- Hoan nghênh quý khách.
Trong nháy mắt đi vào phòng khách, hai vị tiếp tân vóc người cao gầy khom lưng cúi chào, lập tức đưa tay yêu cầu thiệp mời. Vương Trân Trân mỉm cười đem thiệp mời đưa ra. Cô gái bên phải liếc mắt nhìn kỹ, vừa cười vừa nói:
- Vương tiểu thư, mời vào.
Vũ hội lập tức sẽ bắt đầu...
Vương Trân Trân vẫn như cũ kéo cánh tay Lý Vân, chậm rãi đi vào. Thần thái nàng vô cùng quyến rũ cơ hồ làm cho từng nam sĩ bên cạnh nàng đều phải ghé mắt.
- Trân tỷ, sức hấp dẫn của chị quá mạnh a.
Lý Vân quay đầu nhỏ giọng cùng nàng nói chuyện:
- Ngày hôm nay, người theo đuổi chị hẳn là không ít rồi?
Vương Trân Trân ôm chặt cánh tay Lý Vân, đồng dạng hạ giọng nói:
- Cậu chớ nói nhảm... Ta đối với bọn họ không có hứng thú. Ngày hôm nay, cậu chính là bạn trai ta.
Lý Vân không thèm nhắc lại, hơi gật đầu. Cho dù Vương Trân Trân nói mập mờ, kỳ thực hắn cũng biết mục đích Vương Trân Trân ngày hôm nay mời hắn đi tiệc tối này.
Công bằng mà nói, hắn hết sức vui vẻ đóng vai bạn trai hồ ly tinh, vì nàng xử lý mấy con ruồi bên người này.
- Tiểu Lý, bên kia có mấy người khách hàng trọng yếu, ta đi qua chào hỏi một chút, cậu tự mình đi xung quanh chơi đi, tí nữa chúng ta cùng nhau khiêu vũ.
- Ừm.
Lý Vân trả lời một tiếng, đưa mắt nhìn Vương Trân Trân rời khỏi.
Không lâu, chủ nhân rốt cục lên sân khấu. Lý Vân có chút ngoài ý muốn, bởi vì chủ nhân vũ hội lại là Hồng gia của khu giải trí Tiền Quỹ. Hồng gia đứng ở chính giữa sân khấu làm một cuộc chào hỏi ngắn gọn. Sau đó, hắn đi xuống sân khấu trực tiếp đi tới trước mặt Vương Trân Trân.
- Vị này chính là Vương Trân Trân tiểu thư? Thực sự là nghe danh không bằng gặp mặt, đã sớm nghe nói tay nghề điều trị của cô rất tốt, không nghĩ tới người cũng xinh đẹp. Không biết tôi có vinh hạnh hay không, mời nhảy một bài cùng cô?
Hồng gia đứng dậy khom người chào, làm một lễ nghi tiêu chuẩn của quý ông, ân cần đối với Vương Trân Trân nói.
Vương Trân Trân liếc nhìn Lý Vân phía xa, trong mắt lóe lên một tia thần sắc kì dị, nhẹ nhàng cười, trên mặt lộ ra một tia biểu tình tiếc nuối nói:
- Xin lỗi, thân thể của tôi có chút khó chịu, sợ rằng không thể khiêu vũ.
Hồng gia sững sờ một chút, trong lòng hoàn toàn thất vọng, nhưng nét mặt lại giả trang ra một biểu tình rộng lượng, rất khiêm tốn lịch sự nói:
- Vậy thì thật là không khéo a... Không bằng như vậy đi, tôi mang cô đi nghỉ một hồi. Chờ khi nào thân thể cô thoải mái, rồi trở ra khiêu vũ.
Vương Trân Trân lắc đầu cười nói:
- Không cần, ngài là chủ nhà, ở đây có nhiều tân khách vẫn chờ ngài đi chiêu đãi. Huống hồ tôi cũng thích náo nhiệt, tôi ngồi một chút ở chỗ này là tốt rồi.
- Vậy được rồi!
Hồng gia mỉm cười xoay người bỏ đi. Lập tức có mấy cô gái xinh đẹp vây qua, hi vọng có thể cùng Hồng gia khiêu vũ.
Hồng gia từ đó tuyển ra một người. Cô bé kia một bộ dạng vừa mừng vừa lo. Hai người lập tức ngay trong sàn nhảy nhẹ nhàng chuyển động. Đừng xem Hồng gia tuổi đã già, nhưng phong độ, tinh thần hắn rất tốt. Kĩ thuật nhảy cũng điêu luyện, bước chân phóng khoáng, trên mặt luôn luôn mang một nụ cười.
Cô gái cùng hắn khiêu vũ là gái hạng sang, từng được huấn luyện kĩ thuật nhảy một cách chuyên nghiệp, đối với các loại tiết tấu đều rất rành, một điệu nhảy này nhẹ nhàng giống như ngựa chạy đường quen, hai người tại giữa sàn nhảy phối hợp có vẻ thành thạo. Trong lúc nhất thời bỗng thành điểm sáng trong sàn nhảy.
Hồng gia ánh mắt thỉnh thoảng từ trong đám người nhìn kỹ Vương Trân Trân, hi vọng kĩ thuật nhảy tiêu sái của mình có thể khiến cho nàng chú ý, đáng tiếc Vương Trân Trân căn bản không có nhìn hắn. Khiến cho trong lòng Hồng gia từng đợt thất vọng.
Vương Trân Trân khẽ cười đi đến bên người Lý Vân, thấp giọng nói:
- Cậu có thể hay không mời ta nhảy khiêu vũ?
Lý Vân ngượng ngùng cười:
- Ta nhảy không giỏi...
- Yên tâm, có ta đây!
Vương Trân Trân thấp giọng vừa cười vừa nói:
- Cậu thông minh như vậy, ta chỉ cần dạy cậu một chút là được…
- Được rồi.
Lý Vân cũng không hy vọng Vương Trân Trân cùng nam nhân khác quấn quýt khiêu vũ.
Lý Vân kéo nhẹ cánh tay nàng một cái, đem nàng ôm vào trong lòng ngực của mình, lập tức tay trái nắm chặt tay phải nàng. Đối với việc này, Vương Trân Trân có vẻ rất tự nhiên. Tay trái nàng nhẹ nhàng nhấc lên, liền tự nhiên rơi vào trên vai phải Lý Vân. Lúc này, tay phải Lý Vân lại nhẹ nhàng ôm vòng eo nàng. Trong lòng Vương Trân Trân một trận nhảy loạn, xấu hổ như lúc mặt trời vừa sáng.
Sau khi hai người đi vào sân nhảy, Vương Trân Trân chỉ cảm thấy một niềm hạnh phúc xông lên đầu. Lý Vân tuy nói không biết nhảy, nhưng từ lúc hắn vào sàn nhảy, hắn đi theo tiết tấu âm nhạc rất tốt. Một chút cũng nhìn không ra đây là người mới nhảy.
Vương Trân Trân cùng Lý Vân gần như dán vào nhau, hai người động tác cực kỳ mập mờ. Cách đó không xa, Hồng gia có chút tức giận. Đáng tiếc lại không thể làm gì được.
Lúc đầu, Vương Trân Trân còn chủ động mang Lý Vân chuyển động từng bước nhảy. Thế nhưng theo một khúc kết thúc, khúc tiếp theo bắt đầu, Lý Vân bước nhảy đã có vẻ thành thục. Vương Trân Trân cảm thụ được thân thể của mình theo hắn cùng nhau chuyển động, cái gì đều không cần làm, thoả thích hưởng thụ sự ấm áp hắn mang lại.
Nàng đột nhiên hỏi:
- Lý Vân, chuyện cậu cùng Hải Quỳnh tiên tử giải quyết như thế nào đây?
Lý Vân mỉm cười nói:
- Vẫn như vậy, ngược lại là ta mất trí nhớ, sự tình trước đây đều nghĩ không ra.
- Còn câu thề hẹn thì sao?
Vương Trân Trân cắn đôi môi mềm mại, nhẹ nhàng hỏi
Vấn đề này khiến Lý Vân sửng sốt. Hắn không thể nào nhớ nổi cái câu thề chỉ một người vợ duy nhất kia. Nói thật, có đúng có câu nói kia hay không, hiện tại hắn cũng không thể khẳng định
Dù sao hắn cũng đã mất trí nhớ.
Người ta nói cái gì cũng không chứng thực được.
Vương Trân Trân thấy hắn thật lâu không trả lời, cho rằng câu hứa hẹn kia là thật. Ánh mắt một trận lờ mờ, hàm răng tuyết trắng hầu như đem môi cắn nát:
- Hải Quỳnh tiên tử là một cô gái tốt.
Lý Vân khẽ cười một tiếng, nói:
- Trân tỷ, thế nào đột nhiên hỏi cái này? Nói thật, ta không biết. Đúng rồi, chị không phải là đối với ta sản sinh suy nghĩ gì đó chứ?
- Làm gì có.
Vương Trân Trân đỏ mặt lên, nhàn nhạt mà nói một câu. Một câu này đã nói lên rất nhiều tâm tình của nàng. Nàng tùy ý để Lý Vân chăm chú ôm vòng eo mềm mại của mình, dịu dàng bước đi, trên mặt nổi lên một tia hưng phấn mà ửng hồng.
- Tiểu Lý, cậu cảm thấy Trân tỷ là người như thế nào?
Gương mặt Vương Trân Trân nổi lên một mảnh ửng hồng, tựa hồ có chút xấu hổ.
Hồ ly tinh xấu hổ, coi như là một chuyện lạ ha.
Đương nhiên, người ta dù sao cũng đã phục vụ qua Thần Nông, coi như cũng rất đàng hoàng. Xấu hổ cũng là chuyện quá khứ.
- Rất tốt a.
Lý Vân nói.
- Tiểu Lý, cậu cảm thấy Trân tỷ có nên đi tìm một người yêu hay không.
Vành mắt Vương Trân Trân ửng đỏ, thâm tình nhìn hắn.
- Như bây giờ không tốt sao?
Lý Vân vội vàng nói:
- Chị có người để chọn lựa rồi sao?
- Ân, có, cũng không biết nên nói như thế nào?
Mũi Vương Trân Trân đau xót, cảm thụ được cánh tay rắn chắc của hắn, không thể kiềm chế được, ôn nhu ghé vào đầu vai hắn, nhẹ nhàng khóc ồ lên. Lý Vân trong lòng cả kinh, nhưng lại không biết an ủi thế nào, chỉ biết vỗ nhè nhẹ bờ vai nàng, tùy ý để cho nước mắt nàng thấm ướt đẫm cánh tay mình.
Trong nháy mắt đi vào phòng khách, hai vị tiếp tân vóc người cao gầy khom lưng cúi chào, lập tức đưa tay yêu cầu thiệp mời. Vương Trân Trân mỉm cười đem thiệp mời đưa ra. Cô gái bên phải liếc mắt nhìn kỹ, vừa cười vừa nói:
- Vương tiểu thư, mời vào.
Vũ hội lập tức sẽ bắt đầu...
Vương Trân Trân vẫn như cũ kéo cánh tay Lý Vân, chậm rãi đi vào. Thần thái nàng vô cùng quyến rũ cơ hồ làm cho từng nam sĩ bên cạnh nàng đều phải ghé mắt.
- Trân tỷ, sức hấp dẫn của chị quá mạnh a.
Lý Vân quay đầu nhỏ giọng cùng nàng nói chuyện:
- Ngày hôm nay, người theo đuổi chị hẳn là không ít rồi?
Vương Trân Trân ôm chặt cánh tay Lý Vân, đồng dạng hạ giọng nói:
- Cậu chớ nói nhảm... Ta đối với bọn họ không có hứng thú. Ngày hôm nay, cậu chính là bạn trai ta.
Lý Vân không thèm nhắc lại, hơi gật đầu. Cho dù Vương Trân Trân nói mập mờ, kỳ thực hắn cũng biết mục đích Vương Trân Trân ngày hôm nay mời hắn đi tiệc tối này.
Công bằng mà nói, hắn hết sức vui vẻ đóng vai bạn trai hồ ly tinh, vì nàng xử lý mấy con ruồi bên người này.
- Tiểu Lý, bên kia có mấy người khách hàng trọng yếu, ta đi qua chào hỏi một chút, cậu tự mình đi xung quanh chơi đi, tí nữa chúng ta cùng nhau khiêu vũ.
- Ừm.
Lý Vân trả lời một tiếng, đưa mắt nhìn Vương Trân Trân rời khỏi.
Không lâu, chủ nhân rốt cục lên sân khấu. Lý Vân có chút ngoài ý muốn, bởi vì chủ nhân vũ hội lại là Hồng gia của khu giải trí Tiền Quỹ. Hồng gia đứng ở chính giữa sân khấu làm một cuộc chào hỏi ngắn gọn. Sau đó, hắn đi xuống sân khấu trực tiếp đi tới trước mặt Vương Trân Trân.
- Vị này chính là Vương Trân Trân tiểu thư? Thực sự là nghe danh không bằng gặp mặt, đã sớm nghe nói tay nghề điều trị của cô rất tốt, không nghĩ tới người cũng xinh đẹp. Không biết tôi có vinh hạnh hay không, mời nhảy một bài cùng cô?
Hồng gia đứng dậy khom người chào, làm một lễ nghi tiêu chuẩn của quý ông, ân cần đối với Vương Trân Trân nói.
Vương Trân Trân liếc nhìn Lý Vân phía xa, trong mắt lóe lên một tia thần sắc kì dị, nhẹ nhàng cười, trên mặt lộ ra một tia biểu tình tiếc nuối nói:
- Xin lỗi, thân thể của tôi có chút khó chịu, sợ rằng không thể khiêu vũ.
Hồng gia sững sờ một chút, trong lòng hoàn toàn thất vọng, nhưng nét mặt lại giả trang ra một biểu tình rộng lượng, rất khiêm tốn lịch sự nói:
- Vậy thì thật là không khéo a... Không bằng như vậy đi, tôi mang cô đi nghỉ một hồi. Chờ khi nào thân thể cô thoải mái, rồi trở ra khiêu vũ.
Vương Trân Trân lắc đầu cười nói:
- Không cần, ngài là chủ nhà, ở đây có nhiều tân khách vẫn chờ ngài đi chiêu đãi. Huống hồ tôi cũng thích náo nhiệt, tôi ngồi một chút ở chỗ này là tốt rồi.
- Vậy được rồi!
Hồng gia mỉm cười xoay người bỏ đi. Lập tức có mấy cô gái xinh đẹp vây qua, hi vọng có thể cùng Hồng gia khiêu vũ.
Hồng gia từ đó tuyển ra một người. Cô bé kia một bộ dạng vừa mừng vừa lo. Hai người lập tức ngay trong sàn nhảy nhẹ nhàng chuyển động. Đừng xem Hồng gia tuổi đã già, nhưng phong độ, tinh thần hắn rất tốt. Kĩ thuật nhảy cũng điêu luyện, bước chân phóng khoáng, trên mặt luôn luôn mang một nụ cười.
Cô gái cùng hắn khiêu vũ là gái hạng sang, từng được huấn luyện kĩ thuật nhảy một cách chuyên nghiệp, đối với các loại tiết tấu đều rất rành, một điệu nhảy này nhẹ nhàng giống như ngựa chạy đường quen, hai người tại giữa sàn nhảy phối hợp có vẻ thành thạo. Trong lúc nhất thời bỗng thành điểm sáng trong sàn nhảy.
Hồng gia ánh mắt thỉnh thoảng từ trong đám người nhìn kỹ Vương Trân Trân, hi vọng kĩ thuật nhảy tiêu sái của mình có thể khiến cho nàng chú ý, đáng tiếc Vương Trân Trân căn bản không có nhìn hắn. Khiến cho trong lòng Hồng gia từng đợt thất vọng.
Vương Trân Trân khẽ cười đi đến bên người Lý Vân, thấp giọng nói:
- Cậu có thể hay không mời ta nhảy khiêu vũ?
Lý Vân ngượng ngùng cười:
- Ta nhảy không giỏi...
- Yên tâm, có ta đây!
Vương Trân Trân thấp giọng vừa cười vừa nói:
- Cậu thông minh như vậy, ta chỉ cần dạy cậu một chút là được…
- Được rồi.
Lý Vân cũng không hy vọng Vương Trân Trân cùng nam nhân khác quấn quýt khiêu vũ.
Lý Vân kéo nhẹ cánh tay nàng một cái, đem nàng ôm vào trong lòng ngực của mình, lập tức tay trái nắm chặt tay phải nàng. Đối với việc này, Vương Trân Trân có vẻ rất tự nhiên. Tay trái nàng nhẹ nhàng nhấc lên, liền tự nhiên rơi vào trên vai phải Lý Vân. Lúc này, tay phải Lý Vân lại nhẹ nhàng ôm vòng eo nàng. Trong lòng Vương Trân Trân một trận nhảy loạn, xấu hổ như lúc mặt trời vừa sáng.
Sau khi hai người đi vào sân nhảy, Vương Trân Trân chỉ cảm thấy một niềm hạnh phúc xông lên đầu. Lý Vân tuy nói không biết nhảy, nhưng từ lúc hắn vào sàn nhảy, hắn đi theo tiết tấu âm nhạc rất tốt. Một chút cũng nhìn không ra đây là người mới nhảy.
Vương Trân Trân cùng Lý Vân gần như dán vào nhau, hai người động tác cực kỳ mập mờ. Cách đó không xa, Hồng gia có chút tức giận. Đáng tiếc lại không thể làm gì được.
Lúc đầu, Vương Trân Trân còn chủ động mang Lý Vân chuyển động từng bước nhảy. Thế nhưng theo một khúc kết thúc, khúc tiếp theo bắt đầu, Lý Vân bước nhảy đã có vẻ thành thục. Vương Trân Trân cảm thụ được thân thể của mình theo hắn cùng nhau chuyển động, cái gì đều không cần làm, thoả thích hưởng thụ sự ấm áp hắn mang lại.
Nàng đột nhiên hỏi:
- Lý Vân, chuyện cậu cùng Hải Quỳnh tiên tử giải quyết như thế nào đây?
Lý Vân mỉm cười nói:
- Vẫn như vậy, ngược lại là ta mất trí nhớ, sự tình trước đây đều nghĩ không ra.
- Còn câu thề hẹn thì sao?
Vương Trân Trân cắn đôi môi mềm mại, nhẹ nhàng hỏi
Vấn đề này khiến Lý Vân sửng sốt. Hắn không thể nào nhớ nổi cái câu thề chỉ một người vợ duy nhất kia. Nói thật, có đúng có câu nói kia hay không, hiện tại hắn cũng không thể khẳng định
Dù sao hắn cũng đã mất trí nhớ.
Người ta nói cái gì cũng không chứng thực được.
Vương Trân Trân thấy hắn thật lâu không trả lời, cho rằng câu hứa hẹn kia là thật. Ánh mắt một trận lờ mờ, hàm răng tuyết trắng hầu như đem môi cắn nát:
- Hải Quỳnh tiên tử là một cô gái tốt.
Lý Vân khẽ cười một tiếng, nói:
- Trân tỷ, thế nào đột nhiên hỏi cái này? Nói thật, ta không biết. Đúng rồi, chị không phải là đối với ta sản sinh suy nghĩ gì đó chứ?
- Làm gì có.
Vương Trân Trân đỏ mặt lên, nhàn nhạt mà nói một câu. Một câu này đã nói lên rất nhiều tâm tình của nàng. Nàng tùy ý để Lý Vân chăm chú ôm vòng eo mềm mại của mình, dịu dàng bước đi, trên mặt nổi lên một tia hưng phấn mà ửng hồng.
- Tiểu Lý, cậu cảm thấy Trân tỷ là người như thế nào?
Gương mặt Vương Trân Trân nổi lên một mảnh ửng hồng, tựa hồ có chút xấu hổ.
Hồ ly tinh xấu hổ, coi như là một chuyện lạ ha.
Đương nhiên, người ta dù sao cũng đã phục vụ qua Thần Nông, coi như cũng rất đàng hoàng. Xấu hổ cũng là chuyện quá khứ.
- Rất tốt a.
Lý Vân nói.
- Tiểu Lý, cậu cảm thấy Trân tỷ có nên đi tìm một người yêu hay không.
Vành mắt Vương Trân Trân ửng đỏ, thâm tình nhìn hắn.
- Như bây giờ không tốt sao?
Lý Vân vội vàng nói:
- Chị có người để chọn lựa rồi sao?
- Ân, có, cũng không biết nên nói như thế nào?
Mũi Vương Trân Trân đau xót, cảm thụ được cánh tay rắn chắc của hắn, không thể kiềm chế được, ôn nhu ghé vào đầu vai hắn, nhẹ nhàng khóc ồ lên. Lý Vân trong lòng cả kinh, nhưng lại không biết an ủi thế nào, chỉ biết vỗ nhè nhẹ bờ vai nàng, tùy ý để cho nước mắt nàng thấm ướt đẫm cánh tay mình.
/126
|