Mặc cho Phong Nhược Tình uyển chuyển, trong lòng của Phong Chỉ Nhược càng lúc càng lung lây, chấn động.
Diệp Viễn vừa nói cùng Phong Nhược Tình chẳng sai tí nào!
Phải biết là, ở mành sáng chỉ có cảnh tượng của nhà kho, nhìn sơ qua cũng chỉ là kho sách thảo dược đơn thuần, ngay cả những cái cơ bản nhất cũng không thể nhìn ra, chí ít là cả Phong Chỉ Nhược cũng không nhìn ra được.
Diệp Viễn chỉ nhìn được mành sáng, lại đoán ra có hai nữ nhân kia luyện chế đơn dược gì!
Rốt cuộc tại sao hắn lại có thể làm được đều đó?
“Há há, Phong cô nương không cần sợ đắc tội với hai lão đây, có gì muốn nói thì cứ nói ra, tính khí của hai lão già này không nhỏ mọn đến mức đó. Dù sao cũng muốn phân cao thấp với Tôn lão đầu. Việc bào chế đơn dược do Phượng Nhi với Khả Vân, hai đứa nó cũng là có ưu khuyết điểm, Phong cô nương con không cần phải kiêng dè cứ nói ra.”
Ngọc Kim Phúc biết rõ là Phong Nhược Tình không muốn đắc tội cả hai bên nên câu nói của Phong Nhược Tình giống như hai bên hòa nhau ngang tài ngang sức.
Dù sự việc trên, bất kể bản lĩnh luyện đan của hai người sắp tới như thế nào thì đan dược sau cùng bào chế ra cũng không tài nào giống y như nhau được, vì nó bị ảnh hưởng bởi quá nhiều nhân tố.
Phong Nhược Tình cười nhạo, rồi nói: “Thế Vương hội trưởng và Tôn hội trưởng không nên trách cứ tiểu nữ tử này.”
“Đâu đâu, đã thế thì mời Phong Nhược Tình làm trọng tài phân xét, đạo lý không có sự trách cứ.” Một người trầm lặng ít nói như Tôn Kiến Minh chịu không nổi cũng phải lên tiếng.
“Kỳ thực hai vị cô nương Phượng Nhi và Khả Vân đều vô cùng xuất sắc, bản lĩnh ngang nhau, chỉ có điều là trong quá trình bào chế của Phương Nhi cô nương có một khuyết điểm nhỏ dẫn đến chất lượng phẩm của đan dược thua một bậc. Ta thấy màu sắc viên Mãnh Hổ Đơn mờ nhạt u ám, là do quá trình tôi luyện ở bước thứ nhất có một điểm sai xót dẫn đến.” Phong Nhược Tình nói quá đúng.
“Haha…” Vương Kim Phúc có một trận cười sảng khoái, ngược lại nét mặt ông không có gì tỏ vẻ vui vẻ: “Không ngờ rằng lão Tôn đầu ông đây lại có thể đào tạo nuôi dưỡng ra đứa đệ tử tài giỏi như thế, xem ra ông đã có người kế thừa rồi! Phượng Nhi, trải qua lần thất bại này thu lượm được kiến thức không ít, trở về nhà con càng phải cố gắng chuyên tâm hơn, không được sinh lòng kiêu căng chỉ vì là đệ tử của ta, con rõ chưa?”
“Phượng Nhi đã hiểu.” Từ Phượng Nhi mặt đầy yêu kiều nhưng cũng có chút buồn rầu.
“Được rồi, thời gian cũng không còn nhiều, tới đây thôi, lần sau bắt đầu lại.” Vương Kim Phúc dặn dò.
Người nào bào chế đơn dược tức nhiên sẽ có người đánh giá, phê bình, hai vị trưởng bối Vương, Tôn thân phận cao quý đừng hạ mình chỉ vì chuyện cỏn con này.
Trong đám người này, đều phải chịu cái nhìn đánh giá của Vạn Uyên.
Không thể không nói tới đường đạo Vạn Uyên vốn dĩ có sự kiêu ngạo.
Hắn ta chỉ lớn hơn Diệp Viễn vài tháng nhưng bản lĩnh luyện đan đạt tới mức cao thâm, thành tựu tương lai của con người này tuyệt đối chỉ có thể hơn chứ không thua phụ thân hắn đâu.
“Hừm! Phong Nhược Tình, Phong Chỉ Nhược, ta chỉ muốn nói ra để hai ngươi biết cái gọi là thiên tài đường đạo chân chính là như thế nào! Diệp Viễn chẳng qua chỉ là kẻ tiểu nhân ngang ngược, hóng hách, đợi tới một ngày ta tiến vào cảnh giới bậc thầy luyện đan, há không sợ Phong Chỉ Nhược không động lòng?” Vạn Uyên ám chỉ.
Khi tích đủ sinh lực, hắn ta sẽ ra oai trước mặt Phong Chỉ Nhược, để nàng ta có cái nhìn khác.
Nhìn hai người Phong Chỉ Nhược và Diệp Viễn liếc mắt đưa tình, trong lòng Vạn Uyên khó chịu vô cùng.
Bước vào kho thuốc, Vạn Uyên nhanh chống chộp lấy dược liệu, mãi đến khi hắn ta rời khỏi, một khắc mới thấy các học viên khác từ bên trong bước ra.
Có thể nói là khó phân cao thấp.
Vạn Uyên có tuyệt kỷ, chiêu tiếp sau làm liền một mạch.
Đặc biệt là sau khi hắn ta bắt đầu bào chế đan dược, thủ pháp của hắn ta càng điêu luyện hơn, chưa kịp nhìn thấy thì đã.
“Lão Tôn ơi, xem ra Vạn lão đệ đã bồi dưỡng ra được đứa trò giỏi. Hay để hai đứa hậu bối so tài với nhau xem sao.”
Vương Kim Phúc là bậc thầy luyện đan nên nhãn lực sẽ có, đương nhiên nhìn ra được cách bào chế đan dược của Vạn Uyên, cũng như bản lĩnh của Vạn Uyên mạnh hơn so với Từ Phượng Nhi và Tôn Khả Vân.
“Đúng thế, tiểu tử của Vạn Đông Hải đúng là có chút tài năng. Trong mấy năm nay, đã làm cho ép Diệp Hàng rất suýt sao, không ngờ lại có thể đào tạo ra đứa hết sức lợi hại. Theo đó, có thể thấy Vạn Uyên là kẻ đáng sợ, đúng là hậu sinh khả úy.”
Tôn Kiến Minh kiệm lời, thế nhưng có thể đưa ra lời nhận xét thì cũng thấy rõ biểu hiện của Vạn Uyên đã làm hắn ta bội phục như thế nào rồi.
“Đã như thế thì, theo như ta thấy, Lưu Vân Tán Thủ của Vạn Uyên đã đạt mức bảy phần công lực của Vạn Đông Hải, còn thiếu kinh nghiệm và cảnh giới, tương lai tất thành tài năng lớn! Hừ! Giống như con trai của Diệp Hàng, danh tiếng lẫy lừng, hành sự kỳ lạ. Đối với Vạn Uyên, Vương Kim Phúc cũng đánh giá cao, nhưng lại có cách nhìn không tốt về Diệp Viễn – rõ là một kẻ chuyên phá rối không hơn không kém.
Mỗi nhà bậc thấy bào chế thuốc đều có những thủ pháp bào chế độc môn, Lưu Vân Tản Thủ chính là tuyệt kỷ thành danh của Vạn Đông Hải.
Cuộc đối thoại giữa Vương Kim Phúc và Tôn Kiến Minh không hề cố ý chê giấu, đương nhiên truyền tới tai Phong Chỉ Nhược và Diệp Viễn.
Diệp Viễn sắc mặt bình tĩnh, lại chẳng hề có bất cứ biểu hiện gì.
Ngược lại, Phong Chỉ Nhược nét mặt vui mừng, liền truyền âm: “Bọn họ tán dương đối thủ của hắn kìa nhưng sao hắn có thể bình tĩnh coi như không nghe thấy gì được?”
Trải qua rung động ban đầu, Phong Chỉ Nhược chỉ có thể dung hai từ “biến thái” để giải thích biểu hiện vừa nảy của Diệp Viễn.
Chẳng qua trong lòng có quá nhiều suy nghĩ, Phong Chỉ Nhược đối với sự biểu hiện chốc lát của Diệp Viễn ẩn chứa mong đợi.
Hắn ta có lẻ thật sự có thể là…?
Nghe thấy truyền âm từ Phong Chỉ Nhược, Diệp Viễn vẫn nét mặt vô cảm đó: “Đối thủ ư? Ta trước giờ không xem hắn ta là đối thủ.”
Nếu như trước kia Phong Chỉ Nhược đối với câu nói đó sẽ không tin, dè bĩu coi thường.
Nhưng giờ, Phong Chỉ Nhược ngược lại cảm nhận được trong lòng Diệp Viễn thực sự suy nghĩ như thế.
Biết rằng, Từ Phượng Nhi vừa có sai xót nhỏ trên chỗ ngồi ngay cả cô cô và hai vị bậc thầy luyện đan đều không nhìn ra, nếu không thì họ đã không tài nào thi đấu được.
Nhưng Diệp Viễn lại sớm nhìn ra được, ngược lại qua trình bào chế đan dược của Từ Phượng Nhi và Khả Vân, Diệp Viễn đã biết đơn dược mà hai cô nương ấy bào chế ra là cực phẩm, điều này không phải ai cũng có thể làm được.
Phong Chỉ Nhược tin rằng, cho dù Diệp Viễn không thông qua được kỳ sát hạch này, thế giới trong mắt hắn ta cũng không như những gì mà hai bậc thầy luyện đan đã nói.
Chẳng nhẽ, trình độ lý luận của Diệp Viễn, vậy mà không đủ để sánh ngang với Đan Vương sao?
Một thiếu niên mới mười lăm tuổi đã có trình độ của một Đan Vương, cách nghĩ của Phong Chỉ Nhược cũng làm chính mình giật cả người.
“Thích, thật có thể giả bộ.”
Tuy trong lòng đã đồng ý với lời nói của Diệp Viễn nhưng Phong Chỉ Nhược vẫn tỏ rõ khinh thường.
Không biết vì lý do gì nhưng nàng ta cảm thấy Diệp Viễn rất khách khí.
Có lẻ nguyên nhân là do từ nhỏ tới lớn nàng đều được người khác tâng bốc, chưa hề có người con trai nào đối với nàng coi thường như thế chăng?
“Đương nhiên là thật, ta và ngươi còn không thân tới mức có thể trêu ngươi.” Diệp Viễn lạnh nhạt nói.
“Này, ngươi là con người có thể thốt ra những lời nói đó sao?” Phong Chỉ Nhược bị nghẹn lời.
“Ta và ngươi rất thân?” Diệp Viễn trừng mắt nhìn sau khi nghe Phong Chỉ Nhược nói.
“Cái này…” Suy nghĩ trỗi lên khi Phong Chỉ Nhược và Diệp Viễn gặp nhau chẳng qua mới lần thứ hai mà thôi nhưng giống như cuộc nói chuyện giữa những người chưa hề quen biết trước đó.
“Chẳng những không thân, mà chúng ta nên xem là kẻ thù mới đúng?
Mặt Phong Chỉ Nhược đỏ bừng lên, chắc Diệp Viễn bị một nhát kiếm còn canh cánh trong lòng: “Diệp Viễn, ngươi không phải là đàn ông, chỉ vì chuyện nhỏ không đáng mà miệng thốt lên nhưng lời đó chăng?”
“Chuyện nhỏ hả? Nhát kiếm đó của ngưoi xuýt nữa đã lấy mất tính mạng của ta! Thế giữa chúng ta chẳng phải có mối thăm thù đại hận chăng?” Diệp Viễn tức giận.
“...”
Phong Chỉ Nhược đuối lý, cứng họng không nói tiếng nào.
Diệp Viễn vừa nói cùng Phong Nhược Tình chẳng sai tí nào!
Phải biết là, ở mành sáng chỉ có cảnh tượng của nhà kho, nhìn sơ qua cũng chỉ là kho sách thảo dược đơn thuần, ngay cả những cái cơ bản nhất cũng không thể nhìn ra, chí ít là cả Phong Chỉ Nhược cũng không nhìn ra được.
Diệp Viễn chỉ nhìn được mành sáng, lại đoán ra có hai nữ nhân kia luyện chế đơn dược gì!
Rốt cuộc tại sao hắn lại có thể làm được đều đó?
“Há há, Phong cô nương không cần sợ đắc tội với hai lão đây, có gì muốn nói thì cứ nói ra, tính khí của hai lão già này không nhỏ mọn đến mức đó. Dù sao cũng muốn phân cao thấp với Tôn lão đầu. Việc bào chế đơn dược do Phượng Nhi với Khả Vân, hai đứa nó cũng là có ưu khuyết điểm, Phong cô nương con không cần phải kiêng dè cứ nói ra.”
Ngọc Kim Phúc biết rõ là Phong Nhược Tình không muốn đắc tội cả hai bên nên câu nói của Phong Nhược Tình giống như hai bên hòa nhau ngang tài ngang sức.
Dù sự việc trên, bất kể bản lĩnh luyện đan của hai người sắp tới như thế nào thì đan dược sau cùng bào chế ra cũng không tài nào giống y như nhau được, vì nó bị ảnh hưởng bởi quá nhiều nhân tố.
Phong Nhược Tình cười nhạo, rồi nói: “Thế Vương hội trưởng và Tôn hội trưởng không nên trách cứ tiểu nữ tử này.”
“Đâu đâu, đã thế thì mời Phong Nhược Tình làm trọng tài phân xét, đạo lý không có sự trách cứ.” Một người trầm lặng ít nói như Tôn Kiến Minh chịu không nổi cũng phải lên tiếng.
“Kỳ thực hai vị cô nương Phượng Nhi và Khả Vân đều vô cùng xuất sắc, bản lĩnh ngang nhau, chỉ có điều là trong quá trình bào chế của Phương Nhi cô nương có một khuyết điểm nhỏ dẫn đến chất lượng phẩm của đan dược thua một bậc. Ta thấy màu sắc viên Mãnh Hổ Đơn mờ nhạt u ám, là do quá trình tôi luyện ở bước thứ nhất có một điểm sai xót dẫn đến.” Phong Nhược Tình nói quá đúng.
“Haha…” Vương Kim Phúc có một trận cười sảng khoái, ngược lại nét mặt ông không có gì tỏ vẻ vui vẻ: “Không ngờ rằng lão Tôn đầu ông đây lại có thể đào tạo nuôi dưỡng ra đứa đệ tử tài giỏi như thế, xem ra ông đã có người kế thừa rồi! Phượng Nhi, trải qua lần thất bại này thu lượm được kiến thức không ít, trở về nhà con càng phải cố gắng chuyên tâm hơn, không được sinh lòng kiêu căng chỉ vì là đệ tử của ta, con rõ chưa?”
“Phượng Nhi đã hiểu.” Từ Phượng Nhi mặt đầy yêu kiều nhưng cũng có chút buồn rầu.
“Được rồi, thời gian cũng không còn nhiều, tới đây thôi, lần sau bắt đầu lại.” Vương Kim Phúc dặn dò.
Người nào bào chế đơn dược tức nhiên sẽ có người đánh giá, phê bình, hai vị trưởng bối Vương, Tôn thân phận cao quý đừng hạ mình chỉ vì chuyện cỏn con này.
Trong đám người này, đều phải chịu cái nhìn đánh giá của Vạn Uyên.
Không thể không nói tới đường đạo Vạn Uyên vốn dĩ có sự kiêu ngạo.
Hắn ta chỉ lớn hơn Diệp Viễn vài tháng nhưng bản lĩnh luyện đan đạt tới mức cao thâm, thành tựu tương lai của con người này tuyệt đối chỉ có thể hơn chứ không thua phụ thân hắn đâu.
“Hừm! Phong Nhược Tình, Phong Chỉ Nhược, ta chỉ muốn nói ra để hai ngươi biết cái gọi là thiên tài đường đạo chân chính là như thế nào! Diệp Viễn chẳng qua chỉ là kẻ tiểu nhân ngang ngược, hóng hách, đợi tới một ngày ta tiến vào cảnh giới bậc thầy luyện đan, há không sợ Phong Chỉ Nhược không động lòng?” Vạn Uyên ám chỉ.
Khi tích đủ sinh lực, hắn ta sẽ ra oai trước mặt Phong Chỉ Nhược, để nàng ta có cái nhìn khác.
Nhìn hai người Phong Chỉ Nhược và Diệp Viễn liếc mắt đưa tình, trong lòng Vạn Uyên khó chịu vô cùng.
Bước vào kho thuốc, Vạn Uyên nhanh chống chộp lấy dược liệu, mãi đến khi hắn ta rời khỏi, một khắc mới thấy các học viên khác từ bên trong bước ra.
Có thể nói là khó phân cao thấp.
Vạn Uyên có tuyệt kỷ, chiêu tiếp sau làm liền một mạch.
Đặc biệt là sau khi hắn ta bắt đầu bào chế đan dược, thủ pháp của hắn ta càng điêu luyện hơn, chưa kịp nhìn thấy thì đã.
“Lão Tôn ơi, xem ra Vạn lão đệ đã bồi dưỡng ra được đứa trò giỏi. Hay để hai đứa hậu bối so tài với nhau xem sao.”
Vương Kim Phúc là bậc thầy luyện đan nên nhãn lực sẽ có, đương nhiên nhìn ra được cách bào chế đan dược của Vạn Uyên, cũng như bản lĩnh của Vạn Uyên mạnh hơn so với Từ Phượng Nhi và Tôn Khả Vân.
“Đúng thế, tiểu tử của Vạn Đông Hải đúng là có chút tài năng. Trong mấy năm nay, đã làm cho ép Diệp Hàng rất suýt sao, không ngờ lại có thể đào tạo ra đứa hết sức lợi hại. Theo đó, có thể thấy Vạn Uyên là kẻ đáng sợ, đúng là hậu sinh khả úy.”
Tôn Kiến Minh kiệm lời, thế nhưng có thể đưa ra lời nhận xét thì cũng thấy rõ biểu hiện của Vạn Uyên đã làm hắn ta bội phục như thế nào rồi.
“Đã như thế thì, theo như ta thấy, Lưu Vân Tán Thủ của Vạn Uyên đã đạt mức bảy phần công lực của Vạn Đông Hải, còn thiếu kinh nghiệm và cảnh giới, tương lai tất thành tài năng lớn! Hừ! Giống như con trai của Diệp Hàng, danh tiếng lẫy lừng, hành sự kỳ lạ. Đối với Vạn Uyên, Vương Kim Phúc cũng đánh giá cao, nhưng lại có cách nhìn không tốt về Diệp Viễn – rõ là một kẻ chuyên phá rối không hơn không kém.
Mỗi nhà bậc thấy bào chế thuốc đều có những thủ pháp bào chế độc môn, Lưu Vân Tản Thủ chính là tuyệt kỷ thành danh của Vạn Đông Hải.
Cuộc đối thoại giữa Vương Kim Phúc và Tôn Kiến Minh không hề cố ý chê giấu, đương nhiên truyền tới tai Phong Chỉ Nhược và Diệp Viễn.
Diệp Viễn sắc mặt bình tĩnh, lại chẳng hề có bất cứ biểu hiện gì.
Ngược lại, Phong Chỉ Nhược nét mặt vui mừng, liền truyền âm: “Bọn họ tán dương đối thủ của hắn kìa nhưng sao hắn có thể bình tĩnh coi như không nghe thấy gì được?”
Trải qua rung động ban đầu, Phong Chỉ Nhược chỉ có thể dung hai từ “biến thái” để giải thích biểu hiện vừa nảy của Diệp Viễn.
Chẳng qua trong lòng có quá nhiều suy nghĩ, Phong Chỉ Nhược đối với sự biểu hiện chốc lát của Diệp Viễn ẩn chứa mong đợi.
Hắn ta có lẻ thật sự có thể là…?
Nghe thấy truyền âm từ Phong Chỉ Nhược, Diệp Viễn vẫn nét mặt vô cảm đó: “Đối thủ ư? Ta trước giờ không xem hắn ta là đối thủ.”
Nếu như trước kia Phong Chỉ Nhược đối với câu nói đó sẽ không tin, dè bĩu coi thường.
Nhưng giờ, Phong Chỉ Nhược ngược lại cảm nhận được trong lòng Diệp Viễn thực sự suy nghĩ như thế.
Biết rằng, Từ Phượng Nhi vừa có sai xót nhỏ trên chỗ ngồi ngay cả cô cô và hai vị bậc thầy luyện đan đều không nhìn ra, nếu không thì họ đã không tài nào thi đấu được.
Nhưng Diệp Viễn lại sớm nhìn ra được, ngược lại qua trình bào chế đan dược của Từ Phượng Nhi và Khả Vân, Diệp Viễn đã biết đơn dược mà hai cô nương ấy bào chế ra là cực phẩm, điều này không phải ai cũng có thể làm được.
Phong Chỉ Nhược tin rằng, cho dù Diệp Viễn không thông qua được kỳ sát hạch này, thế giới trong mắt hắn ta cũng không như những gì mà hai bậc thầy luyện đan đã nói.
Chẳng nhẽ, trình độ lý luận của Diệp Viễn, vậy mà không đủ để sánh ngang với Đan Vương sao?
Một thiếu niên mới mười lăm tuổi đã có trình độ của một Đan Vương, cách nghĩ của Phong Chỉ Nhược cũng làm chính mình giật cả người.
“Thích, thật có thể giả bộ.”
Tuy trong lòng đã đồng ý với lời nói của Diệp Viễn nhưng Phong Chỉ Nhược vẫn tỏ rõ khinh thường.
Không biết vì lý do gì nhưng nàng ta cảm thấy Diệp Viễn rất khách khí.
Có lẻ nguyên nhân là do từ nhỏ tới lớn nàng đều được người khác tâng bốc, chưa hề có người con trai nào đối với nàng coi thường như thế chăng?
“Đương nhiên là thật, ta và ngươi còn không thân tới mức có thể trêu ngươi.” Diệp Viễn lạnh nhạt nói.
“Này, ngươi là con người có thể thốt ra những lời nói đó sao?” Phong Chỉ Nhược bị nghẹn lời.
“Ta và ngươi rất thân?” Diệp Viễn trừng mắt nhìn sau khi nghe Phong Chỉ Nhược nói.
“Cái này…” Suy nghĩ trỗi lên khi Phong Chỉ Nhược và Diệp Viễn gặp nhau chẳng qua mới lần thứ hai mà thôi nhưng giống như cuộc nói chuyện giữa những người chưa hề quen biết trước đó.
“Chẳng những không thân, mà chúng ta nên xem là kẻ thù mới đúng?
Mặt Phong Chỉ Nhược đỏ bừng lên, chắc Diệp Viễn bị một nhát kiếm còn canh cánh trong lòng: “Diệp Viễn, ngươi không phải là đàn ông, chỉ vì chuyện nhỏ không đáng mà miệng thốt lên nhưng lời đó chăng?”
“Chuyện nhỏ hả? Nhát kiếm đó của ngưoi xuýt nữa đã lấy mất tính mạng của ta! Thế giữa chúng ta chẳng phải có mối thăm thù đại hận chăng?” Diệp Viễn tức giận.
“...”
Phong Chỉ Nhược đuối lý, cứng họng không nói tiếng nào.
/195
|