Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 116: Mở đầu trận quyết đấu tuyệt đỉnh (1-3)

/447


Khi các học viện đều đi khỏi, Vương Ngôn khẽ nói:

- Huyền lão, Bản Thể Tông...

Huyền lão trầm giọng ngắt lời:

- Hơi phiền phức một chút. Biết thế lần này đã không cho thằng nhóc kia ra thi đấu. Lão quái vật của Bản Thể Tông chẳng những thực lực mạnh mẽ mà tính tình cũng không kém chút nào. Chuyện này e là không dễ giải quyết. Có điều bọn chúng không dám tới dò xét nữa đâu. Bây giờ ta lập tức trở về học viện một chút, như vậy mới kịp trở về ở trận chung kết. Hi vọng lão quái vật kia ra tay chậm một chút, lão già đó trước giờ chưa từng biết nói lý lẽ là gì, mà thằng nhóc Vũ Hạo còn có Vũ Hồn Bản Thể, thế nào lão cũng bù lu bù loa lên cho mà xem. Lão già đó hơn ta đến 30 tuổi, không hiểu sao đến giờ cũng chưa chịu chết. Trận đấu này ngươi xử lý cho tốt, tuyệt đối không được để cho bất cứ đứa nào bị thương, hiểu chưa?

- Dạ.

Vương Ngôn cung kính đáp.

- Cái gì? Bản Thể Tông?

Mã Tiểu Đào kéo Hoắc Vũ Hạo về phòng, đầu tiên dĩ nhiên sẽ hỏi lại tình hình vừa rồi. Hoắc Vũ Hạo cũng không chút giấu giếm, trong phòng lúc này đều là người của học viện Sử Lai Khắc. Khi nghe thấy ba chữ Bản Thể Tông, Vương Đông, Tiêu Tiêu, Giang Nam Nam thậm chí là Hòa Thái Đầu cũng chỉ thoáng kinh ngạc, còn những người khác lại là hoảng sợ, ngay cả Mã Tiểu Đào cũng không ngoại lệ.

Vương Đông tò mò hỏi:

- Bản Thể Tông đáng sợ vậy sao?

Mã Tiểu Đào gật đầu nói:

- Rất đáng sợ, trên đại lục Đấu La này, không có mấy tổ chức có thể sánh ngang với học viện Sử Lai Khắc chúng ta. Một trong những số đó là học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư mà các ngươi đã biết quá rõ rồi, bọn họ cũng chính là đại diện cho thực lực tối cao của đế quốc Nhật Nguyệt.

- Các ngươi hiện giờ đều là đệ tử hạch tâm, tương lai muốn tiến vào nội viện cũng không phải quá khó khăn. Giờ ta nói trước cho các ngươi biết cũng không sao. Trong học viện Sử Lai Khắc chúng ta có một nơi gọi là đảo Hải Thần, trên đảo Hải Thần có một khu vực gọi là Hải Thần Các. Đó là nơi sinh sống của các trưởng lão học viện Sử Lai Khắc. Huyền lão chính là một trong số đó. Đó cũng là bộ máy cao cấp nhất của học viện chúng ta. Cho dù là bốn vị viện trưởng, phó viện trưởng khi vào đó cũng phải ngồi ở vị trí sau cùng. Trên đại lục Đấu La có một câu nói rằng, tổng thể thực lực của cả đại lục là một thế kiềng ba chân. Trong đó, một là Minh Đức Đường trực thuộc học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, hai là Hải Thần Các của học viện Sử Lai Khắc và cái thứ ba chính là Bản Thể Tông. Các ngươi có biết vì sao trước đây lại thành lập Hải Thần Các không?

- Hơn hai nghìn năm trước, Bản Thể Tông đã từng xuất thế dấy nên một trận phong ba, học viện Sử Lai Khắc chúng ta đứng mũi chịu sào, nhưng kết quả, chúng ta thua.

- Khi đó học viện Sử Lai Khắc chúng ta cũng có rất nhiều cao thủ nhưng thực lực của Bản Thể Tông tuyệt đối không thể xem thường. Vì trận đấu này, học viện đã phát lệnh triệu tập, kêu gọi các cường giả xuất thân từ học viện trở về, hơn nữa còn thành lập Hải Thần Các. Nhờ thế mới đánh bại được Bản Thể Tông. Sau lần đó, bọn họ cũng mai danh ẩn tích.

Hoắc Vũ Hạo giật mình nói:

- Bản Thể Tông gây nguy hại cho đại lục như thế không phải cũng giống Tà Hồn Sư sao? Vì sao giới Hồn Sư trên đại lục không hợp sức tiêu diệt bọn họ?

Mã Tiểu Đào lắc đầu nói:

- Bản Thể Tông và Tà Hồn Sư không giống nhau. Bọn họ vừa chính vừa tà, lúc nào cũng làm việc theo sở thích. Thực tế, bọn họ cũng đã làm không ít việc tốt cho đại lục. Chẳng qua không đồn đại ra ngoài nên ít người biết đến thôi. Còn nói muốn tiêu diệt Bản Thể Tông ư? Đây căn bản là chuyện không thể, nghe nói tông môn của bọn họ nằm ở một nơi gọi là Thiên Khiển. Dễ thủ khó công. Nếu không có thực lực hơn gấp ba lần bọn họ thì đừng mơ chiến thắng được. Mà trên đại lục này, muốn tập hợp một lực lượng mạnh gấp ba lần bọn họ thì chẳng khác gì là đang nằm mơ.

Hoắc Vũ Hạo không ngờ Bản Thể Tông lại mạnh như vậy, khó cách bọn họ hoàn toàn không sợ học viện Sử Lai Khắc.

Mã Tiểu Đào nói tiếp:

- Trong hồ sơ bí mật của học viện có viết rằng thật ra bình thường Bản Thể Tông cũng có xuất hiện trên đại lục, chậm chí cách một khoảng thời gian sẽ có người ra ngoài lịch lãm, chẳng qua không gây ồn ào lôi kéo thị phi mà thôi. Các ngươi có biết trước đây bọn họ từng mang đến tai họa cho học viện là sự tình gì không? Để ta nói rõ thì các ngươi sẽ hiểu thực lực của bọn họ khủng khiếp đến mức nào.

- Lần đó, có khoảng 40 người của Bản Thể Tông đi vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, trước sau đã liệp sát ít nhất bảy con Hồn Thú mười vạn năm. Vì thế mới dẫn phát một trận thú triều, cả đám Hồn Thú chạy ra khỏi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm suýt chút đã làm bách tính lâm vào cảnh lầm than. Lần đó, Tứ Đại Hung Thú của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm hợp lực tấn công, mục tiêu của thú triều lại là thành Sử Lai Khắc của chúng ta. Sau trận này, sở dĩ chúng ta không đánh một trận sống chết với Bản Thể Tông cũng vì trong khi diễn ra thú triều, bọn họ cũng hợp lực ngăn cản. Cũng chính lúc đó, chúng ta phát hiện thực lực thật sự của bọn họ còn hơn cả học viện Sử Lai Khắc chúng ta nữa. Thú triều lần đó ước chừng kéo dài khoảng một năm, mãi đến khi học viện Sử Lai Khắc ra lệnh triệu hồi được rất nhiều cường giả mới giải quyết được vấn đề. Sau trận thú triều, có ít nhất mười thôn trang bị chúng giết sạch, cuối cùng Bản Thể Tông mới ký một hiệp nghị với chúng ta, đồng thời Tông Chủ của bọn họ cam kết không vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm liệp sát Hồn Thú mười vạn năm nữa mới miễn cưỡng giải quyết được tai họa. Có điều, lần đó, đúng là đám Hồn Thú bị chọc phát điên rồi, suốt năm trăm năm sau, Hồn Sư chúng ta mỗi lần vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đều cực kỳ nguy hiểm.

Hoắc Vũ Hạo tập trung lắng nghe, trong lòng thầm nghĩ, Tứ Đai Hung Thú, không ngờ trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm thậm chí tồn tại đến bốn Hung Thú.

Giọng nói của Thiên Mộng Băng Tằm đột nhiên vang lên.

- Chuyện này ta cũng biết, khi đó ta còn bị bọn chúng vây trong rừng rậm. Mấy Hung Thủ mà cô ấy nhắc đến chính là bọn chết tiệt đã giam giữ ta. Có điều, bọn chúng không phải là người mạnh nhất Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Vì ta có nghe bọn chúng nhắc đến một người khá khủng bố còn đang ngủ say chưa tỉnh dậy. Bọn họ đều gọi người đó là Lão Đại. Tu vi của ta cũng bị bọn chúng thông qua một phương pháp đặc biệt rút lấy một nửa truyền cho người gọi là Lão Đại kia. Cái tên kia rất mạnh, ta đoán rất có thể nó là Hồn Thú mạnh nhất trên đại lục này, e là chỉ có Bá Vương của vùng biển mênh mông kia mới có thể so được với nó.

Dường như Băng Đế cũng khá hứng thú với đề tài này, nàng nói:

- Đúng, ta từng nghe Tuyết Đế nói, trên đại lục, nơi đáng sợ nhất là Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, bất kể thế nào ta cũng không được vào nơi đấy, nó nói ở đó, không chỉ có một người có thực lực áp chế được nó.

Không chỉ một? Hoắc Vũ Hạo bị mấy chữ kia dọa cho hoảng hồn. Theo đánh giá của Thiên Mộng và Băng Đế, vị gọi là Tuyết Đế kia có thực lực vô cùng khủng bố, là một Hồn Thú có tu vi gần 50 vạn năm. Vậy mà trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm còn có Hồn Thú mạnh hơn cô ta sao? Lúc trước hắn chưa có Hồn Hoàn nào đã dám một mình tiến vào Tinh Đấu Sâm Lâm đúng là nghé con không sợ cọp mà.

Mã Tiểu Đào nói:

- Thực lực của Bản Thể Tông đúng là làm người ta phải đau đầu, nhưng sau sự kiện đó, không phải chúng ta không muốn giải quyết bọn chúng nhưng sau đó nghĩ lại, bọn họ đã muốn sử đổi vậy thì cũng chưa đến mức quá tà ác. Hơn nữa nếu chúng ta liều chết với bọn chúng thì kết quả cũng là lưỡng bại câu thương. Khi đó đại lục Nhật Nguyệt chỉ mới sát nhập vào chúng ta được hơn ngàn năm, bất lợi vẫn còn nhiều lắm. Cho nên cuối cùng Hải Thần Các quyết định thông qua hiệp nghị để giải quyết vấn đề với bọn họ.

Giang Nam Nam có chút bực bội nói:

- Vậy những bách tính kia chết oan uổng rồi sao?

Mã Tiểu Đào liếc cô một cái rồi nói:

- Thật xin lỗi, ta không có cách nào trả lời được câu hỏi này. Ta chỉ có thể nói, học viện chúng ta đã cố gắng hết sức chặn đứng thú triều, ít nhất đã cứu được ngàn vạn bách tính khác. Chúng ta không gây chiến với Bản Thể Tông cũng vì bảo toàn lực lượng bảo hộ đại lục. Còn tình huống cụ thể ra sao ta cũng không biết.

Giang Nam Nam im lặng không nói nữa, nhưng từ ánh mắt của cô có thể thấy rõ, cô hoàn toàn không đồng ý với lần thỏa hiệp ngày đó.

Từ Tam Thạch bước đến vỗ vỗ vai cô. Giang Nam Nam giãy giụa tránh đi.

Mã Tiểu Đào nhìn Hoắc Vũ Hạo nói:

- Có Huyền lão ở đây, mấy người Bản Thể Tông sẽ không đến làm phiền chúng ta nữa đâu, nhưng đệ đệ, cưng phải cẩn thận. Bất cứ lúc nào cũng phải ở cùng với mọi người. Đợi khi nào chúng ta về đến học viện mới không còn gì lo lắng nữa. Ở thời bọn chúng cực mạnh cũng không dám tiến vào quấy rối học viện Sử Lai Khắc chúng ta.

- Dạ.

Hoắc Vũ Hạo ngoan ngoãn đáp.

Mã Tiểu Đào thấy ánh mắt quái dị của những người xung quanh liền nói:

- Có phải thắc mắc tại sao ta và Hoắc Vũ Hạo xưng hô tỷ đệ phải không? Nghe cho rõ đây, sau này, Hoắc Vũ Hạo là đệ đệ của ta, cũng giống như một đứa em ruột thịt, hoàn toàn không có ý gì khác. Vậy đi, tất cả trở về phòng tu luyện tiếp đi.

Những người khác lần lượt rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại Mã Tiểu Đào, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.

Mã Tiểu Đào nhìn Vương Đông, tò mò hỏi.

- Sao ngươi còn không đi?

Vương Đông hừ một tiếng nói:

- Thế sao tỷ không đi?

Mã Tiểu Đào nói:

- Ta có chuyện muốn nói với Vũ Hạo.

Vương Đông ưỡn ngực nói:

- Nhưng ta phải tu luyện cùng với hắn. Chúng ta có vũ hồn dung hợp tỷ quên rồi sao? Độ dung hợp của chúng ta là 100%, bình thường lúc nào cũng cùng tu luyện, như vậy mới đạt được kết quả cao hơn.

Mã Tiểu Đào nhíu mày nói:

- Được rồi, vậy ngươi ở lại đi, ngươi đó, con trai gì mà y hệt con gái, coi chừng lớn lên lại thành một kẻ bán nam bán nữ.

- Tỷ...

Vương Đông giận dữ, nhưng chớp mắt một cái không hiểu tại sao lại khôi phục lại sự bình tĩnh, hừ một tiếng ngồi vào chỗ của mình không nói thêm gì nữa.

Mã Tiểu Đào nhìn Hoắc Vũ Hạo trầm giọng ní:

- Đệ đệ, lần này dính đến Bản Thể Tông có lẽ còn phiền phức hơn cả đệ tưởng tượng. Haiz, ai bảo đệ cứ liên tục bộc lộ thiên phú của mình cơ chứ. Tuổi nhỏ mà thực lực lẫn thiên phú đều cao, làm sao tránh bọn họ động tâm được, không ngờ lần này bọn họ cũng phái người đến đây quan sát cuộc thi.

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Tỷ tỷ đừng lo, có Huyền lão ở đây mà, sẽ chẳng có chuyện gì đâu.

Mã Tiểu Đào nhíu mày nói:

- Đệ không biết chứ, từ trước đến nay, Bản Thể Tông luôn không từ bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích, cộng với thực lực lực mạnh mẽ của bọn chúng nữa, cho nên, bọn họ mới đáng sợ như vây. Ta ở lại chính là muốn nhắc nhở đệ, nếu bọn họ có dùng thủ đoạn gì bắt đệ đi cũng tuyệt đối không được phản kháng. Cứ đi theo là được. Bản Thể Tông từ trước đến nay là một tổ chức cực kỳ bao che khuyết điểm, bọn họ đối với đệ chính là coi trọng chữ tài kia, cho nên sẽ không làm đệ bị thương đâu.

Hoắc Vũ Hạo không ngờ Mã Tiểu Đào lại nói những lời này với mình, hắn kiên quyết nói:

- Tỷ tỷ, bất kể thế nào, đệ cũng sẽ không gia nhập Bản Thể tông.

Mã Tiểu Đào giật mình nói:

- Đệ đệ, đệ đừng nghĩ như thế. Tuy đệ là một thành viên của học viện Sử Lai Khắc nhưng học viện chúng ta không phải là một Tông Môn, không có ai hạn chế hoạt động của đệ đâu, cho dù học viện đã đặt rất nhiều hi vọng vào đệ nhưng ở thời điểm quan trọng, an toàn của đệ mới là quan trọng nhất.

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu nói:

- Không, tỷ tỷ, hiện giờ, tất cả những gì đệ có đều là do học viện trao cho. Đệ là người của Sử Lai Khắc, đệ chấp nhận chiến đấu vì danh dự của Sử Lai Khắc, Sử Lai Khắc là nhà của đệ. Cho dù Bản Thể Tông rất mạnh nhưng theo những gì bọn họ làm, đệ thấy nó không thích hợp với mình. Đệ là cô nhi, đệ không có người thân, và học viện, chính là ngôi nhà duy nhất của đệ.

Nhìn ánh mắt kiên quyết của hắn, Mã Tiểu Đào trong lòng thầm nghĩ, đứa nhỏ này thật là đáng yêu mà. Khó trách các trưởng lão ở Hải Thần Các phải mở cả một cuộc họp vì nó. E là hôm nay Huyền lão xuất hiện cũng không phải là ngẫu nhiên.

Mã Tiểu Đào đứng dậy nói:

- Vũ Hạo, tỷ rất vui khi em có tình cảm sâu đậm với học viện Sử Lai Khắc như vậy. Nhưng đệ phải nhớ, còn sống mới có thể thực hiện lý tưởng. Làm người không nên quá cố chấp, phải tùy cơ ứng biến mới là đại trượng phu.

Cô nói xong liếc mắt nhìn Vương Đông rồi mới xoay người rời khỏi phòng.

Vương Đông đi theo cô đến tận cửa, sau đó đóng cửa lại như muốn thị uy.

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Vương Đông, ngươi cũng về phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa ta tìm ngươi sau.

- Sao? Sợ à? Thật ra ta thấy cô ấy nói đúng, bảo vệ tính mạng của mình mới quan trọng, nếu Bản Thể Tông bắt được ngươi, ngươi cũng đừng có phản kháng.

Vương Đông lo lắng nói.

Hoắc Vũ Hạo có chút dở khóc dở cười:

- Sợ gì? Có Huyền lão ở đây thì việc gì phải sợ? Ta căn bản không phải nghĩ chuyện của Bản Thể Tông. Tương lai ai đoán trước được gì? Chỉ là hôm nay sau khi xem trận đấu của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, ta nghĩ ra được một chút chuyện nên giờ cần cẩn thận sắp xếp lại, lát nữa mới tu luyện sau. Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.

- Vậy...

Vương Đông có chút thẹn quá hóa giận nói:

- Được, đúng là làm ơn mắc oán. Ngươi cứ ở đó từ từ mà nghĩ đi.

Nói xong liền mở cửa ra về, lúc đóng cửa phòng hắn còn cố tình đập mạnh một cái.

Hoắc Vũ Hạo sờ sờ mũi, căn bản không hiểu tại sao mình lại bị mắng.

Vốn chuyện được về Tông Môn hắn có chút xúc đông nhưng đúng như những gì Mã Tiểu Đào nói, dù Bản Thể Tông có làm gì hắn cũng không sợ, bọn họ muốn dẫn hắn trở về chứ không muốn giết hay làm hắn bị thương. Vậy thì còn gì phải lo nữa? Mối quan tâm duy nhất chỉ là trận chung kết sắp tới mà thôi.

Hôm nay sau khi thấy thực lực mạnh mẽ của Mã Như Long, hắn không thể không cảm thấy lo lắng. Hôm nay hắn mới thật sự hiểu nếu sử dụng đúng cách thì Hồn Đạo Khí sẽ đáng sợ như thế nào.

Hắn đứng dậy, hai tròng mắt hóa thành màu vàng, hai cái Hồn Hoàn lặng lẽ từ dưới chân bay lên, một cái màu vàng ánh kim là Hồn Hoàn của Thiên Mộng Băng Tằm, một cái màu tím là Hồn Hoàn thứ hai có tác dụng Mô Phỏng.

Trong khoảng thời gian này, cơ thể hắn không ngừng được cải tạo, mức độ chịu đựng Hồn Hoàn cũng theo đó tăng lên, mà Thiên Mộng Băng Tằm từng nói, thực lực mình càng tăng thì nó càng có thể giải phóng nhiều năng lượng đã phong ấn để tăng cường cường độ Hồn Hoàn. Hiện giờ Hồn Hoàn thứ hai của hắn đã đạt đến khoảng năm nghìn năm.

- Tiếc là chỉ có hai Hồn Hoàn.

Hoắc Vũ Hạo nắm chặt nắm tay. Hiện giờ cái hắn cần nhất chính là thời gian.

Hắn cởi áo ngoài khoanh chân ngồi lên giường bắt đầu minh tưởng đồng thời cũng hồi tưởng lại quá trình chiến đấu ban nãy của Mã Như Long, hắn kết hợp sử dụng Hồn Đạo Khí ra sao, từng cái từng cái hiện lên trong đầu hắn, thông qua đó, hắn sẽ tìm được phương thức chiến đấu hợp với mình.

Thành Tinh La, thủ đô đế quốc Tinh La là một trong những thành thị rộng lớn bậc nhất, nhưng vài ngày nay đã bắt đầu xuất hiện tình trạng "đất chật người đông".

Thậm chí ở một số ngã tư, lượng người qua lại nhiều đến mức ùng tắc liên tục.

Cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái đã kết thúc vòng Bán Kết, đây là giờ phút mà bất cứ người nào cũng mong chờ. Có người thậm chí đã đứng trước cổng Quảng Trường xếp hàng chờ suốt hai ngày hai đêm.

Có thể tận mắt xem một trận chung kết của cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái thì cái giá này cũng chả đáng là gì, bởi vì chỉ cần được trải nghiệm qua cũng đủ để mỗi người tự hào cả đời.

Huống thi trận chung kết có đến ba trận đấu, ba trận này lại còn lần lượt diễn ra trong cùng một ngày. Đây là sự kiện đặc sắc đến nhường nào, vì nó, vất vả một chút cũng xứng đáng.

Vì để duy trì trật tự, đế quốc Tinh La đã điều động đến một vạn binh lính, tất cả các cửa hàng đều mở cửa buôn bán suốt ngày đêm để phục vụ nhu cầu mua sắm tăng đột biến nay, nhờ thế thành Tinh La chỉ trong vài ngày mà kinh tế đã tăng đến mức trước nay chưa từng có.

Rõ ràng, đây là hiệu quả và lợi ích cụ thể nhất mà cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái mang đến cho những đế quốc đứng ra đăng cai. Khó cách các đại đế quốc lần nào cũng tranh giành không chịu nhượng bộ, cuối cùng mới quyết định luân phiên tổ chức.

Trận chung kết là cuộc đối đầu giữa học viện Sử Lai Khắc và học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, rõ ràng đây là trận tranh tài giữa hai thế lực đứng đầu đại lục. Diễn biến của nó đáng mong chờ đến mức nào chỉ cần nghĩ là biết.

Có điều vì đội hình của học viện Sử Lai Khắc không được đầy đủ nên tỷ lệ đặt cược ở chợ đen giảm mạnh, học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư ngược lại chiếm ưu thế hơn, bọn họ chiếm 65% còn học viện Sử Lai Khắc chỉ chiếm 35% mà thôi.

Nhưng dù là ai cũng không dám bảo rằng lần này học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư sẽ chiến thắng dễ dàng, cho dù là đệ tử học viện bọn họ cũng vậy. Dù sao học viện Sử Lai Khắc tuy chỉ có mười người nhưng không ai không là thiên tài. Sức chiến đấu của bọn họ trong từng trận đấu đều vô cùng xuất sắc, tình hình cụ thể còn lắm biến số nên kết quả khó nói trước lắm.

Trong các trận đấu trước, bọn họ không chỉ một lần khiêu chiến vượt bậc. Cuối cùng học viện Sử Lai Khắc sẽ làm gì ở trận chung kết bọn họ chưa thể đoán được nhưng chắc chắn đây sẽ là cuộc chiến toàn lực giữa hai học viện, cho nên, hươu chết về tay ai cũng chưa biết được.

Hôm nay, thời tiết không được tốt lắm, sắc trời âm u thậm chí còn phủ một màng sương mù quanh quẩn trên bầu trời thành Tinh La, thỉnh thoảng xuất hiện vài cơn mưa phùn lất phất bay bay.

Tuy vậy, nó cũng không thể nhấn chìm sự hưng phấn của các khán giả bên trong thành Tinh La. Vì trận Chung Kết này cũng là trận đấu mà bọn họ mong chờ nhất.

Lúc này, hai đội ngũ chuẩn bị thi đấu đều đang trên đường đến Quảng Trường Tinh La. Ven đường binh lính đứng thành một hàng rào ngăn cản dân chúng phấn khích đứng bên ngoài cổ vũ. Vì có quá nhiều người không thể vào bên trong xem nên những người ấy đều tụ hội ở ven đường tận dụng cơ hội ngắm nhìn hai đội ngũ dự thi một lần cũng thỏa mãn.

Lăng Lạc Thần đi ở giữa đoàn người, cô ngẩng đầu nhìn thời tiết hôm nay, vẻ mặt vô cùng hài lòng. Cô là Hồn Sư khống chế Băng, thời tiết càng ẩm ướt và rét lạnh thì càng có lợi. Huống chi cô còn có Hoắc Vũ Hạo trợ giúp nữa.

Hôm qua, Vương Ngôn đã sắp xếp một số chiến thuật, mà với thời tiết sáng hôm nay nên đến sát giờ thi đấu lai có chút thay đổi. Cả đội không ai cảm thấy quá hồi hộp với trận Chung Kết này, vì kết quả thế nào cũng chỉ có thể liều mạng mà thôi, không còn cách nào tránh khỏi nữa.

So với học viện Sử Lai Khắc, bên phía học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư có vẻ hồi hộp căng thẳng hơn. Vì đây là lần bọn họ có cơ hội cao nhất đoạt được chức quán quân của cuộc thi Đấu Hôn Đại Tái. Thực lực bọn họ mạnh mẽ, học viện Sử Lai Khắc lại thiếu hụt người. Trước tình hình này bọn họ không hồi hộp làm sao được?

Ngay cả một người kiêu ngạo như Tiếu Hồng Trần, hôm nay cũng có chút căng thẳng.

Hắn thỉnh thoảng liếc nhìn sang phía học viện Sử Lai Khắc, cả hai bên không hẹn mà cùng bừng bừng chiến ý.

Trái ngược với Tiếu Hồng Trần hồi hộp căng thẳng, Mộng Hồng Trần đi phía sau hắn lắm lút lại liếc mắt nhìn Vương Đông.

Đi cạnh mới có thể thấy rõ từng đường nét trên gương mặt Vương Đông đều rất đẹp, tuy còn nhỏ nhưng dáng người cũng cao ráo, không tệ. Ánh mắt quan sát của Mộng Hồng Trần có chút khác với mọi người.

Cô bé chỉ nhìn được một bên của Vương Đông, trong lòng cô thầm kêu lên, oa lông mi thật dài, lại còn cong vút nữa, đẹp quá. So với cô còn muốn đẹp hơn nữa. Mắt màu xanh lam mang theo một sự cuốn hút kỳ lạ. Hắn mới chỉ mười hai tuổi, so với cô nhỏ hơn hai tuổi. Nhưng lại có Vũ Hồn Song Sinh, nếu như....

Nghĩ đến đây, cô bé mười bốn tuổi mới biết yêu không khỏi lén mỉm cười. Không biết vì sao, sau cái ngày Vương Đông trêu chọc cô, hình ảnh của hắn cứ lẩn quẩn trong đầu cô mãi. Ngay cả Vương Đông cũng không ngờ, chỉ với vài lời nói đơn giản, hắn đã khiến một cô bé đơn thuần nảy sinh tinh cảm với mình.

Cả hai đội cùng bước vào khu vực nghỉ ngơi, lúc này trên đầu thành, hoàng đế bệ hạ đã sớm cùng văn võ bá quan có mặt để theo dõi trận chung kết rồi.

Lúc này Hoắc Vũ Hạo vô cùng bình tĩnh, hôm qua hắn, Vương Đông và Vương Ngôn đã trò chuyện rất lâu. Trước đây hắn không quan tâm lắm đến kết quả thắng thua, nhưng sau cuộc nói chuyện đó, hắn lại nảy sinh khát vọng chiến thắng, khát vọng bảo vệ danh dự cho học viện Sử Lai Khắc một cách mãnh liệt.

Trong lúc vô tình, ánh mắt hắn di chuyển về phía sàn đấu. Đầu tiên, hắn thấy Hoàng Đế bệ Hạ, bên trái y là công chúa Cửu Cửu.

Công chúa Cửu Cửu rõ ràng cũng đang nhìn hắn, nhưng ánh mắt có chút không được thân thiện.

Mà nháy mắt sau, cả người Hoắc Vũ Hạo khẽ run lên, nội tâm vốn đang bình lặng bỗng dậy sóng.

Bởi vì hắn nhìn thấy, một người trung niên khoảng ba mươi tuổi, mặc một bộ giáp màu vàng, không đội mũ giáp, để lộ ra gương mặt anh tuấn đầy cương nghị và đôi mắt song đồng khẽ nhấp nháy. Gương mắt này tuy có hơi gầy, cũng không có cảm xúc nhưng lại đầy nhiệt huyết, y đang đứng ngay bên cạnh hoàng đế Tinh La.

Đúng... là y.

Hoắc Vũ Hạo thấy người này làm sao có thể giữ được bình tĩnh đây?

Vì y chính là Công Tước Bạch Hổ hiện đang trấn thủ Tây Cương đế quốc Tinh La, hôm nay y có mặt ở đây, có lẽ cũng vì muốn quan sát trận đấu Chung Kết có sự tham gia của người con trai cả của mình.

Hoắc Vũ Hạo trông thấy Công Tước Bạch Hổ dĩ nhiên Đái Thược Hành cũng thấy, hai mắt hắn lộ rõ vẻ hưng phấn. Hắn nhìn chằm chằm cha mình đang đứng trên đầu thành mà nắm chặt hai đấm.

Công Tước Bạch Hổ Đái Hạo nhìn về phía hắn hơi hơi gật đầu, ánh mắt đầy sự cổ vũ, sau đó quay đầu đi không nhìn về phía hắn nữa. Nhưng chỉ cần bấy nhiêu thôi đã quá đủ với Đái Thược Hành rồi, Đái Hạo là cha hắn, đồng thời cũng là người mà ngay từ khi còn bé, hắn đã xem là tấm gương phấn đấu, nháy mắt sau, trong lòng hắn ngập tràn ý chí chiến đấu, những lo lắng hồi hộp từ nãy giờ bỗng hóa hư không.

Hoàng Đế Tinh La nhìn hai đội viên đang từng bước tiến vào sàn đấu, khẽ mỉm cười, gật đầu nhìn Công Tước Bạch Hổ đang đứng bên cạnh.

- Im lặng, trận đấu sắp bắt đầu, mời Bệ Hạ.

Đái Hạo trầm giọng quát, y không dùng Hồn Đạo Khí khuếch âm nhưng giọng nói vẫn truyền đi rất xa, y chỉ nói một câu rất đơn giản nhưng lại mang theo một chút thiết huyết chỉ quân nhân mới có.

- Sát sát sát.

Tất cả binh lính đang làm nhiệm vụ duy trì trật tự ở đây đều đồng loại nâng cao binh khí gào to từng tiếng, nhất thời, bầu không khí của Quảng Trường Tinh La yên tĩnh, đầy trang nghiêm.

Có thể thấy rõ ràng trong từng ánh mắt của mỗi binh lính ở đây đều đầy vẻ hưng phấn, giờ phút này, trong mắt bọn họ chỉ có vị anh hùng, vị Thống Soái đang đứng ở đầu tường kia. Sức ảnh hưởng của Công Tước Bạch Hổ trong quân đội lắm lúc còn vượt xa cả Hoàng Đế Bệ Hạ nữa.

Vị Hoàng Đế Tinh La trông thấy cảnh tượng trước mắt hoàn toàn không có vẻ gì bất mãn, chỉ khẽ mỉm cười, nói:

- Lần gần nhất mà đế quốc Tinh La được đăng cai tổ chức cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái là hai mươi năm về trước. Khi đó, cả trẫm và Đái Hạo đều còn ở độ tuổi thanh niên. Nhưng sau hai mươi năm, trẫm đã là người đứng đầu một nước, Đái Hạo hiền đệ cũng đã trở thành Thống Soái đứng đầu đế quốc. Lát nữa thôi, chúng ta sẽ được xem một quyết đấu kịch tính giữa các thanh niên trẻ tuổi. Trẫm rất mong chờ, hi vọng cả hai đội sẽ đem đến một trận chung kết đặc sắc và hấp dẫn. Theo thường lệ, đội chiến thắng sẽ nhận được phần thưởng là ba khối Hồn Cốt và một trăm vạn kim hồn tệ. Trẫm đã chọn ra mười khối Hồn Cốt trong bảo khố để đội chiến thắng tùy ý chọn lựa. Trận đấu hôm nay lẽ ra ta định mời Đái Hạo hiền đệ chủ trì nhưng tiếc thay, trong đội của học viện Sử Lai Khắc có một thành viên thuộc gia tộc Bạch Hổ, người này không ai xa lạ chính là con trai cả của y, để tránh có người nghi ngờ tính công bằng, trọng tài trận đấu này sẽ do Thiên Sát Đấu La đảm nhiệm.

- Lúc này đây có lẽ không cần phải nói thêm gì nữa, mọi người cùng Trẫm chuẩn bị xem trận đấu vô cùng hấp dẫn này, và tất nhiên, diễn biến của nó chắc chắn sẽ được viết vào sử sách.

Hoàng đế Tinh La vừa dứt lời thì trên đầu tượng lập tức xuất hiện một bóng người, người kia nháy mắt đã bay xuống dưới sàn đấu. Chính là Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự.

Nhưng ngay khi lão bước chân xuống sàn đấu, lão khẽ chấn động, ánh mắt vô tình liếc sang khu vực nghỉ ngơi của học viện Sử Lai Khắc.

Không biết từ lúc nào, phía sau đội ngũ Sử Lai Khắc xuất hiện một ông lão tay cầm hồ lô rượu, ăn mặc lôi thôi lếch thếch. Lão thấy Thiên Sát Đấu La nhìn sang mình cũng chỉ hơi nhíu mày. Mà vị cường giả Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự sau khi thấy cái nhíu mày kia bỗng có chút hoảng loạn, lão lập tức quay đầu đi.

Vì ánh mắt của lão, mà mọi người học viện Sử Lai Khắc và học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư phát hiện ra ông lão lôi thôi kia.

- Huyền lão, ngài đã đến.

Vương Ngôn vui mừng nói.

Không biết Huyền lão lấy đâu ra một cái đùi ra, lão vừa cắn vừa nói:

- Ngươi cứ tiếp tục chỉ huy, xem như ta không tồn tại. Có lão phu ở đây, tuyệt đối sẽ không có người nào dám giở trò.

Rõ ràng, vị Thao Thiết Đấu La hôm nay có mặt ở đây là vì áp trận cho học viện Sử Lai Khắc.

Vừa trông thấy lão, lão sư dẫn đội bên phía học viện Sử Lai Khắc liền sợ đến tái mặt, lão đương nhiên nhận ra Huyền lão, theo tư liệu của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, tu vi của vị Thao Thiết Đấu La này đã qua cấp 97, là cường giả đứng đầu học viện Sử Lai Khắc. Vì cơ cấu của Hải Thần Các quá bí ẩn, bọn họ cũng chỉ có được bấy nhiêu thông tin mà thôi.

Trọng tài Thiên Sát Đấu La trên sàn đấu hiển nhiên cũng nhận ra Huyền lão, nếu không cũng sẽ không thấy thố như vậy, có điều rất nhanh sau đó, lão đã bình tĩnh lại, lão trầm giọng nói:

- Ta, Hoàng Tân Tự sẽ làm trọng tài trong trận chung kết của cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái này. Đầu tiên, ta sẽ thông qua quy tắc của trận đấu này.

Tuy hai đội đã sớm nắm rõ quy tắc nhưng theo quy định, vẫn phải nói lại một lẫn nữa.

- Trận chung kết sẽ bao gồm ba trận đấu nhỏ lần lượt là: đoàn chiến, thi đấu cá nhân và 2-2-3.

- Ba trận chỉ cần thắng hai. Trong đó, đoàn chiến sẽ bao gồm bảy thành viên. Sau khi thi đấu xong trận đoàn chiến sẽ có quyền thay đổi thành viên. Nhưng chỉ có một cơ hội. Hai trận kế tiếp là thi đấu cá nhân và 2-2-3 đều phải giữ đội hình đó, không được thay đổi. Khi thi đấu, các thành viên có thể thoải mái phát huy, an toàn của các thành viên là nhiệm vụ của trọng tài, trong tình huống trọng tài thấy có thể nguy hiểm đến tính mạng cho thể ra tay ngăn cản, điều này cũng tương đương thành viên đó đã bị mất quyền thi đấu. Nhưng vì tình huống khi thi đấu có thể diễn ra rất nhanh nên trọng tài không thể đảm bảo bất cứ lúc nào cũng có thể đảm bảo an toàn cho mọi người. Hi vọng hai đội có thể tự điều chỉnh đúng lúc. Kế tiếp, hai đội bắt đầu chuẩn bị, một phút sau, các thành viên tham gia đoàn chiến bước lên sàn đấu.

Sau khi thông qua quy tắc, bầu không khí ở Quảng Trường Tinh La đã căng thẳng muốn nghẹt thở. Hiện giờ ở đây có đến gần mười vạn người, vậy mà lại lặng ngắt như tờ, ai ai cũng mở to mắt nhìn, dù trận đấu chưa bắt đầu như bọn họ không muốn bỏ lỡ bất cứ khoảnh khắc nào.

Vương Ngôn đứng dậy nhìn các học viện, trầm giọng nói:

- Tất cả làm theo kế hoạch. Sử Lai Khắc tất thắng.

- Sử Lai Khắc, tất thắng.

Mười người đồng thời đứng dậy quát to.

Vương Ngôn di chuyển ánh mắt sang Mã Tiểu Đào và Đái Thược Hành, khẽ gật đầu. Hai người cũng gật đầu đáp lại.

Bên kia, mấy người của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư cũng đã đứng dậy nghe lão sư bọn họ dặn dò những lời cuối cùng.

Một phút rất nhanh đã trôi qua.

- Thành viên hai đội nhanh chóng bước lên sàn đấu.

Thiên Sát Đấu La tính chuẩn giác từng giây từng phút, không để lãng phí chút thời gian nào.

Bảy người của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư lần lượt bước ra. Dẫn đầu là đội trưởng Mã Như Long, đi ngay sau Mã Như Long là Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần. Kế đến là vị Hồn Đạo Sư mà mấy người Hoắc Vũ Hạo đã gặp hôm Bán Kết, Mễ Già. Ba người còn lại đi ở phía sau cũng đều là Hồn Đạo Sư cấp năm. Theo tướng mạo, các thành viên bên đội Sử Lai Khắc dễ dàng nhận ra từng người, ba người kia lần lượt là Tiêu Hạ Phong, Trần Phi và Lâm Tịch. Trừ Mộng Hồng Trần, những người còn lại đều là nam.

Thấy bảy người này lên sàn đấu, bên phía Sử Lai Khắc hoàn toàn không có chút bất ngờ nào, vì nó giống hết với suy đoán của Vương lão sư.

Từ khi bắt đầu cuộc thi, đối tượng Vương Ngôn quan sát cẩn thận nhất là học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư. Hôm qua, hắn đã cẩn thận giảng giải từng thông tin mình tổng hợp được cho các thành viên Sử Lai Khắc, hơn nữa còn sắp xếp chu đáo từng thế trận khác nhau. Hôm nay không so đấu ai mạnh hơn ai mà chủ yếu là chiến thuật ai độc đáo và mới lạ hơn.

Đối thủ đã lên sàn đấu dĩ nhiên bên phía học viện Sử Lai Khắc cũng vậy. Nhưng khiến khán giả và học Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư bất ngờ là bảy người kia lần lượt là đội trưởng Mã Tiểu Đào, đội phó Đái Thược Hành, Lăng Lạc Thần, Bối Bối, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam và Hòa Thái Đầu.

Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông có công lớn trong trận Bán Kết lại ngồi ở ghế bên dưới.

Các khán giả vốn đang im lặng lập tức sôi nổi bàn tán.

Dù tu vi của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông không cao nhưng các trận đấu trước hết lần này đến lần khác hai người bọn họ đã mang đến không ít bất ngờ, khắc sâu ấn tượng cho khán giả.

Từ trận đầu tiên Hoắc Vũ Hạo dùng kỹ năng Mô Phỏng giả làm cường giả bậc Hồn Đế hơn nữa lại còn là sáu Hồn Hoàn mười vạn năm đã thu hút không ít sự chú ý của mọi người.

Các trận kế tiếp, bất cứ chiến thắng nào cũng có sự góp mặt của hắn. Rõ ràng nhất là trận với học viện Chính Thiên và Tinh La. Cho nên đến lúc này, không ai có thể biết chắc hai người Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật nữa. Theo những tin tức cơ bản thì bọn họ một người có hai Hồn Hoàn, một người có ba Hồn Hoàn và đều là Hồn Sư có Vũ Hồn Song Sinh. Tuy tu vi thấp nhưng thành tựu tương lai khó đoán trước được. Hơn nữa, bọn họ thích hợp nhất là ở những trận thi đấu nhiều người như đoàn chiến này.

Thế nên, không ai đoán được tại sao học viện Sử Lai Khắc lại không cho hai người bọn họ xuất hiện, chiến đội Nhật Nguyệt cũng vậy.

Học viện Sử Lai Khắc muốn làm gì đây? Thắng vì bất ngờ sao?

Vương Ngôn yên lặng ngồi ở khu vực chờ chiến, bề ngoài hắn có vẻ vô cùng bình tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng hưng phấn, từ ngày hắn dẫn đội đến thành Tinh La, hắn cũng không suy nghĩ gì nhiều. Có thể nói cuộc thi này là một thử thách rất lớn với hắn, nhưng với hắn, không hẳn chỉ là vậy. Sau các trận chiến, hắn chẳng những càng lúc càng tự tin mà ý tưởng, chiến thuật, chiến lượng càng thêm dồi dào.

Trước đây, kể cả trận Bán Kết, hắn cũng không bố trí chiến lược quá tỉ mỉ. Vì sao? Tất cả chỉ vì hắn muốn che dấu đồng thời cũng đánh lừa đối thủ.


/447

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status