“Rốt cuộc bị giết chết!”
“Sao tên gia hỏa Diệp Viễn này là tại nực cười như vậy chứ? Rõ ràng có thể toàn thân trở ra lại lựa chọn phương thức như thế, dọa ta giật mình mà!”
“Đúng vậy, mặc dù là ở trong giấc mộng nhưng loại cảm giác tử vong này cũng không dễ chịu, thời điểm mỗi lần bị giết chết ta cũng cảm thấy như mình bị chết thật.”
“Tức chết bổn đại gia rồi, còn tưởng rằng hắn thật sự có thực lực khiêu chiến Địa cấp tiến giai, ai biết vừa đi ra liền bị miểu sát rồi, đây không phải là chơi đùa chúng ta hay sao?”
...
“Hù chết bảo bảo” những lời này giống như một quả lựu đạn kích động đám người vây quanh vốn đang tĩnh.
Diệp Viễn vô tội còn không biết rằng động tĩnh của hắn đã chọc giận tất cả mọi người, gây ra lời than phiền từ tất cả mọi người.
Mấu chốt là mọi người đều đánh giá khả năng của hắn quá cao làm hại họ theo quán tính nghĩ rằng hiển nhiên Diệp Viễn sẽ thông qua.
Nếu như Diệp Viễn việc trải qua một phen khổ chiến mới thua trận thì phản ứng của những học viên vây xem các học viên ngược đã không lớn như thế nhưng ai biết hắn vừa lên liền bị một kích chết tươi rồi. Điều này khiến cho tất cả mọi người được mở rộng tầm mắt.
Dự đoán cùng thực tế có chênh lệch quá lớn, cũng khó trách tất cả mọi người đều có cảm giác như bị trêu đùa này.
Hô Duyên Dũng cũng ngơ ngác nhìn màn sáng, bật cười thất thanh.
Hắn và các học viên đều như nhau, cũng bị Diệp Viễn kích động tâm tình, còn tưởng rằng Diệp Viễn thật sự có đòn sát thủ gì, có thể thông qua khảo hạch Địa cấp tiến giai, ai biết gia hỏa này chẳng qua là người không biết không sợ, chính mình chịu chết.
“Tuy vậy... có thể thông qua Huyền cấp tiến giai, từ người nhỏ tuổi nhất, có cảnh giới thấp nhất ở Học viện Đan Võ trở thành Địa cấp học viên, thực lực của Diệp Viễn đã vượt quá tưởng tượng của ta rồi.” Hô Duyên Dũng khen ngợi.
Hắn không hề cảm thấy Diệp Viễn cố ý trêu đùa mọi người, ngược lại, hắn còn thấy tâm võ đạo của Diệp Viễn là vô cùng kiên định!
Người bình thường trong thời điểm đối mặt với một đối thủ có cảnh giới cao hơn mình tất nhiên sẽ lựa chọn nhượng bộ mà Diệp Viễn lại lựa chọn khiêu chiến, sự lựa chọn của bản thân hắn đã nói lên rất nhiều điều.
Đương nhiên, nếu như hắn biết ở bên trong Huyễn Linh Tháp Diệp Viễn làm cái gì, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.
Từ trong Huyễn Linh Tháp, Diệp Viễn đã trở về thực tế, trong tràng đấu võ chỉ còn lại Mộng Mô cùng bốn gã hắc y võ giả khác.
Rung động trong mắt Mộng Mô đến bây giờ còn chưa tản đi...
Ngay mới vừa rồi, Diệp Viễn lựa chọn cùng năm tên hắc y võ giả chính diện đánh nhau, Diệp Viễn dĩ nhiên là ở dưới sự công kích cường đại của đối phương ngỏm rồi.
Mà ở một cái chớp mắt cuối cùng, Diệp Viễn sử ra một đòn bát trọng lãng vỗ trúng một tên hắc y võ giả, đánh gục hắn.
Mặc dù ở trong giấc mộng Diệp Viễn sẽ không chân chính tử vong, có thể là do gặp may nhưng hắn chân chân thật thật tiêu diệt được một tên Linh Dịch Cảnh tầng một!
Nói cách khác, thực lực của Diệp Viễn đã có uy hiếp với Linh Dịch Cảnh!
Nguyên Khí tầng bốn có uy hiếp tới Linh Dịch Cảnh tầng một, đây là nói mơ giữa ban ngày sao?
Mộng Mô nuốt nước miếng, cảm thấy cả thế giới cũng không quá chân thật.
...
“A, vừa rồi ta mới tiêu diệt được một tên đúng không?”
Diệp Viễn như có điều suy nghĩ đi ra khỏi Huyễn Linh Tháp, cũng không có chú ý tới ánh mắt tất cả mọi người quái dị, hắn còn đang suy nghĩ tới sự tình vừa mới vừa đối công với năm tên võ giả vừa rồi.
Lục Nhi là người đầu tiên vọt tới trước mặt Diệp Viễn, nàng đã sớm thông qua tiến giai khảo hạch nhập môn, đã chính thức trở thành học viên Học viện Đan Võ.
Bằng tu vi Nguyên Khí tầng ba thông qua nhập môn tiến giai khảo hạch, thực lực của Lục Nhi tự nhiên không thể nghi ngờ gì nữa, Hô Duyên Dũng cũng bắt đầu chú ý tới tiểu nữ hài tầm thường này rồi.
Đương nhiên, Lục Nhi có thể thông qua khảo hạch còn bởi vì Diệp Viễn truyền cho nàng một bộ võ kỹ tương đối lợi hại, tên là “Huyền Băng Chín Thức”. Bộ võ kỹ này chính là thứ khiến Linh Tuyết thần vương thành danh, cùng với công pháp Lục Nhi hòa hợp nên có uy lực vô cùng.
Võ kỹ Lục Nhi tu luyện đều là Thần Vực cao cấp công pháp võ kỹ, vượt cấp chiến thắng năm tên Nguyên Khí tầng bốn tự nhiên không thành vấn đề.
“Thiếu gia, ngươi thật là lợi hại, thoáng cái liền thông qua ba cấp khảo hạch!” Lục Nhi kéo vạt áo Diệp Viễn tự hào nói.
Thấy Diệp Viễn thông qua khảo hạch, Lục Nhi cảm thấy còn vui vẻ hơn so với việc chính mình cũng thông qua.
Diệp Viễn thấy người đến là Lục Nhi, cười nói: “Chẳng qua chỉ là khảo hạch Huyền cấp, căn bản không khó. Nếu không phải cái tên giám khảo chết tiệt đó trù ta, ta đã sớm thông qua.”
Các học viên vây xem lần nữa bị đả kích, khả năng mạnh miệng của tên gia hỏa còn mạnh hơn thực lực của bản thân hắn!
Mới vừa rồi rõ ràng đã bị ngược đến không được, bây giờ đi ra lại còn khoác lác.
Giám khảo Huyễn Linh Tháp khảo hạch qua vô số học viên, cho tới bây giờ đều là vô cùng công chính, làm sao có thể cùng hội đồng một học viên Nguyên Khí tầng bốn chứ?
“Hì hì, ngược lại thiếu gia là lợi hại nhất! Đáng tiếc Đường đại ca bế quan, nếu không khẳng định cũng thay thiếu gia cao hứng đây.”
Trải qua khoảng thời gian tích lũy này, cảnh giới của Đường Vũ cũng đã củng cố được tương đối rồi, hai ngày trước lúc bế quan chắc hắn đã đột phá Nguyên Khí tầng sáu rồi.
Diệp Viễn cho Đường Vũ một lọ Nguyên Khí Đan thượng phẩm, đột phá Nguyên Khí tầng sáu chẳng qua là vấn đề thời gian thôi.
“Ha ha, đợi Đường Vũ xuất quan, hắn cũng nên tới tham gia Hoàng cấp tiến giai rồi. Nhìn dáng vẻ của ngươi, chắc thông qua khảo hạch chứ?” Diệp Viễn cười nói.
Lục Nhi cười gật đầu nói: “Đây chẳng phải là làm phiền thiếu gia hay sao?”
“Ha ha, ta đâu có làm gì đâu, nguyên lực ngươi có đều là mình luyện được.”
Chủ tớ hai người không coi ai ra gì ngươi một câu ta một câu, đúng là ngược chết người bên cạnh mà.
Nguyên lai sự chú ý của những người đi trước đều bị màn sáng hấp dẫn, cũng không có chú ý tới trong đám người còn có một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy.
Bây giờ nàng và Diệp Viễn đứng chung một chỗ, nhất thời hấp dẫn đông đảo ánh mắt.
Mọi người lúc này mới phát hiện, không biết lúc nào, trong đám học viên tự nhiên lại thêm một thiếu nữ xinh đẹp như vậy.
Bàn về dung mạo, Lục Nhi còn chưa hoàn toàn nẩy nở so với kia Liễu Nhược Thủy đã chỉ có hơn chứ không kém. Mà trên người Lục Nhi lại có khí chất ngây thơ, hồn nhiên mà Liễu Nhược Thủy không có.
Nhận thấy ánh mắt mọi người, Diệp Viễn cũng biết Lục Nhi sau này sợ rằng sẽ trở thành đối tượng theo đuổi của không ít học viên.
Đúng lúc này, học viên đứng đầu viện đi tới trước mặt Diệp Viễn, vừa nhìn mọi người ngay lập tức nhận ra người đến.
“Mau nhìn, đây chẳng phải là Vũ sư huynh sao? Hắn nổi danh mê võ nghệ trong học viện, xếp hạng thứ mười lăm nhân vật đứng đầu trên Võ bảng! Chẳng lẽ hắn đã để mắt tới Diệp Viễn rồi hả? Diệp Viễn thảm rồi!”
Vũ Lạc Trần hướng về Diệp Viễn chắp tay nói: “Chúc mừng Diệp sư đệ tấn thăng Địa cấp, tại hạ Thiên cấp Vũ Lạc Trần.”
Diệp Viễn có chút không rõ vì sao, tuy vậy vẫn đáp lễ lại, cười nói: “Đa tạ Vũ sư huynh.”
“Diệp sư đệ thiên phú siêu quần, chắc chắn không lâu sau sẽ tiến giai Thiên cấp, đến lúc đó ta muốn hẹn Diệp sư đệ luận bàn một phen, xin Diệp sư đệ chớ từ chối.”
Mặc dù sớm có dự liệu nhưng lời Vũ Lạc Trần khiến đám người xung quanh xôn xao không nhỏ.
Vũ Lạc Trần là kẻ mê võ nghệ, thích khiêu chiến những cao thủ xung quanh học viện, những người có tên trên võ bảng thấy hắn đều cảm thấy nhức đầu.
Bởi vì một lòng hướng võ, Vũ Lạc Trần tiến bộ cũng thật nhanh, chỉ dùng thời gian nửa năm, liền từ đội sổ Thiên cấp tiến tới vị trí thứ mười lăm trên Võ bảng.
Diệp Viễn quan sát Vũ Lạc Trần một phen, bỗng nhiên cười nói: “Nếu Vũ sư huynh để mắt ta, ta sao dám không ứng chiến?”
Vũ Lạc Trần vốn có chút nghiêm túc, bây giờ quả thật nhoẻn miệng cười: “Được, quả nhiên không hổ là học viên có tiềm lực nhất học viện! Sau này nếu như gặp phải chuyện gì trong học viện, ngươi có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào!”
“Ha ha, vậy thì cám ơn Vũ sư huynh rồi.” Diệp Viễn cười to nói.
“Sao tên gia hỏa Diệp Viễn này là tại nực cười như vậy chứ? Rõ ràng có thể toàn thân trở ra lại lựa chọn phương thức như thế, dọa ta giật mình mà!”
“Đúng vậy, mặc dù là ở trong giấc mộng nhưng loại cảm giác tử vong này cũng không dễ chịu, thời điểm mỗi lần bị giết chết ta cũng cảm thấy như mình bị chết thật.”
“Tức chết bổn đại gia rồi, còn tưởng rằng hắn thật sự có thực lực khiêu chiến Địa cấp tiến giai, ai biết vừa đi ra liền bị miểu sát rồi, đây không phải là chơi đùa chúng ta hay sao?”
...
“Hù chết bảo bảo” những lời này giống như một quả lựu đạn kích động đám người vây quanh vốn đang tĩnh.
Diệp Viễn vô tội còn không biết rằng động tĩnh của hắn đã chọc giận tất cả mọi người, gây ra lời than phiền từ tất cả mọi người.
Mấu chốt là mọi người đều đánh giá khả năng của hắn quá cao làm hại họ theo quán tính nghĩ rằng hiển nhiên Diệp Viễn sẽ thông qua.
Nếu như Diệp Viễn việc trải qua một phen khổ chiến mới thua trận thì phản ứng của những học viên vây xem các học viên ngược đã không lớn như thế nhưng ai biết hắn vừa lên liền bị một kích chết tươi rồi. Điều này khiến cho tất cả mọi người được mở rộng tầm mắt.
Dự đoán cùng thực tế có chênh lệch quá lớn, cũng khó trách tất cả mọi người đều có cảm giác như bị trêu đùa này.
Hô Duyên Dũng cũng ngơ ngác nhìn màn sáng, bật cười thất thanh.
Hắn và các học viên đều như nhau, cũng bị Diệp Viễn kích động tâm tình, còn tưởng rằng Diệp Viễn thật sự có đòn sát thủ gì, có thể thông qua khảo hạch Địa cấp tiến giai, ai biết gia hỏa này chẳng qua là người không biết không sợ, chính mình chịu chết.
“Tuy vậy... có thể thông qua Huyền cấp tiến giai, từ người nhỏ tuổi nhất, có cảnh giới thấp nhất ở Học viện Đan Võ trở thành Địa cấp học viên, thực lực của Diệp Viễn đã vượt quá tưởng tượng của ta rồi.” Hô Duyên Dũng khen ngợi.
Hắn không hề cảm thấy Diệp Viễn cố ý trêu đùa mọi người, ngược lại, hắn còn thấy tâm võ đạo của Diệp Viễn là vô cùng kiên định!
Người bình thường trong thời điểm đối mặt với một đối thủ có cảnh giới cao hơn mình tất nhiên sẽ lựa chọn nhượng bộ mà Diệp Viễn lại lựa chọn khiêu chiến, sự lựa chọn của bản thân hắn đã nói lên rất nhiều điều.
Đương nhiên, nếu như hắn biết ở bên trong Huyễn Linh Tháp Diệp Viễn làm cái gì, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.
Từ trong Huyễn Linh Tháp, Diệp Viễn đã trở về thực tế, trong tràng đấu võ chỉ còn lại Mộng Mô cùng bốn gã hắc y võ giả khác.
Rung động trong mắt Mộng Mô đến bây giờ còn chưa tản đi...
Ngay mới vừa rồi, Diệp Viễn lựa chọn cùng năm tên hắc y võ giả chính diện đánh nhau, Diệp Viễn dĩ nhiên là ở dưới sự công kích cường đại của đối phương ngỏm rồi.
Mà ở một cái chớp mắt cuối cùng, Diệp Viễn sử ra một đòn bát trọng lãng vỗ trúng một tên hắc y võ giả, đánh gục hắn.
Mặc dù ở trong giấc mộng Diệp Viễn sẽ không chân chính tử vong, có thể là do gặp may nhưng hắn chân chân thật thật tiêu diệt được một tên Linh Dịch Cảnh tầng một!
Nói cách khác, thực lực của Diệp Viễn đã có uy hiếp với Linh Dịch Cảnh!
Nguyên Khí tầng bốn có uy hiếp tới Linh Dịch Cảnh tầng một, đây là nói mơ giữa ban ngày sao?
Mộng Mô nuốt nước miếng, cảm thấy cả thế giới cũng không quá chân thật.
...
“A, vừa rồi ta mới tiêu diệt được một tên đúng không?”
Diệp Viễn như có điều suy nghĩ đi ra khỏi Huyễn Linh Tháp, cũng không có chú ý tới ánh mắt tất cả mọi người quái dị, hắn còn đang suy nghĩ tới sự tình vừa mới vừa đối công với năm tên võ giả vừa rồi.
Lục Nhi là người đầu tiên vọt tới trước mặt Diệp Viễn, nàng đã sớm thông qua tiến giai khảo hạch nhập môn, đã chính thức trở thành học viên Học viện Đan Võ.
Bằng tu vi Nguyên Khí tầng ba thông qua nhập môn tiến giai khảo hạch, thực lực của Lục Nhi tự nhiên không thể nghi ngờ gì nữa, Hô Duyên Dũng cũng bắt đầu chú ý tới tiểu nữ hài tầm thường này rồi.
Đương nhiên, Lục Nhi có thể thông qua khảo hạch còn bởi vì Diệp Viễn truyền cho nàng một bộ võ kỹ tương đối lợi hại, tên là “Huyền Băng Chín Thức”. Bộ võ kỹ này chính là thứ khiến Linh Tuyết thần vương thành danh, cùng với công pháp Lục Nhi hòa hợp nên có uy lực vô cùng.
Võ kỹ Lục Nhi tu luyện đều là Thần Vực cao cấp công pháp võ kỹ, vượt cấp chiến thắng năm tên Nguyên Khí tầng bốn tự nhiên không thành vấn đề.
“Thiếu gia, ngươi thật là lợi hại, thoáng cái liền thông qua ba cấp khảo hạch!” Lục Nhi kéo vạt áo Diệp Viễn tự hào nói.
Thấy Diệp Viễn thông qua khảo hạch, Lục Nhi cảm thấy còn vui vẻ hơn so với việc chính mình cũng thông qua.
Diệp Viễn thấy người đến là Lục Nhi, cười nói: “Chẳng qua chỉ là khảo hạch Huyền cấp, căn bản không khó. Nếu không phải cái tên giám khảo chết tiệt đó trù ta, ta đã sớm thông qua.”
Các học viên vây xem lần nữa bị đả kích, khả năng mạnh miệng của tên gia hỏa còn mạnh hơn thực lực của bản thân hắn!
Mới vừa rồi rõ ràng đã bị ngược đến không được, bây giờ đi ra lại còn khoác lác.
Giám khảo Huyễn Linh Tháp khảo hạch qua vô số học viên, cho tới bây giờ đều là vô cùng công chính, làm sao có thể cùng hội đồng một học viên Nguyên Khí tầng bốn chứ?
“Hì hì, ngược lại thiếu gia là lợi hại nhất! Đáng tiếc Đường đại ca bế quan, nếu không khẳng định cũng thay thiếu gia cao hứng đây.”
Trải qua khoảng thời gian tích lũy này, cảnh giới của Đường Vũ cũng đã củng cố được tương đối rồi, hai ngày trước lúc bế quan chắc hắn đã đột phá Nguyên Khí tầng sáu rồi.
Diệp Viễn cho Đường Vũ một lọ Nguyên Khí Đan thượng phẩm, đột phá Nguyên Khí tầng sáu chẳng qua là vấn đề thời gian thôi.
“Ha ha, đợi Đường Vũ xuất quan, hắn cũng nên tới tham gia Hoàng cấp tiến giai rồi. Nhìn dáng vẻ của ngươi, chắc thông qua khảo hạch chứ?” Diệp Viễn cười nói.
Lục Nhi cười gật đầu nói: “Đây chẳng phải là làm phiền thiếu gia hay sao?”
“Ha ha, ta đâu có làm gì đâu, nguyên lực ngươi có đều là mình luyện được.”
Chủ tớ hai người không coi ai ra gì ngươi một câu ta một câu, đúng là ngược chết người bên cạnh mà.
Nguyên lai sự chú ý của những người đi trước đều bị màn sáng hấp dẫn, cũng không có chú ý tới trong đám người còn có một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy.
Bây giờ nàng và Diệp Viễn đứng chung một chỗ, nhất thời hấp dẫn đông đảo ánh mắt.
Mọi người lúc này mới phát hiện, không biết lúc nào, trong đám học viên tự nhiên lại thêm một thiếu nữ xinh đẹp như vậy.
Bàn về dung mạo, Lục Nhi còn chưa hoàn toàn nẩy nở so với kia Liễu Nhược Thủy đã chỉ có hơn chứ không kém. Mà trên người Lục Nhi lại có khí chất ngây thơ, hồn nhiên mà Liễu Nhược Thủy không có.
Nhận thấy ánh mắt mọi người, Diệp Viễn cũng biết Lục Nhi sau này sợ rằng sẽ trở thành đối tượng theo đuổi của không ít học viên.
Đúng lúc này, học viên đứng đầu viện đi tới trước mặt Diệp Viễn, vừa nhìn mọi người ngay lập tức nhận ra người đến.
“Mau nhìn, đây chẳng phải là Vũ sư huynh sao? Hắn nổi danh mê võ nghệ trong học viện, xếp hạng thứ mười lăm nhân vật đứng đầu trên Võ bảng! Chẳng lẽ hắn đã để mắt tới Diệp Viễn rồi hả? Diệp Viễn thảm rồi!”
Vũ Lạc Trần hướng về Diệp Viễn chắp tay nói: “Chúc mừng Diệp sư đệ tấn thăng Địa cấp, tại hạ Thiên cấp Vũ Lạc Trần.”
Diệp Viễn có chút không rõ vì sao, tuy vậy vẫn đáp lễ lại, cười nói: “Đa tạ Vũ sư huynh.”
“Diệp sư đệ thiên phú siêu quần, chắc chắn không lâu sau sẽ tiến giai Thiên cấp, đến lúc đó ta muốn hẹn Diệp sư đệ luận bàn một phen, xin Diệp sư đệ chớ từ chối.”
Mặc dù sớm có dự liệu nhưng lời Vũ Lạc Trần khiến đám người xung quanh xôn xao không nhỏ.
Vũ Lạc Trần là kẻ mê võ nghệ, thích khiêu chiến những cao thủ xung quanh học viện, những người có tên trên võ bảng thấy hắn đều cảm thấy nhức đầu.
Bởi vì một lòng hướng võ, Vũ Lạc Trần tiến bộ cũng thật nhanh, chỉ dùng thời gian nửa năm, liền từ đội sổ Thiên cấp tiến tới vị trí thứ mười lăm trên Võ bảng.
Diệp Viễn quan sát Vũ Lạc Trần một phen, bỗng nhiên cười nói: “Nếu Vũ sư huynh để mắt ta, ta sao dám không ứng chiến?”
Vũ Lạc Trần vốn có chút nghiêm túc, bây giờ quả thật nhoẻn miệng cười: “Được, quả nhiên không hổ là học viên có tiềm lực nhất học viện! Sau này nếu như gặp phải chuyện gì trong học viện, ngươi có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào!”
“Ha ha, vậy thì cám ơn Vũ sư huynh rồi.” Diệp Viễn cười to nói.
/195
|