Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 216: Có thằng khốn nạn, thật là tốt

/447


Hoắc Vũ Hạo thở sâu, lúc này tâm tình bình tĩnh, hắn biểu hiện tự nhiên bình tĩnh thong dong. Mũi chân đạp nhẹ lá Thủy Tiên bay ra ngoài, nhẹ nhàng không chịu lực, tiểu Tuyết Nữ trên vai không chút lắc lư.

Bay 5-6m, mũi chân chạm nhẹ mặt nước, ngưng kết thành băng, đỡ thân thể trượt tới.

- Ta gọi là Hoắc Vũ Hạo, năm nay 17 tuổi. chiến Hồn Vương song hệ khống chế, cường công, hồn đạo sư cấp 6.

Hắn mới nói tới đó, đám nữ tử đã kinh ngạc, tính tình nóng nảy như Kim Ô Thánh Nữ nhịn không được, nàng giơ tay lên, nói:

- Khoan, khoan! Đại sư tỷ, ta có điểm không rõ, hỏi hắn một chút được chứ?

Trương Nhạc Huyên nói:

- Một câu thôi, lần sau không được dùng lý do này nữa.

- Được.

Ngũ Trà thống khoái đáp ứng một tiếng, quay qua hỏi Hoắc Vũ Hạo:

- Ngươi muốn dụ khị con gái nhà lành sao, cố tình tự phong nhiều danh hiệu như thế? Song hệ khống chế, cường công? Cái này phân định làm sao chứ, chẳng lẽ ngươi có hai võ hồn? Lại còn là hồn đạo sư cấp 6? Năm nay lại chỉ có mười bảy tuổi, chiến sĩ toàn năng á?

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, nói:

- Học tỷ, ta đúng là có 2 võ hồn, chủ võ hồn hệ khống chế, võ hồn thứ hai hệ cường công, kiêm tu hệ hồn đạo, cũng là hồn đạo sư. Mấy ngày hôm trước mới từ học viện Nhật Nguyệt trở về trong chương trình du học.

Ngũ Trà ngẩn ngơ, kinh ngạc nói:

- Võ hồn song sinh?

Hoắc Vũ Hạo ở ngoại viện cũng khá nổi tiếng, nhưng đối với nội viện thì chả là cóc khô gì cả. Huống chi hai năm trước đã đi du học mất, dù là mấy người có ấn tượng gì với hắn cũng sớm quên mất rồi. Bốn từ võ hồn song sinh vừa thốt ra, không ít cô gái tròn mắt, nhất là mấy cô trẻ trẻ.

Võ hồn song sinh nghĩa là gì, các nàng là đệ tử nội viện dĩ nhiên rõ ràng lắm. Một khi hồn sư võ hồn song sinh đạt tu vi phong hào đấu la, hoàn toàn bổ sung hồn hoàn cho võ hồn thứ hai, như vậy cho dù là tu vi cấp 91 cũng thừa sức chống chọi với cường giả siêu cấp đấu la. Huống chi Hoắc Vũ Hạo có võ hồn song sinh lại là khống chế và cường công, dễ dàng công thủ phối hợp.

Trương Nhạc Huyên mỉm cười nói:

- Vũ Hạo, tiếp tục, ngươi còn có 30 giây.

Hoắc Vũ Hạo gật đầu:

- Các vị học tỷ nhất định đứng lâu đều cảm thấy mệt mỏi, lại càng muốn biết rõ Tuyết Nữ của ta là gì, vậy thì bây giờ ta giúp các vị thư giãn một chút.

Nói xong, Tuyết Nữ đã bay ra, hào quang màu cam lóe lên bay tới trước mặt các cô gái, cất tiếng đáng yêu, hào quang màu cam trên người càng đậm.

Hoắc Vũ Hạo lần đầu tiên phóng ra hồn hoàn.

Một đỏ 4 cam, năm hồn hoàn nhấp nháy. Bất kể là hồn hoàn đỏ thẫm với 4 đạo kim văn hay là 4 hồn hoàn màu cam đều khiến cả hồ kinh ngạc. Phút chốc khí chất của Hoắc Vũ Hạo tăng lên như vương giả, phối hợp hồn hoàn đặc biệt khiến hắn như bá chủ thiên hạ.

Bất giác mọi người đều kinh hô, cả nam nữ đệ tử, lẫn Trương Nhạc Huyên, Bối Bối hay là các trưởng lão, sư phụ trong Hải Thần Các, mọi ánh mắt đổ dồn về hắn.

Hồn hoàn màu cam? Chuyện gì xảy ra?

Phải biết rằng, học viện Sử Lai Khắc là nơi có nghiên cứu về võ hồn sâu sắc uyên thâm nhất. Bất kể tà hồn sư, bản thể hồn sư hay là hồn sư cường đại cỡ nào cũng chưa bao giờ có hồn hoàn màu cam. Vậy mà lúc này chẳng những 1, lại là 4 hồn hoàn mau cam, còn có một hồn hoàn đỏ như máu với cấp bậc 10v năm trở lên.

Giật mình một chút, mấy đối thủ của Hoắc Vũ Hạo ở ngoại viện nhớ lại Hoắc Vũ Hạo có hồn kỹ Mô Phỏng, thành ra đều nghĩ là hắn làm trò để lấy lòng mọi người.

Nhưng ngay lúc đó, hắn khẽ quát:

- Quyền chưởng tạo Thiên Băng Tuyết Hàn.

Tuyết Nữ chỉ ngón tay nhỏ, thần tình nghiêm túc.

Trên bầu trời, bông tuyết rơi lả tả. Lúc bắt đầu còn chưa rõ, nhưng càng lúc càng nhiều, khiến cảnh vật như nháy mắt sang đông.

Bông tuyết chia làm 17 phần, quay chung quanh mỗi vị nữ tử, cuối cùng tụ lại dưới chân. Ngay lúc đó các nàng đều cảm thấy chân đứng rất vững vàng, vì dưới chân các nàng đều hóa thàng băng cứng đường kính khoảng 1m. Bây giờ đã không cần liên tục điều đồng hồn lực đề khí khinh thân để giữ thăng bằng nữa, thoải mái hơn nhiều.

Tuyết Nữ cười khì, xoay mông bay về ngồi trên vai Hoắc Vũ Hạo.

Kinh ngạc trong mắt các cô gái càng đậm, chỉ có Vu Phong sắc mặt hơi khó coi.

Lực khống chế tinh diệu như thế thực tế không phải Hoắc Vũ Hạo, hắn chẳng làm gì cả, hoàn toàn do Tuyết Nữ một tay tạo thành. Băng Thiên Tuyết Nữ, đứng thứ ba trong 10 hung thú, thế giới này còn kẻ nào khống chế tuyết tốt hơn nàng?

Hoắc Vũ Hạo khom người bắt chước Sở Khuynh Thiên quý phái cúi chào, lặng lẽ lui sau trở về vị trí của mình.

Hắn lần lần từng bước một thi triển năng lực của hồn linh, tin chắc sau đại hội này học viện sẽ gấp gáp tìm tới. Chắc chắn có sự ủng hộ của các học trưởng nội viện, việc nghiên cứu và thí nghiệm có thể tiến hành ngay rồi.

Lời nói của Ngưu Thiên với Hoắc Vũ Hạo khiến hắn rất để tâm. Hồn thú sinh trưởng không thể bằng tốc độ sinh sôi của hồn sư. Hồn sư dù số lượng ít, thì cũng rất hao tốn hồn hoàn. Dù mỗi người chỉ dừng lại ở tu vi Hồn Tông tứ hoàn, thì cũng đã liệp sát vài 4 hồn thú trăm năm nghìn năm. Cứ như thế, e rằng hồn thú tu vi cao sẽ không còn nữa, không chừng sẽ tuyệt chủng luôn cũng nên!

Một khi có hồn linh, dù chưa thể giải quyết triệt để nhưng ít ra cũng làm dịu đi tình hình, khiến mâu thuẫn giữa hồn thú và hồn sư cũng bớt đi nhiều. Hắn cũng chưa nắm chắc được, nhưng cam nguyện cố gắng thử từng bước một, cống hiến cho thế giới một nền hòa bình giữa hồn sư và hồn thú.

Hiện tại hắn đã không mấy quan tâm tới đại hội, quan trọng là kết hợp tu luyện. Nhưng hắn cũng mong chờ nhìn thấy cô gái số 2 kia. Bất quá cũng không nhiều khát khao, vì nếu cô ấy là Vương Thu Nhi, xinh đẹp như Quang thần nữ, vậy thì nhất định sẽ quan tâm hắn sao? Thật sự không rõ lắm a/

Hoắc Vũ Hạo trình diễn không cảm động như Hòa Thái Đầu, nhưng thực lực cường đại. Tuy Hồn Vương ở nội viện chỉ là xếp hàng cuối, nhưng hắn có võ hồn song sinh, lại có cả hồn linh, hầu như các cô gái đều rất hứng thú với hắn.

Ải Chung Thủy tiếp tục, mỗi nam tử đều tận sức bày tỏ khả năng của mình.

Rốt cục, đến phiên kẻ xếp cuối cùng: Từ Tam Thạch.

Từ Tam Thạch vẻ mặt hơi khó chịu, dĩ nhiên do Giang Nam Nam ở ải trước tắt đèn khiến hắn bị đả kích không nhỏ.

Vẫn dùng cái mai rùa như ca nô lướt đi, nhưng kỳ lạ là bây giờ không hề có sóng gợn, giống như cái mai rùa là một bộ phận của nước hồ vậy.

Giang Nam Nam nhíu mày, quay mặt chỗ khác, chẳng thèm nhìn hắn.

Từ Tam Thạch chậm rãi đến cách nàng khoảng 10m thì dừng lại.

- Nam Nam. Ta lại tới nữa đây. Ta cũng không biết đây là lần thứ bao nhiêu thổ lộ với nàng. Các huynh đệ đều hỏi ta, làm cách nào theo đuổi con gái? Ta nói phải có gan lớn, thận trọng và da mặt dày. Đặc biệt là da mặt dày nhất định phải có. Dẹp bỏ sỉ diện, đánh chết không lui, sẽ có cơ hội thành công.

Nghe hắn nói, mấy người kia đã cười khúc khích, nhưng Từ Tam Thạch mặc kệ, sắc mặt của hắn nghiêm túc.

- Nam Nam, từ lần đầu tiên ta gặp nàng đã yêu, ta biết ấn tượng của ta lưu lại cho nàng không tốt, nhưng biết nhau nhiều năm như vậy, từ thiếu niên đến thanh niên hiện tại, lòng ta dành cho nàng thế nào, tin chắc nàng đã hiểu. Ta chỉ có thể nói một điều, vì nàng ta cam nguyện trả giá hết thảy. Ta biết có lẽ kết quả hôm nay cũng không khác mọi khi, nhưng ta cũng muốn thử, dù chỉ còn một chút cơ hội ta cũng không từ bỏ. Nam Nam, có thể mở lòng vì ta không, cho ta một khe cửa nhỏ xíu thôi cũng được, ta sẽ cho nàng thấy tình yêu say đắm tràn ngập lòng ta.

Từ Tam Thạch thổ lộ nghe thì cũng không mấy khẩn thiết, thật chí là bình thản, nhưng ánh mắt hắn rất kiên định cố chấp, lại mang theo tình cảm sâu đậm.

Giang Nam Nam chợt quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, Giang Nam Nam giật mình khi thấy gương mặt Từ Tam Thạch thế mà đã chảy hai hàng lệ nóng.

Đôi mắt đó lại không ngừng đỏ lên.

Chớp mắt, thân thể Giang Nam Nam run rẩy. Ngàn lời vạn chữ cũng không bằng Từ Tam Thạch làm trò xấu hổ trước mặt nàng, nước mắt khiến nàng rung động lớn hơn.

Những năm gần đây, Từ Tam Thạch đối với nàng như thế nào, nàng đương nhiên rất rõ ràng. Nàng càng biết Từ Tam Thạch lúc nãy nói không phải chỉ nói chơi tán gái, mà thật sẽ bằng lòng vì nàng mà trả giá sinh mệnh a! Chỉ là, sao mình còn cố so đo? Chuyện ngày xưa đáng tính toán như thế sao? Có điều chuyện ngày ấy khiến cho nàng có một ấn tượng quá sâu.

Lúc này, Từ Tam Thạch đã qua mất một phút quy định của hắn, nhưng không ai thúc giục.

Bất kể đại hội tổ chức thế nào, trước chân tình tuyệt đối mọi người vẫn bằng lòng chờ đợi. Ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn vào Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam.

Giang Nam Nam hàm răng khẽ cắn môi dưới, nhìn Từ Tam Thạch lệ rơi đầy mặt mà gương mặt vẫn bình tĩnh như không, hé miệng vài lần, chỉ thở hắt ra mà chưa nói gì cả.

- Ta hiểu rồi.

Từ Tam Thạch cũng không chờ đợi nữa, hiện lên một nét cười thảm, bất chợt hắn giang rộng hai tay ra, vô lực ngã ra sau như cái cây bị đốn gốc.

Trước sau vẫn dán chặt hai mắt vào thân hình của Giang Nam Nam, nước mắt tung bay, mang theo tình yêu say đắm, uất ức và buồn tủi.

"Tùm!"

Rơi xuống nước, mặt nước vỡ ra văng tung tóe, cái mai rùa của Từ Tam Thạch cứ thế hóa thành một tia chớp đen bay đi mất. Rơi xuống nước, nghĩa là hắn hoàn toàn rời bỏ đại hội này. Có lẽ sau khi ở trong nước, nước mắt của hắn vẫn không ngừng trào ra.

Nam nhi có lệ không dễ rơi, chỉ là chưa chạm đến nỗi đau tột độ trong tâm thôi.

Biết Giang Nam Nam đến bây giờ, đã hơn 6 năm đằng đẵng. Sáu năm qua, Từ Tam Thạch một mực không ngừng theo đuổi, không ngừng thổ lộ. Nhưng trước sau vẫn cự tuyệt, chì vì 6 năm trước hắn làm sai một việc, để lại một bóng ma sâu sắc trong lòng Giang Nam Nam.

Sáu năm qua, hắn trả giá nhiều lắm, cố gắng nhiều lắm, nhưng vẫn bị cự tuyệt.

Từ Tam Thạch một mực chờ đợi, chờ cho mây tan để gặp được hằng nga. Nhưng đáp án vẫn là con số không, vẫn là phủ định.

Ngơ ngác nhìn Từ Tam Thạch rơi xuống nước, Giang Nam Nam như mất hồn, hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống Thủy Tiên. Nếu dưới phiến lá không phải là khối băng mà Hoắc Vũ Hạo đã hóa thành khi nãy, e rằng nàng cũng phải rơi vào hồ!

- Tên khốn, tên khốn, tên khốn!

Giang Nam Nam đột nhiên khóc rống lên, thần sắc như mất hồn, nước mắt giàn giụa chảy xuống.

- Tại sao? Tại sao ngươi cứ muốn trêu chọc ta? Tại sao ta cự tuyệt ngươi bao lâu nay vẫn không buông tha cho ta? Một nam nhi như ngươi, vì cái gì mà khóc chứ? Vì cái gì mà khóc chứ?

Nhìn Giang Nam Nam khóc rống lên, tất cả mọi người đều im lặng, mấy nữ tử muốn khuyên nàng, nhưng căn bản chẳng biết phải khuyên thế nào, dù sao chẳng ai hiểu được giữa hai ngươi đã từng phát sinh chuyện gì.

Giang Nam Nam khóc đến khản giọng, trong trái tim nàng làm sao không chịu áp lực của tình cảm đó đây?

Nhìn mặt nước hồ Hải Thần gợn sóng lăn tăn, bất chợt nàng run rẩy thốt lên:

- Tên khốn nạn, ngươi đừng đi. . . . . .

Sáu năm, Từ Tam Thạch quan tâm chăm sóc nàng, không ít lần mạo hiểm mạng sống chắn thuẫn vì nàng chống cường địch, nàng cũng là người trần mắt thịt, sao lại không biết? Nhưng nàng không cách nào chấp nhận hắn, chỉ vì cái bóng ma quá khứ.

Có điều, ngày hôm nay, ngay lúc nãy, nhìn thấy cái tên vô lại thường ngày bát nháo khôi hài vì nàng mà đổ lệ, áp lực tình cảm trong tim cuối cùng không thể dằn nổi nữa.

Tâm cảnh bị phá vỡ, ngay khi đôi mắt nhìn thấy Từ Tam Thạch ngã ra sau rơi vào nước hồ tối đen, bất giác nàng hoảng sợ, sợ rằng hắn sẽ mãi mãi chìm sâu vào làn nước đen ngòm kia, vĩnh viễn nàng sẽ không thể gặp lại hắm, bất giác bàng hoàng và kinh hoảng, thậm chí trở nên tuyệt vọng.

- Tên khốn nạn, ngươi đừng đi. . . . . .

Giang Nam Nam yếu đuối khóc rống lên, càng thêm tuyệt vọng. Nàng đã hiểu, vốn trái tim nàng không thể để mất cái bóng phiền nhiễu của tên vô lại ngày nào cũng quấn quít lấy nàng.

"Ào!"

Một tiếng nước đột nhiên vang lên ngay cạnh lá Thủy Tiên của Giang Nam Nam, một cái đầu ló ra khỏi mặt nước.

Tiếng khóc của Giang Nam Nam im bặt, hai mắt tràn lệ mờ mịt nhìn qua.

Hắn chùi mặt lau đi nước hồ đang cản trở tầm nhìn, đôi mắt đỏ ngầu sưng húp, nhưng cái miệng lại cười toe toét

- Thằng khốn đang ở đây!

Giang Nam Nam ngẩn ngơ, nhìn cái vẻ mặt cười cợt ti tiện của hắn, bất giác không biết đáng yêu hay đáng ghét.

Tuyệt vọng tưởng mất mà có lại được, sung sướng từ đáy lòng như núi lửa phun lên, nàng bổ nhào vào hồ nước, mạnh mẽ nhấn cái đầu của hắn vào lại trong hồ.

- Tên khốn, tên khốn, tên khốn!

Từ Tam Thạch căn bản kịp chẳng nói được tiếng nào nữa, bị Nam Nam liên tiếp trấn nước đến sặc sụa.

Dù vậy, hạnh phúc lâng lâng!

Đám con gái đứng xem vũ nhạc bi hài kịch mà chỉ biết há mồm câm như hến, trợn mắt nhìn hai người đang đùa giỡn dưới hồ nước.

- Quá nóng cháy, quá lãng mạn. Có thằng khốn nạn, thật là tốt a!

Hàn Nhược Nhược ngơ ngẩn thốt lên.

Từ Tam Thạch ôm chặt Giang Nam Nam, vất vả lắm mới ngoi lên lại lên mặt nước, cả hai đều ướt như chuột.

Bốn mắt nhìn nhau, hắn dịu dàng nói.

- Nàng gọi ta trở về đó nha, vậy thì phải chịu trách nhiệm về ta đó.

Giang Nam Nam đỏ mặt cười vui vẻ, cúi đầu nhẹ giọng nói:

- Ta lo lắng một chút.

- Lo lắng cả đời ta cũng chờ.

Từ Tam Thạch mạnh mẽ ôm chặt nàng vào lòng, Giang Nam Nam cũng chỉ vùi đầu vào vai hắn, khẽ nhắm hai mắt.

"Bốp bốp bốp bốp....."

Một tràng pháo tay vang lên, bất kể nam nữ đệ tử nội viên hay là các trưởng lão Hải Thần Các đều đang dùng tiếng vỗ tay này để chúc phúc cho đôi tình nhân.

Từ Tam Thạch giơ cao tay trái, nắm đấm vung lên trời ra chiều vượt ải khó nhất đời người, quay nhìn lại Hoắc Vũ Hạo, hắn nháy mắt cảm ơn.

Từ Tam Thạch không phải thần, trước đó hắn biểu hiện cũng không hề diễn trò, nhưng làm cách nào có thể trở về đúng ngay thời khắc mấu chốt kia chứ? Đáp án là ở Tinh Thần Cộng Hưởng.

Hoắc Vũ Hạo đã đen phản ứng, tiếng nói của Giang Nam Nam thông qua Tinh Thần Cộng Hưởng chuyển thông tin cho hắn. Đang tuyệt vọng đau khổ thả người chìm vào hồ nước, hắn mừng như chết đuối vớ được cọc nhanh chóng trở mình bơi tới chỗ Giang Nam Nam, cuối cùng đã thắng được trái tim mỹ nhân. Nếu bỏ qua cơ hội đó, một khi Giang Nam Nam tỉnh táo lại, e rằng 6 năm cố gắng của hắn cũng chỉ là công dã tràng. Huống chi hắn cũng không biết sau lần tuyệt vọng này bản thân hắn có còn nhiệt tình như trước hay không.

May còn có huynh đệ Hoắc Vũ Hạo. Huynh đệ là cái gì? Đó là huynh đệ a! Thời khắc mấu chốt liền giơ tay hỗ trợ.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, trong tim cũng dâng tràn cảm xúc, nhìn thấy hai người hạnh phúc bên nhau trong hồ nước, tâm tình của hắn cũng thêm sôi trào, khát khao.

Bối Bối là người dẫn chương trình, lúc này cũng không cầm được xúc động mà quay mặt chỗ khác, không khỏi nhớ đến bóng hình xinh đẹp trong trái tim hắn. Tiểu Nhã, nàng đang ở nơi đâu?

- Này này này, hai cái tên phá hoại quy tắc các ngươi, mới chỉ tới ải thứ ba mà các ngươi vượt rào kết thúc đại hội luôn rồi à.

Trương Nhạc Huyên mỉm cười.

Từ Tam Thạch cười nói:

- Đại sư tỷ, lỗi do ta, ta sẽ bồi tội sau vậy, chúng ta đi trước đây.

Hắn cũng không muốn để người khác nhìn thấy bộ dáng ướt mèm của Giang Nam Nam, mai rùa bao trùm cả hai, hướng tới bờ hồ lao đi.

Trương Nhạc Huyên mỉm cười vẫy tay:

- Ta chúc phúc cho các ngươi, nhớ kỹ những lời ngươi nói với nàng đấy.

- Nhất định.

Từ Tam Thạch hét lên sung sướng.

Trương Nhạc Huyên liếc sang Bối Bối bên cạnh, nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi tiếp tục được không?

Bối Bối quay lại, gật đầu. Gương mặt đã đeo lại nụ cười trên môi, nhưng Trương Nhạc Huyên thấy rõ sự bi thương ở sâu trong đáy mắt.

Trương Nhạc Huyên bất chợt cứng người, nhưng nhanh chóng bình phục lại, mỉm cười nói:

- Ải thứ ba đã kết thúc, đã Chung Tình thì chắc chắn duyên định tam sinh. Do đó ải thứ tư gọi là Tam Sinh Hữu Duyên.

- Ải này sẽ là màn trình diễn của các tiên tử, giới thiệu bản thân, lựa chọn nam tử trong lòng mình, hơn nữa sẽ đến bên cạnh hắn. Không loại trừ có vài nam tử đẹp trai vô đối, thu hút các cô ào ào đổ vô, do đó kết thúc ải này, nam tử nào không được một vị tiên tử ưu ái, vậy thì thành thật chia buồn với người đó, hắn phải rời khỏi đại hội này thôi. Những người còn lại sẽ tiếp tục ải thứ năm.

Nam Nam rời khỏi, chỉ còn lại 16 cô gái. Dù cho mỗi cô chọn một anh, thì ải cuối cùng chỉ còn tối đa là 16 nam tử. Từ đầu đến cuối đều có quyền ưu tiên, vốn cũng là lẽ thường.

- Bắt đầu đi. Chờ một chút, xin ba vị tiên tử còn mang khăn trùm chú ý, đến lượt các vị tự giới thiệu, có thể tự do tháo khăn, hiển lộ dung nhan. Nếu tại ải này ngươi không cho người ta thấy mặt, hoặc không có dấu hiệu đặc biệt gì đó, trừ phi các nam tử kia liều mạng chọn các ngươi, thì cho đến cuối cùng chấm dứt hoạt động cũng không được phép tháo khăn xuống nữa. Xin mời tiên tử số 1 tự giới thiệu đi.

Nữ đệ tử số 1 giậm lên Thủy Tiên có băng cứng bên dưới, phát lực nhẹ nhàng nhảy ra, lúc sắp chạm đến mặt nước, thân hình xoay tròn một vòng hoàn mỹ, một luồng hồn lực sáng trắng hóa thành khí lãng bành trướng ra, đẩy mặt nước, nâng nàng lên không trung.

2 vàng 2 tím 3 đen bảy hồn hoàn lung linh.

Vĩ nữ tử kia không tính là cực phẩm nhưng dáng vẻ xinh đẹp dịu dàng mặt trái xoan, dễ khiến người ta có cảm tình. Chỉ bằng hồn lực khống chế, nhìn như đơn giản lại vô cùng phức tạp giúp thân thể lơ lửng trên mặt nước, khến các nam tử cũng một phen tán thưởng.

Hoắc Vũ Hạo cũng trong đám đó, ít nhất với tu vi hiện tại hắn chưa đủ sức khống cế hồn lực tinh diệu như vậy.

- Ta gọi là Hoa Dao, võ hồn Hoa Sen. Chiến Hồn Thánh hệ khống chế, năm nay 31 tuổi, ta muốn tìm một nam tử ôn hòa bầu bạn, bình phàm mới chân thật, cũng là mục đích cuộc sống của ta.

Giới thiệu đơn giản, dù nàng đã 31 tuổi, nhưng trong số hồn sư cấp cao vẫn là còn rất trẻ.

Trương Nhạc Huyên mỉm cười hỏi:

- Vậy nam tử ngươi chọn là...?

Hoa Dao mặt cười đỏ lên, thân hình bay bay lững lờ đến chỗ các nam tử.

Ải thứ tư này không đơn giản như Trương Nhạc Huyên trình bày. Các nữ đệ tử có một vấn đề nan giải, các nàng phải tìm cách để không rơi xuống hồ khi đến chỗ các nam nhi, mà không có một chỗ đặt chân nào cả, thành ra cũng phải xem nam nhi mà nàng chọn có ưng thuận chia sẻ lá Thủy Tiên cùng với các nàng hay không, cũng có nghĩa là ưng thuận cùng tiến vào ải thế năm hay không.

Hoa Dao phiêu phiêu bay tới đám nam tử, cuối cùng dừng lại trước mặt một người chừng 30 tuổi.

Vị kia dáng người cao ráo, tướng mạo cũng bình phàm, nhưng khí chất điềm tĩnh, biểu hiện trước đó đều bình bình hợp quy cách, không có gì là đặc biệt lắm, Hoắc Vũ Hạo cũng chỉ nhớ hắn có tu vi Hồn Thánh mà thôi.

Nhẹ nhàng lơ lửng đến, Hoa Dao hành lễ vạn phúc. Nhất thời, những nam tử khác liền ồn ào tỏ ra chúc mừng kẻ kia, hắn đã được nàng chọn a!

Nam tử kia tỏ vẻ hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng mỉm cười, trước sau không nói gì cả, nhanh chóng lui sau 3m, biểu hiện ga lăng mời nàng.

Hoa Dao cũng không khách khí, bay xuống xuống đó, cười tươi như hoa sen, gật đầu. Hai người nói gì đó, rồi yên lặng kết thúc. Nam tử kia cũng lơ lửng trên không như Hoa Doa, lúc này một đóa Hoa Sen màu hồng phấn lặng lẽ nở ra dưới chân hai người, cho hai người đứng trên mặt hồ.

Đó chính là võ hồn của Hoa Dao!

Hai người chỉ cười, tình trong như đã mặt ngoài còn e.

Trương Nhạc Huyên mỉm cười:

- Cô Phàm, cái thuyền nhỏ cô đơn nhà ngươi có lẽ phải mua thuyền lớn rồi nha! (LTC: Cô Phàm nghĩa là thuyền buồm lẻ loi)

Cô Phàm là người ít nói, chỉ khom người đáp lễ với Trương Nhạc Huyên, ánh mắt rất hưng phấn.

Trương Nhạc Huyên nói:

- Vậy người thứ hai tiếp tục.

Cô gái số hai chính là người Hoắc Vũ Hạo vẫn một mực chhú ý. Nghe Trương Nhạc Huyên gọi, hắn nhất thời khẩn trương, cô gái kia đến lúc này vẫn đội khăn, nàng sẽ chọn ai đây?

Thân hình khẽ động, tiên tử kia tung bay lên, kim quang bao phủ cả người nàng. Nàng trước sau chẳng nói lời nào, cũng không hề tháo khăn trùm hay khăn che mặt, chỉ bay thẳng đến bên này.

Trương Nhạc Huyên giật mình hỏi:

- Vị muội tử kia, chẳng lẽ ngươi không muốn giở khăn ra sao? Vả lại nói gì đi chứ? Điều ta nhắc vừa nãy đã quên rồi sao.

Người con gái nọ giữa không trung bay đi nhẹ nhàng lắc đầu, vẫn không thốt ra một lời, nhảy ra 10m thì mũi chân khẽ chạm mặt nước, lại lần nữa bay lên.

1 vàng 2 tím 3 đen, sáu hồn hoàn yêu dị phối xứng kỳ lạ khiến cho đám nam tử vô cùng hấp dẫn. Từ đầu đến giờ nàng chưa hề lộ mặt, càng thêm vẻ thần bí vô song.

Hoắc Vũ Hạo hồi hộp dõi theo nàng, trong lòng không ngừng lẩm bẩm:

"Nàng, nàng có chọn ta không? Nàng chọn ta không?"

Tiên tử số 2 càng lúc càng gần, đã đến trước mặt mọi người, không hề dừng lại, cứ tiếp tục hướng tới vị trí của Hoắc Vũ Hạo, kim quang đột nhiên tiêy tán, hồn hoàn cũng thu lại, bất ngờ rớt xuống

Hoắc Vũ Hạo còn đang ngu ngốc chẳng kịp phản ứng, nhưng tiểu Tuyết Nữ trên vai hắn chỉ ra một ngón tay, hào quang lam thẫm bắn tới, hình thành một khối băng rộng chừng 1m vuông ngay dưới chân nàng ta. Quả thật thuộc tính băng của Vũ Hạo ở đại hội này chiếm ưu thế khá lớn.

- Ngươi. . . . . .

Hoắc Vũ Hạo kinh hỉ mà do dự không biết làm sao.

Cô gái khẽ cúi đầu, một phần của mái tóc lam xõa ra trước mặt.

Nàng chẳng nói gì, nhưng chỉ một hành động như thế khiến cho Hoắc Vũ Hạo tim đập chân run, cuối cùng cho rằng nàng ngượng ngùng, giấu đi dung nhan tuyệt diễm, vì sợ sẽ gây chú ý vô cùng với các nam tử kia. Dù sao vẻ đẹp thiên ngoại thiên thần nữ của nàng giống Quang Nghê Thường như đúc, chắc chắn là đệ nhất đại mỹ nhân của đại hội này a!

Nàng nhất định là tỷ tỷ của Vương Đông, Vương Thu Nhi!

Trong lòng đã biết, không còn do dự nữa, hắn cũng chẳng phải trai tơ quá ngu ngơ, hình ảnh khắc sâu của người con gái kia đã hòa vào người trước mặt, người ta đã chủ động như thế, hắn sao có thể từ chối đây?

Nhẹ nhàng lui sau, Hoắc Vũ Hạo nhảy lên, ra vẻ mời cô gái bước vào. Bất kể có cơ hội tiến tới với Vương Thu Nhi hay không, quan trọng là có cơ hội thì phải năm bắt, không phụ lòng hảo huynh đệ của hắn, nàng lại là người trong mộng bấy lâu nay, còn chuyện gì hoàn mỹ hơn sao chứ? Dù cho trái tim chưa hoàn toàn khẳng định, nhưng chắc chắn 16 cô gái ở đây chỉ có nàng khiến hắn chú ý.

Vương Thu Nhi nhẹ nhàng nhảy qua, đứng lên lá Thủy Tiên, gật đầu, vẫn không có một lời nào.

Hoắc Vũ Hạo ngưng kết một khoảng băng đá dưới chân hai người, chầm chậm tiến lại quan sát người con gái trong bộ váy trắng che kín đầu và mặt mũi, không hiểu sao bất giác lại nổi lên một cảm giác quen thuộc. Cảm giác này cũng không phải vì mấy hôm trước vô tình nhìn thấy đôi mắt nàng mà sinh ra quen thuộc, không biết phải miêu tả ra sao, nhưng rất rất quen thuộc.

Cảm giác của hồn sư tinh thần như hắn rất nhạy cảm, đặc biệt là sau khi có thêm Vận Mệnh Nhãn thì trực giác càng tiến vào một tầng siêu việc.

Trương Nhạc Huyên mỉm cười nói:

-Xem ra Vũ Hạo và cô bé kia của chúng ta rất ăn ý a! Các ngươi có ước định trước rồi phải không? Chúng ta tiếp tục.

Các tiên tử lại tiếp tục bay qua, chọn cho mình nam tử mình ngưỡng mộ, không một cô gái nào từ bỏ không ưng ai.

Rốt cục đến phiên Tiêu Tiêu .

Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên, cái mặt đỏ vẫn chưa rút, đôi mắt hơi do dự.

Ngũ Trà cười nói:

- Tiêu Tiêu muội tử, nghe ta đi, đừng vì thẹn thùng nhất thời mà bỏ lỡ thời cơ. Đúng lúc chấp nhận hắn, mới có thể khiến hắn toàn tâm toàn ý yêu thương ngươi, chung thủy cả đời.

Hàn Nhược Nhược cũng cười

- Trà Nhi, có vẻ ngươi giàu kinh nghiệm nhỉ, khi nào thì đến lượt ngươi nắm bắt cơ hội đây?

Ngũ Trà ảo não than thở:

- Chỉ là chưa có ai thích hợp thôi.

Tiêu Tiêu cũng bình tâm lại, kiên định gật đầu

- Cám ơn hai vị tỷ tỷ.

Nói xong nàng đã bay ra.

Vừa bay lên, hồn hoàn tỏa ra 5 cái, đúng là người có tu vi kém nhất trong số các tiên tử, Hồn Vương ngũ hoàn, chắc chắn không đủ khả năng lơ lửng giữa không trung.

Nhưng Tiêu Tiêu có năng lực của nàng, ngay khi hết lực đang rớt xuống, một cái đỉnh đen nặng nề xuất hiện dưới chân, nàng đáp lên đó, bất chợt cả người và đỉnh đều biến mất, lúc xuất hiện lại đã cách đó 30m.

/447

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status