“Hiện giờ ta rất muốn giết chết ngươi, ai dám ngăn cản người đó chính là kẻ thù của ta, không được trời chung!”.
Những lời này của Diệp Viễn là nói với Phong Nhược Thanh, Hắn biết là Phong Nhược Thanh cũng đã đến rồi.
Nếu như Phong Nhược Thanh ra tay cứu giúp, hắn sẽ không thể nào giết chết được Trương Hằng.
Đây là một lời cảnh cáo!
Không ai trả lời, nhưng đây đã là một sự ngầm hiểu.
Trương Hằng như thể vừa mới nghe thấy một câu chuyện cười vậy, hắn lớn tiếng cười nói: “ha ha ha…muốn giết ta ư? Ngươi chính là Diệp Viễn gì đó phải không? Dựa vào Lục trùng nguyên khí của ngươi, cũng muốn vượt giới giết ta ư? Chủ tớ hai người giống hệt nhau thật không biết tự lượng sức mình!”.
Diệp Viễn không biểu hiện gì, nhẹ nhàng mở miệng nói: “là ngươi tự mình quyết định hay có kẻ khác sai khiến? nói ra mau, ta tha chết cho ngươi!”.
Diệp Viễn và tên Trương Hằng này chẳng có chút ân oán gì cả, Lục Nhi lại càng không vô duyên vô cớ đi gây chuyện với người khác, nên hắn không tin đối phương vô duyên vô cớ bắt Lục Nhi đi rồi đày đọa đến mức này.
Trương Hằng vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra Diệp Viễn, điều này càng chứng tỏ suy đoán của hắn là chính xác.
“Thật là nực cười! ngươi một tên Lục trùng nguyên khí, ngông cuồng đến hết thuốc chữa! ngươi cho rằng thông qua Huyền cấp, gia tăng cảnh giới, là đủ tư cách giao đấu với học viên Địa cấp rồi sao? Tha mạng cho ta ư? Ta rất muốn xem ngươi tha mạng cho ta như thế nào?”.
Tuy là Trương Hằng rất kinh ngạc với sự tiến bộ thần tốc của Diệp Viễn, nhưng hắn không cho rằng Diệp Viễn có thể tạo thành uy hiếp với hắn.
Hắn cao hơn Diệp Viễn Tam trùng tiểu cảnh giới, trong đó còn cách thêm một tiểu bậc nữa, với mức chênh lệch thực lực như vậy muốn giết hắn là một điều hoàn toàn không dễ.
Trương Hằng thừa nhận Diệp Viễn là một thiên tài, nhưng có thể vào được Vũ Đan học viện đồng thời trở thành học viên Địa cấp, thì người nào chẳng phải là thiên tài trong thiên tài chứ?
Diệp Viễn thở dài một cái, lạnh nhạt nói: “ta ****đúng là không cùng chung ngôn ngữ, nếu ngươi không nói, vậy ta sẽ đánh đến khi nào ngươi chịu nói thì thôi”.
Diệp viễn cũng không muốn nhiều lời, giơ tay một chưởng “Điệp Lang Ba Tâm Chưởng”.
Bát Trùng Lang!
“Hừm! đồ không biết sống chết, lại dám xem thường ta, dùng đơn chưởng đối địch!”.
Trương Hằng dĩ nhiên không hề khoanh tay chịu chết, hắn đã mất đi vũ khí, lúc này cũng dùng song chưởng.
“Ban Nhược Chưởng!”
Trương Hằng đưa tay chiêu nào chiêu nấy đều là thượng phẩm tuyệt kỹ.
Ban Nhược Chưởng này Trương Hằng đã bỏ không ít công sức ra tu luyện, nay đã đạt đến mức đại thành cảnh giới, hơn nữa hắn là song chưởng cùng xuất, nguyên lực sử dụng tất nhiên cũng nhiều hơn.
Trương Hằng cười như thể nhìn thấy cảnh Diệp Viễn bị trọng thương vậy.
Tam chưởng va vào nhau, sự việc không hề xảy ra như những gì Trương Hằng tưởng tưởng, hắn cảm nhận như có một nguồn lực cực mạnh từ đối phương truyền đến, xuyên qua song chưởng của hắn, trong chớp mắt đi khắp người hắn.
“Ặc!” Trương Hằng hứ lên một cái, máu từ trong miệng trào ra, cả người như trúng phải va đập mạnh, bay ngược ra xa.
“Bây giờ có thể nói rồi chứ?” Diệp Viễn như cũ lạnh lùng nói, không chút cảm tình gì.
Điệp Lang Ba Tâm Chưởng Bát Trùng Lang, đây là chưởng pháp ngay cả Linh Dịch nhất trùng cũng chống đỡ không nổi, Trương Hằng lại ngu ngốc đỡ lấy, hắn không chết mới là lạ.
Nhưng mà chưởng này Diệp Viễn đã cố tình thu lực lại, chỉ khiến hắn bị thương nặng mà thôi, mục đích chính là muốn hỏi cho ra người phía sau đã sai khiến hắn.
Chưởng này của Diệp Viễn chứa đầy phẫn nộ, chưởng xuất ra đã là Bát Trùng Lang!.
Diệp Viễn bước lên phía trước hai bước, đến bên cạnh của Trương Hằng, nhìn xuống hắn, lạnh lùng nói: “Bây giờ có thể nói được rồi chứ?”.
“Ặc!” Trương Hằng một lần nữa ói máu.
Đôi tay của hắn hiện giờ đã bị gãy hết rồi, lục phủ ngũ tạng cũng bị thương rất nặng, hình dáng vô cùng thê thảm. Nếu không nhanh chóng cứu chữa, không cần Diệp Viễn phải ra tay e rằng tính mạng cũng khó mà bảo toàn.
“Nói …nói ông nội nhà ngươi! Ha …ha ha….có bản lĩnh ngươi giết ta đi! Quy định của Vũ Đan học viện, học viên với nhau không được tương sát lẫn nhau! ngươi giết đi!, ngươi giết đi!” miệng của Trương Hằng lúc này dính đầy máu tươi, thảm thiết cười nói.
“Ha ha ha, nói phét thì ai mà không nói được? có bản lĩnh, ngươi phá bỏ quy tắc cho ta xem! Một tên Lục trùng nguyên khí, lại dám ngông cuồng đòi phá bỏ quy tắc gì đó, thật là nực cười!”.
Trương Hằng hiển nhiên là không tin Diệp Viễn dám làm trái với quy tắc của học viện. Trong quá khứ những ai vi phạm quy tắc của học viện đều bị xử chết!
Trừ người đó ra!
“Vậy sao? Vậy bây giờ ta sẽ phá bỏ quy tắc, chỉ là…ngươi sẽ không có cơ hội nhìn thấy”.
Diệp Viễn giơ lòng bàn tay lên một lần nữa, nguyên lực nhè nhè vây quanh lòng bàn tay của hắn.
Trong khoảng khắc này, Trương Hằng cảm nhận được một cách rõ ràng luồng sát khí từ trên người của Diệp Viễn tỏa ra.
Đối với Diệp Viễn mà nói, Lục Nhi chính là một trong những người thân thiết nhất của hắn, Trương Hằng lại dám ép đến nỗi Lục Nhi phải sử dụng “Huyền Băng Qui Trần”, đúng là chết không đáng tiếc!
Lúc trước Diệp Viễn không có năng lực bảo vệ người thân của mình, kiếp này vốn dĩ mong muốn người thân của mình không bị bất kỳ tổn thương nào, không ngờ lại gặp phải chuyện như thế.
Diệp Viễn tự trách bản thân, điều này đã vượt quá mức phẩn nộ.
Chưởng này không chút do dự mà đưa xuống, Trương Hằng lúc này cũng không dám hoài nghi quyết tâm của Diệp Viễn nữa.
“Ta nói! Ta nói! Đừng giết ta! Ta …ta chỉ là bị người khác sai khiến thôi!” Trương Hằng cuối cùng chịu không nổi áp lực, liền lớn tiếng la lên.
“Nói!” tay của Diệp Viễn không hề rút lại, hắn đang đợi câu trả lời của Trương Hằng.
“Ta nói, nhưng ngươi nhất định phải đồng ý là tha mạng cho ta, nếu không ta thà chết cũng không nói!” Trương Hằng uy hiếp nói.
“Vậy sao? vậy thì ngươi đem xuống quan tài luôn đi!” Diệp Viễn vận dụng chưởng lực, lần này đưa xuống gần Trương Hằng hơn một chút.
“Đừng đừng đừng, ta nói, ta nói! Là …là sư huynh Lâm Thiên Thành sai ta làm, ta thật sự là chỉ làm theo lời của huynh ấy thôi! Huynh ấy là đệ tử đứng đầu của phòng tạp vụ, ta không nghe lời huynh ấy không được! Diệp sư đệ, cầu xin đệ tha mạng cho ta, ta nhất định giúp đệ tố cáo Lâm Thiên Thành!”.
Cũng không rõ Trương Hằng lấy đâu ra sức lực, không ngờ lại có thể bò lên ôm lấy chân của Diệp Viễn, khóc lóc van xin.
“Được, ngươi có thể đi chết rồi!”.
Chưởng lực của Diệp Viễn thả một cái, Trương Hằng ngay cả một tiếng cũng không kịp phát ra đã chết rồi.
Bất luận có phải hắn nghe theo lệnh của người khác hay không, chỉ với việc hắn dồn ép Lục Nhi thành ra thế này, thì có chết một trăm ngàn lần cũng không hết tội.
“Lâm Thiên Thành?” Diệp Viễn nghĩ một lúc, mới chợt nhớ ra tưởng tên Lâm Thiên Thành này là nhân vật nổi cộm nào.
Hắn không ngờ rằng, một nhân vật nhỏ bé như hắn lại dám hại Lục Nhi thành ra thế này. Sớm biết như vậy, hắn sớm đã nên đề phòng trước rồi mới đúng.
Chính vào lúc này, cử động của Lục Nhi làm kinh động đến hắn, hắn vội vàng đi về phía của Lục Nhi.
Lục Nhi đã không chút sức lực mà đứng dậy nữa, cô ấy là đang bò lên phía trước!
“Lục Nhi, muội đang làm gì vậy? có chuyện gì cứ nói cho ta biết, ta làm giùm muội!” Diệp Viễn vừa vội vàng đi về phía Lục Nhi vừa liên tục nói.
Lục Nhi vẫn từng chút từng chút một bò lên phía trước, cuối cùng cũng bò được đến chỗ chiếc huy hiệu màu xanh lam trước mặt.
Cô ấy đưa tay cầm chiếc huy hiệu màu xanh lam lên ôm trước ngực, như thể là miếng huy hiệu đó là toàn bộ sinh mạng của mình vậy.
Diệp Viễn nhanh chóng ẵm Lục Nhi lên, sau khi Lục Nhi lấy được miếng huy hiệu cuối cùng không cầm cự nổi hôn mê mất, chỉ là trong khéo miệng của cô ấy nở một nụ cười, hiện rõ là rất mãn nguyện.
Nhìn thấy vật trên tay của Lục Nhi, trong lòng không kiềm nỗi đau đớn.
Một chiếc huy hiệu không có gì là quan trọng với hắn mà Lục Nhi lại trân trọng đến thế!
“Lục nhi, cảm ơn muội, chúng ta về nhà thôi!”
Những lời này của Diệp Viễn là nói với Phong Nhược Thanh, Hắn biết là Phong Nhược Thanh cũng đã đến rồi.
Nếu như Phong Nhược Thanh ra tay cứu giúp, hắn sẽ không thể nào giết chết được Trương Hằng.
Đây là một lời cảnh cáo!
Không ai trả lời, nhưng đây đã là một sự ngầm hiểu.
Trương Hằng như thể vừa mới nghe thấy một câu chuyện cười vậy, hắn lớn tiếng cười nói: “ha ha ha…muốn giết ta ư? Ngươi chính là Diệp Viễn gì đó phải không? Dựa vào Lục trùng nguyên khí của ngươi, cũng muốn vượt giới giết ta ư? Chủ tớ hai người giống hệt nhau thật không biết tự lượng sức mình!”.
Diệp Viễn không biểu hiện gì, nhẹ nhàng mở miệng nói: “là ngươi tự mình quyết định hay có kẻ khác sai khiến? nói ra mau, ta tha chết cho ngươi!”.
Diệp Viễn và tên Trương Hằng này chẳng có chút ân oán gì cả, Lục Nhi lại càng không vô duyên vô cớ đi gây chuyện với người khác, nên hắn không tin đối phương vô duyên vô cớ bắt Lục Nhi đi rồi đày đọa đến mức này.
Trương Hằng vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra Diệp Viễn, điều này càng chứng tỏ suy đoán của hắn là chính xác.
“Thật là nực cười! ngươi một tên Lục trùng nguyên khí, ngông cuồng đến hết thuốc chữa! ngươi cho rằng thông qua Huyền cấp, gia tăng cảnh giới, là đủ tư cách giao đấu với học viên Địa cấp rồi sao? Tha mạng cho ta ư? Ta rất muốn xem ngươi tha mạng cho ta như thế nào?”.
Tuy là Trương Hằng rất kinh ngạc với sự tiến bộ thần tốc của Diệp Viễn, nhưng hắn không cho rằng Diệp Viễn có thể tạo thành uy hiếp với hắn.
Hắn cao hơn Diệp Viễn Tam trùng tiểu cảnh giới, trong đó còn cách thêm một tiểu bậc nữa, với mức chênh lệch thực lực như vậy muốn giết hắn là một điều hoàn toàn không dễ.
Trương Hằng thừa nhận Diệp Viễn là một thiên tài, nhưng có thể vào được Vũ Đan học viện đồng thời trở thành học viên Địa cấp, thì người nào chẳng phải là thiên tài trong thiên tài chứ?
Diệp Viễn thở dài một cái, lạnh nhạt nói: “ta ****đúng là không cùng chung ngôn ngữ, nếu ngươi không nói, vậy ta sẽ đánh đến khi nào ngươi chịu nói thì thôi”.
Diệp viễn cũng không muốn nhiều lời, giơ tay một chưởng “Điệp Lang Ba Tâm Chưởng”.
Bát Trùng Lang!
“Hừm! đồ không biết sống chết, lại dám xem thường ta, dùng đơn chưởng đối địch!”.
Trương Hằng dĩ nhiên không hề khoanh tay chịu chết, hắn đã mất đi vũ khí, lúc này cũng dùng song chưởng.
“Ban Nhược Chưởng!”
Trương Hằng đưa tay chiêu nào chiêu nấy đều là thượng phẩm tuyệt kỹ.
Ban Nhược Chưởng này Trương Hằng đã bỏ không ít công sức ra tu luyện, nay đã đạt đến mức đại thành cảnh giới, hơn nữa hắn là song chưởng cùng xuất, nguyên lực sử dụng tất nhiên cũng nhiều hơn.
Trương Hằng cười như thể nhìn thấy cảnh Diệp Viễn bị trọng thương vậy.
Tam chưởng va vào nhau, sự việc không hề xảy ra như những gì Trương Hằng tưởng tưởng, hắn cảm nhận như có một nguồn lực cực mạnh từ đối phương truyền đến, xuyên qua song chưởng của hắn, trong chớp mắt đi khắp người hắn.
“Ặc!” Trương Hằng hứ lên một cái, máu từ trong miệng trào ra, cả người như trúng phải va đập mạnh, bay ngược ra xa.
“Bây giờ có thể nói rồi chứ?” Diệp Viễn như cũ lạnh lùng nói, không chút cảm tình gì.
Điệp Lang Ba Tâm Chưởng Bát Trùng Lang, đây là chưởng pháp ngay cả Linh Dịch nhất trùng cũng chống đỡ không nổi, Trương Hằng lại ngu ngốc đỡ lấy, hắn không chết mới là lạ.
Nhưng mà chưởng này Diệp Viễn đã cố tình thu lực lại, chỉ khiến hắn bị thương nặng mà thôi, mục đích chính là muốn hỏi cho ra người phía sau đã sai khiến hắn.
Chưởng này của Diệp Viễn chứa đầy phẫn nộ, chưởng xuất ra đã là Bát Trùng Lang!.
Diệp Viễn bước lên phía trước hai bước, đến bên cạnh của Trương Hằng, nhìn xuống hắn, lạnh lùng nói: “Bây giờ có thể nói được rồi chứ?”.
“Ặc!” Trương Hằng một lần nữa ói máu.
Đôi tay của hắn hiện giờ đã bị gãy hết rồi, lục phủ ngũ tạng cũng bị thương rất nặng, hình dáng vô cùng thê thảm. Nếu không nhanh chóng cứu chữa, không cần Diệp Viễn phải ra tay e rằng tính mạng cũng khó mà bảo toàn.
“Nói …nói ông nội nhà ngươi! Ha …ha ha….có bản lĩnh ngươi giết ta đi! Quy định của Vũ Đan học viện, học viên với nhau không được tương sát lẫn nhau! ngươi giết đi!, ngươi giết đi!” miệng của Trương Hằng lúc này dính đầy máu tươi, thảm thiết cười nói.
“Ha ha ha, nói phét thì ai mà không nói được? có bản lĩnh, ngươi phá bỏ quy tắc cho ta xem! Một tên Lục trùng nguyên khí, lại dám ngông cuồng đòi phá bỏ quy tắc gì đó, thật là nực cười!”.
Trương Hằng hiển nhiên là không tin Diệp Viễn dám làm trái với quy tắc của học viện. Trong quá khứ những ai vi phạm quy tắc của học viện đều bị xử chết!
Trừ người đó ra!
“Vậy sao? Vậy bây giờ ta sẽ phá bỏ quy tắc, chỉ là…ngươi sẽ không có cơ hội nhìn thấy”.
Diệp Viễn giơ lòng bàn tay lên một lần nữa, nguyên lực nhè nhè vây quanh lòng bàn tay của hắn.
Trong khoảng khắc này, Trương Hằng cảm nhận được một cách rõ ràng luồng sát khí từ trên người của Diệp Viễn tỏa ra.
Đối với Diệp Viễn mà nói, Lục Nhi chính là một trong những người thân thiết nhất của hắn, Trương Hằng lại dám ép đến nỗi Lục Nhi phải sử dụng “Huyền Băng Qui Trần”, đúng là chết không đáng tiếc!
Lúc trước Diệp Viễn không có năng lực bảo vệ người thân của mình, kiếp này vốn dĩ mong muốn người thân của mình không bị bất kỳ tổn thương nào, không ngờ lại gặp phải chuyện như thế.
Diệp Viễn tự trách bản thân, điều này đã vượt quá mức phẩn nộ.
Chưởng này không chút do dự mà đưa xuống, Trương Hằng lúc này cũng không dám hoài nghi quyết tâm của Diệp Viễn nữa.
“Ta nói! Ta nói! Đừng giết ta! Ta …ta chỉ là bị người khác sai khiến thôi!” Trương Hằng cuối cùng chịu không nổi áp lực, liền lớn tiếng la lên.
“Nói!” tay của Diệp Viễn không hề rút lại, hắn đang đợi câu trả lời của Trương Hằng.
“Ta nói, nhưng ngươi nhất định phải đồng ý là tha mạng cho ta, nếu không ta thà chết cũng không nói!” Trương Hằng uy hiếp nói.
“Vậy sao? vậy thì ngươi đem xuống quan tài luôn đi!” Diệp Viễn vận dụng chưởng lực, lần này đưa xuống gần Trương Hằng hơn một chút.
“Đừng đừng đừng, ta nói, ta nói! Là …là sư huynh Lâm Thiên Thành sai ta làm, ta thật sự là chỉ làm theo lời của huynh ấy thôi! Huynh ấy là đệ tử đứng đầu của phòng tạp vụ, ta không nghe lời huynh ấy không được! Diệp sư đệ, cầu xin đệ tha mạng cho ta, ta nhất định giúp đệ tố cáo Lâm Thiên Thành!”.
Cũng không rõ Trương Hằng lấy đâu ra sức lực, không ngờ lại có thể bò lên ôm lấy chân của Diệp Viễn, khóc lóc van xin.
“Được, ngươi có thể đi chết rồi!”.
Chưởng lực của Diệp Viễn thả một cái, Trương Hằng ngay cả một tiếng cũng không kịp phát ra đã chết rồi.
Bất luận có phải hắn nghe theo lệnh của người khác hay không, chỉ với việc hắn dồn ép Lục Nhi thành ra thế này, thì có chết một trăm ngàn lần cũng không hết tội.
“Lâm Thiên Thành?” Diệp Viễn nghĩ một lúc, mới chợt nhớ ra tưởng tên Lâm Thiên Thành này là nhân vật nổi cộm nào.
Hắn không ngờ rằng, một nhân vật nhỏ bé như hắn lại dám hại Lục Nhi thành ra thế này. Sớm biết như vậy, hắn sớm đã nên đề phòng trước rồi mới đúng.
Chính vào lúc này, cử động của Lục Nhi làm kinh động đến hắn, hắn vội vàng đi về phía của Lục Nhi.
Lục Nhi đã không chút sức lực mà đứng dậy nữa, cô ấy là đang bò lên phía trước!
“Lục Nhi, muội đang làm gì vậy? có chuyện gì cứ nói cho ta biết, ta làm giùm muội!” Diệp Viễn vừa vội vàng đi về phía Lục Nhi vừa liên tục nói.
Lục Nhi vẫn từng chút từng chút một bò lên phía trước, cuối cùng cũng bò được đến chỗ chiếc huy hiệu màu xanh lam trước mặt.
Cô ấy đưa tay cầm chiếc huy hiệu màu xanh lam lên ôm trước ngực, như thể là miếng huy hiệu đó là toàn bộ sinh mạng của mình vậy.
Diệp Viễn nhanh chóng ẵm Lục Nhi lên, sau khi Lục Nhi lấy được miếng huy hiệu cuối cùng không cầm cự nổi hôn mê mất, chỉ là trong khéo miệng của cô ấy nở một nụ cười, hiện rõ là rất mãn nguyện.
Nhìn thấy vật trên tay của Lục Nhi, trong lòng không kiềm nỗi đau đớn.
Một chiếc huy hiệu không có gì là quan trọng với hắn mà Lục Nhi lại trân trọng đến thế!
“Lục nhi, cảm ơn muội, chúng ta về nhà thôi!”
/195
|