Bây giờ Vạn Đông Hải có chút ân hận vì không cử người đi Dược Hương Các thăm dò, tình hình hiện tại không rõ ra sao, khiến hắn rơi vào tình thế thụ động. Hắn không thể ngờ rằng, Lưu An trốn kĩ như vậy lại có thể xảy ra chuyện.
“Lâu…Lâu chủ, cứu… cứu tôi với.” Lưu An nằm trên đất yếu ớt, rên rỉ.
Lưu An vừa nói dứt câu, dường như đã chạm đến dây thần kinh nhạy cảm của Vạn Đông Hải, hắn chau mày chặt hơn, sắp biến thành bát tự đảo ngược.
“Ồ, Đông Lâu chủ, tôi lại cảm thấy người bạn này hình như quen biết ngài.” Dường như Diệp Viễn đã phát hiện ra điều gì đó, tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Diệp Viễn cố ý nói thật lớn, lớn đến mức mọi người đều nghe thấy. Người khác nghe đương nhiên là không nhận thấy điều gì, nhưng lọt vào tai Vạn Đông Hải thì lại khác.
Trong lòng Vạn Đông Hải vô cùng căm hận, nhưng lại tỏ dáng vẻ không hề quan tâm: “Hiền Điệt nói đùa rồi, Vạn mỗ ở Hoàng Thành cũng được coi là có chút danh tiếng, Túy Tinh Lâu của ta cũng cứu không biết bao nhiêu thợ săn, hắn nhận ra ta là điều đương nhiên không có gì là kì lạ.”
Diệp Viễn bỗng nhiên được thức tỉnh: “Thì ra là như vậy! Trước khi ta đưa người này đến, không có nói hắn ta là thợ săn, Mỗ Lâu chủ làm thế nào vừa nhìn đã nhận ra được? Mỗ Lâu chủ quả là có con mắt tinh tường, Tiểu Điệt không khỏi khâm phục.”
Lúc đầu người xung quanh đứng xem còn chưa rõ nguyên do, lúc này bị Diệp Viễn dẫn dắt như vậy, dường như đã hiểu ra được điều gì đó, bầu không khí bỗng chốc trở nên kì lạ.
Lưu An chỉ là một võ sĩ trong giới Bát Trùng Nguyên Khí Cảnh, hắn nhận ra Vạn Đông Hải quả thực không có gì là kì lạ, nhưng Vạn Đông Hải vừa nhìn đã nhận ra hắn là thợ săn thì đúng là kì lạ.
Điều này không phải nói nên Vạn Đông Hải không những quen biết thợ săn, mà ngược lại ngài ấy còn quen biết rất nhiều. Nhưng ở tầng lớp như ngài ấy, thợ săn mà ngài ấy quen biết thấp nhất là võ sĩ trong giới Linh Dịch, mà còn là người tài giỏi ở trong số đó. Lưu An một nhân vật nhỏ như vậy, Vạn Đông Hải tại sao lại quen biết?
Thiên hạ không có bức tường nào là không có lỗ hổng. Từ trước đến nay đều là Túy Tinh Lâu cử người lẻn vào đội ngũ thợ săn, nghe đồn là truy sát. Chỉ là đến nay không ai có bằng chứng, với lại Túy Tinh Lâu quả thực thực lực lớn mạnh, đã cứu giúp biết bao nhiêu thợ săn, vì vậy tin đồn mãi chỉ là tin đồn.Diệp Viễn cố ý hay vô ý chỉ ra mâu thuẫn trước sau của Vạn Đông Hải, để lời nói Vạn Đông Hải lộ ra chút mùi giấu đầu hở đuôi, để mọi người không thể không có chút suy nghĩ.
Trong lòng Vạn Đông Hải lúc này có muôn ngàn uất ức dấy lên không ngớt, lại không làm gì được Diệp Viễn. Diệp Viễn lấy thanh thế làm ầm lên như vậy, chính là muốn Vạn Đông Hải vuốt mặt phải nể mũi, không dám ra tay với hắn.
“Ha… ha ha, Hiền Điệt hiểu lầm rồi, trên người này có chút kỹ năng, trong người lại trúng độc hiếm thấy, người có con mắt tinh tường vừa nhìn cũng đoán được là thợ săn.” Vạn Đông Hải vừa nói vừa cười một tràng dài.
Diệp Viễn đã đạt được mục đích, cũng không ở trên này quấy nhiễu nữa, mọi việc cứ để mọi người tự tưởng tượng.
“Thì ra là như vậy. Mặc Lâu chủ cũng không lạ gì, Tiểu Điệt mấy ngày qua bị người hãm hại trúng độc, suýt nữa mất mạng, luôn sinh đa nghi, có lẽ là Tiểu Điệt nghĩ nhiều rồi, những tin đồn đó là hoang đường vô lí. Đúng đấy, chúng ta ở đây nói chuyện cũng đã lâu, suýt nữa quên mất việc cứu người, ngài xem ánh mắt của người bạn này, nhìn Vạn Lâu chủ như người thân của mình, à không, phải là cứu tinh mới đúng.” Diệp Viễn nói một hồi lâu, cuối cùng cũng trở lại chủ đề chính.
Dù sao người chết cũng không thể đền mạng, Diệp Viễn đương nhiên là không để ý sự ghét bỏ Vạn Đông Hải, cũng coi như là đòi lại một ít lợi lộc cho người trước.
Vạn Đông Hải lúc này không còn đường chối cãi, Diệp Viễn cũng không cho hắn cơ hội. Vạn Đông Hải cau mày liếc nhìn Lưu An trên mặt đất, dặn dò: “Người đâu, khiêng người này ra sảnh sau, ta thay hắn chuẩn đoán…”
Vạn Đông Hải nói chưa hết câu, liền bị Diệp Viễn ngắt lời: “Vạn Lâu chủ, ngài xem hôm nay nhiều bằng hữu đến đây như vậy, là muốn nhìn thấy phong thái của Vạn Lâu chủ, Vạn Lâu chủ đừng để mọi người thất vọng! Nói Vạn Lâu chủ đứng nhất Hoàng Thành, nhưng không có nhiều người thật sự nhìn thấy Vạn Lâu chủ ra tay, trăm nghe không bằng một thấy, Vạn Lâu chủ thể hiện một chút thực lực cho mọi người được mở rộng tầm mắt, cũng là để hậu bối như ta có cơ hội được học hỏi, mọi người nói xem có phải không?
Mọi người đến đây là để xem cảnh náo nhiệt, có kịch hay xem đương nhiên là không thể bỏ qua, lập tức không ngớt lời đồng ý.
Vạn Đông Hải lâm vào thế cưỡi trên lưng cọp, nhìn Diệp Viễn, hận không thể băm Diệp Viễn thành trăm nghìn mảnh. Vạn Đông Hải dù sao cũng là bậc tôn sư, ở trước mặt nhiều người như vậy lẽ nào lại bị một tiểu bối dồn đến góc tường sao?
“Lâu…Lâu chủ, cứu… cứu tôi với.” Lưu An nằm trên đất yếu ớt, rên rỉ.
Lưu An vừa nói dứt câu, dường như đã chạm đến dây thần kinh nhạy cảm của Vạn Đông Hải, hắn chau mày chặt hơn, sắp biến thành bát tự đảo ngược.
“Ồ, Đông Lâu chủ, tôi lại cảm thấy người bạn này hình như quen biết ngài.” Dường như Diệp Viễn đã phát hiện ra điều gì đó, tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Diệp Viễn cố ý nói thật lớn, lớn đến mức mọi người đều nghe thấy. Người khác nghe đương nhiên là không nhận thấy điều gì, nhưng lọt vào tai Vạn Đông Hải thì lại khác.
Trong lòng Vạn Đông Hải vô cùng căm hận, nhưng lại tỏ dáng vẻ không hề quan tâm: “Hiền Điệt nói đùa rồi, Vạn mỗ ở Hoàng Thành cũng được coi là có chút danh tiếng, Túy Tinh Lâu của ta cũng cứu không biết bao nhiêu thợ săn, hắn nhận ra ta là điều đương nhiên không có gì là kì lạ.”
Diệp Viễn bỗng nhiên được thức tỉnh: “Thì ra là như vậy! Trước khi ta đưa người này đến, không có nói hắn ta là thợ săn, Mỗ Lâu chủ làm thế nào vừa nhìn đã nhận ra được? Mỗ Lâu chủ quả là có con mắt tinh tường, Tiểu Điệt không khỏi khâm phục.”
Lúc đầu người xung quanh đứng xem còn chưa rõ nguyên do, lúc này bị Diệp Viễn dẫn dắt như vậy, dường như đã hiểu ra được điều gì đó, bầu không khí bỗng chốc trở nên kì lạ.
Lưu An chỉ là một võ sĩ trong giới Bát Trùng Nguyên Khí Cảnh, hắn nhận ra Vạn Đông Hải quả thực không có gì là kì lạ, nhưng Vạn Đông Hải vừa nhìn đã nhận ra hắn là thợ săn thì đúng là kì lạ.
Điều này không phải nói nên Vạn Đông Hải không những quen biết thợ săn, mà ngược lại ngài ấy còn quen biết rất nhiều. Nhưng ở tầng lớp như ngài ấy, thợ săn mà ngài ấy quen biết thấp nhất là võ sĩ trong giới Linh Dịch, mà còn là người tài giỏi ở trong số đó. Lưu An một nhân vật nhỏ như vậy, Vạn Đông Hải tại sao lại quen biết?
Thiên hạ không có bức tường nào là không có lỗ hổng. Từ trước đến nay đều là Túy Tinh Lâu cử người lẻn vào đội ngũ thợ săn, nghe đồn là truy sát. Chỉ là đến nay không ai có bằng chứng, với lại Túy Tinh Lâu quả thực thực lực lớn mạnh, đã cứu giúp biết bao nhiêu thợ săn, vì vậy tin đồn mãi chỉ là tin đồn.Diệp Viễn cố ý hay vô ý chỉ ra mâu thuẫn trước sau của Vạn Đông Hải, để lời nói Vạn Đông Hải lộ ra chút mùi giấu đầu hở đuôi, để mọi người không thể không có chút suy nghĩ.
Trong lòng Vạn Đông Hải lúc này có muôn ngàn uất ức dấy lên không ngớt, lại không làm gì được Diệp Viễn. Diệp Viễn lấy thanh thế làm ầm lên như vậy, chính là muốn Vạn Đông Hải vuốt mặt phải nể mũi, không dám ra tay với hắn.
“Ha… ha ha, Hiền Điệt hiểu lầm rồi, trên người này có chút kỹ năng, trong người lại trúng độc hiếm thấy, người có con mắt tinh tường vừa nhìn cũng đoán được là thợ săn.” Vạn Đông Hải vừa nói vừa cười một tràng dài.
Diệp Viễn đã đạt được mục đích, cũng không ở trên này quấy nhiễu nữa, mọi việc cứ để mọi người tự tưởng tượng.
“Thì ra là như vậy. Mặc Lâu chủ cũng không lạ gì, Tiểu Điệt mấy ngày qua bị người hãm hại trúng độc, suýt nữa mất mạng, luôn sinh đa nghi, có lẽ là Tiểu Điệt nghĩ nhiều rồi, những tin đồn đó là hoang đường vô lí. Đúng đấy, chúng ta ở đây nói chuyện cũng đã lâu, suýt nữa quên mất việc cứu người, ngài xem ánh mắt của người bạn này, nhìn Vạn Lâu chủ như người thân của mình, à không, phải là cứu tinh mới đúng.” Diệp Viễn nói một hồi lâu, cuối cùng cũng trở lại chủ đề chính.
Dù sao người chết cũng không thể đền mạng, Diệp Viễn đương nhiên là không để ý sự ghét bỏ Vạn Đông Hải, cũng coi như là đòi lại một ít lợi lộc cho người trước.
Vạn Đông Hải lúc này không còn đường chối cãi, Diệp Viễn cũng không cho hắn cơ hội. Vạn Đông Hải cau mày liếc nhìn Lưu An trên mặt đất, dặn dò: “Người đâu, khiêng người này ra sảnh sau, ta thay hắn chuẩn đoán…”
Vạn Đông Hải nói chưa hết câu, liền bị Diệp Viễn ngắt lời: “Vạn Lâu chủ, ngài xem hôm nay nhiều bằng hữu đến đây như vậy, là muốn nhìn thấy phong thái của Vạn Lâu chủ, Vạn Lâu chủ đừng để mọi người thất vọng! Nói Vạn Lâu chủ đứng nhất Hoàng Thành, nhưng không có nhiều người thật sự nhìn thấy Vạn Lâu chủ ra tay, trăm nghe không bằng một thấy, Vạn Lâu chủ thể hiện một chút thực lực cho mọi người được mở rộng tầm mắt, cũng là để hậu bối như ta có cơ hội được học hỏi, mọi người nói xem có phải không?
Mọi người đến đây là để xem cảnh náo nhiệt, có kịch hay xem đương nhiên là không thể bỏ qua, lập tức không ngớt lời đồng ý.
Vạn Đông Hải lâm vào thế cưỡi trên lưng cọp, nhìn Diệp Viễn, hận không thể băm Diệp Viễn thành trăm nghìn mảnh. Vạn Đông Hải dù sao cũng là bậc tôn sư, ở trước mặt nhiều người như vậy lẽ nào lại bị một tiểu bối dồn đến góc tường sao?
/195
|