Đối với người khác, cái thanh âm này rất xa lạ, nhưng đối với hắn là hết sức quen thuộc, thanh âm già nua lại tràn ngập uy nghiêm. Lúc trước, chính chủ nhân của cái thanh âm này đã chặn đường hắn. Làm cho Huyền Lão cũng phải kiêng kị.
Hắn chính là người còn lại của Hắc Bạch Song Thánh Long, Cực Hạn Đấu La cấp 99 đỉnh cấp, Long Hoàng Đấu La Long Tiêu Dao!
Vậy mà hắn lại xuất hiện ở đây, lại còn tự thân xuất mã giúp Nhật Nguyệt đế quốc hư trương thanh thế. Hoắc Vũ Hạo hiện tại đã hoàn toàn có thể xác định, Thánh Linh Giáo cùng Nhật Nguyệt đế quốc có quan hệ cực kỳ mật thiết.
Quất Tử lúc này mới hắng giọng một cái, âm thanh dễ nghe của cô ấy thông qua Hồn Đạo Khí khuếch đại âm thanh truyền ra phía ngoài, truyền vào trong tai mỗi người. Nếu như nói thanh âm của Long Tiêu Dao là bày ra thực lực cường đại. Như vậy, thanh âm của Quất Tử, chính là thể hiện Hồn Đạo Khí công nghệ cao của Nhật Nguyệt đế quốc.
"Các vị con dân của Nhật Nguyệt đế quốc cho đến khách phương xa. Ở đây, ta thay mặt Nhiếp Chính Vương điện hạ, hoan nghênh các ngươi đã đến đây. Đồng thời, ta thay mặt Nhiếp Chính Vương điện hạ tuyên bố. Toàn bộ đại lục thanh niên cao cấp Hồn Sư tinh anh đại tái, hiện tại chính thức bắt đầu."
Lời dạo đầu vô cùng đơn giản, cũng không có lời nói dài dòng hay hoang đường như trên văn chương. Đây là phong cách của Từ Thiên Nhiên. Hết thảy lấy thực lực nói chuyện, ở trong mắt của hắn, nói nhiều chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.
"Nhiếp Chính Vương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế." Dân chúng của Nhật Nguyệt đế quốc đồng loạt quỳ rạp xuống đất, hành lễ với người mặc dù ngồi ở trên xe lăn, nhưng gần như đã lên ngôi trở thành Hoàng Đế kế tiếp, Nhiếp Chính Vương Từ Thiên Nhiên.
Từ Thiên Nhiên ngồi ở trên xe lăn, khuôn mặt vẫn mỉm cười. Đưa tay phải ra hướng về phía Quất Tử đã trở về bên cạnh hắn.
Quất Tử đem tay phải của mình đặt ở trong lòng bàn tay của hắn, sau đó ngồi xuống ở bên cạnh hắn, trên mặt nhàn nhạt mỉm cười.
Từ Thiên Nhiên vỗ vỗ tay của nàng. Không nói gì thêm, ánh mắt bình tĩnh nhìn sàn đấu phía dưới.
"Chúng ái khanh, nhập tọa đi." Từ Thiên Nhiên thản nhiên nói. Các đại thần của Nhật Nguyệt đế quốc lúc này mới dám ngồi xuống. Trước mỗi chỗ ngồi đều có kí hiệu. Không thể ngồi sai chỗ, nó tượng trưng cho địa vị của các đại thần.
Ngồi ở bên cạnh Nhiếp Chính Vương Từ Thiên Nhiên. Không phải Minh Đức Đường đường chủ Kính Hồng Trần. Mà là một gã trung niên mặc trường bào màu đen. Người này sắc mặt tái nhợt. Càng kỳ dị hơn chính là ở trên khuôn mặt của hắn tựa hồ có một tầng sương mù, làm cho người khác không thể thấy rõ ràng diện mạo của hắn. Còn Minh Đức Đường đường chủ Kính Hồng Trần thì ngồi ở bên cạnh Quất Tử.
"Tuyên đọc quy tắc của đại tái." Một cái thanh âm vang dội vang lên. Sau đó tuyên đọc quy tắc của đại tái lần này. Nội dung giống như tờ thuyết minh mà các chiến đội nhận được.
Tuyên đọc quy tắc xong. Một lão giả đi đến trước mặt loa phóng thanh ở bên trên đài chủ tịch, cao giọng nói: "Trận đấu đầu tiên của vòng loại. Nhật Nguyệt hoàng gia hồn đạo sư học viện đấu với Đồ Long tông. Hai bên chọn ra bảy đội viên, đi vào khu đợi chiến."
Khu đợi chiến ở ngay trước mặt khu nghỉ ngơi có mái che, là một cái khu vực chuyên biệt. Kỳ thật chỉ là ở khoảng cách 20 mét riêng rẽ đặt bảy cái ghế dựa mà thôi.
Khóe miệng của Hoắc Vũ Hạo biểu lộ một chút tiếu ý, khó trách vòng thứ nhất nhường lá thăm may mắn tiến thẳng vào vòng trong cho học viện Sử Lai Khắc. Hóa ra là vì mục đích này.
Dựa theo quy tắc của đại tái lần trước, trận đấu thứ nhất cũng nên có đội vô địch của kì trước. Nhưng lần đại tái này học viện Sử Lai Khắc được tiến thẳng vào vòng hai, nên tự nhiên sẽ do á quân của kì đại tái trước, Nhật Nguyệt hoàng gia hồn đạo sư học viện xuất hiện ở trong trận đấu đầu tiên của vòng một. Cái này không thể nghi ngờ chính là một chiêu trò của Nhật Nguyệt đế quốc.
Rất nhanh, Hoắc Vũ Hạo liền thấy người quen cũ. Tiếu Hồng Trần, Mộng Hồng Trần hai huynh muội đi ở phía trước. Phía sau có năm tên thanh niên Hồn Đạo Sư chưa từng gặp qua. Trực tiếp đi vào trong khu đợi chiến.
Vòng thứ nhất đã không may mắn gặp phải Nhật Nguyệt hoàng gia hồn đạo sư học viện, Đồ Long Tông cũng phái ra bảy người đi vào trong khu đợi chiến. Bất quá, khiến Hoắc Vũ Hạo bất ngờ chính là, bảy người dự thi của Đồ Long tông cũng đều mang bộ dáng tràn đầy tin tưởng. Một chút khiếp đảm bởi vì người ta là á quân của kì đại tái trước cũng không có. Khí thế đúng là không tệ.
Kỳ thật, Hoắc Vũ Hạo cũng chưa hiểu lắm. Sau khi đại tái cho phép tông môn tham chiến, đối với tuyệt đại đa số tông môn. Bọn họ cũng không quá coi trọng học viện. Học viện dạy bảo đệ tử, tất nhiên sẽ có hạn chế về thời gian. Ngoại trừ một chút đặc thù thì học viện bồi dưỡng đệ tử rất khác biệt so với tông môn.
Gia nhập tông môn, cũng mang ý nghĩa cả đời đều phải gắn chặt với tông môn. Rất nhiều tông môn có được truyền thừa và lịch sử lâu đời, cũng có chỗ độc đáo của riêng nó.
Lúc ban đầu toàn bộ đại lục cao cấp Hồn Sư tinh anh đại tái cũng cho phép tông môn tham gia. Sau đó không biết bởi vì nguyên nhân gì mới hủy bỏ đi. Đồ Long Tông này cũng là một tông môn có truyền thừa đã hơn ngàn năm, đến từ Đấu Linh đế quốc. Là một tông môn theo truyền thống Hồn Sư nên vẫn kịch liệt bài xích Hồn Đạo Khí. Đối với Nhật Nguyệt hoàng gia hồn đạo sư học viện đại biểu đội, bọn họ chẳng những không thèm ngó tới, mà cũng không cảm thấy đây là một trận đấu mà mình sẽ thua.
"Trọng tài vào đấu trường. Tuyển thủ đầu tiên tham gia đấu loại cá nhân bước lên đài." Trên đài chủ tịch, thanh âm của vị lão giả phụ trách chủ trì truyền ra.
Bởi vì đã tham gia hai kì đại tái, Hoắc Vũ Hạo tự nhiên cũng sẽ so sánh hai kì đại tái với nhau. Mặc dù có chút không muốn thừa nhận, nhưng hắn vẫn có thể khẳng định, ở trong lòng mình, thật ra càng kì vọng ở kì đại tái này. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nó không màu mè giả tạo, toàn là chiến đấu thật sự với nhau. Đây mới là chân chính so tài. Xúc tiến Hồn Sư, Hồn Đạo Sư cùng trao đổi học tập thông qua đối kháng.
Trọng tài là một vị lão giả hơn 50 tuổi, bởi vì không có phóng ra Vũ Hồn nên không nhìn ra được tu vi. Người thứ nhất đại biểu Nhật Nguyệt hoàng gia hồn đạo sư học viện, quả nhiên là Mộng Hồng Trần. Thân là người có tu vi gần với Tiếu Hồng Trần nhất ở trong đoàn đội, nhưng nàng lại là người đầu tiên ra sân thi đấu. Có thể thấy được Nhật Nguyệt hoàng gia hồn đạo sư học viện đối với trận đấu thứ nhất này bắt buộc phải thắng. Đây không chỉ là vấn đề về thắng bại, còn quan hệ đến mặt mũi của Nhật Nguyệt đế quốc.
Về phía Đồ Long Tông, ra sân thi đấu lại là một người trẻ tuổi dáng người không cao. Diện mạo của hắn có chút đặc thù, đầu có chút bẹp, dáng người không cao, nhưng lại có vẻ vô cùng nặng nề. Đôi bàn tay đặc biệt lớn. khi mở bàn tay ra ở hai bên thân thể tựa như một cái quạt vậy.
Lúc này, dân chúng quan chiến vẫn duy trì im lặng, ngắn ngủi thời gian vẫn còn chưa làm bọn họ hoàn toàn tỉnh táo lại dưới sự uy áp ban nãy của Long Hoàng Đấu La.
"Đấu loại cá nhân, tiến hành cho đến khi một bên mất đi năng lực chiến đấu hoặc là nhận thua mới kết thúc, hoặc do ta phân định thắng bại. Tận lực không gây thương tàn cho đối thủ. Hiểu chưa?" Trọng tài trầm giọng nói với hai bên.
"Đã rõ." Người thanh niên đại biểu Đồ Long Tông xuất chiến đáp ứng một tiếng, sau đó xoay người đi về hướng của đội mình, đến lễ nghĩa phải xưng tên cũng không có. Dựa theo quy tắc của đại tái, song phương trước khi khai chiến, mỗi người phải ở hai bên sân đấu và cách nhau trăm mét. Như vậy đối với một ít Hồn Sư và Hồn Đạo Sư am hiểu công kích từ xa sẽ càng thêm công bằng.
Mộng Hồng Trần năm năm này biến hóa cũng không nhỏ, đã trổ mã thành một đại cô nương, dáng người thon dài có lồi có lõm, cực kỳ xinh đẹp, tóc dài phấp phới. Tướng mạo mặc dù không xinh đẹp bằng Vương Đông Nhi và Giang Nam Nam, nhưng cũng được coi là nhất đẳng mỹ nữ. Khi thấy đối phương thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn, quay đầu bước đi, sự coi thường cỡ này thực sự khiến Mộng Hồng Trần rất là khó chịu, sát khí trong mắt biểu lộ ra, hừ lạnh một tiếng, xoay người hướng về phía bên sân đấu của mình.
Rất nhanh, song phương mỗi người đều đã đứng ở hai bên sân thi đấu.
Tay phải của trọng tài giơ lên cao, khi bàn tay hắn hạ xuống, khoảnh khắc đó, trận đầu tiên của toàn bộ đại lục thanh niên Hồn Sư đấu hồn đại tái chính thức được bắt đầu.
"Phanh!" Trọng tài tay phải mới vừa hạ xuống, dưới chân tên thanh niên kia của Đồ Long Tông liền bộc phát ra một tiếng nổ vang trầm thấp. mặt đất cứng rắn bằng kim loại thật sự bị hắn làm lõm xuống, thân thể giống như đạn pháo bắn về hướng Mộng Hồng Trần.
Ở mặt ngoài khinh miệt cũng không có nghĩa là thật sự khinh địch. Cùng hồn đạo sư chiến đấu, đạt được cự ly gần là quan trọng nhất. Lúc thân thể của vị đội viên Đồ Long tông này bắn đi, mới có Hồn Hoàn sáng lên. Lấy sự bộc phát ra lực lượng cường hãn của hắn cũng không khó để nhận ra đây là một vị Cường Công Hệ Chiến Hồn Sư. Có được sức bật mạnh mẽ, trong khoảng thời gian ngắn thậm chí có thể giúp cho tu vi của bản thân so sánh được với Mẫn Công Hệ Chiến Hồn Sư.
Hai vàng, hai tím, một đen, năm Hồn Hoàn tốt và cân đối nhất cũng dâng lên từ trên người của tên thanh niên này. Phải biết, ở đại tái kì trước, tuyển thủ cấp bậc ngũ hoàn cũng đã là tương đối cường đại. Lục hoàn chỉ có rất ít, chỉ có những học viện đứng đầu mới có thể có được.
Đồ Long tông này cũng không nổi danh lắm, nhưng vừa lên đài đã có thể phái ra một gã ngũ hoàn Hồn Vương, nội tình của tông môn cũng có thể thấy được một ít. Khiến cho phần lớn học viện đại biểu đội nhìn thấy cũng biến sắc.
Mộng Hồng Trần cũng không có nóng lòng tiến lên, thậm chí không có phóng xuất ra Hồn Đạo Khí mà nàng thường hay dùng, tựa như tản bộ đi đến phía trước. Chỉ có một hào quang băng lam sắc từ dưới chân nàng chậm rãi khuếch tán ra phía ngoài. Hai vàng, hai tím, hai đen, sáu cái hồn hoàn từ từ dâng lên, làm những đội viên dự thi đang quan chiến của Đồ Long Tông cũng phải biến sắc.
Vì đại tái kì trước không cho phép tông môn dự thi, mỗi một kì đại hội lại cách nhau năm năm, bởi vậy có rất ít người có thể liên tục tham gia hai kì đại tái. Do đó, Đồ Long tông đối với chiến đội của Nhật Nguyệt hoàng gia hồn đạo sư học viện căn bản không có nghiên cứu qua. Vòng thứ nhất gặp phải á quân kì trước mặc dù làm bọn họ cảm thấy vận khí rất kém cỏi, nhưng cũng không cho là mình nhất định sẽ thua.
Nhưng khi Mộng Hồng Trần phóng xuất ra Hồn Hoàn của mình, mọi người của Đồ Long Tông rốt cục cảm giác được áp lực không giống bình thường. Lục hoàn, còn là tốt nhất và cân đối nhất. Đây là Hồn Đạo Sư có thể có được sao? Đại tái cũng giới hạn tuổi thọ trong vòng 20 tuổi thôi.
Ngay khi bọn hắn nảy sinh lay động, tên thanh niên Đồ Long Tông cũng đã đến trước mặt Mộng Hồng Trần. Ở trong Đồ Long tông đại biểu đội, hắn cũng là cao thủ thứ hai, mà phương thức chiến đấu của hắn cũng là chưa từng có từ trước đến nay. Cho dù nhìn thấy trên người Mộng Hồng Trần dâng lên sáu cái hồn hoàn, hắn cũng không có nửa phần khiếp đảm. Sau khi thân thể vọt tới trước, hai cái Hồn Hoàn thứ nhất và thứ ba trước sau sáng lên.
"Ùm……" tiếng gầm rú phát ra từ trong miệng của tên thanh niên Đồ Long Tông này, cái thân thể kia đột nhiên bành trướng, cũng không phải bành trướng toàn thân, mà là phát triển bề ngang. Một cặp sừng trâu tráng kiện, cong cong mà sắc nhọn đâm ra từ trên lớp da đã dày gấp hai lần của hắn, dài đến hai thước. Bắp thịt tráng kiện xé nát hoàn toàn áo ngoài, da thịt cứng cáp màu đồng tựa như đồng thiết.
Hồn kỹ thứ nhất, Man Ngưu Chi Lực.
Vũ Hồn của tên thanh niên Đồ Long Tông này chính là Đồng Ngưu. Nghe tên thì không có chút uy phong nào, nhưng trong số Vũ Hồn loại Ngưu, lại là chân chánh cao cấp nhất. Mặc dù Man Ngưu Chi Lực chỉ là Hồn kỹ thứ nhất của hắn, nhưng có hiệu quả Bá Thể. Chẳng những làm cho trùng kích lực cực kỳ cường hãn, lực lượng tăng khổng lồ, mà tự thân còn có thể tạm thời mất đi cảm giác đau, lực phòng ngự bạo tăng. Ở bên trong những kỹ năng tăng phúc của Hồn Kỹ thứ nhất, Man Ngưu Chi Lực tuyệt đối có thể xếp ở ba hạng đầu, thậm chí còn mạnh hơn so với hồn kỹ thứ nhất Bạch Hổ Hộ Thân Chướng của Đái Thược Hành.
Hai mắt của hắn đồng thời đỏ như máu, hai đạo huyết quang bắn ra từ trong con ngươi, khi rơi vào trên người Mộng Hồng Trần. Ngược lại khiến Mộng Hồng Trần hoảng sợ.
Một loại cảm giác run rẩy tự nhiên sinh ra từ trong nội tâm, không chỉ có như thế, Mộng Hồng Trần phát hiện, hết thảy chung quanh tựa hồ cũng trở nên chậm chạp hơn.
Quả nhiên còn có Hồn kỹ khống chế?
Đồng Ngưu Vũ Hồn, Hồn Kỹ thứ ba, Man Ngưu Đồng Thị.
Nháy mắt khóa chặt đối thủ, cho dù đối thủ có né tránh cũng có thể tự động truy tung, đồng thời làm tốc độ di động của đối thủ rơi chậm lại.
So với học viện, tông môn có nhiều chỗ cường đại hơn rất nhiều, thí dụ như nghiên cứu đối với Vũ Hồn. Ở bên trong một tông môn, đều có được Vũ Hồn đích truyền của riêng mình. Đây là năng lực huyết mạch tương truyền. Nếu một tông môn trải qua nhiều năm truyền thừa, sẽ nghiên cứu thấu triệt đối với Vũ Hồn trong tông môn của mình, cho dù là học viện cũng không cách nào so sánh được.
Đơn giản mà nói, học viện nghiên cứu là diện, còn tông môn nghiên cứu là điểm. Bọn họ trải qua không ngừng thí nghiệm mới có thể tìm ra Hồn Thú thích hợp nhất với Vũ Hồn của bổn tông.
Tên thanh niên Đồ Long Tông này cũng là như vậy, Man Ngưu Chi Lực cùng Man Ngưu Đồng Thị của hắn, có thể nói đều là hồn kỹ thích hợp nhất đối với Vũ Hồn Đồng Ngưu, mà hắn còn có Hồn Hoàn tốt nhất và cân đối nhất.
Nhưng khi hắn nhảy vào trong phạm vi băng hoàn màu lam kia, đột nhiên cảm giác được trên người mình lạnh vô cùng, dù đang ở trong trạng thái Man Ngưu Chi Lực nhưng hắn cũng rùng mình một cái, tốc độ cũng chậm vài phần.
Lúc này, vị thanh niên Đồ Long Tông này đã rất gần với Mộng Hồng Trần, căn bản không có thời gian cho phép hắn suy nghĩ nhiều, cả người đã đụng vào Mộng Hồng Trần.
Mộng Hồng Trần mỉm cười, nhẹ nhàng thổi một ngụm khí hướng tới hướng của hắn, hai cái Hồn Hoàn thứ nhất và thứ ba ở trên người mình đồng thời sáng lên. Dưới chân một mặt băng bóng loáng trong như gương đã kéo dài ra.
Sừng trâu phong duệ của tên thanh niên Đồ Long Tông kia đã đến trước mặt Mộng Hồng Trần, nhắc tới cũng thật hảo hợp, bởi vì dáng người của hắn không cao, khi hắn cúi đầu vọt tới trước, vị trí sừng trâu thô to cư nhiên đúng ngay trước ngực Mộng Hồng Trần.
Đáy mắt của Mộng Hồng Trần hiện lên một tia ngượng ngùng, tiếp theo, sau một cái chớp mắt, nàng cũng đã xuất hiện ở sau lưng tên thanh niên Đồ Long Tông kia.
Tên thanh niên Đồ Long Tông chạm vào trước người của Mộng Hồng Trần, nhưng không có lực cản nào, cả người đã xuyên qua. Dưới tác dụng của Man Ngưu Đồng Thị, thân thể của hắn lập tức thắng lại, thân hình quay lại tiếp tục nhằm hướng Mộng Hồng Trần hướng tới.
Nhưng mà ở trên mặt băng kia lúc này đây lại xuất hiện hai Mộng Hồng Trần. Man Ngưu Đồng Thị của hắn trong phút chốc tự nhiên mất hiệu lực, làm hắn không khỏi ngẩn ngơ.
Đây là Hồn kỹ thứ ba của Mộng Hồng Trần, Băng Chi Khúc Xạ. Thân ảnh được khúc xạ giống cô ta như đúc, hơn nữa thông qua khúc xạ, thân hình không ngừng biến hóa, bởi vậy, mặc dù hiệu quả man ngưu đồng thị vẫn ở trên người của nàng, nhưng bởi vì nàng không ngừng thông qua Hồn kỹ biến hóa vị trí, dưới tình huống tốc độ quá nhanh, khiến đối thủ cảm giác giống như là đồng thời xuất hiện ba Mộng Hồng Trần.
Lại là một trận hàn ý mãnh liệt truyền khắp toàn thân, đáy mắt của thanh niên Đồ Long Tông lộ ra một nét hoảng sợ, không chút lựa chọn thúc giục Hồn Hoàn thứ năm của mình sáng lên.
Đáng tiếc, đã chậm quá rồi. So sánh với năm năm trước, độc của Chu Tình Băng Thiểm đã cường đại hơn rất nhiều. Mà, nàng tuy là lục hoàn, cũng không chắc là 61 cấp.
Một tầng quang mang màu lam tràn ngập trên khuôn mặt tên thanh niên Đồ Long Tông, Hồn Hoàn thứ năm của hắn còn chưa hoàn toàn sáng lên, hắn đã kêu lên một tiếng đau đớn, toàn thân run rẩy ngã xuống đất không dậy nổi.
Những đội viên khác trong khu đợi chiến của Đồ Long Tông tất cả đều đột nhiên đứng lên, bất khả tư nghị nhìn một màn này. Bọn họ hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Ánh sáng Hồn Hoàn thu liễm, Mộng Hồng Trần cao ngạo hất cằm, hướng tới trọng tài phương hướng nói : "Ta thắng, tiếp tục đi." Vừa nói, cổ tay nàng khẽ đảo, đã lấy ra một cái bình sữa bắt đầu khôi phục Hồn Lực của mình. Bên trong vòng đấu loại cá nhân cũng không có nói qua không cho phép sử dụng Hồn Đạo Khí phụ trợ khôi phục.
Trọng tài nhanh chóng đi đến trước mặt tên thanh niên Đồ Long Tông, kiểm tra một chút thân thể của hắn, sau khi xác nhận hắn đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, mới hướng Mộng Hồng Trần gật đầu.
"Ngươi thắng, bất quá, Vũ Hồn của ngươi là Độc Thuộc Tính, mau mau giải độc cho hắn, để tránh nguy hiểm đến tính mạng." Trọng tài nói.
Mộng Hồng Trần bĩu môi, nói : "Trọng tài, ngươi đã quên rồi sao? Sau này còn thi đấu đoàn đội." Đúng a! Dựa theo quy tắc trận đấu, thi đấu đoàn đội là không thể thay đổi người. Nói cách khác, những đội viên còn lại ở khu đợi chiến sẽ tiến hành trận đấu đoàn đội.
Trọng tài chau mày, nói : "Nhưng mà, tiếp tục nữa, tính mạng của hắn sẽ gặp nguy hiểm."
Mộng Hồng Trần hướng tới khu đợi chiến của Đồ Long Tông, lớn tiếng nói: "Các ngươi bảo đảm hắn không tham gia trận đấu đoàn đội sau này, ta sẽ giải độc cho hắn."
Độc!
Đám đội viên của Đồ Long Tông giờ mới hiểu được Mộng Hồng Trần dựa vào cái gì khắc địch chế thắng. Một đám hai mặt nhìn nhau. Cuối cùng ánh mắt tập trung ở một người trong đó. Đó là một tên thanh niên dáng người to con cao lớn, cũng là đội trưởng của bọn họ.
"Giải độc, trận đấu đoàn đội sau này hắn sẽ không tham gia." Vị đội trưởng này ngược lại không có nửa phần do dự, lập tức đưa ra quyết định. Đương nhiên, đây cũng là bởi vì trong bảy người bọn họ cũng không có Hồn Sư am hiểu giải độc và trị liệu.
Mộng Hồng Trần lúc này mới không nhanh không chậm ngồi xổm xuống, đưa tay đặt ở trên ngực của tên thanh niên Đồ Long Tông lúc trước xuất chiến, thu hồi kịch độc của Chu Tình Băng Thiểm.
Ở trong góc của khu nghỉ ngơi, Vương Đông Nhi thấp giọng hướng Hoắc Vũ Hạo nói : "Năng lực của Mộng Hồng Trần tựa hồ tăng lên không ít!"
Hoắc Vũ Hạo nói : "Trao đổi học tập hơn hai năm, bọn họ cũng học được một vài thứ từ học viện Sử Lai Khắc. Muội cùng huynh muội bọn họ có tiếp xúc gì không? Năng lực của Mộng Hồng Trần đã đạt tới trình độ nào?"
Vương Đông Nhi bĩu môi, nói : " Đúng là muội cùng Mộng Hồng Trần có chút tiếp xúc. Chẳng qua, mỗi ngày đều là nàng quấn quít lấy muội. Cụ thể Hồn Lực của nàng có bao nhiêu cấp muội cũng không rõ lắm, nàng giấu giếm rất sâu năng lực của mình. Nhưng phỏng chừng, tu vi của nàng nhất định là hơn muội. Năm năm trước huynh muội bọn họ cũng đã là ngũ hoàn. Hiện tại chỉ sợ đã vượt qua cấp 65 rồi."
"Quấn quít lấy muội?" Biểu tình của Hoắc Vũ Hạo đột nhiên trở nên cổ quái, " Đông Nhi nhà ta quả nhiên là nam nữ đều đồ sát được nha. Lợi hại, lợi hại. Nếu muội gặp được nàng, nói không chừng dùng mỹ nam kế là giải quyết xong."
Vương Đông Nhi khuôn mặt đỏ lên, "Muội không có. . . , "
Hoắc Vũ Hạo cười ha hả, nói lảng sang chủ đề khác, nói : "Mộng Hồng Trần là Hồn Đạo Sư, nhưng ở trong trận chiến vừa rồi sử dụng tất cả đều là thủ đoạn của Hồn Sư. Có thể thấy được nàng ta rất tự tin đối với tu vi của mình. Đối thủ của nàng cũng không kém. Vũ Hồn và Hồn kỹ đều rất mạnh. Vừa rồi huynh dùng tinh thần tham trắc cảm thụ qua, khí huyết của tên thanh niên Đồ Long Tông này vô cùng mạnh mẽ. Dưới sự hỗ trợ của hồn kỹ, trong thời gian dài liên tục chống cự kịch độc của Mộng Hồng Trần. Nếu vừa lên đài đã dùng Hồn kỹ mạnh nhất của mình, nói không chừng thật sự tạo được một chút phiền toái cho Mộng Hồng Trần. Những tông môn đại biểu đội này quả nhiên là không tầm thường. Đại tái lần này đúng là náo nhiệt."
Sự cường đại của Mộng Hồng Trần làm cho Đồ Long Tông nhất thời bị bao phủ một tâm ma. Người thứ hai lên sân đấu là một tên thanh niên vóc người cao gầy. Khi hắn đứng ở trước mặt Mộng Hồng Trần, ánh mắt của nàng cũng trở nên cẩn thận hơn rất nhiều.
Trọng tài lại lặp lại quy tắc lúc trước. Vị đội viên Đồ Long Tông này chủ động nói: "Đồ Long Tông, Phong Thận."
"Phong Thần?" Mộng Hồng Trần lặng đi một chút.
Khóe miệng của Phong Thận giật giật, nói : Là Phong Thận, không phải Phong Thần. Cẩn thận chữ thận."
Mộng Hồng Trần bĩu môi, nói : "Kêu Phong Thần tốt hơn, uy vũ nhiều hơn."
Trong mắt Phong Thận hiện lên một tia lửa giận, "Ngươi không nên quá khoa trương. Đừng tưởng rằng thắng được đội phó của chúng ta thì nhất định có thể thắng ta."
Mộng Hồng Trần khinh thường nói: "Thử xem sao. Phỏng chừng cái tên vừa rồi cũng nghĩ như ngươi vậy. Ngay cả góc áo của ta cũng chưa đụng được thì đã thua." Sự tự tin của nàng cũng không thấp. Trận chiến đầu tiên tiêu hao cũng không lớn, thêm nữa khi giải độc cho tên đội phó của Đồ Long Tông, nàng cũng nhân cơ hội hấp thu không ít Hồn Lực trong bình sữa, hiện tại trên cơ bản có thể nói vẫn là trạng thái toàn thịnh, tự nhiên sẽ không đem tên đội viên Đồ Long Tông này để ở trong mắt.
Phong Thận hướng nàng gật đầu, mặt không biểu tình đi tới bên sân đấu của mình.
Song phương rất nhanh cách nhau ra, tới khu vực chuẩn bị của mỗi người.
Dưới ánh mắt của vạn người, sau khi trọng tài giơ cánh tay lên cao rồi hạ xuống, trận đấu thứ hai bắt đầu!
Cánh tay của trọng tài mới vừa hạ xuống, một tiếng Ưng gáy rõ to liền vang lên. Ngay sau đó, một đạo điện quang màu tím nhạt trong nháy mắt phóng lên cao. Tốc độ rất nhanh, cho dù là tinh thần tham trắc của Hoắc Vũ Hạo suýt nữa cũng không theo kịp.
Người bay lên trời đúng là Đồ Long Tông Phong Thận. Tốc độ của hắn thật sự quá nhanh. Hai vàng, hai tím, một đen, cũng là năm cái hồn hoàn lóng lánh ở trên người. Lúc này hắn đã phóng ra Vũ Hồn, một đôi cánh màu xanh đậm nhìn qua cũng không rộng lớn lắm dọc theo cánh tay hướng ra ngoài, toàn thân hắn cũng phóng thích ra một tầng quang mang tử sắc cực kì mãnh liệt. Bất quá, chỉ trong chốc lát, đã vọt lên hơn ba mươi thước, đối diện Mộng Hồng Trần.
"Rất thông minh!" Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nói. Lấy tốc độ đi khắc chế kịch độc của Mộng Hồng Trần, không hề nghi ngờ, vị Hồn Vương tên là Phong Thận này ở phương diện công kích nhất định sở hữu sức bật rất mạnh.
Kinh nghiệm chiến đấu của Mộng Hồng Trần cũng tương đối phong phú, mắt thấy đối thủ bay lên không trung với tốc độ kinh người như vậy, nàng cũng hơi chút kinh hãi. Nhưng nàng lâm nguy bất loạn. Sáu cái hồn hoàn dâng lên, Băng Chi Độc Hoàn, Băng Chi Khúc Xạ của mình trước sau được phóng thích ra. Đây đều sở trường của nàng.
Thân ở giữa không trung, hai cánh của Phong Thận hướng hai bên thân thể mở ra, quang mang màu tím nhạt dần dần trở nên đậm hơn. Hai cái Hồn Hoàn thứ nhất, thứ ba ở trên người trước sau sáng lên. Lúc Hồn Hoàn thứ nhất lóe sáng, đôi cánh kia của hắn đột nhiên phồng lớn lên hơn một thước, quang mang màu tím nhạt càng ngày càng đậm.
Khi Hồn Hoàn thứ ba của hắn lóe sáng, cường độ ánh sáng trên người của hắn đột nhiên được tăng cường hơn gấp đôi, trong phạm vi mười thước ở trên không trung, toàn bộ bị chiếu rọi thành màu tím nhạt.
Ngay sau đó, Hồn Hoàn thứ năm của hắn cũng sáng lên. Hồn Hoàn đen như mực khuếch trương ra phía ngoài, hóa thành một vòi rồng vòng quanh thân thể của hắn, không ngừng rung động. Ở bên trong sự rung động của Hồn Hoàn màu đen, thân thể của hắn chợt bắt đầu vặn vẹo ở trong ánh sáng, đã có chút thấy không rõ lắm.
Từ Tam Thạch ngồi ở bên cạnh Hoắc Vũ Hạo híp hai mắt lại, nói : "Cái này là muốn một chiêu phân thắng thua đấy!"
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói: "Tam sư huynh, huynh cảm thấy được công kích của người này sẽ như thế nào?"
Từ Tam Thạch không chút do dự nói: "Rất mạnh. Nhìn dáng vẻ của hắn, Vũ Hồn hẳn là Điện Quang Chuẩn. Một loại Vũ Hồn có tốc độ nhanh vô cùng. Trong các hồn thú, Điện Quang Chuẩn có thể giết cả Ưng. So với Ưng Chuẩn đồng loại, thể tích của nó nhỏ hơn hai phần ba, nhưng cực kỳ tàn nhẫn. Chuyên môn ăn đồng loại hoặc nội tạng của Ưng Chuẩn mà sống. Cho dù hồn thú có thân hình lớn hơn nó gấp mười lần như Hùng Ưng nhìn thấy nó cũng phải sợ. Điện Quang Chuẩn không chỉ có tốc độ vô cùng nhanh, mà đặc biệt hơn là am hiểu thay đổi phương hướng ở tốc độ cao. Ở bên trong Mẫn Công Hệ Hồn Thú, địa vị cũng tương đối cao. Đương nhiên, khuyết điểm và ưu điểm của nó cũng rất rõ ràng. Dưới tình huống tốc độ cao, công kích cao. Khuyết điểm của nó là cái gì cũng không cần nói cho đệ biết chứ?
Tiêu Tiêu và Giang Nam Nam dường như là đồng thanh nói: "Phòng ngự!"
Từ Tam Thạch cười hắc hắc, nói : " Đối thủ của hắn nếu như là ta, chỉ sợ chỉ có thể đụng vào tấm thuẫn của ta rồi chết."
Giang Nam Nam tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, nói : "Không khoác lác có thể chết sao?"
Ánh mắt của Từ Tam Thạch nhất thời từ cao ngạo biến thành thâm thúy, tràn ngập thâm tình nhìn chăm chú vào Giang Nam Nam, nói : "Không khoác lác không chết được, nhưng nếu như không có muội, ta nhất định sẽ chết." Vừa nói, hắn giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Giang Nam Nam, vuốt ve bàn tay yêu thích không buông tay.
Khuôn mặt của Giang Nam Nam đỏ lên. Khẽ gắt hắn một tiếng, lại lần nữa đưa mắt nhìn về sân thi đấu, nhưng cũng không có rút tay lại.
Quang mang nhàn nhạt chớp lên, trên mặt của Hoắc Vũ Hạo biểu lộ như có một số điều cần suy nghĩ. Mà hắn cũng đang muốn xem Mộng Hồng Trần làm sao ngăn cản Lôi Đình Nhất Kích của Hồn Vương Điện Quang Chuẩn.
Giống như Hồn Sư Điện Quang Chuẩn, khuyết điểm và ưu điểm của Mộng Hồng Trần kỳ thật cũng rất rõ ràng. Ưu điểm của nàng không thể nghi ngờ là kịch độc cực mạnh, cho dù cường giả có tu vi cao hơn nàng cũng rất khó ngăn cản. Lúc trước Đái Thược Hành không phải là ví dụ điển hình sao? Cho dù như vậy, tự thân kịch độc của nàng uy lực quá cường đại, nên tự thân công kích và năng lực phòng ngự kỳ thật sẽ không quá mạnh mẽ.
Khi nàng mới có ngũ hoàn, chân chính công kích Hồn kỹ của nàng cũng chỉ có Hồn kỹ thứ năm Băng Hỏa Độc Long Toản, còn Hồn kỹ phòng ngự cũng chỉ có thể dựa vào Băng Chi Khúc Xạ. Một khi đối mặt công kích từ cự ly xa thì rất khó để ngăn cản.
Nhưng mà cùng đối thủ bất đồng chính là, Mộng Hồng Trần không chỉ là một vị Hồn Sư, còn là một vị Hồn Đạo Sư. Hoắc Vũ Hạo bọn họ có thể nhìn ra nhược điểm của nàng, tự bản thân nàng ta cũng biết nhược điểm của mình là gì. Bởi vậy, nàng hoàn toàn có thể thông qua Hồn Đạo Khí để bù đắp nhược điểm của mình. Về phần nàng sẽ làm như thế nào, Đường Môn mọi người cũng không có khả năng biết được. Chỉ có thể thông qua quan sát trong trận đấu để phán đoán.
Thời gian chuẩn bị Hồn kỹ thứ năm của Điện Quang Chuẩn Hồn Vương Phong Thận này không ngờ lại rất dài, thân thể của hắn không ngừng vặn vẹo ở bên trong quang mang, dần dần biến mất. Quang mang màu tím nhạt giữa không trung dần dần biến thành màu tím đen. Một cái cánh màu tím dài ba thước như Hùng Ưng dần dần thành hình.
Cái này rõ ràng đã có vài phần giống Vũ Hồn Chân Thân. Trong mắt thần quang lóe lên, Mộng Hồng Trần rõ ràng cảm giác được mình đã hoàn toàn bị khóa chặt lại. Hiện tại nàng cũng không thể phân biệt được một kích kia của đối thủ đến tột cùng là phạm vi công kích hay là đơn thể công kích. Dưới cục diện bất lợi như vậy, Mộng Hồng Trần vẫn hết sức bảo trì bình thản. Mặt cười nhìn qua là một mảnh yên tĩnh, vô hỉ vô bi, không ai biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
Đúng lúc này, ở giữa không trung, thân ảnh màu tím kia rốt cục động. Chỉ thấy quang ảnh màu tím nháy mắt mang theo một đường cầu vồng kinh thiên, vọt thẳng đến Mộng Hồng Trần.
Tốc độ của hắn thật sự quá nhanh, thế cho nên khi vọt tới được một nửa đường, đã sinh ra một tiếng nổ chói tai. Đây rõ ràng đã muốn tiếp cận tốc độ thanh âm mới đạt tới được.
Trong khoảnh khắc đó Mộng Hồng Trần liền minh bạch, một kích toàn lực bùng nổ của đối thủ này vẫn là đơn thể công kích. Nhưng mà tốc độ của đối phương cũng đã nhanh đến mức nàng muốn thi triển Băng Chi Khúc Xạ cũng không thể làm được. Tốc độ khủng khiếp như thế đã hoàn toàn vượt qua phạm vi nàng có thể lý giải được, cho dù ở trong những cường giả cấp bậc thất hoàn Hồn Thánh nàng đã gặp, cũng không ai có thể đạt tới loại trình độ này.
Quang mang màu tím đen trong nháy mắt bùng nổ đã ở trước mặt nàng.
Nhưng mà khi hai người gần va chạm với nhau, một tầng quang mang màu trắng nhạt đột nhiên từ ngực của Mộng Hồng Trần bùng phát ra, hóa thành một lồng ánh sáng chắn trước người của nàng.
Tới thời khắc quan trọng nhất, nàng cũng phải dựa vào Hồn Đạo Khí. Bản chất của Hồn Đạo Sư là không cách nào thay đổi được.
"Oanh___ "
Trong khoảnh khắc, thân thể của Mộng Hồng Trần đã bị màu tím kinh khủng kia cắn nuốt. Hồn Lực kịch liệt tấn công vào khiến cho mặt đất kim loại chung quanh xuất hiện mảng lớn nếp uốn. Mà ngay cả mặt băng do Băng Chi Khúc Xạ hình thành ra cũng bể tan tành. Có thể thấy được uy lực của một kích này có bao nhiêu cường hãn.
Dân chúng xem chiến tất cả đều ngừng thở, một kích như thế thật sự quá kinh người. Các bình dân mặc dù cũng biết Hồn Sư cường đại, nhưng ít khi tận mắt thấy Hồn Sư bộc phát ra năng lực như siêu nhân như vậy. Uy lực kinh khủng ở trên không khí phát ra từng đợt lốc xoáy mãnh liệt quét qua. Dường như màn phòng ngự ở phía sau sân đấu của Mộng Hồng Trần cũng nổi lên gợn sóng thật lớn.
Tầm mắt mọi người đều ngưng tụ ở giữa tử quang cực thịnh tất suy kia. Một gã Hồn Vương có thể đem công kích bùng nổ đến trình độ như vậy, đã đủ để tiếp cận cấp bậc Hồn Đế. Mà trên thực tế, nếu như đổi một vị Hồn Sư đối mặt với Phong Thận, có lẽ sẽ không cho hắn thời gian chuẩn bị dài như vậy. Cái Hồn kỹ thứ năm kia tụ lực thật sự là quá lâu.
Đối với chuyện này, Đồ Long Tông hiển nhiên là đã sớm có phán đoán, chính là bởi vì bọn hắn nhận định Mộng Hồng Trần nếu có năng lực kịch độc thì sẽ không chủ động đánh ở cự ly gần, lúc này mới kêu Phong Thận vừa lên đài thì ngay lập tức toàn lực ứng phó thi triển một kích mạnh nhất. Sự thật chứng minh, bọn họ đã thành công, ít nhất Phong Thận cũng đã thành công đem một kích mạnh nhất của mình thi triển ra được.
Nhưng mà, hắn thật sự thắng sao?
Màu tím dần dần tản đi, hai cái thân ảnh cũng xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người. Mộng Hồng Trần vẫn đứng ở vị trí lúc trước, giống như trước nay chưa từng di động qua. Lồng ánh sáng màu trắng nhạt đem thân thể của nàng hoàn toàn bao phủ ở bên trong. Còn Phong Thận thì ở trên mặt đất cách nàng khoảng hơn mười thước, quỳ một gối xuống trên mặt đất, song chưởng trước kia hóa thành cánh nay đã buông thõng xuống, giống như là mất đi xương cốt vậy. Miệng to thở hổn hển.
Cũng chưa phải vô địch hộ tráo, Mộng Hồng Trần thi triển cũng chưa phải vô địch hộ tráo a! Như thế xem ra, nàng ta dùng là phòng hộ Hồn Đạo Hộ Tráo, nhưng chỉ sợ cũng phải là cấp bảy. Nếu như là hồn đạo hộ tráo cấp sáu, dưới tình huống thừa nhận công kích có cường độ như thế, nàng không có khả năng còn có thể không chút sứt mẻ.
"Rầm." Phong Thận ngã xuống đất, hôn mê. Hoàn thành xong một kích mạnh nhất của mình, không chỉ song chưởng bị gãy, đồng thời còn đón nhận kịch độc của Chu Tình Băng Thiểm ở cự ly gần.
Bất quá, lúc này sắc mặt của Mộng Hồng Trần cũng rất khó coi. Nàng hiển nhiên không ngờ một lá bài tẩy của mình sẽ phải trình hiện trước mặt tất cả đối thủ nhanh như vậy. Công kích của Phong Thận thật sự quá mạnh mẽ, khiến cho hồn lực của nàng bị tiêu hao hơn bốn phần. Mới có thể dựa vào lực phản chấn của Hồn Đạo Khí cấp bảy đả thương nặng đối thủ.
Cái này tuyệt đối là chiến thuật đối phó. Nếu như Mộng Hồng Trần chỉ có ngũ hoàn, hơn nữa không có cường hãn phòng ngự Hồn Đạo Khí cỡ này. Như vậy, người thua chỉ sợ sẽ là nàng.
"Chúng ta nhận thua, hơn nữa xác định sẽ không để cho hắn tiếp tục dự thi. Xin giải độc cho hắn." đội trưởng của Đồ Long Tông rất dứt khoát ra quyết định.
Tiếng hoan hô cho đến giờ phút này mới bạo phát đi ra. Mộng Hồng Trần đại biểu không chỉ là Nhật Nguyệt hoàng gia hồn đạo sư học viện, đồng thời cũng có thể nói là đại biểu cho Nhật Nguyệt đế quốc. Ở nơi này, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không thiếu người ủng hộ. Thắng liên tiếp hai trận, đó cũng thứ mà nàng nên đạt được.
Mấy trận kế tiếp, Đồ Long Tông không có ai có khả năng khắc chế Mộng Hồng Trần. Liên tục bốn người, dồn dập ngã xuống dưới kịch độc của nàng. Nhưng Hồn Lực của nàng cũng đã tiêu hao gần hết. Khi hai chiến đội so đấu thì chuyện này cũng là tất nhiên. Dù tu vi đã vượt qua cấp 65, nhưng Hồn Lực cũng là có hạn. Nếu như không phải trong số đối thủ chỉ có hai người đầu là cấp bậc Hồn Vương, chỉ sợ Mộng Hồng Trần đánh được bốn trận thì đã kiên trì không nổi rồi.
Để bảo đảm mình sẽ không bị thương, khi Mộng Hồng Trần đấu với đội trưởng của Đồ Long tông, nàng tuyên bố nhận thua, lui ra khỏi trận đầu của vòng đấu loại cá nhân, cuối cùng không thể hoàn thành một thắng bảy.
Mặc dù như thế, Nhật Nguyệt hoàng gia hồn đạo sư học viện đại biểu đội cũng đã cho thấy bọn họ thực lực cường đại như thế nào.
Tên đội viên thứ hai của bọn họ, là một vị Hồn Vương, Hồn Đạo Sư cấp năm. Cùng Đồ Long tông đội trưởng đại chiến một trận, cuối cùng thắng hiểm đối thủ.
Nhật Nguyệt hoàng gia hồn đạo sư học viện cũng đã trở thành người thứ nhất lọt vào vòng tiếp theo của đại tái lần này mà không cần trải qua thi đấu đoàn đội, ngay tại vòng đấu loại cá nhân lấy được 6 điểm, thành công qua vòng.
Hắn chính là người còn lại của Hắc Bạch Song Thánh Long, Cực Hạn Đấu La cấp 99 đỉnh cấp, Long Hoàng Đấu La Long Tiêu Dao!
Vậy mà hắn lại xuất hiện ở đây, lại còn tự thân xuất mã giúp Nhật Nguyệt đế quốc hư trương thanh thế. Hoắc Vũ Hạo hiện tại đã hoàn toàn có thể xác định, Thánh Linh Giáo cùng Nhật Nguyệt đế quốc có quan hệ cực kỳ mật thiết.
Quất Tử lúc này mới hắng giọng một cái, âm thanh dễ nghe của cô ấy thông qua Hồn Đạo Khí khuếch đại âm thanh truyền ra phía ngoài, truyền vào trong tai mỗi người. Nếu như nói thanh âm của Long Tiêu Dao là bày ra thực lực cường đại. Như vậy, thanh âm của Quất Tử, chính là thể hiện Hồn Đạo Khí công nghệ cao của Nhật Nguyệt đế quốc.
"Các vị con dân của Nhật Nguyệt đế quốc cho đến khách phương xa. Ở đây, ta thay mặt Nhiếp Chính Vương điện hạ, hoan nghênh các ngươi đã đến đây. Đồng thời, ta thay mặt Nhiếp Chính Vương điện hạ tuyên bố. Toàn bộ đại lục thanh niên cao cấp Hồn Sư tinh anh đại tái, hiện tại chính thức bắt đầu."
Lời dạo đầu vô cùng đơn giản, cũng không có lời nói dài dòng hay hoang đường như trên văn chương. Đây là phong cách của Từ Thiên Nhiên. Hết thảy lấy thực lực nói chuyện, ở trong mắt của hắn, nói nhiều chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.
"Nhiếp Chính Vương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế." Dân chúng của Nhật Nguyệt đế quốc đồng loạt quỳ rạp xuống đất, hành lễ với người mặc dù ngồi ở trên xe lăn, nhưng gần như đã lên ngôi trở thành Hoàng Đế kế tiếp, Nhiếp Chính Vương Từ Thiên Nhiên.
Từ Thiên Nhiên ngồi ở trên xe lăn, khuôn mặt vẫn mỉm cười. Đưa tay phải ra hướng về phía Quất Tử đã trở về bên cạnh hắn.
Quất Tử đem tay phải của mình đặt ở trong lòng bàn tay của hắn, sau đó ngồi xuống ở bên cạnh hắn, trên mặt nhàn nhạt mỉm cười.
Từ Thiên Nhiên vỗ vỗ tay của nàng. Không nói gì thêm, ánh mắt bình tĩnh nhìn sàn đấu phía dưới.
"Chúng ái khanh, nhập tọa đi." Từ Thiên Nhiên thản nhiên nói. Các đại thần của Nhật Nguyệt đế quốc lúc này mới dám ngồi xuống. Trước mỗi chỗ ngồi đều có kí hiệu. Không thể ngồi sai chỗ, nó tượng trưng cho địa vị của các đại thần.
Ngồi ở bên cạnh Nhiếp Chính Vương Từ Thiên Nhiên. Không phải Minh Đức Đường đường chủ Kính Hồng Trần. Mà là một gã trung niên mặc trường bào màu đen. Người này sắc mặt tái nhợt. Càng kỳ dị hơn chính là ở trên khuôn mặt của hắn tựa hồ có một tầng sương mù, làm cho người khác không thể thấy rõ ràng diện mạo của hắn. Còn Minh Đức Đường đường chủ Kính Hồng Trần thì ngồi ở bên cạnh Quất Tử.
"Tuyên đọc quy tắc của đại tái." Một cái thanh âm vang dội vang lên. Sau đó tuyên đọc quy tắc của đại tái lần này. Nội dung giống như tờ thuyết minh mà các chiến đội nhận được.
Tuyên đọc quy tắc xong. Một lão giả đi đến trước mặt loa phóng thanh ở bên trên đài chủ tịch, cao giọng nói: "Trận đấu đầu tiên của vòng loại. Nhật Nguyệt hoàng gia hồn đạo sư học viện đấu với Đồ Long tông. Hai bên chọn ra bảy đội viên, đi vào khu đợi chiến."
Khu đợi chiến ở ngay trước mặt khu nghỉ ngơi có mái che, là một cái khu vực chuyên biệt. Kỳ thật chỉ là ở khoảng cách 20 mét riêng rẽ đặt bảy cái ghế dựa mà thôi.
Khóe miệng của Hoắc Vũ Hạo biểu lộ một chút tiếu ý, khó trách vòng thứ nhất nhường lá thăm may mắn tiến thẳng vào vòng trong cho học viện Sử Lai Khắc. Hóa ra là vì mục đích này.
Dựa theo quy tắc của đại tái lần trước, trận đấu thứ nhất cũng nên có đội vô địch của kì trước. Nhưng lần đại tái này học viện Sử Lai Khắc được tiến thẳng vào vòng hai, nên tự nhiên sẽ do á quân của kì đại tái trước, Nhật Nguyệt hoàng gia hồn đạo sư học viện xuất hiện ở trong trận đấu đầu tiên của vòng một. Cái này không thể nghi ngờ chính là một chiêu trò của Nhật Nguyệt đế quốc.
Rất nhanh, Hoắc Vũ Hạo liền thấy người quen cũ. Tiếu Hồng Trần, Mộng Hồng Trần hai huynh muội đi ở phía trước. Phía sau có năm tên thanh niên Hồn Đạo Sư chưa từng gặp qua. Trực tiếp đi vào trong khu đợi chiến.
Vòng thứ nhất đã không may mắn gặp phải Nhật Nguyệt hoàng gia hồn đạo sư học viện, Đồ Long Tông cũng phái ra bảy người đi vào trong khu đợi chiến. Bất quá, khiến Hoắc Vũ Hạo bất ngờ chính là, bảy người dự thi của Đồ Long tông cũng đều mang bộ dáng tràn đầy tin tưởng. Một chút khiếp đảm bởi vì người ta là á quân của kì đại tái trước cũng không có. Khí thế đúng là không tệ.
Kỳ thật, Hoắc Vũ Hạo cũng chưa hiểu lắm. Sau khi đại tái cho phép tông môn tham chiến, đối với tuyệt đại đa số tông môn. Bọn họ cũng không quá coi trọng học viện. Học viện dạy bảo đệ tử, tất nhiên sẽ có hạn chế về thời gian. Ngoại trừ một chút đặc thù thì học viện bồi dưỡng đệ tử rất khác biệt so với tông môn.
Gia nhập tông môn, cũng mang ý nghĩa cả đời đều phải gắn chặt với tông môn. Rất nhiều tông môn có được truyền thừa và lịch sử lâu đời, cũng có chỗ độc đáo của riêng nó.
Lúc ban đầu toàn bộ đại lục cao cấp Hồn Sư tinh anh đại tái cũng cho phép tông môn tham gia. Sau đó không biết bởi vì nguyên nhân gì mới hủy bỏ đi. Đồ Long Tông này cũng là một tông môn có truyền thừa đã hơn ngàn năm, đến từ Đấu Linh đế quốc. Là một tông môn theo truyền thống Hồn Sư nên vẫn kịch liệt bài xích Hồn Đạo Khí. Đối với Nhật Nguyệt hoàng gia hồn đạo sư học viện đại biểu đội, bọn họ chẳng những không thèm ngó tới, mà cũng không cảm thấy đây là một trận đấu mà mình sẽ thua.
"Trọng tài vào đấu trường. Tuyển thủ đầu tiên tham gia đấu loại cá nhân bước lên đài." Trên đài chủ tịch, thanh âm của vị lão giả phụ trách chủ trì truyền ra.
Bởi vì đã tham gia hai kì đại tái, Hoắc Vũ Hạo tự nhiên cũng sẽ so sánh hai kì đại tái với nhau. Mặc dù có chút không muốn thừa nhận, nhưng hắn vẫn có thể khẳng định, ở trong lòng mình, thật ra càng kì vọng ở kì đại tái này. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nó không màu mè giả tạo, toàn là chiến đấu thật sự với nhau. Đây mới là chân chính so tài. Xúc tiến Hồn Sư, Hồn Đạo Sư cùng trao đổi học tập thông qua đối kháng.
Trọng tài là một vị lão giả hơn 50 tuổi, bởi vì không có phóng ra Vũ Hồn nên không nhìn ra được tu vi. Người thứ nhất đại biểu Nhật Nguyệt hoàng gia hồn đạo sư học viện, quả nhiên là Mộng Hồng Trần. Thân là người có tu vi gần với Tiếu Hồng Trần nhất ở trong đoàn đội, nhưng nàng lại là người đầu tiên ra sân thi đấu. Có thể thấy được Nhật Nguyệt hoàng gia hồn đạo sư học viện đối với trận đấu thứ nhất này bắt buộc phải thắng. Đây không chỉ là vấn đề về thắng bại, còn quan hệ đến mặt mũi của Nhật Nguyệt đế quốc.
Về phía Đồ Long Tông, ra sân thi đấu lại là một người trẻ tuổi dáng người không cao. Diện mạo của hắn có chút đặc thù, đầu có chút bẹp, dáng người không cao, nhưng lại có vẻ vô cùng nặng nề. Đôi bàn tay đặc biệt lớn. khi mở bàn tay ra ở hai bên thân thể tựa như một cái quạt vậy.
Lúc này, dân chúng quan chiến vẫn duy trì im lặng, ngắn ngủi thời gian vẫn còn chưa làm bọn họ hoàn toàn tỉnh táo lại dưới sự uy áp ban nãy của Long Hoàng Đấu La.
"Đấu loại cá nhân, tiến hành cho đến khi một bên mất đi năng lực chiến đấu hoặc là nhận thua mới kết thúc, hoặc do ta phân định thắng bại. Tận lực không gây thương tàn cho đối thủ. Hiểu chưa?" Trọng tài trầm giọng nói với hai bên.
"Đã rõ." Người thanh niên đại biểu Đồ Long Tông xuất chiến đáp ứng một tiếng, sau đó xoay người đi về hướng của đội mình, đến lễ nghĩa phải xưng tên cũng không có. Dựa theo quy tắc của đại tái, song phương trước khi khai chiến, mỗi người phải ở hai bên sân đấu và cách nhau trăm mét. Như vậy đối với một ít Hồn Sư và Hồn Đạo Sư am hiểu công kích từ xa sẽ càng thêm công bằng.
Mộng Hồng Trần năm năm này biến hóa cũng không nhỏ, đã trổ mã thành một đại cô nương, dáng người thon dài có lồi có lõm, cực kỳ xinh đẹp, tóc dài phấp phới. Tướng mạo mặc dù không xinh đẹp bằng Vương Đông Nhi và Giang Nam Nam, nhưng cũng được coi là nhất đẳng mỹ nữ. Khi thấy đối phương thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn, quay đầu bước đi, sự coi thường cỡ này thực sự khiến Mộng Hồng Trần rất là khó chịu, sát khí trong mắt biểu lộ ra, hừ lạnh một tiếng, xoay người hướng về phía bên sân đấu của mình.
Rất nhanh, song phương mỗi người đều đã đứng ở hai bên sân thi đấu.
Tay phải của trọng tài giơ lên cao, khi bàn tay hắn hạ xuống, khoảnh khắc đó, trận đầu tiên của toàn bộ đại lục thanh niên Hồn Sư đấu hồn đại tái chính thức được bắt đầu.
"Phanh!" Trọng tài tay phải mới vừa hạ xuống, dưới chân tên thanh niên kia của Đồ Long Tông liền bộc phát ra một tiếng nổ vang trầm thấp. mặt đất cứng rắn bằng kim loại thật sự bị hắn làm lõm xuống, thân thể giống như đạn pháo bắn về hướng Mộng Hồng Trần.
Ở mặt ngoài khinh miệt cũng không có nghĩa là thật sự khinh địch. Cùng hồn đạo sư chiến đấu, đạt được cự ly gần là quan trọng nhất. Lúc thân thể của vị đội viên Đồ Long tông này bắn đi, mới có Hồn Hoàn sáng lên. Lấy sự bộc phát ra lực lượng cường hãn của hắn cũng không khó để nhận ra đây là một vị Cường Công Hệ Chiến Hồn Sư. Có được sức bật mạnh mẽ, trong khoảng thời gian ngắn thậm chí có thể giúp cho tu vi của bản thân so sánh được với Mẫn Công Hệ Chiến Hồn Sư.
Hai vàng, hai tím, một đen, năm Hồn Hoàn tốt và cân đối nhất cũng dâng lên từ trên người của tên thanh niên này. Phải biết, ở đại tái kì trước, tuyển thủ cấp bậc ngũ hoàn cũng đã là tương đối cường đại. Lục hoàn chỉ có rất ít, chỉ có những học viện đứng đầu mới có thể có được.
Đồ Long tông này cũng không nổi danh lắm, nhưng vừa lên đài đã có thể phái ra một gã ngũ hoàn Hồn Vương, nội tình của tông môn cũng có thể thấy được một ít. Khiến cho phần lớn học viện đại biểu đội nhìn thấy cũng biến sắc.
Mộng Hồng Trần cũng không có nóng lòng tiến lên, thậm chí không có phóng xuất ra Hồn Đạo Khí mà nàng thường hay dùng, tựa như tản bộ đi đến phía trước. Chỉ có một hào quang băng lam sắc từ dưới chân nàng chậm rãi khuếch tán ra phía ngoài. Hai vàng, hai tím, hai đen, sáu cái hồn hoàn từ từ dâng lên, làm những đội viên dự thi đang quan chiến của Đồ Long Tông cũng phải biến sắc.
Vì đại tái kì trước không cho phép tông môn dự thi, mỗi một kì đại hội lại cách nhau năm năm, bởi vậy có rất ít người có thể liên tục tham gia hai kì đại tái. Do đó, Đồ Long tông đối với chiến đội của Nhật Nguyệt hoàng gia hồn đạo sư học viện căn bản không có nghiên cứu qua. Vòng thứ nhất gặp phải á quân kì trước mặc dù làm bọn họ cảm thấy vận khí rất kém cỏi, nhưng cũng không cho là mình nhất định sẽ thua.
Nhưng khi Mộng Hồng Trần phóng xuất ra Hồn Hoàn của mình, mọi người của Đồ Long Tông rốt cục cảm giác được áp lực không giống bình thường. Lục hoàn, còn là tốt nhất và cân đối nhất. Đây là Hồn Đạo Sư có thể có được sao? Đại tái cũng giới hạn tuổi thọ trong vòng 20 tuổi thôi.
Ngay khi bọn hắn nảy sinh lay động, tên thanh niên Đồ Long Tông cũng đã đến trước mặt Mộng Hồng Trần. Ở trong Đồ Long tông đại biểu đội, hắn cũng là cao thủ thứ hai, mà phương thức chiến đấu của hắn cũng là chưa từng có từ trước đến nay. Cho dù nhìn thấy trên người Mộng Hồng Trần dâng lên sáu cái hồn hoàn, hắn cũng không có nửa phần khiếp đảm. Sau khi thân thể vọt tới trước, hai cái Hồn Hoàn thứ nhất và thứ ba trước sau sáng lên.
"Ùm……" tiếng gầm rú phát ra từ trong miệng của tên thanh niên Đồ Long Tông này, cái thân thể kia đột nhiên bành trướng, cũng không phải bành trướng toàn thân, mà là phát triển bề ngang. Một cặp sừng trâu tráng kiện, cong cong mà sắc nhọn đâm ra từ trên lớp da đã dày gấp hai lần của hắn, dài đến hai thước. Bắp thịt tráng kiện xé nát hoàn toàn áo ngoài, da thịt cứng cáp màu đồng tựa như đồng thiết.
Hồn kỹ thứ nhất, Man Ngưu Chi Lực.
Vũ Hồn của tên thanh niên Đồ Long Tông này chính là Đồng Ngưu. Nghe tên thì không có chút uy phong nào, nhưng trong số Vũ Hồn loại Ngưu, lại là chân chánh cao cấp nhất. Mặc dù Man Ngưu Chi Lực chỉ là Hồn kỹ thứ nhất của hắn, nhưng có hiệu quả Bá Thể. Chẳng những làm cho trùng kích lực cực kỳ cường hãn, lực lượng tăng khổng lồ, mà tự thân còn có thể tạm thời mất đi cảm giác đau, lực phòng ngự bạo tăng. Ở bên trong những kỹ năng tăng phúc của Hồn Kỹ thứ nhất, Man Ngưu Chi Lực tuyệt đối có thể xếp ở ba hạng đầu, thậm chí còn mạnh hơn so với hồn kỹ thứ nhất Bạch Hổ Hộ Thân Chướng của Đái Thược Hành.
Hai mắt của hắn đồng thời đỏ như máu, hai đạo huyết quang bắn ra từ trong con ngươi, khi rơi vào trên người Mộng Hồng Trần. Ngược lại khiến Mộng Hồng Trần hoảng sợ.
Một loại cảm giác run rẩy tự nhiên sinh ra từ trong nội tâm, không chỉ có như thế, Mộng Hồng Trần phát hiện, hết thảy chung quanh tựa hồ cũng trở nên chậm chạp hơn.
Quả nhiên còn có Hồn kỹ khống chế?
Đồng Ngưu Vũ Hồn, Hồn Kỹ thứ ba, Man Ngưu Đồng Thị.
Nháy mắt khóa chặt đối thủ, cho dù đối thủ có né tránh cũng có thể tự động truy tung, đồng thời làm tốc độ di động của đối thủ rơi chậm lại.
So với học viện, tông môn có nhiều chỗ cường đại hơn rất nhiều, thí dụ như nghiên cứu đối với Vũ Hồn. Ở bên trong một tông môn, đều có được Vũ Hồn đích truyền của riêng mình. Đây là năng lực huyết mạch tương truyền. Nếu một tông môn trải qua nhiều năm truyền thừa, sẽ nghiên cứu thấu triệt đối với Vũ Hồn trong tông môn của mình, cho dù là học viện cũng không cách nào so sánh được.
Đơn giản mà nói, học viện nghiên cứu là diện, còn tông môn nghiên cứu là điểm. Bọn họ trải qua không ngừng thí nghiệm mới có thể tìm ra Hồn Thú thích hợp nhất với Vũ Hồn của bổn tông.
Tên thanh niên Đồ Long Tông này cũng là như vậy, Man Ngưu Chi Lực cùng Man Ngưu Đồng Thị của hắn, có thể nói đều là hồn kỹ thích hợp nhất đối với Vũ Hồn Đồng Ngưu, mà hắn còn có Hồn Hoàn tốt nhất và cân đối nhất.
Nhưng khi hắn nhảy vào trong phạm vi băng hoàn màu lam kia, đột nhiên cảm giác được trên người mình lạnh vô cùng, dù đang ở trong trạng thái Man Ngưu Chi Lực nhưng hắn cũng rùng mình một cái, tốc độ cũng chậm vài phần.
Lúc này, vị thanh niên Đồ Long Tông này đã rất gần với Mộng Hồng Trần, căn bản không có thời gian cho phép hắn suy nghĩ nhiều, cả người đã đụng vào Mộng Hồng Trần.
Mộng Hồng Trần mỉm cười, nhẹ nhàng thổi một ngụm khí hướng tới hướng của hắn, hai cái Hồn Hoàn thứ nhất và thứ ba ở trên người mình đồng thời sáng lên. Dưới chân một mặt băng bóng loáng trong như gương đã kéo dài ra.
Sừng trâu phong duệ của tên thanh niên Đồ Long Tông kia đã đến trước mặt Mộng Hồng Trần, nhắc tới cũng thật hảo hợp, bởi vì dáng người của hắn không cao, khi hắn cúi đầu vọt tới trước, vị trí sừng trâu thô to cư nhiên đúng ngay trước ngực Mộng Hồng Trần.
Đáy mắt của Mộng Hồng Trần hiện lên một tia ngượng ngùng, tiếp theo, sau một cái chớp mắt, nàng cũng đã xuất hiện ở sau lưng tên thanh niên Đồ Long Tông kia.
Tên thanh niên Đồ Long Tông chạm vào trước người của Mộng Hồng Trần, nhưng không có lực cản nào, cả người đã xuyên qua. Dưới tác dụng của Man Ngưu Đồng Thị, thân thể của hắn lập tức thắng lại, thân hình quay lại tiếp tục nhằm hướng Mộng Hồng Trần hướng tới.
Nhưng mà ở trên mặt băng kia lúc này đây lại xuất hiện hai Mộng Hồng Trần. Man Ngưu Đồng Thị của hắn trong phút chốc tự nhiên mất hiệu lực, làm hắn không khỏi ngẩn ngơ.
Đây là Hồn kỹ thứ ba của Mộng Hồng Trần, Băng Chi Khúc Xạ. Thân ảnh được khúc xạ giống cô ta như đúc, hơn nữa thông qua khúc xạ, thân hình không ngừng biến hóa, bởi vậy, mặc dù hiệu quả man ngưu đồng thị vẫn ở trên người của nàng, nhưng bởi vì nàng không ngừng thông qua Hồn kỹ biến hóa vị trí, dưới tình huống tốc độ quá nhanh, khiến đối thủ cảm giác giống như là đồng thời xuất hiện ba Mộng Hồng Trần.
Lại là một trận hàn ý mãnh liệt truyền khắp toàn thân, đáy mắt của thanh niên Đồ Long Tông lộ ra một nét hoảng sợ, không chút lựa chọn thúc giục Hồn Hoàn thứ năm của mình sáng lên.
Đáng tiếc, đã chậm quá rồi. So sánh với năm năm trước, độc của Chu Tình Băng Thiểm đã cường đại hơn rất nhiều. Mà, nàng tuy là lục hoàn, cũng không chắc là 61 cấp.
Một tầng quang mang màu lam tràn ngập trên khuôn mặt tên thanh niên Đồ Long Tông, Hồn Hoàn thứ năm của hắn còn chưa hoàn toàn sáng lên, hắn đã kêu lên một tiếng đau đớn, toàn thân run rẩy ngã xuống đất không dậy nổi.
Những đội viên khác trong khu đợi chiến của Đồ Long Tông tất cả đều đột nhiên đứng lên, bất khả tư nghị nhìn một màn này. Bọn họ hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Ánh sáng Hồn Hoàn thu liễm, Mộng Hồng Trần cao ngạo hất cằm, hướng tới trọng tài phương hướng nói : "Ta thắng, tiếp tục đi." Vừa nói, cổ tay nàng khẽ đảo, đã lấy ra một cái bình sữa bắt đầu khôi phục Hồn Lực của mình. Bên trong vòng đấu loại cá nhân cũng không có nói qua không cho phép sử dụng Hồn Đạo Khí phụ trợ khôi phục.
Trọng tài nhanh chóng đi đến trước mặt tên thanh niên Đồ Long Tông, kiểm tra một chút thân thể của hắn, sau khi xác nhận hắn đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, mới hướng Mộng Hồng Trần gật đầu.
"Ngươi thắng, bất quá, Vũ Hồn của ngươi là Độc Thuộc Tính, mau mau giải độc cho hắn, để tránh nguy hiểm đến tính mạng." Trọng tài nói.
Mộng Hồng Trần bĩu môi, nói : "Trọng tài, ngươi đã quên rồi sao? Sau này còn thi đấu đoàn đội." Đúng a! Dựa theo quy tắc trận đấu, thi đấu đoàn đội là không thể thay đổi người. Nói cách khác, những đội viên còn lại ở khu đợi chiến sẽ tiến hành trận đấu đoàn đội.
Trọng tài chau mày, nói : "Nhưng mà, tiếp tục nữa, tính mạng của hắn sẽ gặp nguy hiểm."
Mộng Hồng Trần hướng tới khu đợi chiến của Đồ Long Tông, lớn tiếng nói: "Các ngươi bảo đảm hắn không tham gia trận đấu đoàn đội sau này, ta sẽ giải độc cho hắn."
Độc!
Đám đội viên của Đồ Long Tông giờ mới hiểu được Mộng Hồng Trần dựa vào cái gì khắc địch chế thắng. Một đám hai mặt nhìn nhau. Cuối cùng ánh mắt tập trung ở một người trong đó. Đó là một tên thanh niên dáng người to con cao lớn, cũng là đội trưởng của bọn họ.
"Giải độc, trận đấu đoàn đội sau này hắn sẽ không tham gia." Vị đội trưởng này ngược lại không có nửa phần do dự, lập tức đưa ra quyết định. Đương nhiên, đây cũng là bởi vì trong bảy người bọn họ cũng không có Hồn Sư am hiểu giải độc và trị liệu.
Mộng Hồng Trần lúc này mới không nhanh không chậm ngồi xổm xuống, đưa tay đặt ở trên ngực của tên thanh niên Đồ Long Tông lúc trước xuất chiến, thu hồi kịch độc của Chu Tình Băng Thiểm.
Ở trong góc của khu nghỉ ngơi, Vương Đông Nhi thấp giọng hướng Hoắc Vũ Hạo nói : "Năng lực của Mộng Hồng Trần tựa hồ tăng lên không ít!"
Hoắc Vũ Hạo nói : "Trao đổi học tập hơn hai năm, bọn họ cũng học được một vài thứ từ học viện Sử Lai Khắc. Muội cùng huynh muội bọn họ có tiếp xúc gì không? Năng lực của Mộng Hồng Trần đã đạt tới trình độ nào?"
Vương Đông Nhi bĩu môi, nói : " Đúng là muội cùng Mộng Hồng Trần có chút tiếp xúc. Chẳng qua, mỗi ngày đều là nàng quấn quít lấy muội. Cụ thể Hồn Lực của nàng có bao nhiêu cấp muội cũng không rõ lắm, nàng giấu giếm rất sâu năng lực của mình. Nhưng phỏng chừng, tu vi của nàng nhất định là hơn muội. Năm năm trước huynh muội bọn họ cũng đã là ngũ hoàn. Hiện tại chỉ sợ đã vượt qua cấp 65 rồi."
"Quấn quít lấy muội?" Biểu tình của Hoắc Vũ Hạo đột nhiên trở nên cổ quái, " Đông Nhi nhà ta quả nhiên là nam nữ đều đồ sát được nha. Lợi hại, lợi hại. Nếu muội gặp được nàng, nói không chừng dùng mỹ nam kế là giải quyết xong."
Vương Đông Nhi khuôn mặt đỏ lên, "Muội không có. . . , "
Hoắc Vũ Hạo cười ha hả, nói lảng sang chủ đề khác, nói : "Mộng Hồng Trần là Hồn Đạo Sư, nhưng ở trong trận chiến vừa rồi sử dụng tất cả đều là thủ đoạn của Hồn Sư. Có thể thấy được nàng ta rất tự tin đối với tu vi của mình. Đối thủ của nàng cũng không kém. Vũ Hồn và Hồn kỹ đều rất mạnh. Vừa rồi huynh dùng tinh thần tham trắc cảm thụ qua, khí huyết của tên thanh niên Đồ Long Tông này vô cùng mạnh mẽ. Dưới sự hỗ trợ của hồn kỹ, trong thời gian dài liên tục chống cự kịch độc của Mộng Hồng Trần. Nếu vừa lên đài đã dùng Hồn kỹ mạnh nhất của mình, nói không chừng thật sự tạo được một chút phiền toái cho Mộng Hồng Trần. Những tông môn đại biểu đội này quả nhiên là không tầm thường. Đại tái lần này đúng là náo nhiệt."
Sự cường đại của Mộng Hồng Trần làm cho Đồ Long Tông nhất thời bị bao phủ một tâm ma. Người thứ hai lên sân đấu là một tên thanh niên vóc người cao gầy. Khi hắn đứng ở trước mặt Mộng Hồng Trần, ánh mắt của nàng cũng trở nên cẩn thận hơn rất nhiều.
Trọng tài lại lặp lại quy tắc lúc trước. Vị đội viên Đồ Long Tông này chủ động nói: "Đồ Long Tông, Phong Thận."
"Phong Thần?" Mộng Hồng Trần lặng đi một chút.
Khóe miệng của Phong Thận giật giật, nói : Là Phong Thận, không phải Phong Thần. Cẩn thận chữ thận."
Mộng Hồng Trần bĩu môi, nói : "Kêu Phong Thần tốt hơn, uy vũ nhiều hơn."
Trong mắt Phong Thận hiện lên một tia lửa giận, "Ngươi không nên quá khoa trương. Đừng tưởng rằng thắng được đội phó của chúng ta thì nhất định có thể thắng ta."
Mộng Hồng Trần khinh thường nói: "Thử xem sao. Phỏng chừng cái tên vừa rồi cũng nghĩ như ngươi vậy. Ngay cả góc áo của ta cũng chưa đụng được thì đã thua." Sự tự tin của nàng cũng không thấp. Trận chiến đầu tiên tiêu hao cũng không lớn, thêm nữa khi giải độc cho tên đội phó của Đồ Long Tông, nàng cũng nhân cơ hội hấp thu không ít Hồn Lực trong bình sữa, hiện tại trên cơ bản có thể nói vẫn là trạng thái toàn thịnh, tự nhiên sẽ không đem tên đội viên Đồ Long Tông này để ở trong mắt.
Phong Thận hướng nàng gật đầu, mặt không biểu tình đi tới bên sân đấu của mình.
Song phương rất nhanh cách nhau ra, tới khu vực chuẩn bị của mỗi người.
Dưới ánh mắt của vạn người, sau khi trọng tài giơ cánh tay lên cao rồi hạ xuống, trận đấu thứ hai bắt đầu!
Cánh tay của trọng tài mới vừa hạ xuống, một tiếng Ưng gáy rõ to liền vang lên. Ngay sau đó, một đạo điện quang màu tím nhạt trong nháy mắt phóng lên cao. Tốc độ rất nhanh, cho dù là tinh thần tham trắc của Hoắc Vũ Hạo suýt nữa cũng không theo kịp.
Người bay lên trời đúng là Đồ Long Tông Phong Thận. Tốc độ của hắn thật sự quá nhanh. Hai vàng, hai tím, một đen, cũng là năm cái hồn hoàn lóng lánh ở trên người. Lúc này hắn đã phóng ra Vũ Hồn, một đôi cánh màu xanh đậm nhìn qua cũng không rộng lớn lắm dọc theo cánh tay hướng ra ngoài, toàn thân hắn cũng phóng thích ra một tầng quang mang tử sắc cực kì mãnh liệt. Bất quá, chỉ trong chốc lát, đã vọt lên hơn ba mươi thước, đối diện Mộng Hồng Trần.
"Rất thông minh!" Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nói. Lấy tốc độ đi khắc chế kịch độc của Mộng Hồng Trần, không hề nghi ngờ, vị Hồn Vương tên là Phong Thận này ở phương diện công kích nhất định sở hữu sức bật rất mạnh.
Kinh nghiệm chiến đấu của Mộng Hồng Trần cũng tương đối phong phú, mắt thấy đối thủ bay lên không trung với tốc độ kinh người như vậy, nàng cũng hơi chút kinh hãi. Nhưng nàng lâm nguy bất loạn. Sáu cái hồn hoàn dâng lên, Băng Chi Độc Hoàn, Băng Chi Khúc Xạ của mình trước sau được phóng thích ra. Đây đều sở trường của nàng.
Thân ở giữa không trung, hai cánh của Phong Thận hướng hai bên thân thể mở ra, quang mang màu tím nhạt dần dần trở nên đậm hơn. Hai cái Hồn Hoàn thứ nhất, thứ ba ở trên người trước sau sáng lên. Lúc Hồn Hoàn thứ nhất lóe sáng, đôi cánh kia của hắn đột nhiên phồng lớn lên hơn một thước, quang mang màu tím nhạt càng ngày càng đậm.
Khi Hồn Hoàn thứ ba của hắn lóe sáng, cường độ ánh sáng trên người của hắn đột nhiên được tăng cường hơn gấp đôi, trong phạm vi mười thước ở trên không trung, toàn bộ bị chiếu rọi thành màu tím nhạt.
Ngay sau đó, Hồn Hoàn thứ năm của hắn cũng sáng lên. Hồn Hoàn đen như mực khuếch trương ra phía ngoài, hóa thành một vòi rồng vòng quanh thân thể của hắn, không ngừng rung động. Ở bên trong sự rung động của Hồn Hoàn màu đen, thân thể của hắn chợt bắt đầu vặn vẹo ở trong ánh sáng, đã có chút thấy không rõ lắm.
Từ Tam Thạch ngồi ở bên cạnh Hoắc Vũ Hạo híp hai mắt lại, nói : "Cái này là muốn một chiêu phân thắng thua đấy!"
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói: "Tam sư huynh, huynh cảm thấy được công kích của người này sẽ như thế nào?"
Từ Tam Thạch không chút do dự nói: "Rất mạnh. Nhìn dáng vẻ của hắn, Vũ Hồn hẳn là Điện Quang Chuẩn. Một loại Vũ Hồn có tốc độ nhanh vô cùng. Trong các hồn thú, Điện Quang Chuẩn có thể giết cả Ưng. So với Ưng Chuẩn đồng loại, thể tích của nó nhỏ hơn hai phần ba, nhưng cực kỳ tàn nhẫn. Chuyên môn ăn đồng loại hoặc nội tạng của Ưng Chuẩn mà sống. Cho dù hồn thú có thân hình lớn hơn nó gấp mười lần như Hùng Ưng nhìn thấy nó cũng phải sợ. Điện Quang Chuẩn không chỉ có tốc độ vô cùng nhanh, mà đặc biệt hơn là am hiểu thay đổi phương hướng ở tốc độ cao. Ở bên trong Mẫn Công Hệ Hồn Thú, địa vị cũng tương đối cao. Đương nhiên, khuyết điểm và ưu điểm của nó cũng rất rõ ràng. Dưới tình huống tốc độ cao, công kích cao. Khuyết điểm của nó là cái gì cũng không cần nói cho đệ biết chứ?
Tiêu Tiêu và Giang Nam Nam dường như là đồng thanh nói: "Phòng ngự!"
Từ Tam Thạch cười hắc hắc, nói : " Đối thủ của hắn nếu như là ta, chỉ sợ chỉ có thể đụng vào tấm thuẫn của ta rồi chết."
Giang Nam Nam tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, nói : "Không khoác lác có thể chết sao?"
Ánh mắt của Từ Tam Thạch nhất thời từ cao ngạo biến thành thâm thúy, tràn ngập thâm tình nhìn chăm chú vào Giang Nam Nam, nói : "Không khoác lác không chết được, nhưng nếu như không có muội, ta nhất định sẽ chết." Vừa nói, hắn giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Giang Nam Nam, vuốt ve bàn tay yêu thích không buông tay.
Khuôn mặt của Giang Nam Nam đỏ lên. Khẽ gắt hắn một tiếng, lại lần nữa đưa mắt nhìn về sân thi đấu, nhưng cũng không có rút tay lại.
Quang mang nhàn nhạt chớp lên, trên mặt của Hoắc Vũ Hạo biểu lộ như có một số điều cần suy nghĩ. Mà hắn cũng đang muốn xem Mộng Hồng Trần làm sao ngăn cản Lôi Đình Nhất Kích của Hồn Vương Điện Quang Chuẩn.
Giống như Hồn Sư Điện Quang Chuẩn, khuyết điểm và ưu điểm của Mộng Hồng Trần kỳ thật cũng rất rõ ràng. Ưu điểm của nàng không thể nghi ngờ là kịch độc cực mạnh, cho dù cường giả có tu vi cao hơn nàng cũng rất khó ngăn cản. Lúc trước Đái Thược Hành không phải là ví dụ điển hình sao? Cho dù như vậy, tự thân kịch độc của nàng uy lực quá cường đại, nên tự thân công kích và năng lực phòng ngự kỳ thật sẽ không quá mạnh mẽ.
Khi nàng mới có ngũ hoàn, chân chính công kích Hồn kỹ của nàng cũng chỉ có Hồn kỹ thứ năm Băng Hỏa Độc Long Toản, còn Hồn kỹ phòng ngự cũng chỉ có thể dựa vào Băng Chi Khúc Xạ. Một khi đối mặt công kích từ cự ly xa thì rất khó để ngăn cản.
Nhưng mà cùng đối thủ bất đồng chính là, Mộng Hồng Trần không chỉ là một vị Hồn Sư, còn là một vị Hồn Đạo Sư. Hoắc Vũ Hạo bọn họ có thể nhìn ra nhược điểm của nàng, tự bản thân nàng ta cũng biết nhược điểm của mình là gì. Bởi vậy, nàng hoàn toàn có thể thông qua Hồn Đạo Khí để bù đắp nhược điểm của mình. Về phần nàng sẽ làm như thế nào, Đường Môn mọi người cũng không có khả năng biết được. Chỉ có thể thông qua quan sát trong trận đấu để phán đoán.
Thời gian chuẩn bị Hồn kỹ thứ năm của Điện Quang Chuẩn Hồn Vương Phong Thận này không ngờ lại rất dài, thân thể của hắn không ngừng vặn vẹo ở bên trong quang mang, dần dần biến mất. Quang mang màu tím nhạt giữa không trung dần dần biến thành màu tím đen. Một cái cánh màu tím dài ba thước như Hùng Ưng dần dần thành hình.
Cái này rõ ràng đã có vài phần giống Vũ Hồn Chân Thân. Trong mắt thần quang lóe lên, Mộng Hồng Trần rõ ràng cảm giác được mình đã hoàn toàn bị khóa chặt lại. Hiện tại nàng cũng không thể phân biệt được một kích kia của đối thủ đến tột cùng là phạm vi công kích hay là đơn thể công kích. Dưới cục diện bất lợi như vậy, Mộng Hồng Trần vẫn hết sức bảo trì bình thản. Mặt cười nhìn qua là một mảnh yên tĩnh, vô hỉ vô bi, không ai biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
Đúng lúc này, ở giữa không trung, thân ảnh màu tím kia rốt cục động. Chỉ thấy quang ảnh màu tím nháy mắt mang theo một đường cầu vồng kinh thiên, vọt thẳng đến Mộng Hồng Trần.
Tốc độ của hắn thật sự quá nhanh, thế cho nên khi vọt tới được một nửa đường, đã sinh ra một tiếng nổ chói tai. Đây rõ ràng đã muốn tiếp cận tốc độ thanh âm mới đạt tới được.
Trong khoảnh khắc đó Mộng Hồng Trần liền minh bạch, một kích toàn lực bùng nổ của đối thủ này vẫn là đơn thể công kích. Nhưng mà tốc độ của đối phương cũng đã nhanh đến mức nàng muốn thi triển Băng Chi Khúc Xạ cũng không thể làm được. Tốc độ khủng khiếp như thế đã hoàn toàn vượt qua phạm vi nàng có thể lý giải được, cho dù ở trong những cường giả cấp bậc thất hoàn Hồn Thánh nàng đã gặp, cũng không ai có thể đạt tới loại trình độ này.
Quang mang màu tím đen trong nháy mắt bùng nổ đã ở trước mặt nàng.
Nhưng mà khi hai người gần va chạm với nhau, một tầng quang mang màu trắng nhạt đột nhiên từ ngực của Mộng Hồng Trần bùng phát ra, hóa thành một lồng ánh sáng chắn trước người của nàng.
Tới thời khắc quan trọng nhất, nàng cũng phải dựa vào Hồn Đạo Khí. Bản chất của Hồn Đạo Sư là không cách nào thay đổi được.
"Oanh___ "
Trong khoảnh khắc, thân thể của Mộng Hồng Trần đã bị màu tím kinh khủng kia cắn nuốt. Hồn Lực kịch liệt tấn công vào khiến cho mặt đất kim loại chung quanh xuất hiện mảng lớn nếp uốn. Mà ngay cả mặt băng do Băng Chi Khúc Xạ hình thành ra cũng bể tan tành. Có thể thấy được uy lực của một kích này có bao nhiêu cường hãn.
Dân chúng xem chiến tất cả đều ngừng thở, một kích như thế thật sự quá kinh người. Các bình dân mặc dù cũng biết Hồn Sư cường đại, nhưng ít khi tận mắt thấy Hồn Sư bộc phát ra năng lực như siêu nhân như vậy. Uy lực kinh khủng ở trên không khí phát ra từng đợt lốc xoáy mãnh liệt quét qua. Dường như màn phòng ngự ở phía sau sân đấu của Mộng Hồng Trần cũng nổi lên gợn sóng thật lớn.
Tầm mắt mọi người đều ngưng tụ ở giữa tử quang cực thịnh tất suy kia. Một gã Hồn Vương có thể đem công kích bùng nổ đến trình độ như vậy, đã đủ để tiếp cận cấp bậc Hồn Đế. Mà trên thực tế, nếu như đổi một vị Hồn Sư đối mặt với Phong Thận, có lẽ sẽ không cho hắn thời gian chuẩn bị dài như vậy. Cái Hồn kỹ thứ năm kia tụ lực thật sự là quá lâu.
Đối với chuyện này, Đồ Long Tông hiển nhiên là đã sớm có phán đoán, chính là bởi vì bọn hắn nhận định Mộng Hồng Trần nếu có năng lực kịch độc thì sẽ không chủ động đánh ở cự ly gần, lúc này mới kêu Phong Thận vừa lên đài thì ngay lập tức toàn lực ứng phó thi triển một kích mạnh nhất. Sự thật chứng minh, bọn họ đã thành công, ít nhất Phong Thận cũng đã thành công đem một kích mạnh nhất của mình thi triển ra được.
Nhưng mà, hắn thật sự thắng sao?
Màu tím dần dần tản đi, hai cái thân ảnh cũng xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người. Mộng Hồng Trần vẫn đứng ở vị trí lúc trước, giống như trước nay chưa từng di động qua. Lồng ánh sáng màu trắng nhạt đem thân thể của nàng hoàn toàn bao phủ ở bên trong. Còn Phong Thận thì ở trên mặt đất cách nàng khoảng hơn mười thước, quỳ một gối xuống trên mặt đất, song chưởng trước kia hóa thành cánh nay đã buông thõng xuống, giống như là mất đi xương cốt vậy. Miệng to thở hổn hển.
Cũng chưa phải vô địch hộ tráo, Mộng Hồng Trần thi triển cũng chưa phải vô địch hộ tráo a! Như thế xem ra, nàng ta dùng là phòng hộ Hồn Đạo Hộ Tráo, nhưng chỉ sợ cũng phải là cấp bảy. Nếu như là hồn đạo hộ tráo cấp sáu, dưới tình huống thừa nhận công kích có cường độ như thế, nàng không có khả năng còn có thể không chút sứt mẻ.
"Rầm." Phong Thận ngã xuống đất, hôn mê. Hoàn thành xong một kích mạnh nhất của mình, không chỉ song chưởng bị gãy, đồng thời còn đón nhận kịch độc của Chu Tình Băng Thiểm ở cự ly gần.
Bất quá, lúc này sắc mặt của Mộng Hồng Trần cũng rất khó coi. Nàng hiển nhiên không ngờ một lá bài tẩy của mình sẽ phải trình hiện trước mặt tất cả đối thủ nhanh như vậy. Công kích của Phong Thận thật sự quá mạnh mẽ, khiến cho hồn lực của nàng bị tiêu hao hơn bốn phần. Mới có thể dựa vào lực phản chấn của Hồn Đạo Khí cấp bảy đả thương nặng đối thủ.
Cái này tuyệt đối là chiến thuật đối phó. Nếu như Mộng Hồng Trần chỉ có ngũ hoàn, hơn nữa không có cường hãn phòng ngự Hồn Đạo Khí cỡ này. Như vậy, người thua chỉ sợ sẽ là nàng.
"Chúng ta nhận thua, hơn nữa xác định sẽ không để cho hắn tiếp tục dự thi. Xin giải độc cho hắn." đội trưởng của Đồ Long Tông rất dứt khoát ra quyết định.
Tiếng hoan hô cho đến giờ phút này mới bạo phát đi ra. Mộng Hồng Trần đại biểu không chỉ là Nhật Nguyệt hoàng gia hồn đạo sư học viện, đồng thời cũng có thể nói là đại biểu cho Nhật Nguyệt đế quốc. Ở nơi này, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không thiếu người ủng hộ. Thắng liên tiếp hai trận, đó cũng thứ mà nàng nên đạt được.
Mấy trận kế tiếp, Đồ Long Tông không có ai có khả năng khắc chế Mộng Hồng Trần. Liên tục bốn người, dồn dập ngã xuống dưới kịch độc của nàng. Nhưng Hồn Lực của nàng cũng đã tiêu hao gần hết. Khi hai chiến đội so đấu thì chuyện này cũng là tất nhiên. Dù tu vi đã vượt qua cấp 65, nhưng Hồn Lực cũng là có hạn. Nếu như không phải trong số đối thủ chỉ có hai người đầu là cấp bậc Hồn Vương, chỉ sợ Mộng Hồng Trần đánh được bốn trận thì đã kiên trì không nổi rồi.
Để bảo đảm mình sẽ không bị thương, khi Mộng Hồng Trần đấu với đội trưởng của Đồ Long tông, nàng tuyên bố nhận thua, lui ra khỏi trận đầu của vòng đấu loại cá nhân, cuối cùng không thể hoàn thành một thắng bảy.
Mặc dù như thế, Nhật Nguyệt hoàng gia hồn đạo sư học viện đại biểu đội cũng đã cho thấy bọn họ thực lực cường đại như thế nào.
Tên đội viên thứ hai của bọn họ, là một vị Hồn Vương, Hồn Đạo Sư cấp năm. Cùng Đồ Long tông đội trưởng đại chiến một trận, cuối cùng thắng hiểm đối thủ.
Nhật Nguyệt hoàng gia hồn đạo sư học viện cũng đã trở thành người thứ nhất lọt vào vòng tiếp theo của đại tái lần này mà không cần trải qua thi đấu đoàn đội, ngay tại vòng đấu loại cá nhân lấy được 6 điểm, thành công qua vòng.
/447
|