuyệt đối là người không đơn giản, lại không phải là nữ tử bình thường, khí chất như vậy mà lại rơi lệ trước mặt mọi người, đây là phải thương tâm đến độ nào? Nhưng mà loại chuyện này không có đúng sai, nàng không cách nào đi nói Phong Chiến Quân có lỗi, yêu cùng được yêu chỉ là chuyện nguyện ý cùng không nguyện ý mà thôi.
"Muội muội là nói đi đâu rồi, nếu nàng không phải là người Phong gia thì sao?” Trong mắt Vương Yến tràn đầy hàn ý nhìn Nguyệt Nhiễm, đảo mắt qua liếc Phong Chiến Quân một cái, khóe miệng mỉm cười nói.
"Chuyện này vẫn không mượn ngươi trông nom, từ mới bắt đầu sao tỷ không nói? Vì sao hôm nay tỷ mới lên tiếng?” Ánh mắt Nguyệt Nhiễm sắc bén, nhìn Vương Yến ngồi bên phải, từng bước ép sát “Hoặc là tỷ chỉ tới nói xấu muội, chỉ vì muốn đuổi Ngạo nhi ra khỏi Phong gia?”
"Ngươi, bản phu nhân mới không có, đây là lời nói thật, lão gia, nếu không là dã chủng, vì sao 6 năm nay không mang đến cho tướng quân gặp mặt, hoặc là 5 năm trước lão tướng gia mất tích có quan hệ đến nàng ta?” Lời này nói ra người nói vô ý người nghe có tâm. Phong Vân Ngạo cùng Phong Chiến Quân đồng thời nhìn về phía Vương Yến, chỉ là trong mắt Phong Vân Ngạo tràn đầy thâm thúy cùng hàn ý băng lãnh, mà thân thể Phong Chiến Quân cứng lại một chút, ánh mắt chớp lóe, không nói gì.
"Được rồi, muội muội ngồi xuống trước đã, chuyện này vẫn là nên biết rõ ràng thì tốt hơn.” Loan Như ngồi bên phải, trong mắt hiện lên một tia thở dài, từ từ mở miệng nói, trên mặt tràn đầy ý cười bất đắc dĩ.
Nguyệt Nhiễm muốn nói cái gì, nhưng mà nhìn đến Loan Như, áp chế lời nói trong lòng lại, coi như không có gì ngồi xuống, chỉ là nhìn Phong Chiến Quân, muốn nghe đáp án của ông ta là gì.
"Không biết có phải có người nghĩ muốn lừa gạt để qua kiểm tra hay không?” Vương Yến vẫn như cũ không nghĩ sẽ bỏ qua cho Nguyệt Nhiễm, thản nhiên nói.
"Đủ rồi!" Phong Chiến Quân nhìn Nguyệt Nhiễm, đứng dậy, đi đến bên người Phong Vân Ngạo, từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng nói: “Vì sao không đến gặp ta?” Thanh âm băng lãnh, cứng ngắc.
Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, khóe miệng nhếch lên, ngẩng đầu nhìn vị thiếu tướng quân lạnh lùng, mở miệng nói: “Ngươi là ai?”
Thân thể Phong Chiến Quân đột nhiên trở nên lạnh hơn, nhìn Phong Vân Ngạo vô tội, lại nhìn nét mặt bi thương của Nguyệt Nhiễm, trogn mắt tràn đầy chán ghét nói: “Người tới, bày bàn, nghiệm máu.” Nói xong xoay người trở lại chỗ ngồi phía trên, ánh mắt Loan Như chớp lóe, lắc lắc đầu, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.
Vương Yến cũng là một bộ mặt cười gian, gian kế được như ý, trong lòng Phong Vân Ngạo thoáng qua một sự cảm xấu, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Nguyệt Nhiễm, phát hiện thân thể mẫu thân run rẩy, một tay che ngực, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng xanh, môi run run, hơi hơi mở miệng ra “Rất cuộc người cũng không tin thiếp? Có lẽ từ mới bắt đầu người đã xem thiếp như một công cụ, một công cụ phát tiết có phải không?”
Ánh mắt Nguyệt Nhiễm sắc bén, sau cùng vẻ mặt buồn cười, liều lĩnh mở miệng “Ha ha ha..... Phong Chiến Quân, Nguyệt Nhiễm ta vậy mà lại yêu ngươi, thật sự là buồn cười, ha ha ha....” Thân thể cứng lại một chút, "Phốc!"
"Mẫu thân!" Trong lòng Phong Vân Ngạo đông lại, giống như toàn bộ nơi này đều yên lặng trong nháy mắt, Nguyệt Nhiễm che ngực, từ trong miệng phun ra một ngụm máu, thân thể từ từ ngã xuống về phía sau, Phong Vân Ngạo bay nhanh qua nghĩ muốn tiếp được bà, nhưng mà khí lực không đủ, trơ mắt nhìn Nguyệt Nhiễm té ngã trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, "Ầm!"
"Mẫu thân!" Phong Vân Ngạo đột nhiên rống to một tiếng, vang vọng thiên địa, lay động ông trời.
Trong mắt Vương Yến tràn đầy vui sướng khi người gặp họa, khóe miệng nhếch lên cười, mở miệng nói: “Có lẽ chỉ là muốn trốn tránh, nếu không vì sao không muốn cho nghiệm máu.” Tràn đầy khinh thường, lại càng dặm mắm thêm muối.
Phong Chiến Quân đứng lên bước ra nửa bước, nghe câu nói như thế, thân thể liền ngừng lại một chút, lại tiếp tục ngồi xuống “Người tới, nghiệm máu!"
"Không cần người khác, ta tự mình tới.” Phong Vân Ngạo nhìn sắc mặt tái nhợt của Nguyệt Nhiễm trên mặt đất, trong mắt tràn đầy hàn ý, từ từ đến gần Phong Chiến Quân, từng câu từng chữ nói: “Ta tình nguyện không phải là nữ nhi của ngươi, tình nguyện mẫu thân chưa bao giờ nhận thức ngươi. Hy vọng trời cao có mắt.” Trong giọng nói để lộ ra hận ý thấu xương, dù là Phong Chiến Quân cũng có chút lạnh run, sợ hãi, sát ý thật đáng sợ, ông tin tưởng, nàng sẽ giết ông.
/67
|