Cải tiến đan dược đã luyện thành làm tăng thêm hiệu quả của nó là một việc hết sức khó khăn.
Diệp Hàng đã là đại đan dược sơ cấp, nhưng vẫn không cải thiện được hiệu quả của nguyên khí đan, có thể thấy được độ khó của việc này là rất cao.
Còn về hiệu quả của đan dược nhất giới mới chế ra vẫn gấp đôi so với Nguyên Khí Đan, nguyên nhân đó chính là Thiên Phương Dạ Đàm, không thì Tụ Nguyên Đan làm sao có thể tạo nên áp lực lớn cho Diệp Hàng như vậy.
Nhưng mà hiện nay, sự việc của Thiên Phương Dạ Đàm đã xảy ra rồi, chấn động trong lòng Diệp Hàng không cần nghĩ cũng biết.
Từ khi Diệp Hàng bước chân vào con đường đan dược, hơn mười mấy năm nay làm gì có nghe qua đan dược nhất giới mà hiệu quả của nó lại gấp đôi so với Nguyên Khí Đan!
Hơn nữa Diệp Viễn nói đó chỉ là Bạo Nguyên Đan mà thôi, vậy mà lại có hiệu quả thần kỳ đến vậy!
Bây giờ trong lòng Diệp Hàng đang rất là mâu thuẫn, lý trí nói với hắn đó chỉ là một lời nói bịa đặt, nhưng lời nói bịa đặt này là đến từ con trai hắn, vậy hắn nên tin hay là không nên tin đây?
Thở dài một tiếng nặng nề, giọng Diệp Hàng mang một chút đau khổ nói: “Viễn Nhi, không phải con đang đùa với phụ thân chứ?”
Diệp Viễn lại cười nói: “Phụ thân tự mình đi thử không phải sẽ biết ngày thôi sao?”
Nghe vậy Diệp Hàng đứng dậy, kéo Diệp Viễn đi: “Vậy thì còn đợi gì nữa, đi, đi đến phòng luyện đan.”
“Phụ thân dừng vội, con vẫn còn một chuyện muốn nói với phụ thân.” Diệp Hàng lại không có động tĩnh gì.
“Ơ kìa, có việc gì tý nữa nói, đi phòng luyện đan chế Bạo Nguyên Đan mới là chuyện đại sự cần làm.” Dáng vẻ của Diệp Hàng đã hiện rõ vẻ không thể đợi được nữa.
Sự việc liên quan đến sự tồn vong của Dược Hương Các, mặc dù bên ngoài Diệp Hàng không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng lại rất nóng vội mà không người nào có thể so bì được.
Dược Hương Các là tâm huyết cả đời của ông, cho dù tấm lòng có rộng lượng thì cũng không muốn nó tiêu tan chỉ trong một đêm.
Nhưng mà, Diệp Viễn lại không một chút nóng vội, hắn kéo tay phụ thân ngồi xuống rồi cười nói: “Bạo Nguyên Đan chỉ là việc nhỏ, sư phụ truyền rất nhiều phương thức luyện đan cho con, chuyện mà con muốn nói mới là trọng điểm, phụ thân kiên nhẫn một chút được không.”
Diệp Hàng có một chút khó hiểu: “Còn có việc quan trọng hơn cả việc cứu Dược Hương Các sao? Được rồi, con nói đi, ta nghe đây.”
Diệp Viễn ngồi lại vị trí, trịnh trọng nói: “Những thứ mà trong mơ sư phụ đã truyền lại cho con rất nhiều, nhưng có hai cuốn quyết pháp con muốn nói với phụ thân, một cuốn tên là “Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết”, một cuốn nữa là “Thiên Diễn Hồn Quyết”, nếu như sau này phụ thân muốn thay đổi hai môn công pháp này thì con tin rằng tương lai U Vân đối với phụ thân mà nói thì chỉ là một tiểu môn phái mà thôi.”
Nghe thấy Diệp Viễn nói ra tên của hai quyển pháp quyết, thì vẻ mặt của Diệp Hàng hiện ra vẻ kinh hãi và ngạc nhiên, sự chấn động trong lòng ông lần này còn mãnh liệt hơn khi nghe tin Bạo Nguyên Đan.
“Thiên Diễn Hồn Quyết? Là pháp quyết tu luyện hồn lực?” Lời nói của Diệp Hàng mang theo chút run rẩy, rõ ràng là rất kích động.
Còn về cuốn “Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết” là cái gì thì Diệp Hàng không biết, nhưng khi nghe tên “Thiên Diễn Hồn Quyết” thì ông lại liên tưởng đến tu hồn pháp quyết trên.
Ở Tần quốc này thì không cần dùng được ngôn từ để hình dung độ quý giá của tu hồn pháp quyết.
Cho dù là tu hồn pháp quyết cấp bậc cực thấp, khi đưa ra ngoài thì cũng đủ tạo nên một trận huyết phong, và cũng không thể dùng châu báu hoàng kim để so sánh được.
Tu hành võ giả, nguyên lực pháp quyết đều giống như nhau, có tốt có xấu, nhưng mức độ làm người khác phẫn nộ của loại tu hồn pháp quyết này lại ít hơn.
So sánh với nguyên lực thì linh hồn càng thêm sự huyền ảo mơ hồ, càng thần bí khó lường, muốn sáng tạo ra một bộ tu hồn pháp quyết còn khó hơn cả lên trời!
Từ cổ chí kim đến nay, chỉ có loại cảnh giới đạt đến cấp cao trên linh hồn tu luyện và những bậc tiền bối có năng lực lớn có sự hiểu biết sâu sắc đối với linh hồn thì mới có thể sáng tạo ra loại tu hồn pháp quyết thuộc về mình.
Số lượng của tu hồn pháp quyết chỉ sợ chưa bằng một phần mười của nguyên lực pháp quyết thì có thể hiểu được mức quý hiếm của nó rồi.
Nhưng sự quý giá của tu hồn pháp quyết này lại không thể hiện ở sự gia tăng thực lực của võ giả. Trên thực tế hồn lực càng lớn thì sự gia tăng thực lực của võ giả càng khó.
Sự kỳ diệu của tu hồn pháp quyết này nằm ở chỗ nó có thể tạo ra một số lượng lớn Luyện Dược Sư! Mà ý nghĩa của Luyện Dược Sư là gì? Chính là đan dược vộ tận, có nghĩa là một môn phái có thể nhanh chóng nâng cao thực lực!
Thử nghĩ xem, nếu như một môn phái có lượng lớn võ giả tiên phong Linh Dịch Cảnh, nhưng những võ giả ấy bởi vì chịu sư ảnh hưởng của thiên phú mà không có cách nào đột phá. Thì chình lúc này, Luyện Dược Sư của tông môn có được một quyển tu hồn pháp quyết, thực lực lớn mạnh vượt bậc, luyện chế ra những đan dược có thể trợ giúp Linh Dịch Cảnh đột phá cảnh giới, thì quả thực đây là một chuyện đáng sợ như thế nào?
Luyện Dược Sư là một ngưỡng cửa thấp nhất những lại là nghề khó thăng cấp nhất.
Ngưỡng cửa thấp nhất là bởi vì nhất tinh Luyện Dược Sư cũng chính là yêu cầu thấp nhất của đan đồ đối với hồn lực, hồn lực của võ giả Nguyên Khí Cảnh cũng có thể đạt được. Mà con đường đan đồ đến đan sư là một cánh cửa lớn khác, bởi vì bắt đầu từ đan dược nhị giới thì yêu cầu hồn lực đối với Luyện Dược Sư là phải gia tăng thêm một cấp lớn mới. Và có biết bao nhiêu Luyện Dược Sư có tiềm lực đều bị chôn chân ở cánh cửa này.
Mỗi một võ giả khi gia tăng một cảnh giới mới thì hồn lực sẽ nhận được sự bồi dưỡng của nguyên lực đất trời, từ đó tăng lên một cảnh giới mới, nhưng loại gia tăng này lại không đáp ứng được yều cầu gia tăng của hồn lực đối với Luyện Dược Sư.
Phong Chỉ Nhu sớm đã là đan đồ cao cấp, và cũng đột phá đến Linh Dịch Cảnh nhưng lại không có cách nào trở thành đan sư là bời vì hồn lực không đủ.
Bây giờ có cuốn tu hồn pháp quyết đặt ra trước mặt Diệp Hàng thì hắn làm sao mà không kích động được?
Diệp Hàng dừng lại ở Đại đan sư sơ cấp đã mấy năm rồi và cũng bởi vì hồn lực không đủ mà không có cách nào đột phá tầng mới. Bây giờ có “Thiên Diễn Hồn Quyết” thì chuyện đột phá đến đại đan sư trung cấp chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi!
Diệp Viễn nói không sai, so với cuốn “Thiên Diễn Hồn Quyết” thì chuyện Bạo Nguyên Đan chỉ là chuyện cỏn con mà thôi
Cho dù bây giơ hắn bị Vạn Đông Hải đánh đến không còn sức đánh trả nhưng chỉ cần có quyển “Thiên Diễn Hồn Quyết” này thì chuyện lật đổ Túy Tinh Lâu trong tương lai chỉ bằng thời gian lật bàn tay mà thôi
“Đúng vậy, Thiên Diễn Hồn Quyết chính là tu hồn pháp quyết.” Diệp Viễn nhìn phụ thân bằng ánh mắt khẳng định.
“Vậy thì tốt quá rồi! Tốt quá rồi! Tốt quá rồi! Có cuốn thiên hàng hồn quyết này thì Vạn Đông Hải có tính là gì? Hahahaha....” Diệp Hàng nói liền một lúc ba câu “tốt quá rồi”, có thể thấy được nội tâm hắn có bao nhiêu kích động.
Sau khi kích động, Diệp Hàng đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, bèn quay sang nói với Diệp Viễn: “Viễn Nhi, hai quyển tâm pháp này là của vị cao nhân nào, con tự ý truyền lại cho ta nhỡ mai sau người ta biết được con tự ý đưa công pháp của họ tiết lộ ra ngoài thì chẳng phải làm khó cho con sao? Ta... ta vẫn là không học đi, con chỉ cần nói cho ta biết phương thức của Bạo Nguyên Đan là tốt rồi.”
Diệp Hàng cắn răng cự tuyệt ý tốt của Diệp Viễn, nhưng trong ánh mắt lại có chút không nỡ mà bất kì ai cũng có thể nhìn ra.
Việc này lại làm cho nội tâm Diệp Viễn chấn động một hồi!
Hắn biết rất rõ sức hút của cuốn tu hồn pháp quyết đối với Luyện Dược Sư như thế nào, chính là nếu cho luyện đan sư chọn một trong ba “giang sơn, mỹ nhân, tu hồn pháp quyết” thì luyện đan sư tuyệt nhất định sẽ chọn tu hồn pháp quyết.
Về điểm này, Diệp Viễn thân là một luyện đan sư thì hắn sẽ biết rất rõ. Có thể nói, có được tu hồn pháp quyết thì danh vọng, địa vị, mỹ nhân sẽ tự động mà đến, Luyện Dược Sư làm sao có thể ngốc đến mức chọn cái khác được chứ. Nó cũng giống như võ giả, thực lực mới là nền căn bản của luyện đan sư!
Vậy mà Diệp Hàng lại có thể vì mình mà từ bỏ cơ hội trở thành luyện đan sư cao cấp, điều này làm sao mà không khiến cho hắn chấn động được?
Từ khi trùng sinh đến này, Diệp Hàng đối với hắn giống như một dòng nước chảy từng giọt từng giọt trong tim, làm cho tâm trạng của Diệp Viễn chịu sự kích động lớn, bất chi bất giác rơi nước mắt.
Diệp Hàng đã là đại đan dược sơ cấp, nhưng vẫn không cải thiện được hiệu quả của nguyên khí đan, có thể thấy được độ khó của việc này là rất cao.
Còn về hiệu quả của đan dược nhất giới mới chế ra vẫn gấp đôi so với Nguyên Khí Đan, nguyên nhân đó chính là Thiên Phương Dạ Đàm, không thì Tụ Nguyên Đan làm sao có thể tạo nên áp lực lớn cho Diệp Hàng như vậy.
Nhưng mà hiện nay, sự việc của Thiên Phương Dạ Đàm đã xảy ra rồi, chấn động trong lòng Diệp Hàng không cần nghĩ cũng biết.
Từ khi Diệp Hàng bước chân vào con đường đan dược, hơn mười mấy năm nay làm gì có nghe qua đan dược nhất giới mà hiệu quả của nó lại gấp đôi so với Nguyên Khí Đan!
Hơn nữa Diệp Viễn nói đó chỉ là Bạo Nguyên Đan mà thôi, vậy mà lại có hiệu quả thần kỳ đến vậy!
Bây giờ trong lòng Diệp Hàng đang rất là mâu thuẫn, lý trí nói với hắn đó chỉ là một lời nói bịa đặt, nhưng lời nói bịa đặt này là đến từ con trai hắn, vậy hắn nên tin hay là không nên tin đây?
Thở dài một tiếng nặng nề, giọng Diệp Hàng mang một chút đau khổ nói: “Viễn Nhi, không phải con đang đùa với phụ thân chứ?”
Diệp Viễn lại cười nói: “Phụ thân tự mình đi thử không phải sẽ biết ngày thôi sao?”
Nghe vậy Diệp Hàng đứng dậy, kéo Diệp Viễn đi: “Vậy thì còn đợi gì nữa, đi, đi đến phòng luyện đan.”
“Phụ thân dừng vội, con vẫn còn một chuyện muốn nói với phụ thân.” Diệp Hàng lại không có động tĩnh gì.
“Ơ kìa, có việc gì tý nữa nói, đi phòng luyện đan chế Bạo Nguyên Đan mới là chuyện đại sự cần làm.” Dáng vẻ của Diệp Hàng đã hiện rõ vẻ không thể đợi được nữa.
Sự việc liên quan đến sự tồn vong của Dược Hương Các, mặc dù bên ngoài Diệp Hàng không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng lại rất nóng vội mà không người nào có thể so bì được.
Dược Hương Các là tâm huyết cả đời của ông, cho dù tấm lòng có rộng lượng thì cũng không muốn nó tiêu tan chỉ trong một đêm.
Nhưng mà, Diệp Viễn lại không một chút nóng vội, hắn kéo tay phụ thân ngồi xuống rồi cười nói: “Bạo Nguyên Đan chỉ là việc nhỏ, sư phụ truyền rất nhiều phương thức luyện đan cho con, chuyện mà con muốn nói mới là trọng điểm, phụ thân kiên nhẫn một chút được không.”
Diệp Hàng có một chút khó hiểu: “Còn có việc quan trọng hơn cả việc cứu Dược Hương Các sao? Được rồi, con nói đi, ta nghe đây.”
Diệp Viễn ngồi lại vị trí, trịnh trọng nói: “Những thứ mà trong mơ sư phụ đã truyền lại cho con rất nhiều, nhưng có hai cuốn quyết pháp con muốn nói với phụ thân, một cuốn tên là “Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết”, một cuốn nữa là “Thiên Diễn Hồn Quyết”, nếu như sau này phụ thân muốn thay đổi hai môn công pháp này thì con tin rằng tương lai U Vân đối với phụ thân mà nói thì chỉ là một tiểu môn phái mà thôi.”
Nghe thấy Diệp Viễn nói ra tên của hai quyển pháp quyết, thì vẻ mặt của Diệp Hàng hiện ra vẻ kinh hãi và ngạc nhiên, sự chấn động trong lòng ông lần này còn mãnh liệt hơn khi nghe tin Bạo Nguyên Đan.
“Thiên Diễn Hồn Quyết? Là pháp quyết tu luyện hồn lực?” Lời nói của Diệp Hàng mang theo chút run rẩy, rõ ràng là rất kích động.
Còn về cuốn “Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết” là cái gì thì Diệp Hàng không biết, nhưng khi nghe tên “Thiên Diễn Hồn Quyết” thì ông lại liên tưởng đến tu hồn pháp quyết trên.
Ở Tần quốc này thì không cần dùng được ngôn từ để hình dung độ quý giá của tu hồn pháp quyết.
Cho dù là tu hồn pháp quyết cấp bậc cực thấp, khi đưa ra ngoài thì cũng đủ tạo nên một trận huyết phong, và cũng không thể dùng châu báu hoàng kim để so sánh được.
Tu hành võ giả, nguyên lực pháp quyết đều giống như nhau, có tốt có xấu, nhưng mức độ làm người khác phẫn nộ của loại tu hồn pháp quyết này lại ít hơn.
So sánh với nguyên lực thì linh hồn càng thêm sự huyền ảo mơ hồ, càng thần bí khó lường, muốn sáng tạo ra một bộ tu hồn pháp quyết còn khó hơn cả lên trời!
Từ cổ chí kim đến nay, chỉ có loại cảnh giới đạt đến cấp cao trên linh hồn tu luyện và những bậc tiền bối có năng lực lớn có sự hiểu biết sâu sắc đối với linh hồn thì mới có thể sáng tạo ra loại tu hồn pháp quyết thuộc về mình.
Số lượng của tu hồn pháp quyết chỉ sợ chưa bằng một phần mười của nguyên lực pháp quyết thì có thể hiểu được mức quý hiếm của nó rồi.
Nhưng sự quý giá của tu hồn pháp quyết này lại không thể hiện ở sự gia tăng thực lực của võ giả. Trên thực tế hồn lực càng lớn thì sự gia tăng thực lực của võ giả càng khó.
Sự kỳ diệu của tu hồn pháp quyết này nằm ở chỗ nó có thể tạo ra một số lượng lớn Luyện Dược Sư! Mà ý nghĩa của Luyện Dược Sư là gì? Chính là đan dược vộ tận, có nghĩa là một môn phái có thể nhanh chóng nâng cao thực lực!
Thử nghĩ xem, nếu như một môn phái có lượng lớn võ giả tiên phong Linh Dịch Cảnh, nhưng những võ giả ấy bởi vì chịu sư ảnh hưởng của thiên phú mà không có cách nào đột phá. Thì chình lúc này, Luyện Dược Sư của tông môn có được một quyển tu hồn pháp quyết, thực lực lớn mạnh vượt bậc, luyện chế ra những đan dược có thể trợ giúp Linh Dịch Cảnh đột phá cảnh giới, thì quả thực đây là một chuyện đáng sợ như thế nào?
Luyện Dược Sư là một ngưỡng cửa thấp nhất những lại là nghề khó thăng cấp nhất.
Ngưỡng cửa thấp nhất là bởi vì nhất tinh Luyện Dược Sư cũng chính là yêu cầu thấp nhất của đan đồ đối với hồn lực, hồn lực của võ giả Nguyên Khí Cảnh cũng có thể đạt được. Mà con đường đan đồ đến đan sư là một cánh cửa lớn khác, bởi vì bắt đầu từ đan dược nhị giới thì yêu cầu hồn lực đối với Luyện Dược Sư là phải gia tăng thêm một cấp lớn mới. Và có biết bao nhiêu Luyện Dược Sư có tiềm lực đều bị chôn chân ở cánh cửa này.
Mỗi một võ giả khi gia tăng một cảnh giới mới thì hồn lực sẽ nhận được sự bồi dưỡng của nguyên lực đất trời, từ đó tăng lên một cảnh giới mới, nhưng loại gia tăng này lại không đáp ứng được yều cầu gia tăng của hồn lực đối với Luyện Dược Sư.
Phong Chỉ Nhu sớm đã là đan đồ cao cấp, và cũng đột phá đến Linh Dịch Cảnh nhưng lại không có cách nào trở thành đan sư là bời vì hồn lực không đủ.
Bây giờ có cuốn tu hồn pháp quyết đặt ra trước mặt Diệp Hàng thì hắn làm sao mà không kích động được?
Diệp Hàng dừng lại ở Đại đan sư sơ cấp đã mấy năm rồi và cũng bởi vì hồn lực không đủ mà không có cách nào đột phá tầng mới. Bây giờ có “Thiên Diễn Hồn Quyết” thì chuyện đột phá đến đại đan sư trung cấp chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi!
Diệp Viễn nói không sai, so với cuốn “Thiên Diễn Hồn Quyết” thì chuyện Bạo Nguyên Đan chỉ là chuyện cỏn con mà thôi
Cho dù bây giơ hắn bị Vạn Đông Hải đánh đến không còn sức đánh trả nhưng chỉ cần có quyển “Thiên Diễn Hồn Quyết” này thì chuyện lật đổ Túy Tinh Lâu trong tương lai chỉ bằng thời gian lật bàn tay mà thôi
“Đúng vậy, Thiên Diễn Hồn Quyết chính là tu hồn pháp quyết.” Diệp Viễn nhìn phụ thân bằng ánh mắt khẳng định.
“Vậy thì tốt quá rồi! Tốt quá rồi! Tốt quá rồi! Có cuốn thiên hàng hồn quyết này thì Vạn Đông Hải có tính là gì? Hahahaha....” Diệp Hàng nói liền một lúc ba câu “tốt quá rồi”, có thể thấy được nội tâm hắn có bao nhiêu kích động.
Sau khi kích động, Diệp Hàng đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, bèn quay sang nói với Diệp Viễn: “Viễn Nhi, hai quyển tâm pháp này là của vị cao nhân nào, con tự ý truyền lại cho ta nhỡ mai sau người ta biết được con tự ý đưa công pháp của họ tiết lộ ra ngoài thì chẳng phải làm khó cho con sao? Ta... ta vẫn là không học đi, con chỉ cần nói cho ta biết phương thức của Bạo Nguyên Đan là tốt rồi.”
Diệp Hàng cắn răng cự tuyệt ý tốt của Diệp Viễn, nhưng trong ánh mắt lại có chút không nỡ mà bất kì ai cũng có thể nhìn ra.
Việc này lại làm cho nội tâm Diệp Viễn chấn động một hồi!
Hắn biết rất rõ sức hút của cuốn tu hồn pháp quyết đối với Luyện Dược Sư như thế nào, chính là nếu cho luyện đan sư chọn một trong ba “giang sơn, mỹ nhân, tu hồn pháp quyết” thì luyện đan sư tuyệt nhất định sẽ chọn tu hồn pháp quyết.
Về điểm này, Diệp Viễn thân là một luyện đan sư thì hắn sẽ biết rất rõ. Có thể nói, có được tu hồn pháp quyết thì danh vọng, địa vị, mỹ nhân sẽ tự động mà đến, Luyện Dược Sư làm sao có thể ngốc đến mức chọn cái khác được chứ. Nó cũng giống như võ giả, thực lực mới là nền căn bản của luyện đan sư!
Vậy mà Diệp Hàng lại có thể vì mình mà từ bỏ cơ hội trở thành luyện đan sư cao cấp, điều này làm sao mà không khiến cho hắn chấn động được?
Từ khi trùng sinh đến này, Diệp Hàng đối với hắn giống như một dòng nước chảy từng giọt từng giọt trong tim, làm cho tâm trạng của Diệp Viễn chịu sự kích động lớn, bất chi bất giác rơi nước mắt.
/195
|