- Cửu vĩ hồ, cô thực sự có sự lựa chọn tốt hơn.
Yến Tử ngẩng đầu, thần sắc có vẻ hưng phấn:
- Lý Vân chưa chắc đã là kết thúc tốt nhất của cô. Cô cũng nói, giữa hai người còn có Hải Quỳnh tiên tử đấy thôi.
Vương Trân Trân suy tư, hơi do dự một chút, mới nhẹ giọng hỏi:
- Cô có ý gì?
Đôi mắt long lanh của Yến Tử dần dịu dàng hơn:
- Hồng Gia thích cô, cô không biết sao?
Vương Trân Trân nghe vậy, nhớ lại chuyện xảy ra buổi vũ hội đêm Noel liền tin ngay lời Yến Tử nói. Hồng Gia thực sự có chút tình ý với cô nhưng cô thì không.
Vương Trân Trân trầm ngâm:
- Yến Tử, tôi nghĩ tôi hiểu ý cô. Thật sự cô không thích Tiểu Lý, cô chỉ muốn Tiểu Lý rời bỏ tôi, sau đó đẩy ra về phía Hồng gia. Ha ha, tặng cô một câu, cô quá ngây thơ và ngu ngốc
- Trân tỷ, cô thật quá đáng!
Yến Tử khinh bỉ nói:
- Dù thế nào cô cũng không thể để tôi đối đầu với Bảo Ngư Kiều sao?
- Được, cô không cần gọi tôi là Trân tỷ đâu, tôi không dám nhận.
Vương Trân Trân hừ một tiếng lạnh lùng:
- Tôi biết suy nghĩ của cô, bây giờ cô có thể đi rồi. Sau khi trở về, hay giúp ta chuyển đến Hồng gia một câu, bảo hắn đừng có mơ mộng hão huyền nữa. Với lại, là một người phụ nữ, tôi cảm thấy xót xa thay cho cô.
- Cô thật sự là một kẻ bất hạnh!
Vương Trân Trân nói.
- Tôi có bất hạnh hay không cũng không cần cô chỉ dạy.
Yến Tử rất tức giận, mặc dù cô không có ý định sẽ đấu khẩu với Vương Trân Trân, nhưng lời của con hồ ly tinh rất xót lòng khiến cô không thể kìm nén được phẫn nộ
Không chờ cô mở miệng thêm nữa, cửa phòng khách bỗng nhiên mở toang ra, hai cô gái nhìn Lý Vân bước vào.
Lý Vân đóng sầm cửa lại, ánh mắt quét một lượt nhìn Vương Trân Trân và Yến Tử.
- Lý Vân, anh đến thật là tốt.
Yến Tử đứng phắt dậy, cười nói, tự nhiên khoác tay Lý Vân:
- Hôm đó Hồng Gia nói anh lo lắng thế nào? Nếu anh quyết định trao đổi thì hôm nay em đã có thông tin chính xác rồi.
Thấy hai người thân mật như vậy, sắc mặt Vương Trân Trân biến đổi. Câu nói kia càng khiến cô giật mình. Trao đổi? Trao đổi cái gì? Chẳng lẽ những trao đổi trong truyền thuyết…
Vương Trân Trân cũng không dám nghĩ tiếp nữa.
Lý Vân cũng không hiểu ra sao.
Về việc trao đổi, chẳng phải hắn đã từ chối từ đầu sao?
Trong khi hắn vẫn ngây người ra, Yến Tử khẽ gọi:
- Lý Vân!
- Ừ!
Lý Vân trả lời trong vô thức.
Lập tức một màn hài kịch diễn ra, Yến Tử nghiêng người sang một bên. Chụt một tiếng, đặt một chiếc hôn lên má Lý Vân, rồi cười khanh khách:
- Lý Vân, em rất muốn trở thành bạn gái của anh. Em hy vọng anh có thể sớm quyết định việc trao đổi.
Nói rồi, cô gái xinh đẹp nói ra những lời quyến rũ, ánh mắt đong đưa về phía Lý Vân. Cô buông tay anh ra rồi nghiêng người bỏ đi.
Bước khỏi cửa trong nháy mắt, cô quay đầu lại lần nữa:
- Tối nay, em chờ điện thoại của anh.
Lý Vân sững sờ đứng tại chỗ cả nửa ngày, sau mới phun ra một câu đầy ác khí:
- Ma nữ rốt cuộc vẫn là ma nữ!
Vương Trân Trân cũng ngồi thẳng lên, sắc mặt hồng hào chuyển sang trắng bệch, đôi mắt đẹp dịu dàng không giấu nổi giận dữ:
- Tiểu Lý, cậu có vẻ rất hưởng thụ đấy? Cậu hãy nói cho ta biết, chuyện trao đổi cô ta nói là việc gì?
- Đừng nghe cô ấy nói bậy.
Lý Vân bước đến ngồi bên cạnh Vương Trân Trân.
Sắc mặt Vương Trân Trân lạnh lùng, hừ một tiếng rồi phủi tay nói:
- Ta muốn nghỉ ngơi, cậu đi đi…
Lý Vân biết hồ ly tinh đang tức giận liền tỏ ra buồn khổ nói:
- Trân tỷ, ta cũng là người bị hại mà. Cô ấy rõ ràng đang chia rẽ chúng ta. Chị là cô gái thông minh, chị không được rút lui. Nếu như chị tức giận thì khác nào cô ấy đã thành công.
- Vậy ta hỏi cậu, rốt cuộc Hồng Gia đã nói gì với cậu?
Vương Trân Trân hỏi.
Lý Vân thoáng một chút do dự rồi kể cho cô nghe chuyện trao đổi với Hồng Gia, những lời lẽ từ chối nghiêm khắc đều rành rọt tỉ mỉ.
Kể xong mọi việc, Lý Vân nghiêm túc nói:
- Trân tỷ, ta là người thế nào, chị là người hiểu nhất, sao ta có thể chấp nhận những yêu cầu biến thái như vậy của Hồng Gia được. Với lại tính tình cô Yến Tử kia, xách dép cho chị cũng không được. Có thể đánh đồng chị với cô ta được sao? Đúng, cô ấy hôn ta, đó là sự thật, nếu như chị cảm thấy không công bằng, bằng không chị hãy hôn ta một cái đi. Không, hôn hai cái, như vậy mới hơn được.
Nói rồi Lý Vân ghé mặt đến bên miệng cô.
Từ khi Vương Trân Trân gặp Lý Vân, vẻ lạnh lùng trên mặt cô đã giảm đi không ít. Vừa thẹn vừa giận đẩy hắn ra:
- Đừng có hồ đồ, việc chính còn chưa nói xong đâu. Chuyện này cậu định thế nào? Không thể hiền lành để cô ta quấy rầy được!
Lý Vân rụt đầu lại, nghĩ một lát nói:
- Con ma nữ này thật sự rất lả lơi, lại không biết xấu hổ… Nhưng chị yên tâm, ta tuyệt đối không có bất kỳ quan hệ gì với cô ta.
Sắc mặt Vương Trân Trân vừa nhẹ nhàng một chút bỗng nhiên lại hắng giọng lên:
- Ta nghĩ là phải dứt khoát, chuyện này không thể dùng biện pháp bãi binh được. Chị vì muốn tốt cho cậu, tương lai nếu Hải Quỳnh tiên tử trở về, biết cậu cấu kết với ma nữ, chắc chắn cô ấy sẽ không bỏ qua cho em đâu.
- Hì hì!
Lý Vân đột nhiên cười ranh mãnh:
- Trân tỷ, lẽ nào chị không tức giận sao?
Vẻ mặt non nớt của Vương Trân Trân lúc trắng lúc đỏ, khuôn mặt lạnh lùng, giọng run run:
- Ta là gì mà phải tức giận. Ta lại càng không là gì của cậu…
Lý Vân nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng kéo Vương Trân Trân vào ngực mình, hai cánh tay nhẹ nhàng quàng lên vai nàng:
- Được rồi Trân tỷ, đừng có giận dữ… Chị yên tâm, ngày mai ta sẽ đi tìm Hồng Gia. Ta đảm bảo sẽ giải quyết ổn thỏa việc này.
Vì việc của Ma tộc, Lý Vân cũng muốn đi tìm Hồng Gia, để giải quyết cho xong chuyện này chứ cứ bị quấy rày thật là khó chịu.
- Người ta tức giận đều như vậy, cậu bảo không giận thì không giận nữa sao.
Hồ ly tinh lau miệng nói.
- Hay là ta giúp chị xoa bóp, để chị nguôi cơn giận.
Lý Vân đề nghị.
Vương Trân Trân khẽ cười, tỏ ra nhẹ nhàng đáng yêu:
- Cũng được, ta cũng đau đầu mấy ngày nay rồi.
Câu nói này hiển nhiên có chút giả tạo. Hồ ly tinh là ai chứ? Đệ tử Thần Nông? Thần y đương đại. Chính mình cũng đau đầu nhức óc, không cần thuốc để giảm bệnh. Cô ấy nói như vậy chính là cho Lý Vân một lối thoát.
Cô gái thông minh.
Không, là hồ ly tinh thông minh.
Lý Vân cúi xuống nói:
- Cũng được, ta giúp chị cường gân hoạt huyết.
Mắt hồ ly tinh sáng lên, nhẹ nhàng nói:
- Được rồi…
Lý Vân cũng cười nói:
- Cô nam quả nữ, không sợ bất tiện sao?
Hồ ly tinh che miệng buột miệng cười:
- Đúng, đừng có đùa nữa, bắt đầu đi.
Lý Vân đứng dậy, đi rửa sạch hai tay rồi chậm rãi đến sau lưng cô, hít một hơi thật sâu, lấy lại suy nghĩ bình tĩnh, đặt hai ngón tay lên đầu hồ ly tinh. Ngón tay luồn qua làn tóc đen, xoa bóp nhẹ nhàng trên da đầu. Sau khi tìm đúng vị trí, hắn nhẹ nhàng dồn một ít yêu lực vào cổ tay, chụm mười ngón tay lại rồi nhẹ nhàng xoa bóp.
Yến Tử ngẩng đầu, thần sắc có vẻ hưng phấn:
- Lý Vân chưa chắc đã là kết thúc tốt nhất của cô. Cô cũng nói, giữa hai người còn có Hải Quỳnh tiên tử đấy thôi.
Vương Trân Trân suy tư, hơi do dự một chút, mới nhẹ giọng hỏi:
- Cô có ý gì?
Đôi mắt long lanh của Yến Tử dần dịu dàng hơn:
- Hồng Gia thích cô, cô không biết sao?
Vương Trân Trân nghe vậy, nhớ lại chuyện xảy ra buổi vũ hội đêm Noel liền tin ngay lời Yến Tử nói. Hồng Gia thực sự có chút tình ý với cô nhưng cô thì không.
Vương Trân Trân trầm ngâm:
- Yến Tử, tôi nghĩ tôi hiểu ý cô. Thật sự cô không thích Tiểu Lý, cô chỉ muốn Tiểu Lý rời bỏ tôi, sau đó đẩy ra về phía Hồng gia. Ha ha, tặng cô một câu, cô quá ngây thơ và ngu ngốc
- Trân tỷ, cô thật quá đáng!
Yến Tử khinh bỉ nói:
- Dù thế nào cô cũng không thể để tôi đối đầu với Bảo Ngư Kiều sao?
- Được, cô không cần gọi tôi là Trân tỷ đâu, tôi không dám nhận.
Vương Trân Trân hừ một tiếng lạnh lùng:
- Tôi biết suy nghĩ của cô, bây giờ cô có thể đi rồi. Sau khi trở về, hay giúp ta chuyển đến Hồng gia một câu, bảo hắn đừng có mơ mộng hão huyền nữa. Với lại, là một người phụ nữ, tôi cảm thấy xót xa thay cho cô.
- Cô thật sự là một kẻ bất hạnh!
Vương Trân Trân nói.
- Tôi có bất hạnh hay không cũng không cần cô chỉ dạy.
Yến Tử rất tức giận, mặc dù cô không có ý định sẽ đấu khẩu với Vương Trân Trân, nhưng lời của con hồ ly tinh rất xót lòng khiến cô không thể kìm nén được phẫn nộ
Không chờ cô mở miệng thêm nữa, cửa phòng khách bỗng nhiên mở toang ra, hai cô gái nhìn Lý Vân bước vào.
Lý Vân đóng sầm cửa lại, ánh mắt quét một lượt nhìn Vương Trân Trân và Yến Tử.
- Lý Vân, anh đến thật là tốt.
Yến Tử đứng phắt dậy, cười nói, tự nhiên khoác tay Lý Vân:
- Hôm đó Hồng Gia nói anh lo lắng thế nào? Nếu anh quyết định trao đổi thì hôm nay em đã có thông tin chính xác rồi.
Thấy hai người thân mật như vậy, sắc mặt Vương Trân Trân biến đổi. Câu nói kia càng khiến cô giật mình. Trao đổi? Trao đổi cái gì? Chẳng lẽ những trao đổi trong truyền thuyết…
Vương Trân Trân cũng không dám nghĩ tiếp nữa.
Lý Vân cũng không hiểu ra sao.
Về việc trao đổi, chẳng phải hắn đã từ chối từ đầu sao?
Trong khi hắn vẫn ngây người ra, Yến Tử khẽ gọi:
- Lý Vân!
- Ừ!
Lý Vân trả lời trong vô thức.
Lập tức một màn hài kịch diễn ra, Yến Tử nghiêng người sang một bên. Chụt một tiếng, đặt một chiếc hôn lên má Lý Vân, rồi cười khanh khách:
- Lý Vân, em rất muốn trở thành bạn gái của anh. Em hy vọng anh có thể sớm quyết định việc trao đổi.
Nói rồi, cô gái xinh đẹp nói ra những lời quyến rũ, ánh mắt đong đưa về phía Lý Vân. Cô buông tay anh ra rồi nghiêng người bỏ đi.
Bước khỏi cửa trong nháy mắt, cô quay đầu lại lần nữa:
- Tối nay, em chờ điện thoại của anh.
Lý Vân sững sờ đứng tại chỗ cả nửa ngày, sau mới phun ra một câu đầy ác khí:
- Ma nữ rốt cuộc vẫn là ma nữ!
Vương Trân Trân cũng ngồi thẳng lên, sắc mặt hồng hào chuyển sang trắng bệch, đôi mắt đẹp dịu dàng không giấu nổi giận dữ:
- Tiểu Lý, cậu có vẻ rất hưởng thụ đấy? Cậu hãy nói cho ta biết, chuyện trao đổi cô ta nói là việc gì?
- Đừng nghe cô ấy nói bậy.
Lý Vân bước đến ngồi bên cạnh Vương Trân Trân.
Sắc mặt Vương Trân Trân lạnh lùng, hừ một tiếng rồi phủi tay nói:
- Ta muốn nghỉ ngơi, cậu đi đi…
Lý Vân biết hồ ly tinh đang tức giận liền tỏ ra buồn khổ nói:
- Trân tỷ, ta cũng là người bị hại mà. Cô ấy rõ ràng đang chia rẽ chúng ta. Chị là cô gái thông minh, chị không được rút lui. Nếu như chị tức giận thì khác nào cô ấy đã thành công.
- Vậy ta hỏi cậu, rốt cuộc Hồng Gia đã nói gì với cậu?
Vương Trân Trân hỏi.
Lý Vân thoáng một chút do dự rồi kể cho cô nghe chuyện trao đổi với Hồng Gia, những lời lẽ từ chối nghiêm khắc đều rành rọt tỉ mỉ.
Kể xong mọi việc, Lý Vân nghiêm túc nói:
- Trân tỷ, ta là người thế nào, chị là người hiểu nhất, sao ta có thể chấp nhận những yêu cầu biến thái như vậy của Hồng Gia được. Với lại tính tình cô Yến Tử kia, xách dép cho chị cũng không được. Có thể đánh đồng chị với cô ta được sao? Đúng, cô ấy hôn ta, đó là sự thật, nếu như chị cảm thấy không công bằng, bằng không chị hãy hôn ta một cái đi. Không, hôn hai cái, như vậy mới hơn được.
Nói rồi Lý Vân ghé mặt đến bên miệng cô.
Từ khi Vương Trân Trân gặp Lý Vân, vẻ lạnh lùng trên mặt cô đã giảm đi không ít. Vừa thẹn vừa giận đẩy hắn ra:
- Đừng có hồ đồ, việc chính còn chưa nói xong đâu. Chuyện này cậu định thế nào? Không thể hiền lành để cô ta quấy rầy được!
Lý Vân rụt đầu lại, nghĩ một lát nói:
- Con ma nữ này thật sự rất lả lơi, lại không biết xấu hổ… Nhưng chị yên tâm, ta tuyệt đối không có bất kỳ quan hệ gì với cô ta.
Sắc mặt Vương Trân Trân vừa nhẹ nhàng một chút bỗng nhiên lại hắng giọng lên:
- Ta nghĩ là phải dứt khoát, chuyện này không thể dùng biện pháp bãi binh được. Chị vì muốn tốt cho cậu, tương lai nếu Hải Quỳnh tiên tử trở về, biết cậu cấu kết với ma nữ, chắc chắn cô ấy sẽ không bỏ qua cho em đâu.
- Hì hì!
Lý Vân đột nhiên cười ranh mãnh:
- Trân tỷ, lẽ nào chị không tức giận sao?
Vẻ mặt non nớt của Vương Trân Trân lúc trắng lúc đỏ, khuôn mặt lạnh lùng, giọng run run:
- Ta là gì mà phải tức giận. Ta lại càng không là gì của cậu…
Lý Vân nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng kéo Vương Trân Trân vào ngực mình, hai cánh tay nhẹ nhàng quàng lên vai nàng:
- Được rồi Trân tỷ, đừng có giận dữ… Chị yên tâm, ngày mai ta sẽ đi tìm Hồng Gia. Ta đảm bảo sẽ giải quyết ổn thỏa việc này.
Vì việc của Ma tộc, Lý Vân cũng muốn đi tìm Hồng Gia, để giải quyết cho xong chuyện này chứ cứ bị quấy rày thật là khó chịu.
- Người ta tức giận đều như vậy, cậu bảo không giận thì không giận nữa sao.
Hồ ly tinh lau miệng nói.
- Hay là ta giúp chị xoa bóp, để chị nguôi cơn giận.
Lý Vân đề nghị.
Vương Trân Trân khẽ cười, tỏ ra nhẹ nhàng đáng yêu:
- Cũng được, ta cũng đau đầu mấy ngày nay rồi.
Câu nói này hiển nhiên có chút giả tạo. Hồ ly tinh là ai chứ? Đệ tử Thần Nông? Thần y đương đại. Chính mình cũng đau đầu nhức óc, không cần thuốc để giảm bệnh. Cô ấy nói như vậy chính là cho Lý Vân một lối thoát.
Cô gái thông minh.
Không, là hồ ly tinh thông minh.
Lý Vân cúi xuống nói:
- Cũng được, ta giúp chị cường gân hoạt huyết.
Mắt hồ ly tinh sáng lên, nhẹ nhàng nói:
- Được rồi…
Lý Vân cũng cười nói:
- Cô nam quả nữ, không sợ bất tiện sao?
Hồ ly tinh che miệng buột miệng cười:
- Đúng, đừng có đùa nữa, bắt đầu đi.
Lý Vân đứng dậy, đi rửa sạch hai tay rồi chậm rãi đến sau lưng cô, hít một hơi thật sâu, lấy lại suy nghĩ bình tĩnh, đặt hai ngón tay lên đầu hồ ly tinh. Ngón tay luồn qua làn tóc đen, xoa bóp nhẹ nhàng trên da đầu. Sau khi tìm đúng vị trí, hắn nhẹ nhàng dồn một ít yêu lực vào cổ tay, chụm mười ngón tay lại rồi nhẹ nhàng xoa bóp.
/126
|