Nghe đến đây, những thiếu niên vốn dĩ giả vờ bĩnh tĩnh cũng không nhịn được mà đều tụ tập hết lại.
Trong khoảng thời gian này, học viên Phong Hoa có đồn hai chuyện lớn, một là đám Lộ Uy Kiệt bị đuổi ra khỏi học viện, trước lúc đi còn công kích Ninh Hinh một trận, mà chuyện còn lại chính là việc Quân Vô Tà mưu hại Lý Tử Mộ.
Hai chuyện này, một trước một sau đồn ầm lên, đều là những tin dữ có liên quan đến việc mưu hại đồng môn, vì vậy đặc biệt được chú ý.
“Cố Ly Sinh ở trong học viện chúng ta nhưng đến viện trưởng cũng không quản được, đệ tử của hắn bị hại sẽ dễ dàng cho qua sao? Quân Tà hôm qua đến phân viện Phục Linh chính là đến cầu xin Cố Ly Sinh, nhưng chỉ là khi hắn rời khỏi đó sắc mặt xanh nét, nghĩ thì biết là bị từ chối rồi. Các ngươi nghĩ xem, hôm qua Quân Tà mới đến phân viện Phục Linh, hôm nay học viện liền triệu tập chúng ta đến, có thể có chuyện gì được nữa? Ta đoán là cái tên ngốc kia đã chọc giận Cố Ly Sinh, vì vậy hôm nay Cố Ly Sinh chuẩn bị xử lý tên tiểu tử kia, báo thù rửa hận cho đệ tử của mình!”
“Ngươi nói như vậy cũng có khả năng, ta nghe nói hôm nay triệu tập chúng ta đến là ý của Cố Ly Sinh, theo như lời ngươi nói vậy thì quá khớp nhau rồi.” Một đệ tử khác gật gù.
Đám thiếu niên lập tức cười ầm lên.
Chả ai có thể vui vẻ ở cái học viện lúc nào cũng có thể đâm sau lưng mình một con dao.
“Này! Các ngươi nhìn kìa! Ai kia!” Thiếu niên nào đó nhanh mắt, nhìn cái liền thấy hai bóng người đi về phía quảng trường.
Trong đó còn có một người bọn họ không thể quen hơn được nữa, chính là Phạm Cẩm, mà người bên Phạm cẩm, lại là thiếu niên vóc người nhỏ nhắn, dung mạo thanh tú.
“Hả! Hắn lại dám đến đây! Không sợ chết sao?”
“Sợ chết thì trốn được không? Nếu Cố Ly Sinh thực sự muốn báo thù cho Lý Tử Mộ thì hắn có rời khỏi học viện Phong Hoa cũng đi vào con đường chết!”
Châm chọc khiêu khích có, âm thầm xem kịch hay cũng có.
Khi Quân Vô Tà từng bước từng bước tiến về quảng trường, nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Ninh Hinh và Doãn Ngôn đứng trong đám người, lạnh lùng cười nhìn Quân Vô Tà.
“Xem ra, bây giờ không cần chúng ta động thủ rồi, hắn tự tìm cái chết, Cố Ly Sinh không dễ dàng tha cho hắn đâu.” Ý cười dưới đáy mắt Ninh Hinh vô cùng độc ác, nhưng khóe miệng vẫn giữ được nụ cười ôn hòa.
“Hôm nay đúng là ý của sư phụ? Triệu tập tất cả mọi người lại?” Doãn Ngôn hỏi.
Ninh Hinh gật đầu.
“Ngoài ông ấy ra có thể là ai.”
“Sư phụ muốn ra tay với QuânTà?”
“Tất nhiên, Quân Tà tưởng rằng hắn là ai chứ? Đến phân viện Phục Linh cầu xin Cố Ly Sinh có thể cho qua chuyện của Lý Tử Mộ? Đúng là không biết tự lượng sức mình.” Ninh Hinh hậm hực nói.
Doãn Ngôn lại nhỏ tiếng: “Ninh sư tỷ, nếu như Cố Ly Sinh thật sự ra tay với Quân Tà… vậy không phải là không đúng theo kế hoạch của chúng ta sao?”
Ninh Hinh dự định ép Quân Vô Tà cúi đầu, mục đích cuối cùng là lôi kéo Quân Vô Tà, nếu như hôm nay Quân Vô Tà chết ở đây… chỉ sợ làm hỏng kế hoạch của nàng ta.
Ninh Hinh hừ một cái, không cho là đúng, hai tay ôm ngực kiêu ngạo nói: “Tính cách của Cố Ly Sinh luôn bao che khuyết điểm, không thích đại khai sát giới, hôm nay ông ta triệu tập như này đương nhiên sẽ báo thù cho Lý Tử Mộ, nhưng lại không muốn lấy mạng Quân Tà, không thì đã âm thầm giải quyết cho xong. Cùng lắm ông tra sẽ trách phạt Quân Tà một trận sau đó đuổi khỏi học viện Phong Hoa thôi. Có điều…”
Trong khoảng thời gian này, học viên Phong Hoa có đồn hai chuyện lớn, một là đám Lộ Uy Kiệt bị đuổi ra khỏi học viện, trước lúc đi còn công kích Ninh Hinh một trận, mà chuyện còn lại chính là việc Quân Vô Tà mưu hại Lý Tử Mộ.
Hai chuyện này, một trước một sau đồn ầm lên, đều là những tin dữ có liên quan đến việc mưu hại đồng môn, vì vậy đặc biệt được chú ý.
“Cố Ly Sinh ở trong học viện chúng ta nhưng đến viện trưởng cũng không quản được, đệ tử của hắn bị hại sẽ dễ dàng cho qua sao? Quân Tà hôm qua đến phân viện Phục Linh chính là đến cầu xin Cố Ly Sinh, nhưng chỉ là khi hắn rời khỏi đó sắc mặt xanh nét, nghĩ thì biết là bị từ chối rồi. Các ngươi nghĩ xem, hôm qua Quân Tà mới đến phân viện Phục Linh, hôm nay học viện liền triệu tập chúng ta đến, có thể có chuyện gì được nữa? Ta đoán là cái tên ngốc kia đã chọc giận Cố Ly Sinh, vì vậy hôm nay Cố Ly Sinh chuẩn bị xử lý tên tiểu tử kia, báo thù rửa hận cho đệ tử của mình!”
“Ngươi nói như vậy cũng có khả năng, ta nghe nói hôm nay triệu tập chúng ta đến là ý của Cố Ly Sinh, theo như lời ngươi nói vậy thì quá khớp nhau rồi.” Một đệ tử khác gật gù.
Đám thiếu niên lập tức cười ầm lên.
Chả ai có thể vui vẻ ở cái học viện lúc nào cũng có thể đâm sau lưng mình một con dao.
“Này! Các ngươi nhìn kìa! Ai kia!” Thiếu niên nào đó nhanh mắt, nhìn cái liền thấy hai bóng người đi về phía quảng trường.
Trong đó còn có một người bọn họ không thể quen hơn được nữa, chính là Phạm Cẩm, mà người bên Phạm cẩm, lại là thiếu niên vóc người nhỏ nhắn, dung mạo thanh tú.
“Hả! Hắn lại dám đến đây! Không sợ chết sao?”
“Sợ chết thì trốn được không? Nếu Cố Ly Sinh thực sự muốn báo thù cho Lý Tử Mộ thì hắn có rời khỏi học viện Phong Hoa cũng đi vào con đường chết!”
Châm chọc khiêu khích có, âm thầm xem kịch hay cũng có.
Khi Quân Vô Tà từng bước từng bước tiến về quảng trường, nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Ninh Hinh và Doãn Ngôn đứng trong đám người, lạnh lùng cười nhìn Quân Vô Tà.
“Xem ra, bây giờ không cần chúng ta động thủ rồi, hắn tự tìm cái chết, Cố Ly Sinh không dễ dàng tha cho hắn đâu.” Ý cười dưới đáy mắt Ninh Hinh vô cùng độc ác, nhưng khóe miệng vẫn giữ được nụ cười ôn hòa.
“Hôm nay đúng là ý của sư phụ? Triệu tập tất cả mọi người lại?” Doãn Ngôn hỏi.
Ninh Hinh gật đầu.
“Ngoài ông ấy ra có thể là ai.”
“Sư phụ muốn ra tay với QuânTà?”
“Tất nhiên, Quân Tà tưởng rằng hắn là ai chứ? Đến phân viện Phục Linh cầu xin Cố Ly Sinh có thể cho qua chuyện của Lý Tử Mộ? Đúng là không biết tự lượng sức mình.” Ninh Hinh hậm hực nói.
Doãn Ngôn lại nhỏ tiếng: “Ninh sư tỷ, nếu như Cố Ly Sinh thật sự ra tay với Quân Tà… vậy không phải là không đúng theo kế hoạch của chúng ta sao?”
Ninh Hinh dự định ép Quân Vô Tà cúi đầu, mục đích cuối cùng là lôi kéo Quân Vô Tà, nếu như hôm nay Quân Vô Tà chết ở đây… chỉ sợ làm hỏng kế hoạch của nàng ta.
Ninh Hinh hừ một cái, không cho là đúng, hai tay ôm ngực kiêu ngạo nói: “Tính cách của Cố Ly Sinh luôn bao che khuyết điểm, không thích đại khai sát giới, hôm nay ông ta triệu tập như này đương nhiên sẽ báo thù cho Lý Tử Mộ, nhưng lại không muốn lấy mạng Quân Tà, không thì đã âm thầm giải quyết cho xong. Cùng lắm ông tra sẽ trách phạt Quân Tà một trận sau đó đuổi khỏi học viện Phong Hoa thôi. Có điều…”
/476
|