Edit: Diệp Lưu Nhiên
Dứt lời, hắn không chờ phản ứng của Phượng Vu Quy, hướng gia thần trong phủ cất cao giọng: “Chư vị, lúc nãy Vệ mỗ định chính thức giới thiệu Mộ hiền đệ, nhưng bị gián đoạn. Bây giờ, Vệ mỗ tại đây nói rõ, Mộ hiền đệ chính là đại ân nhân của Vệ Lâm Lang ta. Chư vị chỉ cần còn phụng ta là chủ một ngày, thì phải coi Mộ hiền đệ cùng vị trí giống ta.”
“Chúng ta nghe lệnh!”
Vô luận trong lòng khiếp sợ thế nào, hoảng hốt ra sao. Sau một tiếng ra lệnh của Vệ Lâm Lang, gia thần Vệ phủ đều quỳ một gối xuống đất, ôm quyền hành lễ hướng Mộ Khinh Ca ngồi ở chủ vị.
Giờ khắc này, Mộ Khinh Ca muốn đứng ngoài cuộc xem diễn cũng không thể.
Rơi vào đường cùng, đành phải chậm rãi đứng dậy. Đối với mọi người ôm quyền đáp lễ nói: “Chư vị không cần khách khí. Vệ đại ca cũng nói quá lời, huynh và đệ nói chuyện hợp ý, thê tử huynh chính là tẩu tử của đệ. Nói tới ân tình làm gì?”
Tính cách Vệ Lâm Lang vốn trọng tình trọng nghĩa. Nghe Mộ Khinh Ca nói lời này, trong lòng cảm động vô cùng. Lập tức nói: “Hiền đệ và ngu huynh là về tình nghĩa, nhưng ân tình không thể quên. Về sau lời nói hay mệnh lệnh của đệ ở Vệ phủ, cùng ta giống nhau.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Phượng Vu Quy càng thêm khó coi. Nhịn không được mở miệng nói: “Vệ thành chủ, quyết định lần này của ngươi không khỏi quá mức qua loa?”
“Tam điện hạ, quyết định của Vệ mỗ thế nào, chẳng lẽ còn phải để Tam điện hạ cho phép mới được?” Vệ Lâm Lang nhíu mày hỏi lại.
Thấy trong giọng nói Vệ Lâm Lang ẩn hàm tức giận, đuôi lông mày Phượng Vu Quy nhảy dựng, nghiến răng cười lạnh: “Vệ thành chủ nói đùa, ta sao có thể can thiệp vào quyết định của Vệ thành chủ? Chẳng qua Vu Quy không đành lòng để Vệ thành chủ bị người ngoài bỡn cợt, hảo tâm nhắc nhở thành chủ mà thôi.”
“Tam điện hạ, ta kính ngài là điện hạ. Nhưng Mộ hiền đệ là nghĩa đệ của Vệ mỗ, còn là ân nhân của Vệ mỗ. Không phải kẻ lừa đảo hay dụng tâm kín đáo, kính xin điện hạ lời nói cẩn thận.” Thanh âm Vệ Lâm Lang dần lạnh xuống.
Vệ Lâm Lang nói, khiến cơ mặt Phượng Vu Quy co lại.
Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản lại khóc không ra nước mắt.
Này thì tốt rồi, người trong lòng đảo mắt biến thành nghĩa đệ của phụ thân, thúc thúc của bọn họ. Còn làm thế nào được?
Bộ dạng Vệ Lâm Lang dầu muối không ăn, khiến Phượng Vu Quy trong lòng tức giận. Hắn (Phượng Vu Quy) không tranh luận với hắn (Vệ Lâm Lang), nhìn Mộ Khinh Ca ngồi chủ vị phía trên bậc thang, cười lạnh: “Ngươi luyện đan? Ta thấy ngươi chỉ có mười sáu mười bảy tuổi. Chừng ấy tuổi, thuật luyện đan của ngươi có thể thế nào?”
Mũi tên khiêu khích, rơi xuống người Mộ Khinh Ca.
Ánh mắt Vệ Lâm Lang loé lên. Đang muốn mở miệng ngăn cản, lại thấy Mộ Khinh Ca ra ám chỉ ‘tạm thời đừng vội’. Đành bảo trì trầm mặc, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Mặc dù thế, Mộ Khinh Ca chống lại Tam hoàng tử vẫn làm hắn trong lòng ẩn ẩn lo lắng.
Đối mặt Phượng Vu Quy trần trụi khiêu khích, Mộ Khinh Ca giương miệng nở nụ cười nghiền ngẫm. Ánh mắt nàng buông xuống, vừa vặn chạm đến bàn tay đang nắm của Phượng Vu Quy.
Đan dược nằm trong tay kia, khiến mắt nàng tươi cười càng sâu.
“Thuật luyện đan của ta có thế nào? Hừm, nói vậy đi. Đan dược được Tam điện hạ lấy ra vừa nãy, ta có thể tùy thời luyện ra một lò.” Mộ Khinh Ca tươi cười hàm chứa vài phần tà tứ.
Vừa rồi không phải Phượng Vu Quy nói hắn thật vất vả mới luyện ra một viên sao?
Bây giờ còn nghi ngờ thuật luyện đan của nàng, vậy nàng cứ vậy đáp lời hắn là được rồi.
“Ngươi có ý gì? Dám cười nhạo ta!” Phượng Vu Quy lửa giận cuồn cuộn, gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca.
“Không dám.” Mộ Khinh Ca câu môi cười, lộ ra hàm răng trắng tinh. Ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, lập tức như hoa tươi nở rộ, khiến người kinh diễm. “Ta chỉ đang nói sự thật mà thôi.”
Quang mang kinh diễm trong mắt Phượng Vu Quy lập tức thu hồi.
Người tuy đẹp, nhưng lời nói lại khiến người khác hận không thể nghiền hắn thành tro!
“Sự thật? Hừ, ngươi có biết Hồi Mệnh đan của ta là cấp bậc gì? Ngay cả Lâu đại sư của Ngu quốc cũng không dám bảo đảm có thể luyện chế ra số lượng phẩm chất kia. Ngươi tên gia hoả này dựa vào cái gì mà dám dõng dạc nói như thế?” Phượng Vu Quy lạnh giọng mỉa mai.
Mộ Khinh Ca cười lạnh. Lười tốn miệng lưỡi với hắn, nói thẳng: “Đan dược trong tay Tam điện hạ hẳn là lấy được từ Chu Lực đi?”
Nàng nhớ rõ lúc ở Hoán Đô, Chu Lực súyt nữa nói lỡ miệng khiến Phượng Vu Quy phải chặn lại.
Cũng chính là lúc kia, nàng và hai huynh muội Vệ gia mới nghe đến cái tên gì mà Hồi Mệnh đan.
Sửa cái tên Cửu Mệnh Hồi Chuyển đan là có thể biến thành của hắn luyện chế ra. Không khỏi nghĩ quá tốt đẹp nhỉ. Vốn Mộ Khinh Ca không định nói toạc ra. Dù gì đan dược này đã bị bán đấu giá ra ngoài, người mua muốn xử lý thế nào thì mặc kệ.
Nàng tự nhận mình còn xem là người làm ăn giữ chữ tín. Ngân lượng rõ ràng xong, nàng sẽ không nhiều chuyện.
Ai ngờ vị Tam hoàng tử Ly quốc cứ như chó điên một mực cắn nàng không tha. Nàng không phát uy, thật coi nàng là hellokitty à!
“Cái gì mà lấy từ Chu Lực! Bổn hoàng tử nghe không hiểu ngươi nói gì!” Mộ Khinh Ca nói khiến Phượng Vu Quy biến sắc, vội vàng chối bỏ.
Hắn nhớ ra rồi, Chu Lực hình như từng nói qua. Đan dược trong tay mình chính là đấu giá được từ tên tiểu tử kia.
Chỉ là đan dược nghịch thiên như vậy thật sự sẽ xuất từ tay người trẻ tuổi này?
Với lại, coi như là hắn luyện, thì có thể thế nào? Hắn có thể chứng minh là đan dược của hắn?
Trong lòng nhanh chóng suy tư. Tâm Phượng Vu Quy có chút hoảng loạn, lại lần nữa ổn định. Hắn thong dong nhìn về phía Mộ Khinh Ca, cất cao giọng nói: “Ngươi đừng có gây nhầm lẫn.”
Chuyện lại bắt đầu có biến hoá, hai hàng lông mày của Vệ Lâm Lang gần như vặn lại với nhau.
Chỉ là hắn không mở miệng, gia thần Vệ phủ cũng không tiện mở miệng. Chỉ có thể yên lặng đứng một bên xem diễn.
Huynh muội Vệ gia thì mặc kệ nhiều như vậy, thấy Tam điện hạ đem mũi nhọn nhắm vào Mộ Khinh Ca. Lại nghe thấy câu nói kia của Mộ Khinh Ca, hai vị này là nhân chứng từ đầu đến đuôi, lập tức kịp phản ứng.
“A! Ta nhớ ra rồi, Chu Lực không phải ở trong Vạn Tượng Lâu Trĩ thành dùng toàn bộ nhân lực để lấy một viên đan dược từ Mộ Ca sao?” Vệ Kỳ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
Những lời này làm Phượng Vu Quy vừa ổn định tâm thần, lần nữa loạn lên.
Nhưng hắn tuyệt sẽ không thừa nhận. Bởi vừa rồi là chính miệng hắn nói, đây là đan dược bản thân luyện chế.
“Đó là chuyện của Chu Lực, sao ta biết?” Phượng Vu Quy quát lạnh.
Vệ Quản Quản chắp tay sau lưng, vui vẻ thoải mái đi tới. Sóng vai cùng phụ thân, khinh thường nhìn Phượng Vu Quy: “Có liên quan hay không, lấy đan dược ra xem một chút chẳng phải sẽ biết?”
Hai mắt Phượng Vu Quy nhíu lại, trong kẽ hở hiện lên sát ý sắc bén.
Hắn rất muốn phất tay áo rời khỏi Vệ phủ. Nhưng một khi hắn cứ vậy rời đi, ngày mai sẽ truyền ra chuyện hắn ở Vệ phủ. Hắn gánh không nổi.
Suy nghĩ nắm chặt đan dược trong tay, bề ngoài cùng với các đan dược cao cấp ngược lại không có gì khác nhau.
Hắn (Phượng Vu Quy) không tin hắn (Mộ Khinh Ca) có thể nhìn ra cái gì!
Trong lòng nhất định, Phượng Vu Quy cười lạnh một tiếng. Ngửa đầu nói: “Cũng được. Hồi Mệnh đan chính là tự tay bổn vương tử luyện chế. Ta ngược lại muốn nhìn xem, ngươi làm thế nào chứng minh được đây là đan dược ta lấy từ Chu Lực.”
Dứt lời, Phượng Vu Quy lần nữa mở tay ra. Đan dược hơi chuyển động lộ ra trong lòng bàn tay.
Đan hương nồng đậm, lần nữa lan tràn phòng khách.
Đan dược cao cấp xuất hiện, làm rất nhiều người ở đây nhịn không được nuốt nước miếng.
Nếu không phải lý trí bọn hắn vẫn còn, chỉ sợ sẽ không khống chế được mình tiến lên cướp đoạt!
“Ngươi, nói rõ ràng, đan dược này là Chu Lực mua được từ ngươi?” Phượng Vu Quy giương cằm hướng Mộ Khinh Ca, thần sắc lạnh lùng sắc bén.
Phảng phất Mộ Khinh Ca không lấy ra được chứng cứ, thì sẽ tử hình nàng ngay tại chỗ!
Quả nhiên Mộ Khinh Ca còn chưa mở miệng, hắn lại cười lạnh nói: “Nếu ngươi không xuất ra được chứng cứ, tội danh vu tội vương tử kia, ngươi không thoát được đâu! Dựa theo luật pháp Ly quốc, phàm là kẻ vu tội vương tử, đều phải thi hành chém eo! Chu di tam tộc!”
Ánh mắt Vệ Lâm Lang rùng mình, lo lắng nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Hắn không phải người luyện đan, lại không thấy Mộ Khinh Ca bán đan dược cho Chu Lực. Căn bản vô pháp phân biệt.
Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản thì thấy qua rồi, làm cho Vệ Lâm Lang không tự giác rơi xuống người nữ nhi.
Dứt lời, hắn không chờ phản ứng của Phượng Vu Quy, hướng gia thần trong phủ cất cao giọng: “Chư vị, lúc nãy Vệ mỗ định chính thức giới thiệu Mộ hiền đệ, nhưng bị gián đoạn. Bây giờ, Vệ mỗ tại đây nói rõ, Mộ hiền đệ chính là đại ân nhân của Vệ Lâm Lang ta. Chư vị chỉ cần còn phụng ta là chủ một ngày, thì phải coi Mộ hiền đệ cùng vị trí giống ta.”
“Chúng ta nghe lệnh!”
Vô luận trong lòng khiếp sợ thế nào, hoảng hốt ra sao. Sau một tiếng ra lệnh của Vệ Lâm Lang, gia thần Vệ phủ đều quỳ một gối xuống đất, ôm quyền hành lễ hướng Mộ Khinh Ca ngồi ở chủ vị.
Giờ khắc này, Mộ Khinh Ca muốn đứng ngoài cuộc xem diễn cũng không thể.
Rơi vào đường cùng, đành phải chậm rãi đứng dậy. Đối với mọi người ôm quyền đáp lễ nói: “Chư vị không cần khách khí. Vệ đại ca cũng nói quá lời, huynh và đệ nói chuyện hợp ý, thê tử huynh chính là tẩu tử của đệ. Nói tới ân tình làm gì?”
Tính cách Vệ Lâm Lang vốn trọng tình trọng nghĩa. Nghe Mộ Khinh Ca nói lời này, trong lòng cảm động vô cùng. Lập tức nói: “Hiền đệ và ngu huynh là về tình nghĩa, nhưng ân tình không thể quên. Về sau lời nói hay mệnh lệnh của đệ ở Vệ phủ, cùng ta giống nhau.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Phượng Vu Quy càng thêm khó coi. Nhịn không được mở miệng nói: “Vệ thành chủ, quyết định lần này của ngươi không khỏi quá mức qua loa?”
“Tam điện hạ, quyết định của Vệ mỗ thế nào, chẳng lẽ còn phải để Tam điện hạ cho phép mới được?” Vệ Lâm Lang nhíu mày hỏi lại.
Thấy trong giọng nói Vệ Lâm Lang ẩn hàm tức giận, đuôi lông mày Phượng Vu Quy nhảy dựng, nghiến răng cười lạnh: “Vệ thành chủ nói đùa, ta sao có thể can thiệp vào quyết định của Vệ thành chủ? Chẳng qua Vu Quy không đành lòng để Vệ thành chủ bị người ngoài bỡn cợt, hảo tâm nhắc nhở thành chủ mà thôi.”
“Tam điện hạ, ta kính ngài là điện hạ. Nhưng Mộ hiền đệ là nghĩa đệ của Vệ mỗ, còn là ân nhân của Vệ mỗ. Không phải kẻ lừa đảo hay dụng tâm kín đáo, kính xin điện hạ lời nói cẩn thận.” Thanh âm Vệ Lâm Lang dần lạnh xuống.
Vệ Lâm Lang nói, khiến cơ mặt Phượng Vu Quy co lại.
Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản lại khóc không ra nước mắt.
Này thì tốt rồi, người trong lòng đảo mắt biến thành nghĩa đệ của phụ thân, thúc thúc của bọn họ. Còn làm thế nào được?
Bộ dạng Vệ Lâm Lang dầu muối không ăn, khiến Phượng Vu Quy trong lòng tức giận. Hắn (Phượng Vu Quy) không tranh luận với hắn (Vệ Lâm Lang), nhìn Mộ Khinh Ca ngồi chủ vị phía trên bậc thang, cười lạnh: “Ngươi luyện đan? Ta thấy ngươi chỉ có mười sáu mười bảy tuổi. Chừng ấy tuổi, thuật luyện đan của ngươi có thể thế nào?”
Mũi tên khiêu khích, rơi xuống người Mộ Khinh Ca.
Ánh mắt Vệ Lâm Lang loé lên. Đang muốn mở miệng ngăn cản, lại thấy Mộ Khinh Ca ra ám chỉ ‘tạm thời đừng vội’. Đành bảo trì trầm mặc, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Mặc dù thế, Mộ Khinh Ca chống lại Tam hoàng tử vẫn làm hắn trong lòng ẩn ẩn lo lắng.
Đối mặt Phượng Vu Quy trần trụi khiêu khích, Mộ Khinh Ca giương miệng nở nụ cười nghiền ngẫm. Ánh mắt nàng buông xuống, vừa vặn chạm đến bàn tay đang nắm của Phượng Vu Quy.
Đan dược nằm trong tay kia, khiến mắt nàng tươi cười càng sâu.
“Thuật luyện đan của ta có thế nào? Hừm, nói vậy đi. Đan dược được Tam điện hạ lấy ra vừa nãy, ta có thể tùy thời luyện ra một lò.” Mộ Khinh Ca tươi cười hàm chứa vài phần tà tứ.
Vừa rồi không phải Phượng Vu Quy nói hắn thật vất vả mới luyện ra một viên sao?
Bây giờ còn nghi ngờ thuật luyện đan của nàng, vậy nàng cứ vậy đáp lời hắn là được rồi.
“Ngươi có ý gì? Dám cười nhạo ta!” Phượng Vu Quy lửa giận cuồn cuộn, gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca.
“Không dám.” Mộ Khinh Ca câu môi cười, lộ ra hàm răng trắng tinh. Ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, lập tức như hoa tươi nở rộ, khiến người kinh diễm. “Ta chỉ đang nói sự thật mà thôi.”
Quang mang kinh diễm trong mắt Phượng Vu Quy lập tức thu hồi.
Người tuy đẹp, nhưng lời nói lại khiến người khác hận không thể nghiền hắn thành tro!
“Sự thật? Hừ, ngươi có biết Hồi Mệnh đan của ta là cấp bậc gì? Ngay cả Lâu đại sư của Ngu quốc cũng không dám bảo đảm có thể luyện chế ra số lượng phẩm chất kia. Ngươi tên gia hoả này dựa vào cái gì mà dám dõng dạc nói như thế?” Phượng Vu Quy lạnh giọng mỉa mai.
Mộ Khinh Ca cười lạnh. Lười tốn miệng lưỡi với hắn, nói thẳng: “Đan dược trong tay Tam điện hạ hẳn là lấy được từ Chu Lực đi?”
Nàng nhớ rõ lúc ở Hoán Đô, Chu Lực súyt nữa nói lỡ miệng khiến Phượng Vu Quy phải chặn lại.
Cũng chính là lúc kia, nàng và hai huynh muội Vệ gia mới nghe đến cái tên gì mà Hồi Mệnh đan.
Sửa cái tên Cửu Mệnh Hồi Chuyển đan là có thể biến thành của hắn luyện chế ra. Không khỏi nghĩ quá tốt đẹp nhỉ. Vốn Mộ Khinh Ca không định nói toạc ra. Dù gì đan dược này đã bị bán đấu giá ra ngoài, người mua muốn xử lý thế nào thì mặc kệ.
Nàng tự nhận mình còn xem là người làm ăn giữ chữ tín. Ngân lượng rõ ràng xong, nàng sẽ không nhiều chuyện.
Ai ngờ vị Tam hoàng tử Ly quốc cứ như chó điên một mực cắn nàng không tha. Nàng không phát uy, thật coi nàng là hellokitty à!
“Cái gì mà lấy từ Chu Lực! Bổn hoàng tử nghe không hiểu ngươi nói gì!” Mộ Khinh Ca nói khiến Phượng Vu Quy biến sắc, vội vàng chối bỏ.
Hắn nhớ ra rồi, Chu Lực hình như từng nói qua. Đan dược trong tay mình chính là đấu giá được từ tên tiểu tử kia.
Chỉ là đan dược nghịch thiên như vậy thật sự sẽ xuất từ tay người trẻ tuổi này?
Với lại, coi như là hắn luyện, thì có thể thế nào? Hắn có thể chứng minh là đan dược của hắn?
Trong lòng nhanh chóng suy tư. Tâm Phượng Vu Quy có chút hoảng loạn, lại lần nữa ổn định. Hắn thong dong nhìn về phía Mộ Khinh Ca, cất cao giọng nói: “Ngươi đừng có gây nhầm lẫn.”
Chuyện lại bắt đầu có biến hoá, hai hàng lông mày của Vệ Lâm Lang gần như vặn lại với nhau.
Chỉ là hắn không mở miệng, gia thần Vệ phủ cũng không tiện mở miệng. Chỉ có thể yên lặng đứng một bên xem diễn.
Huynh muội Vệ gia thì mặc kệ nhiều như vậy, thấy Tam điện hạ đem mũi nhọn nhắm vào Mộ Khinh Ca. Lại nghe thấy câu nói kia của Mộ Khinh Ca, hai vị này là nhân chứng từ đầu đến đuôi, lập tức kịp phản ứng.
“A! Ta nhớ ra rồi, Chu Lực không phải ở trong Vạn Tượng Lâu Trĩ thành dùng toàn bộ nhân lực để lấy một viên đan dược từ Mộ Ca sao?” Vệ Kỳ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
Những lời này làm Phượng Vu Quy vừa ổn định tâm thần, lần nữa loạn lên.
Nhưng hắn tuyệt sẽ không thừa nhận. Bởi vừa rồi là chính miệng hắn nói, đây là đan dược bản thân luyện chế.
“Đó là chuyện của Chu Lực, sao ta biết?” Phượng Vu Quy quát lạnh.
Vệ Quản Quản chắp tay sau lưng, vui vẻ thoải mái đi tới. Sóng vai cùng phụ thân, khinh thường nhìn Phượng Vu Quy: “Có liên quan hay không, lấy đan dược ra xem một chút chẳng phải sẽ biết?”
Hai mắt Phượng Vu Quy nhíu lại, trong kẽ hở hiện lên sát ý sắc bén.
Hắn rất muốn phất tay áo rời khỏi Vệ phủ. Nhưng một khi hắn cứ vậy rời đi, ngày mai sẽ truyền ra chuyện hắn ở Vệ phủ. Hắn gánh không nổi.
Suy nghĩ nắm chặt đan dược trong tay, bề ngoài cùng với các đan dược cao cấp ngược lại không có gì khác nhau.
Hắn (Phượng Vu Quy) không tin hắn (Mộ Khinh Ca) có thể nhìn ra cái gì!
Trong lòng nhất định, Phượng Vu Quy cười lạnh một tiếng. Ngửa đầu nói: “Cũng được. Hồi Mệnh đan chính là tự tay bổn vương tử luyện chế. Ta ngược lại muốn nhìn xem, ngươi làm thế nào chứng minh được đây là đan dược ta lấy từ Chu Lực.”
Dứt lời, Phượng Vu Quy lần nữa mở tay ra. Đan dược hơi chuyển động lộ ra trong lòng bàn tay.
Đan hương nồng đậm, lần nữa lan tràn phòng khách.
Đan dược cao cấp xuất hiện, làm rất nhiều người ở đây nhịn không được nuốt nước miếng.
Nếu không phải lý trí bọn hắn vẫn còn, chỉ sợ sẽ không khống chế được mình tiến lên cướp đoạt!
“Ngươi, nói rõ ràng, đan dược này là Chu Lực mua được từ ngươi?” Phượng Vu Quy giương cằm hướng Mộ Khinh Ca, thần sắc lạnh lùng sắc bén.
Phảng phất Mộ Khinh Ca không lấy ra được chứng cứ, thì sẽ tử hình nàng ngay tại chỗ!
Quả nhiên Mộ Khinh Ca còn chưa mở miệng, hắn lại cười lạnh nói: “Nếu ngươi không xuất ra được chứng cứ, tội danh vu tội vương tử kia, ngươi không thoát được đâu! Dựa theo luật pháp Ly quốc, phàm là kẻ vu tội vương tử, đều phải thi hành chém eo! Chu di tam tộc!”
Ánh mắt Vệ Lâm Lang rùng mình, lo lắng nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Hắn không phải người luyện đan, lại không thấy Mộ Khinh Ca bán đan dược cho Chu Lực. Căn bản vô pháp phân biệt.
Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản thì thấy qua rồi, làm cho Vệ Lâm Lang không tự giác rơi xuống người nữ nhi.
/247
|