Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
Chương 111 - Các Ngươi Không Phục, Ta Cũng Không Phục (3)
/247
|
Cách cửa thành gần trăm trượng, Thái tử và Duệ vương phụng mệnh ở lại đây nghênh đón, sắc mặt đều cực kỳ khó coi. Hai người tuy rằng tâm tư khác nhau, nhưng đều có chung mục đích.
Hôm nay, mục đích thất bại, tâm tình bọn hắn có thể tốt sao?
Đặc biệt là, nghe được bá tánh bốn phía đối với Mộ Hùng, đối với Mộ gia quân sùng bái, càng làm cho bọn hắn phiền muộn.
Hoàng huynh hôm nay nhìn qua, tựa hồ sắc mặt không tốt a! Tần Cẩn Hạo cưỡi đại mã, liếc Thái tử Tần Cẩn Tu bên cạnh, thản nhiên nói.
Trong mắt Tần Cẩn Tu hiện lên một tia âm u, cưỡng chế nội tâm tức giận, cười lạnh phản kích: Bổn Thái tử rất tốt, nhưng ta xem thấy Duệ Vương sắc mặt có chút khó coi. Có chuyện gì không hài lòng?
Tần Cẩn Hạo mắt ưng nhíu lại, khoé mắt hiện lên một đường lãnh quang, môi mỏng giương nhẹ: Hoàng huynh quá lo lắng. Sắc mặt bổn vương khó coi không phải giả, chủ yếu là có một hoàng muội khiến người nhọc lòng a. Không nói một tiếng đã theo Mộ Khinh Ca chạy tới Duệ thành, mấy ngày này bổn vương cùng mẫu phi đều rầu nát tâm.
Trường Nhạc thật quá hồ nháo. Tần Cẩn Tu cười lạnh liên tục. Ánh mắt nhìn Tần Cẩn Hạo giấu giếm sát khí.
Hai người đấu khẩu, âm thầm đấu pháp, ai cũng không nhường bước.
Đối với Tần Cẩn Hạo, tuy tổ tôn Mộ Hùng không thể chết ở Duệ thành, làm hắn cảm thấy thất vọng. Nhưng hắn không phải là không có cơ hội. Dù sao, giữa hắn và Mộ gia, còn có Trường Nhạc tầng quan hệ này không phải sao?
Ngược lại Thái tử...
Nếu Mộ Hùng biết là phe Thái tử âm thầm tính toán, nói không chừng, Mộ Hùng luôn bảo trì trung lập, cũng sẽ phản chiến đến bên phe hắn.
Trong lòng tính kế một phen, Tần Cẩn Hạo cảm thấy kết quả hôm nay không phải quá khó tiếp nhận, tức khắc khoé miệng giương lên cười đắc ý.
Tươi cười kia, kích thích sát ý trong lòng Tần Cẩn Tu, sắc mặt lại âm trầm vài phần.
Lúc này, sau lưng hai người, truyền đến một hồi tiếng vó ngựa.
Hai người đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mộ Liên Dung tư thế hiên ngang, cưỡi ngựa mang theo hộ vệ xuất hiện.
Tần Cẩn Tu mím môi không nói, ánh mắt Tần Cẩn Hạo vừa chuyển, chủ động cưỡi ngựa đi qua, đối với Mộ Liên Dung lễ phép nói: Dung cô cô.
Mộ Liên Dung rũ mắt gật đầu: Duệ Vương. Tiếp theo, nàng lại hướng vị trí Tần Cẩn Tu hô một tiếng: Thái tử điện hạ.
Tần Cẩn Tu nỗ lực điều chỉnh tốt tâm tình của mình, lộ ra một mạt cười ôn nhuận, ôn hoà có lễ nói: Dung cô cô, ngươi đã đến rồi.
Mộ Liên Dung thần sắc bất động, chỉ là đối với hai vị hoàng tử gật đầu, liền mang theo người đứng phía sau bọn họ, chờ đợi phụ thân và chất nhi trở về.
Lần chiến đấu này, nàng cơ hồ không thu về được tin tức Duệ thành.
Dị thường như vậy, sớm đã làm nàng nổi lên hoài nghi. Trong khoảng thời gian này, nàng vẫn luôn âm thầm thu thập chứng cứ, chính là muốn tìm độc thủ sau lưng chân chính hãm hại Mộ gia.
Mà hiện giờ, người nàng xác định, vừa vặn ở ngay trước mắt.
Hai vị hoàng tử này đối với ngôi vị hoàng đế như hổ rình mồi, đều làm nàng hoài nghi. Ngay ở hôm qua, hoàng đế hạ xuống một đạo thánh chỉ giáng tội, thay nàng chỉ rõ hung thủ thật sự.
Mộ Liên Dung lặng yên không tiếng động nâng mắt lên, dừng tại chỗ yếu hại sau lưng Thái tử.
Đại thù lần này, cùng với mẫu thân, nhị ca năm đó ngoài ý muốn bỏ mình, đại ca ly kỳ chết trận sa trường, không thể nghi ngờ đã chết. Nàng đoán được kẻ làm chủ sau màn, lại không có chứng cứ, như thế nào chính tay đâm kẻ thù?
Mộ Liên Dung hạ mắt, hơi hơi nhíu mày.
Con ngươi giấu trong lông mi thật dài chiết ra hận ý nồng đậm. Nhưng giữa ánh mắt lưu chuyển, lại ẩn nhẫn xuống.
Mộ gia, tuyệt không làm quân phản quốc!
Mộ Hùng đã từng chém đinh chặt sắt một câu, hôm nay lại giống như gông xiềng, khiến Mộ Liên Dung cảm thấy hô hấp khó chịu. Mộ gia, trung can nghĩa đảm, đổi lại được cái gì?
Tay gắt gao nắm chặt dây cương, khoé miệng Mộ Liên Dung vẫn duy trì nụ cười hiền lành, không để sát khí quanh thân tiết ra.
Tới! Tới!
Trong đám người, đột nhiên nổi lên xôn xao.
Phụ thân! Ca nhi!
Thân nhân cốt nhục, làm Mộ Liên Dung tạm thời buông xuống cừu hận, giương mắt hướng tới cửa thành. Nội tâm kích động, thông qua đôi mắt toát ra.
Con đường ngoài thành, đội ngũ dần dần xuất hiện trong tầm mắt, hấp dẫn lực chú ý mọi người.
Nhưng khi đội ngũ này đến gần, trong đám người lại phát ra âm thanh nghị luận mãnh liệt.
Minh tệ (*) đầy trời, theo gió phiêu lãng.
Tựa như bông tuyết, trong nháy mắt lan tràn tới ngoài thành Lạc Đô.
(*) Tiền âm phủ.
Binh lính trở về, không có sự cao hứng bừng bừng đánh thắng trận. Ngược lại đều trầm mặc, cả đội quân đều tản mát ra một loại bi thương nồng đậm.
Thậm chí trong đội ngũ, trên tay phải mỗi một binh sĩ, đều buộc một cây màu trắng. Sọt tre trên lưng, đều để từng cái bình sứ màu đen.
Mộ gia quân theo Mộ Hùng từ Duệ thành hồi Lạc Đô báo cáo, chỉ có năm ngàn người.
Trên lưng năm ngàn người này, người người đều như thế. Những cái sọt tre, những cái bình sứ kia, làm cho tất cả mọi người tò mò.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Vì sao, Mộ gia quân lần này đắc thắng trở về, lại không giống như lúc trước?
Minh tệ bay trong không trung, hướng tới phương hướng Tần Cẩn Hạo và Tần Cẩn Tu.
Một ít rơi trước người bọn hắn, một ít rơi trên người bọn họ.
Tần Cẩn Hạo một tay vươn ra, bắt được minh tệ hướng tới mình, nhíu nhíu mày, đem minh tệ vò thành một cục, ném đi. Mà Tần Cẩn Tu thì phẩy tay áo một cái, sắc mặt xanh lét quét minh tệ quấy rối.
Mộ Liên Dung phía sau bọn họ, hơi hơi ngửa đầu, nhìn một trời mưa minh tệ, đau thương trong lòng hiện lên, trong mắt nhanh chóng dâng lên một tầng sương.
Nàng tựa hồ thấy được bên trong minh tệ lộ phí âm phủ này, cảm nhận được, thấy được trận chiến thảm khốc.
Những cái bình sứ bên trong sọt tre kia, người khác nhìn không ra, nàng chỉ cần liếc liền nhận ra đó là bình tro cốt chứa thi cốt của binh sĩ Mộ gia quân.
Phụ thân, mang bọn họ về tới! Mộ Liên Dung ngực chấn động, hốc mắt phiếm hồng.
Bốn phía, một mảnh yên tĩnh.
Tựa hồ bị bầu không khí đau thương này lây nhiễm.
Đại quân năm ngàn người, từ cửa thành đi vào, ngoại trừ tiếng vó ngựa, không có âm thanh nào khác.
Mộ Hùng đứng đầu quân, cưỡi ngựa đi ở đằng trước.
Thần sắc ông nghiêm túc, tang thương trong mắt hổ, mang theo một loại tình cảm phức tạp.
Cánh tay phải của ông đồng dạng cũng cột vải trắng, không bởi vì thân phận mà khác. Bên cạnh ông, trên một con ngựa khác, là Mộ Khinh Ca một thân hồng y nhanh nhẹn.
Trên cánh tay bên hông nàng, cũng là vải trắng quấn quanh.
Ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, thập phần trầm tĩnh. Trong con ngươi nhiếp đoạt hồn phách, bình tĩnh không gợn sóng, lại cất dấu sắc bén vô cùng.
Sau lưng nàng, là Trường Nhạc công chúa Tần Diệc Dao, tiếp đến, là năm trăm thân vệ của nàng.
Là Tiểu tước gia! Hoa Nguyệt sau lưng Mộ Liên Dung duỗi cổ ra hô. Ấu Hà bên người nàng thấy Mộ Khinh Ca bình an vô sợ, cũng lộ ra sắc mặt mừng rỡ.
Hai người bọn họ được lưu lại bên cạnh Mộ Liên Dung, những ngày này chờ đợi lo lắng, tâm vẫn treo lên, cuối cùng cũng để xuống.
Mộ Liên Dung nhìn thấy Mộ Khinh Ca bên người Mộ Hùng, nàng ngưng mắt, thì thào nói: Ca nhi, hình như có chút không giống.
Ấu Hà và Hoa Nguyệt vừa nhìn, đáy mắt đều có chút nghi hoặc.
Tiểu tước gia không giống sao?
Hôm nay, mục đích thất bại, tâm tình bọn hắn có thể tốt sao?
Đặc biệt là, nghe được bá tánh bốn phía đối với Mộ Hùng, đối với Mộ gia quân sùng bái, càng làm cho bọn hắn phiền muộn.
Hoàng huynh hôm nay nhìn qua, tựa hồ sắc mặt không tốt a! Tần Cẩn Hạo cưỡi đại mã, liếc Thái tử Tần Cẩn Tu bên cạnh, thản nhiên nói.
Trong mắt Tần Cẩn Tu hiện lên một tia âm u, cưỡng chế nội tâm tức giận, cười lạnh phản kích: Bổn Thái tử rất tốt, nhưng ta xem thấy Duệ Vương sắc mặt có chút khó coi. Có chuyện gì không hài lòng?
Tần Cẩn Hạo mắt ưng nhíu lại, khoé mắt hiện lên một đường lãnh quang, môi mỏng giương nhẹ: Hoàng huynh quá lo lắng. Sắc mặt bổn vương khó coi không phải giả, chủ yếu là có một hoàng muội khiến người nhọc lòng a. Không nói một tiếng đã theo Mộ Khinh Ca chạy tới Duệ thành, mấy ngày này bổn vương cùng mẫu phi đều rầu nát tâm.
Trường Nhạc thật quá hồ nháo. Tần Cẩn Tu cười lạnh liên tục. Ánh mắt nhìn Tần Cẩn Hạo giấu giếm sát khí.
Hai người đấu khẩu, âm thầm đấu pháp, ai cũng không nhường bước.
Đối với Tần Cẩn Hạo, tuy tổ tôn Mộ Hùng không thể chết ở Duệ thành, làm hắn cảm thấy thất vọng. Nhưng hắn không phải là không có cơ hội. Dù sao, giữa hắn và Mộ gia, còn có Trường Nhạc tầng quan hệ này không phải sao?
Ngược lại Thái tử...
Nếu Mộ Hùng biết là phe Thái tử âm thầm tính toán, nói không chừng, Mộ Hùng luôn bảo trì trung lập, cũng sẽ phản chiến đến bên phe hắn.
Trong lòng tính kế một phen, Tần Cẩn Hạo cảm thấy kết quả hôm nay không phải quá khó tiếp nhận, tức khắc khoé miệng giương lên cười đắc ý.
Tươi cười kia, kích thích sát ý trong lòng Tần Cẩn Tu, sắc mặt lại âm trầm vài phần.
Lúc này, sau lưng hai người, truyền đến một hồi tiếng vó ngựa.
Hai người đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mộ Liên Dung tư thế hiên ngang, cưỡi ngựa mang theo hộ vệ xuất hiện.
Tần Cẩn Tu mím môi không nói, ánh mắt Tần Cẩn Hạo vừa chuyển, chủ động cưỡi ngựa đi qua, đối với Mộ Liên Dung lễ phép nói: Dung cô cô.
Mộ Liên Dung rũ mắt gật đầu: Duệ Vương. Tiếp theo, nàng lại hướng vị trí Tần Cẩn Tu hô một tiếng: Thái tử điện hạ.
Tần Cẩn Tu nỗ lực điều chỉnh tốt tâm tình của mình, lộ ra một mạt cười ôn nhuận, ôn hoà có lễ nói: Dung cô cô, ngươi đã đến rồi.
Mộ Liên Dung thần sắc bất động, chỉ là đối với hai vị hoàng tử gật đầu, liền mang theo người đứng phía sau bọn họ, chờ đợi phụ thân và chất nhi trở về.
Lần chiến đấu này, nàng cơ hồ không thu về được tin tức Duệ thành.
Dị thường như vậy, sớm đã làm nàng nổi lên hoài nghi. Trong khoảng thời gian này, nàng vẫn luôn âm thầm thu thập chứng cứ, chính là muốn tìm độc thủ sau lưng chân chính hãm hại Mộ gia.
Mà hiện giờ, người nàng xác định, vừa vặn ở ngay trước mắt.
Hai vị hoàng tử này đối với ngôi vị hoàng đế như hổ rình mồi, đều làm nàng hoài nghi. Ngay ở hôm qua, hoàng đế hạ xuống một đạo thánh chỉ giáng tội, thay nàng chỉ rõ hung thủ thật sự.
Mộ Liên Dung lặng yên không tiếng động nâng mắt lên, dừng tại chỗ yếu hại sau lưng Thái tử.
Đại thù lần này, cùng với mẫu thân, nhị ca năm đó ngoài ý muốn bỏ mình, đại ca ly kỳ chết trận sa trường, không thể nghi ngờ đã chết. Nàng đoán được kẻ làm chủ sau màn, lại không có chứng cứ, như thế nào chính tay đâm kẻ thù?
Mộ Liên Dung hạ mắt, hơi hơi nhíu mày.
Con ngươi giấu trong lông mi thật dài chiết ra hận ý nồng đậm. Nhưng giữa ánh mắt lưu chuyển, lại ẩn nhẫn xuống.
Mộ gia, tuyệt không làm quân phản quốc!
Mộ Hùng đã từng chém đinh chặt sắt một câu, hôm nay lại giống như gông xiềng, khiến Mộ Liên Dung cảm thấy hô hấp khó chịu. Mộ gia, trung can nghĩa đảm, đổi lại được cái gì?
Tay gắt gao nắm chặt dây cương, khoé miệng Mộ Liên Dung vẫn duy trì nụ cười hiền lành, không để sát khí quanh thân tiết ra.
Tới! Tới!
Trong đám người, đột nhiên nổi lên xôn xao.
Phụ thân! Ca nhi!
Thân nhân cốt nhục, làm Mộ Liên Dung tạm thời buông xuống cừu hận, giương mắt hướng tới cửa thành. Nội tâm kích động, thông qua đôi mắt toát ra.
Con đường ngoài thành, đội ngũ dần dần xuất hiện trong tầm mắt, hấp dẫn lực chú ý mọi người.
Nhưng khi đội ngũ này đến gần, trong đám người lại phát ra âm thanh nghị luận mãnh liệt.
Minh tệ (*) đầy trời, theo gió phiêu lãng.
Tựa như bông tuyết, trong nháy mắt lan tràn tới ngoài thành Lạc Đô.
(*) Tiền âm phủ.
Binh lính trở về, không có sự cao hứng bừng bừng đánh thắng trận. Ngược lại đều trầm mặc, cả đội quân đều tản mát ra một loại bi thương nồng đậm.
Thậm chí trong đội ngũ, trên tay phải mỗi một binh sĩ, đều buộc một cây màu trắng. Sọt tre trên lưng, đều để từng cái bình sứ màu đen.
Mộ gia quân theo Mộ Hùng từ Duệ thành hồi Lạc Đô báo cáo, chỉ có năm ngàn người.
Trên lưng năm ngàn người này, người người đều như thế. Những cái sọt tre, những cái bình sứ kia, làm cho tất cả mọi người tò mò.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Vì sao, Mộ gia quân lần này đắc thắng trở về, lại không giống như lúc trước?
Minh tệ bay trong không trung, hướng tới phương hướng Tần Cẩn Hạo và Tần Cẩn Tu.
Một ít rơi trước người bọn hắn, một ít rơi trên người bọn họ.
Tần Cẩn Hạo một tay vươn ra, bắt được minh tệ hướng tới mình, nhíu nhíu mày, đem minh tệ vò thành một cục, ném đi. Mà Tần Cẩn Tu thì phẩy tay áo một cái, sắc mặt xanh lét quét minh tệ quấy rối.
Mộ Liên Dung phía sau bọn họ, hơi hơi ngửa đầu, nhìn một trời mưa minh tệ, đau thương trong lòng hiện lên, trong mắt nhanh chóng dâng lên một tầng sương.
Nàng tựa hồ thấy được bên trong minh tệ lộ phí âm phủ này, cảm nhận được, thấy được trận chiến thảm khốc.
Những cái bình sứ bên trong sọt tre kia, người khác nhìn không ra, nàng chỉ cần liếc liền nhận ra đó là bình tro cốt chứa thi cốt của binh sĩ Mộ gia quân.
Phụ thân, mang bọn họ về tới! Mộ Liên Dung ngực chấn động, hốc mắt phiếm hồng.
Bốn phía, một mảnh yên tĩnh.
Tựa hồ bị bầu không khí đau thương này lây nhiễm.
Đại quân năm ngàn người, từ cửa thành đi vào, ngoại trừ tiếng vó ngựa, không có âm thanh nào khác.
Mộ Hùng đứng đầu quân, cưỡi ngựa đi ở đằng trước.
Thần sắc ông nghiêm túc, tang thương trong mắt hổ, mang theo một loại tình cảm phức tạp.
Cánh tay phải của ông đồng dạng cũng cột vải trắng, không bởi vì thân phận mà khác. Bên cạnh ông, trên một con ngựa khác, là Mộ Khinh Ca một thân hồng y nhanh nhẹn.
Trên cánh tay bên hông nàng, cũng là vải trắng quấn quanh.
Ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, thập phần trầm tĩnh. Trong con ngươi nhiếp đoạt hồn phách, bình tĩnh không gợn sóng, lại cất dấu sắc bén vô cùng.
Sau lưng nàng, là Trường Nhạc công chúa Tần Diệc Dao, tiếp đến, là năm trăm thân vệ của nàng.
Là Tiểu tước gia! Hoa Nguyệt sau lưng Mộ Liên Dung duỗi cổ ra hô. Ấu Hà bên người nàng thấy Mộ Khinh Ca bình an vô sợ, cũng lộ ra sắc mặt mừng rỡ.
Hai người bọn họ được lưu lại bên cạnh Mộ Liên Dung, những ngày này chờ đợi lo lắng, tâm vẫn treo lên, cuối cùng cũng để xuống.
Mộ Liên Dung nhìn thấy Mộ Khinh Ca bên người Mộ Hùng, nàng ngưng mắt, thì thào nói: Ca nhi, hình như có chút không giống.
Ấu Hà và Hoa Nguyệt vừa nhìn, đáy mắt đều có chút nghi hoặc.
Tiểu tước gia không giống sao?
/247
|