Nam Phong Dật nghe xong ngớ cả người, hắn không thể ngờ rằng vị thiếu niên này lại không nể mặt mình đến vậy.
Khoan nói đến việc thân phận của hắn là Hoàng Đế bệ hạ, chỉ mỗi việc là cao thủ Ngưng Tinh Cảnh thôi, e là đã có không ít võ giả Linh Dịch Cảnh không dám hỗn xược với hắn như vậy.
Nhưng hắn cũng biết rõ loại kêu ngạo của một tuyệt thế thiên tài như Diệp Viễn.
Thiên tài có thể vượt qua Cửu Thiên Lộ, tương lai ắt sẽ vượt xa hơn phạm vi Tần quốc, nên Diệp Viễn hoàn toàn có đủ tư cách kêu ngạo. Nam Phong Dật đương nhiên cũng không biết rằng, Diệp Viễn có đủ thực lực để nói chuyện ngang hàng với hắn, bởi vì Diệp Viễn có một con yêu thú bậc ba làm nô bọc cho mình.
Phong Chỉ Nhu không hề đem chuyện của Viên Vương nói cho Nam Phong Dật biết, bởi vì cô đã hứa với Diệp Viễn là không đem chuyện này kể cho bất kỳ ai nghe hết cả.
Sau khi trở về, Phong Chỉ Nhu không hề kể chuyện này cho Nam Phong Dật biết.
Nam Phong Dật ho khan mấy tiếng, để che đậy đi sự ngại ngùng của mình, mới nói tiếp: “Không biết Diệp tiểu huynh đệ thấy sao về Đại hội phẩm đan của Túy Tinh Lâu.”
Diệp Viễn bĩu môi nói: “Chỉ là một lũ ô hợp thôi, lại bày đặt bày ra cái gì Đại hội phẩm đan, Vạn Đông Hải với chút bản lĩnh mèo cào đó thì phẩm đan cái nỗi gì, nếu như ta đoán không sai việc này chắc chắn là do Tô gia bày ra, Vạn Đông Hải chẳng qua chỉ là một con rối bị bọn chúng lợi dụng mà thôi.”
Nam Phong Dật ngạc nhiên nói: “Không ngờ Diệp tiểu huynh đệ lại có thể nhìn thấu đến vậy, theo như Trẫm biết Tụ Nguyên Đan của Túy Tinh Lâu chính là bắt nguồn từ Thượng Tông Đan Đường. Lần này bọn chúng không biết là từ trong Đan Đường moi đâu ra ba loại đan dược mới, để mê hoặc lòng người, ý đồ này đáng bị diệt.”
Lần này đến lượt Diệp Viễn cảm thấy kinh ngạc: “Ồ bắt nguồn từ Đan Đường của U Vân Tông sao? Xem ra Đan Đường này quả thật có chút tà đạo, có thể chế ra nhiều đan dược mới như vậy.”
Về việc nghiên cứu đan dược không ai có thể so sánh được với Diệp Viễn, hắn biết rất rõ muốn bào chế ra đan dược mới khó khăn đến mức nào.
Xét về mức độ nhận thức về đan dược ở Vô biên giới, Đan Đường có thể bào chế ra nhiều loại đan dược mới như vậy, đủ thấy thực lực của Đan Đường mạnh đến mức nào.
Tuy là những loại đan dược mới này trong mắt Diệp Viễn không đáng một xu, nhưng trong mắt người khác đó đã là một sự đột phá quá lớn rồi.
“Điều này là dĩ nhiên, bởi kể từ khi sư tổ của U Vân Tông tức U Vô Nhai quy tiên xong, mọi thứ điều chìm lắng xuống. Cho đến khi Trưởng môn đời thứ mười một Âu Dương Thác Thiên xuất thế, với sức lực của một người lĩnh xướng U Vân Tông phục hưng, mà cái Âu Dương Thác Thiên sử dụng lại không phải là lấy vũ lực phục chúng mà là dùng đan dược. Hắn đã từng là Đan Đế một thời, trong thời gian làm Trưởng môn, đã bào chế ra vô số đan dược để đáp ứng nhu cầu của biết bao cao thủ, và cũng chính từ lúc đó U Vân Tông mới hình thành Đan Đường và Võ Đường có địa vị ngang nhau như hiện nay.” Nam Phong Dật giải thích nói.
Diệp Viễn lúc này vỡ lẽ, nay mới biết nguồn gốc của Đan Đường và Võ Đường ở U Vân Tông.
“Vậy à, xem ra bệ hạ đến tìm ta, chắc đã cảm nhận được áp lực rồi phải không? Sớm biết như vậy, lúc trước đừng làm. Từ đầu diệt luôn Tô gia thì đâu ra nhiều chuyện phiền phức như bây giờ.” Diệp Viễn đại khái cũng đoán được ý của Nam Phong Dật.
Hiện giờ có thể cạnh tranh với Túy Tinh Lầu, chỉ còn mỗi Dược Hương Các thôi.
Nam Phong Dật đến tìm Diệp Viễn, tự nhiên là muốn Diệp gia phối hợp với Nam Phong gia cùng nhau phá hỏng Đại hội phẩm đan lần này.
Nam Phong Dật miễn cưỡng cười nói: “Ngươi nghĩ là ta không muốn sao, ngươi có biết Tô gia tại sao có thể từ trong Đan Đường mà moi ra nhiều loại đan dược đến thế không?”
“Hừm, chẳng lẽ có người chống lưng cho họ.”
Nam Phong Dật gật đầu: “Em gái của Tô Vũ Lâm hai mươi năm trước gả cho Trưởng lão của Đan Đường Âu Dương Minh. Tuy là Thượng Tông có quy định người trong Tông Môn không được can dự vào việc của thế tục, nhưng Âu Dương gia thỉnh thoảng giúp đỡ cho Tô gia một chút là việc dễ như trở bàn tay. Nếu không ngươi cho rằng Tô Vũ Bách làm sao có thể ngồi lên vị trí Đại Trưởng lão của Hình Đường. Nếu không phải thực lực của hắn không đủ, vị trí của Viện Trưởng e là sớm đã bị Tô gia lấy mất rồi.”
Diệp Viễn nay mới hiểu ra, hóa ra bên trong lại có nhiều sự tình như vậy, hèn gì Tô Vũ Bách trong học viện có thể một tay che trời, nhưng lại không một ai dám hó hé gì cả.
Tô gia có tay chân ở U Vân Tông, nên Nam Phong Dật mới ném chuột sợ vỡ bình, không dám ra tay với Tô gia đến nỗi giờ đây trở thành nuôi ong tay áo.
Chả trách người của gia tộc Nam Phong lại khiêm tốn đến như vậy, và cũng chả trách sao Hoàng thất lại đi ủng hộ Diệp Hàng và Vạn Đông Hải đấu đá với nhau, nội tình không ngờ lại hỗn tạp đến vậy.
Như vậy xem ra, phụ thân và Vạn Đông Hải đối kháng với nhau kì thực lại chính là Hoàng thất và Tô gia đang đọ sức với nhau. Như vậy mọi thứ coi như đã quá rõ.
Nhưng, từ tình thế trước mắt mà nói, bất kể là Hoàng thất hay Dược Hương Các đều đang nằm ở thế bất lợi.
Tô gia từ Đan Đường không biết lấy đâu ra nhiều đan dược mới đến vậy, lại tổ chức cái gì Đại hội phẩm đan khiến cho khắp nơi bàn tán xôn sao, e là đã đến lúc cháy nhà ra mặt chuột rồi.
Cũng chính vì vậy, Nam Phong Dật mới không thể nhịn được nữa.
“Vậy bệ hạ tìm ta là vì…” Diệp Viễn hiếu kỳ nói.
“Tô gia và Vạn gia đã làm ra động tĩnh lớn đến như vậy rồi, và ta cũng đã phái người đến Dược Hương Các mấy lần để dò hỏi, nhưng lệnh tôn đại nhân vẫn còn đang bế quan, ta e là…”
Hóa ra, Nam Phong Dật đang lo Diệp Hàng đang né tránh không dám lộ mặt nghênh chiến, như vậy thì Nam Phong gia sẽ chẳng còn con đường nào để lui nữa.
Chỉ một suy nghĩ đó thôi, Diệp Viễn đã không thấy không hài lòng. Bất luận là ai, cũng không mong muốn phụ thân của mình bị người khác xem như con cờ để sai khiến.
Tình hình hiện tại, một khi Diệp Hàng thật sự thất bại, cũng chính là lúc Tô gia và Vạn gia ra tay tiêu diệt. Đến lúc đó Hoàng thất có ra tay tương trợ hay không, thì đó hoàn toàn vẫn là chuyện chưa thể biết chắc được.
“Bệ hạ muốn phụ thân của ta đánh trận tiên phong, không biết là Hoàng thất đã chuẩn bị được những gì rồi, nếu như Tô gia thật sự muốn ép bệ hạ thoái vị, thì không biết bệ hạ đã có những kế sách ứng phó gì rồi.” Ngữ điệu của Diệp Viễn càng ngày càng trở nên lạnh lùng.
Tuy là Nam Phong Dật là phụ thân của Nam Phong Chỉ Nhu, là huynh trưởng của Nam Phong Nhược Tình, nhưng hắn và Diệp Viễn lại chẳng có chút quan hệ gì.
Nếu như Hoàng thất bị diệt vong, Diệp Viễn không ngại ra tay cứu giúp hai cô cháu Nam Phong Nhược Tình, nhưng nếu vì điều này mà muốn hắn bán mạng cho Hoàng thất, đó là việc không thể nào.
Càng không nói đến việc, hiện giờ Nam Phong Dật đang bày mưu tính kế với phụ thân của hắn.
“Điều này?”
“Bệ hạ gọi ta Diệp tiểu huynh đệ, không lẽ là đã thấy được thân phận tương lai sau này của ta. Hơn nữa bệ hạ có từng nghĩ qua, Hoàng thất đã không còn nữa, ngài lại đi kết giao với một với một đệ tử nòng cốt thì còn ý nghĩa gì nữa.” Diệp Viễn không chút do dự mỉa mai nói.
“Diệp Viễn, ngươi hỗn xược.” Nam Phong Dật cuối cùng không nhịn được nữa.
Diệp Viễn lại dám trù ẻo Hoàng thất bị diệt vong, điều này khiến hắn không thể nào tha thứ được.
“Ha ha, hỗn xược, ta có hỗn xược đến mấy cũng không bằng Tô gia, kì thực trong lòng của bệ hạ hiểu rõ. Hiện tại Hoàng thất rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc rồi, cho dù ta không hỗn xược bệ hạ có thể thay đổi cục diện hiện tại không? Đã đến mức này rồi bệ hạ còn làm ra cái vẻ như trong lòng đã có sẵn dự tính vậy. Làm ra cái vẻ đó cho ai coi chứ? Chẳng lẽ cái bệ hạ dựa vào chính là để phụ thân của ta nộp mạng sao? Bệ hạ cho rằng đem mạng của phụ thân ta ra nộp là có thể diệt trừ đi dã tâm của Tô gia sao?” Diệp Viễn lạnh lùng cười nói.
Một luồng khí thế cực kỳ đáng sợ phát ra, luồng khí thế rõ ràng được phát ra từ một võ giả Ngưng Tinh Cảnh.
Nhưng đối mặt với luồng khí thế đáng sợ đó, Diệp Viễn lại không hề nhúc nhích.
“Ha ha, ta khuyên bệ hạ vẫn là bớt giận đi. Lúc này đây đắc tội với một đồng minh chẳng phải là một hành động khôn ngoan gì.” Diệp Viễn cười nhạt nói.
Nam Phong Dật sắc mặt thay đổi, tức khắc thu khí thế trên người lại.
Khoan nói đến việc thân phận của hắn là Hoàng Đế bệ hạ, chỉ mỗi việc là cao thủ Ngưng Tinh Cảnh thôi, e là đã có không ít võ giả Linh Dịch Cảnh không dám hỗn xược với hắn như vậy.
Nhưng hắn cũng biết rõ loại kêu ngạo của một tuyệt thế thiên tài như Diệp Viễn.
Thiên tài có thể vượt qua Cửu Thiên Lộ, tương lai ắt sẽ vượt xa hơn phạm vi Tần quốc, nên Diệp Viễn hoàn toàn có đủ tư cách kêu ngạo. Nam Phong Dật đương nhiên cũng không biết rằng, Diệp Viễn có đủ thực lực để nói chuyện ngang hàng với hắn, bởi vì Diệp Viễn có một con yêu thú bậc ba làm nô bọc cho mình.
Phong Chỉ Nhu không hề đem chuyện của Viên Vương nói cho Nam Phong Dật biết, bởi vì cô đã hứa với Diệp Viễn là không đem chuyện này kể cho bất kỳ ai nghe hết cả.
Sau khi trở về, Phong Chỉ Nhu không hề kể chuyện này cho Nam Phong Dật biết.
Nam Phong Dật ho khan mấy tiếng, để che đậy đi sự ngại ngùng của mình, mới nói tiếp: “Không biết Diệp tiểu huynh đệ thấy sao về Đại hội phẩm đan của Túy Tinh Lâu.”
Diệp Viễn bĩu môi nói: “Chỉ là một lũ ô hợp thôi, lại bày đặt bày ra cái gì Đại hội phẩm đan, Vạn Đông Hải với chút bản lĩnh mèo cào đó thì phẩm đan cái nỗi gì, nếu như ta đoán không sai việc này chắc chắn là do Tô gia bày ra, Vạn Đông Hải chẳng qua chỉ là một con rối bị bọn chúng lợi dụng mà thôi.”
Nam Phong Dật ngạc nhiên nói: “Không ngờ Diệp tiểu huynh đệ lại có thể nhìn thấu đến vậy, theo như Trẫm biết Tụ Nguyên Đan của Túy Tinh Lâu chính là bắt nguồn từ Thượng Tông Đan Đường. Lần này bọn chúng không biết là từ trong Đan Đường moi đâu ra ba loại đan dược mới, để mê hoặc lòng người, ý đồ này đáng bị diệt.”
Lần này đến lượt Diệp Viễn cảm thấy kinh ngạc: “Ồ bắt nguồn từ Đan Đường của U Vân Tông sao? Xem ra Đan Đường này quả thật có chút tà đạo, có thể chế ra nhiều đan dược mới như vậy.”
Về việc nghiên cứu đan dược không ai có thể so sánh được với Diệp Viễn, hắn biết rất rõ muốn bào chế ra đan dược mới khó khăn đến mức nào.
Xét về mức độ nhận thức về đan dược ở Vô biên giới, Đan Đường có thể bào chế ra nhiều loại đan dược mới như vậy, đủ thấy thực lực của Đan Đường mạnh đến mức nào.
Tuy là những loại đan dược mới này trong mắt Diệp Viễn không đáng một xu, nhưng trong mắt người khác đó đã là một sự đột phá quá lớn rồi.
“Điều này là dĩ nhiên, bởi kể từ khi sư tổ của U Vân Tông tức U Vô Nhai quy tiên xong, mọi thứ điều chìm lắng xuống. Cho đến khi Trưởng môn đời thứ mười một Âu Dương Thác Thiên xuất thế, với sức lực của một người lĩnh xướng U Vân Tông phục hưng, mà cái Âu Dương Thác Thiên sử dụng lại không phải là lấy vũ lực phục chúng mà là dùng đan dược. Hắn đã từng là Đan Đế một thời, trong thời gian làm Trưởng môn, đã bào chế ra vô số đan dược để đáp ứng nhu cầu của biết bao cao thủ, và cũng chính từ lúc đó U Vân Tông mới hình thành Đan Đường và Võ Đường có địa vị ngang nhau như hiện nay.” Nam Phong Dật giải thích nói.
Diệp Viễn lúc này vỡ lẽ, nay mới biết nguồn gốc của Đan Đường và Võ Đường ở U Vân Tông.
“Vậy à, xem ra bệ hạ đến tìm ta, chắc đã cảm nhận được áp lực rồi phải không? Sớm biết như vậy, lúc trước đừng làm. Từ đầu diệt luôn Tô gia thì đâu ra nhiều chuyện phiền phức như bây giờ.” Diệp Viễn đại khái cũng đoán được ý của Nam Phong Dật.
Hiện giờ có thể cạnh tranh với Túy Tinh Lầu, chỉ còn mỗi Dược Hương Các thôi.
Nam Phong Dật đến tìm Diệp Viễn, tự nhiên là muốn Diệp gia phối hợp với Nam Phong gia cùng nhau phá hỏng Đại hội phẩm đan lần này.
Nam Phong Dật miễn cưỡng cười nói: “Ngươi nghĩ là ta không muốn sao, ngươi có biết Tô gia tại sao có thể từ trong Đan Đường mà moi ra nhiều loại đan dược đến thế không?”
“Hừm, chẳng lẽ có người chống lưng cho họ.”
Nam Phong Dật gật đầu: “Em gái của Tô Vũ Lâm hai mươi năm trước gả cho Trưởng lão của Đan Đường Âu Dương Minh. Tuy là Thượng Tông có quy định người trong Tông Môn không được can dự vào việc của thế tục, nhưng Âu Dương gia thỉnh thoảng giúp đỡ cho Tô gia một chút là việc dễ như trở bàn tay. Nếu không ngươi cho rằng Tô Vũ Bách làm sao có thể ngồi lên vị trí Đại Trưởng lão của Hình Đường. Nếu không phải thực lực của hắn không đủ, vị trí của Viện Trưởng e là sớm đã bị Tô gia lấy mất rồi.”
Diệp Viễn nay mới hiểu ra, hóa ra bên trong lại có nhiều sự tình như vậy, hèn gì Tô Vũ Bách trong học viện có thể một tay che trời, nhưng lại không một ai dám hó hé gì cả.
Tô gia có tay chân ở U Vân Tông, nên Nam Phong Dật mới ném chuột sợ vỡ bình, không dám ra tay với Tô gia đến nỗi giờ đây trở thành nuôi ong tay áo.
Chả trách người của gia tộc Nam Phong lại khiêm tốn đến như vậy, và cũng chả trách sao Hoàng thất lại đi ủng hộ Diệp Hàng và Vạn Đông Hải đấu đá với nhau, nội tình không ngờ lại hỗn tạp đến vậy.
Như vậy xem ra, phụ thân và Vạn Đông Hải đối kháng với nhau kì thực lại chính là Hoàng thất và Tô gia đang đọ sức với nhau. Như vậy mọi thứ coi như đã quá rõ.
Nhưng, từ tình thế trước mắt mà nói, bất kể là Hoàng thất hay Dược Hương Các đều đang nằm ở thế bất lợi.
Tô gia từ Đan Đường không biết lấy đâu ra nhiều đan dược mới đến vậy, lại tổ chức cái gì Đại hội phẩm đan khiến cho khắp nơi bàn tán xôn sao, e là đã đến lúc cháy nhà ra mặt chuột rồi.
Cũng chính vì vậy, Nam Phong Dật mới không thể nhịn được nữa.
“Vậy bệ hạ tìm ta là vì…” Diệp Viễn hiếu kỳ nói.
“Tô gia và Vạn gia đã làm ra động tĩnh lớn đến như vậy rồi, và ta cũng đã phái người đến Dược Hương Các mấy lần để dò hỏi, nhưng lệnh tôn đại nhân vẫn còn đang bế quan, ta e là…”
Hóa ra, Nam Phong Dật đang lo Diệp Hàng đang né tránh không dám lộ mặt nghênh chiến, như vậy thì Nam Phong gia sẽ chẳng còn con đường nào để lui nữa.
Chỉ một suy nghĩ đó thôi, Diệp Viễn đã không thấy không hài lòng. Bất luận là ai, cũng không mong muốn phụ thân của mình bị người khác xem như con cờ để sai khiến.
Tình hình hiện tại, một khi Diệp Hàng thật sự thất bại, cũng chính là lúc Tô gia và Vạn gia ra tay tiêu diệt. Đến lúc đó Hoàng thất có ra tay tương trợ hay không, thì đó hoàn toàn vẫn là chuyện chưa thể biết chắc được.
“Bệ hạ muốn phụ thân của ta đánh trận tiên phong, không biết là Hoàng thất đã chuẩn bị được những gì rồi, nếu như Tô gia thật sự muốn ép bệ hạ thoái vị, thì không biết bệ hạ đã có những kế sách ứng phó gì rồi.” Ngữ điệu của Diệp Viễn càng ngày càng trở nên lạnh lùng.
Tuy là Nam Phong Dật là phụ thân của Nam Phong Chỉ Nhu, là huynh trưởng của Nam Phong Nhược Tình, nhưng hắn và Diệp Viễn lại chẳng có chút quan hệ gì.
Nếu như Hoàng thất bị diệt vong, Diệp Viễn không ngại ra tay cứu giúp hai cô cháu Nam Phong Nhược Tình, nhưng nếu vì điều này mà muốn hắn bán mạng cho Hoàng thất, đó là việc không thể nào.
Càng không nói đến việc, hiện giờ Nam Phong Dật đang bày mưu tính kế với phụ thân của hắn.
“Điều này?”
“Bệ hạ gọi ta Diệp tiểu huynh đệ, không lẽ là đã thấy được thân phận tương lai sau này của ta. Hơn nữa bệ hạ có từng nghĩ qua, Hoàng thất đã không còn nữa, ngài lại đi kết giao với một với một đệ tử nòng cốt thì còn ý nghĩa gì nữa.” Diệp Viễn không chút do dự mỉa mai nói.
“Diệp Viễn, ngươi hỗn xược.” Nam Phong Dật cuối cùng không nhịn được nữa.
Diệp Viễn lại dám trù ẻo Hoàng thất bị diệt vong, điều này khiến hắn không thể nào tha thứ được.
“Ha ha, hỗn xược, ta có hỗn xược đến mấy cũng không bằng Tô gia, kì thực trong lòng của bệ hạ hiểu rõ. Hiện tại Hoàng thất rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc rồi, cho dù ta không hỗn xược bệ hạ có thể thay đổi cục diện hiện tại không? Đã đến mức này rồi bệ hạ còn làm ra cái vẻ như trong lòng đã có sẵn dự tính vậy. Làm ra cái vẻ đó cho ai coi chứ? Chẳng lẽ cái bệ hạ dựa vào chính là để phụ thân của ta nộp mạng sao? Bệ hạ cho rằng đem mạng của phụ thân ta ra nộp là có thể diệt trừ đi dã tâm của Tô gia sao?” Diệp Viễn lạnh lùng cười nói.
Một luồng khí thế cực kỳ đáng sợ phát ra, luồng khí thế rõ ràng được phát ra từ một võ giả Ngưng Tinh Cảnh.
Nhưng đối mặt với luồng khí thế đáng sợ đó, Diệp Viễn lại không hề nhúc nhích.
“Ha ha, ta khuyên bệ hạ vẫn là bớt giận đi. Lúc này đây đắc tội với một đồng minh chẳng phải là một hành động khôn ngoan gì.” Diệp Viễn cười nhạt nói.
Nam Phong Dật sắc mặt thay đổi, tức khắc thu khí thế trên người lại.
/195
|