Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 53: Băng Hoàng Hộ Thể

/447


Khi lão sư giám thị đến nơi thì đã chậm một bước, một vòng sáng tím xuất hiện bên trên xác của Phong Hổ.

Chết!

Lúc chiến đấu Đái Hoa Bân không hề né tránh mà dùng lực đối lực rồi lấy khí thế của mình áp đảo Phong Hổ sau đó xé toang thân thể đối phương thành hai nửa. Lúc hắn buông tay đứng dậy để lộ máu thịt và nội tạng của Phong Hổ thì rất nhiều nữ đệ tử đã hoảng hốt tái mặt rồi bắt đầu nôn.

Chỉ có Chu Lộ kích động nhìn Đái Hoa Bân, trong mắt Chu Lộ thì đây chính là cách làm của một nam nhân đúng nghĩa, Chu Lộ thích Đái Hoa Bân cũng ở điểm này.

- Đái Hoa Bân! Ngươi không nghe ta bảo dừng lại à!

Đỗ Duy Luân tức giật quát to, để chết một Hồn Thú ngàn năm là một tổn thất khá lớn cho học viện. Muốn bắt được một Hồn Thú ngàn năm rồi thuần dưỡng để làm đối thủ cho các đệ tử thi sát hạch phải mất một thời gian dài và tốn rất nhiều công sức.

Đái Hoa Bân thản nhiên trả lời:

- Hồn Sư khi chiến đấu với Hồn Thú thì không được xem thường đối thủ, không sống thì chết. Tình thế lúc đó rất nguy hiểm nên đệ tử không dám dừng lại, Phong Hổ đã chặn được hai tay của đệ tử, nếu đệ tử không tấn công thì có thể sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa đệ tử không muốn phạm phải sai lầm như Vương Đông để Hồn Thú có ba phần cơ hội phản công rồi không được điểm tối đa. Về phần tổn thất thì đệ tử sẵn sẵn sàng bồi thường.

Đỗ Duy Luân nhíu mày, tên Đái Hoa Bân này tuy thực lực mạnh mẽ nhưng tâm tính lại quá hung ác. Tính cách của Đái Hoa Bân lại kiêu ngạo bất tuân, sau này thực lực của hắn mạnh lên sẽ càng khó khống chế.

Đỗ Duy Luân quay sang nhìn Ngôn Thiểu Triết, Ngôn Thiểu Triết cùi đầu vuốt cằm rồi nói nhỏ vài câu.

Sau đó Đỗ Duy Luân ngồi xuống rồi trầm giọng:

- Đái Hoa Bân chọn chiến đấu với Hồn Thú ngàn năm tại kỳ thi sách hạch và đã chiến thắng nên được một trăm điểm. Trong lúc chiến đấu Đái Hoa Bân cũng đã thể hiện được ưu điểm của Chiến Hồn Sư hệ Cường Công là mạnh mẽ và dứt khoát nhưng vẫn thiếu một ít kỹ xảo cần thiết vì thế hắn được bốn mươi lăm điểm. Cuối trận đấu hắn đánh chết Hồn Thú ngàn năm khiến học viện bị tổn thất, trong vòng mười ngày nếu không đền bù sẽ bị tước đi tư cách đệ tử hạch tâm.

- Đệ tử tuân lệnh.

Lúc này Đái Hoa Bân đã thoát khỏi trạng thái say máu, hắn khom người hành lễ với Đỗ Duy Luân rồi đi về trở lại vị trí cũ.

Một trăm bốn mươi lăm điểm! Tất cả mọi người đều giật mình, số điểm này đã gần như là tối đa, trong trí nhớ của hai người Chu Y và Mộc Cận thì chưa có đệ tử năm hai nào đạt được thành tích này ngoài Đái Hoa Bân.

Nhưng biểu hiện của Đái Hoa Bân tại trận chiến lại rất xứng đáng với điểm số này. Tuy hai tay của hắn bị thương nhưng hắn vẫn không bị mất đi sức chiến đấu, một Hồn Sư mới mười hai tuổi đã có thể giết chết một Hồn Thú ngàn năm mà không cần dùng bất cứ mưu kế thủ đoạn hay nhờ vào giúp đỡ của người khac… trình độ này ngoại trừ Thất Quái Sử Lai Khắc thì chưa có đệ tử nào đạt được. Cũng vì lý do này mà Ngôn Thiểu Triết cho hắn điểm rất cao.

Ngôn Thiểu Triết cũng đã đoán được tính cách của Đái Hoa Bân. Hắn không thể dùng lại phương pháp trừ điểm như đã dùng với Vương Đông. Tính cách của Đái Hoa Bân rất mạnh mẽ, mà thường thì càng mạnh càng dễ gãy, nếu dùng cách áp chế trừ điểm như đối với Vương Đông thì chỉ có hại chứ không lợi nên chỉ có thể từ từ hướng hắn đi đúng đường. Lúc này điều cần thiết nhất là tặng cho Đái Hoa Bân một lòng tin về thực lực của bản thân, Ngôn Thiểu Triết cũng tin tưởng hắn có thể dạy dỗ được Đái Hoa Bân. Khẩu hiệu của học viện Sử Lai Khắc là đào tạo đệ tử quái vật, không sợ tính cách khác thường của đệ tử… chỉ sợ đệ tử không phải là quái vật.

Nhìn thấy Đái Hoa Bân mang một thân đầy máu trở về thì Mộc Cận nhíu mày:

- Này, ngươi trở về tắm rửa sạch sẽ đi, ngươi đã vượt qua kỳ thi sát hạch lần này rồi.

Đái Hoa Bân lắc đầu, hắn xoay đầu nhìn về phía ban một năm hay rồi đưa tay phải lên chỉ về phía Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo cũng đang nhìn Đái Hoa Bân, lúc này ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo vô cùng bình tĩnh thậm chí có vài phần lạnh lùng. Đối chọi với khí thế mạnh mẽ và thân thể đầy máu của Đái Hoa Bân mà hắn không hề có nửa phần e ngại, hắn vươn lưng đứng thẳng rồi xoay người đi.

Hoắc Vũ Hạo biết Đái Hoa Bân đang thách thức hắn.

- Đến lượt ta rồi!

Hoắc Vũ Hạo nắm chặt tay rồi xoay người nói nhỏ với Vương Đông, sau đó hắn bước ra ngoài.

Hắn từ tốn bước đến sân đấu rồi đưa bảng sát hạch của mình cho hai lão sư giám trận.

- Hoắc Vũ Hạo, năm Hai ban Một.

Hoắc Vũ Hạo bình tĩnh báo rõ tên, lớp rồi tiếp tục bước lên. Lúc này thân thể hắn đã to lớn hơn một tháng trước khá nhiều, các lão sư cũng đã phát hiện khí thế của Hoắc Vũ Hạo đã thay đổi, lúc này ánh mắt của hắn chỉ có sự tự tin, tự tin vào bản thân, tự tin vào thực lực của mình!

- Ngươi vẫn chọn Hồn Thú trăm năm à?

Trận chiến lần trước của Hoắc Vũ Hạo đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng các lão sư, Hồn Kỹ của hắn khiến cho Thú Vương cũng phải giật mình.

Lần này Hoắc Vũ Hạo lại lắc đầu:

- Không, đệ tử chọn Hồn Thú ngàn năm.

- Hồn Thú ngàn năm?

Lão sư giám trận giật mình:

- Hoắc Vũ Hạo à, ngươi phải suy nghĩ kỹ! Lúc này ngươi chỉ là một Đại Hồn Sư, Hồn Thú ngàn năm sẽ tạo một áp lực rất lớn lên người của ngươi. Ngươi cũng đã thấy hai trận đấu vừa rồi phải không, trong những tình huống nguy cấp chúng ta có muốn ra tay ứng cứu cũng cần phải có một chút thời gian.

Hoắc Vũ Hạo trả lời mà không chút do dự:

- Thưa lão sư, đệ tử đã quyết định rồi! Đệ tử chọn mức cao nhất của sát hạch: Hồn Thú ngàn năm.

Giọng nói của hắn rất lớn, lớn đến nỗi các lão sư và đệ tử ngồi trên đài quan sát có thể nghe rõ.

Đái Hoa Bân giật mình, lúc này ánh mắt hắn đã mang theo vài phần sợ hãi! Hoắc Vũ Hạo chọn Hồn Thú ngàn năm! Hắn dựa vào đâu mà có quyết định này? Chỉ bằng Linh Hồn Trùng Kích hay sao? Kỹ năng Linh Hồn Trùng Kích mặc dù không yếu nhưng vẫn không đủ để đánh bại một Hồn Thú ngàn năm. Cho dù dối phương có nằm yên cho hắn đánh thì hắn có thể đánh tan phòng ngự của Hồn Thú cấp bậc ngàn năm sao?

Hắn thật sự có tuyệt chiêu ẩn dấu hay chỉ là chơi ngu lấy số? Vương Đông và ta muốn đánh thắng Hồn Thú ngàn năm cũng phải tốn khá nhiều sức lực, một Đại Hồn Sư mà lại dám khiêu chiến Hồn Thú ngàn năm hay sao.

Đái Hoa Bân một trăm bốn mươi lăm điểm, Vương Đông một trăm điểm. Vậy Hoắc Vũ Hạo phải đạt ít nhất bốn mươi lăm điểm mới có thể thắng cược. Nhưng học viện lại không cho phép hắn sử dụng Hồn Kỹ thứ hai tại lần sát hạch này, đổi lại chỉ cần hắn đạt trên ba mươi điểm là có thể vượt qua sát hạch.

Đỗ Duy Luân có quyết định này một phần cũng vì muốn tìm hiểu năng lực thật sự của Hoắc Vũ Hạo. Nếu không chỉ cần Hoắc Vũ Hạo xuất ra Hồn Kỹ thứ hai cũng có thể nhẹ nhàng vượt qua sát hạch.

- Được, cứ để cho nó đánh!

- Vâng!

Lão sư giám trận trả lời rồi bắt đầu chuẩn bị, lúc này sân đấu đã được dọn dẹp sạch sẽ.

- Hoắc Vũ Hạo, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?

Lão sư giám trận hỏi.

Hoắc Vũ Hạo gật đầu.

Lão sư giám trận khoát tay thủ thế rồi lại nhắc nhở lần nữa:

- Phải chú ý đến an toàn của mình, nếu cảm thấy không chịu nổi nữa thì phải lên tiếng ngay, không được liều mạng.

Hoắc Vũ Hạo cúi đầu không trả lời, lúc này hắn đang rất tập trung nên ngay cả tiếng cám ơn cũng quên nói ra.

Lúc này hắn vẫn chỉ là một Đại Hồn Sư, mà theo quy định thì hắn không được phép dùng Hồn Kỹ thứ hai của mình. Dưới tình huống này mà phải chiến đấu với Hồn Thú ngàn năm thì quả thật vô cùng khó khắn. Hoắc Vũ Hạo cũng tự hiểu năng lực chiến đấu của hắn vẫn kém hơn Vương Đông và Đái Hoa Bân rất nhiều. Hắn dám chọn Hồn Thú ngàn năm là vì tin tưởng vào Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng và Hồn Hoàn của Băng Đế.

Ánh sáng chớp lên, hai Hồn Hoàn dưới chân Hoắc Vũ Hạo phát sáng.

Hai trận đấu trước Vương Đông và Đái Hoa Bân bày ra các Hồn Hoàn trăm năm, ngàn năm thì mọi người cũng chỉ kinh ngạc một chút rồi thôi… lần này khi Hoắc Vũ Hạo vừa phóng ra hai Hồn Hoàn của mình thì đám đệ tử bên ban hai lại giật mình ầm ĩ.

Bởi vì bọn hắn nhìn thấy hai Hồn Hoàn của Hoắc Vũ Hạo đều là màu trắng! Nhưng không ai dám xem thường hai Hồn Hoàn của hắn, cách đây hai ngày thì chúng vẫn còn là màu đỏ… đến lúc này thì tất cả mọi người đều muốn biết Hồn Hoàn thứ hai của Hoắc Vũ Hạo đạt đến cấp bậc nào.

Ngôn Thiểu Triết ngồi trên đài cao cũng đang chăm chú quan sát Hoắc Vũ Hạo. Ánh mắt hắn lóe lên, mặc dù hắn không có Vũ Hồn Linh Mâu nhưng với tu vi của bản thân thì cảm giác của hắn đối với mọi vật xung quanh không hề kém hơn Hoắc Vũ Hạo khi dùng Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng.

- Kỳ lạ! Ta thật sự không thể cảm giác được khí tức từ Hồn Hoàn của Hoắc Vũ Hạo, chẳng lẽ nó thật sự chỉ là một Hồn Hoàn mười năm?

Đỗ Duy Luân nhíu mày.

Ngôn Thiểu Triết lắc đầu:

- Không thể là Hồn Hoàn mười năm được. Chúng ta đã sống bao nhiêu lâu rồi, có bao nhiêu dạng Hồn Hoàn mà chúng ta chưa từng gặp qua? Nhưng trong số đó không có Hồn Hoàn mười năm nào có năng lực mô phỏng khí tức của Hồn Thú mười vạn năm! Hơn nữa nếu chỉ là Hồn Hoàn mười năm thì Hoắc Vũ Hạo có thể dựa vào đó mà khiến các Hồn Thú trăm năm, ngàn năm sợ hãi hay sao? Theo ta đoán thì đây có thể là một Hồn Hoàn ngàn năm có cùng cấp bậc với Hồn Hoàn của Vương Đông.

Đỗ Duy Luân giật mình nói lắp bắp:

- Không thể có chuyện đó, Hồn Hoàn thứ nhất của hắn chỉ có cấp bậc mười năm thì Hồn Hoàn thứ hai của hắn không thể là Hồn Hoàn ngàn năm. Hơn nữa thân thể của nó cũng không thể chịu nổi áp lực của Hồn Hoàn ngàn năm được.

Ngôn Thiểu Triết lại lắc đầu:

- Ngươi không được quên việc nó là người có Vũ Hồn song sinh. Mà Vũ Hồn còn lại của nó có thể vừa được giác tĩnh gần đây khiến cho thân thể của nó xảy ra biến đổi. Nhưng theo lời của ngươi thì Hoắc vũ Hạo rời khỏi học viện một mình, mà nó lại là một cô nhi không ai thân thuộc. Với thực lực của nó và một Hồn Hoàn mười năm thì không thể nào đánh chết được Hồn Thú ngàn năm… chẳng lẽ trong học viện có người nào âm thầm giúp đỡ nó?

Hai người nói đến đây thì im lặng quay nhìn về phía sân đấu, lúc này đối thủ của Hoắc Vũ Hạo đã xuất hiện.

Một luồng hơi nóng tỏa ra xung quanh, một con sư tử lửa xuất hiện.

Các Hồn Thú ngàn năm xuất hiện trong kỳ thi sát hạch đều là các Hồn Thú có sức mạnh lớn nhất: gấu, hổ, báo…

Nhìn thấy Hỏa Diễm Sư Vương xuất hiện thì trong lòng Hoắc Vũ Hạo lại xuất hiện một cảm giác kỳ lạ, hắn bỗng nhớ đến trận chiến với Vu Phong. Cũng từ trận chiến ấy mà hắn có thể tiến vào ban một năm hai mà không ai phản đối, cũng vì thế mà Vu Phong phải chuyển đến ban Hai…

Vu Phong đứng không xa vị trí của Đái Hoa Bân cũng đang chăm chú nhìn Hoắc Vũ Hạo. Trong thâm tâm của Vu Phong luôn có một cảm giác sợ hãi không thể giải thích được về Hoắc Vũ Hạo, thực lực của đối phương rõ ràng là yếu hơn cô bé rất nhiều nhưng từ sau trận chiến ấy Vu Phong vẫn luôn sợ hãi. Vì thế đã vài tháng trôi qua mà cô không dám tiếp tục khiêu chiến Hoắc Vũ Hạo.

Mỗi khi Vu Phong nghĩ đến việc chiến đấu trả thù thì ánh mắt bất khuất kiên cường của Hoắc Vũ Hạo lại hiện lên…

Hỏa Diễm Sư Vương! Lần này đối thủ của Hoắc Vũ Hạo là một Hồn Thú ngàn năm có tên Hỏa Diễm Sư Vương. Khi Vu Phong thấy Hồn Thú này xuất hiện thì đã thầm vui mừng, lần này chắn chắn sẽ có kịch hay để xem… tốt nhất là Hoắc Vũ Hạo nên bị nướng cho đen thui.

Hỏa Diễm Sư Vương vừa bước ra khỏi lồng liền ngửa mặt gầm to, bờm sư tử phồng lên, một ngọn lửa đỏ bao phủ toàn thân khiến nó trông vô cùng mạnh mẽ và cường tráng.

Nó cao khoảng ba thước, thân dài một thước rưỡi, ánh mắt của nó vô cùng hung dữ… nó tiếp tục rống lên một tiếng rồi xông về phía Hoắc Vũ Hạo.

Trong lúc di chuyển thì ngọn lửa trên người Hỏa Diễm Sư Vương liên tục bốc cháy dữ dội làm cho không khí xung quanh nó vì nhiệt độ quá cao mà trở nên vặn vẹo.

Hoắc Vũ Hạo có thể chiến thắng được Hỏa Diễm Sư Vương hay không? Hồn Thú này mạnh hơn Thị Huyết Ma Hùng mà Vương Đông gặp phải ở trận đầu tiên, thậm chí nó còn mạnh hơn cả Phong Hổ!

Lúc này Đái Hoa Bân đã an tâm, hắn không tin kỳ tích sẽ tiếp tục xuất hiện. Hắn tin chắc Hoắc Vũ Hạo sẽ không đỡ nổi dù chỉ một đòn của Hỏa Diễm Sư Vương.

Đối mặt với Hỏa Diễm Sư vương đang lao đến hùng hục thì Hoắc Vũ Hạo vẫn dứng yên bất động. Hắn phóng Tinh Thần Tham Trắc rồi tập trung vào người Hỏa Diễm Sư Vương. Không thể nói là hắn không hồi hộp, dù sao đối thủ chính là một Hồn Thú ngàn năm. Tuy rằng trước đây hắn đã từng phải đối mặt với Hồn Thú ngàn năm… nhưng một mình chiến đấu thì cảm giác lại khác hẳn. Khi Tinh Thần Tham Trắc của hắn chạm vào người của Hỏa Diễm Sư Tử rồi phát hiện thuộc tính của đối phương thì hắn vui nhẹ nhõm thở phào.

Lúc này Hỏa Diễm Sư Vương đã tiến đến khoảng cách năm mươi thước… tất cả mọi người đều chú ý đến hành động của nó mà không phát hiện ra biến hóa trên người Hoắc Vũ Hạo.

Lúc này biến hóa không phải là màu sắc của Hồn Hoàn như lần trước mà là biến hóa về số lượng: Hai Hồn Hoàn đã hợp lại làm một nhưng vẫn giữ nguyên màu trắng.

Hồn Hoàn sau khi được dung hợp cũng không phát ra ánh sáng chói mặt mà lại được một vầng sáng mềm dịu trong suốt như băng phủ lấy rồi sau đó nó chậm rãi bao quanh thân thể của Hoắc Vũ Hạo. Trong thoáng chốc thì thân thể của hắn đã được một lớp giáp băng mềm mại phủ lấy.

Băng tinh có hình dạng một viên kim cương, khi ánh sáng chiếu vào sẽ được phản xạ theo rất nhiều hướng… vì thế chỉ trong chốc lát mà thân thể của Hoắc Vũ Hạo đã trở nên sáng chói.

Khi băng tinh vừa bao phủ Hoắc Vũ Hạo thì Hỏa Diễm Sư Tử bỗng nhiên dừng lại, thân thể nó co lại rồi một ngọn lửa to lớn được ngưng tụ từ cơ thể nó. Ngọn lửa này lại hóa thành một Hồn Thú Hỏa Diễm Sư Tử thứ hai rồi mạnh mẽ húc vào người Hoắc Vũ Hạo.

Đây là kỹ năng thiên phú của Hỏa Diễm Sư Tử: Hỏa Diễm Phân Thân Kích.

Sau đánh ra đòn này thì ngọn lửa quanh người Hỏa Diễm Sư Tử cũng tắt đi nhưng tốc độ của nó lại không hề giảm, nó mạnh mẽ bổ nhào vào người Hoắc Vũ Hạo.

Lúc này hai lão sư giám trận đã tập trung chú ý Hoắc Vũ Hạo chuẩn bị ra tay ngăn cản Hồn Thú thì lại trông thấy hình dạng cơ thể hắn. Cả hai đều vô cùng ngạc nhiên, đây là Vũ Hồn gì? Cả hai quan sát một chút lại phát hiện thêm một việc: Hai Hồn Hoàn của Hoắc Vũ Hạo đã biến thành một!

Sự việc kỳ lạ này khiến cho hai lão sư giám trận ngẩn người… mà một cái ngẩn người này cũng đã làm mất đi cơ hội chạy đến ứng cứu Hoắc Vũ Hạo. Nếu bây giờ cả hai mới ra tay thì đã trễ, Hoắc Vũ Hạo rất có thể sẽ không chống nổi đòn đánh này của Hỏa Diễm Sư Vương… ngọn lửa phân thân của nó đã đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo.

Đỗ Duy Luân cũng đã khẩn trương đứng lên, tay phải của hắn nâng lên. Lúc này Đỗ Duy Luân cũng nhận ra hai lão sư giám trận đã không kịp cứu viện.

Bỗng nhiên Ngôn Thiển Triết ngồi bên cạnh lại đưa tay kéo Đỗ Duy Luân ngồi xuống rồi cười nói:

- Không cần đâu.

Lúc này ngọn lửa phân thân của Hỏa Diễm Sư Tử đã chạm vào người Hoắc Vũ Hạo.

Từng tiếng thét to từ khán đài vang lên, sau đó Vương Ngôn và Chu Y gần như cùng lúc xông vào sân đấu… nhưng hai người vừa đi được vài bước thì đã ngừng lại. Một sự việc thần kỳ đã diễn ra trước mắt cả hai.

Khi ngọn lửa phân thân vừa chạm vào người Hoắc Vũ Hạo thì vô số sương trắng từ người hắn bốc lên. Phía sau lưng của hắn xuất hiện một hình ảnh mơ hồ rồi biến mất, sau đó ngọn lửa phân thân kia lập tức biến mất không để lại dấu vết gì cứ như nó chưa từng xuất hiện.

Màn sương trắng tản dần, lúc thân thể Hoắc Vũ Hạo đã trở lại trạng thái bình thường, hắn chắp hai tay sau lưng rồi trừng mắt nhìn Hỏa Diễm Sư Vương:

- Cút!

Thân thể to lớn của Hỏa Diễm Sư Vương giật lên một cái rồi nó sợ hãi quay đuôi bỏ chạy trối chết. Hỏa Diễm Sư Tử giống như vừa nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng kinh khủng, lúc này trong đầu nó chỉ có một ý nghĩ: Chạy, phải chạy thật nhanh. Mà trong suốt quá trình chiến đấu Hoắc Vũ Hạo vẫn chỉ đứng yên một chỗ.

Hai lão sư giám thị trợn mắt ngạc nhiên. Lần trước là dọa cho Hồn Thú trăm năm sợ hãi, lần này đến lượt Hồn Thú ngàn năm cũng phải bỏ chạy. Hơn nữa lần này Hoắc Vũ Hạo cũng đã nhận lấy một đòn từ kỹ năng thiên phú của đối phương mà không hề xuất ra Vũ Hồn mô phỏng!

Chuyện gì đã xảy ra? Tất cả các lão sư đều đang giật mình tự hỏi.

Ngôn Thiểu Triết chậm rãi đứng dậy rồi xoay người nhìn Đỗ Duy Luân:

- Hết việc rồi, ta đi trước đây. Hoắc Vũ Hạo được điểm tối đa. Thằng nhóc này ta chấm rồi đấy!

Vừa nói xong hắn bước ra khỏi đài rồi lắc mình biến mất.

Trong tất cả những người có mắt thì chỉ có Ngôn Thiểu Triết hiểu rõ Hoắc Vũ Hạo vừa làm gì.

Khi ngọn lửa phân thân của Hỏa Diễm Sư Vương chạm vào người hắn thì sương trắng bốc lên, lúc đó tầng giáp băng tinh của hắn cũng hóa thành màu xanh biếc rồi đám sương trắng sau lưng Hoắc Vũ Hạo hóa thành một hình ảnh.

Đám khói trắng hóa thành một con Hạt Tử cao khoảng một thước rưỡi, vì lúc này đang tập trung chú ý Hoắc Vũ Hạo nên Ngôn Thiển Triết thấy rõ mọi sự việc. Hạt Tử kia có đôi mắt màu vàng, nó lạnh lùng liếc nhìn Hỏa Diễm Sư Vương một cái rồi biến mất… chỉ như thế cũng đủ để Hỏa Diễm Sư Vương quay đuôi bỏ chạy.

Đây không phải là Hồn Kỹ mô phỏng nữa mà đã là Hồn Kỹ có khả năng uy hiếp tâm thần đối phương. Nó cũng giống như tiếng gầm từ Vũ Hồn Bạch Hổ của Đái Hoa Bân đã làm Phong Hổ bị ảnh hưởng.

Ngôn Thiểu Triết kích động mà đi khỏi. Hắn đã tiến vào học viện Sử Lai Khắc được bảy mươi sáu năm, trong bảy mươi sáu năm đó thì Hoắc Vũ Hạo chính là đệ tử duy nhất có thuộc tính cực hạn.

Cực hạn băng, là cực hạn băng !

Hỏa Diễm Sư Vương bị Vũ Hồn có cực hạn băng dọa lui! Đây chính là sức mạnh áp chế tuyệt đối của thuộc tính!

Ngôn Thiểu Triết đoán cũng không sai nhiều lắm so với sự thật. Hoắc Vũ Hạo vừa dùng một kỹ năng gọi là Băng Hoàng Hộ Thể. Đây là kỹ năng được thêm từ Băng Bích Đế Hoàng Hạt. Sự kiêu ngạo của Băng Đế: Băng Hoàng Hộ Thể, đây chính là một đại thần kỹ! Chỉ là tu vi lúc này của Hoắc Vũ Hạo không đủ để phát ra toàn bộ uy lực của nó. Dùng phương thức áp chế thuộc tính, lấy cực hạn băng để dọa lùi Hỏa Diễm Sư Vương là chuyện vô cùng đơn giản.

Ngôn Thiểu Triết rời đi vì hắn đã biết được những điều cần biết, việc quan trọng nhất của hắn lúc này là quay về để tìm ra cách đưa Hoắc Vũ Hạo tiến vào hệ Vũ Hồn.

Ngôn Thiểu Triết mỉm cười âm hiểm… Tiền Đa Đa ơi là Tiền Đa Đa, xem như lần này ta trúng kế của ngươi, nhưng để xem ai là người trụ được đến cuối cùng nhé. Hệ Vũ Hồn của ta xứng đáng được ngôi vị đứng đầu đại lực, một chút ưu thế của hệ Hồn Đạo làm sao có thể khiến ta dao động. Lần này bổn viện trường sẽ dùng mọi cách… khà khà, thuộc tính cực hạn sao, rất đáng giá!

Sau khi Ngôn Thiểu Triết rời đi thì các học viên bắt đầu xôn xao bàn tán.

Chuyện gì đã xảy ra?

Lúc trước Đái Hoa Bân rat ay đánh chết Hồn Thú ngàn năm đã khiến mọi người sợ hãi, lúc này Hoắc Vũ Hạo chỉ cần đứng yên chịu một đòn của Hỏa Diễm Sư Vương đã dọa cho đối thủ sợ hãi bỏ chạy. Việc này so với việc đánh chết đối thủ còn tạo nên ấn tượng sâu sắc hơn!

Nhưng hắn đã làm cách nào? Đã có quy định là không được dùng kỹ năng mô phỏng mà!

Ánh mắt của Đái Hoa Bân cũng dại đi, miệng hắn thì thào:

- Không thể như thế, chắc chắn không thể…

Lúc này giọng nói của Đỗ Duy Luân lại vang lên:

- Kỳ thi sát hạch của Hoắc Vũ Hạo kết thúc, sau khi bàn bạc với viện trưởng Ngôn Thiểu Triết thì chúng ta đã có quyết định. Hoắc Vũ Hạo đạt điểm cao nhất: 150 điểm, vượt qua sát hạch.

- Cái gì…

Các học viên lại kinh ngạc hô to, tất cả đều biết viện trưởng có đến xem kỳ thi sát hạch này. Lúc này Đỗ Duy Luân lại lấy tên của Ngôn Thiểu Triết ra tuyên bố Hoắc Vũ Hạo đạt điểm cao nhất nên không ai không phục. Lúc này mọi người đều cảm giác có một bức màn bí mật che quanh người Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo chậm rãi bước về chỗ, lúc đầu hắn cũng không đoán được sẽ xảy ra tình huống này. Một chữ “Cút” kia cũng không phải là hắn cố ý nói mà sau khi sử dụng Vũ Hồn Băng Hoàng Hộ Thể thì một tia ý niệm của Băng Đế đã khiến hắn thốt lên trong vô ý. Hỏa Diễm Sư Vương bị quát một tiếng đã sợ hãi quay đuôi bỏ chạy, uy thế của Băng Đế thật không tầm thường.

Không đợi Hoắc Vũ Hạo về đến nơi thì Vương Ngôn đã chạy đến đón hắn. Mặc dù Vương Ngôn không có tầm nhìn như Ngôn Thiểu Triết nhưng hắn đối với Vũ Hồn lại có sự hiểu biết rất cao nên cũng đoán được một chút manh mối.

- Vũ Hạo à, vừa rồi con đã làm gì thế? Hai Hoàn hợp một, con là hồn sư có Vũ Hồn Song Sinh à? Mà Vũ Hồn thứ hai của con là thuộc tính băng phải không?

Vương Ngôn liên tục hỏi.

Đối với người khác thì có lẽ Hoắc Vũ Hạo sẽ dấu diếm một chút nhưng với lão sư Vương Ngôn thì hắn không muốn. Vương Ngôn là lão sư luôn quan tâm đến hắn, hắn cũng thật sự tôn kính Vương Ngôn không thua gì Phàm Vũ hay Chu Y. Lúc này hắn gãi gãi đầu rồi im lặng xem như chấp nhận phỏng đoán của Vương Ngôn.

Hai mắt Vương Ngôn lập tức sáng rực.

- Nói vậy con đến muộn cũng vì Vũ Hồn thứ hai phải không? Chẳng lẽ nó vừa mới giác tỉnh một lần nữa? Đi, con đi theo ta, ta có chuyện muốn hỏi con.

Nói xong hắn liền nắm lấy cánh tay Hoắc Vũ Hạo mà kéo đi. Chu Y đứng bên cạnh chứng kiến mọi chuyện cũng không biết làm sao, Vương Ngôn đi rồi nàng làm sao đi được nữa. Cả hai người bọn họ đều có nhiệm vụ hướng dẫn các đệ tử tiến hành sát hạch thăng cấp a.

Hoắc Vũ Hạo bị lôi đi nhưng Vương Đông vẫn còn ở lại. Mặc dù hắn cũng bị hành động của Hoắc Vũ Hạo làm hết hồn nhưng giữa cả hai có Vũ Hồn Dung Hợp vô cùng mật thiết nên Hoắc Vũ Hạo càng mạnh thì càng có lợi cho bản thân hắn nên cảm giác khiếp sợ nhanh chóng biến mất thay vào đó là một sự hưng phấn khó kềm nén được. Hắn quay sang nhìn Đái Hoa Bân đang giật mình tái xanh với vẻ mặt khinh thường, sau đó nói với giọng châm biếm:

- Họ Đái kia, thế nào? Lần này phục rồi chưa? Xì, còn dám bảo cái gì mà chấp hai người bọn ta, một mình Vũ Hạo đã đủ ăn đứt ngươi rồi. Lát nữa đừng quên ban nãy mình đã nói gì nha. Ây da, cái cảm giác từ trên cao nhìn xuống cũng đã thiệt.

- Ngươi...

Đái Hoa Bân bị chọc giận đến mức cả người run rẩy, cùng với bộ quần áo màu đen hắn đang mặc càng khiến dáng vẻ lúc này của hắn thêm phần dữ tợn. Chu Lộ ở bên cạnh đã không nhịn được muốn lao ra ngoài. Còn Tà Huyễn Nguyệt thì vẻ mặt đầy bất ngờ.

Đái Hoa Bân giơ tay kéo Chu Lộ lại, chỉ trong tích tắc hắn đã ổn định được tâm trạng của mình, bình thản nói:

- Có chơi thì có chịu, đợi Hoắc Vũ Hạo đến tự nhiên ta sẽ làm.

Sau đó hắn quay sang nói với Mộc Cận:

- Mộc lão sư, đệ tử đi tắm rửa thay quần áo.

Nói xong hắn buông tay Chu Lộ ra, còn liếc cô bé một cái đầy ẩn ý nữa rồi mới quay người bước đi.

Mãi đến khi rời khỏi Đấu Thú Tràng rồi đôi mắt Đái Hoa Bân mới phun đầy sát khí...

Nhìn bóng lưng hắn dần khuất xa, Vương Đông bĩu môi nói:

- Hoá ra vẫn còn chút thông minh, còn biết nói có sức chơi có sức chịu, ra dáng con trai rồi đấy.

Vương Đông lúc này không ngờ lần thua hôm nay đã khiến Đái Hoa Bân thật sự phát điên, không còn biết suy nghĩ gì nữa, bất kể hậu quả ra sao.

Hoắc Vũ Hạo bị Vương Ngôn kéo thẳng vào văn phòng, Vương Ngôn vừa đóng cửa xong liền hỏi dồn:

- Vũ Hạo, có phải con vừa nói Vũ Hồn của con vừa giác tỉnh lần thứ hai không?

Hoắc Vũ Hạo gật đầu, sau đó một lần nữa kể lại câu chuyện đã nói với Chu Y và Phàm Vũ.

Sau nghi nghe Hoắc Vũ Hạo nói xong, Vương Ngôn sửng sốt đến mức líu lưỡi không biết nói gì, mãi một lúc sau hắn mới lên tiếng:

- Làm sao có thể như thế chứ? Không... không thể... Làm sao xảy ra chuyện ấy được. Cho dù Vũ Hồn Bản Thể giác tỉnh lần thứ hai cũng không thể tự dưng mọc ra một cái vũ hồn mới được. Từ trước đến nay Vũ Hồn Song Sinh đều xuất hiện cùng lúc mà? Chẳng lẽ vũ hồn cũng có thể ẩn nấp sao? Ta nhớ rõ ràng lịch sử chưa từng ghi chép lại tình huống nào giống như thế này.

Vương lão sư của chúng ta lúc này đã hoàn toàn biến thành bộ dạng một nhà nghiên cứu khoa học hơi bị quá khích. Hắn cứ đứng yên đấy liên tục lẩm bẩm tự hỏi tự trả lời...

Bất thình hình hắn quay người về phía Hoắc Vũ Hạo hỏi gấp:

- Vũ Hạo, vũ hồn thứ hai của con là gì?

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Con nghe Chu lão sư nói hình như là Băng Bích Hạt.

Vương Ngôn nghe xong liền hít sâu một hơi, đối với những lão sư khác có lẽ có người sẽ không biết Băng Bích Hạt là Hồn Thú gì. Nhưng hắn thì chắc chắn là không rồi. Hắn chuyên tâm nghiên cứu về vũ hồn không phải một sớm một chiều, hiển nhiên hắn hoàn toàn biết rõ ở cực bắc có tồn tại một bộ tộc Hồn Thú khủng bố như vậy.

- Ta hiểu, ta hiểu rồi.

Hai mắt Vương Ngôn lập tức sáng ngời.

- Khó trách Hoả Diễm Sư Tử ban nãy bỏ chạy trối chết. Vũ hồn thứ hai của con không ngờ lại là Vũ Hồn Cực Hạn vô cùng hiếm thấy. Trời ạ, là Vũ Hồn Cực Hạn a.

Hoắc Vũ Hạo gãi đầu nói:

- Vương lão sư, đệ tử có nghe Phàm Vũ sư phụ nhắc đến hai chữ cực hạn này, nhưng đến giờ đệ tử cũng không biết rốt cuộc Vũ Hồn Cực Hạn có ý nghĩa gì?

Ánh mắt của Vương Ngôn lúc này nhìn Hoắc Vũ Hạo đã hoàn toàn thay đổi, y hệt như đã gặp được người trong mộng của mình vậy, khiến Hoắc Vũ Hạo cảm thấy ngứa ngáy không yên.

- Vũ Hồn Cực Hạn là cái gì ư? Ta không biết giải thích cho con thế nào nữa. Nói thế này đi, con biết là bên trong cơ thể hồn sư chúng ta, vũ hồn cũng chia ra rất nhiều loại mà đúng không?

Hoắc Vũ Hạo gật đầu.

Vương Ngôn nói:

- Trong số các loại vũ hồn, Vũ Hồn Song Sinh là cao cấp nhất, nó đứng vị trí đầu tiên trong bảng kim tự tháp phân loại vũ hồn. Bất luận hai vũ hồn kia là gì thì cũng có thể giúp chủ nhân nó trở thành một cường giả mạnh mẽ. Nhưng những người có Vũ Hồn Song Sinh lúc nào cũng vô cùng hiếm thấy, lần này con và Tiêu Tiêu là trường hợp đầu tiên ngoại viện chúng ta cùng thời thu nhận hai hồn sư có Vũ Hồn Song Sinh.

- Ngoại trừ trường hợp đặc biệt Vũ Hồn Song Sinh này, vũ hồn khác đều có đặc điểm riêng, phân biệt là Thú Vũ Hồn và Khí Vũ Hồn. Mỗi một loại vũ hồn đều có thuộc tính của riêng nó, chỉ cần khi nó thức tỉnh có xuất hiện hồn lực thì nó mới có giá trị tồn tại. Bởi vậy, rất khó phân biệt cấp bậc của các loại vũ hồn. Mặc dù thế, vẫn có vài loại vũ hồn được công nhận là mạnh mẽ.

- Thứ nhất, là Vũ Hồn Bản Thể, sở dĩ nói Vũ Hồn Bản Thể cường đại chính vì vũ hồn là một bộ phận trong cơ thể chúng ta, tự mình rèn luyện thân thể dĩ nhiên dễ dàng và thuận lợi hơn so với tu luyện vũ hồn sinh ra sau khi thức tỉnh. Ngoài ra, Vũ Hồn Bản Thể còn có thể xuất hiện trường hợp giác tỉnh lần hai, lần giác tỉnh này có thể xuất hiện ngay khi vừa thức tỉnh vũ hồn, cũng có thể xuất hiện sau hồn sư đạt một cấp độ nhất định. Từ trước đến nay ta luôn chú ý quan sát con cũng vì hi vọng sẽ có thể chứng kiến tình huống này. Một khi Vũ Hồn Bản Thể thức tỉnh lần thứ hai thì vũ hồn sẽ có một sự lột xác ngoạn mục, về bản chất nó đã hoàn toàn thay đổi rồi. Cho nên nó mới có thể vượt lên các vũ hồn khác xếp đầu bảng phân loại này. Cũng giống như Hồn Thú mười vạn năm sau khi đột phá cực hạn, có thể gọi nó bằng hai chữ "Siêu Cấp".

- Bất kể vũ hồn nào được gọi là Siêu Cấp Vũ Hồn thì cũng mạnh hơn những vũ hồn bình thường rất nhiều. Ngoại trừ Vũ Hồn Bản Thể có thể giác tỉnh lần thứ hai ra, loại còn lại chính là Vũ Hồn Cực Hạn, cũng chính là vũ hồn thứ hai của con hiện giờ.

Hoắc Vũ Hạo chăm chú lắng nghe Vương Ngôn giảng giải, hắn hoàn toàn không ngờ Vũ Hồn Cực Hạn lại được đánh giá cao đến thế.

Dường như Vương Ngôn càng nói càng hưng phấn, khuôn mặt cũng đã đỏ bừng, tuy vậy hắn vẫn nói tiếp:

- Vũ Hồn Cực Hạn sở dĩ mạnh mẽ cũng chính vì hai chữ Cực Hạn của nó. Vũ Hồn Cực Hạn có rất nhiều loại và thuộc tính khác nhau, nhưng cho dù có là gì đi chăng nữa, con thử nghĩ xem, muốn thuộc tính của vũ hồn đạt đến cực hạn có phải chuyện dễ dàng không? Cho dù là kém một chút cũng không thể xem là cực hạn. Ví dụ như vũ hồn Hoả Long của Vu Phong, ngọn lửa của vũ hồn này có thể xem là một trong những loại có cấp bậc cao nhất rồi, nhưng tiếc là, nó vẫn chưa phải là vũ hồn có thuộc tính hoả cực hạn. Bởi vậy loại vũ hồn Hoả Long kia của cô bé, chúng ta thường gọi là Hoả Long chứ không phải Chân Hoả Long. Hoả Long thật sự phải là Xích Địa Thiên Lý mới được. Còn Băng Bích Hạt của con lại đúng thật là vũ hồn thuộc tính băng cực hạn a. Băng Bích Hạt là một loại Hồn Thú chỉ sống tại cực bắc của đại lục, đó cũng là vùng đất cấm địa của hồn sư chúng ta. Ở nơi ấy, Hồn Thú là chúa tể tuyệt đối.

- Nghe đồn rằng ở thế giới đầy băng tuyết đó, có ba đại chủng tộc Hồn Thú thuộc tính băng vô cùng hùng mạnh. Theo thứ tự từ thấp đến cao là Thái Thản Tuyết Ma, Băng Bích Hạt và Tuyết Nữ. Chúa tể của ba bộ tộc đó còn được gọi là Tam Đại Thiên Vương tại cực bắc. Ta dám khẳng định, chắc chắn Tam Đại Thiên Vương này đều là Hồn Thú Siêu Cấp.

Nghe Vương Ngôn nói đến đây, Hoắc Vũ Hạo bỗng dưng cảm thấy vô cùng kính nể người thầy này của mình, những lời Vương Ngôn nói về tình hình Hồn Thú ở cực bắc hoàn toàn giống với những gì Thiên Mộng Băng Tằm đã nói với hắn. Mà vùng đất ấy lại là nơi khó tìm hiểu được tin tức, ấy vậy mà Vương Ngôn lão sư có thể biết được đến thế. Ngay cả Băng Đế vừa tỉnh lại trong Tinh Thần Hải của hắn cũng không kềm được mà lên tiếng khen vị nhân loại này thật có hiểu biết.

Dĩ nhiên Vương Ngôn không biết trong đầu Hoắc Vũ Hạo đang nghĩ gì, hắn còn đang bận thao thao bất tuyệt, nói cho Hoắc Vũ Hạo nghe những gì mình biết:

- Ta còn nghe nói, trong ba chủng tộc lớn đó ở cực bắc, mạnh nhất là bộ tộc Tuyết Nữ, lai lịch của Tuyết Nữ từ đâu đến ta cũng không rõ, nhưng ta thực nghi ngờ bọn chúng có chút huyết mạch từ nhân loại chúng ta, vì vẻ ngoài của chúng rất giống nhân loại. Và tất nhiên, bọn chúng tuyệt đối là Vũ Hồn Cực Hạn. Ngoài Tuyết Nữ chỉ còn một bộ tộc nữa cũng có thuộc tính băng cực hạn chính là Băng Bích Hạt. Còn một tộc còn lại trong đó là Thái Thản Tuyết Ma lại không phải là Hồn Thú có thuộc tính cực hạn. Có điều, theo ta biết từ xưa đến nay chưa từng có ai có vũ hồn là Tuyết Nữ hay Băng Bích Hạt cả. Ấy vậy mà không ngờ, không ngờ ta có thể thấy, hơn nữa, còn thấy trên chính đệ tử của ta.

Hoắc Vũ Hạo có chút ngượng ngùng nói:

- Vương lão sư, thật ra đệ tử cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Vương Ngôn nói:

- Vũ Hồn Cực Hạn từ trước đến nay vô cùng hiếm thấy. Con còn nhớ những pho tượng ở cửa ra vào học viện chúng ta hay không? Trong những người ấy, ngoài tiên tổ Đường Tam đã sáng lập ra Đường Môn thì không còn người nào có Vũ Hồn Cực Hạn nữa. Mà trong lịch sử vạn năm của học viện chúng ta, cũng chỉ có duy nhất ba người có Vũ Hồn Cực Hạn. Theo thứ tự là: Phong, Hoả, Mộc. Con là người đầu tiên có Vũ Hồn Cực Hạn thuộc tính Băng. Và ba người kia, đều đã trở thành ba huyền thoại trên đại lục chúng ta. Nổi danh nhất là vị có Vũ Hồn Cực Hạn thuộc tính Hoả, đó là người đã dẫn dắt ba đại đế quốc ở đại lục Đấu La chúng ta chiến thắng đế quốc Nhật Nguyệt. Sau này trong gia tộc cường đại của ngài dù vẫn được kế thừa vũ hồn nhưng không còn ai có thể làm nó xuất hiện hai chữ Cực Hạn được.

- Vũ Hồn Cực Hạn tại sao lại hiếm như vậy, con có biết không?

Hoắc Vũ Hạo ngẩn ngơ lắc đầu.

Vương Ngôn nói:

- Bởi vì cơ thể con người chúng ta rất khó chịu đựng được vũ hồn mạnh mẽ như vậy. Con thử nghĩ xem, bất kể là Vũ Hồn Cực Hạn thuộc tính Băng của con hay Vũ Hồn Cực Hạn thuộc tính Hoả của vị tổ tiên kia, khi vũ hồn vừa thức tỉnh thì sẽ rất dễ bị năng lượng cực hạn ấy làm thân thể mình vỡ tan. Nếu không phải có thiên phú dị bẩm, căn bản không thể nào chịu đựng nổi. Bởi vậy, trên đại lục chúng ta, số hồn sư có Vũ Hồn Cực Hạn mà vẫn còn tồn tại được thì hiếm thấy vô cùng. Dựa theo những gì con đã kể, ta lớn mật lý giải thế này. Có lẽ vũ hồn thứ hai của con khi thức tỉnh đã xuất hiện, nhưng là biến dị. Và cũng vì thuộc tính của nó quá bá đạo mà nó đã sinh ra một chút trí tuệ. Cho nên, nó tự động ẩn mình đi.


/447

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status