Trong đầu nhanh chóng thoáng hiện, trong mắt thoáng qua một tia âm u, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh, im lặng.
Chỉ là khí tức chung quanh nhanh chóng giảm xuống, làm cho hai người đang nói chuyện đột nhiên chấn động Còn muốn chạy trốn!
Nói xong, Quỷ Diện vươn tay đánh về phía Phong Vân Ngạo, đúng lúc này Khốn kiếp!
Phốc! Quỷ Diện lùi lại mấy bước, đã không đứng được, ánh mắt có chút hoảng sợ nhìn người trước mắt Minh…..Minh Vương!
Phong Vân Ngạo mở mắt ra nhìn hắn, ánh mắt có chút phức tạp, chỉ là cuối cùng đều là bi thương, mang theo một chút bất lực, còn có một phần quyết tuyệt, làm cho Lãnh Tứ Hàn chấn động. Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Ngạo Nhi của hắn thế nhưng lại xuất hiện một phần quyết tuyệt! Đây là dù cho phải chết cũng quyết tâm giết bọn họ.”
Xuân dược! Ôm Phong Vân Ngạo vào lòng nhìn sắc mặt của nàng đỏ bừng, bất chợt rít lên. Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn biến đổi nhìn mấy người bọn họ “Các ngươi đều đáng chết!”
Minh Vương, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, nàng là người chúng ta muốn, thỉnh Minh Vương giơ cao đánh khẽ.” Quỷ Đao biến sắc, có chút hoảng sợ nhìn Lãnh Tứ Hàn, run run nói.
Lúc này Lãnh Tứ Hàn căn bản không nghe bọn hắn nói cái gì, trực tiếp vung tay công kích hai người. Sắc mặt Quỷ Đao biến đổi Đi mau!
Nhìn hai người trực tiếp chạy trốn, Lãnh Tứ Hàn cũng không truy đuổi. Sắc mặt Phong Vân Ngạo trong lòng đã đỏ rực, trán rịn mồ hôi, gian nan mở mắt ra, nhìn bản thân “Không, đi mau, đa tạ!” Phong Vân Ngạo biết lần này trách nhầm hắn, nghĩ muốn nói cho Lãnh Tứ Hàn biết thuộc hạ của nàng phản bội nàng, cho nên không có khả năng dễ dàng qua đi như vậy, nhưng mà tính chất của dược này quả nhiên không hổ là người bên cạnh nàng, biết những loại dược khác không có tác dụng đối với nàng, chỉ có xuân dược, nàng chống cự không được Phản bội, đi!
Lãnh Tứ Hàn nhìn Phong Vân Ngạo, nghe lời nàng nói, ánh mắt chợt lóe “Ai?”
Đi! Về phần là ai, chỉ cần nàng không chết, nàng sẽ không bỏ qua cho người kia!
Ở nơi đó! Đuổi theo! Lãnh Tứ Hàn nhìn người tới, thầm mắng một tiếng, ôm Phong Vân Ngạo, phi thân tránh thoát. Trước đây những người này tuyệt đối không tính là gì, chỉ là hiện tại Phong Vân Ngạo bị trúng xuân dược, đối mặt với những người này khó tránh khỏi bị thiệt thòi.
Đoàn người vẫn còn truy đuổi dù sắc trời đã tối.
Minh Vương, chúng ta sẽ không khó xử người, Sát Môn của chúng ta chỉ cần Phong Vân Ngạo, thỉnh Minh Vương cho chút mặt mũi.” Quỷ Đao đứng phía trước nói.
Đắc tội bổn vương biết hậu quả gì rồi.” Hơi thở âm hàn phun ra từ trong miệng Lãnh Tứ Hàn.
Chúng ta không cách nào giao phó với chủ tử, vậy thì đành đắc tội rồi! Quỷ Đao nhìn mọi người, Lên!
Nhìn hơn mười người vây quanh, Lãnh Tứ Hàn biết, ở đây đều là sát thủ xuất sắc của Sát Môn, chiếm mười vị trí đầu trên giang hồ. Nhìn nhìn Phong Vân Ngạo trong lòng, hắn quyết không để nàng rơi vào tay đám người này, tuyệt đối không thể!
Phốc!
A!
Một tay Lãnh Tứ Hàn ôm Phong Vân Ngạo, một tay công kích về phía đám người áo đen. Hắc y nhân chợt giảm, liên tiếp ngã xuống. Vì trong lòng còn có Phong Vân Ngạo, Lãnh Tứ Hàn cũng bị thương. Hắc y nhân nhìn thấy Lãnh Tứ Hàn bị thương “Minh vương, hôm nay chúng ta không thể từ bỏ, như vậy đành đắc tội với người rồi.”
Mấy người liếc mắt nhìn nhau. Người đả thương Minh Vương đều phải chết. Hơn nữa cả gia đình cũng cùng nhau bị giết. Cho nên bọn họ chi có thể cố gắng hết sức giết chết Minh Vương.
Đi! Nhảy! Phong Vân Ngạo kéo y phục của Lãnh Tứ Hàn, gian nan nói.
Ngạo Nhi! Lãnh Tứ Hàn nhìn Phong Vân Ngạo, chỉ nhìn thấy ánh mắt tín nhiệm của nàng, còn có một loại ý tứ hàm xúc không nói nên lời. Chỉ là nghe lời nói kết tiếp của Phong Vân Ngạo, trên mặt mang theo chút mỉm cười tinh khiết, chỉ là người ngoài nhìn không thấy mà thôi.
Hàn Hàn, nhảy!
Tốt! Lãnh Tứ Hàn nhìn Phong Vân Hạo. Thì ra nàng đã biết thân phận của hắn. Hàn Hàn! Trong ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn mang theo ý cười. Kiếp này có nàng, ta rất hạnh phúc! Chỉ cần có nàng là đủ!
Sợ sao? Lãnh Tứ Hàn ôm Phong Vân Ngạo đứng bên cạnh vực thẳm đầy sương mù, nhìn xuống phía dưới sâu không thấy đáy, lại nhìn Phong Vân Ngạo, hỏi.
Hàn Hàn ở đây! Lúc này, trong lòng Phong Vân Ngạo rốt cuộc không thể che giấu phần tình yêu này. Lúc này đây đã yêu, yêu tên ngốc tử này. Phong Vân Ngạo nàng nhận định, cuộc đời này, người này chỉ có thể là của nàng! Nghĩ nghĩ, liền há miệng cắn lên bờ vai của Lãnh Tứ Hàn “Của ta!”
Ha ha ha ha. . . . . . Lãnh Tứ Hàn sảng khoái cười, làm cho đám người áo đen cũng chấn động. Hắn quay đầu lặng lẽ nhìn đám người áo đen đi tới, nói: “Nếu như Minh Vương ta không chết, ngày khác nhất định sẽ diệt Sát Môn!” Nói xong, không đợi đám hắc y nhân công kích, ôm Phong Vân Ngạo nhảy xuống đáy vực.
Cái gì?” Đám người áo đen nhìn hai người nhảy xuống vực, thân thể run lên.
Nhảy vào vụ cốc hẳn phải chết, chúng ta có thể đi phục mệnh rồi!
Tùng Lâm lại khôi phục yên tĩnh, chỉ là mặt đất mang theo vết máu chứng tỏ những việc phát sinh lúc nảy.
Ô ô. . . . . . Bại hoại, bại hoại, tỷ tỷ. . . . . . Tỷ tỷ đi, không cần Hạo Hạo nữa! Hu hu hu. . . . . . Bại hoại! Bên trong tiểu viện, Vân Hạo cắn xé Vân Linh, trừng mắt nhìn chòng chọc, mang theo một loại hận ý, nhìn Vân Linh Bại hoại!
Thân thể Vân Linh cứng lại một chút. Đứa nhỏ này vừa mở mắt đã gọi nàng là “bại hoại”, ánh mắt nàng biến đổi, mang theo lãnh ý, vươn tay nắm lấy cổ hắn “Ngươi là đang làm sao?”
Lần này Du Phong nhanh trí mang theo Lãnh Dịch đi lại, nhìn Vân Hạo khóc không ngừng, mà trên mặt Vân Linh lại mang theo một tia lãnh ý, hét lên một tiếng kêu sợ hãi, nhanh chóng đi qua ôm lấy Vân Hạo.
Hạo Hạo, làm sao vậy?” Ánh mắt nhìn Vân Linh tràn đầy trách cứ, mà Lãnh Dịch lại có chút đăm chiêu.
Hu hu hu…. Du thúc thúc, tỷ tỷ đi rồi, không cần Hạo Hạo. Tìm tỷ tỷ….. Tìm tỷ tỷ….” Vân Hạo bắt lấy y phục của Du Phong, giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, dùng sức nói.
Tìm tỷ tỷ! Tìm tỷ tỷ! Trong miệng Vân Hạo chỉ có một câu, chính là tìm tỷ tỷ!
Chủ tử đưa đứa nhỏ cho ta, nàng đi ra ngoài có việc. Hạo Hạo chính là nhớ chủ tử mà thôi, không cần để ý.” Sắc mặt Vân Linh chợt lóe, nói.
Từ đầu tới cuối Lãnh Dịch đều không nói gì, chỉ là nhìn Vân Hạo, sau đó xoay người rời khỏi.
Du Phong nói với Vân Linh “Đứa nhỏ này ta ôm đi, để cho người như ngươi chăm sóc thật lo lắng mà.” Tia lãnh ý vừa rồi hắn nhìn thấy được.
Vân Linh nhìn hai người rời đi, trong mắt tràn đầy ý cười lạnh, nhìn cửa phòng, trong mắt tia áy náy chợt lóe lên, xoay người rời đi.
Ha ha ha ha…… Kẻ tiện nhân kia rốt cục cũng chết! Chết! Ha ha ha ha. . . . . . Phong Vân Nhã kéo mảnh vải đen ttrên mặt xuống, có chút điên cuồng cười nói.
Phong Vân Ngạo, ngươi thật không ngờ đi, nhiều năm như vậy ta sẽ tìm tới ngươi báo thù. Ha ha ha…… Rốt cục cũng chết!” Một bàn tay của Phong Vân Nhã nhẹ nhàng vuốt ve gò má bên phải, kéo xuống mặt nạ da người, lộ ra nửa bên mặt huyết nhục mơ hồ, thật đáng sợ.
Phong Vân Ngạo, ngươi yên tâm, chuyện của Sát Môn, Nha Nhi ta sẽ không nói quá một câu. Ha ha ha…. Rốt cục báo thù rồi! Ha ha ha….” Trong mắt nàng mang theo ý cười bi thương, “Dạ ca ca, Dạ ca ca…..” Nha Nhi bây giờ, huynh còn nhận ra Nha Nhi không?
Một màn này nếu để cho Phong Vân Ngạo thấy, không biết sẽ có phản ứng gì. Mấy năm trước bởi vì kê đơn Phong Vân Ngạo bị bắt được, Nha Nhi, muội muội Vân Dạ, bị xử tử, lại không nghĩ rằng nàng lại trở thành Phong Vân Nhã của Phong phủ.
Sáng rồi! Du Phong ôm Vân Hạo đột nhiên nín khóc, cao hứng nói. Chỉ có Du Phong mơ hồ, mà trong mắt Vân Hạo lại tràn đầy hưng phấn. Tỷ tỷ không có việc gì rồi! Tỷ tỷ không có việc gì rồi!
Mà Lãnh Dịch đã sớm nhận thấy có chút không đúng liền phân phó cho người Minh vực tìm kiếm Minh Vương cùng vương phi.
Chỉ là khí tức chung quanh nhanh chóng giảm xuống, làm cho hai người đang nói chuyện đột nhiên chấn động Còn muốn chạy trốn!
Nói xong, Quỷ Diện vươn tay đánh về phía Phong Vân Ngạo, đúng lúc này Khốn kiếp!
Phốc! Quỷ Diện lùi lại mấy bước, đã không đứng được, ánh mắt có chút hoảng sợ nhìn người trước mắt Minh…..Minh Vương!
Phong Vân Ngạo mở mắt ra nhìn hắn, ánh mắt có chút phức tạp, chỉ là cuối cùng đều là bi thương, mang theo một chút bất lực, còn có một phần quyết tuyệt, làm cho Lãnh Tứ Hàn chấn động. Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Ngạo Nhi của hắn thế nhưng lại xuất hiện một phần quyết tuyệt! Đây là dù cho phải chết cũng quyết tâm giết bọn họ.”
Xuân dược! Ôm Phong Vân Ngạo vào lòng nhìn sắc mặt của nàng đỏ bừng, bất chợt rít lên. Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn biến đổi nhìn mấy người bọn họ “Các ngươi đều đáng chết!”
Minh Vương, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, nàng là người chúng ta muốn, thỉnh Minh Vương giơ cao đánh khẽ.” Quỷ Đao biến sắc, có chút hoảng sợ nhìn Lãnh Tứ Hàn, run run nói.
Lúc này Lãnh Tứ Hàn căn bản không nghe bọn hắn nói cái gì, trực tiếp vung tay công kích hai người. Sắc mặt Quỷ Đao biến đổi Đi mau!
Nhìn hai người trực tiếp chạy trốn, Lãnh Tứ Hàn cũng không truy đuổi. Sắc mặt Phong Vân Ngạo trong lòng đã đỏ rực, trán rịn mồ hôi, gian nan mở mắt ra, nhìn bản thân “Không, đi mau, đa tạ!” Phong Vân Ngạo biết lần này trách nhầm hắn, nghĩ muốn nói cho Lãnh Tứ Hàn biết thuộc hạ của nàng phản bội nàng, cho nên không có khả năng dễ dàng qua đi như vậy, nhưng mà tính chất của dược này quả nhiên không hổ là người bên cạnh nàng, biết những loại dược khác không có tác dụng đối với nàng, chỉ có xuân dược, nàng chống cự không được Phản bội, đi!
Lãnh Tứ Hàn nhìn Phong Vân Ngạo, nghe lời nàng nói, ánh mắt chợt lóe “Ai?”
Đi! Về phần là ai, chỉ cần nàng không chết, nàng sẽ không bỏ qua cho người kia!
Ở nơi đó! Đuổi theo! Lãnh Tứ Hàn nhìn người tới, thầm mắng một tiếng, ôm Phong Vân Ngạo, phi thân tránh thoát. Trước đây những người này tuyệt đối không tính là gì, chỉ là hiện tại Phong Vân Ngạo bị trúng xuân dược, đối mặt với những người này khó tránh khỏi bị thiệt thòi.
Đoàn người vẫn còn truy đuổi dù sắc trời đã tối.
Minh Vương, chúng ta sẽ không khó xử người, Sát Môn của chúng ta chỉ cần Phong Vân Ngạo, thỉnh Minh Vương cho chút mặt mũi.” Quỷ Đao đứng phía trước nói.
Đắc tội bổn vương biết hậu quả gì rồi.” Hơi thở âm hàn phun ra từ trong miệng Lãnh Tứ Hàn.
Chúng ta không cách nào giao phó với chủ tử, vậy thì đành đắc tội rồi! Quỷ Đao nhìn mọi người, Lên!
Nhìn hơn mười người vây quanh, Lãnh Tứ Hàn biết, ở đây đều là sát thủ xuất sắc của Sát Môn, chiếm mười vị trí đầu trên giang hồ. Nhìn nhìn Phong Vân Ngạo trong lòng, hắn quyết không để nàng rơi vào tay đám người này, tuyệt đối không thể!
Phốc!
A!
Một tay Lãnh Tứ Hàn ôm Phong Vân Ngạo, một tay công kích về phía đám người áo đen. Hắc y nhân chợt giảm, liên tiếp ngã xuống. Vì trong lòng còn có Phong Vân Ngạo, Lãnh Tứ Hàn cũng bị thương. Hắc y nhân nhìn thấy Lãnh Tứ Hàn bị thương “Minh vương, hôm nay chúng ta không thể từ bỏ, như vậy đành đắc tội với người rồi.”
Mấy người liếc mắt nhìn nhau. Người đả thương Minh Vương đều phải chết. Hơn nữa cả gia đình cũng cùng nhau bị giết. Cho nên bọn họ chi có thể cố gắng hết sức giết chết Minh Vương.
Đi! Nhảy! Phong Vân Ngạo kéo y phục của Lãnh Tứ Hàn, gian nan nói.
Ngạo Nhi! Lãnh Tứ Hàn nhìn Phong Vân Ngạo, chỉ nhìn thấy ánh mắt tín nhiệm của nàng, còn có một loại ý tứ hàm xúc không nói nên lời. Chỉ là nghe lời nói kết tiếp của Phong Vân Ngạo, trên mặt mang theo chút mỉm cười tinh khiết, chỉ là người ngoài nhìn không thấy mà thôi.
Hàn Hàn, nhảy!
Tốt! Lãnh Tứ Hàn nhìn Phong Vân Hạo. Thì ra nàng đã biết thân phận của hắn. Hàn Hàn! Trong ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn mang theo ý cười. Kiếp này có nàng, ta rất hạnh phúc! Chỉ cần có nàng là đủ!
Sợ sao? Lãnh Tứ Hàn ôm Phong Vân Ngạo đứng bên cạnh vực thẳm đầy sương mù, nhìn xuống phía dưới sâu không thấy đáy, lại nhìn Phong Vân Ngạo, hỏi.
Hàn Hàn ở đây! Lúc này, trong lòng Phong Vân Ngạo rốt cuộc không thể che giấu phần tình yêu này. Lúc này đây đã yêu, yêu tên ngốc tử này. Phong Vân Ngạo nàng nhận định, cuộc đời này, người này chỉ có thể là của nàng! Nghĩ nghĩ, liền há miệng cắn lên bờ vai của Lãnh Tứ Hàn “Của ta!”
Ha ha ha ha. . . . . . Lãnh Tứ Hàn sảng khoái cười, làm cho đám người áo đen cũng chấn động. Hắn quay đầu lặng lẽ nhìn đám người áo đen đi tới, nói: “Nếu như Minh Vương ta không chết, ngày khác nhất định sẽ diệt Sát Môn!” Nói xong, không đợi đám hắc y nhân công kích, ôm Phong Vân Ngạo nhảy xuống đáy vực.
Cái gì?” Đám người áo đen nhìn hai người nhảy xuống vực, thân thể run lên.
Nhảy vào vụ cốc hẳn phải chết, chúng ta có thể đi phục mệnh rồi!
Tùng Lâm lại khôi phục yên tĩnh, chỉ là mặt đất mang theo vết máu chứng tỏ những việc phát sinh lúc nảy.
Ô ô. . . . . . Bại hoại, bại hoại, tỷ tỷ. . . . . . Tỷ tỷ đi, không cần Hạo Hạo nữa! Hu hu hu. . . . . . Bại hoại! Bên trong tiểu viện, Vân Hạo cắn xé Vân Linh, trừng mắt nhìn chòng chọc, mang theo một loại hận ý, nhìn Vân Linh Bại hoại!
Thân thể Vân Linh cứng lại một chút. Đứa nhỏ này vừa mở mắt đã gọi nàng là “bại hoại”, ánh mắt nàng biến đổi, mang theo lãnh ý, vươn tay nắm lấy cổ hắn “Ngươi là đang làm sao?”
Lần này Du Phong nhanh trí mang theo Lãnh Dịch đi lại, nhìn Vân Hạo khóc không ngừng, mà trên mặt Vân Linh lại mang theo một tia lãnh ý, hét lên một tiếng kêu sợ hãi, nhanh chóng đi qua ôm lấy Vân Hạo.
Hạo Hạo, làm sao vậy?” Ánh mắt nhìn Vân Linh tràn đầy trách cứ, mà Lãnh Dịch lại có chút đăm chiêu.
Hu hu hu…. Du thúc thúc, tỷ tỷ đi rồi, không cần Hạo Hạo. Tìm tỷ tỷ….. Tìm tỷ tỷ….” Vân Hạo bắt lấy y phục của Du Phong, giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, dùng sức nói.
Tìm tỷ tỷ! Tìm tỷ tỷ! Trong miệng Vân Hạo chỉ có một câu, chính là tìm tỷ tỷ!
Chủ tử đưa đứa nhỏ cho ta, nàng đi ra ngoài có việc. Hạo Hạo chính là nhớ chủ tử mà thôi, không cần để ý.” Sắc mặt Vân Linh chợt lóe, nói.
Từ đầu tới cuối Lãnh Dịch đều không nói gì, chỉ là nhìn Vân Hạo, sau đó xoay người rời khỏi.
Du Phong nói với Vân Linh “Đứa nhỏ này ta ôm đi, để cho người như ngươi chăm sóc thật lo lắng mà.” Tia lãnh ý vừa rồi hắn nhìn thấy được.
Vân Linh nhìn hai người rời đi, trong mắt tràn đầy ý cười lạnh, nhìn cửa phòng, trong mắt tia áy náy chợt lóe lên, xoay người rời đi.
Ha ha ha ha…… Kẻ tiện nhân kia rốt cục cũng chết! Chết! Ha ha ha ha. . . . . . Phong Vân Nhã kéo mảnh vải đen ttrên mặt xuống, có chút điên cuồng cười nói.
Phong Vân Ngạo, ngươi thật không ngờ đi, nhiều năm như vậy ta sẽ tìm tới ngươi báo thù. Ha ha ha…… Rốt cục cũng chết!” Một bàn tay của Phong Vân Nhã nhẹ nhàng vuốt ve gò má bên phải, kéo xuống mặt nạ da người, lộ ra nửa bên mặt huyết nhục mơ hồ, thật đáng sợ.
Phong Vân Ngạo, ngươi yên tâm, chuyện của Sát Môn, Nha Nhi ta sẽ không nói quá một câu. Ha ha ha…. Rốt cục báo thù rồi! Ha ha ha….” Trong mắt nàng mang theo ý cười bi thương, “Dạ ca ca, Dạ ca ca…..” Nha Nhi bây giờ, huynh còn nhận ra Nha Nhi không?
Một màn này nếu để cho Phong Vân Ngạo thấy, không biết sẽ có phản ứng gì. Mấy năm trước bởi vì kê đơn Phong Vân Ngạo bị bắt được, Nha Nhi, muội muội Vân Dạ, bị xử tử, lại không nghĩ rằng nàng lại trở thành Phong Vân Nhã của Phong phủ.
Sáng rồi! Du Phong ôm Vân Hạo đột nhiên nín khóc, cao hứng nói. Chỉ có Du Phong mơ hồ, mà trong mắt Vân Hạo lại tràn đầy hưng phấn. Tỷ tỷ không có việc gì rồi! Tỷ tỷ không có việc gì rồi!
Mà Lãnh Dịch đã sớm nhận thấy có chút không đúng liền phân phó cho người Minh vực tìm kiếm Minh Vương cùng vương phi.
/67
|