Công chúa xuất hành, tự mang khí thế.
Theo Tần Diệc Dao từng bước tới gần, những nữ tử vây quanh bên người Mộ Khinh Ca đều đồng loạt thối lui, đem không gian lưu lại cho hai người.
Tình cảnh tựa hồ có chút nhạt nhẽo.
Vẫn là Thiệu mập mạp lanh lợi, nhìn ra công chúa hình như tìm Mộ Khinh Ca có chuyện muốn nói, liền kêu chúng mỹ nhân trở lại bên dòng suối.
Ấu Hà và Hoa Nguyệt là tỳ nữ thiếp thân của Mộ Khinh Ca, tự nhiên là giữ lại hầu hạ.
Bạch Tịch Nguyệt lúc này cũng không phải không biết điều đi lên, mà là đứng ở nơi xa hơn một chút đợi.
Ấu Hà cẩn thận tìm một cái ly sạch sẽ, dùng rượu tẩy qua, mới rót một ly, đưa cho Tần Diệc Dao.
Mộ Khinh Ca tức thì không cần ly rượu, trực tiếp dùng tay nhấc bầu rượu.
Tần Diệc Dao nhẹ nhấp một ngụm, liền buông ly rượu ra. Đối với Mộ Khinh Ca nói: Mười ngày sau, ở khu vực săn bắn hoàng gia, sẽ tổ chức một lần săn thú nhân dịp hội hoa xuân. Ta hy vọng ngươi có thể tham gia cùng ta.
Là ý tứ Thái Hậu? Mộ Khinh Ca nhướng mày hỏi.
Tần Diệc Dao không nói gì, chấp nhận suy đoán của Mộ Khinh Ca.
Kỳ thật, Mộ Khinh Ca không biết, lời mời lúc này là Tần Diệc Dao tự mình quyết định. Nhưng là cùng Thái Hậu có quan hệ. Bởi vì lúc trước Thái Hậu đã cảnh cáo Tần Diệc Dao, nếu muốn tham gia hoạt động giữa các thế gia, để tránh hiểu lầm, cũng để bảo vệ danh dự nàng, tốt nhất nên mang Mộ Khinh Ca theo.
Cho nên, Tần Diệc Dao trầm mặc, là không biết quyết định là nguyên nhân của mình, hay là bởi vì lời nói lúc trước của Thái Hậu.
Săn bắn? Một hoàn khố như ta đi làm cái gì? Mộ Khinh Ca đem bầu rượu quăng đi, hai tay kê ra sau đầu trực tiếp nằm ngửa ra, ngủ trên tấm vải bố.
Ngươi! Coi như là bồi ta đi không được sao? Tần Diệc Dao bị Mộ Khinh Ca nói đến không biết phải làm sao mới tốt. Đợi đến lúc giọng điệu cầu khẩn ra khỏi miệng, nàng mới phản ứng lại, mình bị làm sao vậy?
Ánh mắt Mộ Khinh Ca hơi đổi, rơi vào y phục màu lam trên người Tần Diệc Dao.
Nhớ tới cung yến lần trước, thiếu nữ này đã từng giúp mình một lần, liền ngồi dậy đối với Thiệu mập mạp hô: Mập mạp, mười ngày sau ngươi rảnh không?
Thiệu mập mạp không rõ nguyên do, nhưng vẫn nói thật nhẹ gật đầu.
Mộ Khinh Ca lúc này mới nhìn Tần Diệc Dao: Nếu ta đi, nhất định phải mang theo Thiệu mập mạp.
Tần Diệc Dao khẽ nhấp môi, gật đầu nói: Được.
Được Tần Diệc Dao cho phép, Mộ Khinh Ca gợi lên khóe môi, lần nữa đối với Thiệu mập mạp nói: Mập mạp, trở về chuẩn bị một chút, mười ngày sau cùng ta đi Thú Liệp Tràng hoàng gia săn bắn hội hoa xuân.
Lời mời này, khiến Thiệu mập kinh hỉ, lập tức cao hứng nhảy lên, đáp lại: Được rồi!
Nói xong lại như diều hâu bổ nhào gà con xông vào trong đám nữ tử, đưa tới một hồi kêu to duyên dáng.
Nhìn một màn này, Mộ Khinh Ca không tự chủ được câu môi khẽ cười.
Tần Diệc Dao nhìn khóe miệng nàng ẩn chứa ý cười, lại nhìn về phía Thiệu mập mạp hành vi phóng đãng, nhíu nhíu mày, không hiểu hỏi: Tuy rằng các ngươi cùng được xưng là hoàn khố, nhưng ta nhìn ra được các ngươi khác nhau. Vì sao, vì sao các ngươi lại trở thành hảo hữu?
Lúc này, khẩu khí Tần Diệc Dao rõ ràng cùng lúc trước muốn nàng cách xa Thiệu mập mạp bất đồng. Không mang theo chán ghét hoặc khinh bỉ, chỉ đơn giản là hiếu kỳ.
Cho nên, Mộ Khinh Ca mới khẽ cười nói: Ngươi không cảm thấy hắn so với nhiều người rất thật sao?
Thật? Tần Diệc Dao nghe Mộ Khinh Ca trả lời, nhìn qua Thiệu mập mạp thân hình mượt mà, lâm vào trầm tư.
Mộ ca ca.
Âm thanh nữ tử mềm nhẹ như nước truyền đến, làm Mộ Khinh Ca chuyển mắt, cũng đánh gãy Tần Diệc Dao trầm tư.
Bạch Tịch Nguyệt đứng trước mặt hai người, nhu nhược như đóa tiểu bạch liên, khiến người tâm sinh thương tiếc.
Mộ Khinh Ca chỉ lạnh lùng nhìn.
Tần Diệc Dao cũng chỉ nhàn nhạt liếc, liền thu hồi tầm mắt.
Bạch Tịch Nguyệt khẽ cắn môi, thật cẩn thận mở miệng: Cái kia hội hoa săn thú, muội có thể đi không? Đây là cơ hội kết bạn tài tuấn quyền quý, nàng tuyệt không thể bỏ qua.
Ngươi cũng muốn đi? Mộ Khinh Ca nghiền ngẫm nhướng mày.
Bạch Tịch Nguyệt cúi đầu xuống cắn môi, lộ ra bộ dáng bất an.
Phảng phất, Mộ Khinh Ca đang làm chuyện gì khi dễ nàng.
Điều này làm cho Tần Diệc Dao một bên nhìn hơi hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn Bạch Tịch Nguyệt nhiều thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Mộ Khinh Ca trong lòng cười lạnh, trở tay chỉ Tần Diệc Dao, nói thẳng: Hội hoa săn thú lần này, là công chúa mời đấy. Ngụ ý chính là, nếu Bạch Tịch Nguyệt muốn đi, người cần cầu là Tần Diệc Dao chứ không phải nàng.
Vậy liền cùng đi đi. Tần Diệc Dao lạnh nhạt xa cách nói.
Đạt được mong muốn, Bạch Tịch Nguyệt trong lòng kích động. Nhưng, nàng che giấu rất tốt. Nàng trộm nhìn lén Tần Diệc Dao, mới đối Mộ Khinh Ca nói: Mộ ca ca, muội ngẫu nhiên nghe nói Duệ Vương điện hạ bị bệ hạ phạt vào hoàng miếu, không biết huynh có biết nguyên do trong đó không?
Nàng có nắm chắc, dựa vào Mộ Khinh Ca trong lòng để ý Duệ Vương, nghe thấy nàng nhắc tới chuyện Duệ Vương, tất nhiên sẽ bênh vực kẻ yếu, không cần nàng thăm dò, là có thể biết được toàn bộ.
Thế nhưng, chờ nàng nói xong, chuyện không phát triển giống như nàng nghĩ.
Nhắc tới Duệ Vương, trên mặt Mộ Khinh Ca ngoại trừ nụ cười khiến người ta không được tự nhiên, không có biểu tình dư thừa, càng không có ảm đạm hay kích động.
A? Ngươi biết Duệ Vương vì sao bị phạt? Trực tiếp hỏi công chúa không phải tốt sao? Bọn họ chính là thân huynh muội. Mộ Khinh Ca trực tiếp vứt bóng cho Tần Diệc Dao.
Bạch Tịch Nguyệt không kịp nghĩ nhiều Mộ Khinh Ca biến hóa, ánh mắt vội vội vàng vàng rơi vào trên thân Tần Diệc Dao.
Tần Diệc Dao thần sắc thản nhiên nói: Hoàng huynh không phải bị phạt, bất quá là hiếu kính hoàng tổ mẫu, tự nguyện ở hoàng miếu tĩnh tu ba tháng, vì tổ mẫu và Tần quốc ta khấn xin mà thôi.
Thì ra là vậy. Bạch Tịch Nguyệt trong lòng khẽ buông lỏng. Nàng còn tưởng rằng Duệ Vương phạm vào chuyện gì mới bị phạt. Nhưng nếu Trường Nhạc công chúa là thân muội muội, còn không thèm để ý như thế, chỉ có thể nói Duệ Vương cũng không chọc giận thánh thượng.
Nhìn Tần Diệc Dao, lại nhìn sang Mộ Khinh Ca đang ngó lơ mình. Nàng rốt cuộc thức thời mở miệng: Tịch Nguyệt không quấy rầy công chúa và Mộ ca ca nói chuyện. Dứt lời, liền dẫn theo Lục Chi ra xa.
Đợi Bạch Tịch Nguyệt đi xa, Mộ Khinh Ca mới nhìn Tần Diệc Dao cười nói: Ngươi đúng là suy nghĩ vì huynh trưởng.
Tần Diệc Dao bình tĩnh trả lời: Ta chỉ không muốn có một số việc bị người dụng tâm kín đáo biết rõ.
Ngươi không thích nàng? Mộ Khinh Ca nhướng mày hỏi.
Tần Diệc Dao theo bản năng nhíu mày.
Thấy nàng như thế, Mộ Khinh Ca nở nụ cười: Thế nhưng, huynh trưởng ngươi thích nàng ta rất nhanh đấy!
Nàng nói những lời này, khiến Tần Diệc Dao nhìn phía Bạch Tịch Nguyệt, hai hàng lông mày nhăn càng chặt.
Theo Tần Diệc Dao từng bước tới gần, những nữ tử vây quanh bên người Mộ Khinh Ca đều đồng loạt thối lui, đem không gian lưu lại cho hai người.
Tình cảnh tựa hồ có chút nhạt nhẽo.
Vẫn là Thiệu mập mạp lanh lợi, nhìn ra công chúa hình như tìm Mộ Khinh Ca có chuyện muốn nói, liền kêu chúng mỹ nhân trở lại bên dòng suối.
Ấu Hà và Hoa Nguyệt là tỳ nữ thiếp thân của Mộ Khinh Ca, tự nhiên là giữ lại hầu hạ.
Bạch Tịch Nguyệt lúc này cũng không phải không biết điều đi lên, mà là đứng ở nơi xa hơn một chút đợi.
Ấu Hà cẩn thận tìm một cái ly sạch sẽ, dùng rượu tẩy qua, mới rót một ly, đưa cho Tần Diệc Dao.
Mộ Khinh Ca tức thì không cần ly rượu, trực tiếp dùng tay nhấc bầu rượu.
Tần Diệc Dao nhẹ nhấp một ngụm, liền buông ly rượu ra. Đối với Mộ Khinh Ca nói: Mười ngày sau, ở khu vực săn bắn hoàng gia, sẽ tổ chức một lần săn thú nhân dịp hội hoa xuân. Ta hy vọng ngươi có thể tham gia cùng ta.
Là ý tứ Thái Hậu? Mộ Khinh Ca nhướng mày hỏi.
Tần Diệc Dao không nói gì, chấp nhận suy đoán của Mộ Khinh Ca.
Kỳ thật, Mộ Khinh Ca không biết, lời mời lúc này là Tần Diệc Dao tự mình quyết định. Nhưng là cùng Thái Hậu có quan hệ. Bởi vì lúc trước Thái Hậu đã cảnh cáo Tần Diệc Dao, nếu muốn tham gia hoạt động giữa các thế gia, để tránh hiểu lầm, cũng để bảo vệ danh dự nàng, tốt nhất nên mang Mộ Khinh Ca theo.
Cho nên, Tần Diệc Dao trầm mặc, là không biết quyết định là nguyên nhân của mình, hay là bởi vì lời nói lúc trước của Thái Hậu.
Săn bắn? Một hoàn khố như ta đi làm cái gì? Mộ Khinh Ca đem bầu rượu quăng đi, hai tay kê ra sau đầu trực tiếp nằm ngửa ra, ngủ trên tấm vải bố.
Ngươi! Coi như là bồi ta đi không được sao? Tần Diệc Dao bị Mộ Khinh Ca nói đến không biết phải làm sao mới tốt. Đợi đến lúc giọng điệu cầu khẩn ra khỏi miệng, nàng mới phản ứng lại, mình bị làm sao vậy?
Ánh mắt Mộ Khinh Ca hơi đổi, rơi vào y phục màu lam trên người Tần Diệc Dao.
Nhớ tới cung yến lần trước, thiếu nữ này đã từng giúp mình một lần, liền ngồi dậy đối với Thiệu mập mạp hô: Mập mạp, mười ngày sau ngươi rảnh không?
Thiệu mập mạp không rõ nguyên do, nhưng vẫn nói thật nhẹ gật đầu.
Mộ Khinh Ca lúc này mới nhìn Tần Diệc Dao: Nếu ta đi, nhất định phải mang theo Thiệu mập mạp.
Tần Diệc Dao khẽ nhấp môi, gật đầu nói: Được.
Được Tần Diệc Dao cho phép, Mộ Khinh Ca gợi lên khóe môi, lần nữa đối với Thiệu mập mạp nói: Mập mạp, trở về chuẩn bị một chút, mười ngày sau cùng ta đi Thú Liệp Tràng hoàng gia săn bắn hội hoa xuân.
Lời mời này, khiến Thiệu mập kinh hỉ, lập tức cao hứng nhảy lên, đáp lại: Được rồi!
Nói xong lại như diều hâu bổ nhào gà con xông vào trong đám nữ tử, đưa tới một hồi kêu to duyên dáng.
Nhìn một màn này, Mộ Khinh Ca không tự chủ được câu môi khẽ cười.
Tần Diệc Dao nhìn khóe miệng nàng ẩn chứa ý cười, lại nhìn về phía Thiệu mập mạp hành vi phóng đãng, nhíu nhíu mày, không hiểu hỏi: Tuy rằng các ngươi cùng được xưng là hoàn khố, nhưng ta nhìn ra được các ngươi khác nhau. Vì sao, vì sao các ngươi lại trở thành hảo hữu?
Lúc này, khẩu khí Tần Diệc Dao rõ ràng cùng lúc trước muốn nàng cách xa Thiệu mập mạp bất đồng. Không mang theo chán ghét hoặc khinh bỉ, chỉ đơn giản là hiếu kỳ.
Cho nên, Mộ Khinh Ca mới khẽ cười nói: Ngươi không cảm thấy hắn so với nhiều người rất thật sao?
Thật? Tần Diệc Dao nghe Mộ Khinh Ca trả lời, nhìn qua Thiệu mập mạp thân hình mượt mà, lâm vào trầm tư.
Mộ ca ca.
Âm thanh nữ tử mềm nhẹ như nước truyền đến, làm Mộ Khinh Ca chuyển mắt, cũng đánh gãy Tần Diệc Dao trầm tư.
Bạch Tịch Nguyệt đứng trước mặt hai người, nhu nhược như đóa tiểu bạch liên, khiến người tâm sinh thương tiếc.
Mộ Khinh Ca chỉ lạnh lùng nhìn.
Tần Diệc Dao cũng chỉ nhàn nhạt liếc, liền thu hồi tầm mắt.
Bạch Tịch Nguyệt khẽ cắn môi, thật cẩn thận mở miệng: Cái kia hội hoa săn thú, muội có thể đi không? Đây là cơ hội kết bạn tài tuấn quyền quý, nàng tuyệt không thể bỏ qua.
Ngươi cũng muốn đi? Mộ Khinh Ca nghiền ngẫm nhướng mày.
Bạch Tịch Nguyệt cúi đầu xuống cắn môi, lộ ra bộ dáng bất an.
Phảng phất, Mộ Khinh Ca đang làm chuyện gì khi dễ nàng.
Điều này làm cho Tần Diệc Dao một bên nhìn hơi hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn Bạch Tịch Nguyệt nhiều thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Mộ Khinh Ca trong lòng cười lạnh, trở tay chỉ Tần Diệc Dao, nói thẳng: Hội hoa săn thú lần này, là công chúa mời đấy. Ngụ ý chính là, nếu Bạch Tịch Nguyệt muốn đi, người cần cầu là Tần Diệc Dao chứ không phải nàng.
Vậy liền cùng đi đi. Tần Diệc Dao lạnh nhạt xa cách nói.
Đạt được mong muốn, Bạch Tịch Nguyệt trong lòng kích động. Nhưng, nàng che giấu rất tốt. Nàng trộm nhìn lén Tần Diệc Dao, mới đối Mộ Khinh Ca nói: Mộ ca ca, muội ngẫu nhiên nghe nói Duệ Vương điện hạ bị bệ hạ phạt vào hoàng miếu, không biết huynh có biết nguyên do trong đó không?
Nàng có nắm chắc, dựa vào Mộ Khinh Ca trong lòng để ý Duệ Vương, nghe thấy nàng nhắc tới chuyện Duệ Vương, tất nhiên sẽ bênh vực kẻ yếu, không cần nàng thăm dò, là có thể biết được toàn bộ.
Thế nhưng, chờ nàng nói xong, chuyện không phát triển giống như nàng nghĩ.
Nhắc tới Duệ Vương, trên mặt Mộ Khinh Ca ngoại trừ nụ cười khiến người ta không được tự nhiên, không có biểu tình dư thừa, càng không có ảm đạm hay kích động.
A? Ngươi biết Duệ Vương vì sao bị phạt? Trực tiếp hỏi công chúa không phải tốt sao? Bọn họ chính là thân huynh muội. Mộ Khinh Ca trực tiếp vứt bóng cho Tần Diệc Dao.
Bạch Tịch Nguyệt không kịp nghĩ nhiều Mộ Khinh Ca biến hóa, ánh mắt vội vội vàng vàng rơi vào trên thân Tần Diệc Dao.
Tần Diệc Dao thần sắc thản nhiên nói: Hoàng huynh không phải bị phạt, bất quá là hiếu kính hoàng tổ mẫu, tự nguyện ở hoàng miếu tĩnh tu ba tháng, vì tổ mẫu và Tần quốc ta khấn xin mà thôi.
Thì ra là vậy. Bạch Tịch Nguyệt trong lòng khẽ buông lỏng. Nàng còn tưởng rằng Duệ Vương phạm vào chuyện gì mới bị phạt. Nhưng nếu Trường Nhạc công chúa là thân muội muội, còn không thèm để ý như thế, chỉ có thể nói Duệ Vương cũng không chọc giận thánh thượng.
Nhìn Tần Diệc Dao, lại nhìn sang Mộ Khinh Ca đang ngó lơ mình. Nàng rốt cuộc thức thời mở miệng: Tịch Nguyệt không quấy rầy công chúa và Mộ ca ca nói chuyện. Dứt lời, liền dẫn theo Lục Chi ra xa.
Đợi Bạch Tịch Nguyệt đi xa, Mộ Khinh Ca mới nhìn Tần Diệc Dao cười nói: Ngươi đúng là suy nghĩ vì huynh trưởng.
Tần Diệc Dao bình tĩnh trả lời: Ta chỉ không muốn có một số việc bị người dụng tâm kín đáo biết rõ.
Ngươi không thích nàng? Mộ Khinh Ca nhướng mày hỏi.
Tần Diệc Dao theo bản năng nhíu mày.
Thấy nàng như thế, Mộ Khinh Ca nở nụ cười: Thế nhưng, huynh trưởng ngươi thích nàng ta rất nhanh đấy!
Nàng nói những lời này, khiến Tần Diệc Dao nhìn phía Bạch Tịch Nguyệt, hai hàng lông mày nhăn càng chặt.
/247
|