Dịch giả: Kyo Martin
Mắt thấy Vương Đông Nhi gặp khốn cảnh, Giang Nam Nam lại không phát động công kích tới Ngôn Phong. Từ trước khi bắt đầu cuộc chiến, nàng đã xác định vị trí của mình, chính là phụ trợ.Năng lực của nàng thật sự không thích hợp đối phó với những tên Tà Hồn Sư biết bay này. Vì vậy, trước tiên Giang Nam Nam phát động di chuyển tức thời.
Hồn hoàn thứ ba, hồn hoàn thứ tư sáng lên.
Trong nháy mắt Giang Nam Nam đã xuất hiện tại Mai Cốt Chi Địa, hai tay ôm vòng eo mảnh khảnh của Vương Đông Nhi, trong trạng thái biến thân Vô Địch Kim Thân, bất luận là Lục Mang Tinh Trận hay là Mai Cốt Chi Địa đều không thể tác động đến nàng. Dùng sức vung, lập tức quẳng Vương Đông Nhi ra ngoài, chính nàng cũng mượn trạng thái Vô Địch Kim Thân, lập tức nhảy lùi lại, chạy khỏi Mai Cốt Chi Địa.
Vương Đông Nhi nổi giận, hàn quang trong mắt đại phóng, hồn hoàn thứ sáu trên người lần đầu tiên sáng lên. Một tiếng vù vù kì dị từ trên người nàng vang lên, ngay sau đó, một quang ảnh Quang Minh Nữ Thần Điệp hiện ra sau lưng nàng. Trong quang ảnh mỹ lệ thấp thoáng, Vương Đông Nhi càng lộ ra vẻ tuyệt lệ thoát tục, một tầng quang mang kim sắc từ đôi cánh trên lưng nàng khuếch tán ra ngoài.
Ngay sau đó, nàng mở hai tay ra, cánh hóa thành vô số lưu quang vùi vào quang ảnh Quang Minh Nữ Thần Điệp phía sau. Trong nháy mắt, quảng ảnh khổng lồ phía sau ngưng thực hơn, hóa thành một đạo lưu quang màu vàng lam phía sau bay tới Ngôn Phong.
Hồn kỹ thứ sáu của Vương Đông Nhi, Điệp Thần Vũ.
Thấy Điệp Thần Vũ xuất hiện, Ngôn Phong cũng sững sốt một chút. Thân thể lượn một vòng trên không trung, đầu Cốt Long biến mất, thay vào đó là một cái đuôi rồng khổng lồ, hung hăng đánh về phía Điệp Thần do Vương Đông Nhi thả ra. Không chỉ có như thế, hồn hoàn thứ năm trên người hắn lóe sáng, tay phải trảo về phía Giang Nam Nam. Một cốt trảo khổng lồ không chút báo trước hiện ra trước người Giang Nam Nam.
Lúc này, Giang Nam Nam vừa mới nhảy từ nơi kiềm hãm ra, cốt trảo cũng đã tới trên đầu. Mặc dù có Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo đề phòng, nhưng thân thể Giang Nam Nam đang ở trên không trung, di chuyển tức thời vừa mới dùng, nên không thể tránh khỏi.
“Phốc!”Cốt trảo chụp xuống, giống như một lồng giam giam giữ Giang Nam Nam trong đó. Một cỗ lực áp bách kinh khủng nháy mắt áp chế làm nàng không cách nào nhúc nhích.
Hồn kỹ thứ năm của Ngôn Phong, Cốt Trảo Tù Lung.
Đây là hồn kỹ vạn năm thứ nhất của hắn, dĩ nhiên nó không đơn giản như bên ngoài, Cốt Trảo Tù Lung giống như Mai Cốt Chi Địa, đều có thể che đậy hồn kỹ phụ. Giống như lúc trước Vương Đông Nhi ở trong Mai Cốt Chi Địa không thể dịch chuyển tức thời. Hồn kỹ Cốt Trảo Tù Lung cũng vậy, từ bên trong, người bị giam sẽ không cách nào phát động kỹ năng. Người bên ngoài muốn phát động kỹ năng cứu người bên trong cũng có thể, nhưng trước hết phải đánh bại Ngôn Phong đã.
Đây là chỗ kinh khủng nhất của Cốt Trảo Tù Lung, ở bên trong có một loại hiệu quả đặc thù, chính là tuyệt đối phòng ngự.
Dĩ nhiên còn một phương pháp nữa để thoát ra, chính là người bị vây khốn phải có thực lực hơn xa Ngôn Phong công kích thì mới có thể phá vỡ cốt trảo.
Cốt Trảo Tù Lung chỉ có một khuyết điểm chính là không thể chọn mục tiêu, chỉ có thể định hướng cho kỹ năng, cho nên biện pháp đối phó với nó tốt nhất là né tránh. Nếu như Giang Nam Nam không liên tiếp dùng hai hồn kỹ, đang trong trạng thái lực cũ vừa phát, lực mới chưa sinh, vừa vội nhảy ra khỏi Mai Cốt Chi Địa thì cũng không bị bắt giữ. Lúc này nàng đã bị khốn trụ, chuyện gì cũng không làm được.
Hoắc Vũ Hạo đã bị Lỗ Cảnh Cảnh bắt được.
Hồn hoàn thứ năm trên người Lỗ Cảnh Cảnh cũng sáng lên, hiển nhiên hắn hận thấu Hoắc Vũ Hạo. Một màn quỷ dị xuất hiện, đột nhiên miệng hắn từ một góc độ không bình thường mở to ra như chậu máu, khóe miệng đã tới mang tai. Ở trước mặt hắn, cái miệng to như chậu máu, cao hai thước, rộng ba thước cắn thẳng đến Hoắc Vũ Hạo.Cái miệng kia tản ra độc khí, mùi tanh tưởi lan tràn.
Mặc dù Hoắc Vũ Hạo không biết cái miệng kia cắn vào sẽ có tác dụng gì, nhưng rõ ràng sẽ không dễ chịu.
Chiến đội Đường Môn lúc trước tạo được ưu thế, trong thời gian ngắn đã không còn sót lại chút gì. Năm đánh hai lại bị đối thủ liên tiếp khắc chế, thực lực Tà Hồn Sư vào giờ phút này đã lộ ra rõ ràng.
Nhưng mà cũng ngay lúc đó, Hòa Thái Đầu phát uy. Một đạo cường quang từ không trung bắn tới Lỗ Cảnh Cảnh. Không chỉ như thế, Xuyên Thứ Pháo của Hòa Thái Đầu cũng bắn ra, mục tiêu vẫn là Lỗ Cảnh Cảnh, nhắm thẳng vào vị trí chính giữa thân thể hắn.
Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo không có biện pháp dò xét tình huống trong cơ thể Lỗ Cảnh Cảnh, nhưng cho dù Lỗ Cảnh Cảnh giấu diếm thân thể tốt cỡ nào, cũng sẽ không vượt ngoài phạm vi công kích.
Quả nhiên, công kích trên không trung và mặt đất cùng lao tới, Lỗ Cảnh Cảnh đã cảm thấy không ổn.
Phát cắn tới Hoắc Vũ Hạo đành phải ngừng lại, thân hình lập tức thoái lui, đồng thời cánh tay phải vung lên, ngăn ở trên đầu. Hòa Thái Đầu dùng hai Hồn Đạo Khí cấp bảy công kích, cho dù Lỗ Cảnh Cảnh tự nhận lực phòng ngự cường đại, cũng không dám đón đỡ chính diện.
Một tầng băng giáp nháy mắt xuất hiện trên người Hoắc Vũ Hạo, Băng Hoàng Hộ Thể. Đồng thời, một đạo quang mang phát ra trên thân thể hắn, chính là kỹ năng hồn cốt, Băng Hoàng Chi Nộ.
Miệng to như chậu máu và móc câu trắng bệch lập tức đông lại trên không trung, rốt cuộc Hoắc Vũ Hạo nhân cơ hội thoát thân.
Nhưng thân thể Lỗ Cảnh Cảnh mập mạp kia lại quay cuồng tránh né khỏi nơi yếu hại.
Xuyên Thứ Pháo chẳng qua chỉ để lại một miệng vết thương to lớn trên thân thể hắn, mà Khủng Cụ Chi Nhãn cũng xuyên qua cánh tay hắn. Mỡ trong cơ thể vẩy ra tứ tán, nhưng vẫn không có máu chảy ra, giống như thân thể hắn hoàn toàn do mỡ ngưng kết thành.
Nguy cơ của Hoắc Vũ Hạo tạm thời giải trừ, nhưng Vương Đông Nhi cùng Ngôn Phong bên kia đã đánh nhau.
Điệp Thần Vũ, đây là hồn kỹ mạnh nhất mà trước mắt Vương Đông nhi có thể thi triển ra. Đối mặt đuôi Cốt Long, Điệp Thần trên không trung triển khai hai cánh tinh xảo, sau đó thân thể như ngưng trệ, tùy ý đuôi Cốt Long đánh lên người mình. Đuôi Cốt Long đánh trúng, nhưng trong phút chốc, Điệp Thần kia đã phân tán thành vô số Tiểu Điệp Thần, bám vào trên đuôi Cốt Long, quang mang lam kim sắc cơ hồ nháy mắt lan tràn mỗi một góc nhỏ trên thân thể Ngôn Phong.
Ngay sau đó, Điệp Thần lại một lần nữa xuất hiện sau lưng Ngôn Phong.
Trong mắt Ngôn Phong toát ra vẻ hoảng sợ, rốt cuộc không giữ lại gì nữa, hồn hoàn thứ bảy sáng lên.
“Oanh, oanh, oanh, oanh, oanh, oanh, oanh!” Trên người Ngôn Phong vang lên bảy âm thanh nổ tung, mỗi một lần nổ tung, quang mang lam kim sắc trên người hắn sẽ tản ra, ngưng kết thành hình con bướm trên không trung. Liên tục bảy quang ảnh con bướm thoáng hiện ra trên không trung, mỗi một hư ảnh không cùng hình thái, cử chỉ, dường như đang nhảy múa.
Trong lúc bảy tiếng nổ phát ra, tiếng kêu thảm thiết của Ngôn Phong truyền ra. Vương Đông Nhi đã rơi từ không trung xuống, sau khi nàng sử dụng Điệp Thần Vũ, nàng đã không cách nào vận dụng Võ Hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp nữa.
Nhưng mà sau một khắc, một tiếng rồng ngâm trầm thấp tràn đầy giận dữ vang lên.
Trong màu vàng lam nổ tung, trên không trung không chỉ có Quang Minh Nữ Thần Điệp tan biến, mà dường như còn có một thân thể khổng lồ từ một thế giới khác chui ra.
Đó là một Cốt Long khổng lồ, đầy đủ. Chiều cao hơn mười lăm thước, cánh rộng hơn mười thước, thân thể khổng lồ hoàn toàn do xương cốt trắng bệch tạo thành, trên thân tản ra màu băng lam mãnh liệt. Nhất là đầu lâu, nơi lam mang cường thịnh, trong hốc mắt Cốt Long nhúc nhích quang diễm màu xanh đậm tràn đầy hơi thở tức giận.
Ngôn Phong đúng là khinh thường, hắn không nghĩ tới, hồn hoàn thứ sáu của Vương Đông Nhi lại có lực phá hoại mạnh mẽ như thế. Khi hắn bị Điệp Thần Vũ bám trên người, hắn cảm giác được một loại lực lượng khó có thể hình dung xông vào cơ thể mình, sau đó bắt đầu nổ tung, ngay cả Võ Hồn của hắn dường như cũng bị lực lượng quang minh kinh khủng kia xé nát. Dưới tình huống như vậy, hắn căn bản không dám do dự, trực tiếp sử dụng hồn kỹ mạnh nhất của mình: Võ Hồn Chân Thân. Võ Hồn Chân Thân hiện ra trên người hắn chính là chân thân Cốt Long.
Ngôn Phong trước khi hóa thân không thể nào so với sau khi hóa thân, bất luận là thể tích hay là lực lượng đều có cự chênh lệch không nhỏ. Nhưng đừng quên, hiện tại hắn chỉ mới có năng lực thi triển Võ Hồn Chân Thân không lâu, sau này tu vi tăng lên, thực lực Cốt Long sẽ càng lớn hơn.
Nhưng coi như đây là Cốt Long sơ giai, vừa xuất hiện cũng đã uy chấn toàn trường.
Vương Đông Nhi sau khi dùng Điệp Thần Chi Quang, Điệp Thần Trảm đánh lên người Cốt Long, tất cả đều hóa thành mảnh sáng tiêu tán.
Đây là năng lực cường đại của chân thân Cốt Long, Hồn Lực Giải Tán. Thân thể khổng lồ trên không trung khẽ chuyển động, một ngụm long tức phun thẳng tới Vương Đông Nhi.
Vương Đông Nhi vội vàng trở lại bên cạnh Hoắc Vũ Hạo.
“Nhị sư huynh cẩn thận.”Mặc dù Hoắc Vũ Hạo đã dùng Tinh Thần Tham Trắc nhắc nhở Hòa Thái Đầu, nhưng hắn vẫn không nhịn được quát to một tiếng.
Đúng lúc ấy, Từ Tam Thạch lúc trước vẫn bị vây trong băng do long tức phun ra, chợt phá băng ra. Tấm thuẫn lớn vọt qua, chặn đường Cốt Long lại.
“Phanh”cứng đối cứng.Thuẫn vỡ, người bay.
Mắt thấy Vương Đông Nhi gặp khốn cảnh, Giang Nam Nam lại không phát động công kích tới Ngôn Phong. Từ trước khi bắt đầu cuộc chiến, nàng đã xác định vị trí của mình, chính là phụ trợ.Năng lực của nàng thật sự không thích hợp đối phó với những tên Tà Hồn Sư biết bay này. Vì vậy, trước tiên Giang Nam Nam phát động di chuyển tức thời.
Hồn hoàn thứ ba, hồn hoàn thứ tư sáng lên.
Trong nháy mắt Giang Nam Nam đã xuất hiện tại Mai Cốt Chi Địa, hai tay ôm vòng eo mảnh khảnh của Vương Đông Nhi, trong trạng thái biến thân Vô Địch Kim Thân, bất luận là Lục Mang Tinh Trận hay là Mai Cốt Chi Địa đều không thể tác động đến nàng. Dùng sức vung, lập tức quẳng Vương Đông Nhi ra ngoài, chính nàng cũng mượn trạng thái Vô Địch Kim Thân, lập tức nhảy lùi lại, chạy khỏi Mai Cốt Chi Địa.
Vương Đông Nhi nổi giận, hàn quang trong mắt đại phóng, hồn hoàn thứ sáu trên người lần đầu tiên sáng lên. Một tiếng vù vù kì dị từ trên người nàng vang lên, ngay sau đó, một quang ảnh Quang Minh Nữ Thần Điệp hiện ra sau lưng nàng. Trong quang ảnh mỹ lệ thấp thoáng, Vương Đông Nhi càng lộ ra vẻ tuyệt lệ thoát tục, một tầng quang mang kim sắc từ đôi cánh trên lưng nàng khuếch tán ra ngoài.
Ngay sau đó, nàng mở hai tay ra, cánh hóa thành vô số lưu quang vùi vào quang ảnh Quang Minh Nữ Thần Điệp phía sau. Trong nháy mắt, quảng ảnh khổng lồ phía sau ngưng thực hơn, hóa thành một đạo lưu quang màu vàng lam phía sau bay tới Ngôn Phong.
Hồn kỹ thứ sáu của Vương Đông Nhi, Điệp Thần Vũ.
Thấy Điệp Thần Vũ xuất hiện, Ngôn Phong cũng sững sốt một chút. Thân thể lượn một vòng trên không trung, đầu Cốt Long biến mất, thay vào đó là một cái đuôi rồng khổng lồ, hung hăng đánh về phía Điệp Thần do Vương Đông Nhi thả ra. Không chỉ có như thế, hồn hoàn thứ năm trên người hắn lóe sáng, tay phải trảo về phía Giang Nam Nam. Một cốt trảo khổng lồ không chút báo trước hiện ra trước người Giang Nam Nam.
Lúc này, Giang Nam Nam vừa mới nhảy từ nơi kiềm hãm ra, cốt trảo cũng đã tới trên đầu. Mặc dù có Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo đề phòng, nhưng thân thể Giang Nam Nam đang ở trên không trung, di chuyển tức thời vừa mới dùng, nên không thể tránh khỏi.
“Phốc!”Cốt trảo chụp xuống, giống như một lồng giam giam giữ Giang Nam Nam trong đó. Một cỗ lực áp bách kinh khủng nháy mắt áp chế làm nàng không cách nào nhúc nhích.
Hồn kỹ thứ năm của Ngôn Phong, Cốt Trảo Tù Lung.
Đây là hồn kỹ vạn năm thứ nhất của hắn, dĩ nhiên nó không đơn giản như bên ngoài, Cốt Trảo Tù Lung giống như Mai Cốt Chi Địa, đều có thể che đậy hồn kỹ phụ. Giống như lúc trước Vương Đông Nhi ở trong Mai Cốt Chi Địa không thể dịch chuyển tức thời. Hồn kỹ Cốt Trảo Tù Lung cũng vậy, từ bên trong, người bị giam sẽ không cách nào phát động kỹ năng. Người bên ngoài muốn phát động kỹ năng cứu người bên trong cũng có thể, nhưng trước hết phải đánh bại Ngôn Phong đã.
Đây là chỗ kinh khủng nhất của Cốt Trảo Tù Lung, ở bên trong có một loại hiệu quả đặc thù, chính là tuyệt đối phòng ngự.
Dĩ nhiên còn một phương pháp nữa để thoát ra, chính là người bị vây khốn phải có thực lực hơn xa Ngôn Phong công kích thì mới có thể phá vỡ cốt trảo.
Cốt Trảo Tù Lung chỉ có một khuyết điểm chính là không thể chọn mục tiêu, chỉ có thể định hướng cho kỹ năng, cho nên biện pháp đối phó với nó tốt nhất là né tránh. Nếu như Giang Nam Nam không liên tiếp dùng hai hồn kỹ, đang trong trạng thái lực cũ vừa phát, lực mới chưa sinh, vừa vội nhảy ra khỏi Mai Cốt Chi Địa thì cũng không bị bắt giữ. Lúc này nàng đã bị khốn trụ, chuyện gì cũng không làm được.
Hoắc Vũ Hạo đã bị Lỗ Cảnh Cảnh bắt được.
Hồn hoàn thứ năm trên người Lỗ Cảnh Cảnh cũng sáng lên, hiển nhiên hắn hận thấu Hoắc Vũ Hạo. Một màn quỷ dị xuất hiện, đột nhiên miệng hắn từ một góc độ không bình thường mở to ra như chậu máu, khóe miệng đã tới mang tai. Ở trước mặt hắn, cái miệng to như chậu máu, cao hai thước, rộng ba thước cắn thẳng đến Hoắc Vũ Hạo.Cái miệng kia tản ra độc khí, mùi tanh tưởi lan tràn.
Mặc dù Hoắc Vũ Hạo không biết cái miệng kia cắn vào sẽ có tác dụng gì, nhưng rõ ràng sẽ không dễ chịu.
Chiến đội Đường Môn lúc trước tạo được ưu thế, trong thời gian ngắn đã không còn sót lại chút gì. Năm đánh hai lại bị đối thủ liên tiếp khắc chế, thực lực Tà Hồn Sư vào giờ phút này đã lộ ra rõ ràng.
Nhưng mà cũng ngay lúc đó, Hòa Thái Đầu phát uy. Một đạo cường quang từ không trung bắn tới Lỗ Cảnh Cảnh. Không chỉ như thế, Xuyên Thứ Pháo của Hòa Thái Đầu cũng bắn ra, mục tiêu vẫn là Lỗ Cảnh Cảnh, nhắm thẳng vào vị trí chính giữa thân thể hắn.
Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo không có biện pháp dò xét tình huống trong cơ thể Lỗ Cảnh Cảnh, nhưng cho dù Lỗ Cảnh Cảnh giấu diếm thân thể tốt cỡ nào, cũng sẽ không vượt ngoài phạm vi công kích.
Quả nhiên, công kích trên không trung và mặt đất cùng lao tới, Lỗ Cảnh Cảnh đã cảm thấy không ổn.
Phát cắn tới Hoắc Vũ Hạo đành phải ngừng lại, thân hình lập tức thoái lui, đồng thời cánh tay phải vung lên, ngăn ở trên đầu. Hòa Thái Đầu dùng hai Hồn Đạo Khí cấp bảy công kích, cho dù Lỗ Cảnh Cảnh tự nhận lực phòng ngự cường đại, cũng không dám đón đỡ chính diện.
Một tầng băng giáp nháy mắt xuất hiện trên người Hoắc Vũ Hạo, Băng Hoàng Hộ Thể. Đồng thời, một đạo quang mang phát ra trên thân thể hắn, chính là kỹ năng hồn cốt, Băng Hoàng Chi Nộ.
Miệng to như chậu máu và móc câu trắng bệch lập tức đông lại trên không trung, rốt cuộc Hoắc Vũ Hạo nhân cơ hội thoát thân.
Nhưng thân thể Lỗ Cảnh Cảnh mập mạp kia lại quay cuồng tránh né khỏi nơi yếu hại.
Xuyên Thứ Pháo chẳng qua chỉ để lại một miệng vết thương to lớn trên thân thể hắn, mà Khủng Cụ Chi Nhãn cũng xuyên qua cánh tay hắn. Mỡ trong cơ thể vẩy ra tứ tán, nhưng vẫn không có máu chảy ra, giống như thân thể hắn hoàn toàn do mỡ ngưng kết thành.
Nguy cơ của Hoắc Vũ Hạo tạm thời giải trừ, nhưng Vương Đông Nhi cùng Ngôn Phong bên kia đã đánh nhau.
Điệp Thần Vũ, đây là hồn kỹ mạnh nhất mà trước mắt Vương Đông nhi có thể thi triển ra. Đối mặt đuôi Cốt Long, Điệp Thần trên không trung triển khai hai cánh tinh xảo, sau đó thân thể như ngưng trệ, tùy ý đuôi Cốt Long đánh lên người mình. Đuôi Cốt Long đánh trúng, nhưng trong phút chốc, Điệp Thần kia đã phân tán thành vô số Tiểu Điệp Thần, bám vào trên đuôi Cốt Long, quang mang lam kim sắc cơ hồ nháy mắt lan tràn mỗi một góc nhỏ trên thân thể Ngôn Phong.
Ngay sau đó, Điệp Thần lại một lần nữa xuất hiện sau lưng Ngôn Phong.
Trong mắt Ngôn Phong toát ra vẻ hoảng sợ, rốt cuộc không giữ lại gì nữa, hồn hoàn thứ bảy sáng lên.
“Oanh, oanh, oanh, oanh, oanh, oanh, oanh!” Trên người Ngôn Phong vang lên bảy âm thanh nổ tung, mỗi một lần nổ tung, quang mang lam kim sắc trên người hắn sẽ tản ra, ngưng kết thành hình con bướm trên không trung. Liên tục bảy quang ảnh con bướm thoáng hiện ra trên không trung, mỗi một hư ảnh không cùng hình thái, cử chỉ, dường như đang nhảy múa.
Trong lúc bảy tiếng nổ phát ra, tiếng kêu thảm thiết của Ngôn Phong truyền ra. Vương Đông Nhi đã rơi từ không trung xuống, sau khi nàng sử dụng Điệp Thần Vũ, nàng đã không cách nào vận dụng Võ Hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp nữa.
Nhưng mà sau một khắc, một tiếng rồng ngâm trầm thấp tràn đầy giận dữ vang lên.
Trong màu vàng lam nổ tung, trên không trung không chỉ có Quang Minh Nữ Thần Điệp tan biến, mà dường như còn có một thân thể khổng lồ từ một thế giới khác chui ra.
Đó là một Cốt Long khổng lồ, đầy đủ. Chiều cao hơn mười lăm thước, cánh rộng hơn mười thước, thân thể khổng lồ hoàn toàn do xương cốt trắng bệch tạo thành, trên thân tản ra màu băng lam mãnh liệt. Nhất là đầu lâu, nơi lam mang cường thịnh, trong hốc mắt Cốt Long nhúc nhích quang diễm màu xanh đậm tràn đầy hơi thở tức giận.
Ngôn Phong đúng là khinh thường, hắn không nghĩ tới, hồn hoàn thứ sáu của Vương Đông Nhi lại có lực phá hoại mạnh mẽ như thế. Khi hắn bị Điệp Thần Vũ bám trên người, hắn cảm giác được một loại lực lượng khó có thể hình dung xông vào cơ thể mình, sau đó bắt đầu nổ tung, ngay cả Võ Hồn của hắn dường như cũng bị lực lượng quang minh kinh khủng kia xé nát. Dưới tình huống như vậy, hắn căn bản không dám do dự, trực tiếp sử dụng hồn kỹ mạnh nhất của mình: Võ Hồn Chân Thân. Võ Hồn Chân Thân hiện ra trên người hắn chính là chân thân Cốt Long.
Ngôn Phong trước khi hóa thân không thể nào so với sau khi hóa thân, bất luận là thể tích hay là lực lượng đều có cự chênh lệch không nhỏ. Nhưng đừng quên, hiện tại hắn chỉ mới có năng lực thi triển Võ Hồn Chân Thân không lâu, sau này tu vi tăng lên, thực lực Cốt Long sẽ càng lớn hơn.
Nhưng coi như đây là Cốt Long sơ giai, vừa xuất hiện cũng đã uy chấn toàn trường.
Vương Đông Nhi sau khi dùng Điệp Thần Chi Quang, Điệp Thần Trảm đánh lên người Cốt Long, tất cả đều hóa thành mảnh sáng tiêu tán.
Đây là năng lực cường đại của chân thân Cốt Long, Hồn Lực Giải Tán. Thân thể khổng lồ trên không trung khẽ chuyển động, một ngụm long tức phun thẳng tới Vương Đông Nhi.
Vương Đông Nhi vội vàng trở lại bên cạnh Hoắc Vũ Hạo.
“Nhị sư huynh cẩn thận.”Mặc dù Hoắc Vũ Hạo đã dùng Tinh Thần Tham Trắc nhắc nhở Hòa Thái Đầu, nhưng hắn vẫn không nhịn được quát to một tiếng.
Đúng lúc ấy, Từ Tam Thạch lúc trước vẫn bị vây trong băng do long tức phun ra, chợt phá băng ra. Tấm thuẫn lớn vọt qua, chặn đường Cốt Long lại.
“Phanh”cứng đối cứng.Thuẫn vỡ, người bay.
/447
|