Sư huynh, ai u này, ngươi trở lại rồi, ta nói cái đó…. Du Phong nhìn Phong Vân Ngạo một chút, muốn nói lại thôi.
Nói! Lãnh Tứ Hàn nhìn Phong Vân Ngạo, sắc mặt càng thêm lạnh, nói với Du Phong.
Thật muốn ta nói? Du Phong chỉ chỉ chính mình hỏi.
Lãnh Tứ Hàn nhìn Phong Vân Ngạo một chút, xác định nàng không có gì để hiểu lầm, khóe miệng nhếch lên. Không nói trở về!
Này là ngươi bảo ta nói! Minh Vực nhanh sắp bị lật đổ, hơn nữa cái nữ nhân Minh Lăng kia cũng nhanh sắp điên! Du Phong hếch mũi một cái. Là huynh để cho ta nói, bây giờ còn tới giẫm đạp ta, hừ. “Hạo Hạo, thúc thúc dẫn con rời đi!
Không đi! Quay đầu không để ý tới Du Phong, trong mắt Vân Hạo tràn đầu ủy khuất nhìn Phong Vân Ngạo. “Tỷ tỷ, Hạo Hạo…… Hu hu…… Không cần bỏ lại Hạo Hạo!
Bàn tay Phong Vân Ngạo ôm Vân Hạo nắm thật chặt, sắc mặt càng trở nên xinh đẹp. Nữ nhân kia? Nàng mang theo nụ cười nhìn Lãnh Tứ Hàn, cũng không có gì, chẳng qua là càng làm cho hắn cả người sợ hãi.
Ta cùng nàng ta không có quan hệ gì, nàng ta là thuộc hạ của ta! Lãnh Tứ Hàn vừa nhìn, vội vàng nói.
Ta cái gì cũng chưa nói mà! Phong Vân Ngạo quét mắt từ trên xuống dưới người Lãnh Tứ Hàn một cái.
Lãnh Tứ Hàn thở dài một hơi, hung tợn liếc mắt nhìn Du Phong, tiếp theo nịnh hót nhìn Phong Vân Ngạo. “Nương tử, chúng ta đi thay y phục đi!
Phong Vân Ngạo quét mắt nhìn ánh mắt khác thường của bọn nha hoàn xung quanh một vòng, chau mày, quay đầu lại nhìn Lãnh Tứ Hàn một chút, nhìn thấy ánh mắt bảo nàng an tâm của hắn, cũng không để ý nữa.
Trở lại trong sân nhỏ, “Đám nha hoàn kia làm sao bây giờ?” Vừa vào vương phủ dĩ nhiên cũng nhìn thấy Vương gia cả người rách nát trở lại, không còn bộ dáng ngu đần ngày xưa, vừa nhìn cũng biết chuyệng gì xảy ra!
Ta đây một Minh Vương cũng không phải là vô dụng! Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn chợt lóe. Nếu như bây giờ còn chưa đủ thực lực đối nghịch với lão yêu bà kia, đã sớm tiến cung, còn giả bộ làm kẻ ngốc cái gì.
Ta xem chính là vô dụng! Phong Vân Ngạo âm thầm thở dài nhẹ nhõm, cũng nhìn thấy thuộc hạ vội vội vàng vàng rời đi. Nhưng mà chủ tử ngược lại rất nhàn rỗi!
Quý Mộc, lấy y phục! Lãnh Tứ Hàn nhìn về nơi bóng tối phía cửa, nói.
Phong Vân Ngạo hứng thú nhìn phía bóng tối, khắp nơi đều là cảm xúc mãnh liệt!
Chủ tử, hắn thật sự là không nhìn thấy mà! Làm gì lại nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh buốt như vậy!
Tả Phong lúc này khóc không ra nước mắt sửa sang lại y phục, nhìn Quý Mộc thờ ơ rời đi, nhất thời cắn răng nghiến lợi. Một màn như vậy, hiển nhiên là hình ảnh thiếu nhi không nên nhìn.
Quý Mộc lạnh lùng liếc nhìn Tả Phong. Còn không mau đi?
Chờ một chút! Đi thì đi! Chỉ biết khi dễ ta, ai, mệnh khổ!
Hai người vừa biến mất, Hàn, sao chàng lại yêu ta?” Phong Vân Ngạo hồi tưởng lại tất cả chuyện xảy ra những ngày gần đây. Lúc quen biết hắn vốn là rất ít nói chuyện, càng không phát sinh chuyện gì, lại làm cho hắn yêu nàng!
Lãnh Tứ Hàn quay đầu lại nhìn Phong Vân Ngạo, khóe miệng cười một tiếng. “Thời điểm ta và nàng gặp nhau không phải vào tháng 5, mà là vào 5 năm trước!
5 năm trước? Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, nhớ tới cảm giác ánh mắt tràn đầy hứng thú tà ác trong nháy mắt lúc ấy, là hắn? “Là chàng!
È hèm, là ta! Không cảm tạ ta cứu nàng?
Phong Vân Ngạo hiểu, những lời này là đúng. Lúc ấy nếu không phải nhờ Lãnh Tứ Hàn, mấy người bọn nàng đều phải chết! Chỉ là cảm tạ? Không đúng. Ánh mắt nàng chợt lóe, sắc mặt mang theo chút tức giận. “Vừa mới bắt đầu chàng đã biết là ta!” Vô luận là Độc Thần hay là Phong Vân Ngạo, hắn cũng đều biết là nàng.
Khuôn mặt Lãnh Tứ Hàn vui vẻ, ôm Phong Vân Ngạo, nhìn Vân Hạo trong ngực, rất là giống người một nhà. Cho tới bây giờ hắn không hề nghĩ sẽ có một ngày như thế. Bản thân cho là cả đời này sẽ vượt qua trong việc báo thù, nhưng không nghĩ lại để cho hắn có được một người cùng hắn sóng vai cả đời.
Ánh mắt của nàng ta sẽ không quên! Lãnh Tứ Hàn đưa tay trêu chọc Vân Hạo, chọc cho đứa nhỏ oa oa kêu lên, đôi mắt to tràn đầy tức giận cùng ủy khuất nhìn hắn. Đánh không lại xấu xa, tỷ tỷ lại không giúp!
Phong Vân Ngạo nhìn Lãnh Tứ Hàn một cái, không nói gì. Quen biết nhau, yêu nhau chỉ trong một nháy mắt. Không cần dùng ngôn ngữ cũng có thể hiểu rõ lòng nhau. Nhưng để chính thức có được nhau, cũng không phải dễ dàng như vậy. Ít nhất trong vòng thù hận hoàng tộc này, có quá nhiều biến số, quá nhiều bất đắc dĩ, quá nhiều âm mưu quỷ kế. Làm thế nào để cho bọn họ có thể tin tưởng? Cánh tay ôm Vân Hạo xiết chặt, coi như nàng tin tưởng hắn một lần, cho bản thân một cơ hội đi!
Ngạo Nhi, tin tưởng ta, cuộc đời này chỉ có mình nàng! Lãnh Tứ Hàn biết Phong Vân Ngạo nghĩ cái gì, lo lắng cái gì. Nhưng mà hắn chỉ yêu nàng, chỉ cần nàng!
Không phải còn có nữ nhân cái gì Lăng sao?” Phong Vân Ngạo xoay người, ôm Vân Hạo đi tới mép giường cầm y phục Quý Mộc mới vừa lấy tới thay. Chẳng qua là lúc xoay người đưa lưng về phía Lãnh Tứ Hàn, trên mặt mang theo một tia vui vẻ. Nữ nhân cái gì Lăng kia, Lãnh Tứ Hàn vốn không có để ý. Nàng biết, nhưng mà chính là khó chịu. Đặc biệt khó chịu!
Xấu xa không cần tỷ tỷ, Hạo hạo muốn tỷ tỷ! Con ngươi Vân Hạo đảo một vòng, ngồi ở trên giường, tay nhỏ bé kéo y phục Phong Vân Ngạo. Trên mặt treo nụ cười ngọt ngào, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, làm nũng nói.
Minh Lăng? Lãnh Tứ Hàn nhíu mày. Nữ nhân kia lại muốn làm cái gì? Quay đầu nhìn Phong Vân Ngạo một chút. Đáng chết! Giết? Ngoài ý muốn lại nghe được lời Vân Hạo nói. Tiểu tử này, cả ngày chỉ biết dính lấy nương tử của hắn. Mặc dù nàng sẽ không thích đứa nhỏ, nhưng mà cứ bỏ mặc như vậy, tiểu tử này lại cứng rắn dính chặt nàng. Lãnh Tứ Hàn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Chàng đừng động vào nàng, nữ nhân kia để ta tự mình tới! Dám mơ ước nam nhân của nàng, sẽ phải chuẩn bị việc sống không bằng chết! Phong Vân Ngạo quay đầu lại thấy Lãnh Tứ Hàn đang chuẩn bị đáng giết nữ nhân kia, mang
Nói! Lãnh Tứ Hàn nhìn Phong Vân Ngạo, sắc mặt càng thêm lạnh, nói với Du Phong.
Thật muốn ta nói? Du Phong chỉ chỉ chính mình hỏi.
Lãnh Tứ Hàn nhìn Phong Vân Ngạo một chút, xác định nàng không có gì để hiểu lầm, khóe miệng nhếch lên. Không nói trở về!
Này là ngươi bảo ta nói! Minh Vực nhanh sắp bị lật đổ, hơn nữa cái nữ nhân Minh Lăng kia cũng nhanh sắp điên! Du Phong hếch mũi một cái. Là huynh để cho ta nói, bây giờ còn tới giẫm đạp ta, hừ. “Hạo Hạo, thúc thúc dẫn con rời đi!
Không đi! Quay đầu không để ý tới Du Phong, trong mắt Vân Hạo tràn đầu ủy khuất nhìn Phong Vân Ngạo. “Tỷ tỷ, Hạo Hạo…… Hu hu…… Không cần bỏ lại Hạo Hạo!
Bàn tay Phong Vân Ngạo ôm Vân Hạo nắm thật chặt, sắc mặt càng trở nên xinh đẹp. Nữ nhân kia? Nàng mang theo nụ cười nhìn Lãnh Tứ Hàn, cũng không có gì, chẳng qua là càng làm cho hắn cả người sợ hãi.
Ta cùng nàng ta không có quan hệ gì, nàng ta là thuộc hạ của ta! Lãnh Tứ Hàn vừa nhìn, vội vàng nói.
Ta cái gì cũng chưa nói mà! Phong Vân Ngạo quét mắt từ trên xuống dưới người Lãnh Tứ Hàn một cái.
Lãnh Tứ Hàn thở dài một hơi, hung tợn liếc mắt nhìn Du Phong, tiếp theo nịnh hót nhìn Phong Vân Ngạo. “Nương tử, chúng ta đi thay y phục đi!
Phong Vân Ngạo quét mắt nhìn ánh mắt khác thường của bọn nha hoàn xung quanh một vòng, chau mày, quay đầu lại nhìn Lãnh Tứ Hàn một chút, nhìn thấy ánh mắt bảo nàng an tâm của hắn, cũng không để ý nữa.
Trở lại trong sân nhỏ, “Đám nha hoàn kia làm sao bây giờ?” Vừa vào vương phủ dĩ nhiên cũng nhìn thấy Vương gia cả người rách nát trở lại, không còn bộ dáng ngu đần ngày xưa, vừa nhìn cũng biết chuyệng gì xảy ra!
Ta đây một Minh Vương cũng không phải là vô dụng! Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn chợt lóe. Nếu như bây giờ còn chưa đủ thực lực đối nghịch với lão yêu bà kia, đã sớm tiến cung, còn giả bộ làm kẻ ngốc cái gì.
Ta xem chính là vô dụng! Phong Vân Ngạo âm thầm thở dài nhẹ nhõm, cũng nhìn thấy thuộc hạ vội vội vàng vàng rời đi. Nhưng mà chủ tử ngược lại rất nhàn rỗi!
Quý Mộc, lấy y phục! Lãnh Tứ Hàn nhìn về nơi bóng tối phía cửa, nói.
Phong Vân Ngạo hứng thú nhìn phía bóng tối, khắp nơi đều là cảm xúc mãnh liệt!
Chủ tử, hắn thật sự là không nhìn thấy mà! Làm gì lại nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh buốt như vậy!
Tả Phong lúc này khóc không ra nước mắt sửa sang lại y phục, nhìn Quý Mộc thờ ơ rời đi, nhất thời cắn răng nghiến lợi. Một màn như vậy, hiển nhiên là hình ảnh thiếu nhi không nên nhìn.
Quý Mộc lạnh lùng liếc nhìn Tả Phong. Còn không mau đi?
Chờ một chút! Đi thì đi! Chỉ biết khi dễ ta, ai, mệnh khổ!
Hai người vừa biến mất, Hàn, sao chàng lại yêu ta?” Phong Vân Ngạo hồi tưởng lại tất cả chuyện xảy ra những ngày gần đây. Lúc quen biết hắn vốn là rất ít nói chuyện, càng không phát sinh chuyện gì, lại làm cho hắn yêu nàng!
Lãnh Tứ Hàn quay đầu lại nhìn Phong Vân Ngạo, khóe miệng cười một tiếng. “Thời điểm ta và nàng gặp nhau không phải vào tháng 5, mà là vào 5 năm trước!
5 năm trước? Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, nhớ tới cảm giác ánh mắt tràn đầy hứng thú tà ác trong nháy mắt lúc ấy, là hắn? “Là chàng!
È hèm, là ta! Không cảm tạ ta cứu nàng?
Phong Vân Ngạo hiểu, những lời này là đúng. Lúc ấy nếu không phải nhờ Lãnh Tứ Hàn, mấy người bọn nàng đều phải chết! Chỉ là cảm tạ? Không đúng. Ánh mắt nàng chợt lóe, sắc mặt mang theo chút tức giận. “Vừa mới bắt đầu chàng đã biết là ta!” Vô luận là Độc Thần hay là Phong Vân Ngạo, hắn cũng đều biết là nàng.
Khuôn mặt Lãnh Tứ Hàn vui vẻ, ôm Phong Vân Ngạo, nhìn Vân Hạo trong ngực, rất là giống người một nhà. Cho tới bây giờ hắn không hề nghĩ sẽ có một ngày như thế. Bản thân cho là cả đời này sẽ vượt qua trong việc báo thù, nhưng không nghĩ lại để cho hắn có được một người cùng hắn sóng vai cả đời.
Ánh mắt của nàng ta sẽ không quên! Lãnh Tứ Hàn đưa tay trêu chọc Vân Hạo, chọc cho đứa nhỏ oa oa kêu lên, đôi mắt to tràn đầy tức giận cùng ủy khuất nhìn hắn. Đánh không lại xấu xa, tỷ tỷ lại không giúp!
Phong Vân Ngạo nhìn Lãnh Tứ Hàn một cái, không nói gì. Quen biết nhau, yêu nhau chỉ trong một nháy mắt. Không cần dùng ngôn ngữ cũng có thể hiểu rõ lòng nhau. Nhưng để chính thức có được nhau, cũng không phải dễ dàng như vậy. Ít nhất trong vòng thù hận hoàng tộc này, có quá nhiều biến số, quá nhiều bất đắc dĩ, quá nhiều âm mưu quỷ kế. Làm thế nào để cho bọn họ có thể tin tưởng? Cánh tay ôm Vân Hạo xiết chặt, coi như nàng tin tưởng hắn một lần, cho bản thân một cơ hội đi!
Ngạo Nhi, tin tưởng ta, cuộc đời này chỉ có mình nàng! Lãnh Tứ Hàn biết Phong Vân Ngạo nghĩ cái gì, lo lắng cái gì. Nhưng mà hắn chỉ yêu nàng, chỉ cần nàng!
Không phải còn có nữ nhân cái gì Lăng sao?” Phong Vân Ngạo xoay người, ôm Vân Hạo đi tới mép giường cầm y phục Quý Mộc mới vừa lấy tới thay. Chẳng qua là lúc xoay người đưa lưng về phía Lãnh Tứ Hàn, trên mặt mang theo một tia vui vẻ. Nữ nhân cái gì Lăng kia, Lãnh Tứ Hàn vốn không có để ý. Nàng biết, nhưng mà chính là khó chịu. Đặc biệt khó chịu!
Xấu xa không cần tỷ tỷ, Hạo hạo muốn tỷ tỷ! Con ngươi Vân Hạo đảo một vòng, ngồi ở trên giường, tay nhỏ bé kéo y phục Phong Vân Ngạo. Trên mặt treo nụ cười ngọt ngào, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, làm nũng nói.
Minh Lăng? Lãnh Tứ Hàn nhíu mày. Nữ nhân kia lại muốn làm cái gì? Quay đầu nhìn Phong Vân Ngạo một chút. Đáng chết! Giết? Ngoài ý muốn lại nghe được lời Vân Hạo nói. Tiểu tử này, cả ngày chỉ biết dính lấy nương tử của hắn. Mặc dù nàng sẽ không thích đứa nhỏ, nhưng mà cứ bỏ mặc như vậy, tiểu tử này lại cứng rắn dính chặt nàng. Lãnh Tứ Hàn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Chàng đừng động vào nàng, nữ nhân kia để ta tự mình tới! Dám mơ ước nam nhân của nàng, sẽ phải chuẩn bị việc sống không bằng chết! Phong Vân Ngạo quay đầu lại thấy Lãnh Tứ Hàn đang chuẩn bị đáng giết nữ nhân kia, mang
/67
|