Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 240 - Mộ Khinh Ca, ngươi có cần mặt không? (1)

/247


Edit: Diệp Lưu Nhiên

Hẹn nhau tại phía bắc ngoại ô Đà thành, Mộ Khinh Ca chờ tới canh ba giờ trưa vẫn không thấy người đến.

Cưỡi Hắc Diễm, khoé miệng Mộ Khinh Ca tươi cười càng thêm rõ ràng.

Người quen nàng sẽ biết, lúc nàng cười như thế thì chính là nàng đang rất tức giận.

Nhìn Tiểu Tước gia như vậy là phải tránh thật thật xa, đây là kinh nghiệm của nhóm Long Nha Vệ! Quả nhiên ngoại trừ Mặc Dương và hai tỳ nữ, tất cả đám Long Nha Vệ đều đứng ở xa, không dám tới gần.

Gió thổi lá rơi, vô số lá cây từ đầu cành nhẹ nhàng bay xuống, mắt thấy sẽ dính trên y phục Mộ Khinh Ca.

Đột nhiên, một tiếng hí vang lên.

Hắc Diễm ngửa đầu, trên thân bật ra tầng hoả diễm màu đen. Đốt cháy sạch sẽ mấy chiếc lá rơi xuống.

Một màn này làm cho Long Nha Vệ lại lui thêm hai bước, nỗ lực giảm thấp sự tồn tại của mình.

Xa xa, rốt cuộc truyền đến thanh âm móng ngựa và bánh xe.

Mộ Khinh Ca chậm rãi nâng mắt, nhìn về phía chiếc xe ngựa bên ngoài khiêm tốn bên trong hào nhoáng đang từ xa tới, trong mắt loé lên tia lạnh.

Xe ngựa vừa tới gần, từ trong xe kín truyền đến thanh âm trầm thấp lười biếng của Hàn Thải Thải: “Hôm qua ngủ trễ, khởi hành có chút chậm. Tới muộn, chớ trách chớ trách.”

Lời này, nhìn như xin lỗi vì đến trễ. Nhưng thực chất không nghe ra nổi nửa phần thành ý.

Mộ Khinh Ca cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Không ngại, biết Hàn thiếu chủ có sở thích làm đầu trộm đuôi cướp. Dậy muộn cũng là bình thường.”

Trong xe ngựa toả khí tức lạnh lẽo, sau hồi lâu mới truyền ra tiếng ‘Hừ’ cực kỳ ngạo kiều.

“Không tranh luận với ngươi, xuất phát đi.” Hàn Thải Thải lạnh giọng nói.

Hai chi đội ngũ hợp lại, dọc theo đường lớn đi nhanh về phía trước.

Một ngày này Hàn Thải Thải đều ở trong xe ngựa, không xuất hiện. Yên tĩnh như thế, quả thực không giống tác phong của hắn.

Đương nhiên Hàn Thải Thải không đi kiếm chuyện, Mộ Khinh Ca cũng lười để ý tới hắn.

Dù sao đợi đến khi tìm được Hoả Vân Dương Viêm, mọi người ai về đường nấy.

Ban đêm, đội ngũ hạ trại nghỉ ngơi.

Lửa trại đốt lên, Mộ Khinh Ca nhàn nhã dựa trên thân cây hưởng thụ tay nghề của Hoa Nguyệt, mỹ thực của Ấu Hà.

Chỉ chốc lát, tiếng bước chân truyền đến.

Cảm giác có bóng người bao trùm, Mộ Khinh Ca chậm rãi mở hai mắt, nhìn Hàn Thải Thải trang phục lộng lẫy. Nhướng mày, dưới ánh lửa nhuộm xuống, Hàn Thải Thải càng yêu mị, yêu khí trên người càng nặng.



Không đợi Mộ Khing Ca mời, Hàn Thải Thải vung tay áo lên. Lập tức có người hầu tới trải một tầng vải cẩm trên mặt đất cho hắn. Thả nệm êm, kỷ trà. Còn có rượu ngon, lư hương.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca không dấu vết đảo qua cẩm bố phô trương trên mặt đất…

Thêu tơ vàng, bách điểu triều phượng, vạn hoa tranh diễm. Châm pháp tinh xảo rất thật, là kỹ thuật thêu nghìn vàng khó cầu của Ly quốc. Người khác cầu còn không được, người này vậy mà phung phí của trời, làm vải bố dơ bẩn.

Đuôi lông mày nhẹ nhướng một chút, Mộ Khinh Ca dời mắt đi. Trong lòng hơi hối hận, sớm biết Hàn Thải Thải có tiền như thế, ngày đó ở trong kho hàng Vạn Tượng lâu Hoán Đô, nàng nên lấy thêm vài thứ.

Lúc này nàng hình như đã hiểu, vì sao Hàn Thải Thải gặp nàng rồi mà một câu không hề đề cập đến chuyện mất trộm của Vạn Tượng lâu.

Chuyện kia, người không ngốc đều có thể đoán ra là nàng gây nên. Bởi vì trong các vật phẩm liệt kê bị mất có dịch đông lạnh mà nàng từng nghe ngóng. Hơn nữa trước đó nàng và Hàn Thải Thải kết cừu oán, vô luận thế nào đều là người hiềm nghi lớn nhất.

Hàn Thải Thải khẳng định biết là do nàng làm!

Nhưng hắn một chữ cũng không đề cập tới, giống như chưa bao giờ phát sinh qua chuyện này. Thì ra là người ta quá giàu có, căn bản không để bụng mấy thứ kia.

“Tước gia thật đúng là biết hưởng thụ.” Hàn Thải Thải lười biếng ngồi trên nệm êm. Ánh mắt lướt qua Hoa Nguyệt, dừng trên người Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca câu môi, tươi cười khó đoán: “Cũng thế.”

Cảm nhận được nụ cười châm chọc của người nào đó, Hàn Thải Thải không thèm để ý. Xách bầu rượu lên uống một ngụm, nói Hoa Nguyệt và Ấu Hà: “Hai người các ngươi lui ra.”

Hai nàng hồ nghi liếc nhau, vẫn chưa hành động.

Mộ Khinh Ca cười đến xán lạn: “Hàn thiếu chủ chắc là đã quên. Các nàng là nha hoàn của ta, không phải người Vạn Tượng lâu của ngươi.”

“Vậy ngươi bảo các nàng rời đi.” Hàn Thải Thải nói.

Mộ Khinh Ca nhíu lại hai mắt nguy hiểm, cười nói: “Hàn thiếu chủ mới là người không mời tự đến.”

Hàn Thải Thải bất vi sở động, rũ mắt vuốt bầu rượu khảm đầy châu báu trong tay, lười biếng nói: “Lời ta muốn nói sau đó, chắc ngươi không hy vọng người thứ ba nghe được.”

Ánh mắt Mộ Khinh Ca lạnh lùng, sắc mặt lạnh buốt.

Tên Hàn Thải Thải này…

“Các ngươi lui xuống trước đi.” Cuối cùng, Mộ Khinh Ca mặt lạnh vẫn làm như hắn muốn.

Ấu Hà và Hoa Nguyệt lặng yên lui ra, cạnh đống lửa dưới cây chỉ còn lại hai người giằng co.

Mộ Khinh Ca dựa vào cây, mắt lạnh nhìn Hàn Thải Thải, không nói một câu.

Lúc sau, trên khuôn mặt yêu mị của Hàn Thải Thải mới lộ ra tươi cười, chủ động mở miệng nói: “Bây giờ, ta và ngươi cùng hợp tác, thế nào?”

“Hợp tác?” Hai con ngươi Mộ Khinh Ca híp lại. Hàn Thải Thải nói, khiến cho nàng có chút kinh ngạc.

Hàn Thải Thải nhẹ gật đầu.

Buông bầu rượu trong tay, thanh âm trầm thấp lười biếng nói tiếp: “Ta và ngươi đều biết rõ lai lịch của nhau. Thay vì đề phòng nhau, không bằng hợp tác tốt. Phân tắc thì hại, hợp tắc thì lợi. Đạo lý này, ngươi hiểu.”



“Hợp tác thế nào?” Đáy mắt Mộ Khinh Ca hiện lên một đạo u quang, hỏi.

Hàn Thải Thải nâng mắt, nhìn về phía nàng: “Huyết mạch truyền thừa trong gia tộc đều có phương pháp thức tỉnh huyết mạch riêng, thông thường đều tương đối an toàn. Lợi dụng dị hoả để kích hoạt huyết mạch kỳ thật là việc làm mạo hiểm lớn nhất trong số đó.”

Điểm này Manh Manh đã sớm nói với nàng, cho nên Mộ Khinh Ca không cảm thấy kinh ngạc.

Nàng không mở miệng, muốn tiếp tục nghe lời kế tiếp của Hàn Thải Thải.

“Huyết mạch của ngươi rốt cuộc là gì, ngươi không muốn nói cũng không sao. Nhưng ta kết luận, huyết mạch của ngươi không thu dị hoả về làm năng lực cho mình.” Hàn Thải Thải mắt phượng hẹp dài, ánh sáng chớp động, không muốn bỏ lỡ bất kì biểu tình gì trên mặt Mộ Khinh Ca.

Có thể thấy, biểu tình của Mộ Khinh Ca không hề có sứt mẻ sau khi nghe mấy lời nói kia.

Dường như Hàn Thải Thải nói gì, cũng không mang lại cho nàng bất kì ảnh hưởng nào.

Hàn Thải Thải có chút thất vọng, mắt phượng híp lại, tiếp tục nói: “Ngươi không được, mà ta thì có thể. Dị hoả khó tìm, Hoả Vân Dương Viêm là ta chuẩn bị cho mình. Bây giờ ngươi chen vào, thì chúng ta hợp tác một phen, hạ thấp mức độ nguy hiểm xuống. Ta trợ ngươi dùng dị hoả thức tỉnh huyết mạch, ngươi trợ ta nuốt Hoả Vân Dương Viêm!”

Nói xong mấy chữ cuối, trong mắt Hàn Thải Thải bắn ra tia sáng. Dạng quyết tâm nhất định phải có, làm Mộ Khinh Ca phải nhìn mắt hắn.

Lúc trước, nàng đã mơ hồ cảm thấy Hàn Thải Thải đối với dị hoả nhất định có ý đồ.

Nếu không thì ở Lâm Xuyên đại lục này, ai sẽ tiêu phí tinh lực đi nghiên cứu dị hoả vô pháp khống chế?

Manh Manh cũng đã nói với nàng, huyết mạch Hàn Thải Thải là hoả mạch. Có thể thu dị hoả vào cơ thể cho mình dùng. Không khó tưởng tượng, Hàn Thải Thải chỉ cách tử cảnh kém một bước. Nếu cắn nuốt dị hoả, sức chiến đấu của hắn sẽ càng thêm đáng sợ.

Chỉ là…

Mộ Khinh Ca chậm rãi rũ mắt, lông mi thật dài chắn đi thần sắc trong mắt nàng.

Giữa nàng và Hàn Thải Thải không có xung đột quá lớn. Nếu lần này hợp tác thành công, ngược lại không phải chuyện gì xấu. Chỉ là tâm tư Hàn Thải Thải hay thay đổi, có thể tin sao?

Hàn Thải Thải cũng không quấy rầy Mộ Khinh Ca suy nghĩ. Thấy không có người trông cho đống lửa đang sắp tắt, hắn trực tiếp đổ bầu rượu vào đống lửa. Lập tức, ánh lửa ngút trời, chiếu sáng một phương chân trời.

Mà Mộ Khinh Ca cũng ở lúc đám lửa bùng lên nghĩ xong. Nàng cách ánh lửa nhìn về phía Hàn Thải Thải. Ánh lửa khiến khuôn mặt hai người lúc sáng lúc tối.

“Thành giao.” Mộ Khinh Ca cuối cùng cũng đáp ứng lời đề nghị của Hàn Thải Thải.

Hàn Thải Thải không có biểu tình quá mức kích động. Hắn giơ bầu rượu kính Mộ Khinh Ca, môi đỏ hơi cong: “Trong dự liệu.”

Gia hoả này có thể dừng kiểu nói chuyện gợi đòn này hay không!

Nội tâm Mộ Khinh Ca có chút phát điên.

Nàng thừa nhận tính cách Hàn Thải Thải tương tự với mình, nhưng người sau càng ác liệt hơn! Quả thực không thể vui vẻ ở chung.

“Qua hai ngày nữa, bảo người của ngươi đến Ngu quốc chờ đi.” Hàn Thải Thải chưa phát giác ra Mộ Khinh Ca tức giận, nói.

Mộ Khinh Ca mặt âm trầm, không để ý tới hắn.

/247

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status