Dù hắn không phải là hồn đạo sư, nhưng đối với hồn đạo khí vẫn biết rõ chỉ cần có hồn lực là có thể sử dụng. Chẳng qua hắn sớm gia nhập hệ võ hồn, bị ảnh hưởng coi trọng võ hồn hơn, nên trong lòng có thích hồn đạo khí cũng không dám nói ra. Những lời vừa nãy của Hoắc Vũ Hạo khiến hắn khắc sâu, nhân cơ hội này bày tỏ với Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy hắn háo hức, lòng cũng hơi động, nói:
- Lần này trở về ta sẽ dạy ngươi, xem như ngươi là thí nghiệm cho kế hoạch kia vậy.
Miệng nói chuyện với Mặc Hiên, tay cũng không chậm. Tay trái rót vào hồn lực, tay phải điều khiển, pháo đài di động linh hoạt cất bước, tám cái chân vượt mọi địa hình, Vương Thu Nhi và Vương Đông Nhi liền theo sát di chuyển qua chỗ được phân công.
Đánh bại hai hồn thú kia không phải vấn đề lớn, nhưng quan trọng là không để chúng chạy trốn.
Rất nhanh, vòng vây trong Hoắc Vũ Hạo Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng từng bước hoàn thành .
Chấn Thiên Hống và Ngân Anh Thú đánh nhau đã đến lúc cuối, bằng tiếng rống to, Chấn Thiên Hống đã toàn diện chiếm ưu thế. Đừng nhìn thể hình nó không lớn, nhưng sức mạnh cũng như âm thanh rất kinh khủng, trảo bén đánh tới đâu, ở đó đều để lại một vệt sâu.
"Ầm ——"
Ngân Anh Thú lại một lần nữa bị Chấn Thiên Hống vỗ bay, va gãy hai gốc đại thụ mới té trên mặt đất.
Chấn Thiên Hống kêu to một tiếng, trong mắt đã tràn ngập vẻ dữ tợn, thân thể hóa thành một đạo lưu quang, miệng rộng há to, lộ ra một bộ răng nanh lạnh buốt, lao thẳng tới Ngân Anh Thú, táp tới vị trí cổ họng. Cú táp này nếu đắc thủ, Ngân Anh Thú chết chắc.
Đúng lúc này, Ngân Anh Thú xoay mình trên mặt đất, lần nữa đứng lên, nhưng thân thể có vẻ bất ổn, mồm mũi máu tươi bầy hầy, hiển nhiên là bị thương không nhẹ
Nhưng đôi mắt nó vẫn bình tĩnh, thậm chí là tàn nhẫn.
Mắt thấy Chấn Thiên Hống đã tới trước mặt, Ngân Anh Thú toàn thân đột nhiên bốc lên một cỗ kỳ quang, một cái hư ảnh mờ ảo lóe lên sau lưng, nếu Hoắc Vũ Hạo bọn họ có thể đứng gần quan sát mà nói, sẽ phát hiện quang ảnh lóe lên sau lưng Ngân Anh Thú, đúng là có hình dáng Chấn Thiên Hống a!
- Ngăn cách thính lực.
Hoắc Vũ Hạo cơ hồ là trước tiên thông qua Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng báo động cho tất cả đồng bọn. Ngay sau đó, một tiếng rống giận kinh thiên đã là ồn ào vang lên.
Lần này và lần trước chính là hoàn toàn bất đồng, Hoắc Vũ Hạo bọn họ đã tiếp cận hai hồn thú trong phạm vi một km, đương kkhi một tiếng rống kinh thiên vang lên, một cỗ âm ba không gì sánh kịp đã ngang nhiên bùng nổ, hình thành lực trùng kích thật lớn.
Hoắc Vũ Hạo nháy mắt khống chế pháo đài di động ngồi xuống tại chỗ, mở hồn đạo hộ tráo cấp 6, chính hắn cũng lập tức phóng ra Băng Hoàng Hộ Thể, hơn nữa chắn trước mặt hai gấu con và Mặc Hiên.
Tốc độ thanh âm cực nhanh cỡ nào, cho dù là Hoắc Vũ Hạo đã dự liệu tiên cơ, nhưng động tác mới hoàn thành, kia sóng xung kích cường đại đã tới.
Tiếng gầm khủng bố tàn phá chừng năm giây mới chấm dứt. Tất cả mọi người đều che lỗ tai, hơn nữa tận khả năng tìm kiếm vật chắn chống đỡ, chỉ có ba vị cường giả tám hoàn trở lên mới bằng tự thân thực lực miễn cưỡng chống đỡ.
Hoắc Vũ Hạo bọn họ bên này tình huống coi như hoàn hảo, pháo đài di động ngồi xổm xuống nhận phần lớn lực trùng kích sóng âm, Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy hồn lực bản thân điên cuồng giảm xuống, nhưng có pháo đài di động, hắn và Mặc Hiên cùng với hai gấu con cũng chưa bị thương tổn gì. Còn Vương Đông Nhi và Vương Thu Nhi được pháo đài di động ngồi xổm xuống chắn phía trước, tuy tiếng gầm thật lớn cũng khiến hai nữ sắc mặt đại biến, nhưng cuối cùng không có bị sóng âm trùng kích chính diện. Các nàng đều có tu vi cũng không kém, chống đỡ cũng chỉ biến sắc tái mặt một chút thôi
Chấn Thiên Hống, quả nhiên là khống chế cực kỳ cường đại, hồn kỹ phá hoại a! Bất quá, lúc này đây Chấn Thiên Hống cũng không phải do hồn thú Chấn Thiên Hống phát ra, mà là đến từ Ngân Anh Thú.
Không hề nghi ngờ, con Chấn Thiên Hống vạn năm cũng không hiểu biết Ngân Anh Thú vạn năm, trước đó chiến đấu luôn chiếm chiếm hết thượng phong, nó bất kể thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, có một ngày năng lực cực kỳ đắc ý của mình lại phát ra từ đối thủ. Bất ngờ không kịp đề phòng, nhất thời bị sóng âm trùng kích lãnh đủ.
Thời điểm rống đối thủ, Chấn Thiên Hống vạn năm khí phách tuyệt luân, mà khi nó tự mình đối mặt hồn kỹ trùng kích, cũng tuyệt không dễ chịu a!
Tiếng gầm khủng bố trực tiếp đánh bay nó, trọng yếu hơn là, nó bị âm ba trùng kích, thân thể tạm thời lâm vào trạng thái choáng váng, đừng nói công kích đối thủ, ngay cả thân thể của mình cũng khống chế không được .
Ngân Anh Thú vẫn ẩn nhẫn đến bây giờ, chính là chờ cơ hội này. Đã sớm giữ lực mà chờ, nó nháy mắt hóa thành một đạo ngân quang, thân thể ở không trung xoay tròn nửa vòng, cái đuôi trước đó vẫn giấu phía sau bắn ra, như một mũi khoan đâm vào cái miệng rộng đang há to của Chấn Thiên Hống, hoàn toàn xỏ xuyên qua đầu Chấn Thiên Hống.
- Động thủ!
Hạ lệnh chính là Hoắc Vũ Hạo. Chỉ có hắn Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng mới có thể cùng lúc khiến cho mọi người nhận biết được.
Chấn Thiên Hống đã bị trọng thương trí mạng, nếu để cho Ngân Anh Thú công kích tiếp, hồn hoàn không lấy được, thời gian không thể chậm một giây.
Mọi người học viện Sử Lai Khắc bốn hướng đồng thời phát động công kích.
Pháo đài di động lấy tốc độ kinh người bạo khởi, trong khi băng băng như bay, phía trước tổng cộng sáu lỗ hồn đạo pháo lớn nhất bắt đầu tản mát ra hồng quang mãnh liệt.
Sáu món này, tất cả đều là cao bạo hồn đạo pháo lực phá hoại rất mạnh. Khoảng cách công kích có thể đạt tới năm trăm thước có hơn.
Ngay sau đó, sáu món trọng pháo đồng thời nổ súng, sáu khỏa đạn pháo thật lớn ngưng tụ từ hồn lực mà thành đã xuyên qua không trung, được Hoắc Vũ Hạo Tinh Thần Tham Trắc chuẩn xác dẫn đường bắn thẳng đến Ngân Anh Thú.
Hồn kỹ không thể sử dụng hơn tứ hoàn, nhưng hồn đạo khí thì không chịu ảnh hưởng a! Ngân Anh Thú năng lực Thác Ấn có cường thịnh hơn cũng không thể Thác Ấn năng lực hồn đạo khí được.
Tốc độ những người khác có lẽ nhanh hơn so với Hoắc Vũ Hạo, nhưng muốn nói công kích đầu tiên đánh tới, chính là sáu khỏa cao bạo đạn của hắn.
Ngân Anh Thú đâm thủng đầu Chấn Thiên Hống, đuôi dài run lên, đầu tiên phá hoại, chính là dây thanh quản cứng cỏi vô cùng của Chấn Thiên Hống. Đã không còn hồn kỹ thiên phú cường hãn Chấn Thiên Hống, thực lực con hồn thú vạn năm đã đại suy giảm, muốn giãy chết cũng không thể.
Nhưng Ngân Anh Thú cũng cực kỳ giảo hoạt, nó e sợ đối thủ trước khi chết còn có thể phản kích, sau khi cắn nát dây thanh quản đối phương, đuôi dài liền lập tức thu trở về.
Quả nhiên, Chấn Thiên Hống vạn năm sau một khắc cũng đã khôi phục lại từ hồn kỹ khống chế, hàm răng nanh dày đặc chợt ngậm lại, phát ra tiếng leng keng giòn vang. Nhưng một cỗ máu tươi, cũng đồng thời bắn ra từ sau đầu nó. Thân thể nhoáng lên một cái liền té ngã trên đất.
Ngân Anh Thú đang muốn bồi thêm một kích, hoàn toàn xử lý tên khó chơi này. Đúng lúc này, báo động bật lên. Nó hét lên một tiếng, quay đầu bỏ chạy.
Sáu khỏa cao bạo đạn to như đầu người đúng lúc này toàn bộ bay đến.
Hoắc Vũ Hạo lúc phóng ra sáu mai đạn pháo liền tính toán chính xác. Mục đích sáu mai đạn pháo không phải đả thương địch, mà là phải hạn chế.
Sáu mai đạn pháo cơ hồ là hợp thành một vòng vây rơi trên mặt đất. Vừa đủ hoàn toàn vây quanh Ngân Anh Thú ở bên trong, ngăn cách Chấn Thiên Hống vạn năm bên ngoài.
Sáu tiếng nổ vang kịch liệt lần lượt bùng nổ. Sóng xung kích hồn lực khủng bố nhất thời quét ngang đại địa.
Thân thể Chấn Thiên Hống vạn năm đã thổi bay lên, hướng bay đúng là chỗ Lý Vĩnh Nguyệt và Trương Nhạc Huyên. Liền ngay cả điểm này Hoắc Vũ Hạo cũng tính toán chính xác như thế, bất kể là Trương Nhạc Huyên, Hàn Nhược Nhược hay là Thái Mị Nhi phó viện trưởng, đối phán đoán và khống chế của hắn cũng không thể hoàn mỹ hơn.
Ngân Anh Thú vốn đã mệt mỏi. Đối mặt vụ nổ tứ phương, nó có khả năng làm, cũng chỉ có bị động phòng ngự.
Bất quá, nó quả thật giảo hoạt, mắt thấy không có biện pháp lao ra, thân thể mãnh cuộn trên đất, cư nhiên toàn thân chui vào bùn đất. Lực nổ khủng bố cao bạo đạn tuy quét ngang, tàn phá lung tung. Nhưng tác động lên người nó cũng rất ít.
Đối với mọi người học viện Sử Lai Khắc mà nói, loại trình độ hạn chế này cũng đủ. Vòng vây đã hoàn thành.
Lý Vĩnh Nguyệt không chút do dự dùng nguyệt nhận hoàn tất sinh mệnh Chấn Thiên Hống, một vòng hồn hoàn màu đen nháy mắt dâng lên, hắn mừng đến vò đầu bứt tai, tay phải giơ lên cao, hướng tới Hoắc Vũ Hạo giơ ngón tay cái lên.
Bên kia, sau cao bạo đạn, ra tay đầu tiên chính là Hàn Nhược Nhược khắc chế hệ mẫn công tốt nhất. Hoàng Kim Thừng chiến Hồn Đấu la cũng không phải là nói chơi. Một vòng quang hoàn màu vàng từ trên trời giáng xuống, khống chế Ngân Anh Thú phải kêu lên trên trời không lối dưới đất không đường. Muốn chạy đã là hoàn toàn không có khả năng.
Kế tiếp chiến đấu đơn giản bất quá Ngân Anh Thú bị thương sao có thể là đối thủ mọi người chứ? Tuy nó cũng ý đồ Thác Ấn hồn kỹ của mọi người, nhưng mọi người căn bản không dùng hồn kỹ cao giai, chỉ bằng hồn kỹ sơ giai bao vậy nó. Không đến năm phút đồng hồ. Đương Hoắc Vũ Hạo từ pháo đài di động bắn ra, Đế Kiếm Băng Cực Vô Song sắc bén khủng bố, cuối cùng Ngân Anh Thú không kịp hoàn thành Thác Ấn đã chém giết nó trong vòng khống chế Hoàng Kim Thừng.
Cả quá trình hoàn toàn tính toán không sai sót, hai hồn thú vạn năm tranh đấu không có nửa phần bại lộ. Mọi người học viện Sử Lai Khắc hoàn toàn bày ra tố chất phối hợp cao cấp.
Đối phó Ngân Anh Thú hữu hiệu nhất thực tế không phải Hàn Nhược Nhược và Hoắc Vũ Hạo. Dù sao, Hàn Nhược Nhược hồn kỹ khống chế còn có thể bị sao chép, Hoắc Vũ Hạo trước đó một mực ở trong pháo đài lấy hồn đạo pháo tiến hành công kích.
Làm cho kia Ngân Anh Thú nuốt hận nhanh như vậy nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là Vương Thu Nhi.
Đối với Vương Thu Nhi mà nói, hồn kỹ thật sự không phải quá trọng yếu, trong tay một cây Hoàng Kim Long Thương múa may, thần khí này Thác Ấn không được a! Thuần túy bằng vào sức mạnh và kỹ xảo chiến đấu, vờn Ngân Anh Thú vài cái, cuối cùng thuận lợi bắt.
- Đa tạ!
Sau khi chém giết Ngân Anh Thú, Hoắc Vũ Hạo đồng dạng hướng Vương Thu Nhi dựng lên ngón tay cái chính mình.
Vương Thu Nhi thản nhiên nói:
- Đây là trao đổi, ta thực hiện lời hứa mà thôi, không có gì phải tạ ơn.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, nói:
- Bất kể thế nào cũng phải cám ơn ngươi.
Nói xong, hướng nàng gật đầu lúc sau, Hoắc Vũ Hạo lập tức không chút do dự khoanh chân ngồi xuống, đem hồn hoàn màu đen Ngân Anh Thú tuôn ra dắt tới trên người chính mình.
Nơi này chính là khu trung tâm Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, càng sớm hấp thu hoàn hồn hoàn rời đi càng tốt. Hắn và Lý Vĩnh Nguyệt đều không có trì hoãn, đều tự bắt đầu hấp thu.
Tuy đối với bọn họ mà nói, cũng đều hấp thu hồn kỹ không ưng ý nhất, nhưng loại này có thể tính thực tế không cao.
Ngân Anh Thú và Chấn Thiên Hống, cũng không phải là loại hồn thú các phương diện thập phần cân đối. Chúng nó đều có thiên phú mạnh nhất thuộc loại của mình. Mà đối với hồn sư mà nói, đánh chết hồn thú hấp thu hồn hoàn, có khả năng nhất chính là hấp thu được thiên phú hồn thú mạnh nhất. Sau đó mới là hồn kỹ khác.
Lý Vĩnh Nguyệt và Chấn Thiên Hống cũng không quá thích hợp, tự nhiên sẽ không xuất hiện tính huống hấp thu hồn kỹ có độ phù hợp cao. Còn Hoắc Vũ Hạo bên này, thích hợp nhất với hắn chính là hồn kỹ Thác Ấn, huống chi, đừng quên, Hoắc Vũ Hạo có tinh thần lực mạnh, trong quá trình hấp thu hồn hoàn đã có năng lực khống chế nhất định. Cũng không hoàn toàn cần dựa vào thiên ý. Dẫn dắt cỗ lực lượng cường đại nhất trong hồn hoàn kia dung hợp bản thân, với hắn mà nói cũng không là nan đề quá lớn.
Hộ pháp! Mọi người bảo hộ hai người đang ở hấp thu hồn hoàn. Mặc Hiên và hai gấu con đơn giản không ra khỏi pháo đài di động. Đối bọn họ mà nói, nơi đó mới là an toàn địa phương nhất.
Trong quá trình hấp thu hồn hoàn, chênh lệch cường độ thân thể dần dần hiện ra.
Luận tu vi, Lý Vĩnh Nguyệt phải cao hơn Hoắc Vũ Hạo 10 cấp, hấp thu hồn hoàn thứ sáu. Nhưng so cường độ thân thể, hắn và Hoắc Vũ Hạo có khoảng cách không thể vượt qua.
Hai hồn thú tu vi đều khoảng ba vạn năm. Quá trình Hoắc Vũ Hạo hấp thu chỉ dùng một canh giờ hơn một chút cũng đã hoàn thành. Mà bên kia Lý Vĩnh Nguyệt, lại ước chừng ngồi gần ba canh giờ, mới hoàn thành hấp thu.
May mắn, ở khu trung tâm cũng có chỗ tốt của khu trung tâm. Địa phương này cũng không biết là thuộc về Ngân Anh Thú hay là Chấn Thiên Hống, sau khi hai vị nầy đều nghẻo, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có hồn thú khác lại đây. Quá trình hấp thu hồn hoàn tuy không ngắn, nhưng mọi người lại may mắn không có gặp phiền toái gì.
Hoắc Vũ Hạo chủ võ hồn Linh Mâu cuối cùng có được hồn hoàn thứ năm, từ giờ khắc này, hắn cũng hoàn hoàn toàn toàn có thể xưng chính mình là một vị Hồn Vương .
Hồn hoàn hấp thu xong, không đợi hai người tiến hành thí nghiệm. Thái Mị Nhi lập tức hạ lệnh. Rút lui!
Tại đây trong khu trung tâm Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, cho dù là Phong hào đấu la nàng cũng thường thường cảm thấy kinh hồn táng đảm. Lúc này sắc trời tuy đã không còn sớm. Nhưng phải qua đêm ở khu trung tâm. Thái Mị Nhi cũng không có dũng khí như vậy a! Vô luận nói như thế nào, đều trước rút về đến khu hỗn hợp nói sau.
So với nửa thời gian đầu rủi ro liên tục, bây giờ hoàn toàn tương phản, phần sau bọn họ đoạn vận khí có thể nói là tương đương tốt. Không chỉ là thuận lợi tìm được hồn thú thích hợp hơn nữa đánh chết, liền ngay cả rút lui cũng không gặp nhiều phiền toái.
Bọn họ rút lui liên tục tới đêm khuya, vào đến khu hỗn hợp mới ngừng lại được. Trên đường cũng gặp phải vài ba hồn thú, nhưng không có con nào uy hiếp nổi bọn họ.
Nghỉ ngơi và hồi phục một đêm, sáng sớm hôm sau, mọi người lại tiếp tục đi ra, dùng tốc độ nhanh nhất rồi xa khu trung tâm. Lộ trình tiếp theo chỉ cần hai ngày họ đã thoát ra khỏi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
- A! Cuối cùng cũng ra khỏi.
Lý Vĩnh Nguyệt hét lên sảng khoái.
Rời khỏi rừng rậm nhìn thấy đồng bằng bao la, mọi người học viện Sử Lai Khắc lần này hành động đều cảm giác như chết đi sống lại.
Đúng vậy. Trước sau đã trải qua nhiều ngày như vậy, bọn họ cuối cùng cũng ra khỏi, tất cả những người cần hồn hoàn đều thuận lợi nhận được hồn hoàn.
Cảm giác thoải mái toàn thân vui sướng vô cùng, ngay cả Thái Mị Nhi phó viện trưởng cũng không ngoại lệ. Việc này, tuy nói vận khí cũng cũng không tệ lắm, nhưng cũng thật không phải rất thuận lợi a! Đối mặt Chung Ly tam huynh đệ, cả đoàn đội có thể toàn thân trở ra, đã là rất may mắn rồi.
Thái Mị Nhi mỉm cười, nói:
- Được rồi. Các ngươi cũng đừng thả lỏng quá độ, chờ trở lại học viện mới yên tâm chúc mừng cũng không muộn. Thừa dịp sắc trời còn sớm, chúng ta nhanh chóng đi, sớm trở lại học viện một chút, ta cũng có thể thoải mái.
- Dạ!
Mọi người cùng kêu lên đáp ứng, trong thanh âm tràn ngập vui sướng.
Hoắc Vũ Hạo trong lòng âm thầm cảm khái, nguyên bản mấy năm qua hắn tu vi đột nhiên tăng mạnh, bất kể là năng lực hồn sư hay là hồn đạo sư đều có tiến bộ nhảy vọt. Nhưng chuyến đi Tinh Đấu khiến hắn thấy rõ bản thân còn chưa đủ. Lần này ở khu trung tâm họ còn chưa gặp được hồn thú đặc biệt cường đại đó, một khi đụng phải một hồn thú 10v năm, thì đoàn đội phải gặp nguy đến cỡ nào chứ.
Tương lai không lâu nữa, khi tu vi hắn càng tăng cao, với hồn hoàn càng có yêu cầu hà khắc hơn, nhưng cũng không phải mỗi lần đều có đội ngũ cường đại giúp đỡ mình! Thực lực bản thân đúng là còn kém xa!
Buồn bực chốc lát, Hoắc Vũ Hạo lại tràn đầy hưng phấn. Lần này tuy đối mặt nguy cơ, nhưng cũng có thu hoạch lớn, cũng như hắn chờ mong, hồn kỹ thứ năm của hắn đúng là Thác Ấn của Ngân Anh Thú.
Không chỉ như thế, hắn còn mang về được hai chú gấu nhỏ Ám Kim Khủng Trảo Hùng, hai tiểu tử này thật bám dính như sam, hơn nữa vài ngày nay thân thể đã lớn thêm một chút, bộ lông ngăm đen, di chuyển trên đất đã không còn trở ngại gì. Không hổ là hồn thú cao cấp nhất a! Tin chắc không lâu nữa chúng sẽ có sức chiến đấu nhất định.
Nhưng khó coi nhất là hai nhóc này đã xem Hoắc Vũ Hạo là cha chúng nó, ai khác tới gần cũng nhe nanh múa vuốt, chỉ có Hoắc Vũ Hạo chẳng những có thể tiếp cận chúng nó, mà chúng nó lại còn chẳng muốn rời.
Ngoại trừ hai chú nhóc, Hoắc Vũ Hạo còn lụm được ba khối hồn cốt, đến từ ba hồn thú có võ hồn tam hợp kĩ, Lang Viên.
Hắn đã nghĩ thông suốt, ba khối hồn cốt này cho mình một cái, Vương Thu Nhi một cái, tặng học viện một cái. Nếu Đông Nhi thích, thì lấy cái của mình cho nàng, nàng không cần thì mình xài. Dù sao thêm một hồn cốt đối với chiến lực hồn sư cũng tăng cường thực lực. Nhất là Hoắc Vũ Hạo thực chờ mong khối hồn cốt chân này có năng lực Thuấn Di của Lang Viên. Bất kể hồn sư nào cũng xem đó là thần kỹ a! Có nó là có thêm một cái mạng.
Đoạn tiếp theo mọi người đi khá nhanh, trước trời tối đã thấy được thành trì quen thuộc, cánh cổng quen thuộc.
- A! cuối cùng đã trở lại.
Lý Vĩnh Nguyệt như phát tiết quát to một tiếng, ngay sau đó cười ha ha như thằng điên. Hắn lần này thu hoạch khá là hài lòng a! Chấn Thiên Hống, có hồn kỹ này, đối với hồn sư mẫn công như hắn mà nói, là một cái hồn kỹ khá bùng nổ, lại còn có tính khống chế nhất định. Phương hướng phát triển tương lai sẽ vì đó mà có ảnh hưởng.
Tương đối mà nói, Vương Thu Nhi và Mặc Hiên nhận được hồn hoàn kém hơn một chút. Mặc Hiên thì còn được, dù sao hắn đi theo đường tăng phúc đoàn thể cự ly xa phạm vi lớn. Còn Vương Thu Nhi mà nói, hồn kỹ Thị Huyết dường như yếu đi một chút, chỉ đáng giá là Huyết Hồng Phí Phí Vương tu vi 5v năm, dù sao cũng khá tốt.
Mọi người hầu như là nhảy ngay vào cổng học viện Sử Lai Khắc, chỉ có Vương Thu Nhi và Thái Mị Nhi là ngoại lệ.
Vương Thu Nhi hơi mờ mịt nhìn mọi người, không biết đang nghĩ gì.
Thái Mị Nhi đến bên cạnh, mỉm cười nói:
- Sao vậy Thu Nhi? Có phải cảm thấy mọi người lưu luyến học viện phải không? Tin chắc không lâu sắp tới ngươi cũng sẽ có cảm giác này. Đối mọi người mà nói, học viện chính là nhà của chúng ta. Từ nay về sau cũng nhà của ngươi. Từ chỗ hiểm nguy được trở về nhà, còn không vui sao?
- Ừm.
Vương Thu Nhi khẽ gật đầu, đi theo Thái Mị Nhi vào học viện.
Mọi người cấp tốc chẳng đợi đò lên hồ, mà liền thi triển các loại thần thông nhảy thẳng lên Hải Thần đảo.
Hoắc Vũ Hạo kéo tay Vương Đông Nhi, trước khi vọt đi tới Hải Thần đảo, quay nhìn Vương Thu Nhi một cái, giơ ngón cái lên rồi mới cùng Vương Đông Nhi nhảy lên. Vương Đông Nhi sau lưng mở cánh Quang Minh Nữ Thần Điệp, Hoắc Vũ Hạo nắm tay nàng, còn chân thì tạo bang trên mặt hồ nhảy nhót mà đi. Hai người nhìn thấy nhau trong mắt, mang theo ấm áp không cần phải nói đi thẳng lên Hải Thần đảo.
Vương Thu Nhi đứng ở bờ hồ nhìn mọi người đi xa, rồi mới phóng người lên, hướng về Hải Thần Đảo.
Nhìn thấy đám nhỏ bộ dạng gấp gáp, Thái Mị Nhi mỉm cười. Bất quá với nàng hành động lần này vẫn chưa kết thúc, còn phải báo cáo với học viện nhiều thứ, nhất là vài thu hoạch ngoài dự tính, rất nhiều chuyện cấp bách a!
Đi lên Hải Thần đảo, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi thẳng đến Hải Thần các, bọn họ hiện tại vẫn như trước ở nơi này, học viện tựa hồ không định đổi chỗ cho họ, bọn họ cũng vui vẻ ở lại, dù sao Hải Thần các cũng từ Hoàng Kim Thụ dựng nên, nguyên khí thiên địa ở bên trong rất dư dật, rất tốt cho việc tu luyện.
- Mệt chết!
Mới vừa vào cửa, Vương Đông Nhi liền quay người lại, nhào vào lòng Hoắc Vũ Hạo ôm chặt lấy hắn.
Hoắc Vũ Hạo trên mặt tràn đầy tươi cười, còn không phải vậy sao, thật sự quá mệt mỏi a! Lúc này mới mới vừa vào cửa, hắn liền có cảm giác mở mắt không lên.
- Nghỉ một lát đi.
Hoắc Vũ Hạo ôm nàng đến bên giường ngồi xuống, Vương Đông Nhi tự nhiên ngồi trên đùi hắn, tựa đầu vào vai hắn, hai tay như trước ôm hắn thật chặt.
Mềm mại mát mẻ dán vào người, Hoắc Vũ Hạo lại không có nửa phần tà niệm, có chỉ là ohần tình cảm say đắm tinh khôi, giống như ôm lấy bảo bối trân quý của mình vậy.
- Vũ Hạo, chúng ta cuối cùng đã về nhà. Nếu chúng ta có thể vĩnh viễn ở lại chỗ này thì tốt a!
Vương Đông Nhi nhẹ giọng cảm thán.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:
- Chỉ cần nàng bằng lòng, ta sẽ ở đây với nàng cả đời cũng được.
Vương Đông Nhi ngẩng lên liếc hắn, rồi lần nữa ngã vào lòng hắn. Cái nhìn tràn ngập ngọt ngào đó lại khiến Hoắc Vũ Hạo thoải mái tựa như ăn mật, ôm cánh tay của nàng không khỏi lại nắm thật chặt.
- Đông Nhi! Hai tên nhóc kia tính sao đây, chúng nó đeo bám ta như sam, khu đấu thú không thể cho nó sống ở đó được, xem ra chỉ có thể tạm thời đi theo ta. Nhưng ta cũng không thể ở mãi chỗ này được, còn nhiều chuyện phải làm, bây giờ phải làm sao?
Nhìn thấy hai chú gấu con vì thấy Vương Đông Nhi ôm mình mà tỏ ra không thích lắm, đang dụi dụi vào chân, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy bất đắc dĩ.
- Ừm.
Vương Đông Nhi nhẹ nhàng ừ hử.
Hoắc Vũ Hạo đưa tay ra, tay chân múa may một hồi, hai chú gấu con liền tranh nhau chụp lấy tay hắn. Hai chú gấu con bộ dáng dễ thương khiến người khác bật cười. Ai mà ngờ đáng yêu như thế, sau này lại có thể trở thành cường giả khủng bố của giới hồn thú chứ?
- Chờ các ngươi lớn lên một chút, rồi đưa các ngươi quay lại Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đi. Nơi đó mới là nhà của các ngươi a!
Hai chú gấu con vô giá với hồn sư khác, thế như vì tình cảm mà Hoắc Vũ Hạo lại muốn thả chúng đi.
- Đông Nhi, ngươi nói ta thả chúng nó đi được không?
- Ừm.
Vương đông nhẹ giọng đáp ứng .
Hoắc Vũ Hạo cười thỏa mãn
- Biết nàng sẽ đồng ý, nàng thiện lương như vậy, nàng có biết không, khi ta ở cùng nàng, là hạnh phúc lớn nhất đời ta, thời gian này ta đã thúch ứng được, mỗi ngày đều cảm thấy hạnh phúc, cũng chỉ vì nàng mà thôi.
- .......
Lời nói mùi mẫn tình cảm mà Hoắc Vũ Hạo nói ra lại không nghe Vương Đông Nhi trả lời.
- Hả?
Hoắc Vũ Hạo nghi hoặc nhìn nàng. Hai mí mắt đã nhắm chặt, nàng như con mèo con cuộn mình trong lòng hắn, đang ngủ say, đôi môi đỏ mọng còn ươn ướt như chảy nước miếng.
Nhìn Vương Đông Nhi, Hoắc Vũ Hạo trong lòng nhất thời tràn đầy thương mến. Thật cẩn thận đặt nàng nằm lên giường, muốn để nàng ngủ thẳng giấc, nhưng Vương Đông Nhi nghiêng người, lại vẫn ôm lấy hắn, không cho hắn đứng dậy.
"Ô ô!"
Hai gấu con bên cạnh giường bất mãn kêu lên, cứ như đang trách Vương Đông Nhi chiếm chỗ của nó.
Hoắc Vũ Hạo tức giận khẽ mắng:
- Các ngươi ngủ trên sàn, không biết cái gì gọi là vô lễ hay sao? (LTC: con bà mẹ nó, hai thằng nhỏ mới đẻ ra được có mấy ngày, lại còn là gấu, gặp tao là tao đập vỡ mỏ cái thằng chửi tao)
Vừa nói, hắn dùng chân hất cái chăn đắp lên người Vương Đông Nhi và mình, vươn tay cho nàng ôm, rồi điểu chỉnh tư thế nằm một chút, cho nàng ngủ được thoải mái.
Ôm thân hình mềm mại trong lòng, Hoắc Vũ Hạo trong tâm tràn đầy cảm giác với Đông Nhi, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mịn màng, hôn lên trán nàng, rồi lại nhắm mắt.
Hoắc Vũ Hạo không thấy được, khi hơi thở hắn dần đều đều, thì mí mắt Vương Đông Nhi khẽ giật giật, cái miệng lại chu lên tròn vo, rồi mỉm cười.
Họ ngủ từ chạng vạng tối, khi thức dậy đã là giữa trưa hôm sau, ngủ đên quên trời đất.
Hoắc Vũ Hạo tỉnh dậy trước, hắn chưa bao giờ cảm giác ngủ thoải mái như thế này, nhất là trong lòng còn có một cái gối ôm mềm nhũn....
Từ từ, gối ôm?
Hoắc Vũ Hạo mở to mắt, nhất thời thấy một cảnh muốn phun máu.
Vương Đông Nhi vẫn ở trong long hắn, nhưng so với hôm qua, vị trí hai người có thay đổi một chút.
Hai chân Vương Đông Nhi quắp lấy đùi phải Vũ Hạo, tay trái ôm cổ hắn, cả người dán sát vào hắn, mái tóc lam xõa ra, dương quang ngoài cửa sổ chiếu vào, sáng lạn vô cùng.
Có lẽ vì nàng ngủ rất thoải mái, nên quần áo không ngay ngắn, nửa vai lộ ra, da thịt mềm mại nặn ra nước, lộ ra rất đẹp, nhìn xuống là một đường cong tròn tròn.
Xuống chút nữa? Nhìn xuống chút nữa!
Hoắc Vũ Hạo nuốt nước bọt cái ực, hai chân Vương Đông Nhi quấn chặt chân hắn, cũng có nghĩa là chân hắn đưa sát vào giữa hai chân nàng a!
Đùi nàng thon dài, làn tròn mà mềm mại thoải mái, mơ hồ tiếp xúc đến vị trí cực kỳ thần bí lại tràn ngập vô tận hấp dẫn. Dù cho cách một lớp quần áo, nhưng Hoắc Vũ Hạo đúng là thiếu niên nam thanh xuân mơn mởn, nên hắn có phản ứng....
Ta đang làm cái gì? Quá vô sỉ! Hoắc Vũ Hạo xấu hổ nhẹ nhàng hoạt động cục cựa, định điều chỉnh khỏi chỗ đó.
Nhưng hắn vừa động đậy, Vương Đông Nhi cũng giật mình, đùi cùng và thân thể chỗ hai chân cọ cọ với hắn. Hoắc Vũ Hạo hai chân nháy mắt cứng đờ, cả người cũng hoàn toàn từ mông lung tỉnh hẳn, hắn có thể cảm nhận được một chỗ trong người đang lớn lên, lớn lên, lớn lên....
Không thể như vậy? Hoắc Vũ Hạo thầm mắng chính mình một câu, tay phải dùng sức ở ngắt hông mình một cái, kịch liệt đau đớn truyền khắp toàn thân, vất vả lắm mới kềm giữ được dục niệm của mình.
Không thể tiếp tục như vậy! Hoắc Vũ Hạo trong lòng thầm nghĩ. Ta cũng không phải thánh nhân a! Đông Nhi, ngươi không phải bức ta phạm tội sao? Phải bóp chết mọi thứ từ trong trứng, hắn cẩn thận kéo vai áo của Vương Đông Nhi muốn sửa lại áo cho nàng.
Nhưng lúc hắn kéo áo thì một đường cong hiện ra rõ ràng, cái khe ngực của Vương Đông Nhi lại trở nên rõ ràng.
Cái khe ngực hấp dẫn vô cùng khóa chặt đôi mắt hắn, muốn thu hồi tầm mắt mà không thể nào làm được.
Vương Đông Nhi ngay lúc đó mở mắt.
Đôi hàng mi thon dài chớp chớp, khoảng cách gần sát nhìn thấy tên con trai trước mặt.
Nàng nhìn thấy cái gì? Thấy một tên con trai trợn mắt há mồm đến chảy dãi, còn vội vàng nuốt cái ực, rồi kéo vai áo của mình.
- Ngươi.. .. . .
Vương Đông Nhi trợn trừng lên.
Rồi sau đó Hoắc Vũ Hạo cảm thấy một lực mạnh mẽ truyền tới, giúp mình bay bổng trên mây văng khỏi giường.
May là Vương Đông Nhi còn nhìn thấy rõ người trước mặt là hắn, nên một cước vẫn chưa phải toàn lực.
- Hiểu lầm.. .. . .
Hoắc Vũ Hạo lúc nói ra hai chữ này lại cảm thấy vô lực, giống như vừa rồi bị bắt quả tang làm chuyện xấu!
"Ô ô!"
Hai tiếng kêu đau đồng thời vang lên. Hoắc Vũ Hạo từ trên giường ngã xuống, nhưng không mấy đau đớn, như rớt lên một tấm đệm thịt mềm mềm.
Lúc hắn lăn khỏi tấm đệm đó mới phát hiện hai chú gấu con mếu máo nhìn hắn, như muốn khóc.
Nằm đây mà cũng bị thương a! Hai anh em bọn ta bị ai bắt nằm dưới này. Nếu bọn nó tư tưởng trưởng thành mà nói, không chừng sẽ nghĩ. Ba ba à, ngươi đi tán gái thì lo tán gái đi, ngủ với ngươi còn liên lụy chúng ta?
- Đông Nhi, ngươi nghe ta giải thích.
Hoắc Vũ Hạo vội vàng bò dậy, vỗ về hai chú gấu con rồi vội vàng nhìn Vương Đông Nhi.
Vương Đông Nhi cũng đã nhảy xuống, trừng trừng hai mắt, gằn giọng:
- Bại hoại.
Nói xong câu đó, nàng xoay người bỏ chạy, tông cửa xông ra. Ngay cả cửa cũng không đóng lại đã mất dạng.
Này.. .. . ., ta thật oan uổng a! Ta thật sự không có a! Ta còn nhéo mình một cái đó mà, nhìn coi trên lưng xanh lè, có dấu nữa nè. Đông Nhi, hiểu lầm a.. .. . .
Hoắc Vũ Hạo thực sự cảm giác kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay. Hắn cũng không thể hô lớn lên nỗi lòng ở đây được. Nơi này là Hải Thần các, mấy vị trưởng lão cũng sống ở đây, chẳng lẽ la lớn lên để mấy lão đều biết hôm hai hai đứa ngủ chung trong này?
Bất quá, cái kia trắng trắng, tròn tròn, mềm mềm, còn cái khe ngực như ẩn như hiện, thật đúng là....
Nhớ lại một hồi, Hoắc Vũ Hạo đột nhiên cũng không cảm thấy mình bị oan, dù cho là hiểu lầm, nhưng không phải mình cũng thấy rồi sao?
Khụ khụ, thấy được, hơn nữa còn nhớ kỹ.
Hai gấu con thật dễ dỗ dành, Hoắc Vũ Hạo tìm thịt ngon cho nó ăn, ăn xong lại ngủ. Hoắc Vũ Hạo lúc này mới có thể thoát thân. Khóa kỹ cửa phòng định đi tìm Vương Đông Nhi .
"Cộc, cộc, cộc."
Ba tiếng gõ cửa vang lên, Hoắc Vũ Hạo đã điều chỉnh tâm tình, bộ dáng thành thật, hẳn nhiên đang lúc này đang sẵn sàng chịu phạt.
Cửa mở, quần áo đã thay, mặt đã rửa, Vương Đông Nhi nhìn qua như minh tinh, cho dù mỗi ngày đều nhìn thấy, nhưng khi thấy nàng lúc này, Hoắc Vũ Hạo vẫn ngẩn ngơ, bất giác nói:
- Đông Nhi, nàng đẹp quá.
Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy hắn háo hức, lòng cũng hơi động, nói:
- Lần này trở về ta sẽ dạy ngươi, xem như ngươi là thí nghiệm cho kế hoạch kia vậy.
Miệng nói chuyện với Mặc Hiên, tay cũng không chậm. Tay trái rót vào hồn lực, tay phải điều khiển, pháo đài di động linh hoạt cất bước, tám cái chân vượt mọi địa hình, Vương Thu Nhi và Vương Đông Nhi liền theo sát di chuyển qua chỗ được phân công.
Đánh bại hai hồn thú kia không phải vấn đề lớn, nhưng quan trọng là không để chúng chạy trốn.
Rất nhanh, vòng vây trong Hoắc Vũ Hạo Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng từng bước hoàn thành .
Chấn Thiên Hống và Ngân Anh Thú đánh nhau đã đến lúc cuối, bằng tiếng rống to, Chấn Thiên Hống đã toàn diện chiếm ưu thế. Đừng nhìn thể hình nó không lớn, nhưng sức mạnh cũng như âm thanh rất kinh khủng, trảo bén đánh tới đâu, ở đó đều để lại một vệt sâu.
"Ầm ——"
Ngân Anh Thú lại một lần nữa bị Chấn Thiên Hống vỗ bay, va gãy hai gốc đại thụ mới té trên mặt đất.
Chấn Thiên Hống kêu to một tiếng, trong mắt đã tràn ngập vẻ dữ tợn, thân thể hóa thành một đạo lưu quang, miệng rộng há to, lộ ra một bộ răng nanh lạnh buốt, lao thẳng tới Ngân Anh Thú, táp tới vị trí cổ họng. Cú táp này nếu đắc thủ, Ngân Anh Thú chết chắc.
Đúng lúc này, Ngân Anh Thú xoay mình trên mặt đất, lần nữa đứng lên, nhưng thân thể có vẻ bất ổn, mồm mũi máu tươi bầy hầy, hiển nhiên là bị thương không nhẹ
Nhưng đôi mắt nó vẫn bình tĩnh, thậm chí là tàn nhẫn.
Mắt thấy Chấn Thiên Hống đã tới trước mặt, Ngân Anh Thú toàn thân đột nhiên bốc lên một cỗ kỳ quang, một cái hư ảnh mờ ảo lóe lên sau lưng, nếu Hoắc Vũ Hạo bọn họ có thể đứng gần quan sát mà nói, sẽ phát hiện quang ảnh lóe lên sau lưng Ngân Anh Thú, đúng là có hình dáng Chấn Thiên Hống a!
- Ngăn cách thính lực.
Hoắc Vũ Hạo cơ hồ là trước tiên thông qua Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng báo động cho tất cả đồng bọn. Ngay sau đó, một tiếng rống giận kinh thiên đã là ồn ào vang lên.
Lần này và lần trước chính là hoàn toàn bất đồng, Hoắc Vũ Hạo bọn họ đã tiếp cận hai hồn thú trong phạm vi một km, đương kkhi một tiếng rống kinh thiên vang lên, một cỗ âm ba không gì sánh kịp đã ngang nhiên bùng nổ, hình thành lực trùng kích thật lớn.
Hoắc Vũ Hạo nháy mắt khống chế pháo đài di động ngồi xuống tại chỗ, mở hồn đạo hộ tráo cấp 6, chính hắn cũng lập tức phóng ra Băng Hoàng Hộ Thể, hơn nữa chắn trước mặt hai gấu con và Mặc Hiên.
Tốc độ thanh âm cực nhanh cỡ nào, cho dù là Hoắc Vũ Hạo đã dự liệu tiên cơ, nhưng động tác mới hoàn thành, kia sóng xung kích cường đại đã tới.
Tiếng gầm khủng bố tàn phá chừng năm giây mới chấm dứt. Tất cả mọi người đều che lỗ tai, hơn nữa tận khả năng tìm kiếm vật chắn chống đỡ, chỉ có ba vị cường giả tám hoàn trở lên mới bằng tự thân thực lực miễn cưỡng chống đỡ.
Hoắc Vũ Hạo bọn họ bên này tình huống coi như hoàn hảo, pháo đài di động ngồi xổm xuống nhận phần lớn lực trùng kích sóng âm, Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy hồn lực bản thân điên cuồng giảm xuống, nhưng có pháo đài di động, hắn và Mặc Hiên cùng với hai gấu con cũng chưa bị thương tổn gì. Còn Vương Đông Nhi và Vương Thu Nhi được pháo đài di động ngồi xổm xuống chắn phía trước, tuy tiếng gầm thật lớn cũng khiến hai nữ sắc mặt đại biến, nhưng cuối cùng không có bị sóng âm trùng kích chính diện. Các nàng đều có tu vi cũng không kém, chống đỡ cũng chỉ biến sắc tái mặt một chút thôi
Chấn Thiên Hống, quả nhiên là khống chế cực kỳ cường đại, hồn kỹ phá hoại a! Bất quá, lúc này đây Chấn Thiên Hống cũng không phải do hồn thú Chấn Thiên Hống phát ra, mà là đến từ Ngân Anh Thú.
Không hề nghi ngờ, con Chấn Thiên Hống vạn năm cũng không hiểu biết Ngân Anh Thú vạn năm, trước đó chiến đấu luôn chiếm chiếm hết thượng phong, nó bất kể thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, có một ngày năng lực cực kỳ đắc ý của mình lại phát ra từ đối thủ. Bất ngờ không kịp đề phòng, nhất thời bị sóng âm trùng kích lãnh đủ.
Thời điểm rống đối thủ, Chấn Thiên Hống vạn năm khí phách tuyệt luân, mà khi nó tự mình đối mặt hồn kỹ trùng kích, cũng tuyệt không dễ chịu a!
Tiếng gầm khủng bố trực tiếp đánh bay nó, trọng yếu hơn là, nó bị âm ba trùng kích, thân thể tạm thời lâm vào trạng thái choáng váng, đừng nói công kích đối thủ, ngay cả thân thể của mình cũng khống chế không được .
Ngân Anh Thú vẫn ẩn nhẫn đến bây giờ, chính là chờ cơ hội này. Đã sớm giữ lực mà chờ, nó nháy mắt hóa thành một đạo ngân quang, thân thể ở không trung xoay tròn nửa vòng, cái đuôi trước đó vẫn giấu phía sau bắn ra, như một mũi khoan đâm vào cái miệng rộng đang há to của Chấn Thiên Hống, hoàn toàn xỏ xuyên qua đầu Chấn Thiên Hống.
- Động thủ!
Hạ lệnh chính là Hoắc Vũ Hạo. Chỉ có hắn Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng mới có thể cùng lúc khiến cho mọi người nhận biết được.
Chấn Thiên Hống đã bị trọng thương trí mạng, nếu để cho Ngân Anh Thú công kích tiếp, hồn hoàn không lấy được, thời gian không thể chậm một giây.
Mọi người học viện Sử Lai Khắc bốn hướng đồng thời phát động công kích.
Pháo đài di động lấy tốc độ kinh người bạo khởi, trong khi băng băng như bay, phía trước tổng cộng sáu lỗ hồn đạo pháo lớn nhất bắt đầu tản mát ra hồng quang mãnh liệt.
Sáu món này, tất cả đều là cao bạo hồn đạo pháo lực phá hoại rất mạnh. Khoảng cách công kích có thể đạt tới năm trăm thước có hơn.
Ngay sau đó, sáu món trọng pháo đồng thời nổ súng, sáu khỏa đạn pháo thật lớn ngưng tụ từ hồn lực mà thành đã xuyên qua không trung, được Hoắc Vũ Hạo Tinh Thần Tham Trắc chuẩn xác dẫn đường bắn thẳng đến Ngân Anh Thú.
Hồn kỹ không thể sử dụng hơn tứ hoàn, nhưng hồn đạo khí thì không chịu ảnh hưởng a! Ngân Anh Thú năng lực Thác Ấn có cường thịnh hơn cũng không thể Thác Ấn năng lực hồn đạo khí được.
Tốc độ những người khác có lẽ nhanh hơn so với Hoắc Vũ Hạo, nhưng muốn nói công kích đầu tiên đánh tới, chính là sáu khỏa cao bạo đạn của hắn.
Ngân Anh Thú đâm thủng đầu Chấn Thiên Hống, đuôi dài run lên, đầu tiên phá hoại, chính là dây thanh quản cứng cỏi vô cùng của Chấn Thiên Hống. Đã không còn hồn kỹ thiên phú cường hãn Chấn Thiên Hống, thực lực con hồn thú vạn năm đã đại suy giảm, muốn giãy chết cũng không thể.
Nhưng Ngân Anh Thú cũng cực kỳ giảo hoạt, nó e sợ đối thủ trước khi chết còn có thể phản kích, sau khi cắn nát dây thanh quản đối phương, đuôi dài liền lập tức thu trở về.
Quả nhiên, Chấn Thiên Hống vạn năm sau một khắc cũng đã khôi phục lại từ hồn kỹ khống chế, hàm răng nanh dày đặc chợt ngậm lại, phát ra tiếng leng keng giòn vang. Nhưng một cỗ máu tươi, cũng đồng thời bắn ra từ sau đầu nó. Thân thể nhoáng lên một cái liền té ngã trên đất.
Ngân Anh Thú đang muốn bồi thêm một kích, hoàn toàn xử lý tên khó chơi này. Đúng lúc này, báo động bật lên. Nó hét lên một tiếng, quay đầu bỏ chạy.
Sáu khỏa cao bạo đạn to như đầu người đúng lúc này toàn bộ bay đến.
Hoắc Vũ Hạo lúc phóng ra sáu mai đạn pháo liền tính toán chính xác. Mục đích sáu mai đạn pháo không phải đả thương địch, mà là phải hạn chế.
Sáu mai đạn pháo cơ hồ là hợp thành một vòng vây rơi trên mặt đất. Vừa đủ hoàn toàn vây quanh Ngân Anh Thú ở bên trong, ngăn cách Chấn Thiên Hống vạn năm bên ngoài.
Sáu tiếng nổ vang kịch liệt lần lượt bùng nổ. Sóng xung kích hồn lực khủng bố nhất thời quét ngang đại địa.
Thân thể Chấn Thiên Hống vạn năm đã thổi bay lên, hướng bay đúng là chỗ Lý Vĩnh Nguyệt và Trương Nhạc Huyên. Liền ngay cả điểm này Hoắc Vũ Hạo cũng tính toán chính xác như thế, bất kể là Trương Nhạc Huyên, Hàn Nhược Nhược hay là Thái Mị Nhi phó viện trưởng, đối phán đoán và khống chế của hắn cũng không thể hoàn mỹ hơn.
Ngân Anh Thú vốn đã mệt mỏi. Đối mặt vụ nổ tứ phương, nó có khả năng làm, cũng chỉ có bị động phòng ngự.
Bất quá, nó quả thật giảo hoạt, mắt thấy không có biện pháp lao ra, thân thể mãnh cuộn trên đất, cư nhiên toàn thân chui vào bùn đất. Lực nổ khủng bố cao bạo đạn tuy quét ngang, tàn phá lung tung. Nhưng tác động lên người nó cũng rất ít.
Đối với mọi người học viện Sử Lai Khắc mà nói, loại trình độ hạn chế này cũng đủ. Vòng vây đã hoàn thành.
Lý Vĩnh Nguyệt không chút do dự dùng nguyệt nhận hoàn tất sinh mệnh Chấn Thiên Hống, một vòng hồn hoàn màu đen nháy mắt dâng lên, hắn mừng đến vò đầu bứt tai, tay phải giơ lên cao, hướng tới Hoắc Vũ Hạo giơ ngón tay cái lên.
Bên kia, sau cao bạo đạn, ra tay đầu tiên chính là Hàn Nhược Nhược khắc chế hệ mẫn công tốt nhất. Hoàng Kim Thừng chiến Hồn Đấu la cũng không phải là nói chơi. Một vòng quang hoàn màu vàng từ trên trời giáng xuống, khống chế Ngân Anh Thú phải kêu lên trên trời không lối dưới đất không đường. Muốn chạy đã là hoàn toàn không có khả năng.
Kế tiếp chiến đấu đơn giản bất quá Ngân Anh Thú bị thương sao có thể là đối thủ mọi người chứ? Tuy nó cũng ý đồ Thác Ấn hồn kỹ của mọi người, nhưng mọi người căn bản không dùng hồn kỹ cao giai, chỉ bằng hồn kỹ sơ giai bao vậy nó. Không đến năm phút đồng hồ. Đương Hoắc Vũ Hạo từ pháo đài di động bắn ra, Đế Kiếm Băng Cực Vô Song sắc bén khủng bố, cuối cùng Ngân Anh Thú không kịp hoàn thành Thác Ấn đã chém giết nó trong vòng khống chế Hoàng Kim Thừng.
Cả quá trình hoàn toàn tính toán không sai sót, hai hồn thú vạn năm tranh đấu không có nửa phần bại lộ. Mọi người học viện Sử Lai Khắc hoàn toàn bày ra tố chất phối hợp cao cấp.
Đối phó Ngân Anh Thú hữu hiệu nhất thực tế không phải Hàn Nhược Nhược và Hoắc Vũ Hạo. Dù sao, Hàn Nhược Nhược hồn kỹ khống chế còn có thể bị sao chép, Hoắc Vũ Hạo trước đó một mực ở trong pháo đài lấy hồn đạo pháo tiến hành công kích.
Làm cho kia Ngân Anh Thú nuốt hận nhanh như vậy nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là Vương Thu Nhi.
Đối với Vương Thu Nhi mà nói, hồn kỹ thật sự không phải quá trọng yếu, trong tay một cây Hoàng Kim Long Thương múa may, thần khí này Thác Ấn không được a! Thuần túy bằng vào sức mạnh và kỹ xảo chiến đấu, vờn Ngân Anh Thú vài cái, cuối cùng thuận lợi bắt.
- Đa tạ!
Sau khi chém giết Ngân Anh Thú, Hoắc Vũ Hạo đồng dạng hướng Vương Thu Nhi dựng lên ngón tay cái chính mình.
Vương Thu Nhi thản nhiên nói:
- Đây là trao đổi, ta thực hiện lời hứa mà thôi, không có gì phải tạ ơn.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, nói:
- Bất kể thế nào cũng phải cám ơn ngươi.
Nói xong, hướng nàng gật đầu lúc sau, Hoắc Vũ Hạo lập tức không chút do dự khoanh chân ngồi xuống, đem hồn hoàn màu đen Ngân Anh Thú tuôn ra dắt tới trên người chính mình.
Nơi này chính là khu trung tâm Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, càng sớm hấp thu hoàn hồn hoàn rời đi càng tốt. Hắn và Lý Vĩnh Nguyệt đều không có trì hoãn, đều tự bắt đầu hấp thu.
Tuy đối với bọn họ mà nói, cũng đều hấp thu hồn kỹ không ưng ý nhất, nhưng loại này có thể tính thực tế không cao.
Ngân Anh Thú và Chấn Thiên Hống, cũng không phải là loại hồn thú các phương diện thập phần cân đối. Chúng nó đều có thiên phú mạnh nhất thuộc loại của mình. Mà đối với hồn sư mà nói, đánh chết hồn thú hấp thu hồn hoàn, có khả năng nhất chính là hấp thu được thiên phú hồn thú mạnh nhất. Sau đó mới là hồn kỹ khác.
Lý Vĩnh Nguyệt và Chấn Thiên Hống cũng không quá thích hợp, tự nhiên sẽ không xuất hiện tính huống hấp thu hồn kỹ có độ phù hợp cao. Còn Hoắc Vũ Hạo bên này, thích hợp nhất với hắn chính là hồn kỹ Thác Ấn, huống chi, đừng quên, Hoắc Vũ Hạo có tinh thần lực mạnh, trong quá trình hấp thu hồn hoàn đã có năng lực khống chế nhất định. Cũng không hoàn toàn cần dựa vào thiên ý. Dẫn dắt cỗ lực lượng cường đại nhất trong hồn hoàn kia dung hợp bản thân, với hắn mà nói cũng không là nan đề quá lớn.
Hộ pháp! Mọi người bảo hộ hai người đang ở hấp thu hồn hoàn. Mặc Hiên và hai gấu con đơn giản không ra khỏi pháo đài di động. Đối bọn họ mà nói, nơi đó mới là an toàn địa phương nhất.
Trong quá trình hấp thu hồn hoàn, chênh lệch cường độ thân thể dần dần hiện ra.
Luận tu vi, Lý Vĩnh Nguyệt phải cao hơn Hoắc Vũ Hạo 10 cấp, hấp thu hồn hoàn thứ sáu. Nhưng so cường độ thân thể, hắn và Hoắc Vũ Hạo có khoảng cách không thể vượt qua.
Hai hồn thú tu vi đều khoảng ba vạn năm. Quá trình Hoắc Vũ Hạo hấp thu chỉ dùng một canh giờ hơn một chút cũng đã hoàn thành. Mà bên kia Lý Vĩnh Nguyệt, lại ước chừng ngồi gần ba canh giờ, mới hoàn thành hấp thu.
May mắn, ở khu trung tâm cũng có chỗ tốt của khu trung tâm. Địa phương này cũng không biết là thuộc về Ngân Anh Thú hay là Chấn Thiên Hống, sau khi hai vị nầy đều nghẻo, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có hồn thú khác lại đây. Quá trình hấp thu hồn hoàn tuy không ngắn, nhưng mọi người lại may mắn không có gặp phiền toái gì.
Hoắc Vũ Hạo chủ võ hồn Linh Mâu cuối cùng có được hồn hoàn thứ năm, từ giờ khắc này, hắn cũng hoàn hoàn toàn toàn có thể xưng chính mình là một vị Hồn Vương .
Hồn hoàn hấp thu xong, không đợi hai người tiến hành thí nghiệm. Thái Mị Nhi lập tức hạ lệnh. Rút lui!
Tại đây trong khu trung tâm Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, cho dù là Phong hào đấu la nàng cũng thường thường cảm thấy kinh hồn táng đảm. Lúc này sắc trời tuy đã không còn sớm. Nhưng phải qua đêm ở khu trung tâm. Thái Mị Nhi cũng không có dũng khí như vậy a! Vô luận nói như thế nào, đều trước rút về đến khu hỗn hợp nói sau.
So với nửa thời gian đầu rủi ro liên tục, bây giờ hoàn toàn tương phản, phần sau bọn họ đoạn vận khí có thể nói là tương đương tốt. Không chỉ là thuận lợi tìm được hồn thú thích hợp hơn nữa đánh chết, liền ngay cả rút lui cũng không gặp nhiều phiền toái.
Bọn họ rút lui liên tục tới đêm khuya, vào đến khu hỗn hợp mới ngừng lại được. Trên đường cũng gặp phải vài ba hồn thú, nhưng không có con nào uy hiếp nổi bọn họ.
Nghỉ ngơi và hồi phục một đêm, sáng sớm hôm sau, mọi người lại tiếp tục đi ra, dùng tốc độ nhanh nhất rồi xa khu trung tâm. Lộ trình tiếp theo chỉ cần hai ngày họ đã thoát ra khỏi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
- A! Cuối cùng cũng ra khỏi.
Lý Vĩnh Nguyệt hét lên sảng khoái.
Rời khỏi rừng rậm nhìn thấy đồng bằng bao la, mọi người học viện Sử Lai Khắc lần này hành động đều cảm giác như chết đi sống lại.
Đúng vậy. Trước sau đã trải qua nhiều ngày như vậy, bọn họ cuối cùng cũng ra khỏi, tất cả những người cần hồn hoàn đều thuận lợi nhận được hồn hoàn.
Cảm giác thoải mái toàn thân vui sướng vô cùng, ngay cả Thái Mị Nhi phó viện trưởng cũng không ngoại lệ. Việc này, tuy nói vận khí cũng cũng không tệ lắm, nhưng cũng thật không phải rất thuận lợi a! Đối mặt Chung Ly tam huynh đệ, cả đoàn đội có thể toàn thân trở ra, đã là rất may mắn rồi.
Thái Mị Nhi mỉm cười, nói:
- Được rồi. Các ngươi cũng đừng thả lỏng quá độ, chờ trở lại học viện mới yên tâm chúc mừng cũng không muộn. Thừa dịp sắc trời còn sớm, chúng ta nhanh chóng đi, sớm trở lại học viện một chút, ta cũng có thể thoải mái.
- Dạ!
Mọi người cùng kêu lên đáp ứng, trong thanh âm tràn ngập vui sướng.
Hoắc Vũ Hạo trong lòng âm thầm cảm khái, nguyên bản mấy năm qua hắn tu vi đột nhiên tăng mạnh, bất kể là năng lực hồn sư hay là hồn đạo sư đều có tiến bộ nhảy vọt. Nhưng chuyến đi Tinh Đấu khiến hắn thấy rõ bản thân còn chưa đủ. Lần này ở khu trung tâm họ còn chưa gặp được hồn thú đặc biệt cường đại đó, một khi đụng phải một hồn thú 10v năm, thì đoàn đội phải gặp nguy đến cỡ nào chứ.
Tương lai không lâu nữa, khi tu vi hắn càng tăng cao, với hồn hoàn càng có yêu cầu hà khắc hơn, nhưng cũng không phải mỗi lần đều có đội ngũ cường đại giúp đỡ mình! Thực lực bản thân đúng là còn kém xa!
Buồn bực chốc lát, Hoắc Vũ Hạo lại tràn đầy hưng phấn. Lần này tuy đối mặt nguy cơ, nhưng cũng có thu hoạch lớn, cũng như hắn chờ mong, hồn kỹ thứ năm của hắn đúng là Thác Ấn của Ngân Anh Thú.
Không chỉ như thế, hắn còn mang về được hai chú gấu nhỏ Ám Kim Khủng Trảo Hùng, hai tiểu tử này thật bám dính như sam, hơn nữa vài ngày nay thân thể đã lớn thêm một chút, bộ lông ngăm đen, di chuyển trên đất đã không còn trở ngại gì. Không hổ là hồn thú cao cấp nhất a! Tin chắc không lâu nữa chúng sẽ có sức chiến đấu nhất định.
Nhưng khó coi nhất là hai nhóc này đã xem Hoắc Vũ Hạo là cha chúng nó, ai khác tới gần cũng nhe nanh múa vuốt, chỉ có Hoắc Vũ Hạo chẳng những có thể tiếp cận chúng nó, mà chúng nó lại còn chẳng muốn rời.
Ngoại trừ hai chú nhóc, Hoắc Vũ Hạo còn lụm được ba khối hồn cốt, đến từ ba hồn thú có võ hồn tam hợp kĩ, Lang Viên.
Hắn đã nghĩ thông suốt, ba khối hồn cốt này cho mình một cái, Vương Thu Nhi một cái, tặng học viện một cái. Nếu Đông Nhi thích, thì lấy cái của mình cho nàng, nàng không cần thì mình xài. Dù sao thêm một hồn cốt đối với chiến lực hồn sư cũng tăng cường thực lực. Nhất là Hoắc Vũ Hạo thực chờ mong khối hồn cốt chân này có năng lực Thuấn Di của Lang Viên. Bất kể hồn sư nào cũng xem đó là thần kỹ a! Có nó là có thêm một cái mạng.
Đoạn tiếp theo mọi người đi khá nhanh, trước trời tối đã thấy được thành trì quen thuộc, cánh cổng quen thuộc.
- A! cuối cùng đã trở lại.
Lý Vĩnh Nguyệt như phát tiết quát to một tiếng, ngay sau đó cười ha ha như thằng điên. Hắn lần này thu hoạch khá là hài lòng a! Chấn Thiên Hống, có hồn kỹ này, đối với hồn sư mẫn công như hắn mà nói, là một cái hồn kỹ khá bùng nổ, lại còn có tính khống chế nhất định. Phương hướng phát triển tương lai sẽ vì đó mà có ảnh hưởng.
Tương đối mà nói, Vương Thu Nhi và Mặc Hiên nhận được hồn hoàn kém hơn một chút. Mặc Hiên thì còn được, dù sao hắn đi theo đường tăng phúc đoàn thể cự ly xa phạm vi lớn. Còn Vương Thu Nhi mà nói, hồn kỹ Thị Huyết dường như yếu đi một chút, chỉ đáng giá là Huyết Hồng Phí Phí Vương tu vi 5v năm, dù sao cũng khá tốt.
Mọi người hầu như là nhảy ngay vào cổng học viện Sử Lai Khắc, chỉ có Vương Thu Nhi và Thái Mị Nhi là ngoại lệ.
Vương Thu Nhi hơi mờ mịt nhìn mọi người, không biết đang nghĩ gì.
Thái Mị Nhi đến bên cạnh, mỉm cười nói:
- Sao vậy Thu Nhi? Có phải cảm thấy mọi người lưu luyến học viện phải không? Tin chắc không lâu sắp tới ngươi cũng sẽ có cảm giác này. Đối mọi người mà nói, học viện chính là nhà của chúng ta. Từ nay về sau cũng nhà của ngươi. Từ chỗ hiểm nguy được trở về nhà, còn không vui sao?
- Ừm.
Vương Thu Nhi khẽ gật đầu, đi theo Thái Mị Nhi vào học viện.
Mọi người cấp tốc chẳng đợi đò lên hồ, mà liền thi triển các loại thần thông nhảy thẳng lên Hải Thần đảo.
Hoắc Vũ Hạo kéo tay Vương Đông Nhi, trước khi vọt đi tới Hải Thần đảo, quay nhìn Vương Thu Nhi một cái, giơ ngón cái lên rồi mới cùng Vương Đông Nhi nhảy lên. Vương Đông Nhi sau lưng mở cánh Quang Minh Nữ Thần Điệp, Hoắc Vũ Hạo nắm tay nàng, còn chân thì tạo bang trên mặt hồ nhảy nhót mà đi. Hai người nhìn thấy nhau trong mắt, mang theo ấm áp không cần phải nói đi thẳng lên Hải Thần đảo.
Vương Thu Nhi đứng ở bờ hồ nhìn mọi người đi xa, rồi mới phóng người lên, hướng về Hải Thần Đảo.
Nhìn thấy đám nhỏ bộ dạng gấp gáp, Thái Mị Nhi mỉm cười. Bất quá với nàng hành động lần này vẫn chưa kết thúc, còn phải báo cáo với học viện nhiều thứ, nhất là vài thu hoạch ngoài dự tính, rất nhiều chuyện cấp bách a!
Đi lên Hải Thần đảo, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi thẳng đến Hải Thần các, bọn họ hiện tại vẫn như trước ở nơi này, học viện tựa hồ không định đổi chỗ cho họ, bọn họ cũng vui vẻ ở lại, dù sao Hải Thần các cũng từ Hoàng Kim Thụ dựng nên, nguyên khí thiên địa ở bên trong rất dư dật, rất tốt cho việc tu luyện.
- Mệt chết!
Mới vừa vào cửa, Vương Đông Nhi liền quay người lại, nhào vào lòng Hoắc Vũ Hạo ôm chặt lấy hắn.
Hoắc Vũ Hạo trên mặt tràn đầy tươi cười, còn không phải vậy sao, thật sự quá mệt mỏi a! Lúc này mới mới vừa vào cửa, hắn liền có cảm giác mở mắt không lên.
- Nghỉ một lát đi.
Hoắc Vũ Hạo ôm nàng đến bên giường ngồi xuống, Vương Đông Nhi tự nhiên ngồi trên đùi hắn, tựa đầu vào vai hắn, hai tay như trước ôm hắn thật chặt.
Mềm mại mát mẻ dán vào người, Hoắc Vũ Hạo lại không có nửa phần tà niệm, có chỉ là ohần tình cảm say đắm tinh khôi, giống như ôm lấy bảo bối trân quý của mình vậy.
- Vũ Hạo, chúng ta cuối cùng đã về nhà. Nếu chúng ta có thể vĩnh viễn ở lại chỗ này thì tốt a!
Vương Đông Nhi nhẹ giọng cảm thán.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:
- Chỉ cần nàng bằng lòng, ta sẽ ở đây với nàng cả đời cũng được.
Vương Đông Nhi ngẩng lên liếc hắn, rồi lần nữa ngã vào lòng hắn. Cái nhìn tràn ngập ngọt ngào đó lại khiến Hoắc Vũ Hạo thoải mái tựa như ăn mật, ôm cánh tay của nàng không khỏi lại nắm thật chặt.
- Đông Nhi! Hai tên nhóc kia tính sao đây, chúng nó đeo bám ta như sam, khu đấu thú không thể cho nó sống ở đó được, xem ra chỉ có thể tạm thời đi theo ta. Nhưng ta cũng không thể ở mãi chỗ này được, còn nhiều chuyện phải làm, bây giờ phải làm sao?
Nhìn thấy hai chú gấu con vì thấy Vương Đông Nhi ôm mình mà tỏ ra không thích lắm, đang dụi dụi vào chân, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy bất đắc dĩ.
- Ừm.
Vương Đông Nhi nhẹ nhàng ừ hử.
Hoắc Vũ Hạo đưa tay ra, tay chân múa may một hồi, hai chú gấu con liền tranh nhau chụp lấy tay hắn. Hai chú gấu con bộ dáng dễ thương khiến người khác bật cười. Ai mà ngờ đáng yêu như thế, sau này lại có thể trở thành cường giả khủng bố của giới hồn thú chứ?
- Chờ các ngươi lớn lên một chút, rồi đưa các ngươi quay lại Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đi. Nơi đó mới là nhà của các ngươi a!
Hai chú gấu con vô giá với hồn sư khác, thế như vì tình cảm mà Hoắc Vũ Hạo lại muốn thả chúng đi.
- Đông Nhi, ngươi nói ta thả chúng nó đi được không?
- Ừm.
Vương đông nhẹ giọng đáp ứng .
Hoắc Vũ Hạo cười thỏa mãn
- Biết nàng sẽ đồng ý, nàng thiện lương như vậy, nàng có biết không, khi ta ở cùng nàng, là hạnh phúc lớn nhất đời ta, thời gian này ta đã thúch ứng được, mỗi ngày đều cảm thấy hạnh phúc, cũng chỉ vì nàng mà thôi.
- .......
Lời nói mùi mẫn tình cảm mà Hoắc Vũ Hạo nói ra lại không nghe Vương Đông Nhi trả lời.
- Hả?
Hoắc Vũ Hạo nghi hoặc nhìn nàng. Hai mí mắt đã nhắm chặt, nàng như con mèo con cuộn mình trong lòng hắn, đang ngủ say, đôi môi đỏ mọng còn ươn ướt như chảy nước miếng.
Nhìn Vương Đông Nhi, Hoắc Vũ Hạo trong lòng nhất thời tràn đầy thương mến. Thật cẩn thận đặt nàng nằm lên giường, muốn để nàng ngủ thẳng giấc, nhưng Vương Đông Nhi nghiêng người, lại vẫn ôm lấy hắn, không cho hắn đứng dậy.
"Ô ô!"
Hai gấu con bên cạnh giường bất mãn kêu lên, cứ như đang trách Vương Đông Nhi chiếm chỗ của nó.
Hoắc Vũ Hạo tức giận khẽ mắng:
- Các ngươi ngủ trên sàn, không biết cái gì gọi là vô lễ hay sao? (LTC: con bà mẹ nó, hai thằng nhỏ mới đẻ ra được có mấy ngày, lại còn là gấu, gặp tao là tao đập vỡ mỏ cái thằng chửi tao)
Vừa nói, hắn dùng chân hất cái chăn đắp lên người Vương Đông Nhi và mình, vươn tay cho nàng ôm, rồi điểu chỉnh tư thế nằm một chút, cho nàng ngủ được thoải mái.
Ôm thân hình mềm mại trong lòng, Hoắc Vũ Hạo trong tâm tràn đầy cảm giác với Đông Nhi, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mịn màng, hôn lên trán nàng, rồi lại nhắm mắt.
Hoắc Vũ Hạo không thấy được, khi hơi thở hắn dần đều đều, thì mí mắt Vương Đông Nhi khẽ giật giật, cái miệng lại chu lên tròn vo, rồi mỉm cười.
Họ ngủ từ chạng vạng tối, khi thức dậy đã là giữa trưa hôm sau, ngủ đên quên trời đất.
Hoắc Vũ Hạo tỉnh dậy trước, hắn chưa bao giờ cảm giác ngủ thoải mái như thế này, nhất là trong lòng còn có một cái gối ôm mềm nhũn....
Từ từ, gối ôm?
Hoắc Vũ Hạo mở to mắt, nhất thời thấy một cảnh muốn phun máu.
Vương Đông Nhi vẫn ở trong long hắn, nhưng so với hôm qua, vị trí hai người có thay đổi một chút.
Hai chân Vương Đông Nhi quắp lấy đùi phải Vũ Hạo, tay trái ôm cổ hắn, cả người dán sát vào hắn, mái tóc lam xõa ra, dương quang ngoài cửa sổ chiếu vào, sáng lạn vô cùng.
Có lẽ vì nàng ngủ rất thoải mái, nên quần áo không ngay ngắn, nửa vai lộ ra, da thịt mềm mại nặn ra nước, lộ ra rất đẹp, nhìn xuống là một đường cong tròn tròn.
Xuống chút nữa? Nhìn xuống chút nữa!
Hoắc Vũ Hạo nuốt nước bọt cái ực, hai chân Vương Đông Nhi quấn chặt chân hắn, cũng có nghĩa là chân hắn đưa sát vào giữa hai chân nàng a!
Đùi nàng thon dài, làn tròn mà mềm mại thoải mái, mơ hồ tiếp xúc đến vị trí cực kỳ thần bí lại tràn ngập vô tận hấp dẫn. Dù cho cách một lớp quần áo, nhưng Hoắc Vũ Hạo đúng là thiếu niên nam thanh xuân mơn mởn, nên hắn có phản ứng....
Ta đang làm cái gì? Quá vô sỉ! Hoắc Vũ Hạo xấu hổ nhẹ nhàng hoạt động cục cựa, định điều chỉnh khỏi chỗ đó.
Nhưng hắn vừa động đậy, Vương Đông Nhi cũng giật mình, đùi cùng và thân thể chỗ hai chân cọ cọ với hắn. Hoắc Vũ Hạo hai chân nháy mắt cứng đờ, cả người cũng hoàn toàn từ mông lung tỉnh hẳn, hắn có thể cảm nhận được một chỗ trong người đang lớn lên, lớn lên, lớn lên....
Không thể như vậy? Hoắc Vũ Hạo thầm mắng chính mình một câu, tay phải dùng sức ở ngắt hông mình một cái, kịch liệt đau đớn truyền khắp toàn thân, vất vả lắm mới kềm giữ được dục niệm của mình.
Không thể tiếp tục như vậy! Hoắc Vũ Hạo trong lòng thầm nghĩ. Ta cũng không phải thánh nhân a! Đông Nhi, ngươi không phải bức ta phạm tội sao? Phải bóp chết mọi thứ từ trong trứng, hắn cẩn thận kéo vai áo của Vương Đông Nhi muốn sửa lại áo cho nàng.
Nhưng lúc hắn kéo áo thì một đường cong hiện ra rõ ràng, cái khe ngực của Vương Đông Nhi lại trở nên rõ ràng.
Cái khe ngực hấp dẫn vô cùng khóa chặt đôi mắt hắn, muốn thu hồi tầm mắt mà không thể nào làm được.
Vương Đông Nhi ngay lúc đó mở mắt.
Đôi hàng mi thon dài chớp chớp, khoảng cách gần sát nhìn thấy tên con trai trước mặt.
Nàng nhìn thấy cái gì? Thấy một tên con trai trợn mắt há mồm đến chảy dãi, còn vội vàng nuốt cái ực, rồi kéo vai áo của mình.
- Ngươi.. .. . .
Vương Đông Nhi trợn trừng lên.
Rồi sau đó Hoắc Vũ Hạo cảm thấy một lực mạnh mẽ truyền tới, giúp mình bay bổng trên mây văng khỏi giường.
May là Vương Đông Nhi còn nhìn thấy rõ người trước mặt là hắn, nên một cước vẫn chưa phải toàn lực.
- Hiểu lầm.. .. . .
Hoắc Vũ Hạo lúc nói ra hai chữ này lại cảm thấy vô lực, giống như vừa rồi bị bắt quả tang làm chuyện xấu!
"Ô ô!"
Hai tiếng kêu đau đồng thời vang lên. Hoắc Vũ Hạo từ trên giường ngã xuống, nhưng không mấy đau đớn, như rớt lên một tấm đệm thịt mềm mềm.
Lúc hắn lăn khỏi tấm đệm đó mới phát hiện hai chú gấu con mếu máo nhìn hắn, như muốn khóc.
Nằm đây mà cũng bị thương a! Hai anh em bọn ta bị ai bắt nằm dưới này. Nếu bọn nó tư tưởng trưởng thành mà nói, không chừng sẽ nghĩ. Ba ba à, ngươi đi tán gái thì lo tán gái đi, ngủ với ngươi còn liên lụy chúng ta?
- Đông Nhi, ngươi nghe ta giải thích.
Hoắc Vũ Hạo vội vàng bò dậy, vỗ về hai chú gấu con rồi vội vàng nhìn Vương Đông Nhi.
Vương Đông Nhi cũng đã nhảy xuống, trừng trừng hai mắt, gằn giọng:
- Bại hoại.
Nói xong câu đó, nàng xoay người bỏ chạy, tông cửa xông ra. Ngay cả cửa cũng không đóng lại đã mất dạng.
Này.. .. . ., ta thật oan uổng a! Ta thật sự không có a! Ta còn nhéo mình một cái đó mà, nhìn coi trên lưng xanh lè, có dấu nữa nè. Đông Nhi, hiểu lầm a.. .. . .
Hoắc Vũ Hạo thực sự cảm giác kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay. Hắn cũng không thể hô lớn lên nỗi lòng ở đây được. Nơi này là Hải Thần các, mấy vị trưởng lão cũng sống ở đây, chẳng lẽ la lớn lên để mấy lão đều biết hôm hai hai đứa ngủ chung trong này?
Bất quá, cái kia trắng trắng, tròn tròn, mềm mềm, còn cái khe ngực như ẩn như hiện, thật đúng là....
Nhớ lại một hồi, Hoắc Vũ Hạo đột nhiên cũng không cảm thấy mình bị oan, dù cho là hiểu lầm, nhưng không phải mình cũng thấy rồi sao?
Khụ khụ, thấy được, hơn nữa còn nhớ kỹ.
Hai gấu con thật dễ dỗ dành, Hoắc Vũ Hạo tìm thịt ngon cho nó ăn, ăn xong lại ngủ. Hoắc Vũ Hạo lúc này mới có thể thoát thân. Khóa kỹ cửa phòng định đi tìm Vương Đông Nhi .
"Cộc, cộc, cộc."
Ba tiếng gõ cửa vang lên, Hoắc Vũ Hạo đã điều chỉnh tâm tình, bộ dáng thành thật, hẳn nhiên đang lúc này đang sẵn sàng chịu phạt.
Cửa mở, quần áo đã thay, mặt đã rửa, Vương Đông Nhi nhìn qua như minh tinh, cho dù mỗi ngày đều nhìn thấy, nhưng khi thấy nàng lúc này, Hoắc Vũ Hạo vẫn ngẩn ngơ, bất giác nói:
- Đông Nhi, nàng đẹp quá.
/447
|