Từ bên ngoài trở về, trăng đã lên đầu cành.
Mộ Khinh Ca một mình trở lại Trì Vân uyển, ngồi trên ghế, rót cho mình tách trà.
Người Thiệu mập mạp giới thiệu, tay nghề không tồi, cho nên tất cả bản vẽ trang bị Mộ Khinh Ca đều ném cho hắn. Hai bên ước định tốt, một tháng sau tới lấy hàng.
Nàng không lo lắng chút nào bản vẽ vũ khí của thời không này bị tiết lộ ra ngoài, bởi vì những bộ linh kiện đó, trừ bỏ nàng ra, không có người biết lắp rắp, càng đoán không được công dụng thật.
Nhẹ nhấp một ngụm nước trà ấm, Mộ Khinh Ca nghĩ tới câu nói kia của Tần Cẩn Thần.
Cái gì gọi là Nếu không thích, sao không rời đi?
Ngón tay chậm rãi ma sát thành chén, Mộ Khinh Ca lâm vào suy nghĩ.
Vì cái gì, vì cái gì nàng cùng Hiền Vương rõ ràng không có liên quan, nàng lại có thể từ trên người hắn cảm nhận một loại cảm giác kỳ quái? Hiền Vương kia, một người điệu thấp như vậy, sao lại nói với nàng những lời này?
Không thích, là chỉ cái gì? Không thích người nơi này, hay là không thích hoàn cảnh nơi này? Hay là chỉ đối với cuộc sống bây giờ không vui?
Rời đi...rời đi thế nào? Nàng ngược lại tiêu tiêu sái sái. Nhưng nàng đã đáp ứng Mộ Khinh Ca chính chủ, phải trông coi Mộ phủ, trông coi Mộ Hùng và Mộ Liên Dung.
Duy nhất có thể xác định là, lúc Tần Cẩn Thần nói ra những lời này, nàng cảm nhận được trong đó chân tâm thật ý.
Mộ Khinh Ca đôi mắt trầm xuống, lầm bầm tự nói: Mộ Khinh Ca a Mộ Khinh Ca, ngươi đi là xong chuyện, lại còn để lại nhiều phiền toái như vậy muốn ta thu thập. Giữa ngươi và Hiền Vương từng có khúc mắc gì?
Đem tách trà buông xuống, cùng mặt bàn va chạm, phát ra một tiếng trầm muộn.
Mộ Khinh Ca đứng lên, xoay người hướng tới luyện dược phòng. Không nghĩ ra, liền không nghĩ. Nàng hiện tại không dư thừa thời gian đi thanh lý quan hệ nhân mạch của Mộ Khinh Ca .
Ngày kế tiếp, Mộ Khinh Ca đi ra từ Trì Vân uyển, tuy trên nét mặt xen lẫn vẻ mỏi mệt, nhưng tâm tình cả người nàng đều sung sướng.
Một đêm công phu, nàng không chỉ luyện chế ra toàn bộ thuốc bột yêu cầu, còn luyện chế ra được hai lô đan dược cấp thấp. So với thảm bại lần đầu tiên nàng nếm thử, quả thực chính là bay vọt về chất!
Hai lô đan dược cấp thấp, chỉ có thể phụ trợ chữa trị kinh mạch và cơ bắp mệt mỏi.
Tuy cấp bậc không cao, hiệu quả trị liệu cũng bình thường, nhưng đối với Mộ Khinh Ca bây giờ mà nói, là cần nhất.
Chuyện nên làm, đã xong xuôi. Mộ Khinh Ca không tính toán tiếp tục trì hoãn, mà chuẩn bị rời khỏi Mộ phủ, trở lại doanh địa Mộ gia quân.
Mới vừa tới chính sảnh, nhìn bóng người đang ngồi bên trong, đuôi mày Mộ Khinh Ca bỗng nhướng lên.
Người tới đồng dạng thấy được nàng, đứng dậy nghênh đón: Khinh Ca, bổn vương cuối cùng chờ được ngươi. Ngũ quan lạnh lùng đột nhiên hiện lên ý cười, khiến người thập phần không thích ứng.
Mộ Khinh Ca chính là như thế.
Không để lại dấu vết kéo ra một khoảng cách, nàng câu môi cười nhạt: Duệ Vương điện hạ, tìm gia gia ta?
Tần Cẩn Hạo lắc đầu: Bổn vương là đặc biệt tới chờ ngươi.
Chờ ta? Mộ Khinh Ca nghiền ngẫm nói: Duệ Vương tìm ta có chuyện gì?
Mộ Khinh Ca như vậy, làm cho Tần Cẩn Hạo rất không thích ứng. Hắn hơi hơi nhíu mày, mím môi không nói.
Lúc này, một người đi theo hắn lập tức nhảy ra, chỉ vào Mộ Khinh Ca giáo huấn: Mộ Khinh Ca! Duệ Vương hảo tâm tới tìm ngươi, muốn mời ngươi cùng du ngoạn, ngươi đừng lên mặt không biết xấu hổ.
Độ cong khoé miệng Mộ Khinh Ca dần sâu thêm, khoé mắt nàng nhìn thoáng qua Tần Cẩn Hạo bình tĩnh như thường, dời mắt nhìn sang cái người đang kêu gào: Ngươi là ai?
Mộ Khinh Ca ngươi đang giả ngu à! Ta là ai ngươi không biết? Người nọ châm chọc cười lạnh. Tựa hồ, hắn rất xem thường Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhíu mày, khuôn mặt tuyệt mỹ không thấy nửa điểm tức giận: Bổn tước gia nên biết ngươi?
Ngươi! Mộ Khinh Ca khinh thường, khiến người nọ tức giận. Thấy Duệ Vương không ngăn cản, trong lòng hắn càng thêm tự tin, chỉ vào Mộ Khinh Ca mắng: Phế vật ngươi, không chỉ phế vật, ngay cả trí nhớ cũng không có. Mất công Duệ Vương coi trọng ngươi như thế, ngươi lại không biết tốt xấu. Lữ Tụng ta khinh thường làm bạn với ngươi.
Dứt lời, hắn quay người hướng Tần Cẩn Hạo, nghĩa đảm trung tâm ôm quyền nói: Duệ Vương điện hạ, Mộ Khinh Ca này bất quá chỉ là kẻ hoàn khố, cùng hắn tương giao thật sự là bôi nhọ thân phận điện hạ, thỉnh điện hạ nghĩ lại, cùng người bậc này ít lui tới.
Tần Cẩn Hạo nhíu mày đáp: Lữ Tụng, không thể đối Khinh Ca vô lý. Tuổi y còn nhỏ, ngươi nên đãi y như thân đệ. Đối với bổn vương, Khinh Ca cũng là đệ đệ bổn vương.
Răn dạy Lữ Tụng xong, Tần Cẩn Hạo quay đầu lại, đang chuẩn bị trấn an Mộ Khinh Ca vài câu.
Giống như trước kia, lúc hắn bị người bên cạnh mình nhục mạ mỉa mai, chỉ cần mình ra mặt nói hai câu, hắn lại sẽ cảm động rơi nước mắt, đối với hắn (Tần Cẩn Hạo) hết sức lấy lòng.
Thế nhưng, không đợi lời hắn an ủi ra khỏi miệng.
Thanh âm lạnh lùng của Mộ Khinh Ca liền phiêu tới: Lữ Tụng đúng không.
Lữ Tụng sửng sốt, trộm liếc mắt nhìn Duệ Vương. Hình như không phải diễn như vậy a!
Chỉ thấy Tần Cẩn Hạo muốn mở miệng nói, lại bị Mộ Khinh Ca cắt ngang, sắc mặt đúng là không tốt. Hắn (Lữ Tụng) không dám nhiều lời, chỉ có thể đối Mộ Khinh Ca ngạo khí hừ lạnh một tiếng.
Khoé miệng Mộ Khinh Ca cười càng sâu, quả thực chính là sáng lạn như hoa.
Thế nhưng, thanh âm của nàng lại lạnh lùng như băng: Ai cho ngươi lá gan, tại Mộ phủ dám nói vậy với ta? Lạnh lùng chất vấn, khiến Lữ Tụng cả người ngẩn ra, tức khắc có một cảm giác hàn khí kéo tới.
Hắn hy vọng Duệ Vương có thể mở miệng lúc này, người sau lại chỉ trầm mặt đứng một bên, không hề có ý định lên tiếng.
Đem Lữ Tụng chờ đợi nhìn ở đáy mắt, Mộ Khinh Ca châm biếm một tiếng, nhấc bước về hướng hắn: Xem ra, phế vật chính là ngươi, không phải ta. Cho dù ta không thể tu luyện, ít nhất còn hữu dụng. Ngươi thì sao?
Nàng tới gần, dồn ép Lữ Tụng lùi liền mấy bước, sắc mặt trở nên hết sức khó coi.
Không sai! Hắn nói không sai!
Trong lòng Lữ Tụng khẩn trương.
Mộ Khinh Ca vô dụng, nhưng có tước vị trên người, hơn nữa còn là tôn tử của Mộ Hùng. Hắn chỉ là nhi tử của một tiểu quan tam phẩm, dám khi nhục Mộ phủ Tiểu tước gia, bất quá là ỷ thế Duệ Vương.
Nếu Duệ Vương không để ý tới hắn nữa, như vậy hậu quả chọc giận Mộ Khinh Ca...
Mộ Khinh Ca có danh hào hoàn khố đệ nhất Lạc Đô cũng không phải là nói không.
Lữ Tụng hiểu rõ mấu chốt trong đó, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Hắn liều mạng hướng Tần Cẩn Hạo cầu cứu, nhưng đối phương lại giống như căn bản không phát hiện. Tựa hồ quyết định chủ ý, muốn dùng hắn cấp Mộ Khinh Ca hết giận.
Người tới! Mộ Khinh Ca đột nhiên dừng lại, ngửa đầu hô một câu.
/247
|