Sáng sớm, trong sân hậu sơn Thiên cấp học viên Tô Nhất Sơn, Liễu Nhược Thủy hoảng hốt mà đứng trước mặt nhìn Tô Nhất Sơn.
“Tô sư huynh, bây giờ trong toàn học viện người có thể cứu ta chỉ có huynh, van cầu huynh cứu cứu ta với!”
Cho dù là cực kì coi khinh Liễu Nhược Thủy nhưng tới bây giờ cũng chưa từng không trợ giúp!
Sau khi Diệp Viễn thành công xông Cửu Thiên Lộ, cả người Liễu Nhược Thủy đều cảm giác không ổn, thất hồn lạc phách đi tới nơi ở của Vạn Uyên, nghĩ muốn tìm hắn thương lượng đối sách một chút.
Song khi nàng đi tới nơi ở của Vạn Uyên, lại phát hiện Vạn Uyên vốn không có ở đó.
Liễu Nhược Thủy ngay từ đầu còn tưởng rằng bởi vì Vạn Uyên có chuyện chưa về nhưng chờ hoài chờ mãi đến không chờ được nữa nên đi hỏi những học viên khác, họ đều nói không nhìn thấy Vạn Uyên.
Liễu Nhược Thủy trong lòng nhất thời sinh ra một dự cảm xấu.
Quả nhiên, Liễu Nhược Thủy hỏi thăm học viên giữ cửa học viện một chút thì mới biết Vạn Uyên đã sớm ra khỏi học viện.
Liễu Nhược Thủy trong lòng thăm hỏi một lượt bát đại tổ tông của Vạn Uyên nhưng mà chuyện này một chút trợ giúp cũng không có.
Lỡ như Diệp Viễn không tìm được Vạn Uyên, trút tất cả cơn giận lên đầu nàng, vậy thì xong rồi!
Sau khi mắng xong, Liễu Nhược Thủy cảm thấy vô phương giúp đỡ.
Thực lực của Diệp Viễn đã vững vàng, tấn nhập hàng ngũ học viên Thiên cấp, muốn giết nàng quả thực dễ như trở bàn tay!
Liễu Nhược Thủy còn có một chút lực hiệu triệu học viên cấp thấp nhưng Thiên cấp học viên...
Liễu Nhược Thủy đột nhiên thông suốt, nghĩ tới Tô Nhất Sơn, nàng cảm giác mình bắt được một cái phao cứu mạng cuối cùng!
Lúc Vạn Uyên bị thương hồi trước, Tô Nhất Sơn từng nói muốn giết Diệp Viễn, xem chừng ân oán giữa bọn họ cũng không nhỏ.
Quan trọng hơn chính là Tô trưởng lão không phải nhị bá của Tô Nhất Sơn sao?
Liễu Nhược Thủy mặc dù không ảnh hưởng đến Thiên cấp học viên nhưng sớm hỏi thăm rõ ràng lai lịch của bọn họ.
Số người trong Học viện Đan Võ biết quan hệ giữa Tô Vũ Bách và Tô Nhất Sơn không quá nhiều nhưng chung quy vẫn có một ít người là biết.
Nghĩ tới đây, Liễu Nhược Thủy không do dự nữa, đi thẳng tới hậu sơn thì tìm được Tô Nhất Sơn.
Tô Nhất Sơn hơi có chút ý bông đùa nhìn Liễu Nhược Thủy, nói: “Liễu sư muội và Vạn sư đệ rất thân nhau, nghĩ như thế nào mà lại tới tìm ta?”
Tô Nhất Sơn nói chưa dứt lời, chỉ vừa nói một chút nước mắt Liễu Nhược Thủy như được mở van bỗng chảy ra.
“Vạn Uyên tên nhóc không can đảm đó sớm đã chạy rồi! Ô ô... Tô sư huynh, chỉ cần ngươi chịu cứu ta, bảo ta làm gì ta cũng đồng ý!” Liễu Nhược Thủy lúc này cũng coi là lộ ra chân tình, khóc lóc với bộ dạng điềm đạm đáng yêu.
Ngược lại Tô Nhất Sơn nghe vậy sửng sốt một chút: “Vạn Uyên chạy ư? Đã chạy đi đâu?”
Liễu Nhược Thủy nức nở nói: “Còn có thể chạy đi đâu nữa, nhất định là hắn trở về tìm lão tử của hắn nhờ bao che rồi! Diệp Viễn đã là Nguyên Khí tầng chín đỉnh phong, giết hắn như giết chó, trừ lão tử của hắn còn có ai có thể bảo vệ được hắn?”
Tô Nhất Sơn thất thanh cười nói: “Lúc đầu cũng không nhìn ra, thật không ngờ Vạn sư đệ lại không có dũng khí như vậy. Một tên nho nhỏ Diệp Viễn mà đã dọa hắn sợ đến như vậy!”
Nói xong, Tô Nhất Sơn liếc mắt nhìn Liễu Nhược Thủy khóc như mưa, cân nhắc nói: “Ngươi mới vừa nói làm gì cũng đều chấp nhận, đúng chứ?”
Liễu Nhược Thủy nghe vậy cả người run lên, nghe không ra ý của Tô Nhất Sơn chứ?
Nhưng đến tận lúc đó, nếu như ngay cả Tô Nhất Sơn đều không quản nàng, nàng nhất định phải chết!
Liễu Nhược Thủy trong lòng tranh đấu một phen, cuối cùng vẫn cắn răng gật đầu.
Bộ dáng của nàng khiến Tô Nhất Sơn hiếu kỳ: “Nhìn dáng vẻ của ngươi, chẳng lẽ vẫn còn là xử nữ?”
Liễu Nhược Thủy nghe vậy một khuôn mặt tươi cười đỏ đến bên tai, có điều vẫn gật đầu một cái.
Liễu Nhược Thủy mặc dù trời sinh kiều mị nhưng lại tuân thủ nghiêm ngặt bảo vệ thân thể của mình, bởi vì nàng biết đây là tài sản lớn nhất của nàng.
Nhưng không nghĩ tới bây giờ bị Diệp Viễn bức bách, lại chủ động hiến thân. Suy nghĩ một chút, hận ý của Liễu Nhược Thủy đối với Diệp Viễn càng sâu hơn!
Diệp Viễn, một ngày nào đó, ta muốn ngươi chết không được tử tế!
“Ha ha ha, được! Tốt lắm!” Tô Nhất Sơn cười to, xoay người vào phòng.
Liễu Nhược Thủy hai tròng mắt chớp động, cuối cùng vẫn cắn răng một cái, đi vào theo...
...
Vũ Lạc Trần trốn thoát một chiêu kiếm của Diệp Viễn, trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi.
Mới vừa rồi kiếm ý quá đáng sợ, đón đỡ chính diện không chết cũng bị thương!
Trong nháy mắt Diệp Viễn xuất kiếm, Vũ Lạc Trần đột nhiên cảm thấy cảm giác nguy hiểm cực lớn.
Bản năng vô số lần chiến đấu nói cho hắn biết, một kiếm này tuyệt đối không thể đón đỡ!
Cho nên ngay lập tức hắn vận chuyển thân pháp, hiểm hóc tránh thoát một kiếm này.
Vũ Lạc Trần có vẻ hơi chật vật nhưng như thế không có nghĩa là thực lực của hắn yếu, mà là hắn quá mức khinh địch.
Trên thực tế, Vũ Lạc Trần vô cùng khó dây dưa, dù cho là Võ bảng cao thủ hạng cao hơn hắn nhưng khi thấy hắn cũng vô cùng nhức đầu.
Vũ Lạc Trần là nổi danh người chiến đấu điên cuồng của Học viện Đan Võ, chẳng những sức chiến đấu kinh người, hơn nữa còn có thiên phú chiến đấu hơn người, nắm gọn vô cùng tinh chuẩn cục diện chiến đấu!
Hắn mới vừa thua thiệt liền ủy khuất đáp ứng đỡ đòn chính diện của Diệp Viễn.
Diệp Viễn vừa mới dung hợp kiếm ý trên Cửu Thiên Lộ, lại lấy kiếm mang của bát cấm Linh khí Thương Hoa Kiếm phát ra, Vũ Lạc Trần coi như có là người sắt, đánh một cái thôi cũng đủ rồi.
Một kiếm này của Diệp Viễn chỉ chứng minh hắn có đủ thực lực đánh một trận với Vũ Lạc Trần, không có nghĩa là hắn có thể thắng được Vũ Lạc Trần.
Vũ Lạc Trần là Linh Dịch tầng hai, hơn nữa sức chiến đấu vượt xa người cùng cấp!
Những thế lực kia mạnh hơn hắn, căn bản đều là Linh Dịch Cảnh tầng ba, có thể thấy thực lực của hắn cường hãn vô cùng.
Mặc dù Diệp Viễn có thực lực vượt cấp chiến đấu nhưng chống lại Vũ Lạc Trần sẽ có kết quả thế nào cũng không có vấn đề gì.
Kiếm ý Diệp Viễn có mạnh hơn nữa, nếu như không đụng tới đối thủ cũng uổng công thôi.
Vừa mới sống sót sau tai nạn, Vũ Lạc Trần chẳng những không có buồn rầu, ngược lại còn hưng phấn dị thường!
Đối thủ quá yếu sẽ không có gì hay nữa!
Trước khi tới, Vũ Lạc Trần còn lo lắng có phải có chút sớm hay không, mặc dù hắn cũng biết Diệp Viễn chiến lực kinh người nhưng chung quy hắn vẫn cao hơn Diệp Viễn một cảnh giới lớn.
Mà bây giờ, hắn hoàn toàn loại bỏ ý nghĩ này.
Chỉ bằng một kiếm này, Diệp Viễn cũng đã có đủ tư cách làm đối thủ của hắn!
“Này này, Diệp sư đệ, chúng ta tới đánh một trận đi. Kiếm pháp của ngươi lợi hại như vậy, ta thật rất muốn mở mang một chút đó!” Vũ Lạc Trần chẳng biết xấu hổ đổi ý.
Sắc mặt Diệp Viễn hơi ngưng trệ, không nghĩ tới tên này lại quấn chặt lấy mình như thế, không khỏi trầm mặt xuống nói: “Vũ sư huynh, hôm nay ta thật có chuyện quan trọng. Nếu ngươi lại quấn chặt lấy ta như thế, ta có thể cùng ngươi không chết không thôi!”
Thấy Diệp Viễn thật sự nổi giận, Vũ Lạc Trần không khỏi le lưỡi một cái, đảo tròng mắt một vòng, lại nói: “Diệp sư đệ, ngươi xem như vậy có được hay không? Ta làm việc cùng ngươi, mặc cho ngươi sai khiến, xong chuyện ngươi đánh một trận với ta là được.”
Diệp Viễn ném câu tiếp theo “tùy ngươi thôi”, rồi rời đi.
Vũ Lạc Trần “hắc hắc” cười một tiếng, liền đi theo.
...
Diệp Viễn không để ý sự hiềm nghi của mọi người, xông thẳng vào chỗ ở của Liễu Nhược Thủy nhưng vồ hụt.
Ngược lại lúc này là Vũ Lạc Trần giúp đỡ, hắn hỏi thăm rõ ràng hướng đi của Liễu Nhược Thủy, tiến tới trước mặt Diệp Viễn nói: “Diệp sư đệ, ta đã hỏi thăm rõ ràng, Liễu sư muội đi đến Tô Nhất Sơn!”
Diệp Viễn sửng sốt một chút: “Tô Nhất Sơn là ai?”
“Không phải chứ? Ngươi ngay cả Tô Nhất Sơn là ai cũng không biết ư?” Lần này đến phiên Vũ Lạc Trần sửng sốt một chút.
“Tại sao ta phải biết hắn là ai? Đợi đã, hắn họ Tô ư? Chẳng lẽ cũng là người của Tô gia?” Diệp Viễn chợt nhớ tới cái gì, hỏi Vũ Lạc Trần.
Vũ Lạc Trần giơ ngón tay cái lên, khen: “Diệp sư đệ quả nhiên thông minh, Tô Nhất Sơn chính là cháu của Tô Vũ Bách! Hơn nữa, hắn đứng thứ mười Võ bảng! Có điều theo ta suy đoán, thực lực của Tô Nhất Sơn bây giờ sợ rằng đã trùng kích top năm! Diệp sư đệ, nếu không... hay là thôi đi?”
“Tô sư huynh, bây giờ trong toàn học viện người có thể cứu ta chỉ có huynh, van cầu huynh cứu cứu ta với!”
Cho dù là cực kì coi khinh Liễu Nhược Thủy nhưng tới bây giờ cũng chưa từng không trợ giúp!
Sau khi Diệp Viễn thành công xông Cửu Thiên Lộ, cả người Liễu Nhược Thủy đều cảm giác không ổn, thất hồn lạc phách đi tới nơi ở của Vạn Uyên, nghĩ muốn tìm hắn thương lượng đối sách một chút.
Song khi nàng đi tới nơi ở của Vạn Uyên, lại phát hiện Vạn Uyên vốn không có ở đó.
Liễu Nhược Thủy ngay từ đầu còn tưởng rằng bởi vì Vạn Uyên có chuyện chưa về nhưng chờ hoài chờ mãi đến không chờ được nữa nên đi hỏi những học viên khác, họ đều nói không nhìn thấy Vạn Uyên.
Liễu Nhược Thủy trong lòng nhất thời sinh ra một dự cảm xấu.
Quả nhiên, Liễu Nhược Thủy hỏi thăm học viên giữ cửa học viện một chút thì mới biết Vạn Uyên đã sớm ra khỏi học viện.
Liễu Nhược Thủy trong lòng thăm hỏi một lượt bát đại tổ tông của Vạn Uyên nhưng mà chuyện này một chút trợ giúp cũng không có.
Lỡ như Diệp Viễn không tìm được Vạn Uyên, trút tất cả cơn giận lên đầu nàng, vậy thì xong rồi!
Sau khi mắng xong, Liễu Nhược Thủy cảm thấy vô phương giúp đỡ.
Thực lực của Diệp Viễn đã vững vàng, tấn nhập hàng ngũ học viên Thiên cấp, muốn giết nàng quả thực dễ như trở bàn tay!
Liễu Nhược Thủy còn có một chút lực hiệu triệu học viên cấp thấp nhưng Thiên cấp học viên...
Liễu Nhược Thủy đột nhiên thông suốt, nghĩ tới Tô Nhất Sơn, nàng cảm giác mình bắt được một cái phao cứu mạng cuối cùng!
Lúc Vạn Uyên bị thương hồi trước, Tô Nhất Sơn từng nói muốn giết Diệp Viễn, xem chừng ân oán giữa bọn họ cũng không nhỏ.
Quan trọng hơn chính là Tô trưởng lão không phải nhị bá của Tô Nhất Sơn sao?
Liễu Nhược Thủy mặc dù không ảnh hưởng đến Thiên cấp học viên nhưng sớm hỏi thăm rõ ràng lai lịch của bọn họ.
Số người trong Học viện Đan Võ biết quan hệ giữa Tô Vũ Bách và Tô Nhất Sơn không quá nhiều nhưng chung quy vẫn có một ít người là biết.
Nghĩ tới đây, Liễu Nhược Thủy không do dự nữa, đi thẳng tới hậu sơn thì tìm được Tô Nhất Sơn.
Tô Nhất Sơn hơi có chút ý bông đùa nhìn Liễu Nhược Thủy, nói: “Liễu sư muội và Vạn sư đệ rất thân nhau, nghĩ như thế nào mà lại tới tìm ta?”
Tô Nhất Sơn nói chưa dứt lời, chỉ vừa nói một chút nước mắt Liễu Nhược Thủy như được mở van bỗng chảy ra.
“Vạn Uyên tên nhóc không can đảm đó sớm đã chạy rồi! Ô ô... Tô sư huynh, chỉ cần ngươi chịu cứu ta, bảo ta làm gì ta cũng đồng ý!” Liễu Nhược Thủy lúc này cũng coi là lộ ra chân tình, khóc lóc với bộ dạng điềm đạm đáng yêu.
Ngược lại Tô Nhất Sơn nghe vậy sửng sốt một chút: “Vạn Uyên chạy ư? Đã chạy đi đâu?”
Liễu Nhược Thủy nức nở nói: “Còn có thể chạy đi đâu nữa, nhất định là hắn trở về tìm lão tử của hắn nhờ bao che rồi! Diệp Viễn đã là Nguyên Khí tầng chín đỉnh phong, giết hắn như giết chó, trừ lão tử của hắn còn có ai có thể bảo vệ được hắn?”
Tô Nhất Sơn thất thanh cười nói: “Lúc đầu cũng không nhìn ra, thật không ngờ Vạn sư đệ lại không có dũng khí như vậy. Một tên nho nhỏ Diệp Viễn mà đã dọa hắn sợ đến như vậy!”
Nói xong, Tô Nhất Sơn liếc mắt nhìn Liễu Nhược Thủy khóc như mưa, cân nhắc nói: “Ngươi mới vừa nói làm gì cũng đều chấp nhận, đúng chứ?”
Liễu Nhược Thủy nghe vậy cả người run lên, nghe không ra ý của Tô Nhất Sơn chứ?
Nhưng đến tận lúc đó, nếu như ngay cả Tô Nhất Sơn đều không quản nàng, nàng nhất định phải chết!
Liễu Nhược Thủy trong lòng tranh đấu một phen, cuối cùng vẫn cắn răng gật đầu.
Bộ dáng của nàng khiến Tô Nhất Sơn hiếu kỳ: “Nhìn dáng vẻ của ngươi, chẳng lẽ vẫn còn là xử nữ?”
Liễu Nhược Thủy nghe vậy một khuôn mặt tươi cười đỏ đến bên tai, có điều vẫn gật đầu một cái.
Liễu Nhược Thủy mặc dù trời sinh kiều mị nhưng lại tuân thủ nghiêm ngặt bảo vệ thân thể của mình, bởi vì nàng biết đây là tài sản lớn nhất của nàng.
Nhưng không nghĩ tới bây giờ bị Diệp Viễn bức bách, lại chủ động hiến thân. Suy nghĩ một chút, hận ý của Liễu Nhược Thủy đối với Diệp Viễn càng sâu hơn!
Diệp Viễn, một ngày nào đó, ta muốn ngươi chết không được tử tế!
“Ha ha ha, được! Tốt lắm!” Tô Nhất Sơn cười to, xoay người vào phòng.
Liễu Nhược Thủy hai tròng mắt chớp động, cuối cùng vẫn cắn răng một cái, đi vào theo...
...
Vũ Lạc Trần trốn thoát một chiêu kiếm của Diệp Viễn, trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi.
Mới vừa rồi kiếm ý quá đáng sợ, đón đỡ chính diện không chết cũng bị thương!
Trong nháy mắt Diệp Viễn xuất kiếm, Vũ Lạc Trần đột nhiên cảm thấy cảm giác nguy hiểm cực lớn.
Bản năng vô số lần chiến đấu nói cho hắn biết, một kiếm này tuyệt đối không thể đón đỡ!
Cho nên ngay lập tức hắn vận chuyển thân pháp, hiểm hóc tránh thoát một kiếm này.
Vũ Lạc Trần có vẻ hơi chật vật nhưng như thế không có nghĩa là thực lực của hắn yếu, mà là hắn quá mức khinh địch.
Trên thực tế, Vũ Lạc Trần vô cùng khó dây dưa, dù cho là Võ bảng cao thủ hạng cao hơn hắn nhưng khi thấy hắn cũng vô cùng nhức đầu.
Vũ Lạc Trần là nổi danh người chiến đấu điên cuồng của Học viện Đan Võ, chẳng những sức chiến đấu kinh người, hơn nữa còn có thiên phú chiến đấu hơn người, nắm gọn vô cùng tinh chuẩn cục diện chiến đấu!
Hắn mới vừa thua thiệt liền ủy khuất đáp ứng đỡ đòn chính diện của Diệp Viễn.
Diệp Viễn vừa mới dung hợp kiếm ý trên Cửu Thiên Lộ, lại lấy kiếm mang của bát cấm Linh khí Thương Hoa Kiếm phát ra, Vũ Lạc Trần coi như có là người sắt, đánh một cái thôi cũng đủ rồi.
Một kiếm này của Diệp Viễn chỉ chứng minh hắn có đủ thực lực đánh một trận với Vũ Lạc Trần, không có nghĩa là hắn có thể thắng được Vũ Lạc Trần.
Vũ Lạc Trần là Linh Dịch tầng hai, hơn nữa sức chiến đấu vượt xa người cùng cấp!
Những thế lực kia mạnh hơn hắn, căn bản đều là Linh Dịch Cảnh tầng ba, có thể thấy thực lực của hắn cường hãn vô cùng.
Mặc dù Diệp Viễn có thực lực vượt cấp chiến đấu nhưng chống lại Vũ Lạc Trần sẽ có kết quả thế nào cũng không có vấn đề gì.
Kiếm ý Diệp Viễn có mạnh hơn nữa, nếu như không đụng tới đối thủ cũng uổng công thôi.
Vừa mới sống sót sau tai nạn, Vũ Lạc Trần chẳng những không có buồn rầu, ngược lại còn hưng phấn dị thường!
Đối thủ quá yếu sẽ không có gì hay nữa!
Trước khi tới, Vũ Lạc Trần còn lo lắng có phải có chút sớm hay không, mặc dù hắn cũng biết Diệp Viễn chiến lực kinh người nhưng chung quy hắn vẫn cao hơn Diệp Viễn một cảnh giới lớn.
Mà bây giờ, hắn hoàn toàn loại bỏ ý nghĩ này.
Chỉ bằng một kiếm này, Diệp Viễn cũng đã có đủ tư cách làm đối thủ của hắn!
“Này này, Diệp sư đệ, chúng ta tới đánh một trận đi. Kiếm pháp của ngươi lợi hại như vậy, ta thật rất muốn mở mang một chút đó!” Vũ Lạc Trần chẳng biết xấu hổ đổi ý.
Sắc mặt Diệp Viễn hơi ngưng trệ, không nghĩ tới tên này lại quấn chặt lấy mình như thế, không khỏi trầm mặt xuống nói: “Vũ sư huynh, hôm nay ta thật có chuyện quan trọng. Nếu ngươi lại quấn chặt lấy ta như thế, ta có thể cùng ngươi không chết không thôi!”
Thấy Diệp Viễn thật sự nổi giận, Vũ Lạc Trần không khỏi le lưỡi một cái, đảo tròng mắt một vòng, lại nói: “Diệp sư đệ, ngươi xem như vậy có được hay không? Ta làm việc cùng ngươi, mặc cho ngươi sai khiến, xong chuyện ngươi đánh một trận với ta là được.”
Diệp Viễn ném câu tiếp theo “tùy ngươi thôi”, rồi rời đi.
Vũ Lạc Trần “hắc hắc” cười một tiếng, liền đi theo.
...
Diệp Viễn không để ý sự hiềm nghi của mọi người, xông thẳng vào chỗ ở của Liễu Nhược Thủy nhưng vồ hụt.
Ngược lại lúc này là Vũ Lạc Trần giúp đỡ, hắn hỏi thăm rõ ràng hướng đi của Liễu Nhược Thủy, tiến tới trước mặt Diệp Viễn nói: “Diệp sư đệ, ta đã hỏi thăm rõ ràng, Liễu sư muội đi đến Tô Nhất Sơn!”
Diệp Viễn sửng sốt một chút: “Tô Nhất Sơn là ai?”
“Không phải chứ? Ngươi ngay cả Tô Nhất Sơn là ai cũng không biết ư?” Lần này đến phiên Vũ Lạc Trần sửng sốt một chút.
“Tại sao ta phải biết hắn là ai? Đợi đã, hắn họ Tô ư? Chẳng lẽ cũng là người của Tô gia?” Diệp Viễn chợt nhớ tới cái gì, hỏi Vũ Lạc Trần.
Vũ Lạc Trần giơ ngón tay cái lên, khen: “Diệp sư đệ quả nhiên thông minh, Tô Nhất Sơn chính là cháu của Tô Vũ Bách! Hơn nữa, hắn đứng thứ mười Võ bảng! Có điều theo ta suy đoán, thực lực của Tô Nhất Sơn bây giờ sợ rằng đã trùng kích top năm! Diệp sư đệ, nếu không... hay là thôi đi?”
/195
|