Ở bên người Tần Nguyệt Nguyệt, Thanh Thanh hai tay đồng thời nâng lên, một hình ảnh kì dị xuất hiện, phía trên mỗi ngón tay của nàng tự nhiên xuất hiện thêm một cái nhẫn, toàn bộ mười cái nhẫn tỏa ra ánh sáng lấp lánh như ngọc, thật giống như một gã nhà giàu mới nổi khoe của. Ngay sau đó, trong tay nàng xuất hiện thêm một cây quyền trượng, hai vàng, hai tím, một đen, năm hồn hoàn theo quyền trượng đi ra. Trong đó ba hồn hoàn thứ nhất, thứ hai, thứ ba sáng lên trước. Ở hồn kỹ khống chế tuy mềm mại uyển chuyển không bằng Tiêu Tiêu nhưng cũng coi như nhanh nhẹn.
Liên tiếp ba đạo hào quang dừng trên người Tần Nguyệt Nguyệt, ngay lập tức, toàn thân Tần Nguyệt Nguyệt được bao phủ màu xanh và sáng bừng lên, cả người khí thế liền thay đổi.
Đứng ở bên cạnh Tần Nguyệt Nguyệt, trong tay Trần Tuấn xuất hiện một một tấm chắn, mặt trên có hình vuông, phía trước hình tam giác. Độ cao đạt tới hai thước, một lá chắn tiêu chuẩn thấp. Cùng với dáng người cao lớn của hắn, trông thật sự uy vũ. Võ hồn của Trần Tuấn nhìn không đặc biệt lắm, có vẻ như lấy hỗ trợ tăng phúc lực lượng làm việc chính. Lá chắn trong tay hắn này, ước chừng được khảm bốn khối bảo thạch rất lớn. Hồn Đạo sư đều có thể nhìn ra được, kia rõ ràng là dùng bảo thạch khắc chữ vào tấm chắn để hình thành trung tâm của pháp trận.
Công, phòng, tăng phúc, ba người đầu tiên của Minh Ngọc Tông là một tổ hợp không tồi chút nào. Hơn nữa, ba người bọn họ cùng nhau phối hợp đã che đi những đồng đội khác phía sau .
Đường Môn bên này, chẳng những di chuyển với tốc độ chậm, cả bảy người đều không có bày ra năng lực to lớn gì. Từ Tam Thạch vững vàng mà tiến về phía trước, đặt lá chắn Huyền Minh Quy Giáp ở trước người, nhìn thoáng qua lá chắn trong tay Trần Tuấn, còn nói một câu:
- U a, gặp được đồng nghiệp.
Khi thấy hai bên cách nhau trong phạm vi ba mươi thước, bên phía Minh Ngọc Tông, xông lên đầu tiên là Tần Nguyệt Nguyệt, đại đao trong tay nàng giơ lên cao. Nhưng mà không đợi nàng chém ra đại đao, bảy người phía đối diện Đường Môn đột nhiên tách trận hình ra, ba người bên trái, bốn người bên phải. Làm xuất hiện một khoảng trống.
Một đao của Tần Nguyệt Nguyệt miễn cưỡng tạm dừng lại, tức giận suýt nữa hộc máu. Bởi vì khoảng trống mà đối phương tách ra, chính là đường nàng định chém đại đao xuống a!
Đúng lúc nàng dừng lại, bên phía Đường Môn, hai tay Vương Đông Nhi nhấn một cái lên xe lăn của Hoắc Vũ Hạo, bay lên trời. Khi ở giữa không trung, Quang Minh Nữ Thần Diệp mở hai cánh ra, một lượng lớn Diệp Thần ánh sáng giống như mưa sao sa hướng tới bao trùm lên đối phương.
Không chỉ có thế, liên tiếp vang lên những tiếng:
- Sưu sưu.
Từng đạo ánh sáng trắng được màu vàng của Diệp Thần ánh sáng che giấu cũng nháy mắt bay lên không. Hướng tới phía đối diện đánh tới. Hòa Thái Đầu ra tay.
Trong bảy người Sử Lai Khắc thất quái, trừ Hòa Thái Đầu ra, sáu người còn lại đều am hiểu trung, cận chiến. Mà ngay cả Hoắc Vũ Hạo cũng không ngoại lệ, hắn tuy rằng cũng là Hồn Đạo sư nhưng đi theo con đường lại không phải công kích tầm xa. Chỉ có cùng Hòa Thái Đầu, phương hướng nghiên cứu của hắn vẫn là Định Trang hồn đạo khí, lấy xa mà chính xác là mục tiêu tu luyện. Ở trong trận đấu tuy rằng không thể sử dụng Định Trang hồn đạo khí, nhưng nếu bàn về tầm bắn cùng phạm vi tấn công, hắn tuyệt đối là số một.
Ngàn vạn lần không thể xem thường bảy người Đường Môn có thể bất ngờ né tránh được. Chính là lần này, tiết tấu của Minh Ngọc Tông sẽ lập tức bị rối loạn. Khi phạm vi công kích hạ xuống, một đao của Tần Nguyệt Nguyệt cũng chưa chém ra đến.
Hơn nữa ngàn vạn lần không được quên, dù là hồn đạo khí của Hòa Thái Đầu hay Diệp Thần ánh sáng của Vương Đông Nhi, đều được ở trong trạng thái Tinh Thần Dò Xét. Độ chính xác, thậm chí có thể chính xác đến từng tấc từng thước. Mà trận hình của đối thủ lại nằm hết trong sự giám sát của Hoắc Vũ Hạo.
Mà Hòa Thái Đầu dùng cũng không phải cái gì hồn đạo khí mạnh mẽ, chính là tứ cấp đạn pháo. Loại này hồn đạo pháo này có đặc điểm chính là nổ mạnh, phạm vi bao trùm không lớn, nhưng khi trúng mục tiêu khả năng xuyên thấu rất mạnh, có hiệu quả đâm xuyên hai lần. Biện pháp đối phó nó chính là dùng hết khả năng tránh va chạm chính diện. Chỉ cần có thể tránh được, đạn pháo liền không có khả năng phát sinh lực phá hoại quá lớn.
Tổng cộng mười sáu miếng đạn pháo được phóng ra, trong đó sáu miếng, đều tự tìm đến từng đệ tử Minh Ngọc Tông, mục tiêu nhắm thẳng vào đỉnh đầu, vị trí rơi xuống đều đã được Hoắc Vũ Hạo dùng Tinh Thần Dò Xét phán đoán cẩn thận, tuyệt đối không thể sai lệch. Mà mười hai miếng đạn pháo còn lại đồng thời hướng về phía một người. Không phải người mạnh nhất đội trưởng Minh Ngọc Tông, cũng không phải người có thể thi triển võ hồn chân thân Tiết Binh, mà là người yếu nhất nhưng tốc độ nhanh nhất, U Thần.
Còn Diệp Thần ánh sáng của Vương Đông Nhi nhìn qua như là rơi xuống trong phạm vi lớn, nhưng trên thực tế, mục tiêu công kích chủ yếu chỉ có hai người, chính là Tiết Binh cùng Minh Ngọc Tông đội trưởng Nên Ẩn. Hơn nữa đây là hình thức tấn công tứ phía, mục đích chỉ có một, làm cho họ không phát hiện U Thần mới là mục tiêu sau cùng.
Về phần ba người phía trước, tuy rằng tổ hợp không tồi, nhưng muốn tạo được uy hiếp đối với mọi người Đường Môn thì không có khả năng.
Việc phát sinh nói thì chậm nhưng trên thực tế chỉ trong thời gian ngắn đã hoàn thành. Một trận tiếng nổ kịch liệt theo đó vang lên.
Uy lực Diệp Thần ánh sáng của Vương Đông Nhi tất nhiên không yếu, nàng chính là một hồn đế, nhưng vì phóng thích rất nhiều, phạm vi bao trùm lớn, ở tấn công đơn độc không tính quá mạnh mẽ. Có thể không tính là mạnh nhưng người cũng phải ngăn cản a! Mà năng lực đâm xuyên của đạn pháo, cũng rất mạnh mẽ.
Sáu người Minh Ngọc Tông, trước tiên ra tay ứng phó chính là người cầm trong tay lá chắn, Trần Tuấn. Lá chắn trong tay hắn hướng không trung đặt ngang, chính hắn, Tần Nguyệt Nguyệt cùng với Thanh Thanh người thi triển năng lực phụ trợ bao trùm trong đó.
Trong tiếng nổ vang dữ dội, ba người tạm dừng bước, cũng không bị Diệp Thần ánh sáng cùng đạn pháo gây tổn thương.
Liên tiếp ba đạo hào quang dừng trên người Tần Nguyệt Nguyệt, ngay lập tức, toàn thân Tần Nguyệt Nguyệt được bao phủ màu xanh và sáng bừng lên, cả người khí thế liền thay đổi.
Đứng ở bên cạnh Tần Nguyệt Nguyệt, trong tay Trần Tuấn xuất hiện một một tấm chắn, mặt trên có hình vuông, phía trước hình tam giác. Độ cao đạt tới hai thước, một lá chắn tiêu chuẩn thấp. Cùng với dáng người cao lớn của hắn, trông thật sự uy vũ. Võ hồn của Trần Tuấn nhìn không đặc biệt lắm, có vẻ như lấy hỗ trợ tăng phúc lực lượng làm việc chính. Lá chắn trong tay hắn này, ước chừng được khảm bốn khối bảo thạch rất lớn. Hồn Đạo sư đều có thể nhìn ra được, kia rõ ràng là dùng bảo thạch khắc chữ vào tấm chắn để hình thành trung tâm của pháp trận.
Công, phòng, tăng phúc, ba người đầu tiên của Minh Ngọc Tông là một tổ hợp không tồi chút nào. Hơn nữa, ba người bọn họ cùng nhau phối hợp đã che đi những đồng đội khác phía sau .
Đường Môn bên này, chẳng những di chuyển với tốc độ chậm, cả bảy người đều không có bày ra năng lực to lớn gì. Từ Tam Thạch vững vàng mà tiến về phía trước, đặt lá chắn Huyền Minh Quy Giáp ở trước người, nhìn thoáng qua lá chắn trong tay Trần Tuấn, còn nói một câu:
- U a, gặp được đồng nghiệp.
Khi thấy hai bên cách nhau trong phạm vi ba mươi thước, bên phía Minh Ngọc Tông, xông lên đầu tiên là Tần Nguyệt Nguyệt, đại đao trong tay nàng giơ lên cao. Nhưng mà không đợi nàng chém ra đại đao, bảy người phía đối diện Đường Môn đột nhiên tách trận hình ra, ba người bên trái, bốn người bên phải. Làm xuất hiện một khoảng trống.
Một đao của Tần Nguyệt Nguyệt miễn cưỡng tạm dừng lại, tức giận suýt nữa hộc máu. Bởi vì khoảng trống mà đối phương tách ra, chính là đường nàng định chém đại đao xuống a!
Đúng lúc nàng dừng lại, bên phía Đường Môn, hai tay Vương Đông Nhi nhấn một cái lên xe lăn của Hoắc Vũ Hạo, bay lên trời. Khi ở giữa không trung, Quang Minh Nữ Thần Diệp mở hai cánh ra, một lượng lớn Diệp Thần ánh sáng giống như mưa sao sa hướng tới bao trùm lên đối phương.
Không chỉ có thế, liên tiếp vang lên những tiếng:
- Sưu sưu.
Từng đạo ánh sáng trắng được màu vàng của Diệp Thần ánh sáng che giấu cũng nháy mắt bay lên không. Hướng tới phía đối diện đánh tới. Hòa Thái Đầu ra tay.
Trong bảy người Sử Lai Khắc thất quái, trừ Hòa Thái Đầu ra, sáu người còn lại đều am hiểu trung, cận chiến. Mà ngay cả Hoắc Vũ Hạo cũng không ngoại lệ, hắn tuy rằng cũng là Hồn Đạo sư nhưng đi theo con đường lại không phải công kích tầm xa. Chỉ có cùng Hòa Thái Đầu, phương hướng nghiên cứu của hắn vẫn là Định Trang hồn đạo khí, lấy xa mà chính xác là mục tiêu tu luyện. Ở trong trận đấu tuy rằng không thể sử dụng Định Trang hồn đạo khí, nhưng nếu bàn về tầm bắn cùng phạm vi tấn công, hắn tuyệt đối là số một.
Ngàn vạn lần không thể xem thường bảy người Đường Môn có thể bất ngờ né tránh được. Chính là lần này, tiết tấu của Minh Ngọc Tông sẽ lập tức bị rối loạn. Khi phạm vi công kích hạ xuống, một đao của Tần Nguyệt Nguyệt cũng chưa chém ra đến.
Hơn nữa ngàn vạn lần không được quên, dù là hồn đạo khí của Hòa Thái Đầu hay Diệp Thần ánh sáng của Vương Đông Nhi, đều được ở trong trạng thái Tinh Thần Dò Xét. Độ chính xác, thậm chí có thể chính xác đến từng tấc từng thước. Mà trận hình của đối thủ lại nằm hết trong sự giám sát của Hoắc Vũ Hạo.
Mà Hòa Thái Đầu dùng cũng không phải cái gì hồn đạo khí mạnh mẽ, chính là tứ cấp đạn pháo. Loại này hồn đạo pháo này có đặc điểm chính là nổ mạnh, phạm vi bao trùm không lớn, nhưng khi trúng mục tiêu khả năng xuyên thấu rất mạnh, có hiệu quả đâm xuyên hai lần. Biện pháp đối phó nó chính là dùng hết khả năng tránh va chạm chính diện. Chỉ cần có thể tránh được, đạn pháo liền không có khả năng phát sinh lực phá hoại quá lớn.
Tổng cộng mười sáu miếng đạn pháo được phóng ra, trong đó sáu miếng, đều tự tìm đến từng đệ tử Minh Ngọc Tông, mục tiêu nhắm thẳng vào đỉnh đầu, vị trí rơi xuống đều đã được Hoắc Vũ Hạo dùng Tinh Thần Dò Xét phán đoán cẩn thận, tuyệt đối không thể sai lệch. Mà mười hai miếng đạn pháo còn lại đồng thời hướng về phía một người. Không phải người mạnh nhất đội trưởng Minh Ngọc Tông, cũng không phải người có thể thi triển võ hồn chân thân Tiết Binh, mà là người yếu nhất nhưng tốc độ nhanh nhất, U Thần.
Còn Diệp Thần ánh sáng của Vương Đông Nhi nhìn qua như là rơi xuống trong phạm vi lớn, nhưng trên thực tế, mục tiêu công kích chủ yếu chỉ có hai người, chính là Tiết Binh cùng Minh Ngọc Tông đội trưởng Nên Ẩn. Hơn nữa đây là hình thức tấn công tứ phía, mục đích chỉ có một, làm cho họ không phát hiện U Thần mới là mục tiêu sau cùng.
Về phần ba người phía trước, tuy rằng tổ hợp không tồi, nhưng muốn tạo được uy hiếp đối với mọi người Đường Môn thì không có khả năng.
Việc phát sinh nói thì chậm nhưng trên thực tế chỉ trong thời gian ngắn đã hoàn thành. Một trận tiếng nổ kịch liệt theo đó vang lên.
Uy lực Diệp Thần ánh sáng của Vương Đông Nhi tất nhiên không yếu, nàng chính là một hồn đế, nhưng vì phóng thích rất nhiều, phạm vi bao trùm lớn, ở tấn công đơn độc không tính quá mạnh mẽ. Có thể không tính là mạnh nhưng người cũng phải ngăn cản a! Mà năng lực đâm xuyên của đạn pháo, cũng rất mạnh mẽ.
Sáu người Minh Ngọc Tông, trước tiên ra tay ứng phó chính là người cầm trong tay lá chắn, Trần Tuấn. Lá chắn trong tay hắn hướng không trung đặt ngang, chính hắn, Tần Nguyệt Nguyệt cùng với Thanh Thanh người thi triển năng lực phụ trợ bao trùm trong đó.
Trong tiếng nổ vang dữ dội, ba người tạm dừng bước, cũng không bị Diệp Thần ánh sáng cùng đạn pháo gây tổn thương.
/447
|