Tiến vào phòng khách quý, sắc mặt hai tên Hồn Đạo Sư đi ở phía trước cũng rất lạnh và cứng rắn, ánh mắt mang theo một tia kiêu ngạo, chỉ là liếc Hoắc Vũ Hạo bọn họ một cái, sau đó đi đến một bên, ngồi xuống.
Hai người đó hình như cũng chưa từng thấy qua trong các trận đấu lúc trước. Chẳng lẽ bọn họ được vào thẳng vòng này?
Hoắc Vũ Hạo theo bản năng nhìn thoáng qua danh sách trong tay. Bởi vì đối phương không mang bất kỳ số thứ tự nào, cho nên không có cách nào xác nhận được thân phận của đối phương.
Phòng khách quý này rất lớn, hai người kia sau khi tiến vào cũng không còn để ý tới Hoắc Vũ Hạo bọn họ nữa, thẳng tới một bên tìm chỗ ngồi xuống, bốn gã thủ hạ thì chia ra đứng ở phía sau bọn họ.
Hai người đó lập tức được Hoắc Vũ Hạo chú ý, ở trong tinh thần tham trắc, những tên hộ vệ sau lưng bọn họ cũng đều là Hồn Sư, hơn nữa dường như thực lực cũng không yếu. Xem ra, hai người này lai lịch không nhỏ. Số tuổi ước chừng hai mươi bảy, hai mươi tám, chẳng lẽ là người của Minh Đức Đường?
Hoắc Vũ Hạo cố gắng nhớ lại, hắn và Hòa Thái Đầu cũng có một đoạn thời gian không ngắn ở Minh Đức Đường, đại đa số thành viên của Minh Đức Đường bọn họ đều gặp qua. Dĩ nhiên, những Hồn Đạo Sư cao cấp thì bọn họ ít thấy được nhưng hai người trước mắt nếu như là tới đây dự thi thì có thể khẳng định vẫn chưa tới ba mươi tuổi, khả năng là Hồn Đạo Sư cao cấp cũng không lớn.
Trong lúc hắn đang phán đoán, cửa phòng khách quý lại lần nữa mở ra. Thần An bước nhanh vào. Nhìn Hoắc Vũ Hạo một cái, nháy mắt với hắn một cái, sau đó bước nhanh đi tới trước mặt hai gã Hồn Đạo Sư đã ngồi xuống kia, cung kính nói: "Xin chào hai vị. Vô cùng cảm tạ hai vị đã đến đây dự thi. Đây là số thứ tự của các ngươi." Vừa nói xong, hắn đem hai cái bảng số chia ra đưa cho hai gã Hồn Đạo Sư đó.
Nhãn lực của Hoắc Vũ Hạo cỡ nào chứ, mơ hồ thấy được trên hai tấm bảng chia ra viết số 96 và Số 98 . Mà hai cái mã số này, rõ ràng không có trong tài liệu mà hắn đang sở hữu. Nói cách khác, hai người đó không trải qua các trận đấu của hai vòng trước. Là nhân vật được Tịch Thủy Minh đặc biệt mời tới hay sao?
"Ừ. Khi đến giờ thì báo chúng ta biết." Hồn Đạo Sư số 96 nhàn nhạt nói một câu, sau đó nhắm hai mắt lại, ở tại chỗ dưỡng thần. Hồn Đạo Sư cố 98 thì ngay cả nói cũng không nói.
Thần An lần nữa hướng hai người thi lễ, sau đó bước nhanh xoay người đi về hướng Hoắc Vũ Hạo, khi tới bên cạnh Hoắc Vũ Hạo hắn cung kính hỏi: "Ngài có gì muốn phân phó sao?"
Hoắc Vũ Hạo nói: "Lát nữa an bài cho hai người của ta một chỗ ngồi ở trong đại sảnh màu vàng, ghế ngồi kém chút cũng không sao, nhưng phải làm cho các nàng có thể thấy ta."
Thần An sửng sốt một chút, nhìn tướng mạo tuấn mỹ của Vương Đông lại nhìn dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của Nana một chút, trong lòng thầm nghĩ, không hổ là xuất thân từ Thánh Linh Giáo. Sở thích cũng kỳ quái như vậy, lại mang theo một nam một nữ. Nhưng có chuyện bình sữa phong kín lần trước, bây giờ hắn đã sớm vui lòng phục tùng Hoắc Vũ Hạo. Bình sữa phong kín chính là kỹ thuật mới nhất của Minh Đức Đường, cũng là cơ mật trọng đại. Vị này có thể biết được thì hiển nhiên là nhân viên quan trọng trong nội bộ của Minh Đức Đường. Đoán chừng là Thánh Linh Giáo đặc biệt đưa đến Minh Đức Đường để bồi dưỡng.
"Vâng, ta lập tức đi an bài."
Ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo hướng về bên kia, lộ ra vẻ hỏi thăm. Thần An không có lên tiếng , chỉ là khẽ nhúc nhích miệng khi phát âm. Không một âm thanh nói với Hoắc Vũ Hạo: "Là Tịch Thủy Minh đặc biệt mời tới đây tham dự, ta cũng không biết lai lịch. Thượng cấp chỉ nói là Hồn Đạo Sư cường đại."
Đắy mắt của Hoắc Vũ Hạo toát ra một tia ngầm hiểu, rất rõ ràng, hai người đó chính là do Tịch Thủy Minh đặc biệt mời tới để đối phó người của hai thế lực còn lại. Nên như vậy tu vi cũng sẽ không quá yếu.
Thần An không dừng lại nữa, lập tức xoay người đi ra ngoài. Sau một thời gian không lâu, có nhân viên làm việc đến đây báo là đại tái sắp bắt đầu. Thông báo bọn họ có thể vào sân thi đấu.
Vương Đông Nhi đẩy Hoắc Vũ Hạo đi ra hướng cửa, nhưng ngay lúc này hai gã thuộc hạ của hai tên Hồn Đạo Sư kia nhảy lên trước, đồng thời mở hai cánh tay ra, ngăn cản bốn người Hoắc Vũ Hạo lại.
"Các ngươi đợi một chút cho chủ nhân chúng ta đi trước." Hai người lạnh lùng nói.
Vương Đông Nhi trừng mắt, đã muốn phát tác. Hoắc Vũ Hạo chỉ mỉm cười giơ tay lên, nói: "Được, cứ nhường cho bọn họ đi trước."
Khóe miệng của một trong hai gã hộ vệ toát ra một tia châm biếm, "Coi như tên tàn phế như ngươi biết thức thời."
Tiếng nói của hắn còn chưa dứt, một đạo kim quang đã lóe sáng từ sau lưng của Hoắc Vũ Hạo. Tên hộ vệ đó vội vàng đề tụ hồn lực, vừa phóng ra vũ hồn, vừa giơ tay lên ngăn chặn kim quang kia.
"Oanh___" Thân thể của tên hộ vệ bay theo tiếng nổ, toàn thân cũng bốc lên một đoàn hoả diễm màu vàng.
Xuất thủ tự nhiên là Vương Đông Nhi, một chưởng đánh ra là Hoàng Kim Quang Minh Hỏa Diễm đến từ Hoàng Kim Chi Mang tả tí cốt, trong nháy mắt hỏa diễm đã bao trùm thân thể của đối phương. Ở dưới tình huống tất cả mọi người không có phóng ra vũ hồn, bên có Hồn Cốt chắc chắn chiếm cứ lấy ưu thế tuyệt đối.
Nhưng nàng vừa ra tay cũng giống như là đút tay vào tổ ong vò vẽ vậy. Hai gã hộ vệ còn lại đã vọt lên tụ tập cùng một chỗ với tên hộ vệ còn lại, tất cả đều phóng ra vũ hồn của mình.
Hồn Hoàn của ba tên hộ vệ đó đều giống nhau, hai vàng, ba tím, đều là cường giả cấp bậc Hồn Vương. Bọn họ hiển nhiên được huấn luyện nghiêm chỉnh, che chắn cho tên hộ hệ đang bị thiêu đốt bởi Hoàng Kim hoả diễm, hơi thở cường đại kết hợp ở chung một chỗ, tạo áp lực về hướng Hoắc Vũ Hạo.
"Dừng tay." Hồn Đạo Sư số 96 trầm giọng quát lên. Vóc người hắn trung bình, tướng mạo rất bình thường. Nhưng ánh mắt lại có vẻ có chút âm lãnh. Cùng Hồn Đạo Sư số 98 đi lên. Hoắc Vũ Hạo ngồi ở hoàng kim thụ xe lăn, có chút hăng hái nhìn bọn hắn.
"Bọn thủ hạ không hiểu chuyện, đắc tội các hạ. Ta xin lỗi các hạ. Xin mời các hạ đi trước." Trên mặt của tên Hồn Đạo Sư số 96 cố nặn ra vẻ tươi cười, chào hỏi Hoắc Vũ Hạo rất là khách khí.
Hoắc Vũ Hạo cũng mỉm cười nói: "Không sao, đắc tội rồi. Chúng ta đi." Vương Đông Nhi lạnh lùng quét mắt ba tên hộ vệ kia một cái, trong ánh mắt tỏ vẻ khinh thường. Đừng thấy ba người này đều là Hồn Vương, nhưng ở trong mắt nàng thì không đáng kể chút nào. Bọn họ xuất thân từ học viện Sử Lai Khắc, thì làm sao những Hồn Sư bình thường có thể so sánh được? Hiện tại tu vi của Vương Đông Nhi cũng không thua gì Mã Tiểu Đào của năm đó.
Đưa mắt nhìn bốn người đi ra khỏi phòng khách quý, Hồn Đạo Sư Số 98 đi tới bên cạnh Hồn Đạo Sư số 96, thấp giọng hỏi: "Đại ca, cái tên tiểu tử ngồi ở trên xe lăn kia có chút kỳ quái."
Số 96 gật đầu, nói: " Người hầu nhìn có chút yếu ớt đó thậm chí có thực lực như vậy, ta thấy hồn lực của hắn cỡ chừng lục hoàn. Nếu không cũng không thể dùng một chưởng đã đánh lui được lão Tứ. Thuộc tính Quang minh. Chẳng lẽ là đệ tử của một đại gia tộc nào đó ở Nhật Nguyệt đế quốc?"
Lúc này, Hoàng Kim hoả diễm trên người tên hộ vệ kia đã được dập tắt, nhưng trên mặt hắn cũng là một mảnh tái nhợt, trên người thỉnh thoảng có hồn lực được xuất ra, tựa hồ là đang kháng cự cái gì đó.
Hồn Đạo Sư số 96 đi tới bên cạnh hắn, giơ tay lên đặt ở trên bả vai của hắn, một tầng bạch sắc quang mang sáng lên, rất nhanh tràn vào trong cơ thể của tên Hồn Sư được gọi là Lão Tứ kia. Lúc này thân thể của hắn mới từ run rẩy dần dần bình phục xuống.
"Từ lúc này bắt đầu người nào cũng không được gây chuyện, đừng quên nhiệm vụ của chúng ta. Đi." Nói xong, hắn và tên Hồn Đạo Sư số 98 lúc này mới cùng nhau đi ra khỏi phòng khách quý.
Tiến vào đại sảnh màu vàng, xe lăn của Hoắc Vũ Hạo được Hòa Thái Đầu đẩy đi, Vương Đông Nhi và Nana được Thần An cố ý an bài, theo nhân viên dẫn đến một góc âm u ở bên cạnh sân thi đấu. Nơi đó cũng không có chỗ ngồi, nhưng trên thực tế lại có thể chứng kiến thấy rành mạch mọi thứ trên sân ở khoảng cách gần. Sự an bài của Thần An hiển nhiên là suy nghĩ tương đối chu đáo.
Lần nữa lên sân thi đấu, Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu được an bài ở trong góc. Được Hoắc Vũ Hạo dặn dò lần trước, lần này Thần An cũng không dám để cho bọn họ ở chỗ bắt mắt nhất nữa.
"Nửa tiếng đến một tiếng, chúng ta đặt cược ba mươi vạn kim hồn tệ, một ăn ba. Ha ha." Hoắc Vũ Hạo thấp giọng nói với Hòa Thái Đầu.
Hòa Thái Đầu đang mang mặt nạ bằng kim loại, nhìn không thấy được vẻ mặt, chỉ là gật đầu với Hoắc Vũ Hạo.
Ánh mắt của hai sư huynh đệ hơi trao đổi một chút, lại bắt đầu đem lực chú ý tập trung ở trên bàn chế luyện Hồn Đạo Khí của mình.
Hai gã Hồn Đạo Sư số 96 và số 98 được an bài ở chỗ của Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu trong vòng trước. Hai người cũng mặc một thân màu đen trường bào dành riêng cho Hồn Đạo Sư, nhưng tướng mạo bình thường của bọn họ cũng không dễ dàng khiến cho quá nhiều người chú ý.
Rất nhanh, âm thanh của Thần An vang lên khắp toàn đấu trường.
"Các nữ sĩ, các tiên sinh. Thật cao hứng, Vòng hai của đại tái sắp bắt đầu. Xin mọi người giữ yên lặng, cho những Hồn Đạo Sư cường đại của chúng ta một cái hoàn cảnh yên lặng tiến hành chế luyện hồn đạo khí. Vòng này bởi vì nhân số vẫn còn khá nhiều, cho nên, các Hồn Đạo Sư vẫn cần hoàn thành chế luyện ngay trên sân. Vì vậy, cả quá trình vẫn cần phải tắt âm. Người nào phát ra âm thanh sẽ bị đuổi khỏi sân. Tốt lắm, sau đây ta tuyên bố quy tắc tranh tài của vòng này …. "
Nghe Thần An tuyên bố quy tắc, Hoắc Vũ Hạo đã xem qua tất cả tài liệu chế luyện được Tịch Thủy Minh chuẩn bị ở trên sân thi đấu.
So với vòng đấu trước, tài liệu cùa vòng này phong phú hơn. Kim loại hiếm có hơn mười loại. Kim loại bình thường có hơn hai mươi loại. Nhưng vấn đề duy nhất chính là, trọng lượng của mỗi loại kim loại cũng không cao hơn hai kí. Nói cách khác, cho dù lựa chọn chế luyện hồn đạo khí cấp bốn gì, trừ phi là tự mang tài liệu, nếu không cũng không có cách nào chế luyện hồn đạo khí có kích thước lớn. Hơn nữa, cuối cùng Thần An bổ sung thêm một câu, vì tính công bằng của trận đấu, mỗi một vị Hồn Đạo Sư đều chỉ có thể sử dụng những loại kim loại được chuẩn bị sẵn để tiến hành chế luyện, sau khi hồn đạo khí được chế luyện xong, trước tiên sẽ được tiến hành thử cân nặng. Bảo đảm không có hành động gian lận.
Đối với cách làm này của Tịch Thủy Minh, Hoắc Vũ Hạo cũng rất tán thưởng, đừng thấy người ta chỉ là thế lực dưới lòng đất, nhưng nguyên tắc công bằng cũng được giữ vững tương đối khá.
"Tốt, mời các vị Hồn Đạo Sư chuẩn bị. Trận đấu, chính thức bắt đầu. Bắt đầu tính giờ. Nhân viên giám sát và tính giờ vào chỗ."
Bởi vì có liên quan đến cá cược, nên việc tính giờ hết sức quan trọng. Có hơn mười người chịu trách nhiệm tính giờ. Trong đó bao gồm đại biểu của giới bình dân, quý tộc, Hồn Sư, Hồn Đạo Sư, cùng với vài nhân vật đại biểu cho các ngành nghề khác. Cố hết sức bảo đảm sẽ không có người gian lận.
Hoắc Vũ Hạo lấy ra một khối kim loại màu bạc trắng, để vào trong một cái mô hình hồn đạo khí , còn tinh thần thma trắc của hắn thì đã được mở ra, mục tiêu chính là hai người mang số 96 và Số 98. Không cần dùng ánh mắt để xem, cũng có thể rõ ràng nắm giữ mỗi một động tác của bọn họ.
Mới chỉ vừa bắt đầu quan sát, trong lòng của Hoắc Vũ Hạo đã âm thầm kinh hãi.
Động tác của hai gã Hồn Đạo Sư số 96 và số 98 này cũng rất nhanh, ai cũng chọn lấy một khối kim loại rồi bắt đầu chế luyện.
Đúng như câu nói, chuyên gia đưa tay lên là đã biết có hay không, động tác của hai gã Hồn Đạo Sư này chẳng những thuần thục, hơn nữa còn rất có tiết tấu, khối vụn không bay loạn. Hai người chẳng những thần sắc trầm ổn, tay lại càng ổn định đến đáng sợ. Mỗi một động tác cũng hết sức chính xác. Bọn họ chế luyện hồn đạo khí giống y như Hoắc Vũ Hạo trong ngày thi đấu đầu tiên vậy, không có sử dụng công cụ hỗ trợ chế luyện hồn đạo khí ở trên bàn, mà là tự mình lấy ra một thanh khắc đao, trực tiếp bắt đầu khắc.
Những Hồn Đạo Sư mạnh thật sự cũng không quá quan tâm tin tưởng các công cụ hỗ trợ, tất cả bọn họ cũng càng muốn tự mình hoàn thành.
Càng thêm hấp dẫn lực chú ý của Hoắc Vũ Hạo, là khắc đao trong tay hai vị Hồn Đạo Sư này.
Trong tay của tên Hồn Đạo Sư số 96, cầm lấy một thanh khắc đao màu đỏ sậm, bản thân khắc đao nhìn qua không phải được làm bằng kim loại, bởi vì khắc đao càng sắc bén thì lại càng mỏng, cho nên, thanh khắc đao này làm cho người ta cảm giác thay đổi màu, từ màu đỏ sậm tiến đến màu lửa đỏ, rồi đến màu đỏ nhạt thậm chí là trong suốt. Vô cùng kỳ lạ. Giống như là dùng một loại Ngọc Thạch nào đó tạo thành.
Ở một bên của khắc đao còn có từng mảnh vân văn hướng xuống phía dưới, trong quá trình điêu khắc, những vân văn này giống như là sống lại sau khi được hồn lực rót vào. Ở thời khắc đó khắc đao sắc bén mơ hồ tản mát ra một tầng nhàn nhạt đao mang. Đao mang cũng không quá mãnh liệt, nhất định phải nhìn kỹ mới có thể thấy. Nhưng cũng bởi vì cái đao mang không rõ ràng này, khiến cho khắc đao trở nên cực kỳ sắc bén. Kim loại cứng rắn đối với nó quả thực giống như là đậu hủ.
Khắc đao trong tay Hồn Đạo Sư số 98 cũng không tầm thường, khắc đao màu xanh đậm rõ ràng lớn hơn rất nhiều so với khắc đao bình thường, phía trên mơ hồ có vết rỉ sét, nhưng lại không giống như là rỉ sét thật. Phong cách cổ xưa, hai bên có một phù điêu hình rồng, khi khắc đao vận chuyển, thậm chí trên lưỡi đao phát ra thanh âm rồng ngâm rất nhỏ. Mỗi một đao, mặt ngoài của kim loại bị nó khắc cũng sẽ có thêm một tầng màu xanh, sau đó nhanh chóng biến mất. Mơ hồ phong thuộc tính ba động.
Nhóm bảng khắc đao? Hoắc Vũ Hạo hít sâu một cái.
Khắc Đao Bảng, là thứ mà tất cả Hồn Đạo Sư chú ý nhất. Nhiều năm trước tới nay, dần dần tạo thành một hệ thống. Nhóm bảng khắc đao tổng cộng có một trăm thanh, cũng là do toàn bộ khắc đao ưu tú nhất đại lục tạo thành. Bọn chúng cũng có xếp hạng thứ tự, nhưng hầu hết đều có năng lực đặc thù riêng. Phệ Linh Khắc Đao của Hoắc Vũ Hạo chính là một trong số đó. Chỉ bởi vì đặc tính cắn trả chủ nhân mà xếp hạng ở phía sau. Kể từ khi trở thành Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận, sẽ phải được xếp hạng lại ở trong nhóm bảng khắc đao.
Cứ mỗi mười năm nhóm bảng khắc đao sẽ tiến hành xếp loại một lần, đem tất cả các khắc đao xuất hiện ở trên đại lục trong mười năm qua so sánh với một trăm thanh khắc đao được bảo tồn và ghi chép trong nhóm bảng khắc đao trước, khắc đao nào thắng sẽ được liệt vào trong nhóm bảng khắc đao.
Khắc Đao Bảng cực kỳ có uy quyền, do chín vị đại nhân vật trong giới Hồn Đạo Sư xếp hạng. Trong vấn đề này, có ba vị Hồn Đạo Sư cấp tám của ba quốc gia, sáu người còn lại đều là Hồn Đạo Sư cấp chín của Nhật Nguyệt đế quốc. Có thể thấy được ở trong giới Hồn Đạo Sư, Nhật Nguyệt đế quốc lớn mạnh cỡ nào. Có hơn bảy mươi thanh khắc đao trong Nhóm bảng khắc đao là của Nhật Nguyệt đế quốc.
Ngàn vạn lần đừng tưởng rằng khắc đao nằm trên bảng có đến 100 thanh là nhiều. Hồn Đạo Sư có bao nhiêu? Đối với bất kỳ một vị Hồn Đạo Sư, nhóm bảng khắc đao cũng là bảo vật vô giá. Đạt được một thanh nhóm bảng khắc đao cũng đã là rất vẻ vang rồi.
Chỗ lợi hại nhất của nhóm bảng khắc đao là ở chỗ bọn chúng đều có được đặc tính thuộc về chính mình, thậm chí là linh tính. Có thể khi chế luyện hồn đạo khí, nhất là khi chế luyện trọng yếu trận pháp, làm cho hồn đạo khí có được đặc tính của khắc đao. Do đó sinh ra năng lực vượt xa hồn đạo khí cùng cấp.
Nhóm bảng khắc đao có loại có thể làm cho việc chế luyện hồn đạo khí trở nên dễ dàng hơn, có năng lực cắt kim loại rất mạnh, có loại có thể phụ gia thuộc tính cho hồn đạo khí. Dưới tình huống như vậy, ưu thế rõ ràng cỡ nào. Dĩ nhiên, nhóm bảng khắc đao càng cường đại, công nghệ chế tạo cùng với tài liệu lại càng hiếm. Có hơn một phần ba nhóm bảng khắc đao không có cách nào phục chế được, một phần ba trên lý luận có thể phục chế, nhưng trên thực tế rất ít. Một phần tư còn lại thì phương pháp chế luyện cũng đã thất truyền. Bởi vậy có thể thấy được một thanh nhóm bảng khắc đao có giá trị cao cỡ nào.
Hiện tại cho dù là ở trên những buổi đấu giá cao cấp nhất của đại lục, cũng cực kì ít thấy có nhóm bảng khắc đao xuất hiện, một khi xuất hiện, lập tức sẽ tạo thành hiện tượng tranh nhau mua.
Giờ này khắc này, Hoắc Vũ Hạo chỉ cần liếc mắt liền thấy được hai thanh nhóm bảng khắc đao. Lúc này tâm tình của hắn có chút quái dị, trừ kinh ngạc ra, hắn còn ảo não. Hắn thật sự có chút muốn hung hăng tát chính mình một cái. Thấy nhóm bảng khắc đao của người khác, hắn mới nhớ lại, mình cũng có một thanh nhóm bảng khắc đao.
Ban đầu, khi mới vừa tới Minh Đức Đường tiến hành trao đổi học tập, hắn còn nhớ rõ. Chỉ là vì không muốn bị phát hiện, để tránh gặp phải cướp đoạt, hắn cũng chưa từng sử dụng qua. Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận kia vẫn được nuôi dưỡng ở trong Vận Mệnh Nhãn của hắn, mãi đến sau này, hắn đã quên mất …..
Đúng vậy, hắn lại quên mất việc mình có một thanh Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận cường đại. Lúc này thấy được nhóm bảng khắc đao của số 96 và Số 98, hắn mới nhớ được mình còn có khí cụ có sát lực mạnh như vậy.
Thật là không còn gì để nói. Trong lòng Hoắc Vũ Hạo bi phẫn, thầm kêu một tiếng. Nhưng hắn cũng không có lấy Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận ra. Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận một mực được Vận Mệnh Nhãn nuôi dưỡng, cũng không biết hiện tại đã biến thành hình dáng ra sao. Mạo muội lấy ra, chỉ làm cho người khác thêm chú ý. Đợi lát nữa trở về hãy xem qua nó đi. Thật sự xin lỗi, khắc đao bảo bối của ta.
Nhưng cảm xúc cũng không có ảnh hưởng đến động tác trên tay của Hoắc Vũ Hạo, hắn bắt đầu dùng phương pháp quy củ nhất, chính thống nhất chế luyện hồn đạo khí cấp bốn trên tay mình. Hắn chẳng hề nghĩ đến việc phải biểu hiện xuất sắc. Dựa theo kế hoạch của hắn, để cá cược thắng lợi, để cho Hòa Thái Đầu hoàn thành chế luyện ở khoảng thời gian từ nửa tiếng đến một tiếng. Nhưng khi nhìn thấy hai người kia dùng nhóm bảng khắc đao, vẻ mặt trên mặt hắn lập tức biến thành cười khổ. Hôm nay sợ rằng phải thâm hụt tiền rồi, tốc độ của hai tên kia, nếu chỉ chế luyện một kiện hồn đạo khí cấp bốn, chỉ dùng nửa tiếng mà thôi.
Sự thật chứng minh, Hoắc Vũ Hạo phán đoán hết sức chính xác, chỉ trong khoảng nửa tiếng, số 96 và Số 98 trước sau thu hồi nhóm bảng khắc đao của mình. Mỗi người tự mình cầm lấy một kiện Hồn Đạo Khí. Thời gian cũng dừng lại một chút trong nháy mắt. Chỉ cần tiếp đó, bọn họ thông qua được vòng kiểm tra uy lực hồn đạo khí, như vậy, cũng sẽ là người sớm nhất kết thúc ở vòng này.
"Vũ Hạo." Hòa Thái Đầu thấp giọng kêu một tiếng.
Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói: "Ba mươi vạn kim hồn tệ! Xem ra, thật sự đệ đã quá khinh thường."
"Không sao, vòng tiếp theo rồi nói sau." Hòa Thái Đầu thật thà cười, tiếp tục chế luyện hồn đạo khí, nhưng tốc độ rõ ràng chậm lại.
Cuối cùng, sau khoảng một tiếng rưỡi, Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu, cùng tuyệt đại đa số Hồn Đạo Sư cùng nhau, trước sau đưa lên tác phẩm của mình.
Trước tiên đưa ra tác phẩm của mình, số 96 cùng Số 98 đã đi rồi. Bọn họ cũng đã thông qua khảo nghiệm uy lực của hồn đạo khí. Cao hơn tiêu chuẩn hồn đạo khí cấp bốn bình thường rất nhiều, qua vòng là chuyện như ván đã đóng thuyền.
Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu làm ra hồn đạo khí cấp bốn cũng đều là mô hình nhỏ của hồn đạo pháo, uy lực giống như thời gian bọn họ dùng để chế luyện, cũng chỉ là mức trung bình.Qua vòng, nhưng không có chút nào thu hút.
Sau trận đấu của vòng này, còn bốn mươi tám người có thể tiếp tục lưu lại. Trong đó bao gồm Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu. Cũng bao gồm số 96 cùng Số 98 kia.
Trước lúc rời khỏi Thanh Sáp tửu điếm, Thần An lại đến gặp Hoắc Vũ Hạo. Nói cho hắn biết, bắt đầu từ vòng sau, sự cạnh tranh sẽ trở nên kịch liệt hơn. Hồn Đạo Sư phải tiến hành thi đấu một chọi một với nhau. Sẽ có tính đối kháng. Về phần đối kháng như thế nào, hắn cũng còn chưa rõ. Hơn nữa, bắt đầu từ vòng sau, hắn cũng không còn là trọng tài trưởng . Thượng cấp sẽ phái Hồn Đạo Sư có đẳng cấp cao hơn tiến hành trấn thủ.
Có nội gián như vậy đối với Hoắc Vũ Hạo mà nói vẫn là có lợi rất lớn, điều này cũng giảm được phần thống khổ khi hắn mới vừa tổn thất ba mươi vạn kim hồn tệ của Đường Môn. May mà không phải cá cược đến mức được ăn cả ngã về không, lúc ấy chỉ là vì chưa nắm rõ. Bây giờ nhìn lại, vẫn còn có được một ít vốn.
"Vũ Hạo, huynh lại đang giả heo ăn cọp sao?" Ra khỏi Thanh Sáp tửu điếm, Vương Đông Nhi đẩy xe lăn thấp giọng hỏi.
Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói: " Cái này không phải giả heo ăn cọp, trực tiếp chính là giả heo giống heo. Ba mươi vạn kim hồn tệ, Ta đau lòng lắm. Sau khi trở về ta sẽ tạ lỗi với mọi người."
Hòa Thái Đầu cười ha hả nói: "Không sao, thua thì lần sau kiếm lại là được. Nếu như không phải chúng ta muốn ẩn dấu thực lực, trong nửa tiếng, chúng ta cũng có thể hoàn thành, trực tiếp đặt cược như vậy, chính là vững vàng kiếm tiền. Chỉ là chúng ta không dám mà thôi. Vòng đấu tiếp theo không phải nói là sẽ có đối kháng sao? Đến lúc đó xem làm cách nào gỡ vốn là được."
Vương Đông Nhi buột miệng cười, nói: "Nhị sư huynh, nhìn dáng dấp của huynh hình như trước kia cũng từng cá cược qua. Dùng từ rất là chuyên nghiệp."
Hòa Thái Đầu mỉm cười nhìn Vương Đông Nhi một cái, nói: "Tiểu sư muội, tại sao ta cảm thấy hôm nay ngươi đặc biệt vui vẻ hoạt bát? Có phải có chuyện gì tốt hay không?"
Vương Đông Nhi sửng sốt một chút, khẽ mỉm cười, nói: "Đương nhiên là có chuyện tốt. Bất quá, muội không nói cho huynh biết."
Hòa Thái Đầu nhìn nàng một chút, lại nhìn Hoắc Vũ Hạo, thần bí cười, nói: "Ta biết rồi."
Vương Đông Nhi nghi hoặc nhìn hắn, nói: "Huynh biết cái gì? Không thể nào. Huynh sẽ không đoán được."
Hòa Thái Đầu nói: "Tại sao lại không. Chuyện tốt của ngươi, không phải là chuyện tốt của ngươi và Hoắc Vũ Hạo sao? Có phải ngươi đã có rồi đúng không? Đợi sau khi trở về từ đại tái, mọi người sẽ nhanh chóng giúp các ngươi cử hành hôn lễ, chứ không bụng ngươi lớn rồi sẽ không còn xinh đẹp nữa. Vũ Hạo yên tâm, đến lúc đó chúng ta kêu đại sư huynh, mấy người cùng đi cầu hôn cho ngươi."
Khi nghe Hòa Thái Đầu nói đến từ “có”, vẻ mặt của Vương Đông Nhi vẫn còn mờ mịt, nhưng sau đó càng nghe càng thấy có cái gì đó không đúng. Khi Hòa Thái Đầu nói xong lời cuối cùng, nàng đã là xấu hổ đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt.
"Cái gì vậy, Nhị sư huynh đừng nói lung tung, muội cùng Vũ Hạo không có, không có như vậy." Vừa nói, nàng chợt dậm chân, trực tiếp đem xe lăn giao cho Nana ở bên cạnh, trực tiếp tăng nhanh cước bộ chạy ở phía trước.
Hoắc Vũ Hạo chỉ là mỉm cười, nhưng không nói gì cả. Đúng. Hắn cũng cảm thấy hôm nay Đông Nhi thật sự đã khôi phục cái phần hoạt bát như Vương Đông lúc trước. Mặc dù mất đi Đông Nhi ôn nhu, có thêm nhiều phần tinh quái, muốn lợi dụng một chút càng thêm khó khăn. Nhưng mà chỉ cần nhìn thấy nàng thật sự vui vẻ, Hoắc Vũ Hạo cũng đặc biệt cao hứng.
Lần nữa mượn hồn kỹ mô phỏng trở về tửu điếm, đóng cửa phòng. Hoắc Vũ Hạo để cho Vương Đông Nhi đẩy mình tới trước bàn, sau đó kéo rèm cửa sổ.
"Nhanh đi nghỉ ngơi đi. Đã muộn lắm rồi." Thi đấu mất hết hai tiếng, lúc này đêm đã khuya. Ngày mai còn phải đấu trận kế tiếp của vòng bảng, thời gian nghỉ ngơi của bọn họ cũng không nhiều lắm.
Hoắc Vũ Hạo nói: "Đông Nhi, muội đi nghỉ ngơi trước đi. Huynh còn có chút chuyện phải xử lý." Lúc này, hắn đã có chút ít khẩn cấp.
"Huynh còn muốn làm gì? Muội làm cùng huynh." Vương Đông Nhi kéo một cái ghế qua ngồi ở bên cạnh hắn, vẻ mặt tò mò nhìn hắn. Nàng và Hoắc Vũ Hạo ở chung một chỗ thời gian dài như vậy, từ vẻ mặt của hắn là có thể nhìn ra, lúc này Hoắc Vũ Hạo rất hưng phấn. Mới vừa thua ba mươi vạn kim hồn tệ còn hưng phấn như thế, nhất định là có chuyện gì đó.
Hoắc Vũ Hạo cũng không còn thúc giục nàng đi nghỉ ngơi nữa, hai mắt chậm rãi nhắm lại, một tầng quang mang màu vàng nhạt nhất thời phát ra từ dưới làn da của hắn.
Tinh thần nhu hòa ba động làm bên trong phòng cũng có thêm một phần hơi thở kỳ dị. Nhìn hai mắt của Hoắc Vũ Hạo đang mấp máy, khóe miệng của Vương Đông Nhi chợt mỉm cười.
Mặc dù bây giờ hắn vẫn còn là một Hồn Vương, nhưng cho dù là người hiểu rõ hắn nhất, Vương Đông Nhi cũng không biết được hiện tại rốt cục Hoắc Vũ Hạo đã mạnh đến mức nào. Một khi thân thể của hắn có thể khôi phục hành động, chỉ sợ sẽ thực sự trở thành Hồn Sư cao cấp. Tinh thần lực của hắn thật sự là quá mạnh mẽ.
Vọng Xuyên Thu Thủy Lộ khiến cho tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo tăng lên một cách khổng lồ, tinh thần lực đạt cảnh giới hữu hình vô chất chính là vũ khí bí mật chân chính mà hắn mang theo đến đại tái lần này.
Ở trong tinh thần nhu hòa ba động, trên trán của Hoắc Vũ Hạo chậm rãi xuất hiện một khe hở màu vàng nhạt, khe hở lặng lẽ mở ra, một con mắt kì dị chậm rãi chui ra.
Lấy tu vi cấp bậc lục hoàn Hồn Đế của Vương Đông Nhi, khi Vận Mệnh Nhãn của Hoắc Vũ Hạo mở ra, nàng cũng không khỏi toàn thân run lên, đại não hoảng hốt, suýt nữa ngồi không vững. Vội vàng đỡ lấy cái bàn, ngưng thần tĩnh khí, thu liễm tinh thần lực của mình, mới có thể không chịu ảnh hưởng.
Tròng mắt gì vậy. Con ngươi chói lọi màu vàng giống như là thủy tinh vậy, trong suốt trong sáng, con ngươi cũng có màu tím sâu xa mà cao quý. Tinh thần lực kỳ dị và ba động mãnh liệt phóng ra từ trong đó, khắp bên trong phòng cũng đã tràn đầy tinh thần lực mãnh liệt.
Ngay lúc này, trong lúc bất chợt, màu bích lục phóng nhanh ra từ trong con ngươi màu vàng, khi nó xuất hiện, ánh sáng phía trước của con ngươi màu vàng kia rõ ràng bị bóp méo, giống như là mở ra một cái cửa thông đến một thế giới khác vậy.
Bích quang hiện lên, một thanh khắc đao lặng lẽ lượn lờ ở trước mặt Hoắc Vũ Hạo.
"Thật là đẹp." Vương Đông Nhi không nhịn được thấp giọng nói.
Hoắc Vũ Hạo mở hai mắt ra, Vận Mệnh Nhãn trên trán vẫn tản ra quang mang màu vàng nhạt. Ánh mắt của hắn cũng rơi vào trên thanh Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận này của mình.
Đúng! Thật sự, thật sự rất đẹp.
Trải qua mấy năm được nuôi dưỡng, hiện tại Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận đã biến hóa long trời lỡ đất. Bản thể của nó nhìn qua giống như là Phỉ Thúy trong suốt và sáng bóng, chẳng những trong suốt như thủy tinh, màu sắc thì càng nồng, đậm, chính, đều đặn. Màu xanh biếc mỹ lệ mà tràn đầy sinh mệnh khí tức kia, thực sự làm rung động lòng người.
Ở trên Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận không có bất kỳ hoa văn nào, nó tinh khiết giống như là được thiên nhiên tạo thành. Phần Hung Lệ khí trên Phệ Linh Hung Đao đã sớm không còn sót lại chút gì. Trừ tràn đầy sinh mệnh khí tức ra, chỉ còn có một loại tinh thần lực kỳ lạ đang ba động.
Hoắc Vũ Hạo giơ tay lên, nhẹ nhàng dùng ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa của mình nắm được thanh Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận này.
Nhất thời, một tầng quang mang màu xanh biếc chợt phát ra từ trong đó, chiếu rọi hết các ngóc ngách bên trong phòng thành một mảnh màu xanh biếc. Sinh mệnh khí tức nồng nặc chợt vòng lại, theo cánh tay phải của Hoắc Vũ Hạo truyền vào trong cơ thể hắn.
Một thanh khắc đao nho nhỏ, lúc này mang sinh mệnh lực cho Hoắc Vũ Hạo giống như Sông Trường Giang vậy, cuồn cuộn không dứt. Hắn chỉ cảm thấy sinh mệnh lực của mình đang bạo tăng với một tốc độ cực kỳ kinh người. Hơn nữa, sinh mệnh lực cường đại này thậm chí tự động tấn công vào một chút ít băng thuộc tính thiên địa nguyên lực trong cánh tay trái và hai chi dưới, giống như là dung hóa băng nước vậy.
Cái loại cảm giác toàn thân tràn đầy sức sống này khiến cho Hoắc Vũ Hạo suýt nữa rên rỉ thành tiếng.
Theo bản năng đem hồn lực rót vào trong khắc đao, một loại cảm giác kỳ dị khác liền xuất hiện, trên khắc đao, một tầng quang hoa chợt sáng lên. Một đao mang dài một thước liền bắn ra ngoài từ phía trước của khắc đao.
Đao mang này có hình thang thon dài, trước rộng sau hẹp, đơn giản mà nói, giống như là một thanh khắc đao được phóng to.
Hoắc Vũ Hạo chỉ là nắm khắc đao chém nhẹ một cái, đao mang bắn ra, đâm vào cái bàn trước mặt hắn.
Một màn quỷ dị xuất hiện, ở trong thế giới tinh thần của Hoắc Vũ Hạo chợt hiện ra kết cấu của cái bàn này. Sau đó Hoắc Vũ Hạo cũng cảm giác được, cái bàn này biến mất….
Đúng vậy, chính là biến mất.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú và khiếp sợ của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi, cái bàn được chế tạo từ thực mộc lặng yên không một tiếng động hóa thành bụi bay mất, chậm rãi sụp đổ ở trước mặt hai người, hóa thành một mảnh bụi mù rơi xuống đất. Nhưng mà ở trên Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận chỉ có bích quang hơi hơi lóe lên mà thôi.
Vương Đông Nhi khoát tay, Hồn lực thuộc tính quang minh nồng nặc nhất thời cuốn ra, đem cát bụi đó cuốn ở chung một chỗ, sau đó mở cửa sổ ra, để bọn chúng bay theo gió. Hoắc Vũ Hạo thì khống chế Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận thu liễm đao mang, không phóng ra quang màu màu xanh biếc động lòng người kia nữa.
Dọn dẹp xong bụi mù. Vương Đông Nhi chợt xoay người, ánh mắt sáng quắc nhìn Hoắc Vũ Hạo.
"Cái này. . . , là tình huống gì?"
Hoắc Vũ Hạo lẩm bẩm: "Nó gọi là Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận. Muội có nghe qua nhóm bảng khắc đao không?" Lập tức, hắn nói đơn giản về lai lịch của Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận. Dĩ nhiên, trong đó đã lược bỏ đi một vài thứ có liên quan đến Y Lai Khắc Tư.
"Nó được nuôi dưỡng ở trong Vận Mệnh Nhãn của huynh thời gian dài như vậy, huynh lại quên bẵng nó. Thật là đáng đánh đòn mà. Không nghĩ tới, mấy năm trôi qua, sinh mệnh lực của nó lại khổng lồ như thế, có nó, huynh cảm giác được sinh mệnh lực của mình thủy chung có thể giữ vững ở trạng thái đặc biệt tràn đầy. Ngay cả tốc độ hấp thu những Cực Hạn Băng thiên địa nguyên lực trong cơ thể cũng rõ ràng nhanh hơn."
Ánh mắt của Vương Đông Nhi sáng lên, nói: "Đây là chuyện tốt. Nếu có thể giúp huynh sớm khôi phục vậy thì thật là tốt quá. Nhưng mà chuyện gì đã xảy ra với cái bàn?"
Hoắc Vũ Hạo nhớ lại lão sư đã từng nói: "Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận chính là do Sinh Linh Kim chế tạo mà thành, nếu như muốn nói đến thuộc tính của nó, như vậy, thuộc tính của nó chính là sinh mệnh, về việc khống chế sinh mệnh lực, năng lực của nó tên là phán quyết. Có thể phán quyết hết thảy sinh mệnh lực của đồ vật. Cái này không bao gồm những vật còn sống, chỉ có tác dụng đối với kim loại cùng những đồ vật không có sinh mạng. Nó có thể hấp thu sinh mệnh lực của bọn nó để bổ sung cho bản thân. Cũng có thể thông qua việc hấp thu sinh mệnh lực phá hủy bọn chúng. Dĩ nhiên, ở phía đối lập, nó cũng có thể đem sinh mệnh lực của mình cấp cho kim loại. Huynh tin tưởng, nếu như nhóm bảng khắc đao tiến hành xếp hạng lại một lần nữa, Thanh Sinh Linh khắc đao này nhất định có thể tiến vào đến mười ngôi đầu.”
Vương Đông Nhi hỏi: "Vậy huynh chuẩn bị dùng nó để làm gì? Tham gia đại tái kia hả? Thất phu vô tội, hoài bích có tội nha! Huynh cầm một thanh khắc đao bắt mắt như thế, vậy làm sao người khác không chú ý cho được?"
Hoắc Vũ Hạo khẽ mỉm cười, dùng hành động cường đại của mình chứng minh cho Vương Đông Nhi thấy.
Quang mang trong Vận Mệnh Nhãn khẽ bóp méo, ngay sau đó, khắc đao trong suốt trong sáng màu bích lục này của Hoắc Vũ Hạo liền biến thành một thanh khắc đao ngăm đen như sắt, nhìn qua không thể nào bình thường hơn được nữa.
"Đây là….mô phỏng? Mô phỏng của huynh cái gì cũng có thể biến đúng không?" Vương Đông Nhi trợn tròn mắt nhìn hắn.
Hoắc Vũ Hạo khe khẽ gật đầu, "Muội bây giờ nhìn thấy được cũng chỉ là một góc nhỏ của núi băng mà thôi. Nhớ không? Huynh đã nói huynh còn có vũ khí bí mật. Cũng không phải là thanh khắc đao này thôi nha. Mà là hồn kỹ dung hợp mà huynh tự nghĩ ra. Đợi khi chúng ta gặp phải kẻ thù quá mạnh, muội sẽ thấy."
"Ừ."
"Ẵm huynh lên giường đi, huynh phải thử tu luyện một chút thông qua sự phụ trợ của Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận, xem có thể tăng nhanh tốc độ hấp thu Cực Hạn Băng thiên địa nguyên lực trong cơ thể hay không. Huynh có cảm giác, tựa hồ sự khôi phục đang kêu gọi huynh." Trong ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo toát ra sự tự tin mãnh liệt, có sinh mệnh lực mạnh mẽ bảo vệ đầy đủ, khi dung hợp Cực Hạn Băng thiên địa nguyên lực thì hắn càng có thể buông tay mà làm.
"Vậy thật sự là tốt quá rồi." Vương Đông Nhi vui mừng nói.
Sáng sớm.
Hôm nay khí trời của Minh Đô có chút ám, mây dày bay thấp, không khí phảng phất như bị ngưng đọng lại. Mưa bụi lất phất đã rơi nhẹ từ buổi sáng sớm, mang đến cảm giác lạnh lẽo.
Rời khỏi Minh Duyệt tửu điếm, Vương Đông Nhi đẩy xe lăn, Nana ở một bên che dù cho nàng và Hoắc Vũ Hạo, mọi người cùng nhau hướng về nơi thi đấu. Hôm nay sẽ là trận thứ hai của vòng bảng. Hôm nay, Đường Môn sẽ đấu với một tông môn tên là Minh Ngọc Tông. Từ những tư liệu thu thập được, tông môn này cũng có nhiều đặc điểm, thực lực cũng tương đối không kém.
Hai người đó hình như cũng chưa từng thấy qua trong các trận đấu lúc trước. Chẳng lẽ bọn họ được vào thẳng vòng này?
Hoắc Vũ Hạo theo bản năng nhìn thoáng qua danh sách trong tay. Bởi vì đối phương không mang bất kỳ số thứ tự nào, cho nên không có cách nào xác nhận được thân phận của đối phương.
Phòng khách quý này rất lớn, hai người kia sau khi tiến vào cũng không còn để ý tới Hoắc Vũ Hạo bọn họ nữa, thẳng tới một bên tìm chỗ ngồi xuống, bốn gã thủ hạ thì chia ra đứng ở phía sau bọn họ.
Hai người đó lập tức được Hoắc Vũ Hạo chú ý, ở trong tinh thần tham trắc, những tên hộ vệ sau lưng bọn họ cũng đều là Hồn Sư, hơn nữa dường như thực lực cũng không yếu. Xem ra, hai người này lai lịch không nhỏ. Số tuổi ước chừng hai mươi bảy, hai mươi tám, chẳng lẽ là người của Minh Đức Đường?
Hoắc Vũ Hạo cố gắng nhớ lại, hắn và Hòa Thái Đầu cũng có một đoạn thời gian không ngắn ở Minh Đức Đường, đại đa số thành viên của Minh Đức Đường bọn họ đều gặp qua. Dĩ nhiên, những Hồn Đạo Sư cao cấp thì bọn họ ít thấy được nhưng hai người trước mắt nếu như là tới đây dự thi thì có thể khẳng định vẫn chưa tới ba mươi tuổi, khả năng là Hồn Đạo Sư cao cấp cũng không lớn.
Trong lúc hắn đang phán đoán, cửa phòng khách quý lại lần nữa mở ra. Thần An bước nhanh vào. Nhìn Hoắc Vũ Hạo một cái, nháy mắt với hắn một cái, sau đó bước nhanh đi tới trước mặt hai gã Hồn Đạo Sư đã ngồi xuống kia, cung kính nói: "Xin chào hai vị. Vô cùng cảm tạ hai vị đã đến đây dự thi. Đây là số thứ tự của các ngươi." Vừa nói xong, hắn đem hai cái bảng số chia ra đưa cho hai gã Hồn Đạo Sư đó.
Nhãn lực của Hoắc Vũ Hạo cỡ nào chứ, mơ hồ thấy được trên hai tấm bảng chia ra viết số 96 và Số 98 . Mà hai cái mã số này, rõ ràng không có trong tài liệu mà hắn đang sở hữu. Nói cách khác, hai người đó không trải qua các trận đấu của hai vòng trước. Là nhân vật được Tịch Thủy Minh đặc biệt mời tới hay sao?
"Ừ. Khi đến giờ thì báo chúng ta biết." Hồn Đạo Sư số 96 nhàn nhạt nói một câu, sau đó nhắm hai mắt lại, ở tại chỗ dưỡng thần. Hồn Đạo Sư cố 98 thì ngay cả nói cũng không nói.
Thần An lần nữa hướng hai người thi lễ, sau đó bước nhanh xoay người đi về hướng Hoắc Vũ Hạo, khi tới bên cạnh Hoắc Vũ Hạo hắn cung kính hỏi: "Ngài có gì muốn phân phó sao?"
Hoắc Vũ Hạo nói: "Lát nữa an bài cho hai người của ta một chỗ ngồi ở trong đại sảnh màu vàng, ghế ngồi kém chút cũng không sao, nhưng phải làm cho các nàng có thể thấy ta."
Thần An sửng sốt một chút, nhìn tướng mạo tuấn mỹ của Vương Đông lại nhìn dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của Nana một chút, trong lòng thầm nghĩ, không hổ là xuất thân từ Thánh Linh Giáo. Sở thích cũng kỳ quái như vậy, lại mang theo một nam một nữ. Nhưng có chuyện bình sữa phong kín lần trước, bây giờ hắn đã sớm vui lòng phục tùng Hoắc Vũ Hạo. Bình sữa phong kín chính là kỹ thuật mới nhất của Minh Đức Đường, cũng là cơ mật trọng đại. Vị này có thể biết được thì hiển nhiên là nhân viên quan trọng trong nội bộ của Minh Đức Đường. Đoán chừng là Thánh Linh Giáo đặc biệt đưa đến Minh Đức Đường để bồi dưỡng.
"Vâng, ta lập tức đi an bài."
Ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo hướng về bên kia, lộ ra vẻ hỏi thăm. Thần An không có lên tiếng , chỉ là khẽ nhúc nhích miệng khi phát âm. Không một âm thanh nói với Hoắc Vũ Hạo: "Là Tịch Thủy Minh đặc biệt mời tới đây tham dự, ta cũng không biết lai lịch. Thượng cấp chỉ nói là Hồn Đạo Sư cường đại."
Đắy mắt của Hoắc Vũ Hạo toát ra một tia ngầm hiểu, rất rõ ràng, hai người đó chính là do Tịch Thủy Minh đặc biệt mời tới để đối phó người của hai thế lực còn lại. Nên như vậy tu vi cũng sẽ không quá yếu.
Thần An không dừng lại nữa, lập tức xoay người đi ra ngoài. Sau một thời gian không lâu, có nhân viên làm việc đến đây báo là đại tái sắp bắt đầu. Thông báo bọn họ có thể vào sân thi đấu.
Vương Đông Nhi đẩy Hoắc Vũ Hạo đi ra hướng cửa, nhưng ngay lúc này hai gã thuộc hạ của hai tên Hồn Đạo Sư kia nhảy lên trước, đồng thời mở hai cánh tay ra, ngăn cản bốn người Hoắc Vũ Hạo lại.
"Các ngươi đợi một chút cho chủ nhân chúng ta đi trước." Hai người lạnh lùng nói.
Vương Đông Nhi trừng mắt, đã muốn phát tác. Hoắc Vũ Hạo chỉ mỉm cười giơ tay lên, nói: "Được, cứ nhường cho bọn họ đi trước."
Khóe miệng của một trong hai gã hộ vệ toát ra một tia châm biếm, "Coi như tên tàn phế như ngươi biết thức thời."
Tiếng nói của hắn còn chưa dứt, một đạo kim quang đã lóe sáng từ sau lưng của Hoắc Vũ Hạo. Tên hộ vệ đó vội vàng đề tụ hồn lực, vừa phóng ra vũ hồn, vừa giơ tay lên ngăn chặn kim quang kia.
"Oanh___" Thân thể của tên hộ vệ bay theo tiếng nổ, toàn thân cũng bốc lên một đoàn hoả diễm màu vàng.
Xuất thủ tự nhiên là Vương Đông Nhi, một chưởng đánh ra là Hoàng Kim Quang Minh Hỏa Diễm đến từ Hoàng Kim Chi Mang tả tí cốt, trong nháy mắt hỏa diễm đã bao trùm thân thể của đối phương. Ở dưới tình huống tất cả mọi người không có phóng ra vũ hồn, bên có Hồn Cốt chắc chắn chiếm cứ lấy ưu thế tuyệt đối.
Nhưng nàng vừa ra tay cũng giống như là đút tay vào tổ ong vò vẽ vậy. Hai gã hộ vệ còn lại đã vọt lên tụ tập cùng một chỗ với tên hộ vệ còn lại, tất cả đều phóng ra vũ hồn của mình.
Hồn Hoàn của ba tên hộ vệ đó đều giống nhau, hai vàng, ba tím, đều là cường giả cấp bậc Hồn Vương. Bọn họ hiển nhiên được huấn luyện nghiêm chỉnh, che chắn cho tên hộ hệ đang bị thiêu đốt bởi Hoàng Kim hoả diễm, hơi thở cường đại kết hợp ở chung một chỗ, tạo áp lực về hướng Hoắc Vũ Hạo.
"Dừng tay." Hồn Đạo Sư số 96 trầm giọng quát lên. Vóc người hắn trung bình, tướng mạo rất bình thường. Nhưng ánh mắt lại có vẻ có chút âm lãnh. Cùng Hồn Đạo Sư số 98 đi lên. Hoắc Vũ Hạo ngồi ở hoàng kim thụ xe lăn, có chút hăng hái nhìn bọn hắn.
"Bọn thủ hạ không hiểu chuyện, đắc tội các hạ. Ta xin lỗi các hạ. Xin mời các hạ đi trước." Trên mặt của tên Hồn Đạo Sư số 96 cố nặn ra vẻ tươi cười, chào hỏi Hoắc Vũ Hạo rất là khách khí.
Hoắc Vũ Hạo cũng mỉm cười nói: "Không sao, đắc tội rồi. Chúng ta đi." Vương Đông Nhi lạnh lùng quét mắt ba tên hộ vệ kia một cái, trong ánh mắt tỏ vẻ khinh thường. Đừng thấy ba người này đều là Hồn Vương, nhưng ở trong mắt nàng thì không đáng kể chút nào. Bọn họ xuất thân từ học viện Sử Lai Khắc, thì làm sao những Hồn Sư bình thường có thể so sánh được? Hiện tại tu vi của Vương Đông Nhi cũng không thua gì Mã Tiểu Đào của năm đó.
Đưa mắt nhìn bốn người đi ra khỏi phòng khách quý, Hồn Đạo Sư Số 98 đi tới bên cạnh Hồn Đạo Sư số 96, thấp giọng hỏi: "Đại ca, cái tên tiểu tử ngồi ở trên xe lăn kia có chút kỳ quái."
Số 96 gật đầu, nói: " Người hầu nhìn có chút yếu ớt đó thậm chí có thực lực như vậy, ta thấy hồn lực của hắn cỡ chừng lục hoàn. Nếu không cũng không thể dùng một chưởng đã đánh lui được lão Tứ. Thuộc tính Quang minh. Chẳng lẽ là đệ tử của một đại gia tộc nào đó ở Nhật Nguyệt đế quốc?"
Lúc này, Hoàng Kim hoả diễm trên người tên hộ vệ kia đã được dập tắt, nhưng trên mặt hắn cũng là một mảnh tái nhợt, trên người thỉnh thoảng có hồn lực được xuất ra, tựa hồ là đang kháng cự cái gì đó.
Hồn Đạo Sư số 96 đi tới bên cạnh hắn, giơ tay lên đặt ở trên bả vai của hắn, một tầng bạch sắc quang mang sáng lên, rất nhanh tràn vào trong cơ thể của tên Hồn Sư được gọi là Lão Tứ kia. Lúc này thân thể của hắn mới từ run rẩy dần dần bình phục xuống.
"Từ lúc này bắt đầu người nào cũng không được gây chuyện, đừng quên nhiệm vụ của chúng ta. Đi." Nói xong, hắn và tên Hồn Đạo Sư số 98 lúc này mới cùng nhau đi ra khỏi phòng khách quý.
Tiến vào đại sảnh màu vàng, xe lăn của Hoắc Vũ Hạo được Hòa Thái Đầu đẩy đi, Vương Đông Nhi và Nana được Thần An cố ý an bài, theo nhân viên dẫn đến một góc âm u ở bên cạnh sân thi đấu. Nơi đó cũng không có chỗ ngồi, nhưng trên thực tế lại có thể chứng kiến thấy rành mạch mọi thứ trên sân ở khoảng cách gần. Sự an bài của Thần An hiển nhiên là suy nghĩ tương đối chu đáo.
Lần nữa lên sân thi đấu, Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu được an bài ở trong góc. Được Hoắc Vũ Hạo dặn dò lần trước, lần này Thần An cũng không dám để cho bọn họ ở chỗ bắt mắt nhất nữa.
"Nửa tiếng đến một tiếng, chúng ta đặt cược ba mươi vạn kim hồn tệ, một ăn ba. Ha ha." Hoắc Vũ Hạo thấp giọng nói với Hòa Thái Đầu.
Hòa Thái Đầu đang mang mặt nạ bằng kim loại, nhìn không thấy được vẻ mặt, chỉ là gật đầu với Hoắc Vũ Hạo.
Ánh mắt của hai sư huynh đệ hơi trao đổi một chút, lại bắt đầu đem lực chú ý tập trung ở trên bàn chế luyện Hồn Đạo Khí của mình.
Hai gã Hồn Đạo Sư số 96 và số 98 được an bài ở chỗ của Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu trong vòng trước. Hai người cũng mặc một thân màu đen trường bào dành riêng cho Hồn Đạo Sư, nhưng tướng mạo bình thường của bọn họ cũng không dễ dàng khiến cho quá nhiều người chú ý.
Rất nhanh, âm thanh của Thần An vang lên khắp toàn đấu trường.
"Các nữ sĩ, các tiên sinh. Thật cao hứng, Vòng hai của đại tái sắp bắt đầu. Xin mọi người giữ yên lặng, cho những Hồn Đạo Sư cường đại của chúng ta một cái hoàn cảnh yên lặng tiến hành chế luyện hồn đạo khí. Vòng này bởi vì nhân số vẫn còn khá nhiều, cho nên, các Hồn Đạo Sư vẫn cần hoàn thành chế luyện ngay trên sân. Vì vậy, cả quá trình vẫn cần phải tắt âm. Người nào phát ra âm thanh sẽ bị đuổi khỏi sân. Tốt lắm, sau đây ta tuyên bố quy tắc tranh tài của vòng này …. "
Nghe Thần An tuyên bố quy tắc, Hoắc Vũ Hạo đã xem qua tất cả tài liệu chế luyện được Tịch Thủy Minh chuẩn bị ở trên sân thi đấu.
So với vòng đấu trước, tài liệu cùa vòng này phong phú hơn. Kim loại hiếm có hơn mười loại. Kim loại bình thường có hơn hai mươi loại. Nhưng vấn đề duy nhất chính là, trọng lượng của mỗi loại kim loại cũng không cao hơn hai kí. Nói cách khác, cho dù lựa chọn chế luyện hồn đạo khí cấp bốn gì, trừ phi là tự mang tài liệu, nếu không cũng không có cách nào chế luyện hồn đạo khí có kích thước lớn. Hơn nữa, cuối cùng Thần An bổ sung thêm một câu, vì tính công bằng của trận đấu, mỗi một vị Hồn Đạo Sư đều chỉ có thể sử dụng những loại kim loại được chuẩn bị sẵn để tiến hành chế luyện, sau khi hồn đạo khí được chế luyện xong, trước tiên sẽ được tiến hành thử cân nặng. Bảo đảm không có hành động gian lận.
Đối với cách làm này của Tịch Thủy Minh, Hoắc Vũ Hạo cũng rất tán thưởng, đừng thấy người ta chỉ là thế lực dưới lòng đất, nhưng nguyên tắc công bằng cũng được giữ vững tương đối khá.
"Tốt, mời các vị Hồn Đạo Sư chuẩn bị. Trận đấu, chính thức bắt đầu. Bắt đầu tính giờ. Nhân viên giám sát và tính giờ vào chỗ."
Bởi vì có liên quan đến cá cược, nên việc tính giờ hết sức quan trọng. Có hơn mười người chịu trách nhiệm tính giờ. Trong đó bao gồm đại biểu của giới bình dân, quý tộc, Hồn Sư, Hồn Đạo Sư, cùng với vài nhân vật đại biểu cho các ngành nghề khác. Cố hết sức bảo đảm sẽ không có người gian lận.
Hoắc Vũ Hạo lấy ra một khối kim loại màu bạc trắng, để vào trong một cái mô hình hồn đạo khí , còn tinh thần thma trắc của hắn thì đã được mở ra, mục tiêu chính là hai người mang số 96 và Số 98. Không cần dùng ánh mắt để xem, cũng có thể rõ ràng nắm giữ mỗi một động tác của bọn họ.
Mới chỉ vừa bắt đầu quan sát, trong lòng của Hoắc Vũ Hạo đã âm thầm kinh hãi.
Động tác của hai gã Hồn Đạo Sư số 96 và số 98 này cũng rất nhanh, ai cũng chọn lấy một khối kim loại rồi bắt đầu chế luyện.
Đúng như câu nói, chuyên gia đưa tay lên là đã biết có hay không, động tác của hai gã Hồn Đạo Sư này chẳng những thuần thục, hơn nữa còn rất có tiết tấu, khối vụn không bay loạn. Hai người chẳng những thần sắc trầm ổn, tay lại càng ổn định đến đáng sợ. Mỗi một động tác cũng hết sức chính xác. Bọn họ chế luyện hồn đạo khí giống y như Hoắc Vũ Hạo trong ngày thi đấu đầu tiên vậy, không có sử dụng công cụ hỗ trợ chế luyện hồn đạo khí ở trên bàn, mà là tự mình lấy ra một thanh khắc đao, trực tiếp bắt đầu khắc.
Những Hồn Đạo Sư mạnh thật sự cũng không quá quan tâm tin tưởng các công cụ hỗ trợ, tất cả bọn họ cũng càng muốn tự mình hoàn thành.
Càng thêm hấp dẫn lực chú ý của Hoắc Vũ Hạo, là khắc đao trong tay hai vị Hồn Đạo Sư này.
Trong tay của tên Hồn Đạo Sư số 96, cầm lấy một thanh khắc đao màu đỏ sậm, bản thân khắc đao nhìn qua không phải được làm bằng kim loại, bởi vì khắc đao càng sắc bén thì lại càng mỏng, cho nên, thanh khắc đao này làm cho người ta cảm giác thay đổi màu, từ màu đỏ sậm tiến đến màu lửa đỏ, rồi đến màu đỏ nhạt thậm chí là trong suốt. Vô cùng kỳ lạ. Giống như là dùng một loại Ngọc Thạch nào đó tạo thành.
Ở một bên của khắc đao còn có từng mảnh vân văn hướng xuống phía dưới, trong quá trình điêu khắc, những vân văn này giống như là sống lại sau khi được hồn lực rót vào. Ở thời khắc đó khắc đao sắc bén mơ hồ tản mát ra một tầng nhàn nhạt đao mang. Đao mang cũng không quá mãnh liệt, nhất định phải nhìn kỹ mới có thể thấy. Nhưng cũng bởi vì cái đao mang không rõ ràng này, khiến cho khắc đao trở nên cực kỳ sắc bén. Kim loại cứng rắn đối với nó quả thực giống như là đậu hủ.
Khắc đao trong tay Hồn Đạo Sư số 98 cũng không tầm thường, khắc đao màu xanh đậm rõ ràng lớn hơn rất nhiều so với khắc đao bình thường, phía trên mơ hồ có vết rỉ sét, nhưng lại không giống như là rỉ sét thật. Phong cách cổ xưa, hai bên có một phù điêu hình rồng, khi khắc đao vận chuyển, thậm chí trên lưỡi đao phát ra thanh âm rồng ngâm rất nhỏ. Mỗi một đao, mặt ngoài của kim loại bị nó khắc cũng sẽ có thêm một tầng màu xanh, sau đó nhanh chóng biến mất. Mơ hồ phong thuộc tính ba động.
Nhóm bảng khắc đao? Hoắc Vũ Hạo hít sâu một cái.
Khắc Đao Bảng, là thứ mà tất cả Hồn Đạo Sư chú ý nhất. Nhiều năm trước tới nay, dần dần tạo thành một hệ thống. Nhóm bảng khắc đao tổng cộng có một trăm thanh, cũng là do toàn bộ khắc đao ưu tú nhất đại lục tạo thành. Bọn chúng cũng có xếp hạng thứ tự, nhưng hầu hết đều có năng lực đặc thù riêng. Phệ Linh Khắc Đao của Hoắc Vũ Hạo chính là một trong số đó. Chỉ bởi vì đặc tính cắn trả chủ nhân mà xếp hạng ở phía sau. Kể từ khi trở thành Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận, sẽ phải được xếp hạng lại ở trong nhóm bảng khắc đao.
Cứ mỗi mười năm nhóm bảng khắc đao sẽ tiến hành xếp loại một lần, đem tất cả các khắc đao xuất hiện ở trên đại lục trong mười năm qua so sánh với một trăm thanh khắc đao được bảo tồn và ghi chép trong nhóm bảng khắc đao trước, khắc đao nào thắng sẽ được liệt vào trong nhóm bảng khắc đao.
Khắc Đao Bảng cực kỳ có uy quyền, do chín vị đại nhân vật trong giới Hồn Đạo Sư xếp hạng. Trong vấn đề này, có ba vị Hồn Đạo Sư cấp tám của ba quốc gia, sáu người còn lại đều là Hồn Đạo Sư cấp chín của Nhật Nguyệt đế quốc. Có thể thấy được ở trong giới Hồn Đạo Sư, Nhật Nguyệt đế quốc lớn mạnh cỡ nào. Có hơn bảy mươi thanh khắc đao trong Nhóm bảng khắc đao là của Nhật Nguyệt đế quốc.
Ngàn vạn lần đừng tưởng rằng khắc đao nằm trên bảng có đến 100 thanh là nhiều. Hồn Đạo Sư có bao nhiêu? Đối với bất kỳ một vị Hồn Đạo Sư, nhóm bảng khắc đao cũng là bảo vật vô giá. Đạt được một thanh nhóm bảng khắc đao cũng đã là rất vẻ vang rồi.
Chỗ lợi hại nhất của nhóm bảng khắc đao là ở chỗ bọn chúng đều có được đặc tính thuộc về chính mình, thậm chí là linh tính. Có thể khi chế luyện hồn đạo khí, nhất là khi chế luyện trọng yếu trận pháp, làm cho hồn đạo khí có được đặc tính của khắc đao. Do đó sinh ra năng lực vượt xa hồn đạo khí cùng cấp.
Nhóm bảng khắc đao có loại có thể làm cho việc chế luyện hồn đạo khí trở nên dễ dàng hơn, có năng lực cắt kim loại rất mạnh, có loại có thể phụ gia thuộc tính cho hồn đạo khí. Dưới tình huống như vậy, ưu thế rõ ràng cỡ nào. Dĩ nhiên, nhóm bảng khắc đao càng cường đại, công nghệ chế tạo cùng với tài liệu lại càng hiếm. Có hơn một phần ba nhóm bảng khắc đao không có cách nào phục chế được, một phần ba trên lý luận có thể phục chế, nhưng trên thực tế rất ít. Một phần tư còn lại thì phương pháp chế luyện cũng đã thất truyền. Bởi vậy có thể thấy được một thanh nhóm bảng khắc đao có giá trị cao cỡ nào.
Hiện tại cho dù là ở trên những buổi đấu giá cao cấp nhất của đại lục, cũng cực kì ít thấy có nhóm bảng khắc đao xuất hiện, một khi xuất hiện, lập tức sẽ tạo thành hiện tượng tranh nhau mua.
Giờ này khắc này, Hoắc Vũ Hạo chỉ cần liếc mắt liền thấy được hai thanh nhóm bảng khắc đao. Lúc này tâm tình của hắn có chút quái dị, trừ kinh ngạc ra, hắn còn ảo não. Hắn thật sự có chút muốn hung hăng tát chính mình một cái. Thấy nhóm bảng khắc đao của người khác, hắn mới nhớ lại, mình cũng có một thanh nhóm bảng khắc đao.
Ban đầu, khi mới vừa tới Minh Đức Đường tiến hành trao đổi học tập, hắn còn nhớ rõ. Chỉ là vì không muốn bị phát hiện, để tránh gặp phải cướp đoạt, hắn cũng chưa từng sử dụng qua. Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận kia vẫn được nuôi dưỡng ở trong Vận Mệnh Nhãn của hắn, mãi đến sau này, hắn đã quên mất …..
Đúng vậy, hắn lại quên mất việc mình có một thanh Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận cường đại. Lúc này thấy được nhóm bảng khắc đao của số 96 và Số 98, hắn mới nhớ được mình còn có khí cụ có sát lực mạnh như vậy.
Thật là không còn gì để nói. Trong lòng Hoắc Vũ Hạo bi phẫn, thầm kêu một tiếng. Nhưng hắn cũng không có lấy Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận ra. Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận một mực được Vận Mệnh Nhãn nuôi dưỡng, cũng không biết hiện tại đã biến thành hình dáng ra sao. Mạo muội lấy ra, chỉ làm cho người khác thêm chú ý. Đợi lát nữa trở về hãy xem qua nó đi. Thật sự xin lỗi, khắc đao bảo bối của ta.
Nhưng cảm xúc cũng không có ảnh hưởng đến động tác trên tay của Hoắc Vũ Hạo, hắn bắt đầu dùng phương pháp quy củ nhất, chính thống nhất chế luyện hồn đạo khí cấp bốn trên tay mình. Hắn chẳng hề nghĩ đến việc phải biểu hiện xuất sắc. Dựa theo kế hoạch của hắn, để cá cược thắng lợi, để cho Hòa Thái Đầu hoàn thành chế luyện ở khoảng thời gian từ nửa tiếng đến một tiếng. Nhưng khi nhìn thấy hai người kia dùng nhóm bảng khắc đao, vẻ mặt trên mặt hắn lập tức biến thành cười khổ. Hôm nay sợ rằng phải thâm hụt tiền rồi, tốc độ của hai tên kia, nếu chỉ chế luyện một kiện hồn đạo khí cấp bốn, chỉ dùng nửa tiếng mà thôi.
Sự thật chứng minh, Hoắc Vũ Hạo phán đoán hết sức chính xác, chỉ trong khoảng nửa tiếng, số 96 và Số 98 trước sau thu hồi nhóm bảng khắc đao của mình. Mỗi người tự mình cầm lấy một kiện Hồn Đạo Khí. Thời gian cũng dừng lại một chút trong nháy mắt. Chỉ cần tiếp đó, bọn họ thông qua được vòng kiểm tra uy lực hồn đạo khí, như vậy, cũng sẽ là người sớm nhất kết thúc ở vòng này.
"Vũ Hạo." Hòa Thái Đầu thấp giọng kêu một tiếng.
Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói: "Ba mươi vạn kim hồn tệ! Xem ra, thật sự đệ đã quá khinh thường."
"Không sao, vòng tiếp theo rồi nói sau." Hòa Thái Đầu thật thà cười, tiếp tục chế luyện hồn đạo khí, nhưng tốc độ rõ ràng chậm lại.
Cuối cùng, sau khoảng một tiếng rưỡi, Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu, cùng tuyệt đại đa số Hồn Đạo Sư cùng nhau, trước sau đưa lên tác phẩm của mình.
Trước tiên đưa ra tác phẩm của mình, số 96 cùng Số 98 đã đi rồi. Bọn họ cũng đã thông qua khảo nghiệm uy lực của hồn đạo khí. Cao hơn tiêu chuẩn hồn đạo khí cấp bốn bình thường rất nhiều, qua vòng là chuyện như ván đã đóng thuyền.
Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu làm ra hồn đạo khí cấp bốn cũng đều là mô hình nhỏ của hồn đạo pháo, uy lực giống như thời gian bọn họ dùng để chế luyện, cũng chỉ là mức trung bình.Qua vòng, nhưng không có chút nào thu hút.
Sau trận đấu của vòng này, còn bốn mươi tám người có thể tiếp tục lưu lại. Trong đó bao gồm Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu. Cũng bao gồm số 96 cùng Số 98 kia.
Trước lúc rời khỏi Thanh Sáp tửu điếm, Thần An lại đến gặp Hoắc Vũ Hạo. Nói cho hắn biết, bắt đầu từ vòng sau, sự cạnh tranh sẽ trở nên kịch liệt hơn. Hồn Đạo Sư phải tiến hành thi đấu một chọi một với nhau. Sẽ có tính đối kháng. Về phần đối kháng như thế nào, hắn cũng còn chưa rõ. Hơn nữa, bắt đầu từ vòng sau, hắn cũng không còn là trọng tài trưởng . Thượng cấp sẽ phái Hồn Đạo Sư có đẳng cấp cao hơn tiến hành trấn thủ.
Có nội gián như vậy đối với Hoắc Vũ Hạo mà nói vẫn là có lợi rất lớn, điều này cũng giảm được phần thống khổ khi hắn mới vừa tổn thất ba mươi vạn kim hồn tệ của Đường Môn. May mà không phải cá cược đến mức được ăn cả ngã về không, lúc ấy chỉ là vì chưa nắm rõ. Bây giờ nhìn lại, vẫn còn có được một ít vốn.
"Vũ Hạo, huynh lại đang giả heo ăn cọp sao?" Ra khỏi Thanh Sáp tửu điếm, Vương Đông Nhi đẩy xe lăn thấp giọng hỏi.
Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói: " Cái này không phải giả heo ăn cọp, trực tiếp chính là giả heo giống heo. Ba mươi vạn kim hồn tệ, Ta đau lòng lắm. Sau khi trở về ta sẽ tạ lỗi với mọi người."
Hòa Thái Đầu cười ha hả nói: "Không sao, thua thì lần sau kiếm lại là được. Nếu như không phải chúng ta muốn ẩn dấu thực lực, trong nửa tiếng, chúng ta cũng có thể hoàn thành, trực tiếp đặt cược như vậy, chính là vững vàng kiếm tiền. Chỉ là chúng ta không dám mà thôi. Vòng đấu tiếp theo không phải nói là sẽ có đối kháng sao? Đến lúc đó xem làm cách nào gỡ vốn là được."
Vương Đông Nhi buột miệng cười, nói: "Nhị sư huynh, nhìn dáng dấp của huynh hình như trước kia cũng từng cá cược qua. Dùng từ rất là chuyên nghiệp."
Hòa Thái Đầu mỉm cười nhìn Vương Đông Nhi một cái, nói: "Tiểu sư muội, tại sao ta cảm thấy hôm nay ngươi đặc biệt vui vẻ hoạt bát? Có phải có chuyện gì tốt hay không?"
Vương Đông Nhi sửng sốt một chút, khẽ mỉm cười, nói: "Đương nhiên là có chuyện tốt. Bất quá, muội không nói cho huynh biết."
Hòa Thái Đầu nhìn nàng một chút, lại nhìn Hoắc Vũ Hạo, thần bí cười, nói: "Ta biết rồi."
Vương Đông Nhi nghi hoặc nhìn hắn, nói: "Huynh biết cái gì? Không thể nào. Huynh sẽ không đoán được."
Hòa Thái Đầu nói: "Tại sao lại không. Chuyện tốt của ngươi, không phải là chuyện tốt của ngươi và Hoắc Vũ Hạo sao? Có phải ngươi đã có rồi đúng không? Đợi sau khi trở về từ đại tái, mọi người sẽ nhanh chóng giúp các ngươi cử hành hôn lễ, chứ không bụng ngươi lớn rồi sẽ không còn xinh đẹp nữa. Vũ Hạo yên tâm, đến lúc đó chúng ta kêu đại sư huynh, mấy người cùng đi cầu hôn cho ngươi."
Khi nghe Hòa Thái Đầu nói đến từ “có”, vẻ mặt của Vương Đông Nhi vẫn còn mờ mịt, nhưng sau đó càng nghe càng thấy có cái gì đó không đúng. Khi Hòa Thái Đầu nói xong lời cuối cùng, nàng đã là xấu hổ đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt.
"Cái gì vậy, Nhị sư huynh đừng nói lung tung, muội cùng Vũ Hạo không có, không có như vậy." Vừa nói, nàng chợt dậm chân, trực tiếp đem xe lăn giao cho Nana ở bên cạnh, trực tiếp tăng nhanh cước bộ chạy ở phía trước.
Hoắc Vũ Hạo chỉ là mỉm cười, nhưng không nói gì cả. Đúng. Hắn cũng cảm thấy hôm nay Đông Nhi thật sự đã khôi phục cái phần hoạt bát như Vương Đông lúc trước. Mặc dù mất đi Đông Nhi ôn nhu, có thêm nhiều phần tinh quái, muốn lợi dụng một chút càng thêm khó khăn. Nhưng mà chỉ cần nhìn thấy nàng thật sự vui vẻ, Hoắc Vũ Hạo cũng đặc biệt cao hứng.
Lần nữa mượn hồn kỹ mô phỏng trở về tửu điếm, đóng cửa phòng. Hoắc Vũ Hạo để cho Vương Đông Nhi đẩy mình tới trước bàn, sau đó kéo rèm cửa sổ.
"Nhanh đi nghỉ ngơi đi. Đã muộn lắm rồi." Thi đấu mất hết hai tiếng, lúc này đêm đã khuya. Ngày mai còn phải đấu trận kế tiếp của vòng bảng, thời gian nghỉ ngơi của bọn họ cũng không nhiều lắm.
Hoắc Vũ Hạo nói: "Đông Nhi, muội đi nghỉ ngơi trước đi. Huynh còn có chút chuyện phải xử lý." Lúc này, hắn đã có chút ít khẩn cấp.
"Huynh còn muốn làm gì? Muội làm cùng huynh." Vương Đông Nhi kéo một cái ghế qua ngồi ở bên cạnh hắn, vẻ mặt tò mò nhìn hắn. Nàng và Hoắc Vũ Hạo ở chung một chỗ thời gian dài như vậy, từ vẻ mặt của hắn là có thể nhìn ra, lúc này Hoắc Vũ Hạo rất hưng phấn. Mới vừa thua ba mươi vạn kim hồn tệ còn hưng phấn như thế, nhất định là có chuyện gì đó.
Hoắc Vũ Hạo cũng không còn thúc giục nàng đi nghỉ ngơi nữa, hai mắt chậm rãi nhắm lại, một tầng quang mang màu vàng nhạt nhất thời phát ra từ dưới làn da của hắn.
Tinh thần nhu hòa ba động làm bên trong phòng cũng có thêm một phần hơi thở kỳ dị. Nhìn hai mắt của Hoắc Vũ Hạo đang mấp máy, khóe miệng của Vương Đông Nhi chợt mỉm cười.
Mặc dù bây giờ hắn vẫn còn là một Hồn Vương, nhưng cho dù là người hiểu rõ hắn nhất, Vương Đông Nhi cũng không biết được hiện tại rốt cục Hoắc Vũ Hạo đã mạnh đến mức nào. Một khi thân thể của hắn có thể khôi phục hành động, chỉ sợ sẽ thực sự trở thành Hồn Sư cao cấp. Tinh thần lực của hắn thật sự là quá mạnh mẽ.
Vọng Xuyên Thu Thủy Lộ khiến cho tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo tăng lên một cách khổng lồ, tinh thần lực đạt cảnh giới hữu hình vô chất chính là vũ khí bí mật chân chính mà hắn mang theo đến đại tái lần này.
Ở trong tinh thần nhu hòa ba động, trên trán của Hoắc Vũ Hạo chậm rãi xuất hiện một khe hở màu vàng nhạt, khe hở lặng lẽ mở ra, một con mắt kì dị chậm rãi chui ra.
Lấy tu vi cấp bậc lục hoàn Hồn Đế của Vương Đông Nhi, khi Vận Mệnh Nhãn của Hoắc Vũ Hạo mở ra, nàng cũng không khỏi toàn thân run lên, đại não hoảng hốt, suýt nữa ngồi không vững. Vội vàng đỡ lấy cái bàn, ngưng thần tĩnh khí, thu liễm tinh thần lực của mình, mới có thể không chịu ảnh hưởng.
Tròng mắt gì vậy. Con ngươi chói lọi màu vàng giống như là thủy tinh vậy, trong suốt trong sáng, con ngươi cũng có màu tím sâu xa mà cao quý. Tinh thần lực kỳ dị và ba động mãnh liệt phóng ra từ trong đó, khắp bên trong phòng cũng đã tràn đầy tinh thần lực mãnh liệt.
Ngay lúc này, trong lúc bất chợt, màu bích lục phóng nhanh ra từ trong con ngươi màu vàng, khi nó xuất hiện, ánh sáng phía trước của con ngươi màu vàng kia rõ ràng bị bóp méo, giống như là mở ra một cái cửa thông đến một thế giới khác vậy.
Bích quang hiện lên, một thanh khắc đao lặng lẽ lượn lờ ở trước mặt Hoắc Vũ Hạo.
"Thật là đẹp." Vương Đông Nhi không nhịn được thấp giọng nói.
Hoắc Vũ Hạo mở hai mắt ra, Vận Mệnh Nhãn trên trán vẫn tản ra quang mang màu vàng nhạt. Ánh mắt của hắn cũng rơi vào trên thanh Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận này của mình.
Đúng! Thật sự, thật sự rất đẹp.
Trải qua mấy năm được nuôi dưỡng, hiện tại Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận đã biến hóa long trời lỡ đất. Bản thể của nó nhìn qua giống như là Phỉ Thúy trong suốt và sáng bóng, chẳng những trong suốt như thủy tinh, màu sắc thì càng nồng, đậm, chính, đều đặn. Màu xanh biếc mỹ lệ mà tràn đầy sinh mệnh khí tức kia, thực sự làm rung động lòng người.
Ở trên Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận không có bất kỳ hoa văn nào, nó tinh khiết giống như là được thiên nhiên tạo thành. Phần Hung Lệ khí trên Phệ Linh Hung Đao đã sớm không còn sót lại chút gì. Trừ tràn đầy sinh mệnh khí tức ra, chỉ còn có một loại tinh thần lực kỳ lạ đang ba động.
Hoắc Vũ Hạo giơ tay lên, nhẹ nhàng dùng ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa của mình nắm được thanh Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận này.
Nhất thời, một tầng quang mang màu xanh biếc chợt phát ra từ trong đó, chiếu rọi hết các ngóc ngách bên trong phòng thành một mảnh màu xanh biếc. Sinh mệnh khí tức nồng nặc chợt vòng lại, theo cánh tay phải của Hoắc Vũ Hạo truyền vào trong cơ thể hắn.
Một thanh khắc đao nho nhỏ, lúc này mang sinh mệnh lực cho Hoắc Vũ Hạo giống như Sông Trường Giang vậy, cuồn cuộn không dứt. Hắn chỉ cảm thấy sinh mệnh lực của mình đang bạo tăng với một tốc độ cực kỳ kinh người. Hơn nữa, sinh mệnh lực cường đại này thậm chí tự động tấn công vào một chút ít băng thuộc tính thiên địa nguyên lực trong cánh tay trái và hai chi dưới, giống như là dung hóa băng nước vậy.
Cái loại cảm giác toàn thân tràn đầy sức sống này khiến cho Hoắc Vũ Hạo suýt nữa rên rỉ thành tiếng.
Theo bản năng đem hồn lực rót vào trong khắc đao, một loại cảm giác kỳ dị khác liền xuất hiện, trên khắc đao, một tầng quang hoa chợt sáng lên. Một đao mang dài một thước liền bắn ra ngoài từ phía trước của khắc đao.
Đao mang này có hình thang thon dài, trước rộng sau hẹp, đơn giản mà nói, giống như là một thanh khắc đao được phóng to.
Hoắc Vũ Hạo chỉ là nắm khắc đao chém nhẹ một cái, đao mang bắn ra, đâm vào cái bàn trước mặt hắn.
Một màn quỷ dị xuất hiện, ở trong thế giới tinh thần của Hoắc Vũ Hạo chợt hiện ra kết cấu của cái bàn này. Sau đó Hoắc Vũ Hạo cũng cảm giác được, cái bàn này biến mất….
Đúng vậy, chính là biến mất.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú và khiếp sợ của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi, cái bàn được chế tạo từ thực mộc lặng yên không một tiếng động hóa thành bụi bay mất, chậm rãi sụp đổ ở trước mặt hai người, hóa thành một mảnh bụi mù rơi xuống đất. Nhưng mà ở trên Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận chỉ có bích quang hơi hơi lóe lên mà thôi.
Vương Đông Nhi khoát tay, Hồn lực thuộc tính quang minh nồng nặc nhất thời cuốn ra, đem cát bụi đó cuốn ở chung một chỗ, sau đó mở cửa sổ ra, để bọn chúng bay theo gió. Hoắc Vũ Hạo thì khống chế Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận thu liễm đao mang, không phóng ra quang màu màu xanh biếc động lòng người kia nữa.
Dọn dẹp xong bụi mù. Vương Đông Nhi chợt xoay người, ánh mắt sáng quắc nhìn Hoắc Vũ Hạo.
"Cái này. . . , là tình huống gì?"
Hoắc Vũ Hạo lẩm bẩm: "Nó gọi là Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận. Muội có nghe qua nhóm bảng khắc đao không?" Lập tức, hắn nói đơn giản về lai lịch của Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận. Dĩ nhiên, trong đó đã lược bỏ đi một vài thứ có liên quan đến Y Lai Khắc Tư.
"Nó được nuôi dưỡng ở trong Vận Mệnh Nhãn của huynh thời gian dài như vậy, huynh lại quên bẵng nó. Thật là đáng đánh đòn mà. Không nghĩ tới, mấy năm trôi qua, sinh mệnh lực của nó lại khổng lồ như thế, có nó, huynh cảm giác được sinh mệnh lực của mình thủy chung có thể giữ vững ở trạng thái đặc biệt tràn đầy. Ngay cả tốc độ hấp thu những Cực Hạn Băng thiên địa nguyên lực trong cơ thể cũng rõ ràng nhanh hơn."
Ánh mắt của Vương Đông Nhi sáng lên, nói: "Đây là chuyện tốt. Nếu có thể giúp huynh sớm khôi phục vậy thì thật là tốt quá. Nhưng mà chuyện gì đã xảy ra với cái bàn?"
Hoắc Vũ Hạo nhớ lại lão sư đã từng nói: "Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận chính là do Sinh Linh Kim chế tạo mà thành, nếu như muốn nói đến thuộc tính của nó, như vậy, thuộc tính của nó chính là sinh mệnh, về việc khống chế sinh mệnh lực, năng lực của nó tên là phán quyết. Có thể phán quyết hết thảy sinh mệnh lực của đồ vật. Cái này không bao gồm những vật còn sống, chỉ có tác dụng đối với kim loại cùng những đồ vật không có sinh mạng. Nó có thể hấp thu sinh mệnh lực của bọn nó để bổ sung cho bản thân. Cũng có thể thông qua việc hấp thu sinh mệnh lực phá hủy bọn chúng. Dĩ nhiên, ở phía đối lập, nó cũng có thể đem sinh mệnh lực của mình cấp cho kim loại. Huynh tin tưởng, nếu như nhóm bảng khắc đao tiến hành xếp hạng lại một lần nữa, Thanh Sinh Linh khắc đao này nhất định có thể tiến vào đến mười ngôi đầu.”
Vương Đông Nhi hỏi: "Vậy huynh chuẩn bị dùng nó để làm gì? Tham gia đại tái kia hả? Thất phu vô tội, hoài bích có tội nha! Huynh cầm một thanh khắc đao bắt mắt như thế, vậy làm sao người khác không chú ý cho được?"
Hoắc Vũ Hạo khẽ mỉm cười, dùng hành động cường đại của mình chứng minh cho Vương Đông Nhi thấy.
Quang mang trong Vận Mệnh Nhãn khẽ bóp méo, ngay sau đó, khắc đao trong suốt trong sáng màu bích lục này của Hoắc Vũ Hạo liền biến thành một thanh khắc đao ngăm đen như sắt, nhìn qua không thể nào bình thường hơn được nữa.
"Đây là….mô phỏng? Mô phỏng của huynh cái gì cũng có thể biến đúng không?" Vương Đông Nhi trợn tròn mắt nhìn hắn.
Hoắc Vũ Hạo khe khẽ gật đầu, "Muội bây giờ nhìn thấy được cũng chỉ là một góc nhỏ của núi băng mà thôi. Nhớ không? Huynh đã nói huynh còn có vũ khí bí mật. Cũng không phải là thanh khắc đao này thôi nha. Mà là hồn kỹ dung hợp mà huynh tự nghĩ ra. Đợi khi chúng ta gặp phải kẻ thù quá mạnh, muội sẽ thấy."
"Ừ."
"Ẵm huynh lên giường đi, huynh phải thử tu luyện một chút thông qua sự phụ trợ của Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận, xem có thể tăng nhanh tốc độ hấp thu Cực Hạn Băng thiên địa nguyên lực trong cơ thể hay không. Huynh có cảm giác, tựa hồ sự khôi phục đang kêu gọi huynh." Trong ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo toát ra sự tự tin mãnh liệt, có sinh mệnh lực mạnh mẽ bảo vệ đầy đủ, khi dung hợp Cực Hạn Băng thiên địa nguyên lực thì hắn càng có thể buông tay mà làm.
"Vậy thật sự là tốt quá rồi." Vương Đông Nhi vui mừng nói.
Sáng sớm.
Hôm nay khí trời của Minh Đô có chút ám, mây dày bay thấp, không khí phảng phất như bị ngưng đọng lại. Mưa bụi lất phất đã rơi nhẹ từ buổi sáng sớm, mang đến cảm giác lạnh lẽo.
Rời khỏi Minh Duyệt tửu điếm, Vương Đông Nhi đẩy xe lăn, Nana ở một bên che dù cho nàng và Hoắc Vũ Hạo, mọi người cùng nhau hướng về nơi thi đấu. Hôm nay sẽ là trận thứ hai của vòng bảng. Hôm nay, Đường Môn sẽ đấu với một tông môn tên là Minh Ngọc Tông. Từ những tư liệu thu thập được, tông môn này cũng có nhiều đặc điểm, thực lực cũng tương đối không kém.
/447
|