Chủ tử, Vân Linh trở lại!
Tránh ra! Không cho chạm vào tỷ tỷ! Vân Hạo nện bước chân ngắn ngủn, tay nhỏ bé đẩy đẩy Vân Linh, cái miệng nhỏ nhắn cong lên tràn đầy ủy khuất “Tỷ tỷ, lại đến một người bại hoại. Hu hu hu….” Vừa có người muốn cướp đoạt tỷ tỷ của hắn, không dễ dàng đuổi đi một tên xấu xa, lại đến một kẻ bại hoại.
Phong Vân Ngạo ngước nhìn Vân Hạo kiên định đứng ở phía trước, vươn hai cánh tay mập mạp ngăn trở Vân Linh không cho nàng đi qua, còn quay đầu nhìn Phong Vân Ngạo, trên mặt tràn đầy ủy khuất, lâu lâu còn rơi vài giọt nước mắt.
Phong Vân Ngạo nhất thời dở khóc dở cười. Từ ngày có tiểu gia hỏa này, những người còn lại đừng nghĩ tới gần nàng, mấy chiêu tổn hại người đều lôi ra sử dụng. Đi nhà xí thì kéo quần, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Nhất là, Phong Vân Ngạo nhìn cục đá nhỏ trước mặt, một tảng đá đen nhánh, Vân Hạo không cho phép ai đụng tới. Mấy hôm trước có một nha hoàng đụng vào, trên mặt Vân Hạo liền xuất hiện biểu cảm không thuộc về một đứa nhỏ, tràn đầy âm ngoan, nha hoàn nọ liền phát điên. Điều này làm cho Phong Vân Ngạo rất nghi hoặc, Vân Hạo thật sự là một đứa nhỏ ba tuổi sao?
Chủ tử, aiz, ta nói tiểu tử, nhường đường cho tỷ tỷ đi qua, tỷ tỷ sẽ không ăn thịt nàng.” Vân Linh chỉ chỉ Phong Vân Ngạo trên ghế, nói với Vân Hạo.
Lão thái, Hạo Hạo không cần! Vân Hạo chu cái miệng nhỏ nhắn, bộ mặt ghét bỏ nói, xoay người bước đi, hai chân lại vướng cùng một chỗ, kết quả Rầm!
Hu hu hu…… Bại hoại, bại hoại……..” Đối với Vân Linh tràn đầy lên án, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ “Tỷ tỷ…… Mông Hạo Hạo đau quá…… Hu hu hu…….”
Hu hu hu. . . . . . Khụ khụ. . . . . .
Hạo Hạo, đừng khóc, tỷ tỷ ở đây! Phong Vân Ngạo nhìn Vân Hạo thật sự khóc, nhất thời mở miệng an ủi. Vừa rồi vẫn còn giả vờ, nhưng đến cuối cùng thấy không ai an ủi hắn, liền thật sự khóc lên.
Hu hu hu….. Tỷ tỷ thấy sắc quên Hạo Hạo. Hu hu hu…….”
Phốc xuy, Hạo Hạo, ở đâu ra nhiều phàn nàn như vậy?” Thấy sắc quên Hạo Hạo? Khóe miệng co rút. Định hướng tình cảm của nàng rất bình thường, đồng tính luyến ái? Khóe miệng Phong Vân Ngạo co rút, hay là thôi đi.
Trong đầu Phong Vân Ngạo nghĩ đến chính là, nếu Lãnh Tứ Hàn là nữ tử, khuôn mặt yêu mị, ánh mắt quyến rũ, đột nhiên đá lông nheo. Phong Vân Ngạo rùng mình một cái, trực tiếp tỉnh táo lại “Nàng là muội muội của tỷ tỷ, còn đệ là đệ đệ của tỷ tỷ.”
Thân thể Vân Linh run lên, nàng là muội muội của tỷ tỷ. Nàng là muội muội của tỷ tỷ. Lần lượt từng tiếng vọng lại trong đầu Vân Linh, muội muội!
Chủ tử, theo tin tức đoạt được, Tiên Y Tử hiện nay đang ở tại La thành. Gần đây La thành xuất hiện rất nhiều người. Còn có tin tức của Yến Ngữ quốc, nhị hoàng tử phong lưu, Thượng Quan Tử Lâm cũng đi đến La thành, địa điểm cụ thể không rõ ràng.” Vân Linh khiếp sợ nói, nhướng mày “Đúng rồi, chủ tử, còn có một tin tức, chính là gần đây có một đám nhân sĩ không rõ xuất hiện tại La thành. Bọn họ có võ công cực cao, người chúng ta không có cách nào tới gần.”
Nhân sĩ không rõ? Võ công cực cao?” Phong Vân Ngạo nhướng mày, nhìn về phía Vân Hạo, khóe miệng nhếch lên “Ừ, ta biết rồi. Ngươi cũng không cần quay trở về, cứ ở lại đây. Sắp đến đại thọ của hoàng thái hậu, các quốc gia đều sẽ tề tụ tại La thành, hơn nữa bữa thọ yến này tuyệt đối không đơn giản.” Phong Vân Ngạo bí hiểm nói một câu.
Chủ tử, lần này Linh Nhi mang đến ba tin tức, một tin cuối cùng chính là giang hồ hiện tại rối loạn thành một đoàn. Truyền thuyết về Huyết Linh Ngọc, chủ tử biết không? Tin tức nói rằng Huyết Linh Ngọc có thể giải bách độc, kéo dài tuổi thọ. Mọi người đều đang điên cuồng tìm kiếm, ngay cả Sát Môn luôn luôn không hỏi thế sự cũng nhúng tay vào. Nhưng mà theo chúng ta tra ra, lại thấy Sát Môn không phải là đi tìm Huyết Linh Ngọc, mà là tìm thứ khác, nhưng lại không rõ là tìm cái gì.”
Lại là Huyết Linh Ngọc! Phong Vân Ngạo nỉ non nói, ôm Vân Hạo, cánh tay hơi đong đưa.
Vậy chúng ta thì sao? Vân Linh nhìn Phong Vân Ngạo, sắc mặt thanh lãnh hỏi, lại có chút không kiềm chế được.
Chúng ta? Quản chúng ta làm chuyện gì? Yên lặng xem xét, chú ý hướng đi của mọi người. Đúng rồi, không có tin tức của Minh vực sao?” Phong Vân Ngạo cau mày, tất cả tin tức có được thì tin tức về Minh vực là ít nhất, xem ra Minh Vương kia thật sự là người khôn khéo.
Cái đó, khụ khụ. . . . . . Thuộc hạ vô năng, không tra được tin tức cụ thể của Minh vực.” Vân Linh cúi đầu có chút ngượng ngùng, trên mặt mang theo vẻ không cam lòng. Vì sao lại không ra được gì?
Không trách ngươi, tin tức Minh vực nếu như dễ dàng tra ra được, thì hắn cũng không phải là Minh Vương rồi.” Làm cho nàng cảm thấy làm đối thủ của Minh Vương, tin tức nếu dễ dàng tra ra được, như vậy hắn không xứng làm đối thủ của nàng.
Phong Vân Ngạo dỗ Vân Hạo rất lâu, thật vất vả mới khiến cho hắn đi theo Vân Linh, bản thân nàng một mình rời khỏi Vương phủ, đi đến một ám phòng, tại hẻm nhỏ của La thành. Rõ ràng là một hộ gia đình nông dân độc lập, Phong Vân Ngạo nhìn trái phải xung quanh một chút, nâng cánh tay lên, lai để xuống, sau đó trực tiếp xoay người tiến vào trong nhà.
Cửa phòng chợt mở ra, Phong Vân Ngạo tràn đầy cảnh giác, biến sắc, hai tay liền một chỗ, chấp tay hướng về phía trong phòng “Độc Y đêm khuya viếng thăm, xin bái phỏng Tiên Y Tử, Nguyệt Lâm”
Độc Y, mời vào! Lẳng lặng chờ đợi, Phong Vân Ngạo nghe thấy một giọng nói mang theo một chút gió mát, làm cho trong lòng nàng cảm thấy một loại cảm giác đau xót thấu xương, làm cho người ta bị đè nén, lại giống như được tắm gió xuân.
Mời ngồi!
Bước chân Phong Vân Ngạo vừa tiến lên đột nhiên dừng lại, nhìn thấy chính là một đầu tóc bạc phiêu dật ở trên đàn cổ, màu sắc cũ nát của căn phòng phá lệ rõ ràng. Đây không phải là vừa sinh ra tóc đã bạc, mà là sau đó tạo thành, không biết vì sao nhìn thấy một màn như vậy làm cho Phong Vân Ngạo có chút ngạt nhiên. Đúng, chính là ngạc nhiên!
Không biết các hạ tới có chuyện gì? Nguyệt Lâm căn bản không có ngẩng đầu, hai tay ấn trên cây đàn, nhìn dây đàn nói.
Lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ mang theo nồng đậm thương cảm, tóc trắng mềm mại bay lượn, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nét cương nghị, làm cho người ta say mê, khiến cho người ta rơi lệ.
Bản thiếu có chuyện gì? Chính là đến nhìn xem Tiên Y Tử có bộ dáng như thế nào.” Phong Vân Ngạo mang một cái mặt nạ bạc, cái miệng nhỏ nhắn hơi hé mở. Nhớ lại lời nói lúc trước của Lãnh Tứ Hàn, “Tiên Y Tử rất xấu rất bẩn.” Thật là cmn nói láo!
Xung quanh như có tiên khí bay lượn, còn mang theo vẻ phóng khoáng, tuy rằng có chút bi thương, nhưng không hề ảnh hưởng đến mỹ cảm.
Ha ha. . . . . . Độc Y thật thú vị!” Nguyệt Lâm bật cười ra tiếng, ngẩng đầu nhìn Phong Vân Ngạo, trong mắt mang theo tia ôn nhu, nhìn Phong Vân Ngạo “Gần đây rất loạn, cẩn thận một chút!”
Bản thiếu cũng không quản chuyện giang hồ, bất quá vẫn đa tạ Tiên Y Tử nhắc nhở.” Phong Vân Ngạo nhìn Tiên Y Tử, nhìn đến ánh mắt của hắn, cảm giác bản thân biết người này “Nhưng mà, xem ra Nguyệt Lâm huynh”
Dừng lại một chút, thân thể chợt lóe, đi thẳng tới bên người Nguyệt Lâm “Thật là quan tâm Độc Y ta” Ngón tay dài nhỏ thả ra, khóe miệng hơi nhếch lên Rất đẹp!
Khóe miệng Nguyệt Lâm mang theo ý tứ hàm xúc giương lên, ánh mắt nhìn Phong Vân Ngạo thoáng qua tia bất đắc dĩ “Không cần tùy tiện như vậy, ngươi muốn cái gì? Chính là không có ở đây. Lần sau nếu ngươi còn muốn, đến Đoạn Trường Cốc tìm ta!”
“Ách…..” Lúc này Phong Vân Ngạo trực tiếp ngây người, hào phóng như vậy? “Hào phóng như vậy?” Ánh mắt nhếch lên. Đùa giỡn hắn cũng không giận, còn rộng rãi cho nàng đồ, có chuyện tốt như vậy?
Nghe một khúc như thế nào?” Khóe miệng Nguyệt Lâm treo lên một chút chua sót, khuôn mặt như cũ mang theo ý cười.
Phong Vân Ngạo không thể không nói Tiên Y Tử không hổ là Tiên Y Tử. Không chỉ là vẻ ngoài giống như tiên nhân, hẳn là bên trong cũng mang theo hơi thở tiên nhân, ôn nhu đến tận xương, giọng nói làm cho người ta bất tri bất giác mà thả lỏng.
Được, yên lặng nghe một khúc đi! Nguyệt Lâm huynh Phong Vân Ngạo cũng không ngại ngùng, trực tiếp ngồi xuống phía sau Tiên Y Tử, mà Nguyệt Lâm cũng không có động tác gì.
Vẫn nên gọi ta là Nguyệt Lâm thúc thúc đi! Vừa nói xong, ngón tay thon dài khơi mào dây đàn, tiếng đàn vang lên. Chỉ là có người bị đánh cho tới ngoài khét trong sống, choáng váng, khóe miệng co rút nghe tiếng đàn……..
Tránh ra! Không cho chạm vào tỷ tỷ! Vân Hạo nện bước chân ngắn ngủn, tay nhỏ bé đẩy đẩy Vân Linh, cái miệng nhỏ nhắn cong lên tràn đầy ủy khuất “Tỷ tỷ, lại đến một người bại hoại. Hu hu hu….” Vừa có người muốn cướp đoạt tỷ tỷ của hắn, không dễ dàng đuổi đi một tên xấu xa, lại đến một kẻ bại hoại.
Phong Vân Ngạo ngước nhìn Vân Hạo kiên định đứng ở phía trước, vươn hai cánh tay mập mạp ngăn trở Vân Linh không cho nàng đi qua, còn quay đầu nhìn Phong Vân Ngạo, trên mặt tràn đầy ủy khuất, lâu lâu còn rơi vài giọt nước mắt.
Phong Vân Ngạo nhất thời dở khóc dở cười. Từ ngày có tiểu gia hỏa này, những người còn lại đừng nghĩ tới gần nàng, mấy chiêu tổn hại người đều lôi ra sử dụng. Đi nhà xí thì kéo quần, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Nhất là, Phong Vân Ngạo nhìn cục đá nhỏ trước mặt, một tảng đá đen nhánh, Vân Hạo không cho phép ai đụng tới. Mấy hôm trước có một nha hoàng đụng vào, trên mặt Vân Hạo liền xuất hiện biểu cảm không thuộc về một đứa nhỏ, tràn đầy âm ngoan, nha hoàn nọ liền phát điên. Điều này làm cho Phong Vân Ngạo rất nghi hoặc, Vân Hạo thật sự là một đứa nhỏ ba tuổi sao?
Chủ tử, aiz, ta nói tiểu tử, nhường đường cho tỷ tỷ đi qua, tỷ tỷ sẽ không ăn thịt nàng.” Vân Linh chỉ chỉ Phong Vân Ngạo trên ghế, nói với Vân Hạo.
Lão thái, Hạo Hạo không cần! Vân Hạo chu cái miệng nhỏ nhắn, bộ mặt ghét bỏ nói, xoay người bước đi, hai chân lại vướng cùng một chỗ, kết quả Rầm!
Hu hu hu…… Bại hoại, bại hoại……..” Đối với Vân Linh tràn đầy lên án, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ “Tỷ tỷ…… Mông Hạo Hạo đau quá…… Hu hu hu…….”
Hu hu hu. . . . . . Khụ khụ. . . . . .
Hạo Hạo, đừng khóc, tỷ tỷ ở đây! Phong Vân Ngạo nhìn Vân Hạo thật sự khóc, nhất thời mở miệng an ủi. Vừa rồi vẫn còn giả vờ, nhưng đến cuối cùng thấy không ai an ủi hắn, liền thật sự khóc lên.
Hu hu hu….. Tỷ tỷ thấy sắc quên Hạo Hạo. Hu hu hu…….”
Phốc xuy, Hạo Hạo, ở đâu ra nhiều phàn nàn như vậy?” Thấy sắc quên Hạo Hạo? Khóe miệng co rút. Định hướng tình cảm của nàng rất bình thường, đồng tính luyến ái? Khóe miệng Phong Vân Ngạo co rút, hay là thôi đi.
Trong đầu Phong Vân Ngạo nghĩ đến chính là, nếu Lãnh Tứ Hàn là nữ tử, khuôn mặt yêu mị, ánh mắt quyến rũ, đột nhiên đá lông nheo. Phong Vân Ngạo rùng mình một cái, trực tiếp tỉnh táo lại “Nàng là muội muội của tỷ tỷ, còn đệ là đệ đệ của tỷ tỷ.”
Thân thể Vân Linh run lên, nàng là muội muội của tỷ tỷ. Nàng là muội muội của tỷ tỷ. Lần lượt từng tiếng vọng lại trong đầu Vân Linh, muội muội!
Chủ tử, theo tin tức đoạt được, Tiên Y Tử hiện nay đang ở tại La thành. Gần đây La thành xuất hiện rất nhiều người. Còn có tin tức của Yến Ngữ quốc, nhị hoàng tử phong lưu, Thượng Quan Tử Lâm cũng đi đến La thành, địa điểm cụ thể không rõ ràng.” Vân Linh khiếp sợ nói, nhướng mày “Đúng rồi, chủ tử, còn có một tin tức, chính là gần đây có một đám nhân sĩ không rõ xuất hiện tại La thành. Bọn họ có võ công cực cao, người chúng ta không có cách nào tới gần.”
Nhân sĩ không rõ? Võ công cực cao?” Phong Vân Ngạo nhướng mày, nhìn về phía Vân Hạo, khóe miệng nhếch lên “Ừ, ta biết rồi. Ngươi cũng không cần quay trở về, cứ ở lại đây. Sắp đến đại thọ của hoàng thái hậu, các quốc gia đều sẽ tề tụ tại La thành, hơn nữa bữa thọ yến này tuyệt đối không đơn giản.” Phong Vân Ngạo bí hiểm nói một câu.
Chủ tử, lần này Linh Nhi mang đến ba tin tức, một tin cuối cùng chính là giang hồ hiện tại rối loạn thành một đoàn. Truyền thuyết về Huyết Linh Ngọc, chủ tử biết không? Tin tức nói rằng Huyết Linh Ngọc có thể giải bách độc, kéo dài tuổi thọ. Mọi người đều đang điên cuồng tìm kiếm, ngay cả Sát Môn luôn luôn không hỏi thế sự cũng nhúng tay vào. Nhưng mà theo chúng ta tra ra, lại thấy Sát Môn không phải là đi tìm Huyết Linh Ngọc, mà là tìm thứ khác, nhưng lại không rõ là tìm cái gì.”
Lại là Huyết Linh Ngọc! Phong Vân Ngạo nỉ non nói, ôm Vân Hạo, cánh tay hơi đong đưa.
Vậy chúng ta thì sao? Vân Linh nhìn Phong Vân Ngạo, sắc mặt thanh lãnh hỏi, lại có chút không kiềm chế được.
Chúng ta? Quản chúng ta làm chuyện gì? Yên lặng xem xét, chú ý hướng đi của mọi người. Đúng rồi, không có tin tức của Minh vực sao?” Phong Vân Ngạo cau mày, tất cả tin tức có được thì tin tức về Minh vực là ít nhất, xem ra Minh Vương kia thật sự là người khôn khéo.
Cái đó, khụ khụ. . . . . . Thuộc hạ vô năng, không tra được tin tức cụ thể của Minh vực.” Vân Linh cúi đầu có chút ngượng ngùng, trên mặt mang theo vẻ không cam lòng. Vì sao lại không ra được gì?
Không trách ngươi, tin tức Minh vực nếu như dễ dàng tra ra được, thì hắn cũng không phải là Minh Vương rồi.” Làm cho nàng cảm thấy làm đối thủ của Minh Vương, tin tức nếu dễ dàng tra ra được, như vậy hắn không xứng làm đối thủ của nàng.
Phong Vân Ngạo dỗ Vân Hạo rất lâu, thật vất vả mới khiến cho hắn đi theo Vân Linh, bản thân nàng một mình rời khỏi Vương phủ, đi đến một ám phòng, tại hẻm nhỏ của La thành. Rõ ràng là một hộ gia đình nông dân độc lập, Phong Vân Ngạo nhìn trái phải xung quanh một chút, nâng cánh tay lên, lai để xuống, sau đó trực tiếp xoay người tiến vào trong nhà.
Cửa phòng chợt mở ra, Phong Vân Ngạo tràn đầy cảnh giác, biến sắc, hai tay liền một chỗ, chấp tay hướng về phía trong phòng “Độc Y đêm khuya viếng thăm, xin bái phỏng Tiên Y Tử, Nguyệt Lâm”
Độc Y, mời vào! Lẳng lặng chờ đợi, Phong Vân Ngạo nghe thấy một giọng nói mang theo một chút gió mát, làm cho trong lòng nàng cảm thấy một loại cảm giác đau xót thấu xương, làm cho người ta bị đè nén, lại giống như được tắm gió xuân.
Mời ngồi!
Bước chân Phong Vân Ngạo vừa tiến lên đột nhiên dừng lại, nhìn thấy chính là một đầu tóc bạc phiêu dật ở trên đàn cổ, màu sắc cũ nát của căn phòng phá lệ rõ ràng. Đây không phải là vừa sinh ra tóc đã bạc, mà là sau đó tạo thành, không biết vì sao nhìn thấy một màn như vậy làm cho Phong Vân Ngạo có chút ngạt nhiên. Đúng, chính là ngạc nhiên!
Không biết các hạ tới có chuyện gì? Nguyệt Lâm căn bản không có ngẩng đầu, hai tay ấn trên cây đàn, nhìn dây đàn nói.
Lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ mang theo nồng đậm thương cảm, tóc trắng mềm mại bay lượn, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nét cương nghị, làm cho người ta say mê, khiến cho người ta rơi lệ.
Bản thiếu có chuyện gì? Chính là đến nhìn xem Tiên Y Tử có bộ dáng như thế nào.” Phong Vân Ngạo mang một cái mặt nạ bạc, cái miệng nhỏ nhắn hơi hé mở. Nhớ lại lời nói lúc trước của Lãnh Tứ Hàn, “Tiên Y Tử rất xấu rất bẩn.” Thật là cmn nói láo!
Xung quanh như có tiên khí bay lượn, còn mang theo vẻ phóng khoáng, tuy rằng có chút bi thương, nhưng không hề ảnh hưởng đến mỹ cảm.
Ha ha. . . . . . Độc Y thật thú vị!” Nguyệt Lâm bật cười ra tiếng, ngẩng đầu nhìn Phong Vân Ngạo, trong mắt mang theo tia ôn nhu, nhìn Phong Vân Ngạo “Gần đây rất loạn, cẩn thận một chút!”
Bản thiếu cũng không quản chuyện giang hồ, bất quá vẫn đa tạ Tiên Y Tử nhắc nhở.” Phong Vân Ngạo nhìn Tiên Y Tử, nhìn đến ánh mắt của hắn, cảm giác bản thân biết người này “Nhưng mà, xem ra Nguyệt Lâm huynh”
Dừng lại một chút, thân thể chợt lóe, đi thẳng tới bên người Nguyệt Lâm “Thật là quan tâm Độc Y ta” Ngón tay dài nhỏ thả ra, khóe miệng hơi nhếch lên Rất đẹp!
Khóe miệng Nguyệt Lâm mang theo ý tứ hàm xúc giương lên, ánh mắt nhìn Phong Vân Ngạo thoáng qua tia bất đắc dĩ “Không cần tùy tiện như vậy, ngươi muốn cái gì? Chính là không có ở đây. Lần sau nếu ngươi còn muốn, đến Đoạn Trường Cốc tìm ta!”
“Ách…..” Lúc này Phong Vân Ngạo trực tiếp ngây người, hào phóng như vậy? “Hào phóng như vậy?” Ánh mắt nhếch lên. Đùa giỡn hắn cũng không giận, còn rộng rãi cho nàng đồ, có chuyện tốt như vậy?
Nghe một khúc như thế nào?” Khóe miệng Nguyệt Lâm treo lên một chút chua sót, khuôn mặt như cũ mang theo ý cười.
Phong Vân Ngạo không thể không nói Tiên Y Tử không hổ là Tiên Y Tử. Không chỉ là vẻ ngoài giống như tiên nhân, hẳn là bên trong cũng mang theo hơi thở tiên nhân, ôn nhu đến tận xương, giọng nói làm cho người ta bất tri bất giác mà thả lỏng.
Được, yên lặng nghe một khúc đi! Nguyệt Lâm huynh Phong Vân Ngạo cũng không ngại ngùng, trực tiếp ngồi xuống phía sau Tiên Y Tử, mà Nguyệt Lâm cũng không có động tác gì.
Vẫn nên gọi ta là Nguyệt Lâm thúc thúc đi! Vừa nói xong, ngón tay thon dài khơi mào dây đàn, tiếng đàn vang lên. Chỉ là có người bị đánh cho tới ngoài khét trong sống, choáng váng, khóe miệng co rút nghe tiếng đàn……..
/67
|