Hậu sơn Nghị Sự Đường, sáu vị trưởng lão chia ra ngồi.
Ngoại trừ hai vị Phó viện trưởng, Tô Vũ Bách, còn có ba vị trưởng lão, sáu vị này cùng với viện trưởng, tạo thành cơ cấu quyền lực cao nhất của Học viện Đan Võ.
Đương nhiên quyền lực của viện trưởng là chí cao vô thượng, một lời của ông ấy có thể quyết định mọi việc của học viện.
Bởi vì ông ấy đại diện cho U Vân Tông!
“Hai vị viện trưởng, chư vị trưởng lão, một tên học viên cấp thấp của học viện vô pháo vô thiên, ban ngày ban mặt lại giết chết hai vị đồng môn, hôm nay mời mọi người đến tổ chức hội trưởng lão, chính là thảo luận làm sao xử lý tên học viên này.
Tô Vũ Bách là người triệu tập, tự động mở lời trước.
“Một tên học viên cấp thấp, không ngờ to gan thật! Cái này còn thảo luận gì, trực tiếp giết chết hắn không phải là được rồi sao!” Một vị phó viện trưởng nghe vậy tức giận nói
“Đúng vậy, chiếu theo viện quy, kẻ giết chết đồng môn phải chết! Còn mở cái gì hội trưởng lão?” Một tên trưởng lão khác nói phụ họa theo.
“Tô trưởng lão, không biết học viên này là ai?” Lúc này, một vị phó trưởng lão khác mở miệng hỏi.
Tô Vũ Bách có chút khó chịu nhìn hắn một cái, cái lão này mỗi lần đều không phối hợp, thật khiến người ta khó chịu.
Phó viện trưởng của học viện Đan Võ thường có hai vị, một đan một võ.
Vị phó viện trưởng lên tiếng trước gọi là Trương Tùng Đào, là phó viện trưởng thiên về võ đạo; còn vị vừa mở lời hỏi kia phó viện trường về đan đạo Hồ Trường Sinh.
Hồ Trường Sinh là tùy tùng thân cận của Giang Vân Hạc, cũng là người không thích tranh giành quyền lực, một lòng theo đuổi đan đạo. Cho nên những năm gần đây lão căn bản đều không có cảm giác tồn tại, trong hội trưởng lão cũng cơ bản là bỏ phiếu trắng.
Hôm nay hỏi lại là không phải cố ý vạch lá tìm sâu, lão chỉ là theo bản năng muốn biết rõ thêm chút mà thôi.
Chung quy học viên đều là tài nguyên quý báo của học viện Đan Võ, nếu ngộ sát phải nhân vật thiên tài thì có chút lợi bất cập hại.
Tuy là giết chết đồng môn căn bản là xử tội chết nhưng lão muốn làm rõ nguyên nhân là gì.
Ai có thể biết học viện Đan Võ Tần Quốc sẽ xuất hiện một Mạc Vân Thiên thứ hai hay không?
“Học viên này tên Diệp Viễn, là một tên điên rồ! Trước khi bước vào học viện là kẻ thua kém, mấy ngày trước không biết có được cơ duyên gì, sức mạnh đột nhiên tăng vọt. Chỉ là điều khiến mọi người không nghĩ tới là hắn ta trong một ngày giết liền hai vị đồng môn, ta hoài nghi hắn ta có khả năng là có được công pháp ma đạo, mới mất lý trí làm ra việc tàn nhẫn như vậy!”
Tô Vũ Bách tránh nói vào vấn đề chính, đem Diệp Viễn nói thành một tên cuồng ma sát nhân.
Các vị trưởng lão thì đứng cùng một phe của hắn, bây giờ càng không có ai để nói.
“Nếu đã như vậy thì không cần phải thảo luận nữa. Một hồi đợi hắn đến Nghị Sự Dường trực tiếp xử hắn tội chết là được rồi. Trương Tùng Đào lạnh nhạt nói.
Thân là phó viện trưởng, lời của hắn quyền lực rất nặng.
Những năm gần đây, Tô Vũ Bách đã âm thầm đưa hắn vô số vật báo để lôi kéo hắn, hai người sớm đã trở thành cá mè một lứa rồi.
Đối với các vị trưởng lão khác, quyền hành không bằng Tô Vũ Bách, sức mạnh cũng không bằng Tô Vũ Bách, bên dưới hắn vừa đấm vừa xoa tự nhiên cũng trở thành phụ thuộc hắn.
“Ta tán thành. Như vậy một kẻ điên rồ không giết đi giữ lại làm gì?” Một tên trưởng lão nói.
“Ta cũng tán thành”
Thấy mọi người đều đồng ý giết Diệp Viễn, Hồ Trường Sinh bỏ hay không bỏ phiếu này tự nhiên cũng không còn ý nghĩa gì rồi, dứt khoát không nói nữa.
Tô Vũ Bách thấy vậy trong lòng không thoải mái, Diệp Viễn tên tiểu tử đó vô pháp vô thiên, không những dám giết hại đồng môn còn dám chửi mình là lão già.
Chính là không vì ân oán hai nhà Diệp Tô, hôm nay cũng phải đẩy nó vào chỗ chết!
Còn như nguyên nhân, thực tế Tô Vũ Bách cũng hiểu rõ, chính xác là Lâm Thiên Thành khiêu chiến trước, đánh thị nữ của Diệp Viễn đến trọng thương sắp chết.
Nhưng điều đó thì đã sao? Diệp Viễn tự tìm cái chết, không thể trách ai được.
Mấy người đó chính là như vậy ngươi một lời ta một lời liền quyết định sinh tử của học viên cấp thấp, thậm chí cả nguyên nhân cũng không hỏi.
Chỉ là bọn họ đợi cả nửa ngày, lại không đợi được Diệp Viễn, mà là đợi được Phong Nhược Tình và Hô Duyên Dũng
“Các ngươi làm gì vậy? Chẳng lẽ giúp hắn sợ tội bỏ trốn rồi sao?”
Phong Nhược Tình và Hô Duyên Dũng vẫn chưa mở miệng nói, Tô Vũ Bách liền định tội hành vi cả họ.
Hô Duyên Dũng nhìn Tô Vũ Bách lạnh lùng cười nói: “Hắn nếu như sợ tội bỏ trốn, há chẳng phải đúng như ngươi mong muốn sao? Yên tâm, Diệp Viễn không có ngốc như vậy!”
Hô Duyên Dũng vốn đối với con đường bên trong vẫn không hiểu rõ, trên con đường này đã được Phong Nhược tình chỉ điểm mới nghĩ thông được mấu chốt.
Thực ra hắn đã nghĩ qua việc giúp Diệp Viễn trốn đi, đợi viện trưởng trở về rồi quay lại, nhưng đã bị Diệp Viễn từ chối.
Nếu Diệp Viễn trốn mất, Tô gia vừa hay có thể mượn cơ hội này làm khó hắn, liên hợp với Vạn gia cùng đối phó Diệp gia.
Diệp Hàng lúc này đang bế quan, không thể làm phiền, Diệp Viễn nghĩ là tự mình cố gắng giải quyết vấn đề này.
Hô Duyên Dũng một lòng hướng võ, đối với những thứ hục hặc với nhau này hắn không muốn quấn vào.
Tuy nhiên Phong Nhược Tình sinh trong gia đình hoàng gia đối với những chuyện này trời sinh mẫn cảm.
“Nếu như không trốn, hắn sao không đến? Chẳng lẻ muốn bổn trưởng lão đi mời hắn?” Tô Vũ Bách trầm giọng nói.
“Hừ! Hắn đến làm gì? Chỉ e rằng ngươi đã thêu dệt thêm để lừa dối hai vị viện trưởng và chư vị trưởng lão, xử Diệp Viễn tội chết rồi? Hắn lẻ nào tự mình đi tìm cái chết?” Hô Duyên Dũng lạnh lùng nói.
“To gan! Ngươi dám nghi ngờ uy quyền của hội trưởng lão? Giáo sĩ này của ngươi có muốn làm nữa hay không?” Tô Vũ Bách tức giận nói.
“Uy quyền của hội trưởng lão hay là uy quyền của ngươi? Ngươi đừng đánh lừa dư luận!” Hô Duyên Dũng không nhượng bộ, đối chọi gay gắt với Tô Vũ Bách.
“Được rồi, được rồi, hai vị các người đừng cãi nữa. Chính chủ không có ở đây các người cải nhau có ích gì? Hô Duyên, ngươi nói Tô trưởng lão thêu dệt thêm, chẳng lẽ tên Diệp Viễn đó không có giết người sao?” Hồ Trường Sinh lúc này lại nói chen vào.
Đối với Hồ Trường Sinh, Hô Duyên Dũng vẫn là có phần thiện cảm, tự nhiên không đối đầu với hắn.
Hô Duyên Dũng cung kính chào một cái, nói: Diệp Viễn giết người là thật, nhưng việc xảy ra là có nguyên nhân, không phải như Tô Vũ Bách nói là người trong ma đạo!”
Hô Duyên Dũng đem việc Lục Nhi chịu nhục sắp chết, chọc tức Diệp Viễn nói một lần, nghe thấy Hồ Trường Sinh nhíu chặt mày.
Việc thế này, há chẳng phải tái hiện lại việc của Mạc Vân Thiên ban đầu sao?
Hồ Trường Sinh quay qua Tô Vũ Bách nói: “Tô trưởng lão, xem ra phòng tạp sự này cần chỉnh đốn lại cho tốt rồi!”
Địa vị của Tô Vũ Bách không bằng Hồ Trường Sinh, đương nhiên không dám phản bác, chỉ có thể nói: “Tất cả lời của Hồ viện trưởng đều có lý, cho dù Hồ viện trưởng không nói, sau chuyện này ta cũng sẽ đi chỉnh đốn lại phòng tạp sự. Chỉ là việc cần thiết bây giờ là xử lý việc của Diệp Viễn. Không cần biết hắn có lý do gì nhưng giết liền hai mạng người là trái với viện quy, việc này không thể tha được! Hơn nữa cứ cho là hắn có nguyên do, sự tiến bộ quá nhanh của hắn cũng không đúng với lẻ thường, rất có khả năng hắn tu luyện công pháp ma đạo, loại người như thế này sao có thể bỏ qua?
“Không sai! Giết hại đông môn Học viện Đan Võ, từ trước đến nay giết người đều là tội chết, chẳng lẻ vì Diệp Viễn mà bỏ cái lệ này? Hắn có tài đức gì? Ý kiến của ta vẫn là giết chết hắn!” Trương Tùng Đào nói.
“Ta tán thành ý kiến của Trương viện trưởng, chuyện này không thể kéo dài!”
“Ta cũng tán thành!”
Phong Nhược Tình thấy vậy tiến lên một bước, hướng về những người đó nhẹ nhàng bái một lạy, nói: “Nhược Tình đến trước không phải vì nói cho Diệp Viễn mà là thông báo cho hai vị viện trưởng và các vị trưởng lão, Diệp Viễn chuẩn bị ba ngày sau khiêu chiến Cửu Thiên Lộ, cái hội trưởng lão này hắn không tham gia.”
“Cái gì? Hắn muốn khiêu chiến Cửu Thiên Lộ? Nguyên khí tầng sáu khiên chiến Cửu Thiên Lộ? Ha ha ha, hắn cho rằng như vậy có thể trốn được tội chết sao? Nếu chính hắn muốn chết, vậy để ta xem, hắn chết như thế nào trên Cửu Thiên Môn!” Tô Vũ Bách cười lớn nói.
Ngoại trừ hai vị Phó viện trưởng, Tô Vũ Bách, còn có ba vị trưởng lão, sáu vị này cùng với viện trưởng, tạo thành cơ cấu quyền lực cao nhất của Học viện Đan Võ.
Đương nhiên quyền lực của viện trưởng là chí cao vô thượng, một lời của ông ấy có thể quyết định mọi việc của học viện.
Bởi vì ông ấy đại diện cho U Vân Tông!
“Hai vị viện trưởng, chư vị trưởng lão, một tên học viên cấp thấp của học viện vô pháo vô thiên, ban ngày ban mặt lại giết chết hai vị đồng môn, hôm nay mời mọi người đến tổ chức hội trưởng lão, chính là thảo luận làm sao xử lý tên học viên này.
Tô Vũ Bách là người triệu tập, tự động mở lời trước.
“Một tên học viên cấp thấp, không ngờ to gan thật! Cái này còn thảo luận gì, trực tiếp giết chết hắn không phải là được rồi sao!” Một vị phó viện trưởng nghe vậy tức giận nói
“Đúng vậy, chiếu theo viện quy, kẻ giết chết đồng môn phải chết! Còn mở cái gì hội trưởng lão?” Một tên trưởng lão khác nói phụ họa theo.
“Tô trưởng lão, không biết học viên này là ai?” Lúc này, một vị phó trưởng lão khác mở miệng hỏi.
Tô Vũ Bách có chút khó chịu nhìn hắn một cái, cái lão này mỗi lần đều không phối hợp, thật khiến người ta khó chịu.
Phó viện trưởng của học viện Đan Võ thường có hai vị, một đan một võ.
Vị phó viện trưởng lên tiếng trước gọi là Trương Tùng Đào, là phó viện trưởng thiên về võ đạo; còn vị vừa mở lời hỏi kia phó viện trường về đan đạo Hồ Trường Sinh.
Hồ Trường Sinh là tùy tùng thân cận của Giang Vân Hạc, cũng là người không thích tranh giành quyền lực, một lòng theo đuổi đan đạo. Cho nên những năm gần đây lão căn bản đều không có cảm giác tồn tại, trong hội trưởng lão cũng cơ bản là bỏ phiếu trắng.
Hôm nay hỏi lại là không phải cố ý vạch lá tìm sâu, lão chỉ là theo bản năng muốn biết rõ thêm chút mà thôi.
Chung quy học viên đều là tài nguyên quý báo của học viện Đan Võ, nếu ngộ sát phải nhân vật thiên tài thì có chút lợi bất cập hại.
Tuy là giết chết đồng môn căn bản là xử tội chết nhưng lão muốn làm rõ nguyên nhân là gì.
Ai có thể biết học viện Đan Võ Tần Quốc sẽ xuất hiện một Mạc Vân Thiên thứ hai hay không?
“Học viên này tên Diệp Viễn, là một tên điên rồ! Trước khi bước vào học viện là kẻ thua kém, mấy ngày trước không biết có được cơ duyên gì, sức mạnh đột nhiên tăng vọt. Chỉ là điều khiến mọi người không nghĩ tới là hắn ta trong một ngày giết liền hai vị đồng môn, ta hoài nghi hắn ta có khả năng là có được công pháp ma đạo, mới mất lý trí làm ra việc tàn nhẫn như vậy!”
Tô Vũ Bách tránh nói vào vấn đề chính, đem Diệp Viễn nói thành một tên cuồng ma sát nhân.
Các vị trưởng lão thì đứng cùng một phe của hắn, bây giờ càng không có ai để nói.
“Nếu đã như vậy thì không cần phải thảo luận nữa. Một hồi đợi hắn đến Nghị Sự Dường trực tiếp xử hắn tội chết là được rồi. Trương Tùng Đào lạnh nhạt nói.
Thân là phó viện trưởng, lời của hắn quyền lực rất nặng.
Những năm gần đây, Tô Vũ Bách đã âm thầm đưa hắn vô số vật báo để lôi kéo hắn, hai người sớm đã trở thành cá mè một lứa rồi.
Đối với các vị trưởng lão khác, quyền hành không bằng Tô Vũ Bách, sức mạnh cũng không bằng Tô Vũ Bách, bên dưới hắn vừa đấm vừa xoa tự nhiên cũng trở thành phụ thuộc hắn.
“Ta tán thành. Như vậy một kẻ điên rồ không giết đi giữ lại làm gì?” Một tên trưởng lão nói.
“Ta cũng tán thành”
Thấy mọi người đều đồng ý giết Diệp Viễn, Hồ Trường Sinh bỏ hay không bỏ phiếu này tự nhiên cũng không còn ý nghĩa gì rồi, dứt khoát không nói nữa.
Tô Vũ Bách thấy vậy trong lòng không thoải mái, Diệp Viễn tên tiểu tử đó vô pháp vô thiên, không những dám giết hại đồng môn còn dám chửi mình là lão già.
Chính là không vì ân oán hai nhà Diệp Tô, hôm nay cũng phải đẩy nó vào chỗ chết!
Còn như nguyên nhân, thực tế Tô Vũ Bách cũng hiểu rõ, chính xác là Lâm Thiên Thành khiêu chiến trước, đánh thị nữ của Diệp Viễn đến trọng thương sắp chết.
Nhưng điều đó thì đã sao? Diệp Viễn tự tìm cái chết, không thể trách ai được.
Mấy người đó chính là như vậy ngươi một lời ta một lời liền quyết định sinh tử của học viên cấp thấp, thậm chí cả nguyên nhân cũng không hỏi.
Chỉ là bọn họ đợi cả nửa ngày, lại không đợi được Diệp Viễn, mà là đợi được Phong Nhược Tình và Hô Duyên Dũng
“Các ngươi làm gì vậy? Chẳng lẽ giúp hắn sợ tội bỏ trốn rồi sao?”
Phong Nhược Tình và Hô Duyên Dũng vẫn chưa mở miệng nói, Tô Vũ Bách liền định tội hành vi cả họ.
Hô Duyên Dũng nhìn Tô Vũ Bách lạnh lùng cười nói: “Hắn nếu như sợ tội bỏ trốn, há chẳng phải đúng như ngươi mong muốn sao? Yên tâm, Diệp Viễn không có ngốc như vậy!”
Hô Duyên Dũng vốn đối với con đường bên trong vẫn không hiểu rõ, trên con đường này đã được Phong Nhược tình chỉ điểm mới nghĩ thông được mấu chốt.
Thực ra hắn đã nghĩ qua việc giúp Diệp Viễn trốn đi, đợi viện trưởng trở về rồi quay lại, nhưng đã bị Diệp Viễn từ chối.
Nếu Diệp Viễn trốn mất, Tô gia vừa hay có thể mượn cơ hội này làm khó hắn, liên hợp với Vạn gia cùng đối phó Diệp gia.
Diệp Hàng lúc này đang bế quan, không thể làm phiền, Diệp Viễn nghĩ là tự mình cố gắng giải quyết vấn đề này.
Hô Duyên Dũng một lòng hướng võ, đối với những thứ hục hặc với nhau này hắn không muốn quấn vào.
Tuy nhiên Phong Nhược Tình sinh trong gia đình hoàng gia đối với những chuyện này trời sinh mẫn cảm.
“Nếu như không trốn, hắn sao không đến? Chẳng lẻ muốn bổn trưởng lão đi mời hắn?” Tô Vũ Bách trầm giọng nói.
“Hừ! Hắn đến làm gì? Chỉ e rằng ngươi đã thêu dệt thêm để lừa dối hai vị viện trưởng và chư vị trưởng lão, xử Diệp Viễn tội chết rồi? Hắn lẻ nào tự mình đi tìm cái chết?” Hô Duyên Dũng lạnh lùng nói.
“To gan! Ngươi dám nghi ngờ uy quyền của hội trưởng lão? Giáo sĩ này của ngươi có muốn làm nữa hay không?” Tô Vũ Bách tức giận nói.
“Uy quyền của hội trưởng lão hay là uy quyền của ngươi? Ngươi đừng đánh lừa dư luận!” Hô Duyên Dũng không nhượng bộ, đối chọi gay gắt với Tô Vũ Bách.
“Được rồi, được rồi, hai vị các người đừng cãi nữa. Chính chủ không có ở đây các người cải nhau có ích gì? Hô Duyên, ngươi nói Tô trưởng lão thêu dệt thêm, chẳng lẽ tên Diệp Viễn đó không có giết người sao?” Hồ Trường Sinh lúc này lại nói chen vào.
Đối với Hồ Trường Sinh, Hô Duyên Dũng vẫn là có phần thiện cảm, tự nhiên không đối đầu với hắn.
Hô Duyên Dũng cung kính chào một cái, nói: Diệp Viễn giết người là thật, nhưng việc xảy ra là có nguyên nhân, không phải như Tô Vũ Bách nói là người trong ma đạo!”
Hô Duyên Dũng đem việc Lục Nhi chịu nhục sắp chết, chọc tức Diệp Viễn nói một lần, nghe thấy Hồ Trường Sinh nhíu chặt mày.
Việc thế này, há chẳng phải tái hiện lại việc của Mạc Vân Thiên ban đầu sao?
Hồ Trường Sinh quay qua Tô Vũ Bách nói: “Tô trưởng lão, xem ra phòng tạp sự này cần chỉnh đốn lại cho tốt rồi!”
Địa vị của Tô Vũ Bách không bằng Hồ Trường Sinh, đương nhiên không dám phản bác, chỉ có thể nói: “Tất cả lời của Hồ viện trưởng đều có lý, cho dù Hồ viện trưởng không nói, sau chuyện này ta cũng sẽ đi chỉnh đốn lại phòng tạp sự. Chỉ là việc cần thiết bây giờ là xử lý việc của Diệp Viễn. Không cần biết hắn có lý do gì nhưng giết liền hai mạng người là trái với viện quy, việc này không thể tha được! Hơn nữa cứ cho là hắn có nguyên do, sự tiến bộ quá nhanh của hắn cũng không đúng với lẻ thường, rất có khả năng hắn tu luyện công pháp ma đạo, loại người như thế này sao có thể bỏ qua?
“Không sai! Giết hại đông môn Học viện Đan Võ, từ trước đến nay giết người đều là tội chết, chẳng lẻ vì Diệp Viễn mà bỏ cái lệ này? Hắn có tài đức gì? Ý kiến của ta vẫn là giết chết hắn!” Trương Tùng Đào nói.
“Ta tán thành ý kiến của Trương viện trưởng, chuyện này không thể kéo dài!”
“Ta cũng tán thành!”
Phong Nhược Tình thấy vậy tiến lên một bước, hướng về những người đó nhẹ nhàng bái một lạy, nói: “Nhược Tình đến trước không phải vì nói cho Diệp Viễn mà là thông báo cho hai vị viện trưởng và các vị trưởng lão, Diệp Viễn chuẩn bị ba ngày sau khiêu chiến Cửu Thiên Lộ, cái hội trưởng lão này hắn không tham gia.”
“Cái gì? Hắn muốn khiêu chiến Cửu Thiên Lộ? Nguyên khí tầng sáu khiên chiến Cửu Thiên Lộ? Ha ha ha, hắn cho rằng như vậy có thể trốn được tội chết sao? Nếu chính hắn muốn chết, vậy để ta xem, hắn chết như thế nào trên Cửu Thiên Môn!” Tô Vũ Bách cười lớn nói.
/195
|