Tuyệt Thế Đường Môn

Q.4 - Chương 436 - Hương Bánh Trái (Trung)

/447


Translator: Krystal

Editor: Mạc Tuyết Nhi

Warning: Nghiêm cấm truyenyy tham khảo, sử dụng chương này dưới mọi hình thức và không được phép đăng lên web của họ. Những trang khác khi đăng tải vui lòng giữ lại tên các dịch giả và thông báo này.

Quả nhiên là dạng này a! Diệp Vũ Lâm luôn chú ý đến Hoắc Vũ Hạo trong lòng không khỏi tán thưởng một tiếng. Tiểu tử này muốn thực hiện chế tác hạch tâm pháp trận sau cùng. Mặc dù không ai khuyến khích cách làm này. Những cơ quan, linh kiện mà hắn làm thật sự là quá đẹp, chỉ là không biết chúng có tác dụng như thế nào. Chờ sau khi kết thúc lần tranh tài này nhất định phải cùng tiểu tử này hảo hảo bàn luận mới được.

Trên mặt Hoắc Vũ Hạo rốt cục bắt đầu toát ra vẻ tươi cười. Động tác trên tay cũng trở nên càng nhanh hơn. Các bộ phận đã hoàn thành ở trên bàn bắt đầu được hắn tiến hành ghép lại với nhau. Rất nhiều chỗ cho dù là mấy vị trọng tài thân là cấp chín Hồn đạo sư nhìn qua cũng cảm thấy hoa mắt.

Nhưng nhãn lực của bọn họ cao cỡ nào? Mặc dù không biết rõ cách sử dụng của những cơ quan này nhưng lại có thể nhìn thấy từng cái cơ quan ghép lại với nhau đều ăn khớp một cách hoàn mỹ. Nương theo từng cái chỉnh thể xuất hiện, hình giọt nước đã bắt đầu bày ra tới. Trong mắt Hồn đại sư thì loại chỉnh thể này chính là thứ đẹp nhất.

(Mình cũng không rõ lắm cái “hình giọt nước” ở đây là cái gì luôn@@ - Tuyết Nhi)

- Khá lắm, tên Đường Ngũ này là một thiên tài a!

Một lão giả khác ngồi bên cạnh Diệp Vũ Lâm rốt cục nhịn không được tán thưởng thành tiếng.

Phải biết, bảy vị trọng tài bọn hắn đang ở tại trên đài tranh tài, nếu như thanh âm của bọn họ quá lớn sẽ có khả năng ảnh hưởng đến những tuyển thủ đang tiến hành tranh tài. Nhưng vị trọng tài này vẫn nhịn không được mà nói ra. Có thể thấy rung động mà Hoắc Vũ Hạo mang cho hắn to lớn cỡ nào.

Diệp Vũ Lâm khẽ gật đầu, nói:

- Lão Vương, ngươi cũng đã nhìn ra sao?

Vương lão giả tức giận:

- Lão Diệp, mắt ta còn chưa có mờ đâu. Làm sao lại nhìn không ra a! Bất quá, ngươi có thể nhìn ra được có nhà nào am hiểu những loại cơ quan phức tạp này sao?

Nhà mà lão nói tới ở đây tự nhiên là Hồn đạo sư tông môn.

Diệp Vũ Lâm lắc đầu, nói:

- Lấy cơ quan phụ trợ Hồn đạo khí cũng không phải là không có. Nhưng sử dụng số lượng nhiều giống như tiểu tử này thì ta mới thấy lần đầu tiên. Nhưng ta ẩn ẩn có loại cảm giác, tiểu tử này rất có thể sẽ khai sáng một thời đại mới cho Hồn đạo khí. Xem ra, chúng ta trước kia đều sai.

Vương lão cười khổ nói:

- Đừng nói thẳng ra như vậy có được hay không? Lão đại lớn tuổi rồi cũng không chịu được loại đả kích này đâu. Coi như biết rõ con đường mà chúng ta đi có sai lầm nhưng với tuổi tác của chúng ta bây giờ cũng chỉ có thể tiếp tục đi tới cùng thôi.

Diệp Vũ Lâm khinh thường hừ một tiếng, nói:

- Đó là lão già nhà ngươi. Lão phu cũng không cho rằng không thể thay đổi. Lão phu còn trẻ lắm, sống thêm một trăm năm cũng không thành vấn đề.

Vương lão trầm mặc một chút, khẽ thở dài:

- Không ngừng truy cầu, đây chính là điều mà ta không bao giờ có thể so sánh với ngươi!cũng là nguyên nhân khiến ta từ đầu đến cuối vẫn thua ngươi một bậc. Bất quá, vô luận ngươi thấy tiểu tử này tốt thế nào thì chờ sau khi lần tranh tài này kết thúc, thời điểm ngươi cùng hắn thảo luận việc kết hợp giữa cơ quan và hồn đạo khí nhất định phải kêu ta.

- Chúng ta đi cũng đi luôn.

Bên cạnh, mấy tên trọng tài khác cũng đều nhịn không được mà tỏ thái độ.

Diệp Vũ Lâm tay phải vừa nhấc, một màn sáng cách âm liền bao phủ toàn bộ mấy người bọn hắn ở bên trong. Để tránh bọn hắn trò chuyện lại ảnh hưởng đến những tuyển thủ đang tiến hành tranh tài.

- Mấy lão già các ngươi không có chút sĩ diện nào hết vậy, cả đám sao giống như ma chết đói thấy mỹ thực vậy. Quan sát có thể, dự thính cũng được. Nhưng tên nào cũng không thể tranh đoạt cùng lão phu! Phải biết, lão phu lần này đã là bỏ hết cả tiền vốn, ngay cả nghiên cứu mới nhất là Nhật Nguyệt Thần Châm đều lấy ra.

Diệp Vũ Lâm hung hãn nói.

Sáu vị kia địa vị tại Hồn đạo sư giới đúng là không thể so sánh với hắn, nhìn thấy bộ dạng cường thế của hắn đều có chút bất đắc dĩ.

Vương lão vội vàng hoà giải, nói:

- Được rồi lão Diệp, tâm tư của ngươi chúng ta còn không nhìn thấy sao? Không cùng ngươi đoạt là được. Bất quá sự tình lần này là mọi người cùng nhau phát hiện. Chúng ta lại là muốn cùng một chỗ quan sát một phen, mà nghiên cứu lần này mọi người chúng ta cũng có thể cùng nhau thực hiện. Nói thẳng ra thì cái quy tắc tranh tài do tam đại thế lực kia chế định đơn giản chính là rắm chó! Hồn đạo sư chúng ta so đấu cao thấp bằng cái gì? Ngoại trừ hồn đạo khí bản thân chế tác, chính là thiết kế cùng ý sáng tạo. Hồn đạo khí đến nay có bao nhiêu loại đều do sáng tạo mà ra! Ta thấy riêng sáng kiến đem cơ quan kết hợp cùng Nhân hình Hồn đạo khí để giảm đi một số lớn hạch tâm pháp trận của tiểu tử Đường Ngũ này cũng đủ để đạt được vị trí Quán quân. Dù sao lão phu đã quyết định sẽ ủng hộ cho tiểu tử này. Chờ đến thời điểm đối chiến, nếu kẻ nào dám có ý hạ sát đối với tiểu tử này, hừ hừ!

Diệp Vũ Lâm liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Việc này còn đến lượt ngươi sao? Nhìn trên trời xem, đó là cái gì? Ngươi tưởng lão phu chỉ để chưng cho đẹp sao.

Một tên trọng tài khác nhịn không được nói:

- Cái này tựa hồ không tốt lắm đâu. Tam đại thế lực ở dưới kia đối với chúng ta hiếu kính cũng không ít. Chúng ta nếu là phá hư tranh tài...Diệp Vũ Lâm trừng mắt liếc hắn một, một bộ dáng tùy thời muốn bộc phát, gầm nhẹ nói:

- Rắm chó a. Lão Trương, ta hỏi ngươi, so với việc Hồn đạo khí tiến bộ vượt thời đại, cái giải thi đấu rắm chó này có trọng yếu không? Có trọng yếu không?

(Mấy lão này già rồi mà ăn nói kỳ cục quá đi, mở miệng toàn **** chó không à nhưng mà đổi cho nghiêm túc quá thì mất hay nên mình để như vậy nhé – Tuyết Nhi)

Trương lão rõ ràng nói không lại hắn, khí thế một yếu, nói:

- Được, được. Diệp lão, đều tùy ngươi là được. Bất quá, tận khả năng đừng làm quá mức là được rồi. Mà tiểu tử kia nếu như không kịp hoàn thành chế tác Hồn đạo khí của hắn, tranh tài phần sau chỉ sợ hắn sẽ không tham gia được a!

Diệp Vũ Lâm hừ lạnh một tiếng

- Không tham gia cũng được. Cùng lắm thì lão phu lại làm một bộ Nhật Nguyệt Thần Châm tặng hắn làm lễ gặp mặt.

Uy bức lợi dụ! Vương lão trong lòng thầm oán, nhìn thấy tiểu tử ưu tú kia, lão già Diệp Vũ Lâm này thật sự là ngay cả mặt cũng không cần. Rõ ràng chính là kiểu mạnh hơn cường đoạt. Đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc a! Tiểu tử ưu tú như vậy tại sao không để cho ta gặp được sớm một chút chứ.

Mấy vị trọng tài bọn họ ở chỗ này âm thầm thương nghị. Một bên khác, Hoắc Vũ Hạo cũng không nhịn được có chút lạnh sống lưng. Theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, vừa đúng lúc nhìn thấy mấy vị trọng tài đang ở trong vòng hộ tráo cách âm kia đều đang nhìn hắn chằm chằm.

Hỏng, khoe khoang hơi quá mức rồi. Ai! Lúc chế tác Hồn đạo khí này trước tiên ghép lại xác ngoài sau đó trực tiếp ghép lại cơ quan ở trong đó thì tốt hơn! Đáng tiếc.

Được rồi, liền đùa với bọn hắn một hồi.

Một nụ cười xấu xa xuất hiện trên mặt của Hoắc Vũ Hạo, đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, động tác rất rõ ràng, ánh mắt trực tiếp nhìn về lên trên bầu trời. Biểu hiện trên gương mặt cũng là trong nháy mắt trở nên ngốc trệ.

Những vị trọng tài kia vốn dĩ đang tập trung tinh thần nhìn hắn chăm chú, nhìn thấy biểu hiện của hắn đột nhiên bất thường như vậy cũng đều giật nảy mình. Vô luận là Hồn đạo sư cấp bậc nào, ngay tại lúc này phản ứng đều là giống nhau, đều nhìn theo hướng mà Hoắc Vũ Hạo đang nhìn trên bầu trời.

Nhưng bọn hắn nhanh chóng phát hiện, chỗ mà Hoắc Vũ Hạo đang nhìn chăm chú căn bản chính là một mảnh trời tối thui, không có cái gì a!

Bọn hắn không biết rằng ngay tại thời điểm bọn hắn đem ánh mắt dời đi.

Một vòng sáng vặn vẹo đã lặng yên không tiếng động xuyên qua tầng hộ tráo cách âm kia, lặng lẽ từ phía sau mà nhập vào Hoắc Vũ Hạo.

Lần này, Hoắc Vũ Hạo thực sự là chấn động toàn thân.

Khi những trọng tài kia đảo mắt nhìn lại trên mặt hắn, lại nhìn thấy bộ dạng của Hoắc Vũ Hạo giống như là bừng tỉnh đại ngộ, nhanh chóng cúi đầu xuống, lại bắt đầu tiến hành ghép lại các cơ quan.

Vương lão cảm thán nói:

- Tiểu tử này thật đúng là dọa người. Ta còn tưởng rằng hắn nhìn thấy cái gì. Nguyên lai là nghĩ thông suốt cái nan đề a! Lấy thiên phú của hắn, đột nhiên nghĩ thông suốt hay là lĩnh ngộ đồ vật, nhất định là không tệ. Nhìn, hắn bắt đầu chế tác hạch tâm pháp trận. A, đao khắc trong tay hắn thật xinh đẹp a! Là một trong Khắc Đao Bảng sao?

Không phải sao? Ở bên kia, Hoắc Vũ Hạo rốt cục bắt đầu chế tác hạch tâm pháp trận. Mà đao khắc trong tay hắn cũng thay đổi thành một thanh toàn thân xanh biếc, tràn đầy sinh mệnh khí tức.

Không sai, ngay tại khoảng khắc vừa rồi, Hoắc Vũ Hạo tách rời tinh thần thể rốt cục kịp thời trở về. Tinh thần, linh hồn trong nháy mắt dung hòa. Sau khi hòa làm một thể, Hoắc Vũ Hạo lập tức cảm giác được mình từ trạng thái tinh thần hư nhược lập tức khôi phục bình thường. Đồng thời còn có một loại cảm giác thăng hoa.

Đây thật là quá mỹ diệu. Hoắc Vũ Hạo trong lòng âm thầm tán thưởng. Đồng thời Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận đã hiện ra ở trong lòng bàn tay của hắn.

Tinh thần thể sau khi mang theo tam nữ hoàn thành nhiệm vụ, Hoắc Vũ Hạo lại dẫn bọn họ đi giải quyết tốt việc sau đó, rời khỏi đó lại cùng Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam tụ hợp. Lại để cho bọn họ về khách sạn Minh Duyệt khách dẫn Bối Bối tiến về Tây ngoại thành bên này, Hoắc Vũ Hạo liền lập tức cùng mọi người tách ra, tinh thần thể dùng tốc độ nhanh nhất trở về.

Hai cái tín hiệu trước đó chính là do Vương Đông Nhi phát ra sau khi bọn họ rời khỏi thương khố dưới mặt đất.

Một nụ cười thản nhiên thoáng hiện trên khuôn mặt của Hoắc Vũ Hạo, hắn thật sự là không nhịn cười được a! Mà còn là cười cực kì thỏa mãn.

Thu hoạch hôm nay thật sự là quá lớn, quá lớn. Lần này, Nhật Nguyệt Đế Quốc đưa cho mình một món lễ lớn, mình cũng lưu lại một món lễ lớn cho bọn hắn. Chính là hai phần đại lễ lớn đến mức đủ để trì hoãn bọn hắn khởi xướng chiến tranh xâm lược đi.

Nghĩ tới đây, tinh thần Hoắc Vũ Hạo càng thêm thông suốt, động tác trên tay cũng không tự chủ mà đạt đến tốc độ tối đa.

Bảy vị trọng tài chí ít cũng là cấp tám Hồn đạo sư, lúc này đã hoàn toàn trợn mắt hốc mồm mà nhìn luôn rồi.

Lúc trước động tác của Hoắc Vũ Hạo có chậm đi một chút, sau thời điểm Minh ngộ lúc nãy liền giống như cắn thuốc tăng lực, nhanh chóng bắt đầu chế tác hạch tâm pháp trận.

Đầu tiên hắn sử dụng là một kim loại hiếm đặc thù tên là Kim Cương Tinh kim. Lọai Kim Cương Tinh kim này có được bằng cách đem Tinh kim đi đề luyện mà thành. Bình thường mà nói thì một ký Tinh kim chỉ có thể đề luyện ra ba mươi gam Kim Cương Tinh kim. Bởi vì quá mức xa xỉ, loại kim loại hiếm này rất ít được sử dụng. Nhưng mà đặc tính của nó cũng khá cường đại.

Ngoại trừ Tinh kim cực giai có khả năng truyền tải hồn lực ra thì bản thân Kim Cương Tinh kim nhờ vào kết cấu chiết xạ toàn phần bên trong nó mà có đặc tính phóng đại dao động hồn lực.

Trong các loại Hồn đạo khí, có một loại Hồn đạo khí đặc trưng và cực kì hiếm thấy gọi là Máy khuếch đại hồn lực, vật liệu chủ chốt để chế tác hạch tâm của nó chính là loại Kim Cương Tinh kim này. Phải dùng nó để chế tác hạch tâm pháp trận mới có thể hoàn thành.

/447

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status