Edit: Diệp Lưu Nhiên
_______________________
Khinh Ca, ta nóng quá. Thanh âm Tần Diệc không như dĩ vãng quạnh quẽ, ngược lại mang theo một tia kiều mị.
Dứt lời, thân thể nàng vô lực dựa vào Mộ Khinh Ca, tựa hồ có thể từ trên người hắn hấp thu khí tức, vuốt xuống khô nóng xa lạ trong nội tâm nàng.
Hai con ngươi Mộ Khinh Ca mãnh liệt trợn ra, tiếp được Tần Diệc Dao đảo tới người mình, còn chưa kịp nói chuyện, chợt nghe đến bên kia truyền đến một tiếng ưm, lập tức quay đầu nhìn lại.
Bạch Tịch Nguyệt đang nằm thẳng, giờ phút này không màng đến thương thế bản thân, cuộn rút thành một đoàn, gương mặt không ngừng cọ xát gấm vóc dưới thân. Hai mắt híp lại, như say rượu lộ ra thần sắc mê ly.
Khinh Ca... Tần Diệc Dao ở đâu còn bộ dáng cao lãnh ngày thường, quả thực giống như biến thành rắn nước, muốn trèo quấn lên người Mộ Khinh Ca.
Tay nhỏ mang theo hơi lạnh, thậm chí muốn duỗi vào trong vạt áo Mộ Khinh Ca. Sợ tới mức Mộ Khinh Ca nhanh chóng bắt được, đem tay giật trở về.
Lúc trước Mộ Khinh Ca còn chưa kịp phản ứng, hai nàng là chuyện gì xảy ra.
Như vậy lúc này, nàng đã hoàn toàn minh bạch.
Đáp án, khiến cả người nàng đều không tốt: Tần Cẩn Tu ngươi cái tên ăn tạp! Hạ dược luôn cả muội ngươi rồi!
Khinh Ca, ta thật khó chịu. Cả người Tần Diệc Dao đều dán lên người nàng, dùng âm thanh dụ hoặc chậm rãi nói.
Mộ Khinh Ca hai vai lập tức căng thẳng, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Nhíu mày, nàng từ trong không gian móc ra bình sứ nhỏ. Bên trong chứa thanh tâm tán nàng luyện chế lúc trước, tuy rằng không phải giải dược, nhưng ít nhất có thể khống chế một chút.
Không suy nghĩ nhiều, Mộ Khinh Ca liền đem nửa lọ dược phấn đổ vào trong miệng Tần Diệc Dao, còn lại nửa bình thì để Bạch Tịch Nguyệt ăn vào.
Có lẽ thanh tâm tán tản ra tác dụng có thể chống lại một ít dược lực, hai người ăn vào thanh tâm tán giờ phút không còn như vừa rồi, hơi thở bằng phẳng rất nhiều, nhưng trên người như cũ vẫn nóng vô cùng.
Cả người Tần Diệc Dao xụi lơ dựa vào Mộ Khinh Ca, tựa hồ lâm vào trạng thái nửa hôn mê.
Bạch Tịch Nguyệt nằm một bên cũng không tốt hơn nơi nào, nàng hít mùi thơm so với Tần Diệc Dao nhiều hơn, lại còn bị thương trong người, sức chống cự liền càng yếu đi.
Nhìn Bạch Tịch Nguyệt một thân bạch y nhiễm máu, Mộ Khinh Ca nhíu nhíu mày.
Nàng vốn muốn sau khi trở lại Mộ phủ liền tìm đại phu đến trị liệu giúp Bạch Tịch Nguyệt, nhưng nàng ta vừa rồi bị dược lực khống chế động thân thể, tựa hồ lại tăng thêm thương thế, nếu tiếp tục như vậy chỉ sợ...
Phiền toái!
Ở trong lòng mắng một câu, Mộ Khinh Ca đẩy màn xe ra, nhìn cửa hàng hai bên đường, con mắt thanh tịnh nhanh chóng tìm kiếm.
Rất nhanh, trong mắt nàng sáng lên. Một y quán chiêu bài lọt vào trong mắt nàng.
Dừng lại. Nàng nhanh chóng phân phó.
Có lẽ do Tần Diệc Dao trước đó phân phó, đội thị vệ phủ công chúa và xe ngựa đều theo lời ngừng lại.
Ngoài xe ngựa, cung nữ của Tần Diệc Dao lập tức vén rèm xe lên hỏi: Tiểu tước gia, có chuyện gì vậy?
Mộ Khinh Ca đem Tần Diệc Dao cẩn thận cất kỹ, mới đối với cung nữ: Thương thế Bạch Tịch Nguyệt không thích hợp tiếp tục ngồi xe ngựa, ta trước mang nàng đi y quán trị liệu, các người phái người đi một chuyến tới Mộ phủ, để bọn họ phái một chiếc xe ngựa lại đây.
Vâng. Không có bất kỳ dị nghị, cung nữ liền đi xuống an bài.
Mộ Khinh Ca quay người, đem Bạch Tịch Nguyệt đang nằm ôm ngang lên, xuống xe ngựa, lại phân phó bất luận kẻ nào đều không được tiến vào xe ngựa, mới tiến vào trong y quán.
Trong quá trình giúp Bạch Tịch Nguyệt trị liệu, người phái đi Mộ phủ cũng mang theo xe ngựa và thị vệ chạy tới.
Trong khi chờ đợi, Mộ Khinh Ca lại để cho lão đại phu y quán kê một ít chén thuốc an thần, dùng để ức chế xuân độc trong cơ thể nàng.
Cũng may, Tần Cẩn Tu không dùng loại xuân dược bá đạo gì, mà là một loại dược phấn trợ hứng. Dược lực không phải rất mạnh, dược trong người chỉ cần qua một hồi khó chịu nhất kia, sẽ dần bình ổn xuống, không cần phải tìm tráng nam đến giải dược.
Bạch Tịch Nguyệt tuy rằng trúng độc sâu hơn, nhưng bởi vì thương thế đau nhức cùng tác dụng của thuốc an thần, xuân độc đã không còn đáng ngại. Khi xe ngựa và thị vệ Mộ phủ đi vào y quán, nàng đã trị liệu xong, lâm vào hôn mê.
Mà độc trong cơ thể Tần Diệc Dao vẫn chưa hoàn toàn biến mất, trong xe ngựa thi thoảng phát ra tiếng ngâm như muỗi kêu.
Tiểu tước gia. Thị vệ Mộ phủ nhìn thấy Mộ Khinh Ca liền đồng loạt hành lễ.
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, ở trong đám người Mộ phủ thấy được Lục Chi nha hoàn của Bạch Tịch Nguyệt.
Lục Chi.
Lục Chi nghe tiếng tiến lên, trong mắt mang theo tia nôn nóng: Lục Chi bái kiến tiểu tước gia. Xin hỏi tiểu tước gia, cô nương nhà ta như thế nào?
Nàng ở trong Thú Liệp tràng không cẩn thận bị thương, hiện tại đã không còn lo ngại. Mộ Khinh Ca sơ lược. Thầm nghĩ, cung nữ phủ công chúa này cũng thật thông minh, lúc đi thông tri Mộ phủ còn biết đem Lục Chi gọi tới, giảm bớt cho nàng rất nhiều phiền toái.
Cô nương bị thương sao! Lục Chi lập tức kinh hoảng.
Phản ứng này, khiến cho Mộ Khinh Ca không vui hơi nhíu mày.
Nàng không phải đã nói không còn đáng ngại sao? Huống chi, chủ tử nàng ta có thực lực hoàng cảnh trung giai, điểm tổn thương ấy tính là cái gì?
Phát giác thấy sắc mặt Mộ Khinh Ca biến hóa, Lục Chi vội cúi đầu xin lỗi: Thực xin lỗi tiểu tước gia, Lục Chi chỉ là lo lắng cô nương.
Được rồi. Mộ Khinh Ca khoát tay nói: Cô nương nhà ngươi bị thương xương sườn, không nên lộn xộn. Một hồi ngươi liền bồi nàng trở lại trong phủ tĩnh dưỡng, có yêu cầu gì trực tiếp tìm quản gia là được.
Tiểu tước gia, ngài không trở về phủ sao? Lục Chi kinh ngạc hỏi. Biểu tình kia tựa như đang nói, Cô nương nhà ta bị thương, còn là theo chân ngươi ra ngoài mà bị thương. Ngươi sao có thể đem nàng vứt bỏ như vậy, bản thân còn ở ngoài phủ chơi đùa?
Hành tung của ta còn phải hướng ngươi thông báo? Mộ Khinh Ca ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng.
Ánh mắt kia, khiến Lục Chi trong lòng run lên, chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí kéo tới. Vội vàng lắc đầu: Là Lục Chi quá phận.
Mộ Khinh Ca trong lòng cười lạnh, quay người đối với thị vệ Mộ phủ phân phó vài câu, liền ra khỏi y quán chui vào trong xe ngựa của Trường Nhạc công chúa.
Sau khi nàng lên xe, xe ngựa chậm rãi đi, hướng tới phương hướng phủ công chúa.
Lục Chi nhìn chằm chằm vào bóng dáng xe ngựa rời đi, bất mãn trong lòng đều viết lên mặt.
_______________________
Khinh Ca, ta nóng quá. Thanh âm Tần Diệc không như dĩ vãng quạnh quẽ, ngược lại mang theo một tia kiều mị.
Dứt lời, thân thể nàng vô lực dựa vào Mộ Khinh Ca, tựa hồ có thể từ trên người hắn hấp thu khí tức, vuốt xuống khô nóng xa lạ trong nội tâm nàng.
Hai con ngươi Mộ Khinh Ca mãnh liệt trợn ra, tiếp được Tần Diệc Dao đảo tới người mình, còn chưa kịp nói chuyện, chợt nghe đến bên kia truyền đến một tiếng ưm, lập tức quay đầu nhìn lại.
Bạch Tịch Nguyệt đang nằm thẳng, giờ phút này không màng đến thương thế bản thân, cuộn rút thành một đoàn, gương mặt không ngừng cọ xát gấm vóc dưới thân. Hai mắt híp lại, như say rượu lộ ra thần sắc mê ly.
Khinh Ca... Tần Diệc Dao ở đâu còn bộ dáng cao lãnh ngày thường, quả thực giống như biến thành rắn nước, muốn trèo quấn lên người Mộ Khinh Ca.
Tay nhỏ mang theo hơi lạnh, thậm chí muốn duỗi vào trong vạt áo Mộ Khinh Ca. Sợ tới mức Mộ Khinh Ca nhanh chóng bắt được, đem tay giật trở về.
Lúc trước Mộ Khinh Ca còn chưa kịp phản ứng, hai nàng là chuyện gì xảy ra.
Như vậy lúc này, nàng đã hoàn toàn minh bạch.
Đáp án, khiến cả người nàng đều không tốt: Tần Cẩn Tu ngươi cái tên ăn tạp! Hạ dược luôn cả muội ngươi rồi!
Khinh Ca, ta thật khó chịu. Cả người Tần Diệc Dao đều dán lên người nàng, dùng âm thanh dụ hoặc chậm rãi nói.
Mộ Khinh Ca hai vai lập tức căng thẳng, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Nhíu mày, nàng từ trong không gian móc ra bình sứ nhỏ. Bên trong chứa thanh tâm tán nàng luyện chế lúc trước, tuy rằng không phải giải dược, nhưng ít nhất có thể khống chế một chút.
Không suy nghĩ nhiều, Mộ Khinh Ca liền đem nửa lọ dược phấn đổ vào trong miệng Tần Diệc Dao, còn lại nửa bình thì để Bạch Tịch Nguyệt ăn vào.
Có lẽ thanh tâm tán tản ra tác dụng có thể chống lại một ít dược lực, hai người ăn vào thanh tâm tán giờ phút không còn như vừa rồi, hơi thở bằng phẳng rất nhiều, nhưng trên người như cũ vẫn nóng vô cùng.
Cả người Tần Diệc Dao xụi lơ dựa vào Mộ Khinh Ca, tựa hồ lâm vào trạng thái nửa hôn mê.
Bạch Tịch Nguyệt nằm một bên cũng không tốt hơn nơi nào, nàng hít mùi thơm so với Tần Diệc Dao nhiều hơn, lại còn bị thương trong người, sức chống cự liền càng yếu đi.
Nhìn Bạch Tịch Nguyệt một thân bạch y nhiễm máu, Mộ Khinh Ca nhíu nhíu mày.
Nàng vốn muốn sau khi trở lại Mộ phủ liền tìm đại phu đến trị liệu giúp Bạch Tịch Nguyệt, nhưng nàng ta vừa rồi bị dược lực khống chế động thân thể, tựa hồ lại tăng thêm thương thế, nếu tiếp tục như vậy chỉ sợ...
Phiền toái!
Ở trong lòng mắng một câu, Mộ Khinh Ca đẩy màn xe ra, nhìn cửa hàng hai bên đường, con mắt thanh tịnh nhanh chóng tìm kiếm.
Rất nhanh, trong mắt nàng sáng lên. Một y quán chiêu bài lọt vào trong mắt nàng.
Dừng lại. Nàng nhanh chóng phân phó.
Có lẽ do Tần Diệc Dao trước đó phân phó, đội thị vệ phủ công chúa và xe ngựa đều theo lời ngừng lại.
Ngoài xe ngựa, cung nữ của Tần Diệc Dao lập tức vén rèm xe lên hỏi: Tiểu tước gia, có chuyện gì vậy?
Mộ Khinh Ca đem Tần Diệc Dao cẩn thận cất kỹ, mới đối với cung nữ: Thương thế Bạch Tịch Nguyệt không thích hợp tiếp tục ngồi xe ngựa, ta trước mang nàng đi y quán trị liệu, các người phái người đi một chuyến tới Mộ phủ, để bọn họ phái một chiếc xe ngựa lại đây.
Vâng. Không có bất kỳ dị nghị, cung nữ liền đi xuống an bài.
Mộ Khinh Ca quay người, đem Bạch Tịch Nguyệt đang nằm ôm ngang lên, xuống xe ngựa, lại phân phó bất luận kẻ nào đều không được tiến vào xe ngựa, mới tiến vào trong y quán.
Trong quá trình giúp Bạch Tịch Nguyệt trị liệu, người phái đi Mộ phủ cũng mang theo xe ngựa và thị vệ chạy tới.
Trong khi chờ đợi, Mộ Khinh Ca lại để cho lão đại phu y quán kê một ít chén thuốc an thần, dùng để ức chế xuân độc trong cơ thể nàng.
Cũng may, Tần Cẩn Tu không dùng loại xuân dược bá đạo gì, mà là một loại dược phấn trợ hứng. Dược lực không phải rất mạnh, dược trong người chỉ cần qua một hồi khó chịu nhất kia, sẽ dần bình ổn xuống, không cần phải tìm tráng nam đến giải dược.
Bạch Tịch Nguyệt tuy rằng trúng độc sâu hơn, nhưng bởi vì thương thế đau nhức cùng tác dụng của thuốc an thần, xuân độc đã không còn đáng ngại. Khi xe ngựa và thị vệ Mộ phủ đi vào y quán, nàng đã trị liệu xong, lâm vào hôn mê.
Mà độc trong cơ thể Tần Diệc Dao vẫn chưa hoàn toàn biến mất, trong xe ngựa thi thoảng phát ra tiếng ngâm như muỗi kêu.
Tiểu tước gia. Thị vệ Mộ phủ nhìn thấy Mộ Khinh Ca liền đồng loạt hành lễ.
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, ở trong đám người Mộ phủ thấy được Lục Chi nha hoàn của Bạch Tịch Nguyệt.
Lục Chi.
Lục Chi nghe tiếng tiến lên, trong mắt mang theo tia nôn nóng: Lục Chi bái kiến tiểu tước gia. Xin hỏi tiểu tước gia, cô nương nhà ta như thế nào?
Nàng ở trong Thú Liệp tràng không cẩn thận bị thương, hiện tại đã không còn lo ngại. Mộ Khinh Ca sơ lược. Thầm nghĩ, cung nữ phủ công chúa này cũng thật thông minh, lúc đi thông tri Mộ phủ còn biết đem Lục Chi gọi tới, giảm bớt cho nàng rất nhiều phiền toái.
Cô nương bị thương sao! Lục Chi lập tức kinh hoảng.
Phản ứng này, khiến cho Mộ Khinh Ca không vui hơi nhíu mày.
Nàng không phải đã nói không còn đáng ngại sao? Huống chi, chủ tử nàng ta có thực lực hoàng cảnh trung giai, điểm tổn thương ấy tính là cái gì?
Phát giác thấy sắc mặt Mộ Khinh Ca biến hóa, Lục Chi vội cúi đầu xin lỗi: Thực xin lỗi tiểu tước gia, Lục Chi chỉ là lo lắng cô nương.
Được rồi. Mộ Khinh Ca khoát tay nói: Cô nương nhà ngươi bị thương xương sườn, không nên lộn xộn. Một hồi ngươi liền bồi nàng trở lại trong phủ tĩnh dưỡng, có yêu cầu gì trực tiếp tìm quản gia là được.
Tiểu tước gia, ngài không trở về phủ sao? Lục Chi kinh ngạc hỏi. Biểu tình kia tựa như đang nói, Cô nương nhà ta bị thương, còn là theo chân ngươi ra ngoài mà bị thương. Ngươi sao có thể đem nàng vứt bỏ như vậy, bản thân còn ở ngoài phủ chơi đùa?
Hành tung của ta còn phải hướng ngươi thông báo? Mộ Khinh Ca ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng.
Ánh mắt kia, khiến Lục Chi trong lòng run lên, chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí kéo tới. Vội vàng lắc đầu: Là Lục Chi quá phận.
Mộ Khinh Ca trong lòng cười lạnh, quay người đối với thị vệ Mộ phủ phân phó vài câu, liền ra khỏi y quán chui vào trong xe ngựa của Trường Nhạc công chúa.
Sau khi nàng lên xe, xe ngựa chậm rãi đi, hướng tới phương hướng phủ công chúa.
Lục Chi nhìn chằm chằm vào bóng dáng xe ngựa rời đi, bất mãn trong lòng đều viết lên mặt.
/247
|