Viên Vương hoàn toàn mở rộng thần hồn, hai tay Diệp Viễn bắt pháp quyết, một tia lực linh hồn thăm dò bên trong thần hồn của Viên Vương.
Bất luận đối với yêu thú hay võ giả nhân loại, thần hồn đều là là nơi yếu ớt, thần bí nhất.
Viên Vương chỉ cảm thấy thần hồn run lên, cả người có cảm giác mệt lả.
Viên Vương biết, hắn đã ký kết khế ước linh hồn với Diệp Viễn, hắn phụng sự Diệp Viễn đã mười năm.
Lúc này Viên Vương không có khí chất cao ngạo ban đầu nữa, hắn cung kính kêu một tiếng: Viên Phi bái kiến chủ nhân.
Diệp Viễn gật đầu một cái, nói: Hóa ra ngươi tên là Viên Phi sao? Ừ, nếu ngươi đã tôn ta làm chủ, có một số việc ta muốn nói rõ ràng với ngươi.
Chủ nhân mời nói.
Ngươi thân là Viên Vương kiêu ngạo, ta cũng sẽ không tùy tiện khống chế lời nói của ngươi. Cho nên, phần lớn là ngươi được tự do. Nếu như ngươi thật tâm tôn ta làm chủ, ta thậm chí có thể không dùng tới hồn lực, nói như thế, ngươi hoàn toàn tự do. Nhưng nếu như ta phát hiện ngươi bằng mặt không bằng lòng, dù là chỉ có một lần, ta cũng sẽ không chút do dự dùng khế ước linh hồn, hiểu chưa?
Viên Phi đã hiểu! Chủ nhân yên tâm, Viên Phi nếu lựa chọn đi theo chủ nhân, đương nhiên lập trường sẽ không nghiêng ngả. Viên Phi cung kính nói.
Khế ước linh hồn này thật ra rất ôn hòa, chủ yếu là nhìn nội dung ký kết khế ước của hai bên. Bởi vì khế ước linh hồn của Viên Phi và Diệp Viễn bất bình đẳng, cho nên Viên Phi cần phải tôn Diệp Viễn là chủ nhân.
Dù vậy, ngoại trừ bị khế ước hạn chế, cần phải làm việc cho Diệp Viễn, thật ra Viên Phi không có gì khác so với bình thường.
Để khống chế người khác, còn có thể cưỡng ép gieo nô ấn cho người ta, bất kỳ một ý nghĩ nào khi bị nô dịch cũng không thể thoát chạy khỏi mắt chủ nhân, là nô lệ thật sự, không phải là mối quan hệ chủ tớ gì đó.
Còn có một pháp môn lợi hại nữa có thể trực tiếp chôn vùi ý thức tự chủ của người bị thi thuật, khiến hắn hoàn toàn thần phục chủ nhân. Chỉ cần chủ nhân không chủ động tiếp xúc thuật pháp, người bị thi thuật vĩnh viễn là một cái xác biết đi.
Chính bởi vì khế ước linh hồn này vô cùng ôn hòa, Viên Phi mới chịu đáp ứng Diệp Viễn.
Nếu không, hắn đã không đáp ứng Diệp Viễn, mà trực tiếp giết Diệp Viễn luôn rồi.
Không thể không nói, lời nói của Diệp Viễn đã gạt bỏ băn khoăn về Viên Phi.
Ý Diệp Viễn là giữa bọn họ bình đẳng nhưng lúc Diệp Viễn cần, hắn phải trợ giúp Diệp Viễn vô điều kiện.
Thay vì nói là quan hệ chủ tớ, thôi thì nói là một hộ vệ chuyên nghiệp.
Hơn nữa Viên Phi đã ký kết khế ước linh hồn với Diệp Viễn, giữa hai người cũng có một tia cảm ứng trong âm thầm.
Viên Phi có thể cảm giác được Diệp Viễn đối với người hầu như hắn thật có chút coi thường.
Cảm giác coi thường này không phải xem thường, mà là... một loại cảm giác không nói ra được.
Tóm lại, chủ nhân này rất thần bí!
Ừ, cũng không cần gọi ta là chủ nhân, gọi ta là thiếu gia đi. Diệp Viễn nói.
Dạ, thiếu gia.
Từ lúc mới bắt đầu, miệng Phong Chỉ Nhu vẫn đang giương lên, nàng kinh ngạc há hốc mồm.
Một con yêu thú cấp ba mà cứ như vậy bị mấy câu nói của Diệp Viễn thu phục ư?
Đây chính là yêu thú cấp ba đó, không phải là cái gì mèo chó gì đâu!
Yêu thú cấp ba trong phạm vi ngàn dặm Vô Biên Sâm Lâm này hoàn toàn là sự tồn tại của một vương giả bình thường, vậy mà lại thành người hầu của Diệp Viễn ư?
Mới vừa rồi nàng còn cảm thấy hiềm nghi Diệp Viễn khoác lác nhưng bây giờ thấy thái độ của Viên Vương, Phong Chỉ Nhu mới biết mình vô tri.
Ngươi... ngươi thật sự thu phục hắn ư? Phong Chỉ Nhu thật không dám tin tưởng như cũ, muốn Diệp Viễn xác nhận.
Diệp Viễn cười nói: Ngươi nhìn dáng vẻ của hắn, chẳng lẽ còn có hoài nghi sao? Ừm ừm, có Viên Phi đi cùng, trở về đánh Tô Vũ Bách tơi bời trước đã, hắc hắc.
Phong Chỉ Nhu hoàn toàn bị Diệp Viễn đánh bại, lúc mới bắt đầu còn có chút dáng vẻ, câu nói sau cùng đã lộ ra nguyên hình.
Gia hỏa này chính là một tên gây chuyện!
Nhưng hắn là Viên Vương đó! Ngươi làm thế nào thu phục hắn? Phong Chỉ Nhu không nhịn được lại hỏi.
Con người đều có nhược điểm, chỉ cần bắt được mệnh môn của hắn, tự nhiên có thể khiến hắn làm việc cho ta. Ngươi cảm thấy với Viên Vương mà nói, hắn khát vọng nhất cái gì? Diệp Viễn cười, hỏi ngược lại.
Phong Chỉ Nhu nghe vậy, suy nghĩ, hồi lâu mới chắc chắn nói: Đột phá cấp bốn à? A, ta cảm thấy không có gì đủ sức dụ dỗ bằng cái này.
Thông minh! Viên Phi giống như ngươi, nếu như ngươi không đột phá nổi Linh Dịch Cảnh, so với giết ngươi còn khó chịu hơn. Loại tâm tình này chỉ ngươi mới có thể lý giải. Diệp Viễn cười nói.
Ừ. Hả? Ngươi dám so ta với yêu thú!
Phong Chỉ Nhu đầu tiên gật đầu một cái nhưng rất nhanh ý thức được có gì đó không đúng, nhất thời giận tím mặt.
Ha ha, ta cũng không ý đó, tại sao ngươi nhạy cảm như vậy? Không được động thủ! Ta bây giờ có cấp ba hộ vệ! Ngươi đánh không lại ta đâu!
Hừ! Ngươi có cấp bốn hộ vệ thì cũng đã làm sao? Cứ đánh ngươi đấy!
Phong Chỉ Nhu căn bản cũng không quan tâm, nàng không tin Diệp Viễn thật sự dám sai Viên Vương đánh nàng.
Ôi chao, ta sai lầm rồi, cô nãi nãi.
Này còn tạm được!
...
Sau khi đùa giỡn, một vấn đề xuất hiện trước mặt Diệp Viễn.
Núi Thông Tí Thạch Viên này nên xử lý như thế nào?
Viên Phi đi cùng hắn, núi Thông Tí Thạch Viên liền mất đi chỗ dựa.
Tại Vô Biên Sâm Lâm, yêu thú cấp ba cũng chỉ có Viên Phi. Nếu hắn rời đi, Thông Tí Thạch Viên như rắn mất đầu, sớm muộn sẽ bị thế lực khác thôn tính.
Thế giới yêu thú có lúc tàn khốc hơn nhân loại, những chủng tộc khác không thể nào dễ dàng tha cho Thông Tí Thạch Viên, tiếp tục chiếm núi làm vua, kết quả sau cùng chỉ có thể là bị tiêu diệt toàn bộ.
Viên Phi, những tộc nhân này của ngươi làm sao bây giờ? Nếu như ngươi đi, sợ rằng bọn họ sẽ bị chủng tộc cường đại khác thôn tính. Diệp Viễn hỏi.
Ngược lại không phải là Diệp Viễn không muốn mang bọn họ đi, mà Thông Tí Thạch Viên này thật sự có quá nhiều tên!
Nếu hắn mang đi toàn bộ, làm sao sắp xếp hết đây?
Mang mấy tên Thông Tí Thạch Viên ra ngoài, cơ hồ có thể hủy diệt một quốc gia thế tục. Một thế lực khổng lồ như vậy đặt ở nơi nào cũng không an toàn.
Nếu bị người khác phát hiện, khả năng những tên Thông Tí Thạch Viên gặp nguy hiểm còn nhiều hơn so với khi ở Vô Biên Sâm Lâm!
Viên Phi có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một người thôi. Mà nếu như đó là một đại tông môn cường giả thì so Viên Phi còn mạnh hơn nhiều!
Viên Phi thấy Diệp Viễn chủ động nhắc tới tộc nhân của hắn, trong lòng cảm động không thôi.
Đổi lại là người bên cạnh, nhận được sự giúp đỡ mạnh mẽ như vậy, nào có ai lo đến sự sống chết của tộc nhân Viên Phi?
Thiếu gia yên tâm, trên người của ta có một không gian Linh khí cực kỳ lợi hại, đủ đựng ta và tộc nhân của ta.
Vừa nói, Viên Phi lật tay lại, một mô hình cung điện nhỏ trôi lơ lửng trong lòng bàn tay của hắn.
Diệp Viễn hai mắt tỏa sáng, cười nói: Thì ra là không gian Linh khí 128 cấm, đồ chơi này trong không ranh giới sợ rằng vô cùng ít ỏi, xem ra Viên Phi ngươi thật là phúc duyên thâm hậu! Chẳng trách tộc nhân ngươi nhiều như vậy, chỉ ngươi có thể giác tỉnh trí nhớ truyền thừa, hơn nữa đột phá đến cấp ba.
Viên Phi cười nói: Nếu như thiếu gia có thể giúp ta đột phá đến cấp bốn, ngươi mới là phúc duyên lớn nhất của Viên Phi ta!
Diệp Viễn cười ha ha một tiếng nói: Yên tâm đi, ta sẽ không khiến ngươi thất vọng.
Bất luận đối với yêu thú hay võ giả nhân loại, thần hồn đều là là nơi yếu ớt, thần bí nhất.
Viên Vương chỉ cảm thấy thần hồn run lên, cả người có cảm giác mệt lả.
Viên Vương biết, hắn đã ký kết khế ước linh hồn với Diệp Viễn, hắn phụng sự Diệp Viễn đã mười năm.
Lúc này Viên Vương không có khí chất cao ngạo ban đầu nữa, hắn cung kính kêu một tiếng: Viên Phi bái kiến chủ nhân.
Diệp Viễn gật đầu một cái, nói: Hóa ra ngươi tên là Viên Phi sao? Ừ, nếu ngươi đã tôn ta làm chủ, có một số việc ta muốn nói rõ ràng với ngươi.
Chủ nhân mời nói.
Ngươi thân là Viên Vương kiêu ngạo, ta cũng sẽ không tùy tiện khống chế lời nói của ngươi. Cho nên, phần lớn là ngươi được tự do. Nếu như ngươi thật tâm tôn ta làm chủ, ta thậm chí có thể không dùng tới hồn lực, nói như thế, ngươi hoàn toàn tự do. Nhưng nếu như ta phát hiện ngươi bằng mặt không bằng lòng, dù là chỉ có một lần, ta cũng sẽ không chút do dự dùng khế ước linh hồn, hiểu chưa?
Viên Phi đã hiểu! Chủ nhân yên tâm, Viên Phi nếu lựa chọn đi theo chủ nhân, đương nhiên lập trường sẽ không nghiêng ngả. Viên Phi cung kính nói.
Khế ước linh hồn này thật ra rất ôn hòa, chủ yếu là nhìn nội dung ký kết khế ước của hai bên. Bởi vì khế ước linh hồn của Viên Phi và Diệp Viễn bất bình đẳng, cho nên Viên Phi cần phải tôn Diệp Viễn là chủ nhân.
Dù vậy, ngoại trừ bị khế ước hạn chế, cần phải làm việc cho Diệp Viễn, thật ra Viên Phi không có gì khác so với bình thường.
Để khống chế người khác, còn có thể cưỡng ép gieo nô ấn cho người ta, bất kỳ một ý nghĩ nào khi bị nô dịch cũng không thể thoát chạy khỏi mắt chủ nhân, là nô lệ thật sự, không phải là mối quan hệ chủ tớ gì đó.
Còn có một pháp môn lợi hại nữa có thể trực tiếp chôn vùi ý thức tự chủ của người bị thi thuật, khiến hắn hoàn toàn thần phục chủ nhân. Chỉ cần chủ nhân không chủ động tiếp xúc thuật pháp, người bị thi thuật vĩnh viễn là một cái xác biết đi.
Chính bởi vì khế ước linh hồn này vô cùng ôn hòa, Viên Phi mới chịu đáp ứng Diệp Viễn.
Nếu không, hắn đã không đáp ứng Diệp Viễn, mà trực tiếp giết Diệp Viễn luôn rồi.
Không thể không nói, lời nói của Diệp Viễn đã gạt bỏ băn khoăn về Viên Phi.
Ý Diệp Viễn là giữa bọn họ bình đẳng nhưng lúc Diệp Viễn cần, hắn phải trợ giúp Diệp Viễn vô điều kiện.
Thay vì nói là quan hệ chủ tớ, thôi thì nói là một hộ vệ chuyên nghiệp.
Hơn nữa Viên Phi đã ký kết khế ước linh hồn với Diệp Viễn, giữa hai người cũng có một tia cảm ứng trong âm thầm.
Viên Phi có thể cảm giác được Diệp Viễn đối với người hầu như hắn thật có chút coi thường.
Cảm giác coi thường này không phải xem thường, mà là... một loại cảm giác không nói ra được.
Tóm lại, chủ nhân này rất thần bí!
Ừ, cũng không cần gọi ta là chủ nhân, gọi ta là thiếu gia đi. Diệp Viễn nói.
Dạ, thiếu gia.
Từ lúc mới bắt đầu, miệng Phong Chỉ Nhu vẫn đang giương lên, nàng kinh ngạc há hốc mồm.
Một con yêu thú cấp ba mà cứ như vậy bị mấy câu nói của Diệp Viễn thu phục ư?
Đây chính là yêu thú cấp ba đó, không phải là cái gì mèo chó gì đâu!
Yêu thú cấp ba trong phạm vi ngàn dặm Vô Biên Sâm Lâm này hoàn toàn là sự tồn tại của một vương giả bình thường, vậy mà lại thành người hầu của Diệp Viễn ư?
Mới vừa rồi nàng còn cảm thấy hiềm nghi Diệp Viễn khoác lác nhưng bây giờ thấy thái độ của Viên Vương, Phong Chỉ Nhu mới biết mình vô tri.
Ngươi... ngươi thật sự thu phục hắn ư? Phong Chỉ Nhu thật không dám tin tưởng như cũ, muốn Diệp Viễn xác nhận.
Diệp Viễn cười nói: Ngươi nhìn dáng vẻ của hắn, chẳng lẽ còn có hoài nghi sao? Ừm ừm, có Viên Phi đi cùng, trở về đánh Tô Vũ Bách tơi bời trước đã, hắc hắc.
Phong Chỉ Nhu hoàn toàn bị Diệp Viễn đánh bại, lúc mới bắt đầu còn có chút dáng vẻ, câu nói sau cùng đã lộ ra nguyên hình.
Gia hỏa này chính là một tên gây chuyện!
Nhưng hắn là Viên Vương đó! Ngươi làm thế nào thu phục hắn? Phong Chỉ Nhu không nhịn được lại hỏi.
Con người đều có nhược điểm, chỉ cần bắt được mệnh môn của hắn, tự nhiên có thể khiến hắn làm việc cho ta. Ngươi cảm thấy với Viên Vương mà nói, hắn khát vọng nhất cái gì? Diệp Viễn cười, hỏi ngược lại.
Phong Chỉ Nhu nghe vậy, suy nghĩ, hồi lâu mới chắc chắn nói: Đột phá cấp bốn à? A, ta cảm thấy không có gì đủ sức dụ dỗ bằng cái này.
Thông minh! Viên Phi giống như ngươi, nếu như ngươi không đột phá nổi Linh Dịch Cảnh, so với giết ngươi còn khó chịu hơn. Loại tâm tình này chỉ ngươi mới có thể lý giải. Diệp Viễn cười nói.
Ừ. Hả? Ngươi dám so ta với yêu thú!
Phong Chỉ Nhu đầu tiên gật đầu một cái nhưng rất nhanh ý thức được có gì đó không đúng, nhất thời giận tím mặt.
Ha ha, ta cũng không ý đó, tại sao ngươi nhạy cảm như vậy? Không được động thủ! Ta bây giờ có cấp ba hộ vệ! Ngươi đánh không lại ta đâu!
Hừ! Ngươi có cấp bốn hộ vệ thì cũng đã làm sao? Cứ đánh ngươi đấy!
Phong Chỉ Nhu căn bản cũng không quan tâm, nàng không tin Diệp Viễn thật sự dám sai Viên Vương đánh nàng.
Ôi chao, ta sai lầm rồi, cô nãi nãi.
Này còn tạm được!
...
Sau khi đùa giỡn, một vấn đề xuất hiện trước mặt Diệp Viễn.
Núi Thông Tí Thạch Viên này nên xử lý như thế nào?
Viên Phi đi cùng hắn, núi Thông Tí Thạch Viên liền mất đi chỗ dựa.
Tại Vô Biên Sâm Lâm, yêu thú cấp ba cũng chỉ có Viên Phi. Nếu hắn rời đi, Thông Tí Thạch Viên như rắn mất đầu, sớm muộn sẽ bị thế lực khác thôn tính.
Thế giới yêu thú có lúc tàn khốc hơn nhân loại, những chủng tộc khác không thể nào dễ dàng tha cho Thông Tí Thạch Viên, tiếp tục chiếm núi làm vua, kết quả sau cùng chỉ có thể là bị tiêu diệt toàn bộ.
Viên Phi, những tộc nhân này của ngươi làm sao bây giờ? Nếu như ngươi đi, sợ rằng bọn họ sẽ bị chủng tộc cường đại khác thôn tính. Diệp Viễn hỏi.
Ngược lại không phải là Diệp Viễn không muốn mang bọn họ đi, mà Thông Tí Thạch Viên này thật sự có quá nhiều tên!
Nếu hắn mang đi toàn bộ, làm sao sắp xếp hết đây?
Mang mấy tên Thông Tí Thạch Viên ra ngoài, cơ hồ có thể hủy diệt một quốc gia thế tục. Một thế lực khổng lồ như vậy đặt ở nơi nào cũng không an toàn.
Nếu bị người khác phát hiện, khả năng những tên Thông Tí Thạch Viên gặp nguy hiểm còn nhiều hơn so với khi ở Vô Biên Sâm Lâm!
Viên Phi có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một người thôi. Mà nếu như đó là một đại tông môn cường giả thì so Viên Phi còn mạnh hơn nhiều!
Viên Phi thấy Diệp Viễn chủ động nhắc tới tộc nhân của hắn, trong lòng cảm động không thôi.
Đổi lại là người bên cạnh, nhận được sự giúp đỡ mạnh mẽ như vậy, nào có ai lo đến sự sống chết của tộc nhân Viên Phi?
Thiếu gia yên tâm, trên người của ta có một không gian Linh khí cực kỳ lợi hại, đủ đựng ta và tộc nhân của ta.
Vừa nói, Viên Phi lật tay lại, một mô hình cung điện nhỏ trôi lơ lửng trong lòng bàn tay của hắn.
Diệp Viễn hai mắt tỏa sáng, cười nói: Thì ra là không gian Linh khí 128 cấm, đồ chơi này trong không ranh giới sợ rằng vô cùng ít ỏi, xem ra Viên Phi ngươi thật là phúc duyên thâm hậu! Chẳng trách tộc nhân ngươi nhiều như vậy, chỉ ngươi có thể giác tỉnh trí nhớ truyền thừa, hơn nữa đột phá đến cấp ba.
Viên Phi cười nói: Nếu như thiếu gia có thể giúp ta đột phá đến cấp bốn, ngươi mới là phúc duyên lớn nhất của Viên Phi ta!
Diệp Viễn cười ha ha một tiếng nói: Yên tâm đi, ta sẽ không khiến ngươi thất vọng.
/195
|