S quốc, quận Ngũ Hành Sơn, tỉnh Đà Nẵng.
Ngũ Hành sơn hay còn được gọi núi Non Nước, là tên chung của 1 dãy cổ sơn mạch gồm 5 ngọn núi đá cổ nhô lên bãi cát ven biển lần lượt là Kim sơn, Thủy sơn, Hỏa sơn, Mộc sơn, Thổ sơn nằm cách trung tâm thành phố Đà Nẵng ước chừng 8, 9 km về phía Đông Nam, nằm ngay trên tuyến đường Đà Nẵng - Hội An.
Nơi này quanh năm khách du lịch thường xuyên lui tới, vì vậy mà ở phía dưới chân dãy sơn mạch có một khu phố chuyên về ẩm thực đồ nướng hấp dẫn không ít khách ghé ăn mỗi lần du lịch nơi này.Nó chính là phố nướng Ngũ Hành sơn.
Phố nướng Ngũ Hành sơn trải dài khắp xung quanh Ngũ Hành sơn mạch, trên đường, đặc biệt là buổi tối chiếu đủ mọi ánh đèn đường phố cùng những quầy đồ nướng gây hấp dẫn người chú ý, nhìn là muốn thèm ăn nhỏ dãi.
Hiện tại đã là 7 giờ tối, trên đường đông nghẹt người đang đi tản bộ dạo chơi, tìm chỗ ăn uống, thậm chí có cả những nhóm hát dạo đi xung quanh kiếm cơm sinh nhai,...
Ở một quán nướng trên đường Phan Đình Phùng thuộc phố nướng Ngũ Hành sơn, vô số khách nhân đang ngồi chờ đợi mồi cùng lò nướng đưa đến.Vì quán kích thước có chút nhỏ, mà người thì đã ngồi hết bàn, một số người vẫn kiên nhẫn đứng hay ngồi trên xe hóng mát chờ có bàn mà ngồi vào thưởng thức ẩm thực.
“Em trai, cho hai phần cúc nướng, năm xiên thịt bò lá lốp, thêm nhiều dưa leo cùng cà bắp nha.”
“Em trai, cho chị thêm nước chấm đi.”
“A Hàn, bàn số 5 kêu thêm 5 cặp chân gà, nhanh mang lên cho người ta này.”
“A Hàn, bàn số 7 tính tiền.”
“Cậu nhóc, làm phiền nhanh lên chút, nhóm bọn anh đói lắm rồi đây.”
Khách hàng cùng ông chủ liên tục hối thúc, nhưng Ninh Hàn vẫn cố gắng chạy bàn, trên đầu đầy mồ hôi hột chảy ra.Nhắc đến tối hôm nay đúng là giờ cao điểm ăn uống, mà quán thì thiếu người phụ việc.Chuyện là con gái ông chủ quán nướng bị bệnh nằm ở nhà không đến phụ được, chỉ có hai vợ chồng ông cùng Ninh Hàn người làm thuê.
Lượng khách đi vào đi ra, với thêm đến từ lò nướng cháy lên bay khói các loại làm Ninh Hàn mệt như chó chết, thầm mắng hôm nay sao mà xui xẻo, làm luôn cả phần việc con gái ông chủ.Dù giận nhưng cũng chỉ đành bất đắc dĩ nuốt trong bụng cơn tức này.Nói sao đi nữa người ta cũng bị bệnh, mà còn là con gái ông chủ, có thể nói được cái gì.Xem như là làm việc thiện giúp người một bữa đi, đông một chút nhưng cũng vui.Cùng lắm là xong việc xin thêm ít tiền ưu đãi.
Sau mấy tiếng, cũng đến gần 10 giờ khuya, quán nướng cũng đã không còn người, đang dọn dẹp chuẩn bị đóng cửa, Ninh Hàn dọn dẹp một hồi, ông chủ quán nướng một mặt mỉm cười đi đến chỗ Ninh Hàn vỗ thằng nhóc bả vai.
“Làm tốt lắm, hôm nay cũng cảm ơn con nhiều.Con gái chú bị bệnh đột ngột, thiếu người phụ việc cũng tội nghiệp con.Đây là tiền công hôm nay, con cầm đi.”
Tống Kỳ móc trong túi xấp tiền, lấy ra 2 tờ năm mươi vạn đưa cho Ninh Hàn.Nhận tiền trong tay, Ninh Hàn cảm thấy có chút nhiều, vội vàng nói.
“Chú Kỳ, nhiều vậy sao được?xem như là con giúp Thi Vũ một ca làm cũng không có gì to tát cả.Con lấy năm mươi vạn là được rồi, một trăm vạn có hơi nhiều.”
Một ngày phụ quán nướng của Ninh Hàn lương công cũng chỉ có 30 vạn, giờ cao điểm cũng chỉ lên được 40 vạn một buổi tối.Hôm nay không ngờ Tống Kỳ lại đưa mình đến 100 vạn, Ninh Hàn mới cảm thấy không có ý tứ mà từ chối.
Thấy Ninh Hàn từ chối mà chỉ lấy một nửa số tiền, Tống Kỳ nhìn Ninh Hàn càng thuận mắt, cười mắng nói.
“Thằng nhóc con, ngại cái gì không biết.Con hoàn cảnh chú còn không biết sao?Cầm thêm ít tiền về mà mua thuốc cho mẹ uống.Với lại tiền này xứng đáng với giá trị lao động của con, dù sao con cũng làm thay Thi Vũ ca hôm nay, tính làm 2 công lương là tất nhiên.”
Ninh Hàn nghe lời nói của Tống Kỳ, tâm lý cũng một trận cảm động, hai mắt có chút ướt át.
“Vâng, con cảm ơn chú Kỳ nhiều lắm.”
Tống Kỳ thấy Ninh Hàn cảm động muốn khóc, tâm lý cũng cảm thấy tội thằng nhỏ.
“Thôi cũng khuya rồi, con nhanh tranh thủ về nhà đi thôi, không thì mẹ con lo lắng.Chỉ có đổ rác thì để đó chú làm cho, phần việc của con hôm nay vậy là được rồi.”
Chờ Ninh Hàn đi rồi, vợ của Tống Kỳ là Từ Xuân Hồng cũng xong việc, đi ra cùng chồng nói chuyện.
“Kỳ, anh xem a Hàn hoàn cảnh cũng quá đáng thương đi.Lâu lâu trợ cấp cho thằng bé một ít cũng xem như là giúp người làm thiện đi.”
Tống Kỳ nghe vậy cười cười.
“Xuân Hồng, anh vừa cho thằng bé thêm 20 vạn.Nói chung là a Hàn làm việc cũng cần cù, chịu khó.Ài, mới 18 tuổi mà bắt đầu ra đời bôn ba làm việc nuôi gia đình, học tập thì càng không có thời gian đâu rồi.”
Từ Xuân Hồng nghe xong cũng là một trận đau lòng.
“Em nghe Thi Vũ nói, thành tích trong trường của a Hàn ngày càng sa sút, nếu cứ tiếp tục thế này, thằng bé không thi được cái nào đại học mất.”
“Nói đến cũng là ý trời, nó đi kiêm chức làm công cả mấy chỗ một ngày mới xem như đủ tiền nuôi mẹ bệnh nặng cùng em gái đi học.”
“Mỗi người mỗi hoàn cảnh, chúng ta giúp được a Hàn trong khả năng thôi.Thằng bé là người tốt, ông trời chắc sẽ ban cho nó phúc lợi.Người xưa thường nói người tốt ắt sẽ có phúc, anh cũng đừng nghĩ nhiều.”
“Ừ, thôi tiếp tục dọn xong rồi về nhà thôi em.Xem Thi Vũ bệnh đã khá hơn chưa.”
Hai vợ chồng nói chuyện rồi làm nốt việc dọn dẹp để lái xe về nhà.
Ninh Hàn cầm trong tay hai tờ 50 vạn, tâm lý vui vẻ.Có số tiền này, tính luôn làm công thêm mấy chỗ hôm nay nữa là được 180 vạn, đủ để lo tiền thuốc thang cho mẹ cả 1 tuần.Ninh Hàn nội tâm kiên định, âm thầm thề nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, để cho mẹ có thể đi thực hiện xạ trị, để cho em gái có cuộc sống tốt hơn.Dù cho có phải bỏ học để đi làm công chăng nữa, Ninh Hàn tuyệt không hối hận.
Nhà Ninh Hàn rất nghèo, trong nhà chỉ có mẹ cùng em gái là người thân.Còn cha mình bản thân là ai, gương mặt ra sao, Ninh Hàn cũng không biết, thậm chí càng không muốn biết.Đôi lúc, Ninh Hàn có ý nghĩ muốn tìm đến cái kia đàn ông phụ bạc hỏi cho rõ, tại sao lại vứt bỏ 3 mẹ con nhà này.Lúc nhỏ còn hận cha mình, nhưng khi Ninh Hàn ra đời bắt đầu lăn lộn làm công, cũng nhận ra được cuộc sống thật khó khăn, chỉ lo cho gia đình mà không còn để ý hay hận gì người cha vô lương tâm kia nữa.Trong đầu Ninh Hàn mục tiêu chỉ có một là kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ cùng để em gái qua được cuộc sống tốt hơn, học hành đến nơi đến chốn.
Chính đang vừa đi vừa cao hứng hát vang trên đường, Ninh Hàn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn đến một góc đường.Một cô gái như có việc vội vã đi nhanh trên đường, hình như là hướng về phía Ngũ Hành sơn trên núi mà đi.Ninh Hàn trong lòng nghi vấn, này đêm hôm khuya khoắt, còn đi lên núi làm gì đâu?Nhưng khi Ninh Hàn nhìn đến có mấy người mặt áo đen, mặt đeo khẩu trang đi theo sau lưng cô gái, lộ vẻ hiểu ra.
Đây là một cái âm mưu, Ninh Hàn trong lòng chắc như đinh đóng cột nghĩ đến.Nhìn đồng hồ cũng mới 10 giờ 05 phút, mà lên núi cũng không mất bao nhiêu thời gian, Ninh Hàn quyết định chạy đi theo dõi xem đám người này đánh mục đích với cô gái là cái gì.Nếu có khả năng thì giúp cô gái giải vây, để một cô gái đêm khuya bị người cho dẫn đến vùng núi hoang vắng, nam nhân nào cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Diệp Lệ Nguyệt tâm lý vô cùng nóng ruột, nội tâm một trận chán nản cùng phiền muộn.Nàng không thể ngờ được, công ty tổng giám đốc lại phản bội mình, cầm đi tài liệu sản xuất chip điện thoại công nghệ siêu AI để uy hiếp bản thân.Người này hẹn nàng tối hôm nay ra đây, muốn giao dịch với bản thân đổi lấy tài liệu này, mà thằng này chỉ yêu cầu nàng một mình tiến đến Ngũ Hành sơn trên núi.
Đến nơi, Diệp Lệ Nguyệt thấy được đang ngồi trên tảng đá nam tử.Người này là Triệu Phi Dương, là nàng công ty tổng giám đốc, nắm giữ cũng có 20% cổ phần công ty trong tay.Diệp Lệ Nguyệt không kịp chờ đợi, sốt ruột hỏi.
“Tài liệu đâu?Tiền tôi đã mang đến.”
Diệp Lệ Nguyệt đưa ra vali, Triệu Phi Dương cầm đèn pin tiến đến rọi đèn kiểm tra, tay muốn cướp đi vali, Diệp Lệ Nguyệt đóng lại vali nói ra.
“Một tay giao tiền, một tay giao hàng.”
“Được.”
Triệu Phi Dương ánh mắt không hiểu lóe lên một tia đạt được mục đích, chợt tay bắt đầu làm mấy cái dấu ra hiệu.Diệp Lệ Nguyệt nhìn thấy hành động của Triệu Phi Dương cảm thấy không hiểu ra sao, miệng nàng đã bị bịt kín một cái khăn chụp thuốc mê.Trước khi ngất đi, Diệp Lệ Nguyệt cũng biết là chuyện gì xảy ra, ánh mắt mang theo phẫn nộ mà ngất đi.
Triệu Phi Dương nhìn nằm hôn mê trên mặt đất Diệp Lệ Nguyệt, khuôn mặt cuồng tiếu cười to lên.
“Haha, ông mày tính toán quá hay.Một mũi tên trúng ba con chim, vừa được công nghệ, tiền tài, còn có người đẹp.”
Nói xong ánh mắt hận hận lè lưỡi liếm môi nhìn Diệp Lệ Nguyệt.
“Gái điếm thúi, ngày thường không phải mày rất cao lạnh sao hả?Hôm nay ông đây chơi mày đến nát mới thôi.”
Triệu Phi Dương nhìn đến đám người áo đen, phất tay nói ra.
“Được rồi, đám bọn mày đã hết việc.Đợi tao chơi chán con nhỏ này thì đến phiên chúng mày.”
“Cảm ơn thiếu gia, cảm ơn thiếu gia.”
Đám bảo tiêu áo đen thần sắc vui mừng, vội vàng cảm tạ.Nói đùa, Diệp Lệ Nguyệt dù sao cũng là cực phẩm người đẹp, mặt dù sắp bị thiếu gia chơi nát mới đến phiên mình, nhưng được chơi cái cực phẩm người đẹp ngu sao mà không cần.
Ở dưới núi tiến đến nhìn thấy Diệp Lệ Nguyệt sắp bị cưỡng gian, Ninh Hàn trong lòng cả kinh, vội vàng chạy đến hét lên.
“Bọn mày dừng lại, buông nữ nhân kia ra.”
Triệu Phi Dương cùng đám bảo tiêu bị tiếng hét cho sững sờ, có chút hoảng.Nhưng khi khi sọi đèn nhìn thấy đến chỉ là một thằng nhóc, mới thoáng thở phào an tâm lại.
Triệu Phi Dương bị một thằng nhóc làm xấu việc tốt của mình, tâm lý âm thầm khó chịu giận dữ rống lên.
“Lên cho tao, lên đập chết mẹ nó.Dám hỏng chuyện tốt của bản thiếu gia.”
Đám bảo tiêu ăn ý cùng nhau tiến lên, Ninh Hàn đối mặt với một đám bảo tiêu có qua huấn luyện đánh nhau, tâm lý vô cùng khẩn trương, miễn cưỡng phòng thủ đối phương nhóm người giáp công.Mặc dù ở thế yếu, nhưng Ninh Hàn cũng thường đi võ quán luyện tập nên biết mấy chiêu quyền cước.Đánh một hồi mới lấy lại thế cân bằng.Đột nhiên, một cái bảo tiêu dùng chân quét ngang chân của Ninh Hàn làm mất thăng bằng mà té xuống.Không chờ Ninh Hàn nhịn đau muốn đứng dậy, một cái bảo tiêu khác cũng xông lại đạp vào ngực của Ninh Hàn, làm Ninh Hàn té nhào ra đất, lăn về phía đang hôn mê bất tỉnh Diệp Lệ Nguyệt.
Triệu Phi Dương một mặt đắc ý nhìn bị đánh bầm dập Ninh Hàn ngồi trên đất.
“Làm sao hả thằng nhóc con?mày làm hỏng bản thiếu gia chuyện tốt, ông mày không tốt thưởng cho làm sao được.”
Triệu Phi Dương quyền đấm cước đá phát tiết lên người của Ninh Hàn.Ninh Hàn vốn đã bị thương lại càng thêm nặng, bị đánh đến thoi thóp nằm một chỗ.
Phát tiết xong, Triệu Phi Dương cảm thấy đỡ hơn không ít, ánh mắt sắc mị mị nhìn Diệp Lệ Nguyệt, cưởi quần áo ra, thời điểm đang muốn nhào đến ăn Diệp Lệ Nguyệt, đột nhiên một tiếng hét vang lên như loa phóng thanh khiến Triệu Phi Dương sợ hết hồn.
“Dám tổn thương đại tiểu thư, bọn mày đây là muốn chết.”
Gầm lên một tiếng, một lão già đầu tóc hơi bạc vung lên quyền đầu cách không đánh đến, mấy cái bảo tiêu nào là đối thủ, bị đánh đến văng mấy mét, hộc máu hôn mê.Triệu Phi Dương thấy vậy, trong lòng lộ vẻ sợ hãi, muốn chạy trốn, bỗng nhiên chân mình bị cái gì giữ lại.
Nhìn thấy Ninh Hàn giữ lấy chân mình, Triệu Phi Dương giận đạp một cái mắng.
“Mẹ mày,muốn chết cũng không nên kéo tao theo.Tiên Thiên cao thủ đến rồi, có chục cái mạng cũng không đủ người ta giết tao.”
Ninh Hàn bị đạp một cước, đau đớn kêu rên một tiếng, lăn lộn đến rìa vách núi rồi rớt xuống.
Lão già Tiên Thiên cao thủ thấy Ninh Hàn bị rớt xuống núi, tâm lý thầm nói hỏng bét.Vội vàng bỏ qua Triệu Phi Dương, chạy đến phía vách núi cứu người.
Khi nhìn đến vách núi trống không, vực sâu mấy ngàn mét, lão già cũng bất đắc dĩ thở dài.Lắc đầu, lão già vội vàng chạy đến chỗ đang nằm hôn mê Diệp Lệ Nguyệt, cho nàng bắt mạch.Một hồi, lão già thở ra như trút được gánh nặng.
“Còn tốt, đại tiểu thư chỉ bị trúng một ít thuốc ngủ.”
Lão già khi dìu đi Diệp Lệ Nguyệt, ánh mắt thoáng nhìn về hướng vách núi, nội tâm một trận tiếc hận.
“Ài, ân nhân cứu mạng của đại tiểu thư không rõ sống chết.Mà thôi, việc này đợi đại tiểu thư tỉnh lại rồi hãy nói.Trước mang nàng về, ông chủ cũng đang sốt ruột lắm.”
Triệu Phi Dương chạy nước rút một hồi, hận không thể mọc thêm 2 cái chân chạy cho lẹ.Tiên Thiên cao thủ có bao nhiêu đáng sợ, Triệu Phi Dương theo trong gia tộc từng nhìn thấy qua, hắn một người bình thường bị đập chết tươi cũng không ai dám nói gì.Dù là Triệu gia vòng ngoài, nhưng Triệu gia cũng sẽ không vì mình mà đi đối phó một vị Tiên Thiên Luyện Khí tu sĩ.
Chạy một hồi, thấy lão già kia không có đuổi theo, Triệu Phi Dương như từ quỷ môn quan đi dạo qua một vòng.Trong lòng thầm mắng đám bảo tiêu yếu gà.
“Anh hai bảo rõ ràng là việc này tuyệt đối bí mật, tính toán kế hoạch cũng được vài năm, làm sao lại lộ ra sơ hở để Diệp gia biết đây?”
Triệu Phi Dương suy nghĩ một hồi tính nghiêm trọng của vấn đề, nhíu mày trầm tư.
“Không được, vì bảo trụ mình mạng nhỏ, nhanh chóng xuất ngoại.Đám kia đều là nhóm người ăn không nhả xương, rất có thể sẽ không để ý mình sống chết.”
Triệu Phi Dương ở tâm lý hoảng hốt mà trở về biệt thự, suy tính kế hoạch rời khỏi S quốc.
Sáng hôm sau, phía dưới vách núi hoang vu, Ninh Hàn mơ mơ màng màng mở mắt ra, toàn thân mang đến một trận đau nhức như vào địa ngục.
“Đây là đâu?mình chết rồi sao?”
Ninh Hàn muốn đứng dậy tìm hiểu hoàn cảnh xung quanh, nhưng thân thể lại không nhúc nhích một chút nào.
“Tê, đau quá.Xương cốt bị gãy à?thật là đau.”
Ninh Hàn cố dùng một ít khí lực bò đi theo bản năng.Không biết bò thời gian bao lâu, Ninh Hàn bò đến một cái sơn động.Bên trong sơn động tối om, Ninh Hàn cố nén lấy đau đớn thống khổ trên người, miễn cưỡng đứng lên mà đi lảo đảo.Đến khi đi hết được thời điểm, Ninh Hàn triệt để xụi lơ, té xỉu ngất đi.
Mà chỗ Ninh Hàn đi đến trong hang động té xỉu là một hồ nước lạnh.Ở thời điểm Ninh Hàn té xỉu, hồ nước không chút ba động nào lại dâng lên gợn sóng, một giọng nói tang thương mang theo tuyên cổ khí tức vang lên.
“Lại có người có thể tiến vào nơi này.Thôi, đến cũng là có duyên, ban cho ngươi một hồi tạo hóa đi.”
Trong hồ nước bất thình lình vọt lên một đạo lưu quang tiến vào trong đầu Ninh Hàn, rồi mặt hồ dần yên tĩnh lại phảng phất như chưa từng xảy ra việc gì.
Trung tâm thành phố Đà Nẵng, bệnh viện trung ương tỉnh.
Diệp Lệ Nguyệt lúc này tỉnh lại, mơ mơ màng màng dùng tay đập đập đầu.Nữ hộ y thấy Diệp Lệ Nguyệt tỉnh lại, vội vàng chạy đi thông báo người nhà bệnh nhân.
Cửa phòng mở ra, hai người trung niên nam nữ cùng nhau tiến vào.Hai người nhìn thấy Diệp Lệ Nguyệt tỉnh lại sắc mặt lộ vẻ vui mừng.
“Nguyệt nhi, tỉnh rồi hả con?cảm thấy trong người thế nào.”
Diệp mẹ Diệp Tuệ tiến đến lo lắng hỏi.
“Hiện tại con không sao rồi mẹ.Đừng quá lo lắng.”
Diệp cha Diệp Vấn Thiên ánh mắt nhu hòa hỏi con gái.
“Con gái, sự việc này là thế nào?”
Diệp Lệ Nguyệt không chút do dự kể lại sự việc.
“...Sau đó con bị chụp thuốc ngủ, rồi hôn mê không còn biết gì nữa.”
Diệp Tuệ sắc mặt khó coi, mở miệng mắng.
“Đáng chết đám người Triệu gia, dám đánh con chúng ta chủ ý.Diệp gia không phát huy, bọn họ đám người nghĩ là mèo bệnh.”
Diệp Vấn Thiên ánh mặt lộ ra lăng lệ sát khí, trầm giọng nói.
“Em yên tâm, việc này cứ để anh lo.Triệu gia nếu không cho chúng ta một cái thuyết pháp, Diệp gia ta cũng không phải ăn chay.Xem ra nhiều năm không phát huy thì thế gian đã quên Đà Nẵng còn có cái Diệp gia.”
Diệp Tuệ gật đầu, sau đó chợt nghĩ đến cái gì.
“Đúng rồi Vấn Thiên, em nghe chú Mạc nói, có một thanh niên trẻ tuổi cứu con gái chúng ta nhưng bị rơi xuống vách núi.Chuyện này làm sao xử lý?”
Diệp Lệ Nguyệt nghe đến, có chút sững sờ, hỏi Diệp Tuệ.
“Có người lúc con hôn mê đến giải cứu con sao?”
Diệp Tuệ gật đầu, Diệp Vấn Thiên suy nghĩ một hồi phương án giải quyết nói ra.
“Vậy thì nỗ lực tìm kiếm đi thôi, sống phải thấy người chết phải thấy xác.Nếu tìm không được thì tìm đến người nhà của người trẻ tuổi kia, cho họ ít tiền xem như bồi thường đi.”
Diệp Lệ Nguyệt lúc này không đồng ý, lên tiếng phản bác.
“Ba chỉ cần tra được nhà người ta ở đâu thôi thì được rồi, còn lại cứ để con giải quyết.”
Diệp Vấn Thiên có chút bất đắc dĩ nhìn con gái mình, cuối cùng đành phải gật đầu.Trò chuyện một hồi, hai vợ chồng mới rời khỏi phòng bệnh để Diệp Lệ Nguyệt nghỉ ngơi.
“Hy vọng ân nhân không có chuyện gì.”
Diệp Lệ Nguyệt trong lòng âm thầm cầu nguyện.
Ngũ Hành sơn hay còn được gọi núi Non Nước, là tên chung của 1 dãy cổ sơn mạch gồm 5 ngọn núi đá cổ nhô lên bãi cát ven biển lần lượt là Kim sơn, Thủy sơn, Hỏa sơn, Mộc sơn, Thổ sơn nằm cách trung tâm thành phố Đà Nẵng ước chừng 8, 9 km về phía Đông Nam, nằm ngay trên tuyến đường Đà Nẵng - Hội An.
Nơi này quanh năm khách du lịch thường xuyên lui tới, vì vậy mà ở phía dưới chân dãy sơn mạch có một khu phố chuyên về ẩm thực đồ nướng hấp dẫn không ít khách ghé ăn mỗi lần du lịch nơi này.Nó chính là phố nướng Ngũ Hành sơn.
Phố nướng Ngũ Hành sơn trải dài khắp xung quanh Ngũ Hành sơn mạch, trên đường, đặc biệt là buổi tối chiếu đủ mọi ánh đèn đường phố cùng những quầy đồ nướng gây hấp dẫn người chú ý, nhìn là muốn thèm ăn nhỏ dãi.
Hiện tại đã là 7 giờ tối, trên đường đông nghẹt người đang đi tản bộ dạo chơi, tìm chỗ ăn uống, thậm chí có cả những nhóm hát dạo đi xung quanh kiếm cơm sinh nhai,...
Ở một quán nướng trên đường Phan Đình Phùng thuộc phố nướng Ngũ Hành sơn, vô số khách nhân đang ngồi chờ đợi mồi cùng lò nướng đưa đến.Vì quán kích thước có chút nhỏ, mà người thì đã ngồi hết bàn, một số người vẫn kiên nhẫn đứng hay ngồi trên xe hóng mát chờ có bàn mà ngồi vào thưởng thức ẩm thực.
“Em trai, cho hai phần cúc nướng, năm xiên thịt bò lá lốp, thêm nhiều dưa leo cùng cà bắp nha.”
“Em trai, cho chị thêm nước chấm đi.”
“A Hàn, bàn số 5 kêu thêm 5 cặp chân gà, nhanh mang lên cho người ta này.”
“A Hàn, bàn số 7 tính tiền.”
“Cậu nhóc, làm phiền nhanh lên chút, nhóm bọn anh đói lắm rồi đây.”
Khách hàng cùng ông chủ liên tục hối thúc, nhưng Ninh Hàn vẫn cố gắng chạy bàn, trên đầu đầy mồ hôi hột chảy ra.Nhắc đến tối hôm nay đúng là giờ cao điểm ăn uống, mà quán thì thiếu người phụ việc.Chuyện là con gái ông chủ quán nướng bị bệnh nằm ở nhà không đến phụ được, chỉ có hai vợ chồng ông cùng Ninh Hàn người làm thuê.
Lượng khách đi vào đi ra, với thêm đến từ lò nướng cháy lên bay khói các loại làm Ninh Hàn mệt như chó chết, thầm mắng hôm nay sao mà xui xẻo, làm luôn cả phần việc con gái ông chủ.Dù giận nhưng cũng chỉ đành bất đắc dĩ nuốt trong bụng cơn tức này.Nói sao đi nữa người ta cũng bị bệnh, mà còn là con gái ông chủ, có thể nói được cái gì.Xem như là làm việc thiện giúp người một bữa đi, đông một chút nhưng cũng vui.Cùng lắm là xong việc xin thêm ít tiền ưu đãi.
Sau mấy tiếng, cũng đến gần 10 giờ khuya, quán nướng cũng đã không còn người, đang dọn dẹp chuẩn bị đóng cửa, Ninh Hàn dọn dẹp một hồi, ông chủ quán nướng một mặt mỉm cười đi đến chỗ Ninh Hàn vỗ thằng nhóc bả vai.
“Làm tốt lắm, hôm nay cũng cảm ơn con nhiều.Con gái chú bị bệnh đột ngột, thiếu người phụ việc cũng tội nghiệp con.Đây là tiền công hôm nay, con cầm đi.”
Tống Kỳ móc trong túi xấp tiền, lấy ra 2 tờ năm mươi vạn đưa cho Ninh Hàn.Nhận tiền trong tay, Ninh Hàn cảm thấy có chút nhiều, vội vàng nói.
“Chú Kỳ, nhiều vậy sao được?xem như là con giúp Thi Vũ một ca làm cũng không có gì to tát cả.Con lấy năm mươi vạn là được rồi, một trăm vạn có hơi nhiều.”
Một ngày phụ quán nướng của Ninh Hàn lương công cũng chỉ có 30 vạn, giờ cao điểm cũng chỉ lên được 40 vạn một buổi tối.Hôm nay không ngờ Tống Kỳ lại đưa mình đến 100 vạn, Ninh Hàn mới cảm thấy không có ý tứ mà từ chối.
Thấy Ninh Hàn từ chối mà chỉ lấy một nửa số tiền, Tống Kỳ nhìn Ninh Hàn càng thuận mắt, cười mắng nói.
“Thằng nhóc con, ngại cái gì không biết.Con hoàn cảnh chú còn không biết sao?Cầm thêm ít tiền về mà mua thuốc cho mẹ uống.Với lại tiền này xứng đáng với giá trị lao động của con, dù sao con cũng làm thay Thi Vũ ca hôm nay, tính làm 2 công lương là tất nhiên.”
Ninh Hàn nghe lời nói của Tống Kỳ, tâm lý cũng một trận cảm động, hai mắt có chút ướt át.
“Vâng, con cảm ơn chú Kỳ nhiều lắm.”
Tống Kỳ thấy Ninh Hàn cảm động muốn khóc, tâm lý cũng cảm thấy tội thằng nhỏ.
“Thôi cũng khuya rồi, con nhanh tranh thủ về nhà đi thôi, không thì mẹ con lo lắng.Chỉ có đổ rác thì để đó chú làm cho, phần việc của con hôm nay vậy là được rồi.”
Chờ Ninh Hàn đi rồi, vợ của Tống Kỳ là Từ Xuân Hồng cũng xong việc, đi ra cùng chồng nói chuyện.
“Kỳ, anh xem a Hàn hoàn cảnh cũng quá đáng thương đi.Lâu lâu trợ cấp cho thằng bé một ít cũng xem như là giúp người làm thiện đi.”
Tống Kỳ nghe vậy cười cười.
“Xuân Hồng, anh vừa cho thằng bé thêm 20 vạn.Nói chung là a Hàn làm việc cũng cần cù, chịu khó.Ài, mới 18 tuổi mà bắt đầu ra đời bôn ba làm việc nuôi gia đình, học tập thì càng không có thời gian đâu rồi.”
Từ Xuân Hồng nghe xong cũng là một trận đau lòng.
“Em nghe Thi Vũ nói, thành tích trong trường của a Hàn ngày càng sa sút, nếu cứ tiếp tục thế này, thằng bé không thi được cái nào đại học mất.”
“Nói đến cũng là ý trời, nó đi kiêm chức làm công cả mấy chỗ một ngày mới xem như đủ tiền nuôi mẹ bệnh nặng cùng em gái đi học.”
“Mỗi người mỗi hoàn cảnh, chúng ta giúp được a Hàn trong khả năng thôi.Thằng bé là người tốt, ông trời chắc sẽ ban cho nó phúc lợi.Người xưa thường nói người tốt ắt sẽ có phúc, anh cũng đừng nghĩ nhiều.”
“Ừ, thôi tiếp tục dọn xong rồi về nhà thôi em.Xem Thi Vũ bệnh đã khá hơn chưa.”
Hai vợ chồng nói chuyện rồi làm nốt việc dọn dẹp để lái xe về nhà.
Ninh Hàn cầm trong tay hai tờ 50 vạn, tâm lý vui vẻ.Có số tiền này, tính luôn làm công thêm mấy chỗ hôm nay nữa là được 180 vạn, đủ để lo tiền thuốc thang cho mẹ cả 1 tuần.Ninh Hàn nội tâm kiên định, âm thầm thề nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, để cho mẹ có thể đi thực hiện xạ trị, để cho em gái có cuộc sống tốt hơn.Dù cho có phải bỏ học để đi làm công chăng nữa, Ninh Hàn tuyệt không hối hận.
Nhà Ninh Hàn rất nghèo, trong nhà chỉ có mẹ cùng em gái là người thân.Còn cha mình bản thân là ai, gương mặt ra sao, Ninh Hàn cũng không biết, thậm chí càng không muốn biết.Đôi lúc, Ninh Hàn có ý nghĩ muốn tìm đến cái kia đàn ông phụ bạc hỏi cho rõ, tại sao lại vứt bỏ 3 mẹ con nhà này.Lúc nhỏ còn hận cha mình, nhưng khi Ninh Hàn ra đời bắt đầu lăn lộn làm công, cũng nhận ra được cuộc sống thật khó khăn, chỉ lo cho gia đình mà không còn để ý hay hận gì người cha vô lương tâm kia nữa.Trong đầu Ninh Hàn mục tiêu chỉ có một là kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ cùng để em gái qua được cuộc sống tốt hơn, học hành đến nơi đến chốn.
Chính đang vừa đi vừa cao hứng hát vang trên đường, Ninh Hàn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn đến một góc đường.Một cô gái như có việc vội vã đi nhanh trên đường, hình như là hướng về phía Ngũ Hành sơn trên núi mà đi.Ninh Hàn trong lòng nghi vấn, này đêm hôm khuya khoắt, còn đi lên núi làm gì đâu?Nhưng khi Ninh Hàn nhìn đến có mấy người mặt áo đen, mặt đeo khẩu trang đi theo sau lưng cô gái, lộ vẻ hiểu ra.
Đây là một cái âm mưu, Ninh Hàn trong lòng chắc như đinh đóng cột nghĩ đến.Nhìn đồng hồ cũng mới 10 giờ 05 phút, mà lên núi cũng không mất bao nhiêu thời gian, Ninh Hàn quyết định chạy đi theo dõi xem đám người này đánh mục đích với cô gái là cái gì.Nếu có khả năng thì giúp cô gái giải vây, để một cô gái đêm khuya bị người cho dẫn đến vùng núi hoang vắng, nam nhân nào cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Diệp Lệ Nguyệt tâm lý vô cùng nóng ruột, nội tâm một trận chán nản cùng phiền muộn.Nàng không thể ngờ được, công ty tổng giám đốc lại phản bội mình, cầm đi tài liệu sản xuất chip điện thoại công nghệ siêu AI để uy hiếp bản thân.Người này hẹn nàng tối hôm nay ra đây, muốn giao dịch với bản thân đổi lấy tài liệu này, mà thằng này chỉ yêu cầu nàng một mình tiến đến Ngũ Hành sơn trên núi.
Đến nơi, Diệp Lệ Nguyệt thấy được đang ngồi trên tảng đá nam tử.Người này là Triệu Phi Dương, là nàng công ty tổng giám đốc, nắm giữ cũng có 20% cổ phần công ty trong tay.Diệp Lệ Nguyệt không kịp chờ đợi, sốt ruột hỏi.
“Tài liệu đâu?Tiền tôi đã mang đến.”
Diệp Lệ Nguyệt đưa ra vali, Triệu Phi Dương cầm đèn pin tiến đến rọi đèn kiểm tra, tay muốn cướp đi vali, Diệp Lệ Nguyệt đóng lại vali nói ra.
“Một tay giao tiền, một tay giao hàng.”
“Được.”
Triệu Phi Dương ánh mắt không hiểu lóe lên một tia đạt được mục đích, chợt tay bắt đầu làm mấy cái dấu ra hiệu.Diệp Lệ Nguyệt nhìn thấy hành động của Triệu Phi Dương cảm thấy không hiểu ra sao, miệng nàng đã bị bịt kín một cái khăn chụp thuốc mê.Trước khi ngất đi, Diệp Lệ Nguyệt cũng biết là chuyện gì xảy ra, ánh mắt mang theo phẫn nộ mà ngất đi.
Triệu Phi Dương nhìn nằm hôn mê trên mặt đất Diệp Lệ Nguyệt, khuôn mặt cuồng tiếu cười to lên.
“Haha, ông mày tính toán quá hay.Một mũi tên trúng ba con chim, vừa được công nghệ, tiền tài, còn có người đẹp.”
Nói xong ánh mắt hận hận lè lưỡi liếm môi nhìn Diệp Lệ Nguyệt.
“Gái điếm thúi, ngày thường không phải mày rất cao lạnh sao hả?Hôm nay ông đây chơi mày đến nát mới thôi.”
Triệu Phi Dương nhìn đến đám người áo đen, phất tay nói ra.
“Được rồi, đám bọn mày đã hết việc.Đợi tao chơi chán con nhỏ này thì đến phiên chúng mày.”
“Cảm ơn thiếu gia, cảm ơn thiếu gia.”
Đám bảo tiêu áo đen thần sắc vui mừng, vội vàng cảm tạ.Nói đùa, Diệp Lệ Nguyệt dù sao cũng là cực phẩm người đẹp, mặt dù sắp bị thiếu gia chơi nát mới đến phiên mình, nhưng được chơi cái cực phẩm người đẹp ngu sao mà không cần.
Ở dưới núi tiến đến nhìn thấy Diệp Lệ Nguyệt sắp bị cưỡng gian, Ninh Hàn trong lòng cả kinh, vội vàng chạy đến hét lên.
“Bọn mày dừng lại, buông nữ nhân kia ra.”
Triệu Phi Dương cùng đám bảo tiêu bị tiếng hét cho sững sờ, có chút hoảng.Nhưng khi khi sọi đèn nhìn thấy đến chỉ là một thằng nhóc, mới thoáng thở phào an tâm lại.
Triệu Phi Dương bị một thằng nhóc làm xấu việc tốt của mình, tâm lý âm thầm khó chịu giận dữ rống lên.
“Lên cho tao, lên đập chết mẹ nó.Dám hỏng chuyện tốt của bản thiếu gia.”
Đám bảo tiêu ăn ý cùng nhau tiến lên, Ninh Hàn đối mặt với một đám bảo tiêu có qua huấn luyện đánh nhau, tâm lý vô cùng khẩn trương, miễn cưỡng phòng thủ đối phương nhóm người giáp công.Mặc dù ở thế yếu, nhưng Ninh Hàn cũng thường đi võ quán luyện tập nên biết mấy chiêu quyền cước.Đánh một hồi mới lấy lại thế cân bằng.Đột nhiên, một cái bảo tiêu dùng chân quét ngang chân của Ninh Hàn làm mất thăng bằng mà té xuống.Không chờ Ninh Hàn nhịn đau muốn đứng dậy, một cái bảo tiêu khác cũng xông lại đạp vào ngực của Ninh Hàn, làm Ninh Hàn té nhào ra đất, lăn về phía đang hôn mê bất tỉnh Diệp Lệ Nguyệt.
Triệu Phi Dương một mặt đắc ý nhìn bị đánh bầm dập Ninh Hàn ngồi trên đất.
“Làm sao hả thằng nhóc con?mày làm hỏng bản thiếu gia chuyện tốt, ông mày không tốt thưởng cho làm sao được.”
Triệu Phi Dương quyền đấm cước đá phát tiết lên người của Ninh Hàn.Ninh Hàn vốn đã bị thương lại càng thêm nặng, bị đánh đến thoi thóp nằm một chỗ.
Phát tiết xong, Triệu Phi Dương cảm thấy đỡ hơn không ít, ánh mắt sắc mị mị nhìn Diệp Lệ Nguyệt, cưởi quần áo ra, thời điểm đang muốn nhào đến ăn Diệp Lệ Nguyệt, đột nhiên một tiếng hét vang lên như loa phóng thanh khiến Triệu Phi Dương sợ hết hồn.
“Dám tổn thương đại tiểu thư, bọn mày đây là muốn chết.”
Gầm lên một tiếng, một lão già đầu tóc hơi bạc vung lên quyền đầu cách không đánh đến, mấy cái bảo tiêu nào là đối thủ, bị đánh đến văng mấy mét, hộc máu hôn mê.Triệu Phi Dương thấy vậy, trong lòng lộ vẻ sợ hãi, muốn chạy trốn, bỗng nhiên chân mình bị cái gì giữ lại.
Nhìn thấy Ninh Hàn giữ lấy chân mình, Triệu Phi Dương giận đạp một cái mắng.
“Mẹ mày,muốn chết cũng không nên kéo tao theo.Tiên Thiên cao thủ đến rồi, có chục cái mạng cũng không đủ người ta giết tao.”
Ninh Hàn bị đạp một cước, đau đớn kêu rên một tiếng, lăn lộn đến rìa vách núi rồi rớt xuống.
Lão già Tiên Thiên cao thủ thấy Ninh Hàn bị rớt xuống núi, tâm lý thầm nói hỏng bét.Vội vàng bỏ qua Triệu Phi Dương, chạy đến phía vách núi cứu người.
Khi nhìn đến vách núi trống không, vực sâu mấy ngàn mét, lão già cũng bất đắc dĩ thở dài.Lắc đầu, lão già vội vàng chạy đến chỗ đang nằm hôn mê Diệp Lệ Nguyệt, cho nàng bắt mạch.Một hồi, lão già thở ra như trút được gánh nặng.
“Còn tốt, đại tiểu thư chỉ bị trúng một ít thuốc ngủ.”
Lão già khi dìu đi Diệp Lệ Nguyệt, ánh mắt thoáng nhìn về hướng vách núi, nội tâm một trận tiếc hận.
“Ài, ân nhân cứu mạng của đại tiểu thư không rõ sống chết.Mà thôi, việc này đợi đại tiểu thư tỉnh lại rồi hãy nói.Trước mang nàng về, ông chủ cũng đang sốt ruột lắm.”
Triệu Phi Dương chạy nước rút một hồi, hận không thể mọc thêm 2 cái chân chạy cho lẹ.Tiên Thiên cao thủ có bao nhiêu đáng sợ, Triệu Phi Dương theo trong gia tộc từng nhìn thấy qua, hắn một người bình thường bị đập chết tươi cũng không ai dám nói gì.Dù là Triệu gia vòng ngoài, nhưng Triệu gia cũng sẽ không vì mình mà đi đối phó một vị Tiên Thiên Luyện Khí tu sĩ.
Chạy một hồi, thấy lão già kia không có đuổi theo, Triệu Phi Dương như từ quỷ môn quan đi dạo qua một vòng.Trong lòng thầm mắng đám bảo tiêu yếu gà.
“Anh hai bảo rõ ràng là việc này tuyệt đối bí mật, tính toán kế hoạch cũng được vài năm, làm sao lại lộ ra sơ hở để Diệp gia biết đây?”
Triệu Phi Dương suy nghĩ một hồi tính nghiêm trọng của vấn đề, nhíu mày trầm tư.
“Không được, vì bảo trụ mình mạng nhỏ, nhanh chóng xuất ngoại.Đám kia đều là nhóm người ăn không nhả xương, rất có thể sẽ không để ý mình sống chết.”
Triệu Phi Dương ở tâm lý hoảng hốt mà trở về biệt thự, suy tính kế hoạch rời khỏi S quốc.
Sáng hôm sau, phía dưới vách núi hoang vu, Ninh Hàn mơ mơ màng màng mở mắt ra, toàn thân mang đến một trận đau nhức như vào địa ngục.
“Đây là đâu?mình chết rồi sao?”
Ninh Hàn muốn đứng dậy tìm hiểu hoàn cảnh xung quanh, nhưng thân thể lại không nhúc nhích một chút nào.
“Tê, đau quá.Xương cốt bị gãy à?thật là đau.”
Ninh Hàn cố dùng một ít khí lực bò đi theo bản năng.Không biết bò thời gian bao lâu, Ninh Hàn bò đến một cái sơn động.Bên trong sơn động tối om, Ninh Hàn cố nén lấy đau đớn thống khổ trên người, miễn cưỡng đứng lên mà đi lảo đảo.Đến khi đi hết được thời điểm, Ninh Hàn triệt để xụi lơ, té xỉu ngất đi.
Mà chỗ Ninh Hàn đi đến trong hang động té xỉu là một hồ nước lạnh.Ở thời điểm Ninh Hàn té xỉu, hồ nước không chút ba động nào lại dâng lên gợn sóng, một giọng nói tang thương mang theo tuyên cổ khí tức vang lên.
“Lại có người có thể tiến vào nơi này.Thôi, đến cũng là có duyên, ban cho ngươi một hồi tạo hóa đi.”
Trong hồ nước bất thình lình vọt lên một đạo lưu quang tiến vào trong đầu Ninh Hàn, rồi mặt hồ dần yên tĩnh lại phảng phất như chưa từng xảy ra việc gì.
Trung tâm thành phố Đà Nẵng, bệnh viện trung ương tỉnh.
Diệp Lệ Nguyệt lúc này tỉnh lại, mơ mơ màng màng dùng tay đập đập đầu.Nữ hộ y thấy Diệp Lệ Nguyệt tỉnh lại, vội vàng chạy đi thông báo người nhà bệnh nhân.
Cửa phòng mở ra, hai người trung niên nam nữ cùng nhau tiến vào.Hai người nhìn thấy Diệp Lệ Nguyệt tỉnh lại sắc mặt lộ vẻ vui mừng.
“Nguyệt nhi, tỉnh rồi hả con?cảm thấy trong người thế nào.”
Diệp mẹ Diệp Tuệ tiến đến lo lắng hỏi.
“Hiện tại con không sao rồi mẹ.Đừng quá lo lắng.”
Diệp cha Diệp Vấn Thiên ánh mắt nhu hòa hỏi con gái.
“Con gái, sự việc này là thế nào?”
Diệp Lệ Nguyệt không chút do dự kể lại sự việc.
“...Sau đó con bị chụp thuốc ngủ, rồi hôn mê không còn biết gì nữa.”
Diệp Tuệ sắc mặt khó coi, mở miệng mắng.
“Đáng chết đám người Triệu gia, dám đánh con chúng ta chủ ý.Diệp gia không phát huy, bọn họ đám người nghĩ là mèo bệnh.”
Diệp Vấn Thiên ánh mặt lộ ra lăng lệ sát khí, trầm giọng nói.
“Em yên tâm, việc này cứ để anh lo.Triệu gia nếu không cho chúng ta một cái thuyết pháp, Diệp gia ta cũng không phải ăn chay.Xem ra nhiều năm không phát huy thì thế gian đã quên Đà Nẵng còn có cái Diệp gia.”
Diệp Tuệ gật đầu, sau đó chợt nghĩ đến cái gì.
“Đúng rồi Vấn Thiên, em nghe chú Mạc nói, có một thanh niên trẻ tuổi cứu con gái chúng ta nhưng bị rơi xuống vách núi.Chuyện này làm sao xử lý?”
Diệp Lệ Nguyệt nghe đến, có chút sững sờ, hỏi Diệp Tuệ.
“Có người lúc con hôn mê đến giải cứu con sao?”
Diệp Tuệ gật đầu, Diệp Vấn Thiên suy nghĩ một hồi phương án giải quyết nói ra.
“Vậy thì nỗ lực tìm kiếm đi thôi, sống phải thấy người chết phải thấy xác.Nếu tìm không được thì tìm đến người nhà của người trẻ tuổi kia, cho họ ít tiền xem như bồi thường đi.”
Diệp Lệ Nguyệt lúc này không đồng ý, lên tiếng phản bác.
“Ba chỉ cần tra được nhà người ta ở đâu thôi thì được rồi, còn lại cứ để con giải quyết.”
Diệp Vấn Thiên có chút bất đắc dĩ nhìn con gái mình, cuối cùng đành phải gật đầu.Trò chuyện một hồi, hai vợ chồng mới rời khỏi phòng bệnh để Diệp Lệ Nguyệt nghỉ ngơi.
“Hy vọng ân nhân không có chuyện gì.”
Diệp Lệ Nguyệt trong lòng âm thầm cầu nguyện.
/4
|